Lúc Hackl Carters đang đứng dùng toàn bộ tinh thần lực để giữ chân đám người, Lanto và Thanh Điểu đã lên xe đến hội chợ triển lãm, sau khi quét vòng ID thì vào trong khu A — triển lãm thành quả kỹ thuật không gian.
So với Lanto hứng thú dào dạt, Thanh Điểu đi theo bên cạnh lại không có hứng lắm, hắn vô tư ngáp một cái, động tác ngẩng đầu há miệng chậm chạp đang đi được nửa quãng đường thì đột nhiên dừng lại, hắn nhanh chóng ngậm miệng lại, giương mắt nhìn về phía nam, cũng chính là vị trí cảng.
"Xảy ra chuyện gì à?" Lanto ở phía trước hình như có cảm giác gì đó mà quay lại bên cạnh hắn, trêu hỏi, "Nghe thấy tiếng sóng biển hả?"
Thanh Điểu chợt quay đầu, hơi cảnh giác trả lời: "Hành tinh số 33 không có biển."
"Tôi biết," Ngón tay Lanto khẽ gõ huyệt thái dương, thì thào, "Nhưng mà vừa rồi hình như tôi nghe thấy có tiếng sóng biển, còn ngửi được mùi mặn của nước biển nữa, chậc chậc, chắc là ảo giác rồi."
Lầm bầm xong, Lanto xoay người tiếp tục sự nghiệp ngắm nghía vĩ đại của mình, cậu mở màn hình tìm bản đồ tham quan, khẽ giục: "Thanh Điểu, chúng ta qua khu C đi, bên đó là chuyên ngành của tôi đó! Thiết bị thông minh!"
"Đến đây." Thanh Điểu khẽ thở dài, không kiềm nổi lại nhìn về phía cảng lần nữa, hai lông mày vẫn nhăn tít lại không chịu giãn ra.
Lanto bình thường nhạy bén lại hoàn toàn không nhận ra biến hóa tâm tình kỳ lạ của Thanh Điểu, cậu nôn nóng muốn đi qua khu sở trường của mình để còn khoe chút kiến thức cho Thanh Điểu, nhưng đợi đến khi cậu kích động chạy đến khu C thì đến cả bản thân cũng ngơ ngác nhìn.
Thiết bị thông minh trưng bày trong hội chợ triển lãm đều áp dụng những chương trình, phương pháp thiết kế và kỹ thuật mà cậu không biết, còn kỹ thuật tóm tắt rồi triển khai bằng miệng cậu quen thuộc lại không đáng một đồng, Lanto nhìn chằm chằm màn hình chuyển thông tin giới thiệu, vốn ban đầu còn khó nén được hưng phấn, nhưng khóe miệng cậu đã nhanh chóng trễ xuống, vẻ mặt cũng càng ngày càng nghiêm trọng và uể oải, cuối cùng, cậu không chịu được tắt màn hình, nhìn chằm chằm dòng chữ "hàng triển lãm" chạy qua chạy lại trong sảnh triển lãm.
Thanh Điểu đã khôi phục lại như thường thấy bộ dáng này của cậu, chịu không được đẩy vai cậu, hỏi ngược lại: "Sao lại rầu rĩ không vui vậy?"
"Tôi căn bản là xem không hiểu." Lanto hơi oán hận nói, "Không phải chứ, tôi chỉ mới tốt nghiệp có bao lâu đâu, tại sao nội dung lúc tôi còn đi học với cái này chẳng giống nhau tí nào vậy? Tuy rằng lúc học tôi không học tốt lắm, nhưng mà đâu có lạc hậu đi sau vũ trụ tận 50 năm chứ?"
Thanh Điểu lặng lẽ nghe cậu nói, lông mày vừa giãn ra nhíu lại lần nữa, hắn do dự vươn tay, vỗ vai người nọ an ủi: "Được rồi, tốc độ thay đổi của khoa học kỹ thuật vốn là vượt tưởng tượng lắm, đừng xoắt xuýt nữa, mà bây giờ cậu cũng đâu có dựa vào cái này kiếm tiền đâu."
Lanto lắc đầu, kiên định nắm chặt tay: "Không được, tôi không thể làm việc ở phòng lính gác cả đời được, đợi có tiền rồi, tôi phải tự mình làm triển lãm cho riêng mình mới được."
Thanh Điểu lại lâm vào trầm mặc, bộ dạng muốn nói lại thôi khiến Lanto càng cảm thấy kỳ lạ, "Sao vậy, sao cậu không vì tôi tích cực cổ vũ tí nào vậy?"
Thanh Điểu suy nghĩ, rồi nghiêm túc mở miệng nói, "Mặc kệ cậu có đi đâu, tôi đều ở cùng với cậu."
Lanto sửng sốt, vỗ vai hắn, "Rồi rồi, đang yên đang lành nói gì kỳ lạ vậy, đi, sang chỗ khác xem đi."
Lanto được an ủi ôm vai Thanh Điểu, rồi lại tiếp tục du ngoạn hội chợ triển lãm, Liên bang Gassard không hổ là nhóm hành tinh khoa học kỹ thuật, nơi đây tập trung hầu như toàn bộ sản phẩm mũi nhọn của ngành khoa học kỹ thuật vũ trụ, mà các lĩnh vực cũng vô cùng rộng, sinh vật được chế tạo từ khoa học kỹ thuật cũng một trong số đó.
Hai người đi bộ đến một cái bục triển lãm đặc biệt, màu trắng thuần sọc lam nhạt trông trong sạch vô cùng, ngẩng đầu nhìn hai bên trái phải của bục triển lãm có đặt hai cái logo, dáng vẻ Lanto không nén nổi tò mò, Thanh Điểu thuận theo ánh mắt cậu nhìn sang, trong chớp mắt đáy mắt chợt trở nên nghiêm trọng, hắn tóm lấy cánh tay Lanto đi ngược lại, rành rẽ nói: "Đừng đến bục triển lãm đó, đi nơi khác đi."
"Tại sao? Tôi đã thấy không ít lính gác sống, mà dẫn đường thì vẫn là thấy lần đầu mà! Đi thôi đi thôi, cùng qua đó xem tí đi."
Thanh Điểu cật lực ngăn cản Lanto qua bục triển lãm đó, đó chính là Tháp Trắng — bục triển lãm thuộc học viện dẫn đường Liên bang Gassard, là mục tiêu hiếm có của tuyệt đại đa số du khách muốn trở thành dẫn đường, hơn nữa bình thường vốn không có cơ hội tận mắt thấy, đi ngang qua cũng không thể bỏ qua được!
Ngoài miệng Lanto cũng nói thế, không để ý đến Thanh Điểu đang cật lực ngăn cản cậu muốn len vô bục triển lãm của học viện dẫn đường. Dẫn đường đối với cậu mà nói tuy là hiếm thấy đấy, nhưng mà thiết bị tự trải nghiệm lại càng hiếm thấy hơn nha! So với người phụ trách hướng dẫn xem hội chợ triển lãm đầy hòa nhã kia, Lanto đối với thiết bị tự trải nghiệm đặt ở vị trí bắt mắt mà không ai thèm hỏi thăm kia lại vô cùng hứng thú. Bề ngoài thiết bị tự trải nghiệm được nhắc đến rất nhỏ, nhìn qua trông giống như một mũ giáp màu trắng bình thường, Lanto ngạc nhiên đi đến lượn quanh xem thử, Thanh Điểu nghiêm trọng chạy qua định tóm cậu lại, vậy mà lại bị cậu nắm ngược trở lại.
Lanto tràn đầy phấn khởi hỏi: "Nè, Thanh Điểu cậu xem, cái món đồ chơi này là dùng để làm gì ha?"
"Cái này là thiết bị tự trải nghiệm dẫn đường, sau khi đội có thể cảm nhận được cảm giác tinh thần lực của một dẫn đường mạnh mẽ, thậm chí còn có thể thấy được mô phỏng của tinh thần thể." Một thanh âm thành thật chất phác vang lên bên tai, tỉ mỉ giới thiệu. Hai người nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy nguyên một cái lồng ngực nở nang của người nọ, ngẩng đầu 15° mới nhìn được mặt người kia.
....Cao quá. Lanto hơi ngạc nhiên há miệng, cậu còn chưa từng thấy có người nào cao lớn khôi ngô như thế.
"Anh là...."
"Chào cậu, tôi là người giới thiệu ở bục triển lãm này, cứ gọi tôi là Ebony." Ánh mắt lại trái ngược với thân hình, thanh niên cao gần hai mét thật thà cười. Tay vươn ra, đương nhiên cũng lớn hơn Lanto một còng, da tay người nọ ngăm đen, lòng bàn tay đầy những vết chai cứng rắn, bàn tay này thực sự khó mà gặp được giữa một vũ trụ mà tất cả mọi chuyện đều giao cho máy móc làm thay.
Lanto lại sửng sốt một chút, có hơi mạo phạm mà hỏi: "Tay anh...."
"À, tôi thích tự tay chế tạo mấy thứ lặt vặt, nguyên mẫu của thiết bị tự trải nghiệm này cũng do tôi tự làm, cậu có muốn xem thử chút không?"
"Có thể không?" Lanto nóng lòng muốn thử, nhưng Thanh Điểu lại không đồng ý, "Cậu là con nít à, lòng hiếu kỳ lớn thế hả?"
"Lòng hiếu kỳ chính là sức mạnh mạnh nhất cho tiến bộ của nhân loại đó!" Lanto hùng hồn nói, quay đầu hỏi Ebony, "Cái này dùng thế nào, đội lên đầu à?"
"Đúng vậy, đội lên là được rồi, thế giới mà cậu cảm nhận sẽ không giống nhau." Ebony cầm thiết bị tự trải nghiệm định đội lên đầu Lanto, đột nhiên bị Thanh Điểu bước đến hất văng, Ebony bất ngờ không kịp chuẩn bị, một người cao lớn gần hai mét bị đụng một cái cũng choáng váng, anh lảo đảo lùi lại mấy bước, may mà thiết bị tự trải nghiệm không bị ném hỏng.
"Thanh Điểu cậu làm gì thế?" Lanto hơi tức giận, cậu khó hiểu hỏi, "Không phải chỉ thử một chút thôi sao, mà tôi có đeo lên cũng đâu có trở thành dẫn đường chứ."
Thanh Điểu không nói lời nào nhìn cậu, vẻ mặt cố chấp lại mang theo chút oan ức. Lanto tức giận cười lại, chỉ mũi hắn mắng: "Cậu còn thấy oan à? Cậu xin tôi đến đây, đã vất vả đến được hội chợ triển lãm ở Liên bang Gassard này rồi mà ngay cả chút quyền lợi cậu cũng không cho là sao?"
Thanh Điểu trầm mặc trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Ebony, có chút sốt ruột hỏi: "Vật này có chắc chắn là không nguy hiểm không?"
Ebony gật đầu như đinh đóng cột: "Dĩ nhiên, tôi dám dùng tinh thần thể của tôi ra đảm bảo."
"Tinh thần thể? Anh là lính gác?" Cũng đúng, bục triển lãm dẫn đường mà, dù sao cũng nên có vài lính gác đứng đây bảo vệ chứ nhỉ. Lanto tự suy.
Ebony lúng túng gãi đầu, gương mặt hơi đỏ, mất tự nhiên nói, "...Không phải," anh ấp úng nói, "Thật ra tôi là dẫn đường."
WTF! Đồ sộ oai hùng khí vũ bất phàm như thế, gương mặt còn man hơn cả lính gác, vậy mà lại là dẫn đường? Lanto lần thứ ba kinh ngạc cực độ, thậm chí còn có chút sợ hãi. Ebony hình như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, rũ mắt giấu đi ánh mắt ảm đạm, anh nhếch mép, cười khổ: "Bộ dáng này của tôi, nói ra rồi ai cũng không tin, cậu bị hù dọa vậy cũng là bình thường thôi." Anh quay đầu nhìn về phía một tên dẫn đường khác bị vây quanh, đó là một tên ôn nhu nhỏ nhắn khá nữ tính, nhưng lại phù hợp với tưởng tượng của mọi người về dẫn đường, mà anh thì bị xem thành "lính gác" bảo vệ dẫn đường, không ai hỏi thăm.
Lanto hơi ngượng ngùng, phản ứng thẳng thắn của cậu vừa rồi hình như khiến người dẫn đường thật thà này bị tổn thương rồi, cậu im lặng cười, không biết nên bắt đầu an ủi từ đâu. Ngoài dự liệu, giọng nói của Thanh Điểu đã vang lên trước: "Ánh mắt của người ngoài chẳng có ai tốt cả," hắn lạnh lùng quét mắt du khách đang ồn ào bên đó, rồi quay đầu lại nhìn Ebony nói, "Cậu cứ là chính mình là được rồi."
Lanto cũng chân thành xin lỗi: "Thanh Điểu nói không sai, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý, chỉ là tôi chưa từng thấy dẫn đường, mấy câu nói trên mạng cũng chỉ là lời từ một phía, tôi xin lỗi."
"Không sao đâu," Ebony ngượng ngùng cười, trên gương mặt ngăm đen mơ hồ hơi ửng đỏ, "Cảm ơn hai người, nếu không ngại thì có thể trao đổi số thông tin cho nhau chứ?"
"Được, tôi chưa có bạn là dẫn đường đâu." Lanto đồng ý đáp ứng.
Đừng có tùy tiện trao đổi số thông tin với dẫn đường còn chưa rời khỏi học viện dẫn đường chứ! Phải kiểm tra trước chứ! Nhìn hai người trước mặt đều đeo cái vẻ ngượng ngùng trên mặt, Thanh Điểu muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn ngậm miệng. Thôi vậy, cậu ấy vui vẻ là được rồi.
"Được rồi, xong rồi!" Lanto cười, "Ôi, tôi vô cùng có hứng thú với máy móc, nhưng mà nội dung tôi được học lại quá hạn chế, anh có tiện không thì sau này rảnh rỗi dạy tôi một chút đi?"
"Dĩ nhiên không thành vấn đề, tôi ở trong học viện cũng không còn chuyện gì làm, chủ yếu là cắm đầu vào nghiên cứu thôi, hoan nghênh cậu đến quấy rầy bất cứ lúc nào!" Ebony cũng khó kiềm chế kích động, vỗ ngực nói đảm bảo nói.
"Cậu bình thường rảnh thế à? Lẽ nào học viện không giúp cậu tìm lính gác ghép đôi?"
"Ha ha, cậu xem tôi thế này, lính gác nào muốn chứ, tôi cũng không muốn ép người khác, cho nên mới thành thế này đây."
......Thì ra là một người đàn ông lớn tuổi bị bỏ lại, cũng khổ thật. Lanto vốn định vỗ vai người ta an ủi, nhưng mà mà đối phương thực sự rất cao, cậu phải miễn cưỡng nhón chân mới có thể bằng người ta, ngẫm lại cũng liền thôi. Cậu liếc nhìn thiết bị tự trải nghiệm trong tay Ebony, nhìn Thanh Điểu chớp mắt vài cái, "Tôi có thể thử không, chỉ một chút thôi."
Thanh Điểu chưa từng thấy dáng vẻ nhượng bộ của Lanto bao giờ, hắn nhìn Lanto, bất đắc dĩ vuốt tóc cậu, "Được rồi, một chút thôi đấy."
Lanto hết sức phấn khởi, nào ngờ cậu vừa mới quay đầu, Thanh Điểu ở phía sau đã trầm mặt đi, giống như chuẩn bị nhe nanh múa vuốt, cả người căng lên như cây cung, vận sức chờ phát động.
Ebony đưa thiết bị trải nghiệm cho Lanto, cậu vừa mới đội, sắc mặt Ebony đột nhiên đỏ lên, phịch một tiếng quỳ xuống đất. Lanto lại càng hoảng sợ, vội vàng gỡ thiết bị tự trải nghiệm xuống chạy đến chỗ Ebony, biến cố này khiến cho Thanh Điểu thở phào nhẹ nhõm.
May mắn, không ai thấy, lúc Lanto đội thiết bị trải nghiệm lên, quanh thân hiện ra hoa văn hình ngôi sao.