Chương 29: Hận hay không?

Mỹ Huệ về lầu ba, còn bà Lữ vẫn ở trong vườn hoa. Suốt cả buổi chiều, bà Lữ hỏi Mỹ Huệ rất nhiều chuyện, chủ yếu là về gia đình cô. Mỹ Huệ có chút khó chịu khi bà chủ hỏi kĩ như vậy nhưng biết làm sao được, cô phận là hầu gái tất nhiên phải trả lời.

Thấy bà Lữ đứng một mình trong vườn hoa, quản gia Kim tiến tới gần bà. Thấy quản gia Kim, bà Lữ nhìn ra vườn hoa Huệ trắng gần đó thở dài nói:

"Ta phải làm sao đây? Hận hay không hận?"

***

Bốn ngày sau. Mỹ Huệ dạo thời gian này vô cùng rãnh rỗi, xem ra công việc hầu gái riêng này có vẻ rất nhàn hạ. Tống Vinh Hiển đã mấy ngày không về nên Mỹ Huệ hàng ngày chỉ cần quét dọn lầu ba, buồn chán thì phụ Thiên Thiên làm việc. Bây giờ thì Mỹ Huệ đi chuẩn bị bữa sáng cho bà chủ. Vì hầu gái của bà Lữ xin nghỉ phép vài ngày. Thấy Mỹ Huệ có vẻ rãnh rỗi nên quản gia Kim phân công cho cô chăm sóc bà chủ. Có lẽ hầu hạ bà Lữ mệt hơn Tống Vinh Hiển nên tối nào Mỹ Huệ cũng kiệt sức. Bà chủ dường như rất thích nói chuyện với cô nên lúc nào cũng rủ cô ra vườn vừa đi dạo vừa nói chuyện, đôi lúc còn hỏi cô vài chuyện gia đình. Đi với đứng hoài khiến đôi chân của Mỹ Huệ muốn rụng rời. Nhưng dù sao trò chuyện với bà chủ, Mỹ Huệ cũng cảm thấy vui. Bà Lữ rất hiền, luôn nói chuyện nhẹ nhàng chứ không thôi bạo giống ai kia...

Mỹ Huệ ngồi trên ghế xem tivi vừa chờ Tống Vinh Hiển về. Tối nào cũng vậy, cô luôn ngồi chờ hắn đến khi ngủ gục gật lúc nào cũng không hay. Đã mấy ngày không gặp ông chủ, cô cảm thấy buồn chán. Mỗi lần về lầu ba, trong lòng Mỹ Huệ luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Cô cũng không biết mình bị làm sao nữa. Tại sao cô lại mong chủ về nhà thế này? Hắn không về là chuyện tốt, cô chờ hắn làm gì chứ! Cảm giác này... Mỹ Huệ nên diễn tả thế nào đây? Ông chủ không có ở nhà, cô luôn nghĩ về hắn lại còn chờ hắn về, không chờ thì không chịu nổi, nhất định phải chờ. Nhưng cuối cùng Mỹ Huệ vẫn giống như những ngày khác, cô ngã xuống ghế rồi chìm vào giấc ngủ...

Sáng sớm hôm sau, Mỹ Huệ thức dậy nhìn xung quanh vẫn thấy Tống Vinh Hiển chưa về lại thất vọng. Cô thất vọng gì chứ? Chẳng phải ngày nào cũng vậy sao!

Mỹ Huệ buồn bã vào phòng của Tống Vinh Hiển. Không đúng! Cô định về phòng mình cơ mà. Tại sao lại vào đây?

"Cạch."

Đang chuẩn bị ra khỏi phòng thì Mỹ Huệ nghe tiếng mở cửa. Cô quay người lại thì thấy Tống Vinh Hiển bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ có chiếc khăn che phần dưới, để lộ phần trên săn chắc.

Tống Vinh Hiển thấy hai má của Mỹ Huệ nóng lên, liền nói:

"Cũng đã thấy rồi vậy mà còn đỏ mặt sao?"

Nghe ông chủ nói vậy, Mỹ Huệ càng đỏ mặt hơn nữa, cô cúi đầu xuống đất không dám nhìn ông chủ.

"Ông... ông chủ về lúc nào?" Mỹ Huệ giọng nói có chút vui mừng xấu hổ hỏi.

"Khuya." Tống Vinh Hiển tiếp tục lau khô tóc. Hắn ngồi xuống ghế. "Vậy cô vào phòng tôi làm gì?

"Tôi... tôi..." Mỹ Huệ ấp úng nói. Chính cô cũng không biết tại sao cô lại vào đây nữa.

Nhưng mà... Mỹ Huệ nhớ ra. Nếu như khuya hôm qua ông chủ về nhà thì chắc chắn sẽ phải thấy cô nằm trên ghế. Ấy vậy mà... Gương mặt Mỹ Huệ tối sầm lại, ông chủ không gọi cô dậy để cô nằm ngủ ở phòng khách lạnh lẽo đó, lại cũng chẳng đắp giúp cô cái mền. Vậy mà cô đã chờ hắn, người gì đâu mà... Biết vậy cô không thèm quan tâm lo lắng cho hắn rồi. Ông chủ chết tiệt!

"Mau lại đây." Lời nói của Tống Vinh Hiển làm đứt suy nghĩ của Mỹ Huệ. Cô thấy Tống Vinh Hiển đưa chiếc khăn ra liền hiểu ý. Mỹ Huệ cầm chiếc khăn lau tóc cho hắn.

"Cô đang làm gì thế hả?" Tống Vinh Hiển cau mày nói.

"Thì tôi đang giúp ông chủ lau tóc."

"Tôi nói vậy hồi nào. Tôi chỉ kêu cô cất khăn thôi mà."

Mỹ Huệ đơ vài giây rồi lập tức lại đỏ mặt.

"Tại sao ông chủ không nói rõ ra chứ?"

Mỹ Huệ chạy nhanh vào phòng tắm cất khăn. Còn Tống Vinh Hiển ngồi đó cười mỉm.

"Tôi về phòng đây." Ra khỏi phòng tắm Mỹ Huệ nói.

"Chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi."

Mỹ Huệ ngạc nhiên. Ông chủ ăn sáng từ khi nào thế? Lúc trước chẳng phải lúc nào ông chủ cũng đổ đồ ăn sáng sao nên rút kinh nghiệm Mỹ Huệ chỉ làm đồ ăn sáng cho mình cô.

"Sao vậy, tôi không thể ăn sao?"

"Hả... Vâng. À không, tôi sẽ làm ngay." Nói rồi Mỹ Huệ ra ngoài.

Tống Vinh Hiển ngồi đó ngả lưng dựa ghế. Hôm qua khi hắn về thấy cô ngủ trên ghế vừa thấy xót vừa thấy vui. Cô chờ hắn sao? Nghĩ đến điều này môi Tống Vinh Hiển nhếch lên. Nhưng mà ở phòng khách lạnh thế này... hắn sờ má cô. Hắn nhìn cô ngủ mà miệng luôn mỉm cười, đôi mắt nhìn cô ôn nhu. Bỗng hắn khựng lại, không được, chưa điều tra ra thì hắn không được rung động. Chỉ ngày mai thôi, hắn sẽ biết được sự thật...

Tống Vinh Hiển ngồi trên bàn ăn. Mỹ Huệ đứng bên cạnh ông chủ chờ mãi mà không thấy hắn ăn.

"Ông chủ không ăn sao?" Mỹ Huệ hỏi.

"Cô không ăn sao?" Tống Vinh Hiển hỏi lại.

"Tôi làm sao dám ăn trước ông chủ." Mỹ Huệ thật thà trả lời.

"Mau ngồi xuống đi."

"Hả?" Mỹ Huệ ngạc nhiên, cô không biết mình bị ảo giác hay sao mà nghe ông chủ bảo cô ăn sáng cùng.

"Đừng để tôi đếm tới ba."

Mỹ Huệ lập tức ngồi xuống ghế, thì ra cô không nghe nhầm, tai cô vẫn còn tốt lắm.

"Mau ăn đi." Tống Vinh Hiển tận tay múc cháo cho Mỹ Huệ khiến cô hoàn toàn bị đứng hình. Nhìn tô cháo trước mặt, Mỹ Huệ nuốt nước bọt. Ông chủ bị sao thế? Tại sao lại tốt bụng đột xuất thế này? Mỹ Huệ nhìn tô cháo mà lòng thầm thắc mắc không biết ông chủ có thêm gì vào hay không?

"Tôi không giống cô." Một câu nói đâm trúng tim đen khiến Mỹ Huệ không thể suy nghĩ gì nữa.

"Cô đang làm gì vậy?" Tống Vinh Hiển cau mày khi Mỹ Huệ đột nhiên nhéo má hắn. Nhưng mà... hắn thích hành động đó của cô. Tống Vinh Hiển cười thầm.

"Tôi xin lỗi." Mỹ Huệ ngay lập tức rút tay về. Cô không tin ông chủ lại tốt bụng đến thế nên nghi ngờ có ai đó đeo mặt nạ giả dạng ông chủ. Nhưng mà không phải, cô nhầm rồi. Vậy thì ông chủ bị gì vậy? Mỹ Huệ vừa ăn vừa suy nghĩ.

Ăn sáng xong Mỹ Huệ rửa bát còn Tống Vinh Hiển vẫn ngồi đó chéo chân khoanh tay lại.

"Tối nay cô theo tôi đi dự tiệc."

Nghe vậy Mỹ Huệ quay lại nhìn ông chủ. Dự tiệc thì dẫn cô theo làm gì?

Chưa kịp hỏi lại thì Tống Vinh Hiển đã đi khỏi. Lâu rồi Mỹ Huệ chưa dự tiệc nên cô rất phấn khởi. Trong suốt quá trình rửa chén cô cứ suy nghĩ tối nay nên mặc đồ gì, trang điểm ra sao? Rất nhiều chuyện...

***

Tống Vinh Hiển và bà Lữ ngồi uống trà trong vườn hoa.

"Thật là tiếc. Ta muốn Huệ Huệ chăm sóc ta nhiều hơn." Bà Lữ nói. Bởi vì Tống Vinh Hiển đã về nên Mỹ Huệ tất nhiên cũng sẽ trở lại làm hầu gái cho hắn.

"Huệ Huệ?" Tống Vinh Hiển cau mày nghĩ thầm. Hai người họ thân nhau từ khi nào thế?

"Biết vậy ta đã không ép buộc con chọn hầu gái rồi. Vậy thì ta có thể chọn Huệ Huệ ở bên cạnh ta." Bà Lữ tỏ vẻ tiếc nuối.

"Cô Lữ." Bỗng dưng vang lên một giọng nói. Cả ba người đều nhìn phía cổng vừa hoa có một người con trai dửng dưng đi tới.

"Phong!" Bà Lữ vui vẻ nhận ra.

Người đó có tướng mạo rất to cao. Dáng người bằng Tống Vinh Hiển, đôi vai cũng rộng bằng, xét về khuôn mặt thì trông có vẻ trẻ trung hơn, nói chung là mọi mặt đều không thua gì Tống Vinh Hiển. Nhưng đối với Mỹ Huệ thì ông chủ cô đẹp trai hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play