Đứng trên boong thuyền, biển ý thức của Lanto lại dậy sóng một lần nữa, trước mắt cậu cũng theo đó mà xuất hiện ảo giác, hai bóng người đi xuyên qua thân thể cậu, vừa đi vừa nói, một người bảo: "Nhóm người mới này sao chỉ có một người thôi vậy? Lại còn dùng chiếc thuyền này to như thế rầm rộ đến đón, có phải là quá khoa trương rồi không?" Một người khác lại trả lời: "Ai biết, dù sao thì chúng ta chỉ cần chú tâm làm việc là được."
"Chậc chậc, đãi ngộ kiểu này, chắc cỡ giáo chủ nhỉ?"
"Sai rồi, là tiền giáo chủ, người mới người kế nhiệm đã làm xong nghi lễ rồi."
"Xem ra vị giáo chủ đó đã mãi mãi trở thành lịch sử rồi."
Bóng dáng hai người rất nhanh đã biến mất trước mặt, không lâu sau đó, cậu nhìn thấy bản thân mình bước lên boong tàu. Làn da tái nhợt do quanh năm chôn chân trong phòng, duy chỉ có đôi mắt đen sáng lấp lánh, cậu bình thản đi về phía trước, mãi đến khi khuất bóng nơi cuối boong thuyền mới thôi.
Cảm nhận được biển ý thức của Lanto rung chuyển, Airy Gailey nhíu mày, nắm chặt tay cậu, "Em sao thế?"
Hình ảnh trước mặt đã biến mất, sắc mặt Lanto trở lại bình thường, nhìn sang Airy Gailey nở nụ cười trấn an, "Em không sao, chỉ là đang từ từ khôi phục ký ức, đừng lo." Airy Gailey vẫn còn chưa an tâm, nói thêm: "Nếu như khó chịu thì không cần miễn cưỡng chính mình, hiểu chưa?"
"Em biết rồi, mau đi thôi, đoàn viên của anh bị chặn ở phía sau rồi kìa."
Liếc nhìn mấy gương mặt chế nhạo ở phía sau, Airy Gailey cũng không đỏ mặt, kéo tay Lanto đi vào phòng điều khiển. Nếu là trước kia, Doyle nhất định sẽ vì mấy cái hành động ngược cẩu FA của Airy Gailey mà kêu la om sòm, nhưng mà hiện tại hắn không rảnh phân tâm, tập trung tinh thần thăm dò dữ liệu, ngay cả bước đi cũng phải để người ta tóm tay kéo đi mới có thể nhấc chân lên.
Bất hạnh thay, Norre cùng là cẩu FA đành phải lãnh trách nhiệm làm "bảo mẫu", cậu kéo Doyle đi đằng sau cùng vào khoang điều khiển, lại còn kéo tay hắn đến vị trí ngồi của mình, trước khi đi, cậu còn vô ý liếc nhìn màn hình của Doyle, thấy trên đó toàn là tin tức của Hackl.
Mà ở bên kia, Ebony ngồi vào vị trí phụ tá cạnh Nicole Shanna, anh chưa từng tiếp xúc với việc lái phi thuyền nên cẩn thận đặt hai tay lên đầu gối, quay đầu yên lặng nhìn Nicole Shanna thực hiện những thao tác quen thuộc, đáy mắt tràn đầy sự kính phục.
Airy Gailey ngồi trên vị trí chỉ huy nhìn Lanto ở bên cạnh, từ trước đến giờ chưa từng bình tĩnh đến như vậy, anh hạ lệnh: "Nina, Norre, khởi động phi thuyền."
Hai chị em tiếp nhận mệnh lệnh liền nhanh chóng ấn hàng loạt thao tác, từng màn hình xuất hiện ở trước mặt, cô dựa theo kinh nghiệm ngày trước mà làm, đợi đến khi hoàn tất quá trình, đèn nhắc nhở năng lượng từ đầu đến cuối lại không sáng lên, cô nhíu mày làm lại một lần, vẫn im lặng như cũ.
Nicole Shanna không tin lại làm lại lần nữa, phi thuyền vẫn không phản ứng, cô nghi ngờ nói: "Airy, năng lượng phản ứng là 0, không có cách nào khởi động."
Không có cách nào khởi động? Airy Gailey nhíu mày, anh mở màn hình, hệ thống trí tuệ cũng bị tê liệt, vốn Saint Carlos vẫn còn giữ liên lạc với anh cũng không thấy tăm hơi đâu cả. Dự cảm bất thường xuất hiện trong đầu, anh dùng tay nhập chương trình kiểm tra hệ thống trí tuệ của tàu, đúng lúc này, màn hình yên lặng thật lâu chợt sáng lên, xuất hiện trước mặt bọn họ không phải là Saint Carlos, mà là Hegel u ám tối tăm, sự xuất hiện của gã khiến làm cho tất cả mọi người đều cảm giác được có gì đó không ổn.
Hegel nhìn bọn họ hồi lâu, phất tay nói thẳng: "Ầy, đang tìm Tiểu Lạc Lạc hả, thật xin lỗi, nhưng mà tôi tạm thời ném em ấy ra khỏi quyền quản lý rồi, em ấy không có trên tàu đâu."
Nghe thấy tin này, tay Airy Gailey nắm thành quyền, anh nhận ra mình đã trúng kế của AI, trầm mặt xuống hỏi: "Hegel, anh muốn làm gì?"
Hegel u buồn thở dài, khó xử nói: "Ây dà, tôi chỉ mong mọi người dừng lại, đừng có gấp như vậy."
"Anh trợ giúp Herbert?" Airy Gailey càng lúc càng nghi ngờ Herbert chính là tiên sinh X đó, nếu không thì hắn làm sao có năng lực điều động cả AI quản lý Tháp Đen.
"Hắn thì tính là cái gì chứ," Hegel kinh tởm khoát tay nói, "Hôm nay dù có là người khác mang Thanh Điểu đi tôi đây cũng giúp một tay thôi."
Không phải người của Herbert? Vậy gã nghe lệnh người nào? Đương lúc Airy Gailey còn đang suy đoán mức độ tin tưởng trong lời nói của Hegel, Lanto không nói một lời đứng lên, chất vấn: "Mục tiêu của anh là Thanh Điểu, tại sao?"
"Vì chủ nhân của ta." Hegel cười một cái, tiếc rẻ nói, "Thật ngại quá đi, tuy ta cảm thấy cậu cũng rất thú vị, nhưng mà lần này ta không giúp cậu được rồi. Mấy người cứ nghỉ ngơi thêm một ngày cho khỏe đi, đợi sau khi Herbert thực hiện xong bước nhảy thứ nhất, mấy người có thể đi rồi." (Ngạn: khúc này Ngạn thay đổi xưng hô vì Hegel không còn muốn giấu thân phận nữa)
"Hegel, anh làm vậy cũng có nghĩa là muốn đoạn tuyệt với Saint Carlos sao?" Airy Gailey đè thấp âm thanh, hỏi.
"Tiểu Lạc Lạc à, sau này ta sẽ quay về đón em ấy, theo mấy người chẳng có tiền đồ gì cả." Hegel khinh thường chép miệng, gã trong lúc vô tình phát hiện màn hình của Airy Gailey vẫn sáng như cũ, từng dòng chữ không ngừng bị thay thế, gã chợt đổi sắc mặt, thanh âm the thé kêu lên, "Cậu đang làm gì?!"
"Hủy bỏ dung hợp, thuyền của anh, tôi bỏ." Airy Gailey ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì không, nói, "Đừng tưởng chỉ có mình anh biết dùng cổng sau."
Nhấn enter khởi động chương trình, hình ảnh giả lập của Hegel bị tê liệt lần nữa, tuy đèn tín hiệu của khoang điều khiển không có phản ứng, nhưng trên màn hình Airy Gailey đã xuất hiện một gương mặt máy móc giả lập, anh dùng gương mặt này liên lạc với Nicole Shanna và Norre, tức giận hạ lệnh.
"Norre, châm lửa động cơ, đẩy khí lên mức tối đa. Nina, nhắm vào khoang thuyền tuần dương hạm của Hegel, đánh cho tôi!"
Chiêu này quả thật là cá chết lưới rách*, tính ra thì cũng chỉ có Airy Gailey chịu chơi chiêu đổ máu đến thế. Hegel giật mình nhìn anh không nói, không đợi gã can thiệp lần nữa, hai chị em đã bắt đầu hợp tác tấn công.
*cá chết lưới rách: nguyên văn câu này là "Tổn địch nhất thiên tự tổn bát bách", có nghĩa là đánh địch chết hêt một ngàn thì bên mình tổn hao hết tám trăm, không đúng nguyên nghĩa với câu cá chết lưới rách hay đồng quy vu tẫn, nhưng vẫn có thể miêu tả gần sát nhất
Bên ngoài cửa sổ mạn tàu, thấy tàu chiến tuần dương nặng nề to lớn thả neo loạng choạng bay lên, nó tựa như một người tàn tật bị liệt nửa người, lôi nửa sườn máy trái không có cách nào nhúc nhích trượt trên quỹ đạo, dọc theo đường đi còn lập lòe tia lửa sinh ra do ma sát, tạo thành âm thanh chói tai đầy đáng sợ. Cùng lúc đó, động tác cưỡng chế hủy bỏ dung hợp tuần dương hạm của Airy Gailey không ngơi nghỉ tí nào, tất cả những bộ phận tàu của Hegel đều bị tách rời ra ngoài, thân máy bên ngoài vốn thống nhất nhịp nhàng giờ lại như mấy cây gỗ xếp chồng đột nhiên rút ra từng khối một.
Đúng lúc này, mấy phát tên lửa đạn đạo từ trên pháo đài của tàu Thanh Long bắn ra, đánh thẳng vào thân hạm còn chưa hoàn toàn tách rời. "Ầm" một tiếng, chấn động do nổ tung ảnh hưởng thẳng đến khoang điều khiển, Airy Gailey ôm chặt Lanto, tự mình mở lá chắn nguyên tử, còn tăng năng lượng lên mức cao nhất, anh nhíu mày gầm nhẹ: "Tiếp tục ——"
"Được rồi được rồi! Ta sợ cậu rồi!" Hegel kêu rên lên, không đợi gã hô xong, Saint Carlos trầm mặt xuất hiện bên cạnh gã.
"Tôi thực sự là quá xem thường anh rồi, Hegel." Ánh mắt Saint Carlos lạnh lùng hất cằm, "Lần này đến phiên tôi nói câu 'Hẹn găp lại' với anh!"
"Loảng xoảng ——" Những phần thân máy bị ném bỏ rơi đập ầm ầm ngay giữa quỹ đạo bay, tựa như núi đá màu đen chặn ngang toàn bộ đều rời khỏi quỹ đạo bay.
"Tiểu Lạc Lạc..." Tiếng hô của Hegel chợt im bặt, hình ảnh của gã đã bị Saint Carlos một phát đánh tan.
Tàu Thanh Long lâm vào tình trạng buộc phải trượt đi để hoàn thành xong quỹ đạo bay, nó giẫm lên trượt qua luôn thân tuần dương hạm của Hegel, phản ứng năng lượng màu xanh lam xuất hiện ngay ở bộ đẩy, tựa như có tiếng rồng gầm lên. Tàu Thanh Long tăng tốc, bỏ qua thiết giáp bị hư mà hùng dũng oai vệ hiên ngang bay ra ngoài.
Sướng quá đi! Tập thể lính đánh thuê bị AI bắt cóc cuối cùng cũng vui vẻ, vẻ mặt Nicole Shanna hưng phấn, một chút cũng không áy náy khi khiến cho cửa cảng bị tê liệt, "Lần mạnh tay này thật là lớn quá đi. Nè Airy, anh nói xem bọn họ có thể tính thêm một khoản vào lệnh truy nã chúng ta không?"
"Đây chỉ là chuyện nhỏ." Sự lo lắng giữa hai đường chân mày của Airy Gailey cũng nhạt dần, anh liếc nhìn Ebony bên cạnh cô trêu chọc, "Tôi lại lo là bọn họ sẽ nói là dẫn đường của cô bị cô bắt, cô tin không?"
"Bắt?" Nicole Shanna cười chế giễu, khinh thường nói, "Vậy sao mấy người đó không nói là tự bản thân Ebony quỳ dưới gót giày tôi luôn đi?"
Ebony bị hai người nói đến đỏ bừng cả mặt, tiếc là dáng người anh cao to lực lưỡng, căn bản không thể che giấu, chỉ có thể giống như một cô vợ nhỏ ngồi bên cạnh Nicole Shanna như con đà điểu mà nhìn đầu gối mình. Thấy dáng vẻ vô cùng xấu hổ của cậu bạn tốt của mình, Lanto nhéo tay Airy Gailey, đổi chủ đề: "Anh có bản lĩnh thì tìm Thanh Điểu về cho em, đừng có ăn hiếp Ebony."
"Đúng đúng đúng, Lanto nói rất đúng! Ăn hiếp dẫn đường của tôi thì có bản lĩnh gì chứ, cám ơn nhé, Lanto~" Nicole Shanna tặng cho Lanto một nụ hôn gió, lập tức gặp phải ánh mắt ngăn chặn của Airy Gailey, anh quay đầu lại dịu dàng nhìn Lanto, nói: "Tuân lệnh, dẫn đường của anh."
Airy Gailey lập tức phóng thanh thăm dò tọa độ thuyền của Herbert, mà đúng lúc này, bên phía Rosma phái tàu hộ tống bay về phía tuần dương hạm của hướng bọn họ.
"Airy, Rosma phái người đến bắt kìa! Chúng ta hủy cảng của người ta rồi, giờ làm sao đây?!" Nicole Shanna la lên ầm ĩ, nghe qua chẳng thấy giống là sợ tí nào, mà lại càng giống như phê thuốc hơn, "Chúng ta có đánh không?"
"Đánh cái gì mà đánh, cô thừa tinh lực thế thì bảo Ebony giúp cô phát tiết đi." Airy Gailey tàn nhẫn bác bỏ yêu cầu xuất chiến của cô, "Tiểu Lạc, bật ánh sáng ngụy trang, chúng ta ẩn thân. Đã tìm ra vị trí tàu hộ tống của Herbert chưa?"
Vẻ mặt Saint Carlos xoắn xuýt đứng trước mặt anh, cúi đầu nhận lỗi: "Xin lỗi Airy, chiếc tàu hộ tống đó đã khởi động lá chắn tàng hình, đó là tuyệt chiêu sở trường của Hegel, tôi không kiểm tra được." Thân làm một AI, lần đầu tiên Saint Carlos trải nghiệm cảm giác thất bại do năng lực không bằng người khác, xem ra là lần này cậu đã liệt Hegel thẳng vào danh sách đen rồi, cậu nhìn về phía Lanto, cúi người thật sâu, tự trách, "Xin lỗi, nếu không phải lúc đầu do tôi đề cử Hegel thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay."
"Chuyện này không liên quan đến cậu, AI rồi cũng sẽ thay đổi mà." Airy Gailey an ủi, "Hơn nữa theo như cách nói của cậu, cậu là do tôi đánh thức, chịu trách nhiệm cuối cùng không phải là tôi hay sao?"
"Nhưng mà..."
"Airy nói đúng đó, chuyện này không phải lỗi của cậu, mỗi lời kiến nghị của cậu đều đúng trọng tâm cả, cậu không nên nghi ngờ bản thân." Lanto nói, "Hiện tại tạm thời thất bại không có nghĩa là sau này chúng ta lại có thể thất bại lần nữa, giờ cậu còn rảnh rỗi đi học tâm trạng chán nản của con người thì chi bằng ngẫm lại nên làm sao để thoát khỏi nguy cơ này đi?"
Nhìn hai người Airy Gailey và Lanto kẻ xướng người hoạ, tập thể chậc chậc mấy tiếng lấy làm kỳ lạ, hai người này càng ngày càng phát tướng phu thê rồi nha, xem đi, lừa cả bé cưng AI kinh ngạc một phen, hai mắt còn sáng lên hận không thể bán mình báo ơn luôn kìa.
Rất nhanh, Saint Carlos đã bình tĩnh lại, nhíu mày suy nghĩ, nói: "Kiến nghị của tôi là nếu chúng ta đã không bị phát hiện thì nên rời khỏi nhóm hành tinh của đế quốc Bergany, thực hiện bước nhảy đến nơi khác rồi lại tính sau..."
Còn chưa dứt lời, Doyle vẫn ôm lấy màn hình đứng dậy từ vị trí của mình, vẻ mặt đầy nghiêm trọng, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía mấy người Airy Gailey, "Chúng ta không thể rời khỏi Bergany." Hắn vuốt mặt trầm giọng nói, "Giáo chủ đã xảy ra chuyện."
Airy Gailey liếc nhìn Lanto, lặng lẽ hỏi ý kiến cậu. Dù sao mục tiêu kế hoạch từ đầu của bọn họ là cứu Thanh Điểu. Lanto cũng có chút xoắn xuýt, nhưng khi thấy hai tay buông xuống của Doyle khẽ run rẩy, cậu hạ quyết tâm, "Nghe Doyle đi, em có thể tự mình..."
"Xin hãy giao chuyện của Thanh Điểu cho tôi." Saint Carlos lớn giọng kêu lên, cậu chân thành nhìn Lanto nói, "Trước đó là vì sai lầm của tôi nên mới để bạn anh gặp nguy hiểm, bây giờ để tôi đi đi, tôi sẽ tìm được tung tích anh ta, cho dù có phải lật cả cái vũ trụ này lên!"
Lanto bị ánh mắt chân thành kiên quyết của Saint Carlos làm cho giật mình, cậu đột nhiên cảm thấy đau lòng cho bé cưng "shota", giữa lúc cậu muốn nói Saint Carlos không cần liều mạng như thế, giọng nói của Airy Gailey lại vang lên.
"Không cần khủng bố đến mức lật cả cái vũ trụ này lên đâu," Anh bảo, "Hơn phân nửa là Herbert giữ người bên cạnh làm của riêng, cậu chú ý vào Liên bang Gassard là được, chuyện này cứ giao cho cậu vậy."
"Được!"
"Đã thế," Airy Gailey liếc nhìn Doyle, "Từ từ nói đi, giáo chủ xảy ra chuyện gì?"