Không đợi Lanto tìm được Thanh Điểu, Thanh Điểu đã tìm được cậu trước.

Lanto giống như một đứa tẻ lạc đường đứng ngay hành lang hướng ra đuôi tàu, hết vỗ ngực lại vỗ đầu, đột nhiên lại đứng xoay một vòng, giống như là đang tìm đồ gì ấy. Cavill tò mò cũng vẫy đuôi dạo một vòng, một người một hổ, nhìn qua thật sự rất chi là ngu.

Thanh Điểu nhíu mày đi đến, cậu vẫn còn chưa có cảm thấy, mãi đến khi vai bị vỗ thì mới hoàn hồn, "A, Thanh Điểu, cậu ở đây à, tôi đến đưa cơm cho cậu nè."

"Cậu đang làm gì thế?" Thanh Điểu không trả lời mà hỏi tiếp.

"Không có gì cả..." Lanto lên tiếng phủ nhận, nhưng mà tay lại không biết nên đặt ở đâu.

Thanh Điểu khoanh tay, không vui nhướng mày hỏi: "Đừng có gỉa vờ ngớ ngẩn gạt tôi, cậu đang tìm cái gì ở đây hả?"

Lanto rụt cổ lại, nghĩ thầm chẳng lẽ Thanh Điểu lại là con giun trong bụng mình à, cả cái này cũng đoán được sao. Mặc dù bị nói trúng, Lanto vẫn lựa chọn lảng tránh trọng tâm câu chuyện, cố tình ung dung nói: "Ầy, tôi đã nói là không sao mà, đi thôi đi thôi, chúng ta đi ăn."

Lanto kéo tay Thanh Điểu, Thanh Điểu cũng không hù dọa nữa mà trực tiếp hỏi: "Có phải cậu đang tìm tinh thần thể của mình không?"

Lanto sửng sốt, "Sao cậu biết?!"

"Có cái gì của cậu mà tôi lại không biết chứ, khỏi cần tìm, cậu hiện tại cả cách làm dẫn đường cũng không biết, căn bản không điều khiển được tinh thần thể đâu, sau này tự nhiên sẽ có thôi."

Lanto nghi ngờ nhìn cậu, bối rối hỏi: "Sao cậu biết tôi là dẫn đường? Bản thân tôi còn không biết mà... Sao cậu còn hiểu hơn so với tôi vậy?" Một câu Lanto còn chưa nói ra miệng mà, hai người họ thật sự là giống như chỉ mới quen ở Selong thôi sao?

Thanh Điểu lặng lẽ không nói nhìn cậu, hồi lâu mới nói: "Việc này tôi tạm thời không thể nói, đợi cậu chí ít cũng phải hiểu được là phải làm một dẫn đường như thế nào cho đúng thì nói ra cũng không muộn."

"Cậu còn cho tôi là thỏ à, cứ treo củ cà rốt trước mặt là tôi liền nghe lời cậu sao?" Lanto khinh thường hừ một tiếng, nhưng trái lại hơi lưỡng lự hỏi, "Còn nữa, cậu...không phải ghét dẫn đường sao? Tôi nhớ rõ là lúc ở hội chợ triển lãm cậu có nói thế mà..."

"Tôi thuận miệng nói mà cậu cũng tin, thực sự là dễ gạt mà." Thanh Điểu cười khẽ, sờ đầu cậu, "Có điều thấy cậu có thể nghe lời như thế, tôi rất vui."

Vui cái quỷ ấy! Tình bạn chúng ta chấm hết đi! Lanto bất mãn la lên: "Trả sự tin tưởng của tôi cho cậu lại đây mau!"

Nhìn Lanto xù lông, lúc này đến phiên Thanh Điểu lại ngó đồ ăn ai đó làm, chủ động kéo tay người ta: "Được rồi, đi ăn cơm thôi."

"Cậu còn dám đổi chủ đề! Không cho cậu ăn!" Lanto tức giận kêu lên, nhưng mà thực sự thì cậu sẽ không để cho Thanh Điểu đói bụng đâu... Tiếc là đến tận bây giờ cậu vẫn chưa biết, thật ra Thanh Điểu không cần ăn để bổ sung năng lượng.

Lúc Lanto và Thanh Điểu còn đang bận giải quyết vấn đề "tình bạn", mấy bạn trẻ lính đánh thuê đã ăn uống no say, ngồi tại chỗ vỗ vỗ bụng, để cái bàn hổ lốn lại cho người máy xử lý, cả đám còn đáng muốn ngồi lê đôi mách hưởng thụ khoảnh khắc an nhàn hiếm hoi này, một màn hình thông báo triệu tập xuất hiện ngay trên bàn. Airy Gailey tiếc chữ như vàng, chỉ gõ đúng ba chữ: "Đến rồi biết."

"Airy sao thế này, trước đây làm xong nhiệm vụ chẳng phải cũng chơi bời một khoảng thời gian sao, anh ta lại nhận nhiệm vụ mới?" Nicole Shanna xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, lười biếng hỏi. Mà Mỹ Nữ của cô nàng cũng giống như đang nằm phơi nắng trên cát, trở mình phơi cái bụng lên thích ý nằm thẳng ra.

"Đừng có nói thế chứ, Airy nhất định có chuyện gì rồi, đi, còn không mau đi nhiều chuyện à?" Doyle chớp chớp mắt, vẻ mặt thần bí nói.

"Nghe cậu nói thế, tôi thật đúng là muốn nhìn thử coi sao." Nicole Shanna và Doyle trao đổi ánh mắt, thu hồi lại cái bộ dáng phè phỡn của mình mà chạy như bay về phòng họp chiến lược, Norre nấc một cái đi theo phía sau, vào cửa sau cùng.

Airy Gailey còn chưa ăn cơm xong đã đẩy sang đặt ở một bên, rõ ràng là bụng đã no căng rồi mà Doyle vẫn phản xạ theo điều kiện mà rỏ nước bọt, có điều mấy người đi theo hắn cũng từ chối, nên cuối cùng hắn đành buông tha cái kế hoạch giành ăn này, bắt đầu lên tiếng chỉ trích Airy Gailey: "Cậu sao lại lãng phí lương thực thế hả? Cái này chính là thức ăn do người yêu của cậu dày công làm ra đó! Không được, tôi phải đi nói cho Lanto biết..."

Airy Gailey vẫn không nói chuyện, mà đưa tay ra chỉ vị trí bên cạnh, hiếm thấy được dáng vẻ trầm mặc lạnh lùng của Airy Gailey, Doyle học cùng anh nhiều năm chợt giật mình, ngoan ngoãn ngồi xuống, lúng túng hỏi: "Sao vậy, chẳng lẽ bên chỗ giáo chủ xảy ra chuyện?"

Airy Gailey đáp: "Tôi đã tiếp nhận một lời yêu cầu cá nhân của giáo chủ, cần phải đi Tháp Đen lần nữa."

"Tháp Đen?" Ba người không hẹn mà cùng giật mình la lên, phản ứng lớn nhất dĩ nhiên là hai chị em đã từng đi thăm dò Tháp Đen, hai người bất an hỏi, "Chúng tôi đã bỏ sót cái gì à?"

Airy Gailey giải thích: "Ngay từ đầu mục đích đến chỗ đó đúng là kiếm dẫn đường, nhưng mà bây giờ là điều tra bản thân Tháp Đen, mục tiêu cũng không giống nhau, hơn nữa Tiểu Lạc nhận ra chỗ đó có dấu hiệu của trí thông minh nhân tạo, cần phải tra lại một lần. Còn lại thì để Tiểu Lạc nói đi." Anh phất tay, shota AI lập tức mở màn hình, chịu trách nhiệm giải thích.

"Giáo chủ Hackl trước khi đi có đưa ra một nhiệm vụ cá nhân, nội dung là điều tra Bạch y giáo chủ đời trước." Lập tức, trên màn hình liệt kê thời gian giáo chủ đời trước tại vị và vài câu chuyện chính, nhưng điều khiến người ta nghi ngờ chính là lại không có bất kỳ hình ảnh nào của vị nguyên giáo chủ này trong tư liệu.

Giáo chủ đời trước? Mấy lính đánh thuê hai mặt nhìn nhau, mờ mịt nhìn lại về phía màn hình. Shota quy củ tiếp tục giải thích: "Căn cứ vào dữ liệu ghi lại cho thấy, vị nguyên giáo chủ này là dẫn đường có năng lực cường đại nhất trong lịch sử của đế quốc Bergany, không chỉ có năng lực trấn an, mà còn có sức mạnh công kích kinh người, vì vậy giáo hội quản lý ông ấy rất nghiêm, rất hiếm khi thấy xuất hiện ở nơi công cộng."

"Ghi chép duy nhất là cái này, vị nguyên giáo chủ có tham gia tiêu diệt quân phản loạn Torrek xâm lược Bergany trong chiến tranh cục bộ, đây chính là tư liệu hình ảnh khi đó."

Vừa dứt lời, trên màn hình bắt đầu chiếu phần ghi hình chiến tranh khi đó, chiến trường ầm ĩ giống y như cảnh tượng giả lập đấu nhau trong khối lập phương, tên lửa, pháo quỹ đạo từ tính, còn có ánh sáng của pháo laser liên tục xuất hiện, còn có chi chít những máy bay không người lái bay qua bay lại quấy phá ngay chính giữa, không ngừng có thuyền bị bắn nổ, tàu thoát hiểm màu trắng liên tục bắn ra.

Ngay chính giữa hình ảnh, chiến hạm khổng lồ mạng ký hiệu của Bergany hấp dẫn mọi hỏa lực, rít gào bay qua, mà theo sát phía sau nó, một con thuyền đen kịt có thể tích chưa bằng một phần thể tích của chiến hạm khổng lồ kề sát xẹt qua, trong chốc lát đã biến mất khỏi màn hình.

Tiểu Lạc tua lại rồi dừng ngay tại hình ảnh chiếc thuyền như u linh gần sát chiến hạm, giới thiệu: "Nghe nói đây chính là người đã lái tuần dương hạm Huyễn Dạ, chiếc tàu này nhiều lần lập kỳ công trong chiến tranh, vị tướng lĩnh Herbert của Gassard thành công, thực ra cũng là nhờ chiếc thuyền này tập kích bất ngờ."

"Chậc, cuối cùng thì mọi danh tiếng đều về tay Herbert, thực sự là ông trời bất công mà." Nghe đến đây, mấy lính đánh thuê đều có chút bất mãn, "Chẳng lẽ giáo chủ không thích được khen à?"

Tiểu Lạc lắc đầu: "Ông ấy tự mình đi ra, sau khi dẹp loạn chiến sự thì ông cũng bị bắt đi quản chế, nghi thức nhận huân chương của tướng quân Herbert cũng là do quan hộ vệ của giáo chủ làm, bản thân giáo chủ cũng không có xuất hiện sau đó."

"Trời ạ, sao có thể vô lý đến thế! Giáo hội sao lại quá đáng như vậy chứ?" Nicole Shanna vỗ bàn, căm giận bất bình nói.

Hướng suy nghĩ của Doyle lại giống với Airy Gailey hơn, hắn nhướng mày hỏi: "Có phải trong này có vấn đề gì không?"

"Không rõ lắm, ý của ngài Hackl là có thể thầy của ngài ấy bị bí mật hãm hại dẫn đến không rõ tung tích, còn giáo hội đóng vai trò gì trong này thì hiện tại vẫn chưa biết được," Airy Gailey nói, "Cho nên chúng ta mới phải điều tra."

"Vậy tại sao lại cho rằng mục tiêu là ở Tháp Đen? Chỗ đó giờ đã là một đống hoang tàn, hơn nữa sau khi nổ tung thì Liên hiệp không phải đã phái đội thứ chín đến điều tra tình hình ở chỗ đó mà? Chúng ta...còn có thể tìm cái gì chứ?"

"Không biết, nhưng vẫn phải đi một lần," Airy Gailey liếc nhìn AI shota nhiều lần nhíu mày, "Dù thế nào đi nữa."

"Được rồi, cậu đã nói như thế thì tôi sẽ cố làm vậy!" Doyle giống như đi ban ơn mà vỗ vai Airy Gailey, Nicole Shanna và Norre cũng liên tục gật đầu, nét mặt Airy Gailey hòa hoãn lại, vừa định nói cảm ơn, Doyle lại hoảng hốt la lên một cái, "Í, không đúng, chỉ có một chuyện này thôi sao? Vừa nãy vẻ mặt của cậu có gì đó không đúng lắm, có phải cậu còn gạt tôi cái gì nữa không hả?"

Học cùng trường đã nhiều năm, mấy cái vẻ mặt che giấu tâm tư này cả Airy Gailey và Doyle đã hiểu nhau rất rõ rồi, Airy Gailey cũng không có ý muốn giấu, anh trầm mặc, vuốt cằm nói: "Có liên quan đến Lanto, tôi nghĩ đến em ấy là nhớ đến Tháp Đen."

Doyle giật mình há to miệng, đứng dậy chống nạnh la lên: "Tôi nói mà, Tháp Trắng không hoan nghênh cậu, mà Tháp Đen lại giơ cả hai tay chào mừng cậu luôn ấy! Ha ha ha! Quả nhiên dẫn đường ở Tháp Đen vẫn xứng với cậu hơn!"

Airy Gailey xoa xoa huyệt thái dương, anh cũng liệu được Doyle sẽ nói những lời này, anh vỗ vai Doyle trầm giọng nói: "Chuyện này tôi hi vọng mọi người giữ bí mật, không phải chỉ bởi vì thân phận đặc thù của giáo chủ, ngoài ra... Lanto hình như mất trí nhớ về khoảng thời gian sống trong Tháp Đen, mấy người cũng đừng có mở miệng tiết lộ cho hai người họ đấy."

"Đã hiểu!" Mấy người trăm miệng một lời đáp, "Được rồi, vậy chúng ta xuất phát khi nào?"

"Trước tiên cứ đưa họ về Selong đã..." Airy Gailey suy nghĩ vài lần rồi nói.

Hiếm khi thấy Norre đỏ mặt, lưỡng lự giơ tay lên, nhìn qua cứ như là một bạn học sinh nơm nớp lo sợ, Airy Gailey sờ cằm tự kiểm điểm: Va nãy mt mình ging như da ngưi không cn m ming lm à? Anh húng hắng giọng, hỏi: "Sao thế, Norre?"

"À thì...Đoàn trưởng, tôi chỉ có một vấn đề thôi, chúng ta đi thẳng đến hành tinh γ16...khu vực đó không yên bình, thời gian đi chắc chắn không ngắn, nếu trong khoảng thời gian này bên phía Tháp Trắng thực hiện giao hẹn đưa dẫn đường đến cho chị tôi thì phải làm sao?"

Norre vừa mới nói xong nghi vấn của mình, đã bị Nicole Shanna đánh đầu, "Norre! Nói em nghe bao nhiêu lần rồi hả! Rốt cuộc là nhiệm vụ quan trọng hay là dẫn đường quan trọng hả!"

"Nhiệm vụ quan trọng," Norre thẳng thừng xoa chỗ bị đánh, nói, "Nhưng mà đại sự cả đời của chị quan trọng hơn." (Ngn: Chi ôi thng em ngoan quá, tui thương Norre quá đi~)

"Rồi rồi, Nina, đừng đánh cậu ấy nữa, vấn đề Norre nói cũng là chuyện tôi đang nghĩ đây, nhất định không thể để phía bên Tháp Trắng nhận ra sơ hở, không bằng thế này đi, Nina cô ở lại Selong, thay tôi bảo vệ Lanto, cũng tiện đón dẫn đường của cô."

"Airy Gailey! Anh không được làm vậy! Tôi muốn tham gia nhiệm vụ!"

"Đây chính là nhiệm vụ của cô," Airy Gailey rành mạch nói, "Tôi đưa người quan trọng nhất của mình giao cho cô, có bảo vệ em ấy tốt hay không thì còn phải xem cô nữa."

Nicole Shanna lập tức yên tĩnh lại, hơi nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ...phía bên Lanto cũng sẽ xảy ra chuyện?"

Airy Gailey nhăn mày: "Không thể loại bỏ khả năng này, chúng ta đã đoán được em ấy đến từ Tháp Đen, lẽ nào người khác không đoán được à? Đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, tôi không thể để bên cạnh em ấy ngay cả một chút bảo vệ cũng không có."

"Được thôi, vì chung thân đại sự của anh, tôi sẽ ở lại vậy." Nicole Shanna thở dài chấp nhận sắp xếp của Airy Gailey.

"Cám ơn cô, Nina." Airy Gailey lại nói tiếp, "Đợi chúng ta đến Selong rồi, trước nhất phải đi bổ sung trang bị, mức độ nguy hiểm của hành tinh γ16 khá cao, chúng ta phải đổi sang chiến hạm." Nói xong, ánh mắt của ba người đồng loạt quay sang nhìn Doyle, Doyle trừng mắt nhìn trái nhìn phải, ôm lấy ngực mình la lên: "Cậu không thể động vào kho bạc nhỏ của tôi!"

Không có sự cho phép của cậu tôi cũng có thể trực tiếp dùng tiền của đoàn mà... Airy Gailey không để ý lời của Doyle, kết thúc cuộc họp: "Được rồi, quyết định như thế nhé, tan họp."

"Airy! Tôi không để yên cho cậu đâu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play