Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đứng lên, bỏ quyển sách trên tay lại trên kệ, ra phía trước máy bán hàng tự động quẹt thẻ, lấy một cây dù rồi rảo bước rời đi.Vương Nhất Bác cứ như vậy an tĩnh đi dưới làn mưa lạnh lẽo, ánh mắt mông lung chẳng hề có tiêu cự, ban nãy cậu chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng cùng một chiếc áo sơ mi, bây giờ cậu bắt đầu cảm thấy có chút lạnh lẽo.Thảm cảnh ba năm trước cũng là xảy ra giữa lúc bầu trời sẩm tối, mưa như nước trút như vậy.

Cảm giác bị vùi dưới đống đất lở kia thoáng chống tái hiện lại, lạnh đến thấu tâm can.

Vương Nhất Bác cũng không muốn dừng lại, mà chỉ tiếp tục đi dưới làn mưa, nhìn dòng người trước mắt mình.

Cậu biết ở đây là Thượng Hải, đất đá bên đường cũng sẽ không thể nào tự nhiên mà đổ ập xuống.

Dòng người tan tầm đông đúc, ai ai cũng có đôi có cặp, cùng nhau cười đùa đi dưới màn mưa.

Nhưng cũng có những người giống như cậu không có ai để cùng đồng hành, chỉ có thể bình thản một mình bước đi trên đường.Năm ấy, cậu cũng đã từng cùng anh che chung một chiếc dù, nắm tay thật chặt bước dưới làn mưa ở trên đường rời khỏi giảng đường đại học.

Anh lớn hơn cậu sáu tuổi, đã tốt nghiệp thạc sĩ khoa kinh tế vào năm ngoái thành tích phi thường tốt, rất nhiều công ty lớn muốn chiêu mộ anh về công ty của mình nhưng không hiểu vì sao anh lại quyết định thi lại đại học, muốn vào ngành y.Một bóng dáng cao gầy lấp ló ở phía đằng trước, trên tay cầm một chiếc ô trong suốt, bóng dáng ấy mới thật quen thuộc làm sao, cậu đã ngắm nhìn bóng lưng ấy rất nhiều lần rất nhiều lần đến mức bóng lưng ấy đã khắc sâu trong tâm trí của cậu, chẳng phải là Tiêu Chiến hay sao?Chỉ là xe của anh đâu? Trợ lý của anh đâu? Tại sao anh lại ở đây? Giờ này không phải anh đang làm việc ở công ty sao?Giữa anh và cậu, chỉ cách nhau khoảng mười bước chân, mười bước chân rất gần, cũng rất xa.

Cậu vẫn chỉ lẳng lặng đi ở phía sau anh, ngắm nhìn bóng lưng cô độc ấy một cách lặng lẽ.Tiêu Chiến đang vô thức bước đi trên đường, chẳng hiểu sao lại bị một lực đạo thật mạnh mẽ xô ngã, chỉ là lúc anh nhận ra chuyện gì đang xảy ra với mình gương mặt liền thoáng chốc cứng lại, chẳng làm sao nói lên lời.Đè lên người của anh chính là Vương Nhất Bác, người mà anh nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp ở trên đường, vậy mà giờ đây cậu ấy lại yên tĩnh nằm trên người anh, những người xung quanh đều hối hả vây quanh người anh cùng cậu ấy đỡ hai người vô phía bên trong, rối rít gọi xe cấp cứu..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play