Chương 54:

"Ông chủ, chẳng phải anh nói ghét cửa hàng này sao?" Mỹ Huệ ngạc nhiên khi Tống Vinh Hiển lại dẫn mình đến Luxury.

"Nhưng mà em thích nơi này." Hắn cười nói. Nếu cô thích thứ gì, dù hắn ghét đến mấy cũng sẽ mua cho cô.

Mỹ Huệ chưa bao giờ nói mình thích Luxury cả nhưng ông chủ lại biết. Bỗng, một cảm giác ngọt ngào dâng lên. Đúng là cô rất thích nơi này. Cô đã thấy nó trên tivi nhiều lần và rất thích những món đồ ở đây. Đồ ở đây đều được thiết kế rất tinh tế, dù giá hơi mắc nhưng cô thấy rất đáng mua và ở đây cũng có vài nhà thiết kế mà cô rất ngưỡng mộ. Chỉ tiếc là cô không có tiền... Lúc trước đi ngang qua nơi này, cô luôn đứng nhìn rất lâu, nhiều lần cô muốn mình trở thành một phần tử trong đó.

"Không được." Cũng như những lần trước, Tống Vinh Hiển mắt đọc tạp chí mà miệng vẫn cứ chê.

Đây đã là bộ thứ mười một rồi nhưng hắn lại chẳng khen lấy bộ nào cả. Mỹ Huê tủi thân lại quay vào phòng thay đồ. Có phải cô quê mùa, không hợp với những bộ ở đây?

"Chúng ta đi nơi khác." Tống Vinh Hiển kéo tay Mỹ Huệ sang quầy khác. Cô thất vọng. Những bộ đó cô đều rất thích, nhưng ông chủ lại bảo không được, cô cũng không còn cách nào khác.

"Em không hợp với những thứ quê mùa đó đâu." Nhận ra tâm tư của Mỹ Huệ, Tống Vinh Hiển nói. "Em chỉ hợp với những bộ sang trọng thôi. Chờ đó đi, anh sẽ tìm cho em bộ đẹp nhất, hợp với em nhất."

Mỹ Huệ ngỡ ngàng nhìn ông chủ. Hắn chính là khen cô sao? Cô cười thầm.

Đúng là Tống Vinh Hiển đã bảo sẽ tìm những bộ đẹp nhất cho cô thật, nhưng mà chúng lại quá là mắc. Mỹ Huệ nhìn ông chủ cầm những túi đồ mà trong lòng cảm thấy tiếc tiền dù không phải tiền của cô, nhưng cô tiếc thay ông chủ. Đúng là những bộ này cô mặc rất đẹp nhưng mà bộ rẻ nhất lại tới sáu mươi triệu. Mỹ Huệ khóc trong lòng.

"Cũng may anh lựa đồ giúp em. Chứ mắt thẩm mĩ em tệ vậy, chắc chắn em sẽ mua những bộ đồ rẻ mạt vừa nãy." Tống Vinh Hiển tràn đầy tự hào.

Mỹ Huệ cười như mếu. Đúng vậy đấy Tống chủ tịch à! Tôi biết anh rất tài giỏi mà. Những bộ đồ mà anh nói rẻ mạt đó gấp hai ba lần tiền lương của tôi đó. Anh đừng đâm sâu vào sự nghèo nàn của tôi nữa được không?

Hai người ra khỏi Luxury nhưng không biết rằng có người đang đuổi theo hai người họ. Trương Hùng vô tình bắt gặp Mỹ Huệ trong Luxury. Cậu cố gắng đuổi theo cô như không kịp, cô đã lên xe đi mất. Cậu cau mày. Nhưng người đàn ông đi bên cô là ai? Trông hắn rất quen. Vì hắn nên cô đã bỏ rơi cậu sao? Khoan đã! Trương Hùng nhăn mày. Đó chẳng phải là tên họ Tống chết tiệt sao? Tại sao Mỹ Huệ lại đi với hắn ta? Đáng chết! Không thể được! Cậu phải đi hỏi cô cho rõ. Trương Hùng nhìn theo chiếc xe mà hai bàn tay nắm chặt, gân xanh gân đỏ đều nổi lên hết, trong mắt cậu hiện lên một vẻ căm hận.

Sau khi rời khỏi Luxury, Tống Vinh Hiển và Mỹ Huệ cùng đi siêu thị rồi mới trở về chung cư.

"Ông chủ! Anh mau ra ăn cơm đi." Mỹ Huệ ngó đầu từ trong bếp ra gọi Tống Vinh Hiển đang ngồi xem tivi ở phòng khách. Nhìn những việc mà cô và ông chủ đã làm, Mỹ Huệ có thể cảm nhận được mùi vị của tình yêu, của một cặp đôi thật sự.

"Ông chủ!" Thấy ông chủ không có bất kì động tĩnh nào, Mỹ Huệ gọi lại lần nữa.

Nhưng cô gọi đã gần mười lần rồi nhưng ông chủ vẫn không quay lại. Cô bực bội đến trước tivi, che tầm nhìn của hắn. Thấy cô, Tống Vinh Hiển cười như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Ông chủ à, anh không nghe em gọi sao?" Mỹ Huệ tức giận. Hiện giờ cô vẫn còn mặc tạp dề, tay thì cầm cái giá, chống nạnh nói.

"Tên của anh không phải ông chủ." Hắn cười nhưng lại có nét giận dỗi.

Mỹ Huệ lúng túng. Đúng thật, kể từ khi quen biết ông chủ tới giờ, cô vẫn chưa lần nào gọi tên hắn. Nhưng mà cô là hầu gái của hắn, làm sao có thể gọi tên của ông chủ mình được chứ?

"Em phải gọi sao đây?" Cô ấp úng hỏi.

"Em không biết?" Giờ đây, Tống Vinh Hiển có vẻ giận dỗi thật. Con chuột nhắt này, em giả vờ không biết ngay ngốc thật đây. Mà đúng là em ngốc thật. Rất nhanh, hắn cười gian xảo nói. "Hay là em hãy gọi anh là tình yêu." Hắn kéo Mỹ Huệ ngồi xuống đùi mình, ánh mắt và giọng nói vô cùng ám muội nhìn cô. "Tình yêu của anh!"

Mỹ Huệ đỏ mặt xấu hổ đẩy Tống Vinh Hiển ra rồi đứng dậy chạy vào bếp. Cái tên đáng ghét này! Sao lại mặt dày thế không biết? Anh không ăn thì thôi, tôi sẽ ăn hết vậy.

"Tình yêu của anh à! Chờ anh ăn cơm với nào." Tống Vinh Hiển cười tươi chạy vào phòng bếp. "Tại sao mặt em lại đỏ vậy?" Hắn cố tình trêu chọc cô.

"Anh mau ăn cơm đi."

"Tình yêu à! Mau gắp cho anh miếng thịt đi."

"Anh tự đi mà gắp."

"Tình yêu à! Hôm nay em nấu ăn rất ngon."

"Ý anh chê em trước giờ nấu ăn không ngon?"

"Ấy chết! Ý của anh là ngày hôm nay em nấu ngon hơn những ngày trước."

"Em cũng thấy vậy. Chắc do đồ ở đây rất tốt."

"Tình yêu à! Anh khát nước."

"Tình yêu à! Hôm nay em rất xinh đẹp."

"Anh mau ăn đi."

"Tình yêu à!"

"Tình yêu của anh à!"

Mỹ Huệ mệt mỏi ngồi xuống ghế. Suốt bữa ăn hôm nay cô bị từ "tình yêu" của Tống Vinh Hiển làm rối loạn. Tình yêu sao? Mỹ Huệ rùng mình. Đúng là từ đó chỉ dành cho những người không biết xấu hổ như ông chủ thôi.

"Tình yêu à! Em đang làm gì vậy?" Tống Vinh Hiển ngồi xuống bên cạnh Mỹ Huệ.

"Anh thôi đi." Mỹ Huệ rất ngượng với sự trêu chọc đó của hắn. Cô bất giác đánh hắn một cái rõ mạnh.

"Tình yêu à! Em dám đánh anh?" Hắn cau mày giận dỗi, miệng không ngừng cười mỉm.

"Em xin lỗi, ông chủ." Mỹ Huệ lập tức thấy có lỗi, xoa xoa chỗ vừa đánh hắn.

Bỗng nhiên Tống Vinh Hiên ôm lấy bờ vai Mỹ Huệ khiến cô giật mình, ánh mắt hắn nhìn cô vô cùng nghiêm túc.

"Anh thật sự nghiêm túc đó. Em đừng kêu anh như vậy nữa."

Mỹ Huệ nhận ra sự nghiêm túc của ông chủ.

"Ông chủ..." Cô lập tức dừng lại, nhanh chóng sửa đổi. "Hiển..." Cô cố gắng lắm mới có thể nói được từ này. Cô không hiểu tại sao những người khác cô có thể gọi bình thường, còn với ông chủ cô lại hồi hộp và ngại ngùng đến như vậy. "Hiển, em xin lỗi."

Nghe câu xin lỗi của Mỹ Huệ, Tống Vinh Hiển lập tức rạng rỡ trở lại.

"Tốt lắm." Hắn xoa đầu cô, thỏa mãn cười.

"A!" Mỹ Huệ sửa lại mái tóc bị ông chủ làm cho rối bời. "Nhưng mà có vẻ anh rất thích trêu chọc và bắt nạt em thì phải?" Cô trừng mắt với hắn.

"Đúng thật là vậy." Hắn vui vẻ thừa nhận. "Mà em cũng nên cẩn thận với mẹ anh. Bởi vì những tính cách này, anh đều được di truyền từ mẹ."

Mỹ Huệ cười như mếu. Cô biết ngay mà. Hai mẹ con đều rất thích lừa gạt cô. Thật đáng ghét!

***

"Hùng, cậu đi đâu vậy?" Gia Ân thấy Trương Hùng lên moto chuẩn bị đi đâu đó. Ngày hôm nay, anh cảm thấy cậu có gì đó rất lạ.

"One57." Hùng ngắn gọn nói rồi sau đó chạy đi mất.

Gia Ân đứng đó ngơ ngác. One57? Cậu đến đó làm gì? Nơi đó chẳng phải là nơi ở của... Thôi chết! Hùng! Cậu định làm gì? Gia Ân nhìn theo chiếc moto mà trong lòng tràn đầy lo lắng.

"Reng... reng..." Đứng trước một căn hộ cao cấp, Trương Hùng nhấn chuông cửa. "Reng... reng..."

Cánh cửa mở ra, cả hai người đều rất ngạc nhiên khi thấy đối phương.

"Hùng..." Mỹ Huệ bất ngờ. Tại sao Hùng lại ở đây?

"Có chuyện gì sao?" Một người đàn ông bước ra.

Khi thấy Tống Vinh Hiển, gương mặt Trương Hùng tối lại. Cậu nắm chặt tay, ánh mắt hiện lên vẻ căm hận vô cùng.

Chương 55:

"Trương Mỹ Huệ, tại sao chị lại ở cùng với người đàn ông này?" Trương Hùng vô cùng giận dữ nói.

"Chị..." Mỹ Huệ ấp úng. Nhìn thấy Hùng tức giận như vậy, cô thật sự lo sợ. Cậu tức giận vì cô không thể đón Tết cùng cậu sao? Nhưng mà những năm trước, cậu có vẻ không hề muốn hề muốn đón giao thừa cùng cô cơ mà?

"Chị mau theo em về." Cậu kéo tay Mỹ Huệ đi.

"Không!" Mỹ Huệ giật tay lại khiến Hùng vô cùng ngạc nhiên. Tại sao cô lại không theo cậu về? Cô bỏ rơi cậu để theo tên này? Chẳng lẽ cô...? Cậu sầm mặt. Cô không được, cậu không cho phép cô có tình cảm đó.

Ánh mắt Trương Hùng giờ đây vô cùng giận dữ, đây là lần đầu tiên Mỹ Huệ thấy cậu thế này.

"Chị có biết người này là ai không hả?" Dù giọng nói Trương Hùng trông rất bình thường, nhưng nó thật sự chứa hàng ngàn tảng đá.

"Chị..." Mỹ Huệ nhìn sang Tống Vinh Hiển. Hắn thật sự rất bình tĩnh, không một chút cảm xúc nào. Hùng biết ông chủ sao? Tại sao trông lại căm ghét ông chủ đến thế? "Chị xin lỗi, nhưng chị không thể về." Cô thật sự không thể về lúc này, cô đã hứa với bà chủ sẽ chăm sóc ông chủ rồi, cô không thể thất hứa. Vả lại bây giờ, cô không thể rời xa hắn được nữa rồi. Chị vô cùng xin lỗi em, Hùng à!

"Chết tiệt! Có phải chị đã yêu hắn ta?" Xung quanh Trương Hùng tỏa ra một làn khí vô cùng mù mịt. Mỹ Huệ có cảm giác nếu như cô thừa nhận, cậu sẽ làm gì đó rất khủng khiếp. Nhưng mà...

"Đúng vậy! Chị yêu anh ấy." Cô không thể nói dối. Cô chính là yêu người đàn ông này. Cô cũng không hiểu vì sao chỉ trong thời gian ngắn, mình có thể yêu sâu đậm đến thế. Bây giờ cô chỉ biết rằng, mình không muốn rời xa anh ấy, chỉ muốn ở bên cạnh hắn.

Nghe chính Mỹ Huệ thừa nhận, Trương Hùng mất hết tinh thần. Cậu như người không hồn bước đi, không nghe tiếng Mỹ Huệ đang đuổi theo. Cô thật sự yêu tên đó? Nếu cô biết được sự thật thì cô có thể căm ghét tên đó giống như cậu không? Nhưng mà ánh mắt của Mỹ Huệ khi thừa nhận, cậu có thể thấy cô yêu hắn rất nhiều. Trương Hùng thật sự rối loạn. Cậu nên làm gì bây giờ? Cậu hiện giờ không thể suy nghĩ được gì cả.

Mỹ Huệ đuổi theo Trương Hùng, Tống Vinh Hiển không cản cô lại. Hắn gọi cho ai đó, gương mặt lạnh lẽo vô cùng.

"Nếu cậu ta dám nói sự thật, tôi sẽ không quan tâm cô là ai, sẽ giết chết cậu ta."

Mỹ Huệ tuyệt vọng ngồi trên chiếc ghế ven đường. Vừa nãy khi đã đuổi kịp Hùng thì bỗng dưng có môt chiếc xe moto chạy đến chở cậu đi mất, Mỹ Huệ nhận ra người đó là Gia Ân. Nhưng mà, tại sao Hùng khi thấy cô ở bên ông chủ, lại có vẻ tức giận đến thế? Hùng ghét Hiển sao? Nhưng mà tại sao lại ghét?

"A!" Suy nghĩ quá nhiều làm Mỹ Huệ đau đầu. Nhưng cô lại không thể ngừng suy nghĩ được. Có hàng tá câu hỏi cô cần biết đáp án.

"Sau này em đừng chạy đi như thế nữa. Anh sẽ tìm mệt lắm đấy." Một giọng nói ấm áp vang lên phía sau Mỹ Huệ, sau đó một chiếc áo khoác đặt lên vai cô.

"Buổi tối New York lạnh lắm đấy." Tống Vinh Hiển cười nhẹ. Bỗng hắn tiến lên trước Mỹ Huệ, quỳ một xuống đất, sau đó lấy ra một đôi giày và mang vào cho cô. Mỹ Huệ ngượng ngùng. Cô nhận ra mình ra đường mà không mang giày, bây giờ cô mới cảm nhận được cái lạnh dưới lòng bàn chân mình.

"Em đừng khiến anh lo lắng nữa, được không?" Hắn ngước lên nhìn Mỹ Huệ, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin. Tim Mỹ Huệ bỗng nhiên đập mạnh. Ông chủ cũng có vẻ mặt này sao? Ông chủ thật sự lo lắng cho cô?

"Chúng ta có thể đi tìm người sau. Vì vậy em đừng bỏ chạy như thế nữa." Câu nói có vẻ như trách Mỹ Huệ, nhưng giọng nói của hắn vô cùng nhẹ nhàng và nâng niu.

"Em xin lỗi." Mỹ Huệ có lỗi nhìn hắn.

"Chúng ta về thôi." Hắn vẫn quỳ một chân như thế, giơ tay vuốt nhẹ đầu cô, ôn nhu mỉm cười.

Tống Vinh Hiển cầm tay Mỹ Huệ về chung tư. Mười ngón tay đan vào nhau, Mỹ Huệ có thể cảm nhận được hơi ấm từ hắn. Cô nhìn hắn nở nụ cười ngọt ngào, giờ đây cô đã có thể hiểu được thế nào là tình yêu rồi. Nhưng cô vẫn còn rất lo lắng cho Trương Hùng, cô không biết bây giờ cậu ra sao rồi? Vẫn còn tức giận cô sao?

***

Trương Hùng ngồi vô hồn trên một chiếc ghế gỗ, chiếc ghế đơn độc giữa căn phòng tối.

"Có phải... chị ấy đã yêu hắn ta?" Cậu tuyệt vọng lên tiếng. "Không! Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra, tôi sẽ nói sự thật cho chị ấy biết." Cậu liền trở nên hoảng loạn, hai con ngươi đảo liên tục."

"Cậu muốn Trương Mỹ Huệ phải đau khổ suốt đời sao?" Một người ngồi trên chiếc ghế cao cách xa Trương Hùng lên tiếng. Người đó đeo một chiếc mặt nạ có hình Tứ Linh trên đó. "Tôi thấy cô ta có vẻ rất yêu Tống lão đại. Nếu cậu nói, cậu nghĩ cô ấy sẽ hận hắn sao? Hay sẽ vô cùng đau khổ? Giữa gia đình và người mình yêu, cậu nghĩ cô ấy sẽ dễ dàng?"

"Nhưng mà tôi không thể để chị ấy yêu con trai của kẻ đã giết chết ba mẹ mình." Trương Hùng giận dữ đứng dậy.

"Cậu cũng biết ba của Tống lão đại không hề cố tình giết ba mẹ cậu. Cậu biết rõ người kia đã điều khiển Tống Mạnh mà. Cậu cũng biết rõ người đó là ai cơ mà." Trái với sự điên cuồng của Trương Hùng, người đó vô cùng bình thản. Có vẻ như chẳng có chuyện gì có thể làm người đó thay đổi ánh mắt vô cảm đó. "Tôi khuyên cậu hãy bình tĩnh, cũng đừng nên nói hết sự thật cho Trương Mỹ Huệ biết. Hãy chờ tôi sát nhập Thị rồi sẽ tính tiếp. Nếu cậu không muốn chị mình tổn thương thì hãy nghe theo tôi." Nói xong, người đó bỏ đi mất.

Trương Hùng lại vô hồn ngồi xuống ghế. Cậu nhìn lên trần. Bóng tối kia giúp cậu tĩnh tâm hơn. Đúng, cậu biết rất rõ, cậu biết ai mới là người đáng chết, đáng để cậu hận. Cậu vẫn nhìn vào thứ bóng tối đáng sợ trên trần kia. Cậu đã núp sau lưng chị gái, cậu đã thấy hết, cậu đã thấy người đàn ông sau lưng Tống Mạnh kia, cậu thấy hắn nói gì đó với ông ta, ánh mắt ông ta sáng rực bên tai Tống Mạnh, tà ác như một con quỷ thực thụ. Hắn càng nói thì Tống Mạnh càng trở nên điền cuồng. Hắn điều khiển Tống Mạnh giết chết ba mẹ cậu và định giết chết cả cậu và Mỹ Huệ. Nhưng may mắn, Tống Mạnh lúc ấy vẫn còn chút lý trí, hắn chờ tên ác ma kia đi khỏi rồi dẫn chị em cậu đi khỏi New York. Trước khi tên kia rời đi, hắn nhìn xác ba mẹ cậu cười rất sảng khoái, hắn còn quẹt một tí máu ba mẹ cậu lên tay rồi liếm. Hắn vừa cười thỏa mãn như điên vừa đi khỏi biệt thự. Mỹ Huệ không biết chuyện này, bời vì sau khi ba mẹ chết, cô cũng ngất đi, chỉ có cậu nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm đó.

Trương Hùng trở về với thực tại. Tống Mạnh, cậu có nên hận ông ta? Dù bị điều khiển nhưng ông ta vẫn là người giết ba mẹ cậu. Bây giờ cậu càng rối hơn nữa khi biết Mỹ Huệ yêu con của ông ta. Có lẽ cậu nên từ bỏ việc trả thù Tống Vinh Hiển. Một phần vì cậu không muốn để Mỹ Huệ tổn thương, cậu sẽ cố gắng giữ bí mật này với cô ấy, cậu sẽ thay cô ấy trả thù tên ác ma kia. Một phần nữa chính là Tống Mạnh, dù sao ông ấy cũng đã không giết chết chị em cậu, ông ta đã thực hiện đúng mong ước của mẹ cậu khi bà cầu xin ông ta.

"Cậu hãy nghe theo lời nữ vương." Lại một giọng nói vang lên. Lần này mặt nạ của hắn là hình loài Quy trong Tứ Linh.

Người đó sau khi nói xong, Trương Hùng liền đứng dậy.

"Gia Ân, đưa cho em mặt nạ." Cậu đã trở nên bình tĩnh hơn. Cậu sẽ nghe theo nữ vương. Cậu không muốn Mỹ Huệ biết được sự thật.

Gia Ân lấy ra một chiếc mặt nạ sau đó ném xuống cho Trương Hùng. Cậu lập tức đeo lên, loài Phụng chính là loài được in trên mặt nạ của cậu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play