"Anh đang cầu hôn tôi đấy à?"
Lanto nỗ lực kiềm chế vẻ mặt của mình, "bình tĩnh" nhìn qua, nhưng mà có trời mới biết tốc độ tim cậu đập nhanh muốn nổ tung luôn rồi! Cái tên khốn kiếp này sao lại không để cho cậu chuẩn bị trước khi thông báo câu đó chứ! Cậu sắp bị hù chết rồi nè! Cậu xấu hổ giận dữ lườm Airy Gailey, thì đã thấy anh nghiêm cẩn giơ tay kia lên như muốn tuyên bố lời thề, tựa hồ muốn biến chỗ này thành cung điện tổ chức những nghi lễ thần thánh.
"Tình yêu không lấy hôn nhân làm mục đích là giở trò lưu manh," Airy Gailey không chớp mắt nhìn cậu, trịnh trọng nói, "Anh xin thề, trọn đời với em, tuyệt không hai lòng."
Chỉ trong chốc lát khi âm thanh cuối cùng lọt vào tai, Lanto nghe thấy tiếng tim mình "thình thịch ——" như nổ tung, mặt cậu lại như bị thiêu đốt lần nữa, mà bàn tay đan nhau cũng toát mồ hôi, cậu lúng túng kéo tay ra, nhưng Airy Gailey lại không chịu thả, còn bồi thêm lời khẩn cầu bằng giọng nói mềm mại: "Vậy, em sẽ cân nhắc chứ?"
Cavill tựa hồ cũng tìm được thời cơ tốt để ra sân, lại gần dụng sức cọ cọ Lanto, đôi mắt sáng ngời thay chủ nhân mình cầu tình: Cân nhắc một chút đi, suy nghĩ một tí đi, còn có tôi với cậu nữa mà!
Bị hai đôi mắt chân thành này nhìn chằm chằm, trong lòng Lanto khẽ động, ma xui quỷ khiến mà gật đầu: "Được, tôi sẽ nghĩ......"
Vừa dứt lời, một người một hổ đều lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng, Lanto nhất thời khó chịu, nè nè, cái tình huống gì vậy hả, tôi còn chưa đồng ý mà! Đừng có phản ứng như kiểu tôi đã là của mấy người được không hả! Đương lúc nội tâm cậu đang muốn giương cờ kháng nghị, thanh âm đều đều của shota vang lên: "Ký kết hoàn tất, khởi động khoang thuyền chủ."
Chưa cho Lanto thời gian phản ứng, khoang thuyền biến hình lần thứ hai, các thiết bị lắp ráp được đẩy lên, xuất hiện trông như không có chút liên hệ gì với nhau, vừa đảo mắt đã ráp lại thành hai cái ghế ngồi, xuất hiện đằng sau hai người. Airy Gailey kéo Lanto vững vàng ngồi xuống, hai tay nắm chặt cuối cùng cũng tách ra. Rút tay lại, Lanto lại không có thoải mái như trước, ngược lại còn có chút buồn phiền, không biết nên nắm tay thả tay ở đâu. Có điều sự mất mát rất nhanh đã chuyển sang luống cuống tay chân.
Lanto mờ mịt ngồi trên cái vị trí mới toanh này, hoàn toàn không biết mình nên làm gì hay có thể làm gì. So ra thì Airy Gailey lại quen thuộc nhiều lắm, sau khi bước vào trạng thái này thì lại càng biến thành một người khác, toàn thân tản mát khí trường khiến cho người ta thần phục. Lanto sợ mình cắt đứt suy nghĩ của anh, nên ngồi im bất động, may mà Cavill nhận ra cậu không được tự nhiên, lập tức nhào vào trong lòng cậu làm nũng muốn được xoa đầu. Lanto cảm kích xoa xoa đầu nó, ánh mắt lại lặng lẽ ngừng lại bên người Airy Gailey.
Trước mặt Airy Gailey là cả biển màn hình, tầng tầng lớp lớp dữ liệu yêu cầu xuất hiện, kể cả toàn bộ thông tin của các máy theo dõi của khách sạn được treo trên cao giữa không trung cũng chiếm lấy được sự chú ý của anh. Anh xoay tròn toàn bộ bản đồ thông tin, trải rộng khoang nghỉ ngơi chiếm lên đến một phần ba khách sạn, lại quay vòng vùng không gian có người hoạt động, ra lệnh: "Tích hợp khoang tị nạn, mở hệ thống ổn định ra, chuyển toàn bộ nhân viên không liên can dời đến phần giữa."
"Đã hiểu." Shota ứng tiếng, gần như cùng lúc, Lanto nghe thấy bên ngoài khoang vang lên tiếng ầm ầm biến dạng, cậu không nhịn được dừng động tác vuốt lông, đầy hứng thú nhìn không gian trên màn hình đang biến hóa theo ý muốn. Chỉ với mấy động tác đơn giản như vậy, không gian bên trong đã có thay đổi lớn: Không gian có nhân viên tị nạn từ khắp cái nơi hợp lại một chỗ, rồi tập trung chuyển đến một vị trí an toàn nhất ở giữa. Mà làm xong cái này, biến hóa trong khách sạn khiến thân thuyền hơi nóng lên.
"Khởi động năng lượng khoang, tăng công suất động cơ."
"Tách rời bộ phận bị hư hại, chú ý vị trí rơi."
"Tập trung quỹ đạo pháo vào động cơ của thuyền địch, kho đạn và khoang điều khiển, đợi lệnh."
Những thao tác lệnh của Airy Gailey tuôn ra không ngừng nghỉ, tốc độ càng lúc càng nhanh khiến người xem bị choáng ngợp. Lanto có hơi ngồi không yên, thấy Airy Gailey bận rộn như thế mà mình lại chỉ chăm sóc thú cưng thì có hơi áy náy, cậu vậy tay gọi shota, nóng lòng hỏi thử: "Cái đó...có cái gì tôi có thể giúp một tay không?"
Vừa dứt lời, trước mặt Lanto nhảy ra một màn hình, cậu hưng phấn nhìn, vừa thấy liền xụ mặt: "...'Hướng dẫn toàn tập dành cho dẫn đường mới'? Cậu cho tôi xem cái này?!"
Shota chớp đôi mắt vàng óng, những đường nét trên gương mặt được tạo thành từ ánh sáng lộ ra biểu cảm hứng thú: "Vừa rồi Airy có gõ chữ nói cho tôi biết, dẫn đường như anh đơn thuần như một tờ giấy trắng, nhu cầu cấp thiết bây giờ là bổ sung những kiến thức liên quan, xem ra quan điểm của anh ta thật đúng."
Nè, cứ thế mà nói quan điểm của anh ta là đúng à? Người – máy mấy người cùng nhau lừa gạt thiếu nam nhà lành à? Có điều sao mấy người còn có thời gian gõ chữ nói chuyện phiếm nữa à, anh ta thật sự là chăm chú làm việc hả?!
Thấy vẻ mặt Lanto không tin, mà nhìn cũng như từ chối hướng dẫn mình có lòng đưa ra, shota bèn bay xuống hạ trước mặt cậu, trịnh trọng nói: "Tôi biết với anh mà nói thì chuyện tiếp nhận mình là một dẫn đường đã phá vỡ tưởng tượng của anh, nhưng điều này không phải là lừa gạt, tôi sẽ nói cho anh biết một việc, chương trình ký kết chỉ có lính gác và dẫn đường ghép đôi có xác suất cực cao mới có thể hoàn thành, giải thích như thế anh đã hiểu chưa?"
"Không, tôi không hiểu." Lanto mơ hồ cảm giác mình đã rơi xuống một cái hố, cậu cứng nhắc lắc đầu, như con vẹt mà hỏi, "Cái gì mà chương trình ký kết, tôi vừa mới làm gì chứ?"
"Không phải anh vừa mới đem bàn tay cho vào quả cầu sáng sao? Lúc đó tôi ghi chép lại dữ liệu gien của anh xác nhận xác suất ghép đôi của hai người là trăm phần trăm, đó chính là chương trình ký kết." Tròng mắt màu vàng óng của shota nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, nói, "Hệ thống không biết nói dối, anh đúng là dẫn đường, mà Airy đã xác định anh là người duy nhất của mình, đồng thời còn đem quyền điều khiển duy nhất của mình chia sẻ cho anh, nên anh đừng khiến anh ấy lạc lõng."
Câu trả lời Shota khiến Lanto muốn ngất, ngay từ đầu bởi vì cậu bị Airy Gailey mưu tính đến tức tối không thôi, sau đó lại mờ mịt với chính thân phận của mình, cuối cùng lại bị hành động ngầm hiểu của Airy Gailey đâm một phát. Tên kia, luôn muốn vô thức trói mình ở bên cạnh anh ta.... Rõ ràng ý thức được điều này, Lanto khó khăn lắm mới hạ được nhiệt độ nóng hôi hổi trên gương mặt đỏ như gấc kia, cậu lại không dám nhìn sang Airy Gailey, cứ như con đà điểu dùng màn hình che hết gương mặt.
Shota mỉm cười, "Bằng lòng xem chứ?"
"Tôi....xem như là mở rộng kiến thức mà thôi, tùy tiện xem thôi." Lanto chột dạ nói, "Cậu đừng có đoán mò."
"Không đâu, lời nói của tôi đều có sự trợ giúp của hệ thống giải toán," Shota vui mừng nói, "Anh bằng lòng chấp nhận là tốt rồi, mong anh và Airy sớm ngày hoàn thành ấn ký cuối cùng, tu thành chánh quả."
(Ngạn: Vãi cả tu thành chánh quả =)))))))))))))))
".....Làm ơn, có thể đừng dùng cái giọng điều khiển chương trình để nói có được không?" Lanto cảm thấy không chỉ tim mình muốn nổ tung, mà cả mạch máu cũng muốn bùng nổ luôn rồi, da từ đầu đến chân đều hồng hết cả. Cậu lúng túng liếc mắt về phía Airy Gailey, phát giác trên mặt cái tên kia đang cố gắng nén mỉm cười.
Mẹ nó, đã bận rộn bay thì cũng không cần nghe trộm người khác nói chuyện chứ! Lanto nắm lấy Cavill làm bia đỡ mà không biết rằng hành động này của mình đã giấu đầu lòi đuôi, tự đào hố chôn mình rồi.
Trấn an cảm xúc Lanto xong rồi, shota lại bay trở lại giữa không trung, bên góc màn hình Airy Gailey nhảy ra một hàng chữ nhỏ: [Tại sao anh theo đuổi một dẫn đường mà lại bày ra đủ mưu trò thế này.... Làm ơn đi, anh là một người đàn ông hoàn mỹ mà, cũng chẳng phải là một tên khất cái ven đường gì, sao lại không có chút khí phách thế hả?]
Airy Gailey mỉm cười, gõ chữ trả lời: [Tôi đem quyền điều khiển của cậu đưa cho người ta còn chưa đủ khí phách à?]
[....Bán AI để làm mai, thế gian hiếm gặp.]
[Được rồi, đừng oan ức nữa, trở về giúp cậu tìm nhóm bạn nhỏ của cậu về đây, cả nhà sung sướng đoàn tụ còn gì.]
[Đã phát sinh chuyện gì mà để cho anh quyết định muốn triệu tập bọn tôi?] Phần cuối văn tự còn chen thêm mấy ký tự biểu cảm kinh ngạc, Airy Gailey nhếch môi, thản nhiên trả lời: [Vì bảo vệ vợ thôi.]
Giữa không trung, shota lảo đảo, qua một lát, bên góc màn hình Airy Gailey lại nhảy ra một dòng chữ, cỡ chữ to đùng: [Thê nô!! WTF!!]
Airy Gailey vừa cười, lại liếc mắt nhìn Lanto đang ôm tinh thần thể của mình vừa chăm chú đọc hướng dẫn, bấm màn hình giám thị phòng tiệc trên tầng cao nhất, anh truyền thông tin cho toàn thể đoàn viên của mình: Saint Carlos đã khởi động, chuẩn bị đợt tấn công cuối cùng.
Nếu như nói Airy Gailey vừa chú tâm làm việc vừa dẫn Lanto cùng nhau tình nồng ý mật đi ra, vậy thì những đoàn viên của anh lại hoàn toàn bước trên tuyến đường chém giết, vừa mới ra sân đã tận lực khai hỏa toàn bộ. Nicole Shanna và Norre hành động trước tiên, con trăn và con cắt lớn dùng tốc độ cực nhanh lách vào trong phòng tiệc, cơ hồ không thấy có bất kỳ tàn ảnh nào, vài tên thuộc hạ Torrek đeo mặt nạ nằm lăn quay trên mặt đất, tiếng kêu rên từ yết hầu cũng biến thành tiếng hít thở.
Matthew lập tức cảm thấy không thích hợp, còn lợn rừng của hắn cũng vận sức chờ phát động, khói trắng phì phì tuôn ra từ hai lỗ mũi như muốn cho hả giận, cặp giò to ngắn béo tốt liên tục đào đất, đột nhiên, chân nó đạp một cái liền xông ra ngoài, đạp trúng thân thể mềm mại của con trăn, con trăn lập tức quấn quanh thân thể nó, gắt gao ghìm chặt con lợn rừng, lợn rừng há răng nạnh muốn nhắm cắn ngay phần bụng mềm mại của con trăn, đúng lúc đó con cắt lớn lao xuống mổ trúng, mổ ngay lên mặt con lợn rừng.
Con lợn rừng phẫn nộ gào thét thành tiếng, vung răng nanh lên công kích con cắt lớn, con cắt lớn trở mình một cái tránh được, không chờ nó kịp chuẩn bị lại vọt tới vừa mổ vừa cào, mà con trăn lại lặng lẽ siết chặt cái thân đang quấn lấy kẻ địch, siết đến mức xương cốt con lợn rừng vang lên răng rắc. Bởi vì tinh thần thể của mình bị thua nên sắc mặt Matthew cũng trắng bệch, hắn hung tợn cười, "Nhiều người hơn tao hả?" Hắn giơ tay ra, mười mấy tên thuộc hạ đeo mặt nạ cùng với người máy AI cũng nhảy khỏi khoang nhỏ trên tàu gia nhập chiến cuộc.
Tinh thần thể của Nicole Shanna và Norre quấn lấy con lợn rừng, còn bản thân hai người lại tiến lên chặn kẻ địch. Gương mặt Hackl tỏ rõ vẻ nghiêm túc, không ngừng tăng tinh thần của mình lên bắt đầu cùng các thành viên lính đánh thuê của Manh Trảo đoàn chống đỡ. Đúng lúc này, thanh âm âm trầm cảu Matthew đột nhiên xuất hiện bên tai, nháy mắt trực tiếp nhào tới chỗ anh.
"Giáo chủ đại nhân, tôi thật là đau lòng quá đi, em chỉ để ý đám rác rưởi kia mà không quan tâm lấy tôi một cái sao?"
Hackl bị phân tâm, anh đột nhiên quay đầu đối diện với gương mặt xăm đầy hình vẽ của Matthew, anh vừa định lùi ra sau, Matthew liền tóm lấy cổ tay anh, cười khằng khặc đầy quái dị, giọng nói như là thèm nhỏ dãi: "Giáo chủ, em là của tôi." Matthew vừa định nắm lấy hông Hackl âu yếm, một cái bóng màu đen thình lình vung tới quất trúng bắp chân và bụng hắn, trong khoảnh khắc truyền đến âm thanh xương cốt bị trật. Matthew bị đau kêu rên lên, còn chưa hoàn hồn, hắn lại bị một người đá bay ra ngoài, bị ép bay đi mỗi người một ngả với nam thần yêu quý của mình.
Doyle khoan thai bước tới, phòng tiệc hiện tại đã biến thành một cảnh ẩu đả khí thế ngất trời. Hắn liếc mắt thấy hành động khinh bạc của Matthew, nhất thời nổi trận lôi đình, lập tức có một cái bóng khổng lồ từ đằng sau nhảy ra —— chính là tinh thần thể đã lâu không triệu gọi.
Đó là một con rồng Komodo có hình thể to gấp ba lần con trưởng thành bình thường, thân dài gần sáu mét, tứ chi cường tráng, móng nhọn hoắt cứng rắn vô cùng, cái đuôi thật dài, lớp da màu nâu đen xù xì cứng cáp như áo giáp, dáng vẻ thô lỗ hung hãn khác hẳn một trời một vực với tướng mạo của Doyle. Nó vung cái đuôi lên hung hăng quất vào chân Matthew, Doyle thừa cơ đạp hắn bay ra ngoài, kéo Hackl đến bên cạnh mình.
Mà con rồng Komodo như hung thần ác sát lại giống như vị thần bảo hộ tà ác, vững vàng bảo vệ hai người ở chính giữa, kiệt ngạo nhìn chằm chằm Matthew không cam lòng ngay trước mắt.
Matthew vừa từ dưới đất bò dậy thấy được tình cảnh này, Doyle và Hackl như đôi tình nhân gắt gao dựa sát vào nhau, mà rồng Komodo hung hãn lại như thú bảo vệ vững vàng giữ hai người giữa một vòng cong. Hắn đố kị đến mức hai mắt đỏ lên, tiếng tức giận rít gào cố phát ra từ trong cổ họng: "Doyle Whisperwind! Cmn mày dám đoạt dẫn đường của tao?!"
Sau mấy lần xác nhận Hackl không bị Matthew chiếm tiện nghi, Doyle thở phào nhẹ nhõm, ngoái đầu lại nhìn, khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt lơ đãng nói: "Tao cứ đoạt đấy, thì sao hả?"
"Tao phải giết mày!"