Giường thật êm và khăn tắm thật thơm, nhân vật chính trong mộng xuân đang ở ngay hiện trường.

Quan trọng hơn là, lần đầu tiên ở nhà mới, sáng sớm ngày mai lại không cần...

Lâm Tri Vi không có cơ hội nói thêm câu nào, người đàn ông đang đè lên người cô như hoàn toàn hóa thành một con sói, không kiềm chế được mà thỏa mãn sự thèm khát không đáy của mình. Đến khi cô xụi lơ thành vũng nước, cổ họng như câm lặng, vẫn là không đủ.

Sau đó, nước mắt cô không tự chủ rơi xuống làm ướt hàng mi, trong lòng còn đang mở hồ nghĩ giường này thật sự không tệ, nếu lúc trước bị cậu hành hạ như thế, thắt lưng của cô nhất định sẽ không thể nào chịu được.

Đôi mắt cô ướt át, đáng thương và quyến rũ, khiến cho người ta chỉ muốn hung hăng bắt nạt.

Lục Tinh Hàn không nỡ bắt nạt, nhìn thấy cô rơi nước mắt, trái tim cậu cũng tan thành nham thạch nóng chảy, ôm cô nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng khóc, chúng ta đi ngủ.”

Lâm Tri Vi khẽ chớp mắt hai lần, cái gì chứ, cô không khóc, đây là nước mắt sinh lý mà!

Thật ra cô... Cô rất thích...

Nhưng cô sáng suốt không nói ra, nếu lỡ nói ra thì đêm nay đừng nghĩ đến chuyện yên ổn.

Khi nửa mê nửa tỉnh nằm trong vòng tay của cậu, Lâm Tri Vi đột nhiên nhớ đến lời nói kia của Viên Mạnh khi rời đi, trong chốc lát tỉnh táo lại hơn nhiều, cô hơi nghiêng người để quan sát Lục Tinh Hàn.

Hừm... Lông mi dài dày rủ xuống như chiếc quạt nhỏ, hơi thở nhẹ nhàng, môi đỏ mọng tạo thành hình cánh cung duyên dáng.

Chắc là ngủ thiếp đi rồi?

Sau một hồi mê mẩn, cô quyết định sáng mai hỏi lại, vừa muốn thành thật nằm xuống thì bị cánh tay cậu kéo lại, mở mắt ra, vẻ mặt vừa khó chịu vừa tủi thân: “Sao lâu vậy mà chị không hôn trộm em?”

Ồ… Giả vờ ngủ, đợi cô hôn trộm cậu.

Lâm Tri Vi mỉm cười, gõ nhẹ lên chóp mũi cậu rồi hôn cậu hai cái: “Tên studio vẫn chưa quyết định sao?”

“Chờ chị quyết định.”

“Không, chị rất mệt, nghĩ không ra được…” Cô yếu đuối nũng nịu: “Chị muốn để em quyết định.”

Lục Tinh Hàn không thể chịu nổi khi cô như thế này, cậu đè lên cắn vài cái, ngậm lấy vành tai cô, chậm rãi nói bốn từ…

“Vi Vi Hàn Tinh.”

Ba ngày sau, là một ngày tốt mà Lục Tinh Hàn cẩn thận lựa chọn. Studio Vi Vi Hàn Tinh chính thức được đưa vào hoạt động, blog chính thức mới được đăng ký treo V thật dễ thấy. Viên Mạnh chạy trước chạy sau để chụp hình cho Lục Tinh Hàn và Lâm Tri Vi, chọn ra một trong số hàng trăm bức ảnh nhìn nhau mỉm cười và treo nó lên một cách hài lòng, tuyên bố khai trương.

Ngay lập tức cả một làn sóng chúc phúc trên Weibo, vượt qua cả trong ngành stylist, còn có rất nhiều ngôn ngữ khác nhau. Có một số Viên Mạnh cũng không biết, anh ta sờ cằm, cảm thán: “Như thế nào lai giống như là đang thông báo kết hôn vậy, lại còn chúc cả câu trăm năm hòa hợp.”

Hà Vãn vừa lướt bình luận vừa thản nhiên nói: “Phòng làm việc này vừa mới làm việc mà fan couple bên kia đã lên xong bài viết rồi, nghe nói đây là couple đỉnh lưu, tỉ lệ chia tay gần bằng không trong giới giải trí, đúng kiểu một cổ phiếu ăn chắc, không thể thua vào đâu được.”

Không chỉ tỷ lệ chia tay bằng không, mà mức độ ngọt ngào còn siêu cao có đào cũng không hết cái bảo tàng.

Từ video trực tiếp của Lục Tinh Hàn khi ra mắt, cô gái không lộ mặt khiến cho cậu lần đầu tiên từ cao ngạo lạnh lùng trở nên ấm áp, dịu dàng đã được chứng minh chính là Lâm Tri Vi.

Chưa nói đến chuyện sớm sớm chiều chiều hợp tác cùng nhau, chỉ cần nhìn vào những việc đã trải qua trước kia cũng có thể ra được một đống kẹo ngọt.

Tại sao lại là kẹo ngọt?

Vì vừa ngọt ngào lại vừa nhiều đường.

Ngoại trừ nhóm fan nữ của Lục Tinh Hàn đang đau lòng muốn chết, thì hầu hết mọi người đều đắm chìm trong thú vui đào bới đường ngọt mới.

Ngôi sao lớn cùng với stylist, yêu từ bé đến lớn, một lòng một dạ tận tâm, quả thật là diệu kỳ.

Fan hâm mộ cũng yên tâm, về sau lại không cần phải lo lắng về những scandals của Lục Tinh Hàn nữa, chị gái vừa ấm áp vừa xuất sắc, tình yêu chị em không ngại khó khăn, nguy hiểm mà dũng cảm tiến lên, thật cảm động.

Các fan tự nhận là bạn gái của Lục Tinh Hàn ban đầu còn đồng loạt gào thét đòi ra khỏi fandom, không hâm mộ cậu nữa, một loạt các bình luận biểu hiện rất quyết tâm. Nhưng mấy hôm sau, sau khi thấy mấy cảnh tình cảm của Lục Tinh Hàn với vợ lại thay đổi quyết định vứt bỏ liêm sỉ, vừa lau nước mắt vừa gào thét “Oaaaa, ngọt quá.” 

Nói cho cùng, sau sự kích thích ban đầu, người hâm mộ đã dần bình tĩnh trở lại và trở nên tỉnh táo.

Sự xuất sắc của Lục Tinh Hàn và những điều đã cống hiến cho mọi người trong những năm qua sớm đã đã vượt xa cái gọi là thần tượng. Ngay cả khi gạt bỏ cả bề ngoài hay hình tượng, thì trong vòng cũng không có ai có thể thay thế được cậu.

Tất cả những gì cậu muốn chỉ là quang minh chính đại mà hạnh phúc, những người không nên cản trở chính là những người hâm mộ đã từng được cậu chiếu rọi.

Sau khi khai trương studio, khách hàng xếp hàng ùn ùn kéo tới.

Lâm Tri Vi nhận việc đến mềm cả tay, ngay cả Dung Thụy và Tạ Hàm cũng đều phải xếp hàng huống gì là những người khác nhưng thân phận là stylist chuyên môn cho Lục Tinh Hàn sẽ không bao giờ thay đổi.

Mỗi lần ra ngoài, Viên Mạnh mang theo một nhóm, Hà Vãn mang theo một nhóm, Lục Tinh Hàn ôm Lâm Tri Vi đi ở giữa, nhìn có vẻ khiêm tốn, không phô trương nhưng thực tế lại là gây chú ý hơn bất cứ ai khác.

Sau khi khai mạc mùa hai của "Đêm nay không ngủ", đoạn đội tất cả đều chính là những người quen cũ, đạo diễn thậm chí còn xin lỗi liên tục vì sự cố khiến đôi trẻ rơi xuống tầng sáu. Nhân tiện, dựa vào mối quan hệ trong quá khứ mà mặt dày mày dạn cho hai người quay một đoạn phim nhỏ ngọt ngào hạnh phúc, độ hot và tỷ lệ phát sóng liên tiếp phá kỷ lục.

Giữa khoảng thời gian giữa các chương trình giải trí, tuần lễ thời trang mới đã đến như dự kiến.

“Tinh Hàn...” Lâm Tri Vi băn khoăn không biết nói thế nào với Lục Tinh Hàn. Bóng ma của đứa nhỏ ở nơi đó vẫn còn quá sâu, không phải chuyện có thể buông xuống trong một sớm một chiều. Chỉ cần cô ra ngoài, cậu mặc dù không phản đối nhưng lúc nào cũng cảm thấy khó chịu suy sụp, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp muốn chết: “Em tính qua rồi, chỉ một tuần thôi.”

Trong phòng thay đồ phía sau hậu trường, Lục Tinh Hàn đang ngồi trước gương nghe được lời này, ánh mắt ngập nước ngước lên nhìn cô.

Ánh sáng nặng trĩu bên trong đôi mắt giống như sắp rơi xuống.

Trái tim Lâm Tri Vi mềm nhũn, bất đắc dĩ đỡ trán: “Năm… Năm ngày.”

Lục Tinh Hàn mím môi, cúi đầu, ngón tay quấn lại một chỗ với nhau.

Những đám mây đen nhỏ trên đầu tụ lại với nhau, giống như sấm chớp và mưa có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, xối cậu thành chó nhỏ ướt sũng.

Lâm Tri Vi nâng cằm cậu lên, cúi xuống nhìn cậu: “Được rồi, em không đi nữa.”

Ánh mắt Lục Tinh Hàn lóe lên, chậm rì rì nói: “Không được, anh không thể trì hoãn công việc của em nhưng năm ngày thì không được lắm, hay là…”

Nụ cười của cậu sắp không giấu nổi nữa: “Mười ngày đi.”

Lâm Tri Vi kinh ngạc.

Cuối cùng cậu cũng nở nụ cười rạng rỡ, mở rộng vòng tay ôm cô xuống lầu một: “Anh đi cùng em! Có thêm thời gian hẹn hò.”

Lâm Tri Vi xoa xoa cậu: “Bây giờ phim không phải đã khởi quay rồi sao? Sao anh đi ra được?”

Đôi mắt đào hoa của Lục Tinh Hàn cong lên: “Đạo diễn cũng sẽ đi cùng với cô Hứa Đại. Ngày khai máy bị hoãn lại. Vừa hay hai cái đại ngôn đều là nhà tài trợ chính của tuần lễ thời trang lần này, đặc biệt mời anh đến đi catwalk.”

Vào ngày đi catwalk, các bản tin trong và ngoài nước bay khắp bầu trời, Lục Tinh Hàn bị một đám nhà tài trợ nước ngoài và nhà thiết kế bao vây xung quanh, cậu thì vẫn tự nhiên bình tĩnh, nhưng Lâm Tri Vi thì lại cảm thấy quá căng thẳng.

Thời gian đang đến gần, Lục Tinh Hàn mở màn sân khấu, quần áo đẹp đẽ đứng đợi ở lối vào, Lâm Tri Vi muốn chạy từ hậu trường xuống ghế phía dưới để nhìn cậu, vừa bước ra được vài bước, giọng cậu đã vang lên: “Vi Vi.”

Lâm Tri Vi quay đầu nhìn lại.

Trong màn sương thấp thoáng bóng dáng thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt tựa như chưa những vì sao tan vỡ, trực tiếp câu vào lòng người khác.

Khóe môi cậu cong lên, chăm chú nhìn cô: “Đừng căng thẳng, tin tưởng ông xã.”

Tim Lâm Tri Vi thình thịch loạn nhịp.

Cô quay lại chỗ ngồi, ánh đèn tùy ý chuyển tối, bên sân khấu chữ T léo lên từng ngọn lửa nhỏ, bầu không khí đẹp như tranh vẽ. Lục Tinh Hàn vững vàng bước ra, áo khoác tinh xảo sau lưng tạo nên từng gợn sóng, cả người sắc bén.

Cả sân khấu nín thở vì cậu.

Vô số ống kính của giới truyền thông nhắm quay thẳng, đã làm ti, của fan nhỏ Lâm Tri Vi hồi hộp đến mức ngừng lại. 

Kết thúc màn catwalk mở màn, Lục Tinh Hàn chạy ngay đến, ngồi vào chỗ đã được Lâm Tri Vi đã để sẵn trước.

Tim Lâm Tri Vi vẫn chưa ổn định lại, cô thấp giọng hỏi: “Anh xong chưa?”

Lục Tinh Hàn gật đầu, nghiêng người nói nhỏ với cô: “Công việc của bà xã là phải để lên hàng đầu, anh sẽ là trợ lý riêng của em.”

Tiếp theo là bắt đầu một màn catwalk, Lục Tinh Hàn điều chỉnh các ống kính dài ngắn khác nhau, tự nhiên giúp cô nâng máy tính đưa máy ảnh, cực kỳ ăn ý giúp cô ghi chép lại, thỉnh thoảng cắm ống hút uống chút nước, nhìn mái tóc dài của cô rơi xuống, lại cẩn thận vén nó ra sau.

Một nhóm phóng viên trong nước ngồi đối diện nhịp tim đập loạn.

“Đây không phải là người vừa rồi mới catwalk sao? Trên sân khấu đẹp trai ngất trời, dưới sân khấu lại là cưng chiều vợ như vậy.”

“Lục Tinh Hàn có thể có chút nào nhận thức đến giá trị của bản thân không!”

“Không thể chụp một tấm hình đơn nào, khóc mất.”

“Đúng là ngược tâm! Ông đây độc thân!”

Màn catwalk kết thúc, giới truyền thông lao tới, khó khăn yêu cầu Lục Tinh Hàn chụp vài tấm ảnh đơn.

Lâm Tri Vi kiểm tra quần áo và trang điểm của Lục Tinh Hàn, tự động lui lại, mỉm cười nhìn cậu. Lục Tinh Hàn đứng trước máy quay thay đổi thái độ chỉ trong một giây, vai rộng chân dài, tỷ lệ hoàn hảo. Vẻ mặt cậu không cảm xúc đứng đó cũng đẹp như trên bìa tạp chí. Khi máy ảnh được thu lại, cậu lập tức vươn tay kéo Lâm Tri Vi, mười ngón tay đan chặt vào nhau, mềm mại hóa thành một cái bánh đường nhỏ.

Vừa ngọt vừa dính.

Các phương tiện truyền thông vội vàng chụp ảnh, so sánh sự tương phản này đúng là chủ đề thích hợp.

Trong những ngày diễn ra Tuần lễ thời trang, ngoài lịch trình riêng của Lục Tinh Hàn, cậu lấy thân phận người nhà cùng Lâm Tri Vi đi xem bảy, tám buổi trình diễn. Trong buổi cuối cùng, tình cờ gặp được người đã lâu không gặp, Lam Linh.

Lam Linh phấn khích đến mức suýt nhảy lên người Lâm Tri Vi: “Bé cưng, chị nhớ em chết mất.”

Tiếng Trung đúng là chuẩn hơn không ít.

Lục Tinh Hàn che miệng miệng ho nhẹ. truyện xuyên nhanh

Lam Linh yếu ớt lui về phía sau: “Xem xét tôi là trưởng nhóm fan CP ‘Vi Vi Tinh Hàn’ phải cho nới lỏng một chút chứ.”

“Chị?” Lâm Tri Vi nghĩ rằng cô ấy đang đùa.

Lam Linh tự hào nói: “Chính là chị, fan master có biết không? Dẫn dắt hướng gió xoát chủ đề! Có chị đây, bảo đảm vĩnh viễn hai người không ngã xuống!”

Mọi chuyện suôn sẻ, có rất nhiều người đang âm thầm cố gắng vì bọn họ.

Lâm Tri Vi ôm cô ấy vỗ vỗ.

Lan Linh dè dặt nói: “Chuyện kia, chị là fan CP, hai người cùng ôm chị đi, như vậy chị sẽ càng vui hơn.”

Lâm Tri Vi cười đẩy cô ấy, sau khi hẹn đi ăn tối thì Lam Linh cũng vừa bị gọi đi. Tiếng giày cao gót lảnh lanh vang lên sau lưng, giọng nữ quen thuộc khẽ cất lên: “Hạnh phúc không?”

Vừa quay đầu lại, gương mặt trang điểm tinh xảo mang mấy phần kiêu căng ngạo mạn nhưng ánh mắt lại bình yên hơn rất nhiều.

Tần Tư Tư.

Lục Tinh Hàn khoác tay lên vai bảo vệ cho Lâm Tri Vi, lạnh lùng nói: “Có việc gì?”

Tần Tư Tư bị chọc cho tức chết, lập tức gào lên: “Có thể đừng luôn coi tôi là kẻ thù được không?!”

Lâm Tri Vi cũng không muốn tình trạng giương cung bạt kiếm này bị ai chụp lại, vội vàng xoa dịu bầu không khí: “Gần đây cô có ổn không?”

“Vẫn ổn.” Tần Tư Tư đưa mắt nhìn Lâm Tri Vi, giọng nói nhẹ nhàng: “Tự mình làm việc chăm chỉ, khá vui vẻ.” Cô ta giơ tay lắc lắc chiếc nhẫn kim cương lớn trên tay: “Và tôi sắp kết hôn rồi.”

Nhìn thì có vẻ như là khoe khoang, nhưng lại giống như đang chứng minh một chuyện gì.

Lâm Tri Vi cố ý hỏi: “Cùng với...”

“Không phải cùng anh của tôi, đừng có đoán mò.” Tần Tư Tư cười nhẹ: “Anh ta không bằng lòng muốn tôi, tôi còn chướng mắt anh ta, bạn trai tôi còn tốt hơn anh ta gấp vạn lần.”

Cô ta liếc nhìn đôi tay đang nắm chặt của Lục Tinh Hàn: “Tôi không có em trai lợi hại như vậy, hai bên yêu nhau, đạt được mong muốn.”

Ban đầu cũng vậy.

Trên đời này, có thể có mấy đoạn tình cảm hai người cũng yêu nhau, đạt được mong muốn.

Tần Tư Tư sợ chói mắt, cố ý cách xa hai người họ, Lâm Tri Vi đưa mắt nhìn theo bóng dáng dần dần biến mất, cũng chỉ nhìn nhiều thêm hai giây mà người tình huống người bên cạnh rõ ràng đã không đúng.

“Tinh Hàn?”

Lục Tinh Hàn thu ánh mắt, không lên tiếng.

Lâm Tri Vi nắm chặt tay cậu, có hơi lạnh lẽo: “Làm sao vậy?”

Cậu nhìn cô chằm chằm: “Không cho phép nghĩ đến người khác.”

“Người khác?”

Lục Tinh Hàn cắn rang, ép mình nói ra một cái tên: “Tần Nhiên... Không cần biết vì nguyên nhân gì, không cho phép nghĩ.”

Lâm Tri Vi bị cậu chọc mười, nhìn cậu nhíu mày, dáng vẻ đặc biệt đâm vào lòng người. Cô đi lại gần cậu, nói nhỏ: “Suy nghĩ của em là… Ông xã em lợi hại như vậy, khiến em chịu không nổi, muốn yêu nhau với anh.”

Lục Tinh Hàn sững sờ, Lâm Tri Vi ung dung bước đi.

Cậu vội vàng đuổi kịp, nắm tay cô: “Nói lại lần nữa…”

“Không muốn.”

“Bé cưng, nói lại thêm một lần đi.” Cậu nũng nịu: “Gọi lại thêm một tiếng được đi mà.”

“Ai bảo anh đoán mò, không muốn...”

Ngoài miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật.

Hành trình của tuần lễ thời trang đã kết thúc, để lại ở đó những ngày nghĩ không biết xấu hổ, không biết thẹn. Sau khi về nước, công việc của Lục Tinh Hàn mới thực sự bận rộn. Vào đoàn làm phim, chờ thu âm ca khúc mới, một đống quảng cáo mùa mới được lên lịch, đôi lúc chụp quảng cáo và chương trình giải trí xen kẽ nhau.

Nhưng Lục Tinh Hàn vẫn bình tĩnh.

Vợ thường xuyên luôn ở bên, thấy được, sờ được, lúc mệt mỏi hay chấn thương đều có người yêu ở bên cạnh an ủi, dù bận rộn nhưng vẫn rất hưởng thụ.

Còn khi vợ không ở bên cạnh, chỉ biết yên lặng đáng thương âm thầm liếm láp vết thương lòng.

Lâm Tri Vi đang tham gia một sự kiện cùng Tạ Hàm thì điện thoại reo, cô bấm vào hình thì hình ảnh thì suýt chút nữa muốn trụy tim, nhìn kỹ hơn, vết thương nửa cm được cậu chụp cận cảnh, vừa dài lại vừa sâu.  

“Đau quá.” 

“Bé cưng, anh đau quá.”

Tạ Hàm liếc mắt nhìn, suýt nữa phun ra máu: “Em trai Tinh Hàn là đang chuyện bé xé ra to đấy à?”

Lâm Tri Vi bảo vệ theo bản năng: “Vết thương nhỏ cũng đau.”

Cô tranh thủ thời gian nhắn lại, dỗ dành cậu một dòng dài: “Ngoan, mau xử lý vết thương đi, trở về thổi cho anh một chút.”

Tạ Hàm yên lặng dùng đầu đập lên tường.

Xin lỗi, chó độc thân như tôi đã làm phiền rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play