*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tay của tôi vẫn phải treo.

Thật là chết toi.

Người quá đông, chen tới chen lui, tôi thật sợ tay tôi bị chen rớt luôn.

Thật là chết toi.

Cho dù gắng sức muốn kín tiếng, vẫn trở thành tiêu điểm. Ánh mắt của mọi người viết lên sự đồng tình, khâm phục, hoặc còn có cả không hiểu nổi.

Thật là chết toi.

Khắp nơi đều là băng rôn. Tôi mừng là tôi lý trí khi không muốn làm cái thứ này, nếu không bị nhấn chìm xong, tiền thì tiêu rồi, mà công hiệu lại chẳng thấy. Vẫn là tiết kiệm mới tốt.

Băng rôn màu vàng màu xanh lá, tạo thành, đại dương hoan lạc.

Khỏi phải nghi ngờ, đây là đại nhạc hội của Minh Minh nhà tôi sắp bắt đầu rồi.

Khỏi phải nghi ngờ, mà tôi vẫn chưa dưỡng khỏi cái tay tôi.

Cái tay kỳ lạ này, vì kinh tế eo hẹp, cũng muốn đình công sao?

Cách lúc mở màn còn mấy tiếng đồng hồ.

Tôi cũng muốn tham dự cuộc náo nhiệt.

Náo nhiệt quá.

Còn có các bạn truyền thông đến dự náo nhiệt giống tôi… 

Còn chĩa mic-rô đến trước mặt tôi: “Cô gái này, bạn đến xem đại nhạc hội sao?”

Thời này khắc này! Thời này khắc này! Thử hỏi ai rúm ró nhất?

Tôi, một tay sát thủ, còn là sát thủ được đánh giá là nhân viên ưu tú, sắp ra ánh sáng rồi?

Hãy tin tôi, Minh Minh có vô số người hâm mộ, Minh Minh có nền tảng quần chúng kiên cố, tỷ suất phát sóng sẽ rất cao.

Điều này có nghĩa là gì?

Tuyệt đại đa số mọi người đều sẽ nhìn thấy tôi. Liệu khách hàng của tôi có thấy không?

Thế là tôi lắc đầu, giơ tay ra chặn ống kính: “Tôi chỉ đến xem băng rôn.”

Bạn truyền thông lập tức dời mic-rô đi, thao thao bất tuyệt với ống kính. “Đại nhạc hội của Tô Minh đã thu hút những người từ các giới trong xã hội đến xem. Cô gái có thương tật trên người này trông có vẻ hơi xấu hổ. Có điều cô ấy đã cho thấy rõ chỉ cần luôn giữ sự nhiệt tình, cuộc sống cũng sẽ mang lại niềm tươi sáng cho chúng ta…”

Rốt cuộc tôi đã được mở mang, cái gì gọi là năng lực nghiệp vụ, cái gì gọi là tố chất chuyên nghiệp, cái gì gọi là, làm một nghề, yêu một nghề…

Không có gan thì làm gì có sản lượng?

Mắt thấy các bạn truyền thông vẫn đang sung sức hớn hở truy tìm khán giả lên hình, mắt thấy ngày càng nhiều ánh mắt tụ tập lên người mình, mắt thấy tôi sắp thoát ra khỏi đám người mà trở thành kẻ khác loài, rốt cuộc tôi bất chấp sự an nguy của cánh tay, đưa mình vào trong đại dương tưng bừng.

Cách lúc mở màn vẫn còn rất nhiều giờ. Nhưng mọi người đều đổ đến đây, tổ chức hội nghiên cứu đặc sản, hội giao lưu poster, ngày trao đổi tạp chí, buổi họp mặt offline… Sóng người cuộn trào, núi người biển người, biển người mênh mông… Mù mờ như tôi, trong biển người mênh mông này, không tìm thấy mục tiêu.

Tôi đã xác nhận, đích xác chỉ có Minh Minh mới là đích đến của tôi.

Đương nhiên cũng không loại trừ, nghề nghiệp quái gở, đã cách ly tôi khỏi đám người.

Đây là hạnh phúc hay là bi ai.

Mới nhớ ra thực ra từ lâu tôi đã học được cách xa cách, học được cách từ bỏ, học được cách cô độc.

Không phải là tôi chưa từng có nỗi sợ, chỉ là đã cất giữ tất cả nỗi sợ, thậm chí yêu luôn nỗi sợ, thế là cũng không còn có nỗi sợ nữa.

Tôi cũng không phải là thượng đế.

Cho dù là thượng đế, nếu có một triệu thứ tham dục, đoán chừng ngài cũng không đỡ nổi.

Huống chi là một con người, đâu chỉ có mỗi một triệu ham muốn.

Tôi chỉ chẳng qua là đang sống, giành giật một vận mệnh.

Mà cái vận mệnh này, là một đời truyền kỳ hay là một thân bùn lầy, ai biết được? Ai cho tôi hay đây?

* * *

Tôi trở về biệt thự Cố.

Chúng tôi không có hòa hảo, cũng không có trở mặt. Không lạnh không nóng.

Tôi trở về, tôi trở về, vì vé lại bị trộm đến chỗ đại thần rồi.

Đừng hỏi tôi tại sao lại thế. Tôi cũng không biết Cố Đảo Dữ ngoại trừ sát thủ còn là tên móc túi.

Cái tên, đểu giả, bỉ ổi vô liêm sỉ này!

Tôi nghĩ tôi có cần ghi chép chân thật về đoạn trải nghiệm này vào trong tự truyện hay không. Khi có một ngày mọi người giở đọc bí sử nghiệp sát thủ, phát hiện đại thần đại thần đại đại thần Tây Fán thực ra là có tiếng mà không có miếng, thực ra là bị cướp đơn, thực ra ngay cả vé đại nhạc hội cũng bị trộm. Thực ra là dở ẹc.

Thì làm thế nào?

Tôi vùng vẫy giữa cảnh tiếng thơm muôn đời và và cảnh phỉ nhổ vạn năm.

Hiện giờ tôi còn phải cùng cái tên thủ phạm đầu sỏ này đi xem đại nhạc hội, lại còn là xem đại nhạc hội của Minh Minh nhà tôi.

Sao tôi lại không có nguyên tắc thế chứ.

Nguyên tắc!

Tôi nên biết từ chối.

Tôi sống, không thể để diễn ra màn hài kịch đen tối mục nát như thế.

Cảm giác này thật cmn be bét thối tha.

“Sớm vậy?”

Thủ phạm, nhấc tay xem đồng hồ, vẻ mặt quái dị.

Giờ là buổi trưa. Đại nhạc hội là buổi tối.

Nhìn bộ dạng là biết, đồ nhà quê chẳng có lấy một chút kinh nghiệm về đại nhạc hội của Minh Minh.

“Bên ngoài đã có rất nhiều người.”

“Ờ, anh thấy rồi.”

“Anh cũng đi rồi?”

“Xem tivi đấy.”

……

Đài truyền hình phỏng vấn còn phát sóng trực tiếp à?

Có cần phô trương thế không lão đại.

Tôi cau mày, tâm trạng bực bội một cách khó hiểu. Cố Đảo Dữ ở một bên, như cười như không. Anh ta cho rằng như vậy rất có sức hút đấy à?

“Chỉ cần luôn giữ sự nhiệt tình, cuộc sống cũng sẽ mang lại niềm tươi sáng cho chúng ta.”

……

Thời này khắc này, thời này khắc này, thử hỏi ai muốn chết nhất?

Ai nói với tôi mạo hiểm lớn có đền đáp lớn?

Mạo hiểm lớn có báo ứng lớn mới đúng.

“Trợ lý nói Tây Fán ăn ảnh lắm, ngay cả tay cũng ăn ảnh.”

…… 





Anh ta nhìn tôi, cũng không nói chuyện. Như vậy rất ngầu à?

Tôi cúi đầu, cũng không nói chuyện. Muốn thi ngầu, tôi cũng biết. Chỉ là lúc trước ở trước mặt anh ta, thì có điều cố kị…

“Không cho thì thôi.”

…… 

Tôi rụt tay lại, bắt đầu cảm thấy bực bội.

Tôi ngồi lại trong sô pha, cảm thấy rất mất tự nhiên.

Tôi ngẩng đầu lên muốn tìm anh ta nói chuyện, kết quả phát hiện phòng khách chỉ còn một mình tôi. Cố Đảo Dữ càng lúc càng kỳ cục, thật sự, tôi cảm thấy từ đáy lòng, thật sự phải nhanh chóng cách xa khỏi nhân vật kỳ cục như này.

Vậy được rồi…

Nhưng mà.

Tôi vẫn đứng lên.

Thư phòng, không ngoài dự đoán, anh ta ở đó. Nhìn vào máy vi tính, biểu cảm khó mà nắm bắt.

“Nếu không, anh trả lại vé của trợ lý trước đi.”

Làm người, phải đến nơi đến chốn.

“Từ khi nào, em lại giúp người làm vui như thế.”

Thực ra, tôi vì chịu ảnh hưởng của đồng chí Lôi Phong, mà cứ thích làm việc tốt.

Không lưu danh.

Thế nên.

Anh ta không hiểu được tôi. Tôi tha thứ cho anh ta.

Trên tivi rộn ràng sôi động tin tức kịp thời theo sát đại nhạc hội của Minh Minh.

Trong tay tôi cầm bốn tấm vé.

Anh ta nói, đợi tí, trợ lý và Tiểu Hắc chút nữa là tới, đi chung.

Tôi đợi không nổi.

Lúc lên mạng bằng điện thoại.

Người ta nói Minh Minh diễn tập. Ở cung thể thao.

Người ta nói, Minh Minh ra rồi.

Người ta nói, Minh Minh ở trong xe. Nàng cử động.

Người ta nói, xe đi rồi.

Người ta nói, về khách sạn rồi.

Tôi vốn có thể, có lẽ có thể, nhìn thấy một chút xíu.

Tôi nghĩ, Cố Đảo Dữ có thể hiểu cho cảm nhận của tôi một chút không.

Tôi nghĩ, anh ta không thể.

Trước giờ anh ta cứ luôn thế này. Sao anh ta có thể hiểu được.

Con thú nhỏ trong lòng gầm gừ muốn xông ra, phiền nỗi là bị đè lại không nhúc nhích được, liệu nó có muốn bùng nổ không?

Có nổ thì cũng phải nổ chung với anh ta.

Cái tên này cứ luôn chập mạch biến thái tàn nhẫn.

Tôi nhìn tivi, lấy dũng khí tận mấy lần, chưa lấy lên nổi. Ở lần thứ chín, hơi hơi ổn một chút. Tôi đứng lên, tôi xoay người, tôi ngẩng đầu muốn đi đến thư phòng.

Tôi nhìn thấy Cố Đảo Dữ.

Trong tay anh ta cầm chìa khóa, mày nhướng lên: “Đi thôi.”

Đi thôi.

Đi thôi.

Nhân sinh khó tránh khỏi đấu tranh đau khổ.

Mà tại sao sự đấu tranh của tôi cứ luôn uổng phí vô dụng vậy.

* * *

Đến nơi.

Người quá đông, mà cái tôi có thể cầm chắc lại quá ít.

Lúc quanh quẩn ở bên ngoài, tôi vẫn rất hưng phấn, cho dù bên cạnh có vật thể như Cố Đảo Dữ, cũng vẫn hưng phấn.

Tôi nhìn thấy rất nhiều poster, rất nhiều băng rôn, rất nhiều bong bóng, rất nhiều đèn huỳnh quang, rất nhiều gương mặt, giống như tôi, cao hứng.

Giờ đang xếp hàng dài dài. Sau khi soát vé, tôi sẽ nhanh chóng nhìn thấy Minh Minh. Trái lại tôi trầm lắng xuống.

Cố Đảo Dữ đứng sau lưng tôi.

Đội ngũ từ từ dịch chuyển, lòng tôi từ từ trầm xuống. Khoảnh khắc khi một góc vé được xé đi, thậm chí không dám bước lên trước thêm một bước.

Ánh đèn ẩn hiện bên trong lộ ra, Minh Minh sẽ xuất hiện ở đó, tôi nên làm sao mới tốt.

Tôi ngưng trệ ở đó, có lẽ một giây, có lẽ một phút, hoặc năm phút?

Vật thể sau lưng giật tay áo tôi: “Vào đi, đằng sau sắp bạo động rồi.”

Tôi không hiểu.

Rõ ràng tôi vô cùng vô cùng thích Minh Minh, tại sao cứ luôn vào lúc sắp gặp được hoặc đã gặp được, mà nhát gan?

Rõ ràng tôi vô cùng thản nhiên, lúc bình thường, vô cùng điềm tĩnh, mà lúc có liên quan đến Minh Minh, ngược lại là hoảng loạn thất thố.

Mất kiểm soát như thế.

Mà tôi cũng không hiểu.

Lúc có liên quan đến Cố Đảo Dữ, cũng luôn mất kiểm soát.

Phiền lòng buồn bực, hoặc nhu nhược nhút nhát.

Tôi vẫn không hiểu.

Tại sao Cố Đảo Dữ phải đối xử với tôi như vậy.

Rõ ràng tôi vô cùng vô cùng không muốn nhìn thấy anh ta. Tại sao cứ phải trêu chọc tôi.

Rõ ràng tôi vô cùng vô cùng lười biếng. Tại sao cứ phải quản thúc tôi.

Đáng ghét như vậy.

Cái thế giới này chính là đáng ghét như vậy. Làm người ta hoang mang như vậy.

Người tôi thích thì tôi không cách nào gặp được mọi lúc, nhưng có cơ hội gặp mặt rồi tôi lại phải ra vẻ trung lập.

Người tôi ghét thì tôi không thể không nhìn thấy mọi lúc, không có cơ hội đối mặt sau cùng cũng sẽ đối mặt.

Tôi mất kiên nhẫn nghĩ như vậy, bị cái người mà tôi ghét kia kéo đến hàng trước. Tôi đứng ngây ngẩn nhìn sân khấu.

Đợi lát nữa, Minh Minh xinh đẹp sẽ ở trong ánh đèn xinh đẹp, xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi có thể đừng hốt hoảng nữa không?

Vào lúc tám giờ, Minh Minh tới rồi.

Tôi chấm dứt dáng ngồi xoay tới xoay lui thấp thỏm buồn bực, nhìn nàng xuất hiện trước mắt.

Ánh mắt quét qua, phút chốc làm bình tĩnh trái tim tôi.

Nếu các bạn không đi xem.

Tôi làm sao mà miêu tả sự tuyệt vời thư thái sung sướng đó với các bạn.

Tôi làm sao mà miêu tả chất giọng dịu dàng của nàng, sự thần kỳ khi thoáng chốc đã vỗ yên tất cả mọi sự nóng nảy.

Tôi làm sao mà miêu tả khóe môi hơi nhếch của nàng, bất kể khi nào cũng khiến khán giả muốn mỉm cười từ trong thâm tâm.

Tôi làm sao mà miêu tả tư thế uyển chuyển của nàng, khéo léo chuẩn xác một cách tự nhiên thiên bẩm.

Tôi làm sao mà miêu tả sự đúng mực đáng chết của nàng, ngay cả nói chuyện mà cũng có tiết tấu trí tuệ chỉ có ở riêng mình.

Tôi làm sao mà kể ra với các bạn, Ngu Tây Phán thiên tài, ở trong tình cảnh như thế này, bị Tô Minh còn thiên tài hơn làm đổ gục, trở nên chỉ biết ngô nghê nhìn nàng nói chuyện, nghe nàng ca hát, ngắm nàng nhảy múa, ngay cả bóng dáng tĩnh tại bất động của nàng cũng nhìn đến mức há miệng quên cả khép lại.

Các bạn thấy đấy, tôi không có hốt hoảng.

Nhưng tôi ngơ luôn rồi.

Vào khoảng giữa, Minh Minh đi thay trang phục.

Tay tôi bị nắm lấy. Cái tay khỏe mạnh kia của tôi.

Ờ, cái tay khác vẫn đang treo, tôi cũng không hiểu tại sao.

Vừa rồi Minh Minh có nhìn thấy cái tay thương tật của tôi không, nàng có cảm thấy rất đồng tình không, hay là rất khinh bỉ?

Tôi vặn vẹo giãy ra, chất vấn cái người đáng ghét này: “Làm gì vậy!”

Lợi dụng sờ soạng tôi.

Lúc trước tôi cứ luôn bị anh ta hôn, tôi chưa từng phản kháng.

Bây giờ tôi nghĩ lại, rất là thiệt.

Trong mắt anh ta nhìn không ra điều gì, cũng không nói chuyện, rất trầm lặng mà nhìn tôi.

Dũng khí của tôi rút trở về, giọng nói của tôi thấp xuống: “Ngay cả việc em xem đại nhạc hội mà anh cũng muốn can thiệp, anh có để cho em sống không?”

Tôi lại hèn nhát rồi. Khí thế cũng xẹp xuống.

Còn anh ta thì không trả lời tôi.

Tôi thu dọn cục diện thế nào đây.

“Để em một mình, được không. Em cảm ơn anh, nhưng không cần anh quản em. Em không phải là đứa ngốc, chẳng biết gì cả. Chẳng lẽ anh cho rằng là sếp của em, thì chuyện gì cũng kiểm soát em?”

Mà anh ta vẫn không trả lời tôi.

Tôi cũng sắp mắc chứng cuồng loạn rồi.

Tôi xoay người qua mặt đối mặt với anh ta. Mọi người xung quanh đều đang rất hân hoan đếm ngược đợi Minh Minh ra sân khấu, còn tôi thì rốt cuộc đã lấy dũng khí quát ra với sếp của tôi.

“Anh đối xử với nhân viên như vậy là không được, anh có rõ anh đang làm gì không?!!!!”

Tôi thật muốn múa quyền cho gương mặt anh tuấn này một cú đấm.

“Sao anh lại không rõ.” Anh ta nắm chặt tay tôi, nói ra từng chữ từng chữ. Tay tôi rất đau.

“Là em không rõ.” Anh ta nắm chặt hơn nữa. Tôi cắn môi. Mặt anh ta áp sát đến mặt tôi. Tôi muốn quay mặt đi, nhưng nhịn.

Chóp mũi của anh ta đã dán lên chóp mũi của tôi. Ánh mắt anh ta xưa nay chưa từng có, gọi là gì, quyết tâm?

Tôi rất sợ.

Bên cạnh đã đếm ngược đến năm.

Năm giây sau Minh Minh sẽ ra. Anh ta vẫn cứ ép tôi như vậy.

Tôi giãy giụa muốn lấy tay tôi ra, anh ta nắm chặt hơn nữa.

Anh ta chậm rãi mở miệng.

“Anh luôn hiểu rõ. Còn em có hiểu rõ không?”

“Anh cmn là đang theo đuổi em, em hiểu không?”

Thời này khắc này, trời đất tối tăm.

* * *

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play