Chương 78:

Trương Mỹ Huệ đeo chiếc balo nặng trĩu xuống xe buýt. Dọc theo con đường về nhà, cô vừa đi vừa ngắm thành phố New York xa hoa nhưng cuối cùng lại mơ màng suy nghĩ điều gì đó, không hề tập trung ngắm cảnh. Mỹ Huệ không hối hận khi nghỉ việc. Ngược lại, cô còn cảm thấy mình làm vậy là hoàn toàn đúng, cho dù kể từ bây giờ cô không thể nhìn thấy dáng vẻ của Tống Vinh Hiển nữa. Cô cũng mong hắn có thể chăm sóc thật tốt cho Thiên Ngọc.

"Cạch." Mỹ Huệ mở cửa phòng trọ.

"Chị?"

"Huệ?"

Vừa thấy cô, Gia Ân và Trương Hùng cùng ngạc nhiên, đồng thanh la lên.

"Chị được nghỉ phép sao?"

"Chị nghỉ việc rồi."

"Nghỉ việc?" Gia Ân và Trương Hùng lại bị làm cho sốc một lần nữa. "Tại sao?"

"Chỉ là... không hợp với công việc thôi." Mỹ Huệ ấp úng một chút rồi tự nghĩ ra một lời nói dối.

Gia Ân và Trương Hùng cũng không hỏi gì nhiều nữa mà chỉ im lặng hết ngơ ngác ngồi nhìn nhau rồi lại ngước lên nhìn Mỹ Huệ ở trên gác. Cả hai người trong lòng đều cảm thấy lo lắng. Mỹ Huệ đã làm công việc này bao lâu rồi mà giờ tại sao lại nói không hợp? Trước kia cô đã từng rất kiên quyết giữ công việc hầu gái này mà? Chắc chắn mối tình tay ba kia đã xảy ra chuyện gì rồi và cô là kẻ thua cuộc. Khi nghe cô nói mình nghỉ việc, họ đã bắt đầu nghi ngờ rồi nhưng không ngờ cô lại nói dối tệ đến thế. Mà họ cũng không muốn hỏi cô gì thêm nữa, bởi họ không muốn phải thấy nét mặt u buồn của cô. Nhưng Gia Ân và Trương Hùng cũng rất tò mò muốn biết mối tình kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mỹ Huệ sao lại có thể rời xa Tống Vinh Hiển? Và hắn cũng dễ dàng để cô đi ư? Còn Thiên Ngọc nữa, cô đã làm chuyện gì sao? Gia Ân và Trương Hùng đầu óc rối bời, hai người không thể nghĩ ra được lí do nào cả. Có lẽ chuyện này họ nên hỏi Thiên Ngọc thôi, dù gì trong sự kết thúc của mối tình này, cô là người hạnh phúc nhất. Nhưng mà nữ vương cũng thật may mắn, chưa kịp ra tay mà đã có người giúp mình nhiệm vụ phá hủy mối tình tay ba này rồi.

Mỹ Huệ đứng ở ban công phòng trọ nhìn lên trên bầu trời đêm. Hôm nay không có một ngôi sao nào cả, chỉ có bóng trăng cô đơn lẻ loi giữa một màn đêm lạnh lẽo. Cô chợt nhớ đến một người nhưng rồi lại tự dặn lòng phải quên đi.

"Cậu không sao chứ?"

Mỹ Huệ bất giác xoay đầu lại nhìn Gia Ân đang đi tới. Thấy anh, cô cười ngại ngùng.

"Không sao, mình ổn mà." Thật ra, đó cũng là một lời nói dối. Mỹ Huệ hiện không ổn chút nào. Cô bỗng dưng thấy nhớ hắn vô cùng. Chỉ mới không thấy nhau vài giờ thôi mà cô đã tưởng chừng một năm trôi qua rồi. Cô có hối hận khi nghỉ việc? Có, bây giờ thì cô đã thấy hối hận một chút rồi. Khi quyết định nghỉ việc, cô cũng không nghĩ mình sẽ nhớ hắn nhiều đến như vậy, cô tin chắc mình sẽ quên được hắn ngay thôi. Nhưng hình như cô đã nhầm rồi. Càng rời xa, cô lại càng nhớ hắn, mặc cho những lời căn dặn trong lòng mình. Cô cũng thật ngốc nghếch! Cô cũng biết trước kia cho dù luôn ở bên cạnh hắn, cô vẫn cảm thấy không đủ kia mà. Nếu như bây giờ hắn xuất hiện, cô tưởng chừng mình sẽ chạy tới ôm lấy hắn, ôm thật chặt. Mỹ Huệ lại nghĩ đến một người bạn. Không! Cô nhất định phải quên được hắn. Cô sẽ quên đi tất cả... Cô sẽ không hối hận...

Gia Ân nhìn cô mà hoài nghi. Cô thật sự ổn chứ? Cô có biết rằng mình không thể nói dối? Nhưng mà cô xin nghỉ việc, đó cũng là tin tốt đối với anh. Cho dù hiện tại cô sẽ rất u buồn, nhưng anh tin rằng một thời gian sau, cô sẽ nhanh chóng quên được tất cả. Và trong khoảng thời gian đó, anh sẽ là người quan tâm đến cô.

"Cậu dự định sẽ như thế nào?" Gia Ân bỗng hỏi.

"Cái gì cơ?" Mỹ Huệ tỏ vẻ không hiểu nhìn sang anh.

"Công việc ấy?"

"À, mình sẽ cố tìm một công việc khác."

"Vậy sao?" Anh bắt đầu gãi đầu ngại ngùng. Bây giờ anh nên nói gì đây? Mỹ Huệ hiện tâm trạng không được tốt nên anh phải lựa chọn lời nói cho cẩn thận mới được. Nhưng mà... chẳng biết phải nói gì cả, cô ấy cũng trở nên im lặng như vậy. Chết tiệt! Sao lại hồi hộp đến thế chứ? Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với một người mà yên tĩnh thế này. Gia Ân lén nhìn sang người con gái bên cạnh, theo ánh mắt của cô mà ngước lên bầu trời. Anh có chút ngạc nhiên. Mỹ Huệ đang nhìn gì vậy? Trên kia là một bầu trời mù mịt, chẳng có một ngôi sao nào. Cô ấy đang ngắm trăng sao? Không đúng! Trăng cũng đã bị mây che mất rồi. Vậy cô ấy đang nhìn gì? Chẳng lẽ... cô đang nghĩ về ai? Chắc là vậy rồi! Gia Ân có một chút buồn bã. Không được, anh phải giúp cô quên hết tất cả. Anh phải nói chuyện thật vui vẻ với cô thôi, như thế cô mới quên đi được. Nhưng phải nói chuyện gì đây? Chính anh còn chưa thể làm chủ được trái tim mình hiện giờ, nếu nó cứ đập mạnh như thế thì làm sao mà anh bắt chuyện được. Mau ngừng đi! Xin mày đó!

"Cậu đang làm gì vậy?" Mỹ Huệ bỗng bật cười khi thấy Gia Ân tự đi đánh mạnh vào bên ngực trái của chính mình.

Gương mặt Gia Ân cũng dần trở nên lúng túng hơn. Anh còn không biết mình đang tự làm đau bản thân cho đến khi cô lên tiếng. Anh đúng là đồ ngốc! Nhưng mà, cô đang cười đấy sao? Cô lại cười rất vui vẻ. Đã lâu rồi, anh chưa nhìn thấy cô cười tươi như vậy. Thành công rồi! Anh đã thành công rồi! Gia Ân mừng rỡ cười sung sướng.

"Cậu bị làm sao vậy?" Mỹ Huệ càng cười vui hơn khi nhìn thấy bộ dạng của anh. "Bỗng dưng lại cười như thế?"

"Ha ha ha..." Gia Ân lại cười lớn hơn. Đến cả Trương Hùng đang ngồi xem tivi trong nhà cũng bực bội nói vọng ra. "Anh điên rồi sao? Mau im lặng đi!"

"Ha ha ha ha..."

***

Mọi ánh sáng trong phòng trọ đều đã biến mất, tất cả mọi vật đều chìm vào bóng tối. Ở ngoài thành phố New York nhộn nhịp đang dần trở nên yên tĩnh, mọi người cũng trở về nhà để ăn mừng sự kết thúc của một ngày vất vả.

"Ngủ ngon nhé!" Gia Ân hào hứng reo lên. Mỹ Huệ nằm trên giường bất giác mỉm cười. Cô thật tò mò muốn biết anh tại sao đã trải qua một ngày dài mà năng lượng vẫn luôn tràn trề như thế? Ngay cả lúc ngủ cũng không yên tĩnh được một giây.

"Ngủ ngon." Mỹ Huệ vui vẻ đáp lại.

"Ồn ào quá. Anh mau ngủ đi." Trương Hùng vừa mệt mỏi ngáp một cái rõ dài vừa phàn nàn. Sau khi nói hết câu, cậu đã lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.

Khoảng một lát sau, Mỹ Huệ và Gia Ân cũng say trong giấc mộng của mình. Nhưng mà giấc mộng của Mỹ Huệ dường như rất tồi tệ. Cô nằm trên giường mà mồ hôi cứ tuôn ra, tay vô thức nắm chặt lấy ga giường, miệng lẩm bẩm nói nhỏ điều gì đó.

Bỗng, cô chợt mở mắt tỉnh giấc, hoảng loạn ngồi dậy rồi thở dốc. Cô ôm lấy đầu mình, nhắm mắt lại nhớ về cơn ác mộng vừa nãy. Cô thấy xung quanh mình được bao phủ bởi một thứ nước mặn. Là biển sao? Và cô gái đang trôi trước mặt cô là ai? Mỹ Huệ đau đầu kêu lên một tiếng. Giấc mơ đó cô chưa từng gặp nhưng sao lại quen thuộc đến thế? Đúng rồi, thuyền! Trên mặt biển có một chiếc du thuyền rất lớn. Chẳng phải đó là nơi cô đã từng làm việc hay sao? Mỹ Huệ mệt mỏi ngả người xuống giường. Tiếng súng đó nghe rất thật, viên đạn xuyên qua cả làn nước, bay ngang qua trước mắt cô. Cho dù là mơ nhưng cũng thật may khi viên đạn đó không trúng Mỹ Huệ.

Mở tủ lạnh lấy một chai nước suối, Mỹ Huệ uống một lượt hết cả bình. Suy nghĩ về giấc mơ lúc nãy, cô bật cười. Đúng là, lâu rồi không gặp ác mộng nên bây giờ mơ thấy điều kì lạ như thế sao? Xem chừng ngày mai cô phải đi đến hiệu thuốc rồi.

Chương 79:

"Huệ đâu rồi?" Gia Ân vừa mới ngủ dậy, chưa kịp tỉnh táo hẳn, mắt nhắm mắt mở, tóc tai bù xù đi tìm người thương.

"Chị ấy sáng sớm đã đi tìm việc rồi." Trương Hùng đang ngồi trên bàn ăn sáng trả lời. Tiện tay lấy một tờ giấy ghi chú đưa cho người con trai kia.

Anh cầm lấy tờ giấy, nhìn lướt qua. Thì ra là lời nhắn của Mỹ Huệ.

"Chị đi tìm việc. Đồ ăn sáng chị để trên bàn. Ăn xong nhớ dọn dẹp nhà một chút. Cả hai người."

"Cậu ấy vất vả vậy sao?" Anh ngán ngẩm ngồi xuống ghế. Nhưng mà dọn dẹp nhà ư? Gia Ân đưa mắt nhìn xung quanh. Đâu có bẩn lắm? Nhà vẫn còn sạch chán. Để mai mốt làm cũng được. Nói rồi, anh đứng dậy làm vệ sinh cá nhân rồi cùng ăn sáng với Trương Hùng. Nhưng Gia Ân đâu biết rằng, từ "sạch" của anh trong mắt người khác nghĩa là "rất bẩn". Nhà vẫn còn sạch sao? Không hề! Nó tựa như lần mà Mỹ Huệ được nghỉ phép, về nhà thăm em trai. Có khi còn bẩn hơn nhiều. Thật khâm phục!

Mỹ Huệ mệt nhọc đeo một chiếc balo đi bộ khắp nơi để tìm việc. Tối hôm qua, bởi vì giấc mơ đó mà cô không thể ngủ yên giấc được nữa. Thức nguyên cả đêm, hai mắt cô hoàn toàn trở thành gấu trúc. Nhưng đúng là ngày nay rất khó để kiếm được việc làm, kể cả công việc part - time. Cô từ sáng đến giờ vẫn chưa kiếm được nơi nào. Ngồi xuống một ghế đá ven đường, Mỹ Huệ ngước lên nhìn bầu trời. Thời tiết New York hiện giờ không được tốt cho lắm, mây đen kéo đến rất nhiều. Cô thở dài buồn rầu. Phải nhanh chóng tìm việc thôi, cô không muốn phải bị mắc mưa đâu.

Biệt thự Loen.

Một chiếc xe BMW màu hồng dừng trước cổng biệt thự. Một cô gái từ xe bước xuống. Tháo chiếc kính mát ra, cô gái nhìn ngôi nhà trước mặt mà nhếch môi cười.

"Nữ vương à, em đến thăm chị đấy sao?" Thiên Ngọc mừng rỡ chạy đến bên cô gái.

"Đúng vậy." Rose khi nhìn thấy cô thì cũng tươi cười.

"Tống lão đại đã ra ngoài rồi sao?" Ngồi xuống ghế sopha ở lầu ba, Rose hỏi.

"Anh ấy đã đi từ sáng sớm rồi."

"Chị Huệ đâu rồi?" Rose nhìn xung quanh, thắc mắc hỏi.

"Cô ta nghỉ việc rồi."

"Nghỉ việc?" Nữ vương có chút bất ngờ. "Chị với Tống lão đại ra sao rồi?" Cô tỏ vẻ hoài nghi.

"À thì... "Thiên Ngọc tỏ ra hơi ngập ngừng một chút nhưng cuối cùng kể ra hết tất cả mọi việc cho Rose nghe, nói hết cả những suy nghĩ trong lòng mình.

Rose chỉ im lặng mà nghe, không hề nói bất kì điều gì. Sau khi Thiên Ngọc nói ra hết tất cả, cô cũng chỉ ngồi suy tư điều gì đó. Nếu mọi chuyện đã thành ra thế này thì thật sự rất tốt. Mục đích chính của Rose đến thăm cô hôm nay cũng chỉ để xem xét tình hình. Vậy xem ra không cần đến cô can thiệp rồi.

"Cũng thật may mắn. Em dự định sẽ đi thăm ba để bàn cho kế hoạch lớn. Nghe chị nói vậy thì em yên tâm rồi."

"Bao giờ em sẽ đi?" Thiên Ngọc ngạc nhiên.

"Trưa nay em sẽ bay sang Việt Nam."

"Cho chị gửi lời hỏi thăm đến lão đại nhé!"

"Mà nữ vương này..." Thiên Ngọc bỗng nói. "Lúc tối, chị đã mơ thấy một việc rất kì lạ." Cô trầm ngâm nhớ đến.

Rose thắc mắc nhìn cô.

"Chị đã thấy cảnh tượng khi mình bị rơi xuống biển và có ai đó đến cứu chị..." Cô cố gắng nhớ ra giấc mơ đêm qua.

"Chẳng phải Hùng đã cứu chị sao?"

"Không phải. Đó hình như là một người con gái."

"Dù sao cũng chỉ là mơ thôi. Tại sao chị lại tin vào những thứ đó chứ." Rose điềm tĩnh nhấp một ngụm trà. Nhưng trong lòng cô hiện có phần lo lắng.

Thiên Ngọc dù nghe nữ vương nói vậy nhưng cũng không khỏi hoài nghi. Dù gì mọi việc của hai năm trước, Rose cũng đã nói dối cô kia mà.

"Nhưng mà..." Rose lại lên tiếng. "Chị có phải chắc chắn sẽ không để Mỹ Huệ trở về bên cạnh Tống Vinh Hiển?"

"Tất nhiên rồi." Thiên Ngọc gật đầu kiên quyết.

"Tốt lắm." Nữ vương đứng dậy. "Mong chị sẽ không để kế hoạch thất bại." Nói rồi, cô nhìn sang người con gái bên cạnh. Sau khi thấy cô gật đầu thì mới yên tâm mà tạm biệt ra về.

Thiên Ngọc nhìn theo chiếc xe BMW mà trầm mặc. Cô nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra, vậy nên nữ vương cứ tin tưởng.

"Mưa rơi rồi. Không biết Mỹ Huệ có sao không?" Gia Ân lo lắng đứng ngoài ban công nhìn ra thành phố. Mây đen bao phủ cả một vùng trời rộng, mưa càng ngày nặng hạt không có dấu hiệu ngừng rơi. Anh cứ đứng đó mà bất an.

"Này Hùng, em mau gọi cho Huệ đi. Xem thử giờ này cậu ấy đang ở đâu?"

"Em nghĩ không cần đâu. Anh cứ làm quá lên. Chị ấy có thể tự lo cho mình mà." Trương Hùng hoàn toàn trái ngược với Gia Ân, cậu chẳng có chút bận tâm nào cả, vẫn cứ bình thản mà nói.

"Này, em có phải là em trai của cậu ấy không vậy? Thật vô tâm." Anh bỗng dưng la lớn.

"Anh thôi giúp em đi. Mau chở em ra sân bay nào. Nữ vương mà tức giận thì em không tha cho anh đâu đấy."

Mỹ Huệ hiện đang đứng trú mưa dưới một mái hiên nhỏ. Nhìn nước mưa rơi từ hiên nhà, cô đưa tay ra hứng từng giọt rơi xuống rồi chợt thở dài. Mưa to thế này bao giờ mới ngừng đây? Cô còn phải nhanh chóng tìm việc vậy mà... Cô lại ngước nhìn lên những đám mây đen trên bầu trời, nhìn những hạt mưa ào ào rơi xuống. Nhưng đúng là mưa mang lại cho người ta một cảm giác thật cô đơn. Vào những lúc ở một mình thế này, mọi người thường nhớ đến những kí ức không vui hay thường nghĩ đến một người nơi xa nào đó. Mỹ Huệ cũng vậy, cô tâm trạng buồn bã nhớ một người không nên yêu.

"Huệ à!" Một giọng nói bất ngờ ở đâu vang lên. Mỹ Huệ giật mình liền thoát khỏi dòng suy tư, nhìn Gia Ân ở trong một chiếc Lamborghini trước mặt. Anh bỗng mở cửa xe bước xuống, trên tay cầm một chiếc dù chạy đến chỗ cô.

"Thật may quá! Gặp được cậu rồi." Anh mừng rỡ che ô cho cô, nhìn cô mà cười rạng rỡ, mặc cho Trương Hùng phải thân ướt chạy ra.

***

"Cũng may nữ vương chưa tới. Không thôi thì..." Đứng trong phòng chờ sân bay, Trương Hùng thở phào nhẹ nhõm mà nói.

"A! Chẳng phải đó là Rose sao?" Mỹ Huệ chợt reo lên. Cả ba người đều quay đầu nhìn một cô gái đang đi tới.

Bỗng, Mỹ Huệ cau mày, hình như có thứ gì đó trên cánh tay trái của Rose thì phải. Khi Rose đến gần thì cô mới phát hiện ra đó là một hình xăm, một hình xăm con rồng. Mỹ Huệ có chút bất ngờ. Nhưng rồi khi nữ vương tháo kính mát xuống, cô càng trở nên hốt hoảng hơn. Lại có một hình xăm bên đuôi mắt phải của nữ vương. Nhưng đó không phải hình rồng, mà là một con vật gì đó có bốn đầu dù không phải rắn. Mỹ Huệ cố nheo mắt nhìn kĩ hơn. Dù chung một thân mình nhưng mỗi đầu lại là một con vật khác nhau.

"Nữ vương bị mắc mưa sao?" Gia Ân thắc mắc hỏi.

"Lúc nãy đi dạo ở vườn thì bỗng dưng trời đổ mưa. Thật xui xẻo mà!" Rose bĩu môi tức giận, giơ tay vén mái tóc của mình.

Bởi vì Rose mặc một chiếc áo croptop nên khi cô giơ tay lên đã để lộ ra một hình xăm khác nữa ở ngay bên hông. Mỹ Huệ thấy vậy lập tức cau mày. Nữ vương làm gì mà xăm nhiều đến như vậy? Nhưng cô cũng không khỏi thừa nhận rằng, những hình xăm đó làm Rose càng trở nên bí mật và cuốn hút hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play