Hình ảnh dừng ngay đoạn này, mà hình ảnh phản chiếu cũng theo đó mà chạy lướt qua thật nhanh, thời gian trôi đi hóa thành những bóng sáng không ngừng đan xen vào nhau, mà Airy Gailey và Cavill thì đứng tự do bên ngoài tuyến thời gian này, không bị ảnh hưởng, không bị chi phối.
Không lâu sau, hình ảnh bay nhanh dần ổn định lại, biến thành một căn phòng làm việc, Gallio và trợ lý nữ dẫn đường của mình xuất hiện đầu tiên trước mặt hai người. Thấy hai người này, Airy Gailey liền ngửi thấy mùi âm mưu, Cavill thì nhịn không được nhe răng gầm nhẹ với hai người họ, ngay lúc này, một nhân vật xa lạ hấp dẫn lấy sự chú ý của Airy Gailey.
Người này mặc âu phục, giày da lau sáng bóng không nhiễm một hạt bụi, kỳ lạ nhất là hắn đeo một cái mặt nạ thuần một màu và mang bao tay, toàn thân không để lộ bất cứ mảnh da nào bên nào, vừa mặc kín đáo lại vô cùng thần bí. Gallio và nữ dẫn đường vô cùng cung kính hắn, còn đưa vị trí của mình ra cho hắn ngồi, còn bản thân thì đứng một bên bày ra tư thế cung kính lắng nghe.
Lẽ nào đây chính là tiên sinh thần bí đó? Suy nghĩ của Airy Gailey rất nhanh đã được xác định, Gallio khách khí nói: "Tiên sinh, thật vui khi ngài lại tự mình thân chinh đến xem xét Tháp Đen thế này, tôi và những đồng nghiệp đều cảm thấy vinh hạnh vô cùng."
"Đừng có nói mấy lời khách sáo nữa, Gallio, dẫn đường ta muốn đâu?" Thanh âm tiên sinh rất kỳ quái, tựa như mang theo một tiếng vang trống rỗng vọng lại, giống như là phát ra từ bụng vậy.
Gallio chần chừ một chút, đáp: "Hiện tại...vẫn còn đang bồi dưỡng, e rằng còn phải cần thêm một thời gian."
Tiên sinh chậm rãi đặt bàn tay bịt kín bằng bao tay lên mặt bàn, chán nản nói: "Thời gian, giáo sư, không phải ta không muốn cho mấy người thời gian, nhưng mà bên phía ta thì lại không có nhiều thời gian đâu."
"Thực sự vô cùng xin lỗi, chúng tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ." Gallio cắn răng nói, "Ngày mốt, không, ngày mai chúng tôi sẽ khởi động kế hoạch The Ark, xin ngài chờ tin tốt lành."
"Được, vậy ta sẽ chờ đến ngày mai."
Gallio nháy mắt với nữ dẫn đường, nữ dẫn đường trước giờ theo lão luôn biết hành động theo ý lão, nhưng hiện tại không biết là đang nghĩ cái gì, vốn không nhận ra vẻ mặt của lão, Gallio giận tái mặt ho khan mấy tiếng, nữ dẫn đường lúc này mới bừng tỉnh, sợ hãi nói: "Thật sự xin lỗi! Tiên sinh, chúng tôi đã chuẩn bị xong phòng nghỉ ngơi cho ngài, mời ngài đi theo tôi."
"Được, đi thôi." Khi tiên sinh đứng dậy, các đốt ngón tay trong thân thể phát ra mấy tiếng "lạch cạch".
Airy Gailey đi tới trước mặt hắn quan sát nhất cử nhất động của người nọ, nhưng hình ảnh đến đó thì ngừng lại, cảnh tượng lại bị cắt đứt lần nữa, chớp mắt một cái, anh và Cavill lại tiếp tục đứng trongcăn phòng tiền giáo chủ đang ngủ say.
Lối trang trí phục cổ xa hoa trong căn phòng so với hồi trước thì đã khác xa không ít. Số lượng giá sách đã thiếu mất một nửa, mà không gian đó được thay vào đó là bàn làm việc với thật nhiều máy móc. Trên bàn làm việc ngổn ngang những công cụ thiết bị, còn có cả những mảnh giấy nhớ dán khắp nơi trên đó. Mà bức tường trước mặt bàn làm việc lại trở thành một cái bục trưng bày, trên đó còn treo chút đồ lặt vặt.
Airy Gailey nhìn mô hình con chim non bằng máy, buồn cười bắt đầu tìm nguyên mẫu nhưng lại bị nguyên mẫu làm cho hoảng sợ.
Con chim non...chậc, hiện tại dùng từ nhỏ không còn hợp nữa rồi, chiều cao xấp xỉ 60cm, bộ lông mượt mà màu xám vẫn chưa dài ra hoàn toàn, nhưng mà lưng và đuôi đã phủ đầy lông. Nó giơ hai cánh, lớp lông vũ cũng bắt đầu hiển lộ, lông tơ giấu bên cưới phần cánh đã lộ ra màu xanh biếc xinh đẹp tuyệt vời, thật sự con chim này rất hợp với tên của nó.
Phoebe rụt rè đứng bên bục, cẩn thận rỉa lông của mình, chuẩn bị đón nhận đợt lột xác kế tiếp, mà Lanto thì đeo mắt kiếng bận rộn bên cạnh bàn, cẩn thận xử lý những thiết bị nho nhỏ trên tay. Hô hấp của cậu rất nhẹ, động tác lại không ngừng tay tí nào, ráp bộ phận cuối cùng lại, rồi cậu lại mở màn hình tự động nhập chương trình vào, những linh kiện rời rạc trong nhất thời được ánh sáng vàng kim dính lại với nhau, trật tự thiết lập theo đó mà hợp lại cùng một chỗ, một con cá voi máy nho nhỏ xuất hiện.
Lanto bỏ mắt kiếng xuống, ngẩng đầu gọi: "Gospel ——"
Con cá voi trắng đen lập tức hiện hình linh hoạt bơi tới bên cạnh người cậu, vừa mới liếc mắt liền chọn trúng con cá voi máy mới vừa được làm xong kia, không nói lời nào liền há miệng ngậm lấy.
Nhìn thấy hành động trẻ con của nó, Lanto sờ mõm nó, bảo, "Con cá voi máy làm xong cho cậu rồi này, sau này đừng có làm loạn với Phoebe nữa, có nghe không?"
"Phụt ——" Con cá voi ngạo kiều vẫy đuôi, quậy đến nỗi cả không gian cũng rung chuyển.
Mặc dù sức của nó không nhỏ, nhưng Airy Gailey vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Anh có cảm giác hình như... Gospel nhỏ hơn thì phải? Nguyên bản kích thước có thể lấp đầy cả một phòng giờ đã giảm đi một nửa, còn Phoebe thì trở nên to hơn rồi.
Chuyện này là thế nào đây? Airy Gailey có chút kỳ quái, anh nhìn Gospel ngạo kiều bơi về bên cạnh khoang cứu sinh, ngậm lấy con cá voi máy dè dặt đặt bên cạnh người nằm bên trong đó. Nó quyến luyến ngâm nga kêu, dường như mong chờ người nọ sớm ngày thức tỉnh.
Thấy cảnh tượng này, nụ cười trên mặt Lanto nhạt hơn, cậu nghiêm túc hỏi: "Gospel, chuyện cậu muốn tôi giúp khi nào mới có thể làm được?"
Gospel vẫy đuôi, khẽ kêu lên, Bây giờ còn chưa được, năng lực của cậu vẫn chưa đủ.
Lanto nhìn Phoebe đang trong quá trình thay lông, bóp cổ nó hỏi: "Phải khi nào mới đủ, đợi đến khi lông nó đủ dài à?"
Phoebe bất mãn mổ tay Lanto, rồi lại tiếp tục rỉa bộ lông còn chưa thay hết của mình. Gospel đồng tình nhìn cậu, nhẹ gật cái mõm.
Lanto thở dài, hơi mệt mỏi nói: "Gospel, không phải là tôi không muốn chờ, nhưng mà tôi lo là không còn thời gian."
Gospel trầm mặc, nó cúi đầu nhìn người chậm chạp không chịu thức tỉnh nằm trong khoang cứu sinh, không cam lòng dùng mõm cạ lên gò má người nọ, người nọ ngủ say căn bản không có bất kỳ phản ứng gì, mặc cho nó muốn làm gì thì làm, chẳng bao lâu Gospel ngừng động tác lại, phát ra tiếng kêu.
"Gospel..." Lanto còn chưa kịp thong thả nói với nó mấy câu, đột nhiên nhạy bén nhìn về phsia cửa. Phoebe lập tức ngừng động tác rỉa lông, quay sang phía Gospel kêu to mấy tiếng ngắn ngủi, ý nói là cảnh báo có người ngoài đi vào.
Gospel không dây dưa nữa, mau chóng ẩn thân. Lanto hài lòng xoa đầu Phoebe, cười nói: "Không tệ nha, càng ngày càng mẫn cảm, sau này mật báo đều nhờ mày đấy."
Phoebe lại mổ cậu một cái, liếc mắt khẽ kêu, giống như đang nói: Ông đây còn có nhiều tác dụng lắm mà coi ông như cái gì vậy hả? Một người cãi cọ chưa lâu, cửa phòng liền mở ra. Nữ dẫn đường dẫn theo người máy khí thế tiến vào, vẻ mặt càng lúc càng căm thù.
Lanto bất giác lén lấy dao găm tự chế trên bàn làm việc nhét vào trong tay áo. Cậu dẫn Phoebe hộ tống phía sau mình tự tiến lên chào hỏi, khẽ mỉm cười: "Cô sao lại đến đây, hôm nay hình như không phải là thời điểm kiểm tra thân thể mà nhỉ?"
Nữ dẫn đường không nói một lời, sai người máy trực tiếp bắt cậu lại. Ánh mắt Phoebe trở nên mãnh liệt, đang muốn giương cánh tam chiến, lại bị Lanto ngăn lại, cậu bình tĩnh nhìn nữ dẫn đường hỏi: "Cô rốt cuộc muốn làm gì?"
Gò má của nữ dẫn đường hơi co giật, tốc độ nói cũng nhanh hơn nhiều: "Ngày chết của mày đến rồi."
Lanto biết rõ ý đồ của cô ta nhưng vẫn hỏi: "Sao thế, không phải mấy người muốn bồi dưỡng tôi trở thành dẫn đường chân chính sao?"
"Mày trở thành dẫn đường? Mày nghĩ mình là cái thá gì? Dẫn đường chân chính ở đây này!" Nữ dẫn đường hổn hển mắng, cô ta chỉ khoang cứu sinh gằn từng chữ mà nói, "Mày có được ngày hôm nay đều là do ông ấy bố thí! Không có tinh thần lực của ông ấy, cái con súc sinh đó đã chết từ trong trứng rồi! Tao sẽ không để mày trở thành dẫn đường chân chính đâu, tao sẽ không để mày hủy ông ấy đâu!"
"Tôi hủy ông ấy?" Lanto vẫn không nhúc nhích, hỏi, "Cô chắc chắn người hủy ông ấy là tôi sao, trợ lý giáo sư tôn kính ạ? Thế sao cô không nói cho tôi biết, là ai đã đưa ông ấy đến chỗ này?"
Gương mặt của nữ dẫn đường trở nên vặn vẹo, môi mấp máy không phản bác lại, những lời đâm chọt này như uy hiếp cô ta, trí nhớ của cô như nước lũ tràn vỡ đê cuồn cuộn chảy, đương lúc cô ta thất thần, Lanto rút con dao găm giấu trong tay áo ra, thuần thục tháo rời cánh tay người máy xuống.
"Mày làm gì ——" Nữ dẫn đường giật mình, trừng mắt nhìn Lanto trực tiếp hạ một dao phá hủy khớp nối của người máy.
"Có phải cô đã quên rằng tôi vốn là một kỹ sư máy móc," Lanto cười, "Thiết kế chương trình không được chứ tháo lắp máy móc ấy à, tôi thạo lắm đó." Con dao của cậu là hàng đặc biệt tự chế, được cải tạo để chuyên nhằm vào mấy vào mấy "miếng sắt" này, rất hợp với việc dùng lực tháo rời máy móc.
Không có người máy trợ lực, nữ dẫn đường xoay người muốn chạy, Lanto không truy theo, giơ tay vẫy Phoebe. Nhận được lệnh, Phoebe giơ cánh bay lượn qua chỗ nữ dẫn đường, hai cặp móng vuốt của nó móc vào hai bên vai của nữ dẫn đường, trực tiếp xâm nhập vào biển ý thức của cô ta.
Đây là lần đầu tiên Lanto sử dụng công kích tinh thần, nương nhờ tinh thần mạnh mẽ xâm nhập vào, cậu dễ dàng moi ra được ký ức che giấu kỹ càng của nữ dẫn đường.
Trong hình, một cô gái trẻ tuổi bẩn thỉu không thấy rõ mặt cầm lấy một hung khí đầy máu, thân thể lảo đảo tự lẩm bẩm: "Ngài giáo chủ, xin lỗi, tôi không muốn trở thành vật thí nghiệm của Tháp Đen, ngài là giáo chủ, ngài sẽ hy sinh vì tôi mà, đúng không?" Vừa dứt lời, đằng sau cô gái mơ hồ có nhiều bóng người, chậm rãi vây lấy người nằm trong vũng máu.
Thấy hình ảnh này, Lanto trầm giọng thở dài: "Thì ra...cô là người phản bội ông ấy."
"Không —— Đừng nhìn nữa ——" Nữ dẫn đường thống khổ la lên, con sóc tinh thần thể của cô ta hoảng hốt, thét lên mấy tiếng chói tai chạy loạn xung quanh. Ngay lúc này, Gospel thấy được chân tướng cũng xuất hiện, nó tức giận há mõm về phía nữ dẫn đường, trực tiếp xuyên qua người nữ dẫn đường. Sắc mặt nữ dẫn đường trắng bệch như tờ giấy, mà tinh thần thể của cô ta trong nháy mắt cũng biến thành từng mảnh nhỏ.
"Gospel ——" Ngay cả Lanto có gọi vài tiếng cũng không thể ổn định được cảm xúc của Gospel, cậu vội vàng xướng một bài hát. Giai điệu du dương kéo dài cuối cùng cũng phát huy tác dụng, Gospel chậm rãi bình phục tâm tình quẫy đuôi, đổi hướng bơi về phía cậu.
"Đừng nóng mà," Lanto sờ mõm nó nói, "Đừng quên giao hẹn của chúng ta, cậu giúp tôi cường hóa tinh thần lực, còn tôi sẽ giúp cậu, đánh thức chủ nhân của cậu."
"Phụt ——" Gospel ngâm vài tiếng ngắn ngủi, dùng sức cọ mặt Lanto. Phoebe vô cùng bất mãn chen giữa cậu và Gospel, chua xót nhìn.
Lanto gãi cằm nó trấn an, quay lại chuyện chính: "Nghiêm túc mà nói, cô ta mà chạy đến đây thì hơn phân nửa đã xảy ra biến lớn rồi, không biết Gallio còn sẽ giở chiêu trò gì nữa, chúng ta phải nắm chắc thời gian." Lanto liếc nhìn Gospel, nghiêm túc hỏi, "Tuy rằng thể lực tôi bây giờ còn chưa đủ, nhưng cậu có đồng ý để tôi thử chữa trị cho chủ nhân cậu một lần không?"
Gospel chần chờ một chút, gật cái mõm. Nó chở Lanto và Phoebe nổi lên giữa không trung, đứng cạnh khoang cứu sinh. Lanto không do dự, mở lồng bảo vệ ra, cậu hít thở thật sâu rồi nhẹ nhàng đặt hai tay lên huyệt thái dương của tiền giáo chủ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, Tháp Đen vang lên còi cảnh báo.