*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi dùng từ ngữ úp mở mà giải thích nguyên nhân về muộn.
Giải thích xong lại ảo não, Cố Đảo Dữ cũng đâu phải là mẹ tôi đâu. Mẹ tôi cũng chưa từng vặn hỏi kỹ tôi về chuyện về muộn.
Thế là ngậm miệng tiếp tục gặm đùi gà.
Trong lòng tôi rối bời.
Muốn tìm một người thổ lộ tiếng lòng, về nỗi u buồn hoài niệm cũ bỗng dưng kéo đến, về sự đồng tình với Phó Giai, sự phấn đấu vươn lên từ học sinh kém đến sinh viên hàng đầu trường cao học hạng nhất. Nhưng hiện giờ tôi chỉ đối mặt với Cố Đảo Dữ.
Anh ta không thích hợp.
Nghĩ như vậy, lại trở nên u buồn.
Đến nỗi đùi gà cũng không cách nào gặm hết.
Tôi bỏ nó vào lại trong chén, bắt đầu ngây người.
Tôi nhớ lại vẻ sa sút ngã trong ghế dựa của Phó Giai lúc chiều, giọt nước mắt nho nhỏ lăn xuống. Lúc tôi nhận điện thoại, giọt nước mắt che giấu đó, ngay cả rơi xuống cũng lộ vẻ hết sức mỏi mệt. Anh ta lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng thế giới tình yêu, chẳng ai có thể thành thục đối mặt.
Tôi lại nghĩ đến mỗi một câu đối thoại trên mạng khi tôi nằm trong chăn nhớ lại, nghĩ đến thành tích rất tệ rất tệ, nghĩ đến ánh mắt chưa từng thiện chí ở xung quanh trong một năm qua.
Tôi cứ thế mà liên hệ cảnh ngộ tôi từng gặp với Thủy Lập Phương lại với nhau, tôi cảm thấy cùng là người lưu lạc nơi chân trời, hà tất quá tàn nhẫn với anh ta.
Nhưng tôi không thể bỏ đơn hàng.
Nhưng vẫn đồng ý phải giúp anh ta.
“Đại nhân, bình thường anh, phát triển những game gì thế?”
Người nhiệt tình như tôi, nhớ ra phải giúp người, cũng lập tức mở miệng hỏi luôn.
Nhưng hỏi xong thì tôi hối hận rồi.
IQ EQ của tôi gần đây cứ đang sụt giảm, vẫn chưa thấy dấu hiệu tăng lên lại.
Có phải là tôi trở nên bất thường* rồi không?
(* Chỗ này gốc là “Có phải là tôi biến thái rồi không?”, mình nghĩ nó nghĩa là trạng thái bị biến đổi, tâm lý bất thường, nhưng bạn tác giả cố ý viết tắt thành biến thái cho nghe có vẻ hài:)))Cố Đảo Dữ đi về phía tôi, nhíu mày nhìn tôi, “Mồm đầy dầu mỡ.”
Tiếp đó phủ người xuống.
Tôi rất bất ngờ.
Anh ta vẫn cứ hôn tôi rồi.
Sau khi tôi xảy ra chuyện, tức là sau khi tôi gãy xương, Cố Đảo Dữ đã không còn hôn tôi nữa.
Tôi đã mất mát một trận.
Tôi cũng không biết tại sao.
Nghĩ không ra nguyên nhân, tôi chỉ đành quy kết về, không biết tự trọng.
Bây giờ anh ta lại hôn tôi rồi.
Xong rồi còn liếm liếm khóe môi tôi.
“Lúc trước cứ sợ đụng hỏng tay em.”
Vịn lấy vai tôi, anh ta nói như vậy.
Còn nhẹ nhàng chạm vào tay tôi, “Sắp khỏi chưa?”
Tôi giống như tay của tôi vậy, sắp thành thạch cao rồi. Gật gật đầu, sau khi phản ứng lại, lại lắc lắc đầu.
“Có hơi ngứa. Em muốn gãi, mà gãi không được.”
Giống như đối với Cố Đảo Dữ vậy, muốn hỏi ra vài vấn đề, lại không hỏi ra miệng được.
Anh ta cười lên.
Vậy mà lại có hơi giống trẻ con.
Tôi cứ thế mà há miệng nhìn anh ta, chắc chắn là ngốc kinh khủng, nhưng không hoàn hồn lại được.
Cố Đảo Dữ thật là đẹp.
Ực, vừa rồi tôi muốn hỏi anh ta cái gì ấy nhỉ?
Ờ. Nhớ ra rồi.
“Đại nhân, anh đã phát triển những game gì thế?”
“Khi ăn không nói chuyện, cơm nước xong rồi nói.”
Cố Đảo Dữ anh ta dạy bảo tôi.
Tôi ghét nhất là người khác lên mặt dạy đời. Nhưng Cố đại nhân nhất định là ngoại lệ.
Anh ta trả lương cho tôi.
Thế là tôi thả đũa xuống: “Em ăn xong rồi.”
“Ăn hết cái này.” Anh ta bưng một chén cháo trắng tới. Tôi nhìn nó một cái đầy chán ghét, không muốn thấy nữa.
“Không muốn.”
“Có ai bệnh rồi mà còn suốt ngày ăn đồ dầu mỡ không. Ăn xong em thích hỏi gì thì anh đều trả lời cho em.”
Cố Đảo Dữ ngồi sang, ôm lấy vai tôi nói như vậy với tôi.
Tôi nghĩ đến ba tôi lúc trước bảo tôi đừng kén ăn phải ăn thịt mỡ, cũng là giọng điệu và thần thái như thế này.
Xuất phát từ tâm lý hoài niệm, tôi nghe theo.
* * *
“Đại nhân, có thể tra tư liệu của một người là Hoa Lạc Mỹ Mỹ không?”
Nửa buổi không có ai đáp lời tôi, tôi ngẩng đầu nhìn, Cố Đảo Dữ chống má nhìn tôi.
Ực…
Tại sao mặt tôi lại nóng bừng.
Tôi hít thở sâu một lát, bình tĩnh lại. Lặp lại thỉnh cầu của tôi một lần nữa.
Cố đại nhân rốt cuộc đã đứng lên, hình như nghĩ một chút, muốn hỏi tôi gì đó, cuối cùng không hỏi, chỉ là gật gật đầu gần như không thấy, thấp giọng nói “được”.
Tôi thở phào một hơi.
Tâm trạng nhẹ nhõm tạm biệt Cố đại nhân.
Nói ra thì, vậy mà vẫn có nụ hôn chúc ngủ ngon.
Nhưng cách giờ ngủ vẫn còn rất sớm.
* * *
Trợ lý đã rất lâu không xuất hiện rồi.
Mà một khi cô nàng xuất hiện thì chẳng có chuyện gì hay.
Chưa bao giờ ngoại lệ.
Lúc cô nàng nháo nhác thông báo cho tôi đến biệt thự Cố, tôi bắt đầu cân nhắc xem làm thế nào để trốn khỏi thành phố này, trốn tránh sự truy sát.
Như vậy có tác dụng với Cố Đảo Dữ không?
Vẫn là kinh sợ vô vàn mà đến biệt thự.
Ra khỏi cửa đặc biệt làm tạo hình.
Sơ mi trắng to thùng thình của cha tôi, quần jeans nhàu nhĩ mà thằng em họ tôi mặc rách nát cũ kỹ rồi mẹ tôi định dùng để lau nhà. Đầu tóc lỉa chỉa không chút sức sống, sắc mặt vì đã rửa nước lạnh ngắt mà trông cực kỳ không bình thường.
Đây là Ngu Tây Phán thoạt nhìn rất vô tội rất thảm thương rất đáng để đồng tình.
Trợ lý đứng một bên, hai tay nắm lấy nhau vô cùng quy củ, đầu cũng không ngẩng.
Cố Đảo Dữ ngồi trong sô pha, nét mặt bình thản.
Đây là sự bình lặng trước cơn bão tố, hãy tin tôi.
“Hoa Lạc Mỹ Mỹ, Trương Hoành, nam; lấy thân phận người chơi nữ để lừa gạt tình cảm của nhiều người chơi nam, thu được đạo cụ giá cao, kiếm chác món lợi kếch xù. Phó Giai là một trong số đó.”
Cố đại nhân rất bình tĩnh cho tôi hay.
Tôi nói, “Cảm ơn đại nhân, anh thật tốc độ.”
“Cái này có liên quan đến đơn của em?”
Rốt cuộc anh ta đã ngẩng đầu nhìn tôi.
“Không phải anh tra được rồi ư đại nhân, Phó Giai ấy.” Tôi rất trấn tĩnh.
“Em đi giết người, không phải tra án.”
“Hoa Lạc Mỹ Mỹ là kẻ thù của Phó Giai. Em tra ra thì có ích gì cho việc em giết Phó Giai?”
Bằng cái đầu linh hoạt của tôi, tôi có thể nghĩ ra vô số lý do hoàn hảo, giải thích cho động cơ tôi điều tra Hoa Lạc Mỹ Mỹ.
Nhưng tôi không muốn.
Mẹ tôi mắng tôi vô số lần.
Có cái đầu thông minh, mà cứ khăng khăng cố chấp lúc không nên cố chấp, nếu không phải vậy, đã sớm có được thành tựu lớn hơn rồi.
Tôi không hiểu cái gì gọi là nên cố chấp, cái gì gọi là không nên.
Tôi chỉ biết điều tra sự việc này cho Phó Giai, là nên.
Tôi đứng đó không muốn nói chuyện.
“Hôm đó em về muộn như thế, là vì sao?”
Tôi vẫn không muốn nói chuyện.
“Em muốn giúp anh ta?”
Tôi muốn gật đầu, nhưng vẫn không động đậy.
“Nếu em cảm thấy khó khăn, anh có thể giúp em xuống tay.”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, lần đầu tiên cảm thấy nói ra câu giết người một cách nhẹ nhàng, thật là lãnh khốc.
Cao thủ Tây Fán vẫn chưa cao thủ cao thủ cao cao thủ, thì đã sắp bị tin đồn ép bức rút khỏi giới sát thủ rồi sao?
Tôi phải về nhà thật sự soho, rỗi rãi viết viết chòm sao, giúp người khác giải đáp vướng mắc tình yêu, yên tâm làm chị gái tri tâm?
Tôi phải biến mất trong đám người, làm một Ngu Tây Phán bình bình thường thường sao?
Tôi có một ước mơ, làm một phi vụ lớn trong giới sát thủ, một đêm thành danh, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, vinh quang rút lui.
Chứ không phải là như bây giờ.
Đại thần nổi giận rồi.
Không cho phép tôi đi tiếp xúc với Phó Giai.
Không cho phép tôi nhận đơn nữa.
Anh ta đã giành đơn của tôi.
Giới sát thủ sôi sục, sóng thần, náo nhiệt cả lên rồi. Rốt cuộc đã có kịch hay xem rồi.
Tôi vốn nên vui biết mấy.
Nhưng nhân vật chính là tôi.
Cố Đảo Dữ cướp đơn của Tây Fán. Bảnh không? Có đáng bùng nổ không?
Đây là dấu hiệu trở mặt thành thù sao?
Tôi mặc kệ suy đoán, tôi chỉ lo kết quả.
Phó Giai bị giết rồi ư?
Đơn này của tôi nếu bị giành mất rồi, là thật sự không cần lăn lộn nữa. Càng đừng nói cái gì mà nhân viên ưu tú. Sợi len cũng sẽ không để lại cho tôi một sợi.
Đêm không thể ngủ.
Có người từng nói, niềm hy vọng vốn không thể nói đâu là thực, đâu là hư. Nó giống như con đường trên mặt đất, người đi nhiều rồi…
Nếu nhất định muốn tôi nói ra tên của người này…
Lỗ Tấn tiên sinh.
Ngài vĩ nhân này, sức mạnh tinh thần lớn mạnh như thế, một cây bút đã cứu rỗi vô số người, đánh gục vô số người từ trong linh hồn.
Mà tôi thân là thanh niên kiệt xuất thời đại mới có IQ cao, ngay cả nhà cung cấp chuyên dụng cũng có, chẳng lẽ tôi không thể phấn chấn lên từ trên tinh thần lẫn thể xác?
* * *