Đi xuống khỏi tàu Tiểu Ưng, nhìn không gian khoang thuyền lớn chừng một điểm cập bến mà bốn người đều có hơi mơ màng. Nicole Shanna càng cảm khái, "Bà đây đã từng rất nhiều lần muốn vào trong chiến hạm của Garimyl nhìn cho rõ, không ngờ hôm nay đạt được ước nguyện rồi."
Lanto lại như nói giỡn: "Vậy cô có phải nên cảm ơn bọn tôi không?"
Nicole Shanna liếc mắt, "Gì, cảm ơn cậu cái quỷ ấy! Tôi đang cầu cậu đừng có lại chui đầu vô cái viện bồi dưỡng này như con thiêu thân nữa, không thì Airy nhất định sẽ giết tôi mất."
Lanto nửa tin nửa ngờ: "Đừng có hù tôi, bình thường Airy căn bản cũng không quản mấy người, để mấy người muốn làm gì thì làm mà."
"Đó là vì chúng tôi làm việc nhanh gọn lẹ!" Nicole Shanna lại tiếp tục tự vinh danh tên mình, "Nhưng mà hôm nay... Ầy, dù sao thì một đời lẫy lừng của tôi coi như tiêu tùng cả rồi."
"Đến lúc quan trọng này mà hai người còn có tâm trạng đùa giỡn à." Thanh Điểu lạnh lùng ngắt lời hai người, hất cằm về phía trước, "Bọn chúng đến." Nương theo tiếng nói nhìn qua, thì thấy Mia một mình đến chỗ cả đám, cũng không lôi tinh thần thể bạch hạc của mình ra. Mặc dù nhìn qua không có sức uy hiếp, nhưng bốn phía quanh khoang thuyền ngoài pháo tự động còn có người máy giám sát, muốn chạy sao, có mà chạy đằng trời ấy.
Lanto liếc nhìn, không khỏi đề nghị: "Chúng ta cùng qua đó?"
"Không cần," Thanh Điểu suy nghĩ một chút, chỉ Nicole Shanna và Ebony nói, "Hai người ở lại đây, tôi và Lanto đi."
Nicole Shanna liếc nhìn Ebony, trả lời: "Cũng được, hai người tấn công chúng tôi trợ giúp phía sau, nhất định không khiến sau lưng hai người lộ ra sơ hở đâu."
Lúc bốn người còn đang bàn bạc, Mia đứng cách tàu Tiểu Ưng vài mét lẳng lặng nhìn bọn họ, rất nhanh sau đó, Lanto và Thanh Điểu đi đến chỗ cô ta, mà ánh mắt cô ta vô thức tập trung vào Thanh Điểu, nhìn hắn, cô dường như cảm thấy thời gian quay ngược trở lại hơn mười năm trước, khi đó cô còn là một nạn nhân đang run rẩy được cứu lên tuần dương hạm Huyễn Dạ, ngồi trong khoang thuyền nơm nớp lo sợ nhìn ân nhân cứu mạng của mình, ánh mắt đó, luôn khiến cô ghi nhớ mãi cho đến hôm nay.
Cô vốn không so đo chuyện bị Thanh Điểu công kích lúc nãy, nhưng tâm trạng kích động lại lẫn sự nghi ngờ khiến cô không thể không tiến lên hỏi, "Thưa ngài...là ngài đúng không ạ?"
Lanto sửng sốt một chút, cách xưng hô tôn quý đó dĩ nhiên là không phải gọi mình rồi, cậu liếc nhìn Thanh Điểu, thì thấy người nọ lại khó tin nhíu mày, "Cô là người người nào, ta không nhận ra cô."
Mia biết mình mạo phạm, nhưng cô không có cách nào nén được tâm tình của mình, cô hơi xấu hổ, nói: "Xin lỗi ngài, ngài không biết tôi, nhưng mà tôi nhớ ngài rất rõ, lúc ở trên hạm Huyễn Dạ, tôi có vinh hạnh được thấy mặt ngài, là ngài đã cứu mạng tôi."
Nhắc tới tuần dương hạm Huyễn Dạ, Thanh Điểu rõ ràng nhớ lại chuyện gì đó, hắn lờ đi chuyện giải thích cho Lanto biết, vẫn lãnh đạm như cũ, trả lời: "Xin lỗi, ta cũng không phải là người cô nói."
"Thưa ngài, tôi hiểu sự lo lắng của ngài," Mia bỗng nhiên hạ thấp giọng, vội nói, "Sau khi ngài biến mất tôi vẫn luôn tìm ngài, không ngờ lại gặp ngài ở đây, ngài yên tâm, tôi sẽ bảo vệ an toàn cho ngài."
"Bảo vệ ta ở viện bồi dưỡng?" Thanh Điểu nhếch môi khẽ cười, hiển nhiên không trông mong gì ở nơi đó.
Mia vội bồi thêm: "Thật ra sau khi viện bồi dưỡng được giải quyết thì không còn giống như xưa nữa, tôi cũng là quản lý mới nhậm chức, xin hãy tin tưởng tôi, tôi nguyện dùng tính mạng mình ra để đảm bảo an toàn cho ngài."
Thanh Điểu không ngần ngại mà nhìn chằm chằm Mia hồi lâu, lại như không có chuyện gì xảy ra xâm nhập vào biển ý thức của cô ta lần nữa, Mia co rúm lại nhưng lại không phản kháng. Một lát sau, Thanh Điểu chậm rãi nói: "Ta không cần cô lấy mạng mình ra đảm bảo, ta chỉ muốn cô bảo vệ cậu ta cho tốt, thế thì coi như trả ơn rồi." Hắn đẩy Lanto ra, dặn dò.
"Tôi đã rõ." Mia không hỏi gì cả, trịnh trọng gật đầu.
Lanto đứng bên căn bản không hiểu Thanh Điểu và Mia đang giở trò bí hiểm gì, cậu biết Thanh Điểu còn giấu không ít bí mật, có điều những người khác lại không hiểu rõ cảm giác lo lắng trong lòng cậu, cho dù hiện tại Thanh Điểu vẫn lấy an nguy của cậu làm trọng, nhưng cậu vẫn khó chịu, hận không thể trở mặt hắn ngay tại chỗ. Nhưng mà, mọi thứ đều vẫn thuận lợi. Kế hoạch của cậu được Thanh Điểu thực hiện nhanh gọn, trong đó có một chuyện khó nhất chính là làm sao để Nicole Shanna và Ebony có thể ở lại, mà Mia lại chấp nhận vô điều kiện đáp ứng mọi lời nói.
Có thể nhận được sự tin tưởng của Thanh Điểu, Mia rất là vui, gương mặt không chút sắc máu cũng trở nên rạng rỡ vô cùng, cô vỗ tay một cái, nói: "Được rồi, nếu chúng ta đã đồng ý cả, vậy cùng nhau trở về viện bồi dưỡng, thuyền của bọn tôi ở trong một khoang thuyền khác, còn thuyền của mọi người..."
Thanh Điểu nói: "Cho thuyền đỗ ở cảng là đủ rồi, bên phía bọn ta sẽ có người đến nhận."
Mia không cảm thấy có gì là không đúng, gật đầu nói: "Cũng được, chúng tôi lập tức làm ngay."
Thanh Điểu liếc nhìn Lanto, mà Lanto cũng không trả lời, lại xoay người trở về bên cạnh hai người Nicole Shanna, né tránh ánh mắt của hắn. Thanh Điểu khẽ nhíu mày, xem ra phải nói cho cậu ấy biết một chút sự tình, nhưng mà...cậu ấy thực sự chịu được sao?
...
Bên ngoài khu vực tinh cầu, tuần dương hạm Thanh Long mới toanh đang lặng lẽ bay trên tuyến đường bay công khai liên hành tinh, thuyền cũng như tên của mình, như một con Thanh Long màu đen ngao du khắp vũ trụ, hai chiếc máy bay không người lái lấy chiến hạm làm tâm bay vòng quanh, giám sát tình hình xung quanh tuyến đường bay công khai.
Ngồi trong khoang điều khiển mới toanh này, Doyle thích chiến hạm này vô cùng, ngay cả thời gian ngủ đông cũng giảm bớt, cơ hồ liên tục vuốt ve từng góc trong chiến hạm này, vừa sờ vừa chảy nước miếng. Sau khi hết thời gian ngủ đông, điều đầu tiên khi Airy Gailey tỉnh lại chính là thấy cảnh tượng này, đành bó tay đỡ trán.
"Cậu đang làm gì đó hả?"
"Tôi đang sờ tiền tôi đã tiêu hết, cậu có ý kiến gì hả?"
"Không có, cậu cứ tiếp tục đi." Airy Gailey ngồi trở lại vị trí lái tàu chính của mình, đánh thức hệ thống thông minh, chỉ chốc lát sau, một shota giống Saint Carlos như đúc xuất hiện, hóa ra là Airy Gailey chia hệ thống ra làm hai, một nửa giữ bên mình còn nửa kia đưa cho Lanto.
"Bên phía Lanto có tin gì không?" Airy Gailey hỏi.
"Tạm thời không có tin tức mới," Tiểu Lạc số 2 đáp lời, "Anh có thể kéo dãn thời gian hỏi được không, cứ nửa tiếng lại hỏi một lần, cho dù tôi có là AI cũng cảm thấy chịu không nổi đấy."
"Ha ha ha ha! Airy cậu bị AI mắng rồi kìa, ha ha ha!" Doyle bất chấp hình tường ngồi bệt tại chỗ cười, cố gắng giúp cuộc hành trình chán ngắt này tăng thêm chút thú vị, dù sao thì lần này Nicole Shanna không đi theo, không có người cùng hắn cãi nhau thiệt là quá chán mà.
Airy Gailey không nhìn hắn, nói, "Nếu cậu cảm thấy chán thế thì không bằng đi điều tra xem điểm đóng quân của hạm đội thứ chín ở đâu đi, chỗ nào là nơi an toàn nhất cho chúng ta xuống thuyền."
"Lại đi sai người." Doyle ngoài miệng thì không muốn, nhưng động tác lại thành thật vô cùng, cằn nhằn ngồi xuống mở màn hình ra lách cách bấm, bắt đầu làm việc, lát sau, Norre ngủ đủ rồi cũng trở về khoang điều khiển, thành thật ân cần thăm hỏi hai người: "Đoàn trưởng, Doyle, xin lỗi, tôi tỉnh muộn quá."
"Không sao, vừa đúng đó. Chúng ta sắp đến nơi rồi, Tiểu Lạc, bật ánh sáng ngụy trang ẩn chiến hạm." Airy Gailey nói, "Doyle, tìm được hạm đội thứ chín chưa?"
"Rồi rồi, xong ngay đây..." Doyle nôn nóng nói, "Tìm thấy rồi! Hạm đội đóng quân ở phía bắc hành tinh γ16 cách trạm không gian 33km, hiện tại chỉ để lại một phân đội nhỏ, một chiếc tuần dương hạm."
"Đoàn trưởng, bọn họ vốn đã rút lui hết rồi." Norre nói.
Xem ra bọn họ đã ngừng thu thâp thông tin tìm hiểu về Tháp Đen. Đang muốn nói, thanh âm hưng phấn của Doyle lại vang lên: "Ha, bọn họ đang nói chuyện về Tháp Đen, có muốn nghe không!" Ngoài miệng Doyle thì hỏi có muốn không, nhưng mà hai tay đã nhanh nhảu mở màn hình ra, hình ảnh một nhóm thanh niên đang tán gẫu xuất hiện.
"Chúng ta còn phải ở đây trong bao lâu nữa đây?" Một người hỏi.
"Còn phải một tháng nữa, đợi có phân đội đến thay là chúng ta có thể về nhà rồi." Một người khác duỗi người nói.
"Mà tôi nói này, cái nơi quỷ quái này đúng là một cái hố ma mà, vào thì vào không được, trở ra thì lại càng không, dù chúng ta có làm gì đi chăng nữa thì cũng không có bất kỳ ai có thể sống sót trở về được."
Không có bất kỳ ai có thể sống sót trở về được... Trong lúc tìm kiếm rốt cuộc là hạm đội thứ chín đã gặp phải cái gì chứ? Airy Gailey trầm tư, vẻ mặt Doyle lại khinh thường tắt màn hình, "Không nhờ được đám này rồi, xem ra nơi này là chuyên môn cho đám lính đánh thuê chúng ta chuẩn bị rồi. Nè, Airy, có đi không?"
"Sao không đi chứ, chúng ta đánh vòng, vào đó từ phía nam, Tiểu Lạc, duy trì ánh sáng ngụy trang, đừng để bị lộ."
"Rõ."
Tàu Thanh Long lặng lẽ đổi hướng, đừng nhìn hình dáng nó hẹp dài, phản ứng và tốc độ chuyển hướng cũng rất nhanh, chỉ một lát sau đã tiến vào tầng khí quyển của hành tinh γ16, không chỉ thế, nó còn phóng ra mấy thanh thăm dò tiếp tục giám sát tình hình trạm gác phía bắc. Trong lúc đó, ba người Airy Gailey lái phi thuyền loại nhỏ từ cửa khoang dưới bụng thuyền Thanh Long, bay thẳng đến chỗ Tháp Đen.
Trên màn hình là bản đồ được Norre và Nicole Shanna vẽ lại lúc thăm dò, giúp bọn họ tiết kiệm được không ít thời gian. Airy Gailey chuyển sang chế độ lái tự động cho phi thuyền, bắt đầu phân công nhiệm vụ, "Thời gian thăm dò chỉ định là ba giờ, chúng ta tốc chiến tốc thắng. Doyle, cậu phụ trách khai thác dữ liệu, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy, từ khóa là giáo chủ."
"Đã hiểu! Có muốn tôi giúp cậu tìm dữ liệu về Lanto của cậu tí không?"
"Không cần," Airy Gailey nói, "Tìm được giáo chủ có lẽ sẽ biết được Lanto rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Nếu không thì làm sao có thể giải thích tinh thần thể không bao giờ phản bội kia lại theo sát cậu được.
"Ối trời đất ơi! Giáo chủ và Lanto chắc sẽ không phải là có một chuyện tình không thể nói ra được đấy chứ!" Doyle gào lên, mắt thấy cặp mắt u oán của Airy Gailey quét qua, lập tức thề thốt, "Cậu yên tâm, nếu như tôi có tìm được đến đoạn này nhất định sẽ cất giữ thiệt kỳ, không cho cậu thấy."
"Kết bạn với tên xấu xa như cậu, tôi thật không biết là nên khóc hay nên cười mới tốt đây."
Phi thuyền bay thẳng một đường, thi thoảng có gặp phải thiết bị theo dõi được hạm đội thứ chín bố trí, nhưng đều bị con cắt lớn của Norre phát hiện trước tiên, phá hủy xong rồi lại tiếp tục đi, rất nhanh sau đó, bọn họ thấy được dấu vết khe nứt, khe hở men theo đến trung tâm Tháp Đen càng lúc càng lớn, cuối cùng, một vực sâu hun hút màu đen xuất hiện ngay phía dưới phi thuyền, dù rằng cái nơi yên tĩnh đã bị hủy diệt này tràn ngập sắc màu u ám, nhưng vẫn cất giấu đầy những thứ không rõ ràng.
"Chúng ta xuống dưới đi."
Phi thuyền của mấy bạn lính đánh thuê bắt đầu hạ xuống bên dưới lòng đất, vụ nổ mạnh đến mức mọi nơi đều lưu lại dấu vết, tựa như những vết sẹo dài chướng mắt. Lúc này, ngũ giác của lính gác lại phát huy tuyệt đối tác dụng của nó, kinh ngạc khi tìm thấy những dấu vết trong lúc thâm nhập xuống dưới sâu hơn, mà phía bên kia, Tiểu Lạc thường xuyên lên tiếng nhắc nhở về độ sâu mà cả đám đã hạ xuống.
"Độ sâu hiện tại là 500m."
"1km."
Khi con số về điểm độ sâu tại ví trí này được thông báo, phi thuyền cũng chấn động kịch liệt, thân phi thuyền giống như một thứ gì đó to xác bắt lấy, lắc lư liên hồi. Những lính gác đều tập trung tất cả tinh thần để thăm dò lập tức xanh mặt, vẻ mặt vô cùng xoắn xuýt.
"Có năng lượng không rõ lai lịch đang đến gần... Rẹt... Tín hiệu... Bụp!" Hình ảnh của Tiểu Lạc biến mất trong nháy mắt, nguồn năng lượng của phi thuyền cũng bị hút hết sạch trơn, lơ lửng chỉ trong một giây, phi thuyền liền biến thành vật rơi tự do, rớt thẳng xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Nhảy ra ngoài!" Airy Gailey ra lệnh, mở công tắc thắng lại khẩn cấp, lồng pha lê của phi thuyền lập tức bong ra từng mảng, bọn họ giẫm lên mép thân máy bay nhảy ra ngoài, Airy Gailey và Doyle cũng lập tức lấy tinh thần thể của mình ra, Cavill và Coco dùng sức bám vào vách đá đổ nát trụ vững thân thể, mà chủ nhân của bọn nó mỗi người treo trên thân từng đứa, riêng Norre thì thảm hơn, con cắt của cậu vốn không chịu được trọng lượng của chủ nhân, chỉ có thể vỗ cánh nhìn chủ nhân mình nắm lấy cái đuôi con rồng Komodo.
"Bùm ——" Không bao lâu sau, cả đám nghe thấy tiếng phi thuyền rơi xuống bị nổ, những hạt bụi đen bị thổi bay lên, đến cả mũi người thường cũng cảm thấy ngứa, huống chi là lính gác nhạy cảm, cả ba đồng loạt thấy ngứa cuống họng, nhảy mũi.
"Còn sâu khoảng bao nhiêu?" Airy Gailey chớp mắt xem xét bên dưới, đoán chừng cũng sâu tầm mười mét, nhưng con cắt lớn của Norre đã mau chóng đưa ra câu trả lời chính xác.
"12m, có thể trực tiếp nhảy xuống."
"Đi!"
Cavill và Coco đồng thời buông lỏng tứ chi, theo bọn họ nhảy xuống. Đúng lúc cả bọn gần rơi xuống đến nơi, một chấn động sóng năng lượng tựa như ánh mắt quét qua nhìn, biển ý thức của ba nhất thời như bị một cây búa đóng thẳng vào đau không chịu nổi, vốn đã chuẩn bị tốt tư thế đáp nhưng lại bị làm loạn một cái, cả đám như mấy đứa trẻ con chơi trò xếp gỗ, từng người rơi thẳng xuống đống đổ nát.
—— Nơi này chính là một hố ma, vào không được, mà muốn ra, lại càng ra không xong.
Không hiểu sao, trong đầu Airy Gailey lại hiện lên những lời này, anh nhổ một ngụm nước bọt pha lẫn máu, ôm đầu chậm rãi đứng lên, Cavill lập tức chạy đến dựa vào anh, giúp anh chống vững thân thể. Anh hít thở sâu, rồi lại sờ đầu Cavill: "Cảm ơn, anh bạn."
Nếu như anh không tính nhầm thì vừa rồi anh đã bị công kích tinh thần. Sức mạnh này rất sắc bén, lại rất mạnh, mà thủ đoạn vô cùng dứt khoát, chỉ sợ đối phương là một dẫn đường cao cấp, hơn nữa có thể một kích đánh được cả ba người, cấp bậc ít nhất phải trên 3S.
Thực sự là quá sơ suất, không nghĩ được rằng chỗ này còn giấu được một người lợi hại như vậy, chẳng lẽ là quái vật mà Tháp Đen chế tạo ra, nếu quả thật là như vậy, vậy thì bao nhiêu lính gác đến cũng chết bấy nhiêu lính gác rồi.
Airy Gailey mở mắt ra, trước mắt không nhìn được chỉ tuyền một màu đen, anh dụi mắt cất cao giọng nói: "Doyle, Norre, hai người không sao chứ?"
Bốn phía tĩnh mịch không có tiếng động, Cavill cúi đầu khẽ kêu, trong âm thanh có hơi kỳ lạ. Airy Gailey vội vàng tập trung tinh thần rồi lại mở hai mắt ra lần nữa, một luồng ánh sáng chói lòa bất ngờ xuyên thẳng vào mắt, lại khiến anh chóng mặt thêm lần nữa. Đến khi anh nâng cảnh giác cao độ, nhìn lại lần thứ ba thì giật mình há to miệng.
Trước mặt anh là Tháp Đen, rất hoàn chỉnh, nguyên vẹn không bị phá hư tí nào. Tường trắng trơn nhẵn, trong không gian chứa đủ mọi thiết bị, có vô số người khoác áo choàng trắng dài bận rộn bên trong đó, trao đổi với nhau, tất cả vẫn bình thường.
Nhưng mà, đây không phải là thế giới thật.
"Khúc xạ tinh thần... Quay ngược không gian... Đây rốt cuộc là của ai?"
Đối với loại sức mạnh lực lượng tinh thần cao cấp chỉ tồn tại trên sách giáo khoa này, Airy Gailey bỗng nhiên hiểu được dụng tâm lương khổ của Thanh Điểu, anh của bây giờ, e rằng không thể chống đỡ được loại sức mạnh trước mặt này, nếu như thứ Lanto phải đối mặt chính là sức mạnh cỡ thế này, nếu vậy, anh phải cố gắng gấp bội mới được.
Còn hiện tại thì... Anh liếc sang Cavill, giống như muốn trưng cầu ý kiến: "Có đi không?"
"Ngoao ——" Cavill thẳng thắn dựng đuôi lên.
"Được, chúng ta đi ——"