Chương 12:

Bước lên tầng trên, Mỹ Huệ lại bị hoàn toàn làm cho bất ngờ bởi độ khác nhau giữa hai tầng. Hành lang nhỏ hẹp, hai bên bức tường có nhiều cánh cửa màu đen. Mỹ Huệ nhận ra đây chính là hành lang mà cô đã đi ngày hôm đó. Nhưng cô cũng nhớ rằng hành lang này phải leo lên cầu thang mới tới. Nhưng đêm đó cô không hề nhớ mình đã leo cầu thang nào mà cứ đi thẳng. Vậy làm sao mà cô có thể lên đến tận đây? Mỹ Huệ bắt đầu rùng mình, chẵng lẽ ở nơi đây có một thế lực bí ẩn nào đó? Mỹ Huệ lại bắt đầu nhìn xung quanh. Hành lang sáng hơn đêm đó nhờ những chùm đèn màu đen treo trên trần. Trên tầng cũng chẳng gì đặc biệt, chỉ là những đồ vật ở đây đều là màu đen nhưng mang đến sự bí ẩn nào đó. Đến cuối hành lang thì ông chủ dừng lại và vào căn phòng bên trái.

“Cô hãy đứng đây chờ một chút.” Tuấn Kiệt dặn dò rồi sau đó cũng vào trong.

“Vâng.”

Ngoài hành lang im ắng không chút tiếng động nào, Mỹ Huệ đứng chờ một mình ngoài hành lang nhưng sao cô vẫn cảm thấy có chút hơi gì đó lạnh lạnh. Mỹ Huệ nhìn vào cánh cửa chính giữa cuối hành lang. Cô nhận ra đó là thư phòng. Nhìn vào cánh cửa bên trái không chút động tĩnh, rồi lại nhìn sang cánh cửa thư phòng. Mỹ Huệ nhẹ nhàng tiến tới cầm tay nắm. Đang định mở ra thì cánh cửa bên trái phát ra tiếng động. Mỹ Huệ giật mình nhanh chóng thả tay cầm, đứng im lại về vị trí cũ. Cho dù Mỹ Huệ nhanh đến đâu thì hành động đó của cô đã lọt vào ánh mắt của hai người đàn ông kia.

“Cô lại tính làm gì đấy?” Tuấn Kiệt hỏi.

“Tôi… có làm gì đâu? Tôi chỉ đứng chơi thôi mà.” Mỹ Huệ lúng túng nên không biết mình nên nói gì.

“Hừ.” Tống Vinh Hiển bỏ đi.

Mỹ Huệ thở phào. Cô nhìn Tống Vinh Hiển đã thay bộ vest đen thành áo sơ mi trắng phẳng phiu và quần tây. Trông hắn rất lịch lãm và chỉn chu. Nếu như Mỹ Huệ không ghét hắn thì có lẽ cô đã yêu hắn rồi. Cuối cùng, cô vẫn là người mê trai.

Mỹ Huệ theo Tống Vinh Hiển vào nhà bếp. Đứng trước bàn ăn, Tống Vinh Hiển đút hai tay vào túi quần nhưng vẫn không chịu ngồi xuống. Mỹ Huệ tỏ vẻ thắc mắc.

“E hèm.” Bỗng quản gia Kim ho một tiếng.

Mỹ Huệ nhìn quản gia Kim một chút sau đó nhìn Tống Vinh Hiển rồi lại nhìn chiếc ghế mới hiểu ra vấn đề. Mỹ Huệ vội chạy đến kéo ghế, lúc đó Tống Vinh Hiển mới chịu ngồi xuống.

Mỹ Huệ “Hừ!” thầm một tiếng. Đúng là con nhà giàu, chỉ có kéo ghế ngồi xuống thôi mà cũng không tự làm được. Đang định xuống bếp lấy thức ăn thì đĩa bò bít tết đã được một hầu gái đặt lên bàn. Mỹ Huệ nhận ra đó không phải bò do cô làm. Miếng bò đó thật sự quá hoàn hảo. Khi Tống Vinh Hiển cắt ra, Mỹ Huệ thấy miếng bò hồng ở giữa và trông rất mềm. Chợt, bụng của Mỹ Huệ reo lên. Tiếng kêu to đến mức những người ở gần đều nghe thấy. Tất nhiên là Tống Vinh Hiển cũng nghe. Căn phòng rất im lặng vì ông chủ không thích sự ồn ào nên ai nghe tiếng kêu đều nhìn Mỹ Huệ. Mỹ Huệ xấu hổ ôm bụng cố gắng không cho nó kêu nữa nhưng vô ích, tiếng kêu lại vang lên. Từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì nên bây giờ rất đói.

“Tôi… tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi ông chủ vì từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa ăn gì hết.” Mỹ Huệ thấy Tống Vinh Hiển đang nhìn mình thì lập tức xin lỗi.

“Quản gia Kim.” Tống Vinh Hiển gọi.

“Dạ.” Quản gia Kim bước tới.

Mỹ Huệ bỗng dưng cảm thấy lo sợ. Sợ mình sẽ bị đuổi việc hoặc trừ tiền lương.

“Ông thật sự để người hầu nhịn đói vậy sao? Như vậy ai sẽ hầu hạ tôi tốt đây.” Tống Vinh Hiển bỗng bỏ dao nĩa xuống “Nghe tiếng ghê tởm như vậy, thật không muốn ăn.”

“Tôi không có. Buổi trưa tôi cũng cho cô ấy nghỉ ngơi để ăn trưa nhưng tại sao lại…”

“Tôi xin lỗi ông chủ. Là lỗi của tôi không phải là của quản gia Kim.” Mỹ Huệ dần nói bé hơn. “Tôi đã làm hỏng buổi ăn ông chủ. Tôi… tôi xin chịu phạt…” Nói đến đây, Mỹ Huệ tự nhiên cảm thấy hối hận.

“Chịu phạt?” Tống Vinh Hiển nhếch môi cười. “Được thôi, cô muốn chịu phạt cũng được.”

Mỹ Huệ nuốt nước bọt. Phạt gì cũng được miễn là đừng đuổi việc hay trừ lương là được.

Tống Vinh Hiển im lặng một chút rồi nói: “Mau đi theo tôi.”

Mỹ Huệ không biết ông chủ sẽ định phạt gì nhưng vẫn cứ theo sau Tống Vinh Hiển đang nhét hai tay vào túi quần đi phía trước. Tuấn Kiệt cũng đi theo.

Lên lầu ba, Tống Vinh Hiển bảo Tuấn Kiệt đi lấy gì đó rồi cùng Mỹ Huệ chờ ở phòng khách. Chưa đến năm phút sau, Tuấn Kiệt trên tay cầm ly nước cam đi tới đưa cho Mỹ Huệ.

“Mau uống đi.” Tuấn Kiệt nói.

Mỹ Huệ nhìn Tống Vinh Hiển nghi ngờ.

“Lời tôi, cô dám từ chối.” Tống Vinh Hiển nói.

“Tôi không dám.”

Mỹ Huệ nhận ly nước cam nhưng còn phân vân. Ông chủ tại sao lại mời cô uống nước chứ. Không lẽ ông chủ lại bỏ thuốc độc vào sao?

“Mau uống đi chứ.”

Mỹ Huệ nhìn ly nước cam chần chừ một chút rồi cũng uống. Uống hết ly nước, Mỹ Huệ bỗng cảm thấy đầu óc có hơi choáng, mắt thì càng mờ đi rồi sau đó cũng ngất.

“Ào.”

Mỹ Huệ cảm nhận được dòng nước lạnh chảy trên khuôn mặt mình liền tỉnh dậy. Đôi mắt từ từ mở ra, cô thấy mờ mờ một người đàn ông đồ đen đang đứng trước mặt nhưng không biết là ai. Mỹ Huệ vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn. Lại một trào nước nữa xối vào mặt, Mỹ Huệ lúc này mới tỉnh hẳn. Cô nhận thức được mình đang bị trói trên một chiếc xà ngang, xung quanh tối đen. Mỹ Huệ nhận ra Tuấn Kiệt đang cầm xô nước, còn người đàn ông đang ngồi phía sau chính là Tống Vinh Hiển. Giờ đây ông chủ của cô đang ngồi nở một nụ cười tà ác. Mỹ Huệ bỗng nhận ra bóng dáng quen thuộc. Cô đã nhìn thấy thân ảnh này ở nơi nào đó rồi. Kí ức chợt ùa về, Mỹ Huệ bỗng cười cợt. Thì ra ông chủ của cô chính là người đã hành hung Hùng ngày hôm đó. Mỹ Huệ vũng vẫy nhưng sợi dây xích to được cột chặt với sức của cô thì không thể nào phá nổi.

“Đừng vùng vẫy nữa. Vô ích thôi.” Tống Vinh Hiển lên tiếng.

“Tại sao lại trói tôi.” Mỹ Huệ nhìn Tống Vinh Hiển hỏi.

“Ha ha.” Tống Vinh Hiển đứng dậy đi đến Mỹ Huệ.

Hắn nâng cằm cô lên. Ánh mắt tràn đầy sự căm ghét. “Bởi vì tôi hận cô.”

“Tôi cũng vậy.” Lúc này Mỹ Huệ cho dù có sợ người đàn ông trước mặt nhưng đối kẻ đã làm thương em trai cô thì cho dù có ra sao cô vẫn sẽ không cúi đầu trước kẻ đó. Mỹ Huệ nhìn thẳng vào Tống Vinh Hiển mà không hề e sợ.

Tống Vinh Hiển cười ranh mãnh thả cằm Mỹ Huệ ra. Hắn không ngờ cô lại không sợ hắn. Trên đời này không có ai có thể nhìn trực tiếp vào mắt của hắn ngoại trừ cô. Cô gái này thật thú vị!

“Cô quên rồi sao? Đây là hình phạt giành cho cô.” Tống Vinh Hiển vỗ vai Tuấn Kiệt rồi lại tới ngồi ghế.

Mỹ Huệ cau màu khi thấy Tuấn Kiệt đem ra một chiếc roi da.

“Anh định làm gì?”

“Bắt đầu đi.” Tống Vinh Hiển không trả lời câu hỏi của Mỹ Huệ mà ra lệnh cho Tuấn Kiệt.

Tuấn Kiệt vung roi lên, đánh trúng người Mỹ Huệ. Một đường roi trên chân và cánh tay cô hiện lên. Cô rất đau nhưng cô sẽ không la. Những lần roi khác được vung lên. Mỹ Huệ đau đớn chỉ biết cắn môi chịu đựng. Cả ngày hôm nay, cô bị Hoàng Ba đánh rồi lại bị ông chủ của mình đánh, chẳng biết hôm nay là ngày gì mà lại xui đến thế. Cô chỉ vì được làm hầu gái riêng mà bị tát. Vì đói bụng mà bị đánh. Công việc này sao lại khó khăn đến thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play