Kết thúc không mấy vui vẻ tại chỗ triển lãm của học viện dẫn đường, hành trình sau đó trông Hackl không hăng hái cho lắm, anh vẫy tay với Airy Gailey, xoa mi tâm thở dài nói: "Chúng ta trở về thôi."
Mặc dù ban tổ chức nhiều lần xin lỗi và muốn giữ chân người lại, cũng không thể ngăn cản Hackl rời đi. Xe đã được sắp xếp chuẩn bị đợi sẵn ở cửa, Hackl lên xe, đột nhiên gọi Airy Gailey lại, "Có thể nói chuyện tí được không?"
Không gian trong xe vốn chỉ dành cho Hackl chứ chứa thêm được một người nữa là Airy Gailey thì có hơi khó khăn, vậy nên bầu không khí có hơi xấu hổ. Mà từ đầu, Hackl cũng không có ý muốn nói chuyện, chỉ đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ không nói lời nào.
Airy Gailey suy nghĩ một hồi, lại liên hệ với những chuyện phát sinh vừa rồi ở hội chợ triển lãm, anh thoáng có một suy đoán, nghiêm túc hỏi: "Thưa ngài, lúc ở trung tâm diễn giảng vừa nãy Doyle phát hiện ngài thất thần, ngài đã xảy ra chuyện gì sao ạ?"
Hackl lấy lại tinh thần, yếu ớt cười, ánh sáng đạm nhạt trong suốt trong đáy mắt không còn thấy được sự dịu dàng như trước nữa, mà dần nguội lạnh đi, "Airy, cậu có biết Bạch y giáo chủ đời trước là ai không?"
Đời trước? Airy Gailey lục tìm trong trí nhớ những chuyện liên quan đến giáo hội hoàng gia đế quốc Bergany, cân nhắc rồi mở miệng: "Nghe đồn là một người vô cùng xuất sắc, lại rất thần bí, ông ấy gần như không ra mặt ở nơi công cộng, thậm chí nội bộ trong giáo hội cũng khó mà tiếp xúc được. Nghe đâu thời điểm ông ấy còn đang ở trên đỉnh cao thì lại mất tích, đến nay không rõ tung tích."
Nghe lời miêu tả của anh, Hackl thất thần cười, mơ màng nói: "Ông ấy là thầy của ta, là thủ lĩnh của ta, là trụ cột tinh thần của ta, so với thần thánh chí cao vô thượng, ta lại càng tình nguyện thờ bái ông ấy." Anh vừa cười, ngón trỏ đặt lên môi hài hước nói, "Lời nói này không nên truyền ra khỏi cửa sổ chiếc xe này, nếu không ta sẽ bị trục xuất."
Airy Gailey hỏi dò: "Thưa ngài, tại sao ngài lại nhắc thầy của mình với tôi? Chẳng lẽ ngài đã thấy ông ấy trong hội trường?"
"Cậu thật là một người nhạy bén." Hackl ngừng một lát, nhíu mày do dự hồi lâu mới nói, "Thật ra ta thấy người đó không phải ông ấy đâu, tuổi tác hai người họ không khớp nhau, nhưng mà dáng người lại rất giống...."
"Rất giống dáng vẻ thầy của ngài trong trí nhớ sao?"
"Đúng vậy, gương mặt gần như giống nhau như đúc."
"Vậy ngài gọi một mình tôi qua đây nói chuyện có phải là có sắp xếp gì không?" Lúc này Airy Gailey đã hiểu ý đồ của Hackl, những vẫn cung kính hỏi người nọ.
Hackl hít thật sâu, tựa như chấp nhận cúi đầu mà nói, "Cuối cùng ta cũng hiểu rõ được bản lĩnh của cậu, thảo nào Doyle lại cam tâm tình nguyện đi theo cậu."
Sao lại lôi cả Doyle vào đây? Lẽ nào ngài giáo chủ muốn một hơi nói hai chuyện à? Airy Gailey nhíu mày, tĩnh tâm chờ nghe tiếp, kết quả Hackl chỉ là cảm khái, lập tức nghiêm mặt nói: "Cậu Airy, hiện tại ta có một nhiệm vụ riêng muốn nói với một mình cậu, mong cậu không tiết lộ cho bất kỳ ai. Ta mong trong quá trình du hành vũ trụ cậu có thể giúp ta điều tra tung tích của một người."
Airy Gailey hỏi: "Có phải ngài muốn tìm tung tích thầy của ngài?"
Hackl gật đầu: "Chuyện này phải bí mật, nếu bị giáo hội biết được e là sẽ cản trở hành động của cậu, mà ta cũng sẽ phải chịu sự giám sát, ta không mong sẽ xảy ra tình huống như thế này."
"Ý của ngài là....chuyện thầy của ngài mất tích, giáo hội cũng không tránh được có trách nhiệm trong đó?"
"Ta đương nhiên mong trách nhiệm của giáo hội trong chuyện này càng nhỏ càng tốt, nhưng mà...." Hackl trầm mặc, kiềm nén tâm tư, nói, "Lý trí mãi mãi đi ngược lại với tình cảm."
"Tôi hiểu rồi, chuyện này tôi cũng không thể tiết lộ cho đoàn viên của tôi biết à? Kể cả Doyle?"
Hackl do dự trong chốc lát, nói: "Chuyện này cậu cứ tự mình tính toán đi, ta tin vào mắt nhìn người của cậu, nhưng hãy nhớ là, tất cả phải bí mật, cứ định kỳ ta sẽ chuyển một khoản tiền vào tài khoản mấy người để lấy đó làm kinh phí hoạt động, cứ thoải mái sử dụng, những cái khác có thể trực tiếp chuyển thẳng thông tin tình báo của ta, cho dù ta không có mặt, quan hộ vệ của ta cũng sẽ báo lại cho cậu."
Airy Gailey hỏi ngược lại: "Quan hộ vệ của ngài, có thể tin được không?"
Hackl mỉm cười nói: "Hắn là AI. Người máy, chỉ nghe lệnh của ta."
Nhưng Doyle cũng từng nói là không thể có chuyện không phá được người máy. Airy Gailey thầm nghĩ, nhưng lại nghĩ thôi vậy, đến lúc đó thử thăm dò người máy kia là được mà. Anh thẳng thắn ghi lại số thông tin cá nhân của Hackl, trịnh trọng cam kết: "Xin hãy yên tâm thưa ngài giáo chủ, tôi sẽ tận lực hoàn thành phó thác của ngài."
"Nhờ cậu đấy."
Lúc nhóm Airy Gailey hộ tống Hackl vào khách sạn, Lanto và Thanh Điểu vừa mới rời khỏi hội chợ triển lãm, Thanh Điểu vốn là mệt mỏi trong lúc diễn giảng ở trung tâm giờ đã khôi phục trở lại bình thường, liếc mắt nhìn những thứ xung quanh chỉ bằng nửa con mắt, duy chỉ có khi nói chuyện với Lanto thì mới khách khí được tí.
Mà Lanto thì lại oán trách Thanh Điểu: "Tôi nói nè, sớm không mệt muộn không mệt sao hết lần này tới lần khác lại nhằm đúng thời điểm ngài giáo chủ diễn giảng thì cậu lại mệt chứ hả, cậu có biết đó là dẫn đường số 1 vũ trụ không hả, tôi còn tính đợi ngài ấy đi ra thì xin chữ ký nữa, kết quả bị cậu quấy rối. Lúc trước ở bục triển lãm của học viện dẫn đường cũng vậy, cậu sống chết không cho tôi đi, có phải cậu xung khắc với dẫn đường không vậy hả?"
Thanh Điểu thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy, tôi rất khắc với dẫn đường, cho nên cậu có thể đừng tiếp xúc với bọn họ được không?"
"....Cậu có phải là quên chuyện tôi đã trao đổi số thông tin với Ebony không vậy?"
"....Cậu ta thì miễn cưỡng ngoại lệ." Thanh Điểu bổ sung, "Trừ cậu ta ra thì hết thảy mấy người khác không được tiếp xúc."
Gì chứ hả, cmn tôi cũng không phải là lính gác, người bình thường ai mà có chuyện gì khi tiếp xúc với dẫn đường chứ? Ai mà tò mò thế chứ. Tận sâu trong lòng Lanto khinh thường, cậu cũng không tiếp tục tranh cãi, mở vòng ID ra bắt đầu tìm vé tàu trở về, chẳng bao lâu sau thì u oán ngẩng đầu: "Vé tàu tốc hành vũ trụ đi Selong trong hôm nay đã bán hết, hiện tại chúng ta làm thế nào đây, tôi cũng không có chuẩn bị lộ phí dư nữa."
Thanh Điểu trừng mắt nhìn Lanto không có tí tiền đồ nào, nói trúng tim đen: "Cậu muốn đi nhờ tàu của đám lính đánh thuê đó đúng không?"
Lanto ưỡn ngực lên nói, "Tôi có thể làm cơm trừ lộ phí!"
"Sao cậu biết hôm nay họ sẽ trở về, lỡ đâu họ không đi thì sao?"
"Vậy cũng có thể trực tiếp ngủ trên thuyền của bọn họ mà, không phải có khoang trống sao...."
"Muốn cũng không cần muốn đâu, theo tôi nào!"
"Nè, cậu dẫn tôi đi đâu đấy?"
"Kiếm tiền!"
Thanh Điểu kéo Lanto lên phương tiện di chuyển, sau khi chuyển đổi hai lần thì mới kéo cậu xuống đi bộ. Bởi vì đi một mạch từ đầu đến cuối nên đã khiến Lanto cảm thấy kinh hãi, không nhịn đươc bèn hỏi: "Cậu đã từng đến đây rồi sao? Lúc trước khi rời cảng cậu giả vờ cái gì cũng không biết để tôi tra bản đồ hả?"
"Tôi thấy cậu vui vẻ như vậy, dù sao cũng muốn cho cậu có cơ hội biểu hiện một tí."
"Biểu hiện cái đầu cậu! Thanh Điểu cậu là con hổ đội lốt con heo mà!" Lanto vừa lải nhải, đột nhiên bị Thanh Điểu che miệng lại.
"Rồi rồi, yên tĩnh tí đi, chúng ta đến nơi rồi."
Thanh Điểu buông tay ra, Lanto nương theo ánh mắt của hắn nhìn qua, vẻ mặt càng trở nên nghi ngờ. Cách trước mặt cậu mấy chục mét là một tòa nhà có kiến trúc màu trắng như thánh đường, hình dáng kiến trúc thon dài từ đầu đến cuối, khúc đuôi lại có một mũi kiếm trắng thuần hướng lên không trung, ánh sáng như giáp trụ lấp lánh chói mắt.
"Đây là đâu vậy?" Lanto nhất thời biến thành tên nhà quê, nơm nớp lo sợ hỏi.
"Khách sạn Saint Carlos." Thanh Điểu khoanh tay đáp, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Khách sạn? Cái thứ này là khách sạn?"
"Đi thôi, chúng ta vào đi."
"Đợi đã —— cậu chắc là chúng ta chi nổi à?"
"Ai nói với cậu là chúng ta đến đây chi?" Thanh Điểu kỳ quái hỏi, "Chúng ta đến kiếm tiền."
Lúc Lanto dây dưa không dám vào cửa, trong phòng ăn xoay tròn trên tầng cao nhất của khách sạn Saint Carlos đã rực rỡ ánh đèn, rượu vào lời ra cực kỳ vui vẻ, căn phòng này đang tổ chức tiệc chào đón Hackl. Vì để bày tỏ kính ý, mấy vị chính khách, quân đội và thương gia có tiếng của Liên bang Gassard đều tham dự buổi tiệc này, bọn họ không ai mà không thân thiện xoay quanh người Hackl, hứng chí ba hoa khoác lác.
"Mẹ kiếp, bà đây đã nhiều năm không mặc cái loại quần áo này rồi, thiệt muốn giết bà đây à!"
Một người suốt ngày đi đây đi đó, luôn ăn mặc gọn lẹ như Nicole Shanna hoàn toàn không chịu nổi cái kiểu xa hoa này, cô bị ép phải đổi một bộ lễ phục màu tím bó sát người, từng đường cong trên cơ thể đều hiển hiện không bỏ sót tí nào, ban đầu có thể cô còn tự hào được tí, nhưng mà không bao lâu sau liền sợ hãi, cặp chân của cô hình như không hợp bát tự với đôi giày cao gót màu trắng, cứ đi hai bước lại trẹo một bước, hiện tại cô chỉ có thể dựa vào người Norre, hai chân cứ đổi qua đổi lại liên tục để giảm bớt áp lực.
"Chị, tuy nói là chị đã biết mình có dẫn đường định mệnh, nhưng mà xin chị nhã nhặn tí đi." Norre đưa một khay thức ăn cho cô, "Lúc ăn cũng phải chú ý, nam thần của chị sẽ thấy đó."
Mẹ kiếp, nam thần đã không phải là của chị mày nữa rồi. Nicole Shanna căm giận nhận lấy cái nĩa, không chút kiêng dè mà cật lực ăn. Norre không thể không xoa xoa mi tâm, thở dài. Nhưng mà so với Nicole Shanna, còn có người có lối ăn còn kinh người hơn.
Doyle đang điên cuồng càn quét hết thảy thịt và hải sản có thể ăn được đưa ra, hoàn toàn không để ý cái áo sơ mi mà mình đang mặc có giá trị không nhỏ, cái khí thế một người chặn cửa quan ngàn người cũng khó mở* này đã dọa lui không ít khách mời, khó khăn lắm mới có được một cơ hội ăn miễn phí thế này, dĩ nhiên hắn phải ăn đến no chết mới được!
*một người chặn cửa quan, ngàn người cũng khó mở: nguyên bản là nhất phu đương quan vạn phu mạc khai, ý nói với một địa hình hiểm trở như núi cao, chỉ cần một người đứng chặn ở nơi trọng yếu thì dù có một vạn người cũng khó mà tiến đánh vào được, ở đây đang nói là cái khí thế đứng chặn ăn hết của Doyle làm kinh hãi người khác quá =))))
Đại khái thì Airy Gailey là người duy nhất trong bốn người có thể hòa nhập được với bữa tiệc này, trang phục của anh cũng là do Hackl cung cấp, mặc vào có hơi chật nên cơ bắp nổi lên nhìn bên ngoài rõ cực kỳ, anh cởi hai cái cúc trên cùng của áo sơ mi, so với dáng vẻ nghiêm cẩn cứng nhắc của người khác thì lại tăng thêm vài phần lười biếng không bị gò bó. Anh lắc nhẹ ly rượu, ánh mắt xuyên qua chất lỏng trong ly nhìn đám người trong buổi tiệc, khóe miệng nhếch lên, mang theo một nét trào phúng.
Nếu như sáu năm trước anh không chọn trở thành lính đánh thuê, hôm nay chắc anh cũng sẽ giống như rất nhiều người này, bu một đống quanh những người quyền quý. Đang lúc suy nghĩ, Hackl lên tiếng chào hỏi những vị khách quanh mình, rồi đi đến bên cạnh anh, Airy Gailey đứng thẳng người lên, chu đáo lễ tiết cúi người, "Ngài giáo chủ."
Hackl cười hỏi: "Chỗ này chán quá có phải không?"
Airy Gailey cười không nói, Hackl tiếp: "Ta còn một chỗ muốn đi, phiền cậu dẫn người Manh Trảo đoàn đi theo đi."
"Tuân mệnh." Airy Gailey lập tức triệu tập đoàn viên mình, ba người không hẹn mà cùng bỏ đồ trong tay ra, Nicole Shanna thậm chí còn cởi bỏ đôi giày cao gót quăng cho Norre cầm lấy, phấn khởi chạy đến, bọn họ tụ lại một chỗ, đuổi theo bước chân của Hackl mà rời khỏi.
Một màn này không thoát khỏi con mắt của những người có tư tâm, Alanca đặt ly rượu trong tay xuống, nháy mắt với người bên cạnh, lập tức có người đi theo.
Lúc này, Lianna cũng thoát khỏi mấy vị phu nhân, đi đến cạnh gã, khoác tay gã nói: "Anh yêu, sao anh lại muốn giám sát bọn họ vậy?"
"Hôm nay lúc trở lại khách sạn ngài giáo chủ và Airy ngồi chung một chiếc xe, trong này nhất định có gì đó mờ ám."
"Anh muốn ——"
"Suỵt, đừng lớn tiếng, phải rồi, bảo em tìm tên dẫn đường xuất hiện triệu chứng kết hợp nhiệt đó đã có kết quả chưa?"
"Đã tìm được, không phải là người ưu tú gì, nhưng mà lại còn là một dẫn đường khó giải quyết trong học viện, lần này có thể thuận nước đẩy thuyền tặng cho bọn họ một ân huệ ngược lại cũng không tệ."
Alanca nắm cằm cô, khẽ cười nói: "Vậy không phải rất tốt sao, cứ để bọn chúng tiếp tục lơ là bất cẩn đi xuống đi, rất nhanh thôi, anh sẽ dọn dẹp bọn chúng."