Bây giờ đang là giữa trưa nhưng hơi lạnh vẫn xuyên thấu qua từng lớp vải, Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa đang nói chuyện với nhau ngoài sân, còn chưa kịp làm gì thì Đằng Lang đã từ bên ngoài trở về. Vừa nhảy xuống ngựa thì hắn đã tiến đến chỗ của Mạc Thanh Trần hô lên.

"Tiểu thư, ta có chuyện muốn bẩm."

Mạc Thanh Trần tiều tụy mệt mỏi ho khan vài tiếng, nàng day dứt bỏ lại Tư Phàm nằm bên trong rồi bước ra ngoài cho Đằng Lang tiến vào.

Không đợi nàng lên tiếng, hắn đã nói.

"Tiểu thư, theo mệnh lệnh của người, hôm qua chúng ta đã đuổi theo Trần Hắc suốt cả ngày. Tuy nhiên kỹ nghệ cưỡi ngựa của hắn quá tốt, căn bản không thể đuổi kịp. Ngược lại, người của chúng ta và bọn người bí ẩn đó đã vô tình chạm trán nhau trên lộ giới. Có lẽ vì chúng đã bị thương nên đã chủ động rút lui vào sâu trong núi. Nhưng cũng nhờ vậy mà xem như đã chặn được đường chúng đuổi theo Trần Hắc, xem như Trần Hắc đã an toàn.

Tuy nhiên người của chúng ta lại thương vong rất nhiều, phái bốn mươi người đi mà bị gϊếŧ hết hai mươi người... Tiểu thư, bọn người này võ công rất cao, ra tay cũng rất tàn ác, hai mươi người của chúng ta gần như là chết ngay khi vừa trúng chiêu, không có cơ hội cứu chữa."

"Trần Hắc qua ải được là tốt, chỉ là không ngờ nhiều người chết như vậy. Về sau hãy tìm thi thể của những người đã chết để an táng đàng hoàng.", Mạc Thanh Trần áy náy nói.

Đằng Lang lại như đang đắn đo chuyện gì đó, hắn lập tức hỏi, "Tiểu thư, người có cần ra lệnh phát động tìm kiếm trên diện rộng không?"

Lời hắn nói làm cho Mạc Thanh Trần trầm mặc hẳn đi, nàng hỏi, "Ta ra lệnh?"

Đằng Lang nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi xanh xao của nàng thì khẽ nói.

"Tiểu thư, hiện tại ở đây người chính là chủ nhân của chúng ta. Nếu không có lệnh của người, bọn ta thực sự không dám làm càn..."

Mạc Thanh Trần hít sâu một hơi, nàng cũng thẳng thắng thành thật nói.

"Ngươi không cần phải khách sáo như vậy. Bản thân ta không biết gì về núi Bạch Sơn, lại không có kinh nghiệm bày mưu bố trận. Hay là cứ để ngươi - một người lão luyện làm đi. Về chuyện hôm qua ta tắc trách, sau khi trở về Thần Mạc phủ ta sẽ lãnh roi chịu phạt sau."

Nàng vừa nói xong, từ bên ngoài Tào Dực đã hét lên.

"Tiểu thư, người không thể để bản thân mình bị đánh dễ dàng như vậy!!"

Diệp Vy, Đỗ Kiều Hoa, "!!!"

Đằng Lang vừa nghe thấy Tào Dực lớn mật nhảy vào thì lập tức chỉ tay mắng lớn.

"To gan!!! Ngươi là kẻ nào mà dám lớn tiếng ở đây???"

"Tiểu thư, xin thứ lỗi!! Bọn ta không nên để Tào đại ca phóng đến đây!!", Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa đồng loạt đứng ra cúi đầu.

Mạc Thanh Trần mới đầu còn ngạc nhiên, sau đó nàng đã lộ ra vẻ mệt mỏi hỏi, "Các ngươi đến đây làm gì?"

Tào Dực còn đang định nói, "Tới đây để kêu tiểu thư sống lại mà làm nhiệm vụ." thì Diệp Vy ở bên cạnh đã có chút vội vàng đáp trước, "Bọn ta tới để thăm người, trùng hợp lại vô tình nghe được, xin tiểu thư thứ tội."

Đằng Lang quay sang nhìn ba người vừa bước vào bằng ánh mắt đề phòng, hắn ngẫm nghĩ trong lòng: Dù sao Thập Nguyệt Quân cũng là do Hoàng đế chủ mưu thành lập, chẳng biết hắn có phái nội gián trà trộn vào hay không?

Mạc Thanh Trần lại có vẻ rất thích bọn người này, Đằng Lang lo sợ tiểu thư bé nhỏ sẽ bị bọn chúng lợi dụng, dù sao nàng cũng chỉ mới mười tám mà thôi... Các vị thiếu gia đã dặn dò đi dặn dò lại là hắn phải che chở cho tiểu thư, nếu nàng có vấn đề gì chắc hắn bị cạo đầu mất...

Đằng Lang nghĩ vậy nên có chút gay gắt mắng.

"Ra vào cũng phải xin phép, các ngươi không biết quy tắc sao? Nếu ở đây có các vị thiếu gia thì các ngươi đã lập tức bị ăn roi rồi đấy!!"

Mạc Thanh Trần tròn mắt nhìn Đằng Lang một cách đầy ngạc nhiên, nàng không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên gắt gỏng mắng đám người của Diệp Vy, nhưng nghĩ lại thì đúng là ở những nơi cần quy tắc thì phải thực hiện quy tắc. Lục ca thì không sao, nhưng nếu là các ca ca còn lại, đặc biệt là đại ca thì họ chắc chắn sẽ bị mắng cho xem...

Thập Nguyệt Quân sẽ phải được báo cáo tình hình thường xuyên cho Tiểu Thất Tử, tuy là Tiểu Thất Tử sẽ biết cách giảm bớt nguy hiểm trước khi dâng tấu chương lên cho Hoàng đế nhưng Mạc Thanh Trần cũng không thể dựa vào đó mà làm càn được. Nghĩ vậy nên nàng bèn ho khụ một tiếng rồi trừng mắt nhìn họ, nghiêm giọng giáo huấn.

"Lần sau các ngươi phải chú ý, ra vào phải xin phép. Đừng để vì một sai sót nhỏ mà bị trách phạt, đến lúc đó ta sẽ không cứu đâu."

Ba người Diệp Vy bị Mạc Thanh Trần mắng thì cũng rất ngoan ngoãn cúi đầu vâng dạ, không hiểu sao toàn cảnh lúc này nhìn có chút buồn cười khiến Đằng Lang có chút hoảng.

Thấy thái độ kinh ngạc của hắn thì Mạc Thanh Trần cũng xấu hổ cúi gằm mặt xuống, nàng cố gắng lấy lại một chút bình tĩnh mới quay về chuyện chính sự mà nói.

"Thật ra nếu mở rộng tìm kiếm thì sẽ dễ đẩy chúng ẩn vào sâu hơn trong rừng, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khả quan hơn. Đằng Lang, ý kiến của ngươi đưa ra đã là tốt nhất rồi..."

Đằng Lang vui mừng nói, "Đa tạ tiểu thư đánh giá cao ta. Vậy, tiểu thư... nếu bây giờ mở rộng tìm kiếm thì người sẽ lãnh đạo có đúng không?"

Mạc Thanh Trần khẽ liếc nhìn đám người Diệp Vy, nàng không biết họ đã phát hiện ra chưa? Rằng doanh trại này căn bản không phải là quân doanh của tộc Chiến Thần, mà là quân doanh thuộc quyền sở hữu của nghĩa quân Bạch Vũ. Hay nói chính xác hơn, đây chính là kho lương của nghĩa quân Bạch Vũ.

Điểm mấu chốt để giữ cho tộc Chiến Thần an toàn tới tận bây giờ chính là triều đình không có được bằng chứng bắt tội tộc Chiến Thần có quân đội dưới trướng.

Ở lần dọn dẹp phiến loạn trước, nghĩa quân Bạch Vũ có vai trò quan trọng nhưng đó chỉ là trận đánh phủ đầu, sau đó, trận đánh trọng tâm và kết thúc thì họ đã chủ động rút về sâu trong núi, giữ vai trò hỗ trợ cho tộc Chiến Thần. Thánh chỉ về chiến công dẹp phiến loạn do triều đình ban xuống ngay sau đó, phần lớn đều nói về quân cứu viện, một phần nhỏ trong đó là công của tộc Chiến Thần. Nghĩa quân Bạch Vũ do chỉ là vô tình xuất hiện nên không được nhắc gì tới, mà triều đình cũng vì muốn nhanh chóng ém xuống cơn sóng thần mang tên tộc Chiến Thần nên cũng giấu nhẹm nhiều việc lặt vặt xung quanh.

Do đó, việc nghĩa quân Bạch Vũ trú ngụ bên trong núi Bạch Sơn nói biết thì không phải ai cũng biết, nhưng nếu chủ tâm tìm hiểu thì cũng không phải là không phát hiện được.

Hiện tại tuy tộc Chiến Thần và nghĩa quân Bạch Vũ vẫn chỉ là qua lại trong bí mật, nhưng nghĩa quân Bạch Vũ và núi Bạch Sơn cũng đóng vai trò là nơi giấu binh lực và cất giữ các binh khí không thể thiếu của tộc Chiến Thần.

Chính vì thế, Mạc Thanh Trần cũng không thể tùy tiện điều động bất cứ lực lượng nào của nghĩa quân nếu chưa được phép.

Hơn nữa, chuyện khiến cho Mạc Thanh Trần bận tâm nhất bây giờ chính là tình trạng của Tư Phàm, nàng quả thật không dám rời xa nàng ấy dù là nửa bước.

Mạc Thanh Trần nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, quyết định trực tiếp nói với Đằng Lang.

"Đằng Lang, ngươi là thủ lĩnh ở chỗ này, ngươi có quyền được điều động doanh trại và ngươi mới là người thích hợp làm việc đó. Cho nên ngươi đừng lo về thân phận của ta, cứ toàn quyền mà làm chuyện của mình."

Đằng Lang nghe nàng nói thì liền kinh hỉ gật đầu, hắn lần đầu tiên làm việc với Mạc Thanh Trần nên rất lo sợ chuyện vượt mặt chủ nhân. Nhưng nào ngờ Mạc Thanh Trần lại là một thiếu nữ thấu hiểu đại cuộc, không đặt chủ nghĩa cá nhân lên trên như vậy, chuyện này thực sự làm hắn có chút vừa kinh ngạc vừa vui vẻ. Thầm đánh giá nàng một cách nhanh chóng, sau đó hắn lại như nhớ ra điều gì đó nên bèn trầm giọng bảo.

"Tiểu thư, còn có một chuyện nữa mà ta vẫn cần ý kiến của người..."

"Chuyện gì?", nàng nâng mắt lên nhìn hắn.

"Nếu bắt gặp được chúng, thì gϊếŧ hay giữ?"

Mạc Thanh Trần thoáng nâng mày, bây giờ chỉ cần nghĩ tới những chuyện mà chúng đã làm với Tư Phàm là đáy lòng nàng lại lạnh lẽo như băng đá. Nàng khẽ siết móng tay mạnh vào thành ghế đến mức đầu móng có chút trắng toát, miệng khẽ đáp.

"Nếu đã không bắt được, thì gϊếŧ."

"Tuân lệnh tiểu thư!!"

Đằng Lang bừng bừng nhiệt huyết vội vã phóng ra ngoài, ngược lại tâm trạng của Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa ở trong này cũng lập tức hóa đá. Đỗ Kiều Hoa vội hỏi theo bóng lưng Mạc Thanh Trần.

"Tiểu thư, bọn ta không được tham gia, người lo bọn ta không đủ khả năng hay sao?"

Mạc Thanh Trần đang định trở vào phòng trong chăm sóc Tư Phàm thì bị gọi ngược lại, nhìn thái độ sốt ruột của Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa, vẻ mặt lạnh lùng có vẻ như không muốn hồi đáp về vấn đề này. Diệp Vy lập tức hiểu ý, nàng liền đem băn khoăn của chính mình ra mà hỏi.

"Tiểu thư là lo sợ bọn ta sau này sẽ vì danh lợi mà quay sang làm việc cho triều đình?"

"Không hẳn.", Mạc Thanh Trần bất đắc dĩ đành hạ giọng trả lời, "Chẳng qua là do những kẻ đó võ công rất cao, ta lo các ngươi sẽ không xoay sở được khi chẳng may đối mặt với chúng mà thôi."

Dù sao thì việc tộc Minh Thần và tộc Chiến Thần nghịch nhau cũng không phải là bí mật gì, Mạc Thanh Trần không cần thiết phải cẩn thận từng chút một giống như khi còn ở Minh Thành, giấu đi suy nghĩ của mình nữa. Nàng nói tiếp.

"Nhưng các ngươi cũng cần phải đặt ra tình huống, nếu một ngày nào đó, mệnh lệnh của ta và triều đình đối nghịch nhau thì các ngươi sẽ làm theo lệnh của ai?"

Nơi đây là địa giới của tộc Chiến Thần, toàn tộc của nàng sẽ không rời mắt khỏi Thập Nguyệt Quân, thời gian quan sát Thập Nguyệt Quân lại rất nhiều, không sợ không nhìn ra kẻ có ý đồ bất chính. Bất quá cũng không vội, nàng khẽ cười nhẹ xem như trấn an bọn họ, phất tay đuổi toàn bộ ra ngoài.

"Hãy trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi tập luyện ngày mai đi."

Chỉ còn lại một mình, Mạc Thanh Trần lại trở về bên cạnh Tư Phàm, khi nàng vén màn bước từ gian phòng bên ngoài vào trong thì chợt hốc mắt có chút phiếm hồng.

"Phàm... Nàng... tỉnh rồi...?"

Không biết từ lúc nào, Tư Phàm đã tỉnh lại nhưng không hề lên tiếng, nàng giống như kiệt sức mà nằm nơi đó, hướng ánh mắt về phía màn ngăn để đợi chờ hình bóng của Mạc Thanh Trần bước vào. Khi nàng thấy được nhân ảnh quen thuộc đó xuất hiện, đáy mắt hẹp dài của nàng liền có chút lay chuyển ướŧ áŧ.

Mạc Thanh Trần hoàn toàn tan vỡ hình tượng lạnh nhạt khi nãy. Nàng vừa mừng rỡ vừa đau lòng, vội vã chạy đến bên cạnh Tư Phàm, một mặt hô gọi người, một mặt lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lành lặn còn lại của Tư Phàm, ân cần hỏi han.

"Phàm, nàng tỉnh lại lúc nào? Còn đau lắm không? Nàng bị thương bên này nên đừng vội cử động. Nàng có khát nước không? Đê ta đi lấy nước cho nàng uống. Nàng khó chịu chỗ nào hãy nói cho ta nghe? Nàng đợi một chút để đại phu vào xem."

Mạc Thanh Trần quỳ một bên giường, lời thì thầm càng về sau giọng càng lạc hẳn đi mà lại không thiếu phần mềm mại vỗ về. Tâm tình nàng càng trở nên rối loạn, cuối cùng nàng không giữ được dáng vẻ kiên nghị của mình, đôi mắt rưng rưng vẻ tự trách nói.

"Ta xin lỗi vì đã không thể bảo vệ nàng, ta không ở bên cạnh để chăm sóc nàng tốt hơn..."

Dáng vẻ hao gầy và xanh xao của Mạc Thanh Trần làm cho trái tim Tư Phàm đau xót, dù còn rất mệt và đau nhưng nàng vẫn không đành lòng để như vậy, bàn tay có chút vô lực khẽ siết lấy tay Mạc Thanh Trần, hơi thở của nàng có chút đứt quãng nói.

"... Nàng đừng... tự trách mình..."

Hai mắt của Mạc Thanh Trần đã phủ đầy một lớp nước mắt nhưng nàng vẫn như trước không hề tự mình thất thố. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, im lặng nghe Tư Phàm thều thào nói từng chữ, nghe thật kỹ giọng nói của nàng ấy.

"Ta rất sợ chết. Vì nếu ta chết rồi... ta không cam tâm..."

"Không cam tâm?"

Khóe môi Tư Phàm yếu ớt kéo lên một nụ cười bỡn cợt, "Ta không cam tâm... để nàng... yêu thích người khác..."

Lúc này mà còn giỡn được...

"Nàng đừng cố nói chuyện nữa, ta sẽ gọi đại phu vào...", Mạc Thanh Trần chăm chú nghe Tư Phàm nói mà lòng chợt ấm áp như đầm nước. Sau nửa khắc lấy lại bình tĩnh, nàng vẫn không thấy đại phu vào nên liền bật dậy muốn đi ra ngoài gọi người, nào ngờ chưa kịp đứng lên thì Tư Phàm đã dùng chút sức lực của mình níu tay áo nàng lại.

"Thanh Trần, khoan đã... nghe ta nói trước..."

"Ta nghe, nàng muốn nói gì?", Mạc Thanh Trần vội vã quay trở lại, ánh mắt của Tư Phàm có chút căng thẳng làm nàng cũng lo lắng theo.

"Nàng không thể gϊếŧ... những kẻ đó..."

Tư Phàm nói tới đây thì cơn đau bất ngờ phát lên, nàng nhíu mày thở hồng hộc làm cho Mạc Thanh Trần nghiến răng kêu lên.

"Người đâu, gọi đại phu cho ta!! Tư Phàm, có chuyện gì từ từ nói, nàng đừng gấp, bây giờ nàng không thể kích động mạnh..."

"Phải bắt sống!! Bọn chúng chính là... Dĩ Án... tiểu Quận chúa của tộc Dĩ Án..."

Tư Phàm kết thúc một câu mà tuôn mồ hôi ra như tắm, nàng muốn nói liền mạch một câu dài mà không được nên vô cùng tức giận, máu tuần hoàn nhanh hơn làm tim hoạt động mạnh khiến vết thương đau như bị xé rách, không thể thở nổi. Nhưng mà việc này nàng không thể không nói, khi nãy nàng nghe được Mạc Thanh Trần muốn gϊếŧ mấy kẻ đó, nếu không nhanh chóng ngăn cản thì e là không kịp.

"Sao cơ?", Mạc Thanh Trần kinh ngạc nhìn Tư Phàm, "Tiểu Quận chúa của tộc Dĩ Án? Ý nàng là...", chợt nhớ tới nữ tử duy nhất mà mình vẫn chưa đả động tới, nhìn đúng là giống người ngoại tộc, "Người đó...?"

"Bắt giữ ả!! Buộc Dĩ Án... phải hòa bình...!!"

Lúc này vị đại phu nọ mới hối hả chạy vào, vừa rồi hắn đi hốt thuốc nên mới nhận tin chậm, cũng may là kho lương này không lớn lắm. Mạc Thanh Trần cũng bất đắc dĩ phải buông Tư Phàm ra rồi lùi về phía sau, trong lòng ngẫm nghĩ về lời mà Tư Phàm nói.

Lật lại chiến sự ở tây bắc, liên minh Tát Xích Na - Dĩ Án nhờ hôn phối đầu năm nay mà hình thành. Tát Xích Na là thủy tộc, khả năng chiến đấu trên đất liền của bọn họ tuy không tệ nhưng cũng không phải là mối đe dọa lớn đối với tộc Chiến Thần. Sau một thời gian đánh lùi được Tát Xích Na thì hiện tại đối thủ chủ yếu của tộc Chiến Thần chính là tộc Dĩ Án.

Dạo trước, tộc Dĩ Án bị Thần Xung Thiết Mộc Ngân ép đến mất mười mấy quận nên hẳn là lòng bọn họ đã như lửa đốt. Bây giờ bên phía Đồi Gai, tướng lĩnh đã đổi lại là Lý Cảnh nên Thiết Mộc Ngân và Mạc Vĩnh Ngạn cũng lùi về phòng thủ, không còn tấn công Dĩ Án, có lẽ đây chính là một thời điểm tương đối dễ thở đối với tộc người này.

Khó trách tộc Dĩ Án bắt đầu rảnh rỗi tìm cách phá vỡ chiến tuyến Đồi Gai, mà hậu phương của tộc Chiến Thần lại chính là Vân Thành và núi Bạch Sơn. Tránh nặng tìm nhẹ, tộc Dĩ Án chắc chắn sẽ nhắm tới điều tra bí mật của núi Bạch Sơn.

Bỏ qua vấn đề bọn họ muốn điều tra thứ gì ở trong núi, thì việc tiểu Quận chúa của tộc Dĩ Án bị gϊếŧ chết trong địa giới của tộc Chiến Thần chắc chắn sẽ khiến tình hình chiến sự trở nên căng thẳng. Nếu tộc Dĩ Án quyết định liều mạng đánh trả thì tộc Chiến Thần có thể sẽ phải tổn thất không nhẹ, Hoàng đế hoàn toàn có thể dựa vào thời cơ này mà bày trò.

Tư Phàm muốn dùng tiểu Quận chúa để đổi lấy một bản hiệp ước hòa bình, giúp cho tộc Chiến Thần không bị tổn thất binh lực, mà tộc Minh Thần cũng không có lý do làm khó được tộc Chiến Thần. Làm cho đôi bên hòa hoãn sao?

Mạc Thanh Trần chìm vào suy nghĩ của riêng mình không lâu thì cũng đã minh bạch, bất giác nàng có cảm giác xúc động không nói nên lời. Nếu Tư Phàm có ý đồ thì đây là cơ hội cực kỳ tốt để đè được tộc Chiến Thần xuống và lập công với Hoàng đế, điều này có nghĩa là nàng ấy đang rất cố gắng bảo vệ cả hai tộc như lời đã hứa với nàng.

Tư Phàm đã cố gắng thì ta cũng phải cố gắng!!

Mạc Thanh Trần ngoảnh lại nhìn Tư Phàm, thấy nàng ấy lại một lần nữa đã chìm vào mê man thì nàng mới nhỏ tiếng hỏi đại phu.

"Nàng ấy thế nào rồi?"

"Tình hình của vị cô nương không có gì đáng ngại, chỉ là vừa rồi nàng quá kích động nên ảnh hưởng tới vết thương thôi. Tiểu thư có thể yên tâm...", đại phu vừa kiểm tra tình trạng của Tư Phàm vừa đáp.

"Ngươi phải cẩn thận chữa trị cho nàng, theo dõi nàng thật kỹ, nàng có bị nhiễm trùng vết thương hay không, xương cốt có bị ảnh hưởng gì không? Ta đi sẽ sớm trở lại."

Đại phu đang bắt mạch cho Tư Phàm thì bên tai nghe Mạc Thanh Trần đè nặng giọng dặn dò, hắn kinh ngạc quay đầu lại nhìn thì đã không còn thấy nàng đâu nữa, lúc này mới khẽ nâng môi cười.

"Tiểu thư cuối cùng cũng đã thông suốt rồi sao? Vị cô nương này chỉ nói vài câu đã khiến nàng chịu đi làm việc của mình, quả là một mối quan hệ không hề đơn giản..."

Vì đã nghiệm qua võ nghệ của hai người bên phía tiểu Quận chúa của tộc Dĩ Án nên Mạc Thanh Trần biết rõ muốn bắt sống họ cũng không hề đơn giản, chuyện này một mình nàng không thể làm được.

Cần phải có trợ thủ...

Nghĩ tới đây, Mạc Thanh Trần chỉ có thể nhớ đến Thập Nguyệt Quân. Nàng híp lại mí mắt, vẻ sắc lạnh thoáng hiện lên.

Xem như đây là cơ hội lọc người của Thập Nguyệt Quân vậy.

"Người đâu, tập hợp Thập Nguyệt Quân đến đây cho ta!!"

Sau mệnh lệnh của Mạc Thanh Trần thì toàn bộ mười tám người thuộc Thập Nguyệt Quân rất nhanh chóng đã xuất hiện ngay ngắn trước mặt nàng, tốc độ chuẩn bị rất nhanh. Mạc Thanh Trần nhìn thoáng qua một chút, xong nàng quyết định không giấu diếm gì mà giải thích rõ ràng ngay từ đầu.

"Trong mấy ngày qua, hẳn mọi người đã biết doanh trại này chỉ là một kho lương, các huynh đệ ở đây chỉ làm hai nhiệm vụ là vận chuyển và bảo quản lương thực. Tuy Đằng Lang là một thủ lĩnh tốt nhưng các huynh đệ dưới trướng hắn lại có kinh nghiệm chiến đấu không mạnh, không thể sánh bằng các chiến sĩ ở quân doanh chính thức.

Lần này doanh trại xảy ra chuyện lớn, có sát thủ đang âm thầm xâm nhập vào địa giới núi Bạch Sơn, không rõ nguyên nhân. Vì bị phát hiện nên chúng đã ra tay hạ sát người của chúng ta. Hôm qua chúng ta đã thành công ép chúng lùi sâu vào trong núi, nhưng muốn hoàn toàn bắt giữ được bọn chúng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tình hình tương đối khó khăn trong việc cầu cứu từ phía quân doanh, nếu thành công cầu cứu thì ít nhất cũng phải mấy ngày sau cứu viện mới kịp đến đây. Thay vì đợi bọn họ, ta muốn đưa Thập Nguyệt Quân vào thực chiến hơn, đây xem như là nhiệm vụ đầu tiên của các ngươi. Hãy cố gắng thực hiện cho tốt!!"

Nếu hiệp ước hòa bình thành công, Tư Phàm sẽ có công lao lớn nhất, Thập Nguyệt Quân sẽ có công lao lớn nhì, cả hai đều sẽ làm Mạc Thanh Trần vui vẻ. Tuyệt đối không thể để nghĩa quân Bạch Vũ hay lục ca, ngũ ca chiếm công lao được. Nàng muốn ông nội và cha mẹ có ấn tượng tốt về Tư Phàm hơn.

Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa vẫn còn ngạc nhiên vì khi nãy vừa bị Mạc Thanh Trần đuổi đi, bây giờ lại được nàng giao cho nhiệm vụ. Nhưng họ vẫn phản ứng tương đối nhanh, gần như là hai người đầu tiên cung kính cúi người nói, "Nguyện vì tiểu thư mà góp sức!!", sau đó thì những người phía sau cũng lần lượt cung kính hô theo.

Mạc Thanh Trần không để tâm mấy lời kính cẩn này lắm, nàng vẫn đứng yên như thạch tượng, dáng vẻ tuy có chút gầy yếu nhưng lại phiêu dật vững vàng, lạnh giọng phân bổ.

"Mười tám người, mỗi nhóm sáu người, chia ra ẩn nấp ở ba lộ giới: Đường sông, đường xuống núi và thung lũng. Không được gϊếŧ, phải bắt sống hai kẻ đó cho ta."

Ngữ âm của Mạc Thanh Trần không quyết liệt như cái cách người ta thường thấy ở các thủ lĩnh, nhưng nó lại mang sự nghiêm nghị và kiên định nhiều hơn. Không hoa mỹ, không sáo rỗng, không lan man, đối với những người có lối sống thực tế mà nói thì lời của nàng chính là lời nói tốt nhất, mà trùng hợp là Thập Nguyệt Quân hầu hết đều là những người như vậy.

"Nhớ phải giữ mạng lại, đừng để bị chết..."

Mạc Thanh Trần lẩm nhẩm nói xong thì toàn bộ mười tám người của Thập Nguyệt Quân đồng loạt rùng mình, đây... là đe dọa sao!?

Tại một góc rừng khác, nữ tử đeo mặt nạ sắt kỳ dị lầm lũi ngồi ở một góc tối tự mình băng bó vết thương một cách tạm bợ, nghe tiếng bước chân đằng sau liền hốt hoảng nạt lớn.

"Là kẻ nào?"

Trông thấy bóng dáng của tiểu Quận chúa ngang ngạnh bước vào, mặt nạ kỳ dị liền vội vã quỳ đến trước mặt nàng cúi đầu.

"Quận chúa vạn an!! Quận chúa, nàng cuối cùng cũng đã trở về rồi..."

"Không về đây thì ta đi đâu? Bọn chúng đang tìm kiếm chúng ta khắp nơi."

Tiểu Quận chúa nhàn nhã nói xong lại tự mình cầm lương khô và nước sạch ngồi ăn một mình. Mặt nạ quái dị cũng chỉ thở dài hỏi.

"Quận chúa nói bọn chúng đã mở rộng tìm kiếm sao?"

"Ừ, tất cả các con đường đều có người.", tiểu Quận chúa nhếch mép cười, "Tưởng như vậy là sẽ bắt được ta sao?"

Lại ngừng một lúc, tiểu Quận chúa nói tiếp.

"Ta có thấy một lộ giới nhỏ, có lẽ đó chính là lộ giới dẫn xuống núi vì bọn chúng canh giữ chỗ này đông hơn những nơi khác. Ngươi nói xem, bọn ngu này thật sự là tộc Chiến Thần đã đánh cho quân ta mất tận mười bốn quận sao? Ta không biết là do các ngươi vô dụng hay là do bọn rùa này may mắn nữa?"

Mặt nạ quái dị thở dài trong lòng, chẳng lẽ tiểu Quận chúa đã quên mất cuộc tử chiến với ả điên hôm qua rồi sao? Một ả đàn bà vô danh mà có thể khủng khiếp như vậy thì mấy gã nổi danh như "Quỷ Tiếu" - Thần Xung Thiết Mộc Ngân hay "Thiết Diện" - Thần Xung Mạc Vĩnh Ngạn sẽ còn đến mức nào nữa?

"Quận chúa, thực sự không nên xem thường chúng....", mặt nạ quái dị ngập ngừng, "Đánh trận còn nhiều yếu tố khác, không phải giống một trận tỷ thí tầm thường."

"A, đó chính là lý do dù ngươi là người có võ công cao nhất Đan gia nhưng họ lại chỉ cho ngươi đi đánh võ mua vui sao?", tiểu Quận chúa bật cười khanh khách, lời nói có chút châm biếm làm mặt nạ quái dị không biết phải đáp lại như thế nào cho phải.

"Không phải thế, ta... ta vẫn được làm sát thủ cho vương gia đây mà... Chỉ là... sát thủ thì không nằm trong quân ngũ. Tất cả là do ta thôi, ta không được lòng nhà họ Đan..."

"Ồ, ra vậy...", tiểu Quận chúa vẫn giữ nguyên nụ cười nhạo báng nhưng rực rỡ đó, vẻ mặt giống như nhìn được xuyên thấu qua chiếc mặt nạ làm cho mặt nạ quái dị lúng túng hỏi.

"Quận chúa, nàng không tò mò sao? Nàng không muốn biết vì sao... ta không được lòng gia đình sao?"

"Không, vì sao ta phải tò mò?", tiểu Quận chúa nhăn mặt hỏi.

Không nghe mặt nạ quái dị trả lời nên rất nhanh tiểu Quận chúa cũng quăng chuyện của ả ra sau đầu, nàng tựa lưng vào vách tường phía sau, chủ động đổi chủ đề mà mắng.

"Tát Xích Na vô dụng này, không giúp được gì ra hồn. Từ lúc chiến sự bùng lên thì một mình Dĩ Án gánh hết. Lúc bọn chúng cầu thân chị của ta đã hứa hẹn đủ điều xong lại chẳng làm được gì. Lũ người này, sau khi trở về ta phải bảo phụ vương đem chị ấy trở lại!!"

Mặt nạ quái dị đáp.

"Quận chúa, tộc Tát Xích Na này là thủy tộc, hiện tại, tuy bộ binh không mạnh bằng tộc Dĩ Án chúng ta nhưng cũng không hề yếu. Bọn họ nắm giữ vùng biển và cửa biển, làm chủ khu vực phía sau Vân Thành, chẳng qua Đệ nhất đế của Minh Càn quốc mất sớm, nếu không chỉ bằng việc Minh Càn quốc hỗ trợ binh lực cho tộc Tát Xích Na thì bọn họ sẽ vô cùng đáng sợ."

"Nói hay, chẳng phải mấy tháng trước phương Bắc bị cô lập, Tát Xích Na từ đó không còn dám lởn vởn trước mặt Minh Càn quốc nữa à? Đúng là lũ rùa rụt cổ!!", tiểu Quận chúa khinh bỉ Tát Xích Na ra mặt, mặt nạ quái dị cũng không biết nói gì đáp lại nên cả hai chìm vào im lặng.

Một chốc sau, mặt nạ quái dị nhịn không được lại tiếp tục bắt chuyện với tiểu Quận chúa.

"Quận chúa, chúng ta tạm thời bị mắc kẹt ở đây nhưng nàng đừng lo, ta nhất định sẽ đưa nàng an toàn trở về, nàng không cần bận tâm tới tộc Tát Xích Na vô dụng kia nữa..."

Tiểu Quận chúa nhướng mày tỏ vẻ không xem trọng mặt nạ quái dị mà nói, "Đồ xấu xí nhà ngươi lúc nào cũng chỉ biết nói, chưa bao giờ thấy làm được gì ra hồn. Thế nào? Ngươi tính toán cái gì?"

"Thực ra..."

Mặt nạ quái dị láo liên nhìn xuống đất, phía sau lớp mặt nạ khẽ mím môi khô khốc, không dám lên tiếng. Bộ dạng như gà mắc tóc đó làm cho tiểu Quận chúa nhận ra điều quái lạ nên bèn đứng bật dậy trừng mắt nạt nộ.

"Đồ xấu xí, ngươi đang giấu ta cái gì?"

"Quận chúa, thật ra... địa đồ của núi Bạch Sơn này, ta... ta... đều ghi nhớ... Nên nàng không cần lo lắng, chỉ cần có cơ hội thì chúng ta sẽ... rời khỏi được đây..."

Nghe mặt nạ quái dị lắp bắp nói chuyện khiến tiểu Quận chúa vừa kinh ngạc vừa tức giận vô cùng, nàng ta liền quát lớn.

"Ngươi nhớ địa đồ vì sao không nói với ta???"

"Là... là tại lúc đó... nàng không thèm nghe ta nói... Cứ một mực đòi đi theo đám người kia băng qua thung lũng..."

Tiểu Quận chúa lộ ra vẻ cáu giận vô cùng, nàng chợt nhớ đến thời gian trước chính mình là người đã quyết định quăng ngựa ngoài bìa rừng mà không thèm để tâm tới cái vẻ cúi đầu lầm lũi của mặt nạ quái dị, tức thì nàng liền phẫn nộ vung chân lên đá vào người nàng ta một cái khiến vết thương của mặt nạ quái dị một lần nữa lại rướm máu, đồng thời mắng lớn.

"Ý ngươi là lỗi của ta? Tại sao ngươi lúc nào cũng cúi gằm cái mặt ậm ừ không nói năng gì cho ra hồn vậy chứ?"

"Ta... không dám... Là lỗi của ta...", mặt nạ quái dị vội vã dập đầu nhận tội, "Quận chúa tha tội, tha tội, tha tội..."

Tiểu Quận chúa đằng đằng sát khí nhìn bộ dáng chẳng khác gì con chó của nữ tử đeo mặt nạ quái dị dưới chân mình mà chỉ hận không thể vung đao chém đầu ả ngay lập tức. Nàng quay mặt đi chỗ khác, không nhìn thấy sẽ không phẫn nộ, sau một lúc lâu mới hạ hỏa được một chút, nàng gắt gỏng hỏi mặt nạ quái dị.

"Nếu đã biết rõ địa hình của núi Bạch Sơn, vì sao phụ vương của ta vẫn còn phái người xâm nhập vào đây?"

"Quận chúa, biết rõ địa đồ núi Bạch Sơn thì cũng không làm được gì, bộ binh của chúng ta không mạnh bằng tộc Chiến Thần, chúng ta đâu thể công phá Đồi Gai được? Vương gia biết rõ để đánh bại được Đồi Gai và Vân Thành thì cần hai thứ: Chiến lược và vũ trang. Chúng ta đã có trong tay địa đồ, thứ vương gia cần còn lại chính là một thứ có thể thổi bay cả tộc Chiến Thần.", mặt nạ quái dị có chút loạn lên mà đáp.

Tiểu Quận chúa lập tức nhăn mày, nghi hoặc hỏi, "Chẳng lẽ là mấy cỗ máy bắn đá kia?"

Không gian bỗng dưng ngưng đọng, tiểu Quận chúa thật nhanh nhạy và thông minh, dù cho đây là chuyện cơ mật nhưng nhìn nàng ấy như vậy mặt nạ quái dị lại thích lắm. Cuối cùng mặt nạ quái dị không giữ vững được cảm giác phấn khích của mình, ả mới nói.

"Đúng là như vậy, vương gia muốn nắm được bản vẽ chi tiết của máy bắn đá. Lần đầu tiên tộc Chiến Thần sử dụng loại máy này là dùng để bắn bộc phá, sức tàn phá cực kỳ khủng khiếp. Chính vì vậy mà..."

"Thảo nào chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà tộc Chiến Thần có thể đánh bay mười mấy quận của tộc Dĩ Án...", tiểu Quận chúa lúc này đã hiện lên nét bàng hoàng trong đáy mắt.

"Kể từ khi phía Đồi Gai đổi tướng lĩnh thì tộc Chiến Thần đã không còn sử dụng máy bắn đá nữa. Có lẽ triều đình Minh Càn quốc đã hạ lệnh không được diệt tộc của chúng ta, vì vậy mà thứ vũ khí này đã được đưa về cất giữ trong núi.

Lúc này, vương gia nhận ra địa đồ của núi đã phát huy tác dụng, cho nên đã liên tục phái sát thủ xâm nhập tìm bản vẽ. Đáng tiếc tới giờ vẫn chưa tìm ra, việc đánh cắp bản vẽ cũng không quang minh chính đại gì nên vương gia không muốn công bố ra ngoài, ta... ta mới buộc lòng phải giấu nàng..."

Tiểu Quận chúa nghe được cũng trầm ngâm nói.

"Tâm tư của phụ vương sâu kín, muốn lật mặt với Minh Càn quốc từ lâu nên đã tìm cơ hội kết hợp với Tát Xích Na, lập kế hoạch làm chủ vùng tây bắc của Minh Càn quốc. Cứ nghĩ tộc Chiến Thần không được triều đình cho phép lập quân đội thì sẽ dễ chiếm, ai ngờ bọn người tộc Chiến Thần lại sở hữu món ác khí này. Chẳng trách sao phụ vương muốn lấy bản vẽ để lập tức phản công."

Mặt nạ quái dị gật đầu đáp.

"Tộc Dĩ Án chúng ta không thể làm nước chư hầu mãi được, vương gia muốn nắm giữ bản thiết kế của máy bắn đá để tộc chúng ta vùng dậy tự mình làm chủ, đó cũng chính là mong ước của toàn thể các văn - tướng khác trong tộc!!"

Lần đó phiến quân Tát Xích Na - Dĩ Án dự định chiếm núi Bạch Sơn làm cứ điểm bí mật, quân vừa tới chân núi thì đã bị làm cho tổn thất nặng nề.

Sau đó, tộc Chiến Thần đã dùng máy bắn đá bắn nát mười mấy quận của tộc Dĩ Án nên vương gia Dĩ Án mới đưa sát thủ lén lút trở lại núi Bạch Sơn để vẽ lại địa đồ và tìm bản vẽ máy bắn đá, nhưng để tìm ra bản thiết kế trong núi Bạch Sơn rộng lớn này lại không phải là chuyện đơn giản.

Tiểu Quận chúa lúc này mới nhớ đến toàn bộ nhóm người của mặt nạ quái dị đều đã bị chết sạch dưới tay Tư Phàm thì cảm xúc có chút phức tạp, vừa ăn năn vì mình quá tham công, vừa giận muốn xì khói vì ả đeo mặt nạ quái dị này lù đù không chịu nói sớm.

Thấy tiểu Quận chúa thở hắt ra một cái đầy bất lực thì mặt nạ quái dị cũng không dám nói gì liên quan tới chiến sự nữa. Ả ta lia mắt sang nhìn con bạch mã cột trước cửa động, mắt thấy trên lưng ngựa dường như có treo gì đó thì cả mừng nói.

"Quận chúa, ngựa này hình như có treo xác thú vật..."

Nhắc mới nhớ, con ngựa này cũng là ngựa của Tư Phàm, Tư Phàm trước đó đi săn nên có xác thỏ và một vài con động vật nhỏ khác treo trên lưng ngựa, nếu để lấy lông thì không đáng nhưng mà dùng để làm thịt ăn thì lại là lựa chọn không tồi. Tiểu Quận chúa đi đến cầm lên, lại nhớ tới cái mũi tên đầy sát ý của người kia thì liền nhíu mày.

"Tên đó cũng là người của tộc Chiến Thần, vì sao lại yếu như sên vậy?"

"Ta cũng không biết...", mặt nạ quái dị có chút không vui khi nhắc đến Tư Phàm, "Hắn đã gϊếŧ chết toàn bộ thuộc hạ của ta, cũng may là cũng đòi lại được mạng rồi..."

Tiểu Quận chúa nghĩ đến tình trạng của Tư Phàm trước khi rời đi, thú thật là cũng chẳng biết lúc đó người kia có còn sống không nên cũng không bàn tán thêm, chỉ cảm giác một chút tiếc nuối trong đầu nên liền bỏ ngang câu chuyện.

"Ngươi nói xem nếu bây giờ ta thả con ngựa này đi tự do thì nó có thể dẫn chúng ta trở về quân doanh kiên cố đang cất giữ máy bắn đá ở núi Bạch Sơn không?"

Mặt nạ quái dị có chút bất ngờ, sau lại đắn đo nói, "Cũng không hẳn, có thể nó lại dẫn chúng ta về kho lương... hoặc là về Vân Thành, Đồi Gai chẳng hạn..."

"Cũng chỉ là "có thể", cứ thử biết đâu được..."

Tiểu Quận chúa nâng tông giọng huýt sáo một tiếng, lại ung dung đi ngược vào trong động nghỉ ngơi, để lại một mình mặt nạ quái dị đứng nhìn con bạch mã ngơ ngác. Ả ôm lấy vết thương còn đang ứa máu bên eo, nhíu mày nghĩ.

Ý của nàng là bảo ta đi làm sao?

Đồi Gai có cái tên như vậy chính là vì chỗ này là khu vực có quả gai quất mọc tương đối nhiều, quả gai quất là loại quả chỉ mọc ở khu vực đồi đón gió và đón nắng nhiều, lớp ngoài sần sùi và khô ráp nên không ăn tươi được. Tuy nhiên lại có thể tán nhỏ thành bột rồi dùng vào nấu nướng. Tại Vân Thành có món bánh gai quất, cảm quan bánh khá dẻo và vị ngọt bùi bùi do được làm từ bột quả gai quất, một cái bánh này to ngang ngửa bánh chưng, dùng để ăn cũng phải hai ngày mới hết.

Quân tiên phong tuyến đầu của tộc Chiến Thần đóng trại ở Đồi Gai này, nhờ vào quả gai quất mà chuyện lương thực không cần lo lắng. Tuy nhiên, kể từ khi Lý Cảnh nắm giữ quyền chỉ huy thì bánh gai quất không còn được dùng nhiều, thay vào đó là lương khô bình thường. Tình trạng này đã để cho cả tấn quả gai quất được hái về dạo trước bị hư hại phải liên tục đem vứt đi, vừa tốn nhiều thời gian vừa phí phạm. Điều này khiến cho binh sĩ của tộc Chiến Thần tương đối bất mãn.

Sát thủ của Dĩ Án muốn tránh mặt Đồi Gai và đi vào núi Bạch Sơn thì không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi bọc một đường rất xa. Muốn đi đường bọc này, sát thủ phải xâm nhập vào địa giới Minh Càn quốc. Diện tích núi Bạch Sơn rộng lớn, tộc Chiến Thần không được nuôi binh sĩ, binh lực không nhiều để trải dài canh gác, nghĩa quân Bạch Vũ phải kiềm chế sự ảnh hưởng để không bị quy vào thành phần nguy hiểm. Tóm lại là không khỏi có chỗ lỏng lẻo, đây chính là điểm để sát thủ của tộc Dĩ Án xâm nhập vào.

Thần Xung Mạc Vĩnh Ngạn trở về Thần Mạc phủ không lâu thì lại bị Lý Cảnh triệu hồi trở lại Đồi Gai, sau đó Lý Cảnh đã đem theo Thần Xung Thiết Mộc Ngân đi thăm dò địa giới tộc Dĩ Án suốt bốn ngày rồi không về. Chính vì thế mà hiện tại ở quân doanh này, Mạc Vĩnh Ngạn chính là người lãnh đạo lớn nhất.

Mạc Vĩnh Ngạn không mặc áo giáp mà chỉ mặc áo luyện võ màu thiên thanh đi lại bên trong lều nghỉ của mình, tay trái hắn cầm chiếc mặt nạ sắt khảm vân lông vũ, đường vân góc cạnh sắc lạnh khiến người nhìn có cảm giác chủ nhân của nó khá bảo thủ, khác hẳn với chiếc mặt nạ có đường vân lông vũ mềm mại và thanh cao của Mạc Thanh Trần. Còn tay phải lại cầm một lá thư mỏng đọc chăm chú một mình suốt nửa canh giờ.

"Báo!!"

Bỗng từ bên ngoài vang lên tiếng báo, một chiến sĩ của tộc Chiến Thần từ bên ngoài chạy vào, vừa nhìn thấy Mạc Vĩnh Ngạn thì lập tức quỳ xuống trước mặt hắn rồi hô lên.

"Bẩm báo ngũ gia, Trần Hắc phía đại tiểu thư cấp báo!!"

Mạc Vĩnh Ngạn ngưng đọc lại lá thư đang ở trên tay, mày kiếm sắc lạnh của hắn khẽ nhăn lại tạo thành nét mặt cường mãnh uy nghi nói.

"Cho hắn vào đây."

Trần Hắc từ bên ngoài vội vàng đi vào lều, lúc hắn bước vào thì trên hàng chân mày vẫn còn bám đầy tuyết, sắc mặt cũng nhợt nhạt vì cưỡi ngựa ngoài trời lạnh quá lâu. Mạc Vĩnh Ngạn phất tay bảo thuộc hạ thân tín của mình đưa cho Trần Hắc một chén trà nóng, xong cũng không đợi Trần Hắc lên tiếng thì đã hỏi.

"Kho lương có chuyện gì xảy ra sao?"

Trần Hắc uống xong chén trà cũng lấy lại chút khí huyết, hắn vội đưa mắt nhìn quanh lều như đang tìm kiếm gì đó. Hành động này của hắn lọt vào mắt Mạc Vĩnh Ngạn, Mạc Vĩnh Ngạn bèn nói.

"Lão lục đã rời quân doanh cùng Lý Cảnh, ngươi cần tìm đệ ấy sao?"

Trần Hắc lắc đầu chữa cháy ngay lập tức, "Dạ không, chẳng qua là vì lục gia võ nghệ cao cường, chuyện này thuộc hạ nghĩ lục gia sẽ giải quyết nhanh hơn. Ngũ gia hành động lại tương đối cẩn trọng, thuộc hạ nghĩ ngài sẽ tham mưu tốt hơn..."

Mạc Vĩnh Ngạn không bình luận gì, Trần Hắc là người của đại ca nên hắn không tiện nhận xét, hắn giọng điệu trầm đục hỏi.

"Ở kho lương có chuyện cần dùng vũ lực để giải quyết à?"

Trần Hắc vội vã đem toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở chỗ của Mạc Thanh Trần báo hết cho Mạc Vĩnh Ngạn nghe. Mạc Vĩnh Ngạn sau khi nghe xong cũng không phản ứng gì, sắc mặt của hắn lạnh băng giống như chuyện vừa rồi chỉ là gió thổi qua tai khiến cho Trần Hắc lo đến quặn thắt cả bao tử.

"Ngũ gia?", Trần Hắc khẽ gọi.

Mạc Vĩnh Ngạn liếc đôi mắt sắc bén đến nhìn Trần Hắc, uy nghi nói.

"Ngươi truyền tin cực khổ rồi, nghỉ ngơi một chút ở đây rồi hẵng về Vân Thành báo cáo tiếp. Chuyện ở kho lương, để ta lo."

Đợi Trần Hắc rời đi rồi, thuộc hạ thân cận của Mạc Vĩnh Ngạn mới hỏi.

"Ngũ gia, hiện tại lục gia đã đi theo Lý Cảnh, nếu ngài cũng rời đi thì ai sẽ lo chuyện ở Đồi Gai đây? Ta thấy hay là trước mắt chúng ta bao vây núi, đợi lục gia trở về thì ngài ấy sẽ quét sạch bọn chúng? Về phần đại tiểu thư, các huynh đệ của nghĩa quân Bạch Vũ cũng sẽ bảo vệ nàng chu đáo."

Mạc Vĩnh Ngạn nhíu lại tâm mi thầm phân tích trong đầu, lão lục từ nhỏ cơ thể đã cường tráng, khỏe như mãnh hổ, hắn giỏi nhất đánh càn quét. Mà ở Vân Thành lại bao quanh bởi thảo nguyên và đồi thấp, kỹ năng càn quét của lão lục chính là có đất dụng võ nhất.

Vì vậy, trong số các anh em, Thần Xung Thiết Mộc Ngân nghiễm nhiên trở thành người có võ công lợi hại nhất, chẳng trách sao việc ở kho lương liên quan tới sát thủ thì Trần Hắc liền muốn tìm tới Thiết Mộc Ngân trước, chẳng qua là vì Thiết Mộc Ngân giỏi đánh nhau nhất.

"Ta e là lão lục không giải quyết được chuyện này, bởi vì đó là núi rừng, không phải thảo nguyên.", Mạc Vĩnh Ngạn đáp lời thuộc hạ của mình, một câu liền vạch ra nguyên nhân vì sao Thiết Mộc Ngân không nên tham gia vào vụ việc ở kho lương khiến người nghe tâm phục khẩu phục.

Trước lúc rời đi, Mạc Vĩnh Ngạn còn liếc mắt qua lá thư mình vừa đọc xong ở trên bàn, lạnh giọng ra lệnh, "Cất giữ nó kỹ càng!!" rồi miết lấy đường vân trên chiếc mặt nạ trong tay mình, lập tức dẫn theo một binh sĩ khác bỏ đi, nhanh chóng khuất dạng sau màn tuyết.

Tư Phàm phát sốt, cơ thể của nàng nóng rực như lửa đã khiến cho vị đại phu kinh hồn táng đảm nghĩ rằng mảnh sắt đã bị nhiễm trùng, nhưng sau đó khi kiểm tra lại thì mới phát hiện nàng chỉ bị sốt bình thường, không liên quan tới nhiễm trùng vết thương. Việc này làm cho vị đại phu này thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Vì sao vị đại phu này lại sợ hãi như vậy? Là bởi vì hắn sợ Tư Phàm xảy ra chuyện, hắn có cảm giác mối quan hệ giữa vị cô nương này và đại tiểu thư không tầm thường.

Trong cơn mê man vì sốt cao, vị cô nương này đã liên tục kêu tên đại tiểu thư nha...

"Thanh Trần, Thanh Trần..."

Chuyện này không hiểu vì sao lại khiến hắn vừa vui vừa hãi. Không nghĩ ra được câu trả lời xác đáng, hắn chỉ có thể tận tâm tận sức chữa khỏi cho nàng, để khi đại tiểu thư trở về thì còn có cái tin mừng mà báo cáo.

Tư Phàm nhấc đôi mắt nặng trĩu mà tỉnh lại sau khi đã hạ bớt sốt, cổ họng nàng vừa nóng vừa đau lại khát khô cả cổ, quay sang bên cạnh lại không thấy Mạc Thanh Trần nên vừa hụt hẫng vừa lo lắng, tâm trạng sốt ruột đến nôn nao.

Bây giờ là cuối tháng mười hai, sắp bước vào tháng cuối cùng của mùa đông nhưng tuyết vẫn còn rơi rất nhiều, từng đợt gió tuyết mạnh mẽ thổi vào khiến cánh cửa phòng đập lập cập vào nhau khiến Tư Phàm mấy lần giật mình vì tưởng là Mạc Thanh Trần trở lại. Cuối cùng lại chỉ nhìn thấy vị đại phu nọ đem chén thuốc đen đặc vào phòng, Tư Phàm cũng không quản bản thân mình đang bị làm sao, lập tức khàn giọng hỏi.

"Thần Xung... đại tiểu thư đâu rồi?"

Trong cơn mê thì gọi "Thanh Trần, Thanh Trần", bây giờ tỉnh táo lại gọi "Thần Xung đại tiểu thư", gần gũi như vậy còn bày đặt đóng kịch giả vờ xa cách...

Vị đại phu này nghĩ nghĩ thì liền trề môi trong lòng, nhưng ngoài miệng thì hắn lại bình tĩnh đáp.

"Đại tiểu thư vẫn chưa trở về, cô nương bị sốt cao lắm, ngươi nên nằm nghỉ một chút đi."

Tư Phàm tiếp nhận chén thuốc, có chút dè chừng không tin tưởng nhưng nghĩ lại đây là người Mạc Thanh Trần phân bổ nên chắc là không sao, thế nên nàng mới chậm rãi uống vào chén thuốc đặc như chè mà lại đắng đến chảy nước mắt.

Thuốc của lão Lâm cũng không khó uống thế này...

Tư Phàm nuốt lệ vào lòng, uống xong cũng không có kẹo đường để ngậm thì lệ lại muốn trào ngược trở ra, đúng là ở đất của người ta nên nàng bị ăn hiếp không còn một cái gì...

"Cô nương, thuốc đắng dã tật. Ta dùng thuốc mạnh là vì trong doanh trại không có thuốc nhẹ, thuốc mạnh thì mới chữa bệnh cho binh sĩ khỏi nhanh được.", vị đại phu này gian tà nhướng mày nói, thầm nghĩ, "Ta phải thay mặt các vị thiếu gia kiểm tra xem đây có phải là người chịu đắng chịu khổ được không đó nha..."

Thanh Trần nàng thật quá đáng, tại sao nàng lại sai người này chăm lo cho ta...???

Tư Phàm quyết định dời sang việc khác để nhanh chóng quên đi cơn thống khổ, nàng nói chuyện với vị đại phu.

"Vị đại phu này, cho ta hỏi, Thần Xung đại tiểu thư đã rời đi bao lâu rồi?"

"... Đại tiểu thư đã rời đi năm ngày rồi."

Câu trả lời của vị đại phu này khiến cho thuốc vừa xuống tới bụng Tư Phàm lập tức muốn dâng ngược lên cuống họng, nàng nhíu mày hỏi, gần như là quát vào mặt hắn.

"Năm ngày? Thế ta đã ngất đi bao lâu rồi?"

Vị đại phu này không phát giác ra điều gì bất thường nên bèn đáp.

"Cô nương cũng đã ngất đi năm ngày rồi."

"Lâu như vậy còn chưa trở về?"

Tư Phàm đùng đùng lửa giận trong lòng, Mạc Thanh Trần âm thầm mai phục thì không nói gì, chẳng lẽ toàn doanh trại này mở rộng tìm kiếm suốt năm ngày cũng không thấy tiểu Quận chúa của tộc Dĩ Án? Hai kẻ này rất thông minh và lợi hại.

Tư Phàm vô cùng lo lắng, nàng vội trở mình muốn xuống giường thì vị đại phu này liền ngăn lại nói, "Cô nương, ngươi không được rời giường. Cơ thể của ngươi đang yếu lắm."

"Ta phải ra ngoài tìm Mạc Thanh Trần, nàng ấy đi năm ngày rồi không về, ngươi không lo sao?", Tư Phàm cố chấp nói.

"Ở bên cạnh đại tiểu thư có rất nhiều người bảo vệ, cô nương hãy an tâm!! Ta nhận lệnh canh giữ ngươi, tuyệt đối không thể để ngươi rời doanh trại này lần nữa!!"

Thái độ của vị đại phu này cứng rắn làm cho Tư Phàm không thể rời đi được, nàng thở dài bất lực leo lại lên giường đắp chăn kín mít, có vẻ là rất tức giận.

Giờ cơm tối hôm đó, vị đại phu này lại lần nữa trở lại phòng chữa thương để bắt mạch cho Tư Phàm. Lúc hắn trở lại, đã thấy giường trống không.

Đâu đó trong tiếng gió thét gào chính là tiếng người hòa âm vào tạo nên bản nhạc kinh dị.

Núi Bạch Sơn có chiều dài hơn hai mươi hai dặm về hướng đông nam, con suối nhỏ này cũng theo đó mà chảy dài về hạ nguồn tại Vân Thành. Không nắm được địa đồ thì thôi, một khi đã nắm được thì sẽ phát hiện ra, khi đã chiếm được núi Bạch Sơn thì chuyện công xuống Vân Thành cũng không còn khó khăn nữa. Mặc cho ở hạ nguồn có chốt kiểm tra nhưng vì chốt này nối giữa địa phận của nghĩa quân Bạch Vũ và Vân Thành nên quân lính tương đối mỏng manh.

Nói cách khác, nếu không thể dựa vào lộ giới an toàn để xuống núi thì hoàn toàn có thể thông qua con suối này để tạm thời thoát khỏi núi Bạch Sơn.

Mà, dĩ nhiên, thoát khỏi núi Bạch Sơn thì cũng đụng trúng Vân Thành, nếu thoát theo đường này thì chẳng khác nào tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, không ai ngốc đến thế...

Con suối này không lớn, nước chảy cũng rất êm, đường mòn hai bên có thể đi bộ qua lại mà không cần phải lo ngại vấn đề gì. Tuy nhiên vì có chiều dài ngút ngàn mà sinh vật tăng trưởng rất tốt, đất cát cũng xốp mềm trù phú, nước thấm vào đất đến vách núi sẽ khiến vách núi ẩm ướt quanh năm, nguy hiểm thì nguy hiểm nhưng cảnh đẹp thì cũng không cần phải bàn cãi nhiều. Thế mới nói, năm xưa Đệ nhất đế dựa vào cảnh đẹp phong phú mà đẩy toàn tộc Chiến Thần đến tây bắc là một cái cớ không thể tốt hơn để đưa tộc Chiến Thần vào thế gọng kìm chính giữa Tát Xích Na và Dĩ Án.

Mạc Thanh Trần đứng ở một góc khuất phía sau khối tuyết khá cao, ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh đẹp của núi rừng Bạch Sơn mà không khỏi cảm thán trong lòng.

"Đúng là một cảnh đẹp tiềm ẩn nguy cơ chết người..."

Không biết Tư Phàm đã khỏe chưa? Cảnh đẹp như vậy, Tư Phàm chắc chắn sẽ rất thích. Nàng ấy có tính cách tiêu sái, đầu óc cũng tinh tế nhạy cảm biết thưởng thức cái đẹp, chắc chắn nhìn thấy phong cảnh trước mắt sẽ lại ngâm thơ linh tinh.

Có điều Mạc Thanh Trần luôn thắc mắc, vì sao Tư Phàm lại luôn ngâm thơ có ca từ ngụ ý tán tỉnh bên trong như vậy? Lần nào ở bên cạnh nàng, nàng ấy cũng nói mấy câu... khiến người nghe không thể không xấu hổ...

Rõ ràng là người có tính phong lưu đa tình...

Mạc Thanh Trần kín đáo kéo lên một đường cong nơi khóe môi anh đào, nghĩ đến người kia thì tim lại đập loạn xạ. Trước đây mỗi khi nghĩ đến Tư Phàm, nàng luôn có cảm giác khó nắm bắt, nhưng bây giờ thì khác, Tư Phàm đã trở thành người gần gũi và chí thân nhất trong cả cuộc đời nàng. Bây giờ nghĩ đến nàng ấy, nàng chỉ có cảm giác ngọt ngào.

Nàng ấy biết hay không biết thì cũng mặc kệ, sự thật luôn không thể thay đổi!!

Rất bá đạo.

Mấy ngày nay, Mạc Thanh Trần mong muốn mỗi ngày đều phải được nhận tin tức về tình hình sức khỏe của Tư Phàm nhưng không thể được, nàng không sử dụng người của nghĩa quân Bạch Vũ, mặt khác lại không thể tách nhóm của Thập Nguyệt Quân ra nên đành nén lại lo âu. Tâm trạng không vui suốt năm, sáu ngày qua lại vì một chút suy nghĩ lơ đễnh vừa rồi mà được trấn tĩnh lại không ít.

"Đại tiểu thư, cấp báo!! Cấp báo!!"

Một binh sĩ của nghĩa quân Bạch Vũ vội vã cưỡi ngựa phóng đến chỗ Mạc Thanh Trần, sắc mặt của hắn trắng bệch, vai áo bị rách một đường dài, máu thấm ra bên ngoài không nhiều nhưng cũng đủ thấy giống như hắn vừa chạy thoát khỏi một nơi nào đó.

"Có chuyện gì từ từ nói.", Mạc Thanh Trần ra sức trấn an hắn.

"Hình như có chuyện rồi đó.", Diệp Vy khều vai Đỗ Kiều Hoa rồi lập tức chạy đến chỗ của Mạc Thanh Trần. Đến nơi thì đã không thấy binh sĩ vừa rồi đâu nữa, còn Mạc Thanh Trần thì đang chuẩn bị đi đâu đó khiến cho Diệp Vy có chút sốt ruột hỏi, "Tiểu thư, có chuyện gì vậy?"

Mạc Thanh Trần lúc này đã ngồi lên trên lưng ngựa, nàng đưa mắt xuống nhìn Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa, có chút gấp nói, "Ta đến thượng nguồn, các ngươi tiếp tục ở đây."

"Thượng nguồn? Chỗ Đình Đô có chuyện rồi sao?", Đỗ Kiều Hoa tròn mắt hỏi.

Mạc Thanh Trần trầm ngâm nửa nhịp rồi đáp, "Hơn hai mươi người của doanh trại bị gϊếŧ chết tại thượng nguồn, máu hòa vào nước chảy về hạ nguồn nên bị Đình Đô phát hiện."

"Bọn người đó thực sự dám chọn đường suối để xuống núi...?", Diệp Vy khó tin hỏi, "Con suối đó không thể là đường thoát được, vì sao bọn chúng lại liều mạng như thế?"

"Ai cũng nhìn thấy con suối đó không phải đường thoát an toàn, nhưng bây giờ làm gì có đường nào là an toàn? Vậy chúng chọn đường có lớp phòng thủ mỏng nhất để đi cũng là điều dễ hiểu.", Đỗ Kiều Hoa sáng dạ đáp lời.

"Vốn dĩ ta phái nhóm của Đình Đô và Ngô Dực - hai người khỏe nhất ở đó là vì tin bọn chúng sẽ phải đi tìm nước uống và lương thực, từ đó lộ ra dấu vết. Nào ngờ chúng không cần những thứ đó.", Mạc Thanh Trần đạm cười, tiểu Quận chúa này quả thật rất tinh quái.

"Vậy sao bây giờ chúng lại đột nhiên rút dây động rừng?", Diệp Vy lập tức hỏi, "Tiểu thư, có chuyện đáng ngờ!! Hãy cho bọn ta đi đến đó cùng người đi!!"

Mạc Thanh Trần hiếm khi nở ra nụ cười dịu dàng với Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa, nàng bảo.

"Chính vì có chuyện đáng ngờ nên ta mới cần các ngươi ở lại đây."

Tiểu thư tin tưởng mình!!

Lúc Diệp Vy và Đỗ Kiều Hoa hoàn hồn lại thì Mạc Thanh Trần đã cưỡi ngựa rời đi rồi. Mạc Thanh Trần phóng ngựa nhanh đến thượng nguồn cách lộ giới an toàn hơn bốn dặm, càng đến gần con suối thì đất càng ẩm xốp hơn, vì vậy mà cũng lưu lại không ít dấu vết.

Mạc Thanh Trần phát hiện có vài vùng cỏ có dấu hiệu giẫm đạp, lại có dấu chân ngựa tán loạn, nói đó là vết giẫm do các huynh đệ cưỡi ngựa để lại cũng đúng, mà bảo có kẻ âm thầm di chuyển quanh đây thì cũng có khả năng, nàng âm thầm ghi nhớ lại chi tiết này rồi đi tiếp.

Nghe được tiếng nước chảy từ đằng xa, mắt chưa nhìn thấy suối mà đã nghe mùi tanh của máu thoang thoảng thổi đến chóp mũi. Mạc Thanh Trần khẽ nhíu mày, nàng không đợi người tới dẫn đường liền tự mình theo mùi máu mà tiến đến vị trí kia. Lúc đến nơi thì đã thấy một bãi máu tươi cùng hai chục cái xác người ngổn ngang nằm dưới đất, máu chảy thành sông, đất xốp nhuốm một màu đỏ chót đến mức không có chỗ nào để đặt chân bước vào.

"Tiểu thư!!", Đình Đô từ đằng xa trông thấy Mạc Thanh Trần liền nhanh chân chạy đến đón, nghĩ nàng nghe được tin mà đến nên hắn vừa dẫn nàng đi đến bãi xác vừa nói, "Hồng Ân đi uống nước ở suối, đang uống thì phát hiện đột nhiên nước suối đỏ au, ta nghi ngờ có người bị thương ở đầu nguồn nên nhóm của chúng ta đã đi dọc theo đường mòn xem thử. Đáng tiếc là lúc đến nơi thì nơi này đã thành tình trạng như vậy rồi."

"Kẻ thủ ác thì sao?"

"Không có manh mối."

Mạc Thanh Trần dừng lại bước chân, lạnh giọng hỏi tiếp, "Vậy vì sao Đằng Lang ở đây?"

Đằng Lang đang ở đằng xa điều khiển các thuộc hạ của hắn đem xác của người đã chết xếp lại thành hàng, Đình Đô nhìn theo ánh mắt của nàng thì đáp.

"Sau khi bọn ta vừa phát hiện hiện trường thì Đằng Lang cũng trùng hợp đến đây, Đằng Lang nói ở phía hắn có người bị tấn công, hướng tấn công đến từ dòng suối nên mới đuổi theo đến đây."

Hai mươi cái xác được đặt gọn gàng và chăm sóc cẩn thận, Đằng Lang mới tiến đến chỗ Mạc Thanh Trần kính cẩn cúi đầu, buồn bã nói, "Tiểu thư, tiểu thư... kho lương đã bị tổn thất về người quá nhiều, là ta vô dụng."

Mạc Thanh Trần thấy sắc mặt của Đằng Lang nhăn nheo không tốt thì nhẹ giọng bảo, "Không phải lỗi của ngươi, là do bọn người kia ra tay quá độc ác."

Nói rồi Mạc Thanh Trần lại bảo Đằng Lang hãy ngồi nghỉ một chút để ổn định tinh thần, sau đó nàng đưa theo Đình Đô và Ngô Dực đi đến xem xét mấy chục cái xác nằm yên tĩnh dưới đất, được một chốc thì liền hỏi.

"Các ngươi có thấy điểm gì lạ không?"

Ngô Dực nghiêng đầu không thể nói ra được điểm nào kỳ lạ, ngược lại Đình Đô liền đáp.

"Tiểu thư, ta không biết mình nói có đúng không, nhưng hình như hai mươi người này đều bị thương ở cùng một chỗ, với cùng một cách thức..."

"A...", Ngô Dực lúc này mới hô lên, "Bọn họ đều bị một tiễn xuyên qua cổ họng gϊếŧ chết... Kẻ thủ ác này có kỹ năng bắn cung thật sự quá kinh khủng..."

Hai mươi người này sẽ không đứng yên một chỗ để mặc cho đối phương nhắm bắn dễ dàng, ngay cả Mạc Thanh Trần cũng không thể làm được một cách chính xác như vậy. Để có thể làm ra chuyện này thì kỹ xạ của người này phải rất lợi hại, tìm toàn tộc Chiến Thần, à không, có lẽ toàn Minh Càn quốc này thì họa chăng chỉ có ngũ ca là có được khả năng như vậy.

Ở tộc Dĩ Án thì nàng không rõ, nhưng nàng còn nhớ nữ tử đeo chiếc mặt nạ quái dị kia có vác theo cung tên, có khả năng ở tộc Dĩ Án nàng ta cũng là một xạ thủ giống ngũ ca...?

Nhưng điều làm nàng khó hiểu là tại sao tiểu Quận chúa của tộc Dĩ Án lại dụ đám người của Đằng Lang tề tụ về đây để tàn sát như vậy? Dù cho nữ tử đeo mặt nạ quái dị có lợi hại đến thế nào thì việc để một mình nàng ta đối đầu tới lực lượng gấp hai mươi lần mình như thế này, liệu có phải là quá nhẫn tâm không?

"Mấy mũi tên này mới vừa được vát, bọn họ có gỗ để vát được một lượng lớn mũi tên thế này mà không bị người của chúng ta phát hiện sao?", Mạc Thanh Trần cầm lên một mũi tên vừa quan sát vừa nói, "Gỗ này còn rất mới, bọn chúng không thể chỉ làm hai mươi mũi tên được, chắc chắn phải nhiều hơn. Có tự tin vào khả năng của mình đến cách mấy thì cũng không thể không dự trù bắn hụt một mũi tên nào như thế này được?"

"Cái này...", lần này đến cả Đình Đô cũng không trả lời được, bọn người này đúng là xuất quỷ nhập thần mà.

Đứng ở một góc cách đó khá xa, có một đôi mắt sắc lạnh đã quan sát nhất cử nhất động của Mạc Thanh Trần từ nãy tới giờ cũng chưa hề dứt ra, thấy nàng bỗng nhiên đưa mắt quan sát xung quanh liên tục thì đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ của người này khẽ híp lại. Bàn tay cầm lấy một mũi tên gỗ trong hộp, chậm rãi kéo cung lia theo bóng lưng nàng, đầu mũi tên hơi chĩa xuống hướng vào chân của nàng và chuẩn bị phát tiễn.

Mạc Thanh Trần hướng đến chỗ Đằng Lang đang đứng, vừa đi đến vừa vội hỏi.

"Đằng Lang, người mà ngươi phái tới cấp báo cho ta đâu mất rồi? Hắn là người duy nhất sống sót khỏi cuộc thảm sát nên chắc chắn đã nhìn thấy rất nhiều thứ đáng nghi, ta có chuyện muốn hỏi hắn ngay bây giờ!!"

Đằng Lang có chút kinh ngạc nhìn Mạc Thanh Trần, hắn lộ ra vẻ không hiểu nàng đang nói chuyện gì mà hỏi ngược lại.

"Tiểu thư, ta không có phái ai tới chỗ người cả."

Đình Đô đi theo bên cạnh nàng cũng bảo, "Đúng thế, lúc nãy ta có nói, lúc Đằng Lang đến hiện trường thì cuộc thảm sát này đã xảy ra rồi, từ đó đến giờ Đằng Lang cũng không phái ai đến chỗ tiểu thư cả."

Đằng Lang ăn năn nói, "Xin lỗi tiểu thư, lúc đó tâm trạng của ta rối loạn nên không nghĩ tới việc này, bây giờ nghĩ lại thì thật đáng trách... Ta thật là..."

Ngô Dực lập tức vuốt lưng hắn để an ủi, "Ai cha... Ngươi không cần tự trách mình như vậy... Con người ai mà không có lúc thất trách..."

Thì ra đây là lý do tiểu thư xuất hiện ở đây nhanh như vậy...

Đình Đô nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ bọn chúng có hơn hai người? Vừa nhìn thấy sắc mặt Mạc Thanh Trần đã trở nên lạnh tanh thì Đình Đô bất giác rùng mình, hắn mím môi bảo.

"Tiểu thư, nếu có người sống sót thì hắn cũng là người của doanh trại, người mà hắn nên cấp báo phải là Đằng Lang mới hợp lý... Có khả năng bọn chúng có hơn hai người và có mưu đồ riêng... Tiểu thư cẩn thận!!"

Đình Đô còn chưa kịp nói tròn câu thì tức thì kinh hoàng hét lên, tay hắn theo phản xạ vòng ra kéo Mạc Thanh Trần trở lại, đồng thời phất tay còn lại ra rất rộng, một phát vô cùng chính xác mà bắt trúng mũi tên gỗ vừa bay đến. Nếu không bắt trúng thì người phải lãnh trọn mũi tên này chính là Ngô Dực.

Bất giác bị phục kích, cả không gian trở nên hỗn loạn vô cùng, nhưng kẻ vừa phát tiễn rất lợi hại, Mạc Thanh Trần còn chưa kịp phản ứng thì phía xa đã có liên tục bốn, năm người của kho lương bị trúng tên mà chết, vị trí vẫn là nhắm vào giữa cổ, một phát chết ngay.

Khả năng bắn tên của kẻ này thực sự quá khủng khiếp, hết mũi này tới mũi nọ được bắn ra với tốc độ rất nhanh và liên tục không ngơi nghỉ, vậy mà ngoại trừ mũi tên được Đình Đô bắt dính ra thì hắn cũng không bắn trật một mũi nào cả, tất cả đều trúng đích mà cắm xuyên qua cổ người ta. Dường như chỉ cần một mình hắn mà đã có thể có tốc độ phát tiễn ngang ngửa sáu, bảy người khác...

Kỹ xạ này quá mức dọa người, ngay cả Mạc Thanh Trần cũng không kịp phản ứng mà chỉ có thể phát lệnh rút lui ngay lập tức.

"Chạy ngay!!"

Đình Đô và Mạc Thanh Trần đồng thanh hô lên, vừa dứt lời thì ngay lập tức có một mũi tên khác lại bay về phía Mạc Thanh Trần, nàng giật mình xoay người tránh né nhưng đáng tiếc không thể nhanh bằng tốc độ của nó, nàng bị trúng tên.

Nhưng may mắn là nàng có võ nghệ không tồi, vì phản ứng nhanh nhẹn mà chỉ bị mũi tên kéo một đường xuyên qua bả vai trái, nhưng đường kéo này rất sâu, da thịt nàng bị xẻ đôi không khác gì là bị đao chém một nhát.

Ngô Dực sau khi khiêng Đằng Lang không được nhanh nhẹn lắm nấp sau gốc cây, ngoảnh lại đã thấy Mạc Thanh Trần bị thương thì hắn hoảng hồn thét to như xé gió, "Tiểu thư cẩn thận!!" rồi lập tức chạy về phía nàng.

Tên phát tiễn này không buông tha cho Mạc Thanh Trần, hai mũi tên liên tiếp không gϊếŧ được nàng thì há nào có thể bỏ qua? Đồng lúc Mạc Thanh Trần bị trúng tên thì hắn phát liền ba phát liên tục gϊếŧ sạch người của Thập Nguyệt Quân, mũi tên thứ tư hắn phát về phía Ngô Dực, mũi thứ năm bắn về phía Đình Đô và cùng lúc đó mũi thứ sáu lại nhắm thẳng vào Mạc Thanh Trần một lần nữa.

Mạc Thanh Trần thấy Ngô Dực lao tới bảo hộ mình thì thầm trách tên ngốc này bảo vệ mình còn không xong, còn lao ra cứu nàng làm gì?

Chỉ trong chớp mắt, nàng phát chỉ lực vào thẳng cổ chân Ngô Dực để buộc hắn phải té ngã, nhờ thế mà may mắn thoát được tử huyệt, mũi tên thứ tư này bị lệch mục tiêu, chỉ có thể xuyên qua bắp tay của Ngô Dực khiến hắn đau đớn nằm xuống đất.

Trong lúc đó, mũi tên thứ sáu đã bay tới chỗ Mạc Thanh Trần, nàng giống như một dồn hết sức bình sinh của mình vào việc tránh né mũi tên này, tay cầm Bạch Phụng Lam Huyết liền rút kiếm ra, lưỡi kiếm sáng bóng, chớp nhoáng phản chiếu vào đầu kim loại của cây cung tên trong tay kẻ phát tiễn.

Mạc Thanh Trần lạnh lùng một phát chém gãy mũi tên gỗ hướng tới mình rồi linh hoạt nhặt lấy một hòn đá dưới chân, thẳng tay phát nội lực ném về phía ánh sáng phản chiếu kia khiến kẻ phát tiễn giật mình nhảy ngay xuống ngựa né tránh.

Hòn đá được phát ra với lực cực mạnh, nếu trúng vào cổ tay kẻ kia thì có thể sẽ khiến cổ tay hắn gãy ngay lập tức. Vậy mà lại chỉ trúng vào thân cây bên cạnh kẻ phát tiễn khiến tuyết và vỏ cây rơi xuống vai hắn không ít, còn bản thân hắn thì lại không bị làm sao.

Mạc Thanh Trần không thể nhìn thấy kẻ kia vì hắn đứng ở khoảng cách quá xa, nhưng nàng đã thành công khiến màn mưa tên của hắn bị gián đoạn, một vài người còn sống sót cũng dựa vào thời cơ này mà ẩn nấp an toàn.

Riêng Đình Đô thì bị tên bắn trúng vào đùi không thể di chuyển được. Lúc này Hồng Ân mới từ khu vực gần đó trở về, chả là cô ta sau khi trông thấy cảnh chết chóc thì hoảng sợ đến mức không dám tới gần, nhân lúc không ai chú ý thì lẻn đi đến khu vực xa xa để một mình nghỉ ngơi. Ai ngờ vừa trở lại đã thấy cảnh xác người xếp đống còn khủng khiếp hơn lúc nãy thì lập tức muốn nôn mửa, vừa tính quay lưng bỏ đi thì Đình Đô mắng lớn.

"Đưa ta đi nấp ngay!!"

Bị dọa sợ, Hồng Ân liền giật mình chạy đến kéo Đình Đô vào sau một tảng đá lớn sau đó lập tức lùi ra xa, bởi vì nhìn thấy máu đã khiến cô ta hoa mắt chóng mặt...

"Có điềm không hay...", Mạc Thanh Trần xé đi vạt áo của mình để băng bó lại vết thương ngay bả vai, "Lừa mình đến đây, làm nhóm Thập Nguyệt Quân có hai người khỏe nhất của mình đến đây nhằm gϊếŧ chết..."

Nhưng không thấy tiểu Quận chúa đâu cả...

Mạc Thanh Trần ngờ ngợ nghi ngờ.

"Chẳng lẽ tiểu Quận chúa này chơi trò giương đông kích tây? Sai nữ tử đeo mặt nạ quái dị kia kéo toàn bộ lực lượng nghĩa quân đến đây, để làm cho mọi người nghĩ là bọn họ muốn thoát bằng đường suối, nhưng thật ra là họ đang tính toán thoát bằng đường lộ giới?"

Nói vậy thì bên chỗ Diệp Vy nguy rồi...

------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play