Một đường bị mang đi, Huy Tân luôn nhắm mắt cả người vô lực như đã thật
sự buôn xuôi phó mạng cho trời. Nhưng nếu có thể nhìn vào khu vực giữa
đan điền sẽ thấy hắn đang dùng hết sức bình sinh mà tập chung vận hành
Vô Yên Thuỷ từng chút từng chút một thanh tẩy cơ thể lại.
Vô
Yên Thuỷ chỉ vừa mới được Huy Tân bắt đầu ngưng luyện cách đây không
lâu, nên hiệu quả tẩy độc vẫn chưa được như ý muốn. Dù có là như vậy đi
nữa trong lúc cấp bách này hắn đích thực không còn có sự lựa chọn nào
khác ngoài việc cắn răng tiếp tục kiên trì khử độc.
Nếu cứ
theo tiến độ chậm chạp như hiện tại thì phải mất vài giờ đồng hồ nữa, Vô Yên Thuỷ mới hấp thu hết chất độc trong người. Nhưng cái Huy Tân cần
lại chỉ là đả thông một đường kinh mạnh nhỏ để có thể vận chuyển một
chút linh lực đánh thức hai đại xà Thục và Hán giúp hắn thoát nguy.
Rắn cũng thuộc về một loại yêu quái lưỡng cư dù dưới nước hay trên bờ cũng
không ảnh hưởng gì đến di chuyển hay hành động, nên để bọn chúng đi ngăn cản con bạch tuộc này hẳn là mười phần nắm chắc.
Chỉ sợ bày
đàn của con quái mực này ở cách đây không xa, một khi bị lọt vào vòng
vây thì chỉ có thể trách mệnh hắn quá đen, số kiếp phải làm mồi cho lũ
quái vật dưới biển sâu này.
Huy Tân đang chìm đắm trong những suy tưởng của mình thì chợt phộc một tiếng, cái tua cuốn quanh người
hắn bất ngờ bắn ra vô số tuyến dịch đen tiếp tục thẩm thấu vào cơ thể và kinh mạch rồi tê liệt những vùng vừa mới được Vô Yên Thuỷ đã thông.
Tình hình ngày một càng xấu đi, chốc chốc cứ khoảng nữa tiếng con mực lại
tiết ra một lượng độc mới đi vào huyết dịch toàn thân Huy Tân. Cho dù ở
trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh như vậy ý chí hắn vẫn kiên vững cố
gắng tranh giành từng giây một bám chặc lấy tia hy vọng cuối cùng này.
Thoáng cái thời gian đã trôi qua được nữa ngày, lúc này Huy Tân không còn nhớ
được là mình đã bao lần khử độc và rồi bị trúng độc. Cái vòng lẫn quẫn
đó cứ lặp đi lặp lại như không bao giờ kết thúc.
Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Huy Tân càng lúc càng rõ ràng, phản phất hắn đã không còn cách hang ổ của con quái mực này bao xa. Dù tinh thần
hắn có làm bằng thép được đúc luyện qua bao thử thách gian khổ của đại
hình thì bây giờ cũng đang tiến tới bờ vực bị tan rã rồi sụp đổ hoàn
toàn.
Ngay khi con quái mực sắp sửa tiến vào khu vực lãnh thổ của nó thì một chiếc thuyền đen tuyền thình lình xuất hiện như một con
quái vật khổng lồ cản đường lại, người trên thuyền không nói một tiếng
nào đã bắt đầu phát động tấn công.
Một đạo sáng trắng lạnh xạ ra từ đầu thuyền, luồn sáng đi tới đâu nước biển xung quanh liền đông
cứng lại tới đó. Con bạch tuộc chưa kịp làm gì đã bị dính đòn ám toán,
cả người bị đóng thành băng, bắt đầu từ đầu rồi lan dần sang mười tám
tua xung quanh.
Sau lớp băng dày trong suốt, cặp mắt mực to
của nó khẽ đảo ánh ra một tia giận dữ. Băng chưa kịp lan truyền tới xúc
tu chỗ Huy Tân bị giam cầm thì đã bị một đợt xung động do thân thể quái
mực chấn ra phá tan.
Thấy công kích của mình không hiệu quả,
Mộc Vân Anh lấy làm tiếc hận chuẩn bị bồi thêm một chiêu nữa, thì đầu
thuyền đã bị ba cái đuôi tím đen của con bạch tuộc cuốn lấy lắc lư như
sắp bị xé nát ra từng mảnh.
Thấy thế bờ môi mọng chợt nhít
lên thành một nụ cười, Mộc Vân Anh thay đổi ý định, hai tay vội làm phép kích hoạt con thuyền xé nước bắn đi về phía trước. Chưa hết nàng lại
dụng pháp bảo cây trâm cài tóc phóng ra luồng băng lạnh như trước, kết
băng nối ba cái xúc tua và con thuyền lại làm một.
Con thuyền càng lúc càng bơi cao lên trên, chẳng mấy chốc sẽ lôi cả con mực khổng lồ ra khỏi nước.
Như biết tình hình đang bất lợi cho mình, quái mực phân vân không biết có
nên cắt bỏ ba cái tua yêu quí đang bị đóng băng đi để tự cứu lấy mình.
Đúng lúc nó đang cắn răng đưa ra quyết định hy sinh đau đớn thì đột xuất có
hai con bạch tuộc khổng lồ khác vương vô số cái tua to dài lên kéo con
thuyền xuống nước trở lại.
Tiếng răng rắc của kim loại như
tiếng khóc của con thuyền không ngừng vang lên. Bị ba con quái vật hợp
lực xiếc chặc lấy cả con thuyền chẳng bao lâu đã bị uống cong biến dạng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bị tan vở.
Thế cờ bất ngờ bị đảo
lộn, Mộc Vân Anh răng cắn chặc môi đến bật máu thầm nói. ‘Hết cách chỉ
trông chờ vào bảo vật cuối cùng này’
Nghĩ đoạn nàng cầm lấy
chiếc chuông lung linh, xoè tay như hoa nở nâng nó lên. Chuông tự mình
bay cao lên rồi hoá lớn vang vọng ra từng vòng âm hưởng trầm bổng đánh
vào linh hồn ba con quái vật.
Dù chuông lung linh không thể
khiến chúng nổi điên quay qua cắn giết lẫn nhau như Mộc Vân Anh muốn,
nhưng hành động của đám quái mực bị ảnh hưởng trì chệ lại rất nhiều.
Dẫu chỉ tranh thủ được một chút thời gian ngắn nhưng vậy thì hẳn cũng đã
đủ, một vài đường mạch của trận pháp trên thuyền đã bị phá hỏng, nên
chuyện dựa vào nó để chạy thoát khỏi đây chỉ là suy tưởng viễn vong.
Mộc Vân Anh không phân vân liền nhảy ra ngoài bỏ nó lại tranh thủ lúc ba
con quái mực vẫn bị thôi niên mà đi cứu Huy Tân ra. Một khi hai người
rời khỏi đây sẽ lập tức đạp phi kiếm bay lên cao, nếu đã ra khỏi được
mặt nước thì lũ yêu quái này chẳng có gì phải đáng sợ. Mộc Vân Anh cực
kỳ vui mừng khi nhìn thấy Huy Tân vẫn toàn vẹn chưa bị thương tích gì
nặng, đang muốn đưa tay kéo hắn ra thì gót chân nàng bổng bị một cái xúc tua cuốn chắc lấy lôi đi. Do ở trong nước nên tiếng la hoảng đứt quãng
của nàng được truyền đi như có như không.
Một con quái mực
lớn nhất trong cả ba đã thức tỉnh sớm trước, nắm lấy gót chân mà dốc
ngược xuống đung qua đung lại trước mặt. Không biết nó nghĩ gì mà liền
đã há miệng quăng con mồi trực tiếp nuốt chửng vào bụng.
Ngay thời khắc này, không hiểu là do âm thanh cầu cứu của Mộc Vân Anh hay
Huy Tân đã thành công giải độc, chỉ thấy hai mắt hắn vốn đang nhắm
nghiền giờ đã mở ra băng lãnh nhìn con yêu quái trước mặt.
Theo xát sau đó là hai cái bóng đen phá nát xúc tua đang cuốn lấy Huy Tân mà lao ra ngoài, vừa kịp lúc chuôi tọt vào cái miệng của con bạch tuộc kia trước Mộc Vân Anh.
Con quái mực chưa hiểu mình vừa ăn phải
cái gì thì bụp một tiếng như âm thanh bong bóng nổ dưới nước, cái đầu
của nó đã bị hai con rắn cắn phá từ bên trong ra.
Máu me, thịt nát, tương não vương vãi khắp nơi Mộc Vân Anh nhìn mà lởm cả cổ cả đời nhất định không bao giờ muốn ăn thịt mực.
Hai con bạch tuộc còn lại thấy đồng tộc của mình bị thảm hại như vậy, đầu
óc liền thanh tỉnh lại phá bỏ thuật thôi niên của chiết chung linh.
Nhưng chúng chưa kịp tổ chức phản công đã bị hai đại xà phóng tới không
ngừng cắn xé.
Mộc Vân Anh vừa khóc vừa cười bơi lại ôm trầm
lấy người Huy Tân. Hắn yếu ớt cười nói. “Nào, đợi thoát khỏi chỗ này rồi muội muốn làm gì huynh cũng được. Huynh thề là sẽ không chống cự, hoàn
toàn dâng hiến.”
“Hic… Đồ bại hoại!”
Bên kia vì trước đây Thục xà và Hán xà đã là yếu thú cấp 4 dù nay bị giáng
cấp nhưng cơ thể vẫn còn mạnh mẽ như xưa, nên không mất bao lâu đã chia
nhau nuốt hai con mực đen kia vào bụng.
Hán xà dùng ánh mắt
đang hưởng thụ nói với vợ mình. "Đã lâu không được chén một bữa ra trò
như thế này rồi nhỉ, thịt mực cũng béo tốt rất giàu linh khí!"
Nó đang lim dim cảm nhận linh lực trong người thì hai mắt mở trừng ra cẩn
thận nhìn về phía trước. Thục xà tựa như cũng đã phát hiện ra có điều dị thường con mắt láo lia không ngừng đánh giá mọi thứ xung quanh.
Trước đây Huy Tân thường là người cảm nhận ra nguy hiểm đầu tiên, nhưng từ
lúc thần niệm bị phế thì Mộc Vân Anh là người có tinh thần lực cao nhất
thứ hai ở đây.
Quả nhiên không lâu sau nàng đã phát giác có
một bày quái mực đang bơi về hướng này, nàng vội ra hiệu với Huy Tân
cùng hai đại xà quay đầu bỏ chạy.
Hán xà chỉ vừa kịp nhìn
thấy loáng thoáng vài trăm cái bóng mờ đang tiến về phía này thì cơ thể
đã tự bơi vòng lại trở Huy Tân lao lên mặt nước.
Nó cảm nhận
được Thục xà cũng đang mang Mộc Vân Anh trên lưng theo xát ngay phía sau thì yên tâm, liền tự chủ động tăng tốc bơi nhanh đi.
Thấy
thế Huy Tân thầm thở dài. 'Nói cho cùng thì khế ước cũng có điểm yếu, đó là không thể hoàn toàn phát huy ra được hết sức mạnh tìm ẩn của linh
thú khi đối chiến. Trừ khi linh thú cam tâm chịu vì chủ nhân mà xả mình
chiến đấu. Như lúc này, vì có nguy hiểm sau lưng nên hai đại xà mới phải dùng hết lực mà phóng nhanh đi, chứ bình thường mình không có cách nào
khiến chúng đạt được tốc độ như thế này được.'
Huy Tân còn đang ngẫm nghĩ thì cả bọn đã an toàn thoát ra khỏi mặt nước bay vút lên tầng mây trắng.
Khi đã không còn nguy hiểm Huy Tân mới gọi hai xà về lại trong ống tay áo của mình, rồi cùng Mộc Vân Anh đạp kiếm phi đi.
Từ đó về sau hai người liên tục gặp phải thiên tai gió xoáy cùng bảo lốc,
thuỷ quái luôn đuổi theo xát phía sau, ngày qua ngày thuỷ quái cường đại cũng đã bắt đầu xuất hiện. Huy Tân và Mộc Vân Anh một đường chạy chốn
không giám có chút chậm chạp nào.
Đến tận hai tuần sau khi
hai người họ vừa vượt qua khỏi vùng nước xoáy mêng mong, như một cái
hàng rào chắn do thiên nhiên tạo thành, thì mới an toàn tiến vào khu vực trung tâm thần bí nhất của Xích Viêm tử vực. Không khí nơi này ngày một càng lạnh hơn, thỉnh thoảng còn bắt gặp vài tảng băng to lớn như một
hòn đảo trôi lơ lững trên mặt nước.
“Huynh có chắc chúng mình sẽ tìm được lối thoát ở trong một chốn như vầy?” Mộc Vân Anh sau khi
vừa xem lại bản đồ trong ngọc giãn một lần nữa, liếc mắt nghi ngờ nhìn
hắn hỏi.
“Không, nhưng chúng mình cũng không còn đường khác
để mà lựa chọn.” Huy Tân nhíu mày lắc đầu nói rồi dẫn đầu đặt chân bước
lên hòn đảo băng nguyên đầy âm phong.
Hoàng cảnh nơi đây như
đang ở trong một xa mạc tuyết, ngoài cái nhiệt độ lạnh chết người ra thì không còn gì khác. Đừng nói thực động vật hay sông núi gì, ngay cả áng
sáng trên bầu trời vô cùng yếu ớt không thể nào chiếu xuyên tới mặt đất. Cứ như họ đã rời bỏ thế giới sự sống để đi vào một địa ngục đầy rẫy
chết chóc.
Nhưng điều nguy hiểm nhất lại đến từ vô hình cấm
chế của nơi đây không ngừng cầm cố pháp lực, tu sĩ bước vào nơi đây pháp lực cũng như cương khí nội thể, sẽ bị một lực lượng thần bí áp chế mất
hết thông linh không khác gì phàm nhân. Người có tu vi hoặc thân thể
càng mạnh thì lại càng phải chịu lực lượng cổ xửa của nơi đây áp chế
càng cao, ngược lại có tu vi thấp như Huy Tân thì lại dễ chịu hơn nhiều
vì áp lực hắn phải gánh lấy không bằng một phần ngàn của Mộc Vân Anh có
tu vi Nguyên Anh kỳ.
Càng đi sâu vào trong bầu trời càng trở
nên âm u, đến nổi xoè bàn tay ra cũng không thấy được năm ngón. Gió thì
mỗi lúc một mạnh và lạnh xiếc, đau như đao cắt mặt. Độ ẩm trong không
khí hầu như không có, môi Huy Tân bắt đầu xuất hiện khô đét nức nẽ.
Đi được hai ngày liền Mộc Vân Anh đã có dấu hiệu suy kiệt, thân thể nàng
không bằng hắn nên một khí mất đi sự bảo vệ của linh lực liền như người
thường khó mà tự mình vượt qua mảnh băng nguyên bao la này được.
Kình phong tạc đến Huy Tân có cảm giác mình chỉ như chiếc lá mỏng, có thể bị cuốn bay đi mất bất cứ lúc nào. Nhìn nàng càng lúc càng không ổn, hắn
bèn để nàng nằm trên lưng mình mà cõng đi. Dù như vậy tốc độ sẽ bị giãm
hẳn xuống nhưng lại không e ngại sẽ bị gió cuốn bay đi nữa.
Ba ngày sau, Huy Tân vẫn tiếp tục cõng nàng bước từng bước nặng nề một
ngược dòng bão hàn phong mà đi về phía trước. Do qua bao năm tháng bị
đao phong bào mòn, mặt băng nơi này trở nên bóng loáng vô cùng trơn
trượt khiến hắn phải chật vật nghiêng ngả mấy lần.
Từ lúc
tiếng vào xa mạc tuyết đến nay đã một tuần, lần đâu tiên Huy Tân thấy
được một chút ánh sáng giữa đêm tối phát ra từ ở cuối đường chân trời.
Hắn như được tiếp thêm sức mạnh bước chân vững trải hướng về nơi ánh
sáng phát ra mà đi.
Lại đi thêm được ba ngày đường nữa, lúc
này Huy Tân đã có thể lờ mờ hình dung ra được phía trước mắt là một ngọn núi cao chót vót. Ở trên đỉnh của nó chứa một nguồn năng lượng khổng lồ không ngừng toả hào quang vạn trượng ra xung quanh.
Núi đã
thấy ngay trước mắt, nhưng Huy Tân cứ đi mãi đi mãi vẫn không tới gần
hơn được chút nào. Hắn bắt đầu hoài nghi có phải tất cả chỉ là do ảo
tưởng của chính mình tự dựng nên.
Đầu óc Huy Tân như bị cái
lạnh tê cứng lại, trả suy sét được thêm gì nhiều, không hiểu sao vào lúc này từng hình ảnh của người thân quen lại lần lượt hiện ra trước mắt
hắn. Làm con tim đang lạnh cóng bổng cháy rừng rực nhớ lại được nhiệm vụ của hắn, trọng trách nặng nề, rồi nhớ lại nụ cười ngọt ngào ấy, ánh mắt mong mõi ngày đêm đó.
Đôi mắt hắn đang mệt mõi rã rời sắp
nhắm típ lại chợt sáng bừng cả lên, hướng nhìn đỉnh núi băng đằng xa cắn môi khô bật máu kiên định tiếp tục lên đường.
Đến tận năm
ngày sau, Huy Tân mới nhết nhác lê lết đến được dưới chân núi. Do có
sường núi đã che chắn lại phấn lớn âm phong trên cao và một phần cũng là nhờ sức nóng toả ra từ bên trong đỉnh núi. Nên không khí nơi này đã dễ
hít thở hơn trước rất nhiều.
Khi đến gần Huy Tân phát hiện
vách núi này toàn thân đen như mực được làm từ một loại cổ thạch cứng
rắn hiếm có nào đó mà đến ngay cả hắn cũng không nhận ra.
Sau khi đặt Mộc Vân Anh vào một chỗ an toàn khuất gió, Huy Tân vừa ngồi bệt xuống đất gần đó liền ngũ thiếp ngay đi.
Mãi ba ngày sau mới có dấu hiệu hồi tỉnh, hắn vội vàng cẩn thận chăm sóc
cho Mộc Vân Anh, cở thể nàng bắt đầu có dấu hiệu bị nhiễm hàn khí phải
tìm cách nhanh chóng thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này, bằng không thất
khó mà nói nàng có thể chống chịu được bao lâu nữa.
Nhìn vách núi trước mặt, Huy Tân cắn răng lấy dây và kiếm đã được mang theo trên
người từ đầu ra buộc lại với nhau thành một dây neo dùng để leo tường,
đầu dây còn lại thì buộc vào thân mình.
Đang chuẩn bị phóng
kiếm leo lên thì hắn vô tình liếc thấy một bộ xương trắng khô nằm phơi
giữa những gò đá lỏm chỏm cách đó không xa.
Hiếu kì, Huy Tân
tạm dừng lại đi qua quan sát một chút. Người này toàn thân là vết đập vỡ thậm chí có chỗ xương bị đánh nát thành bột cốt trắng, tựa như y đã bị
té ngã từ trên đỉnh núi xuống vậy. Ngay chỗ tay phải người chết còn có
đeo một vòng trữ vật trông như ngọc thạch được khắc trạm vô cùng tinh
tế. Không suy nghĩ nhiều, hắn liền cuối người cầm lấy cho vào túi rồi
quay người bỏ đi.
Về đến vách núi hắc thạch, Huy Tân liền hì
hục bám vào khẽ đá mà trèo lên. Dù mặt đá không có băng tuyết hay rông
riêu trơn trượt, nhưng lại lạnh cóng cả tay. Không bao lâu tất cả ngón
tay hắn đã tê dại mất cảm giác như chúng nó không còn thuộc về cơ thể
này nữa.
Khi lên tới một độ cao nhất định, hắn bèn lấy thanh
kiếm đã buộc dây trước phóng lên cao cắm xâu vào sường núi để làm dây
cột an toàn. Dùng tay giực giực kiểm tra một chút rồi hắn mới yên tâm
tiếp tục theo mép đá mà trèo lên.
Đang leo chóc chóc Huy Tân
lại cuối nhìn xuống như đang tìm kiếm vật gì đó rất quang trọng. Cứ vậy
cho đến lúc lên tới được nữa đường, hắn lắc đầu bỏ cuộc không nhìn xuống nữa, miệng thì lầm bầm chửi rủa chỉ vì không tìm thấy được thêm bộ
sương nào như đã tưởng tượng.
Quay đầu nhìn xuống lần cuối
sát định không có bỏ sót gì, Huy Tân đưa tay rút cây kiếm đang gim vào
đá cận đó rồi lại phóng nó lên cao. Lặp đi lặp lại như vậy được thêm một hai lần thì hắn phát hiện cơ thể bổng chở nên nặng trịch hơn trước gấp
bội.
Mới đầu Huy Tân cứ nghĩ đó là do quá mệt mõi nên mới
sinh ra ảo tưởng, nhưng càng lên cao cảm giác này càng trở nên mãnh
liệt. Tựa như có một khối đá lớn mỗi lúc càng thêm nặng đang đè trên đầu vai.
Ra sức hít lấy hơi, Huy Tân cực lực dùng ngón tay như
mốc câu chim ưng bám lấy mặt đá cổ thạch mà từ từ bò lên. Nhưng cứ theo
tình hình như vậy đi lên không qua bao lâu áp lực đã nhanh vượt sức giới hạn chịu đựng cơ thể của hắn rồi.
Giờ thì Huy Tân mới hiểu
vì sao từ xưa tới nay chưa có nhân yêu nào đi vào Xích Viêm tử vực mà có thể thoát ra ngoài được. Ngay ở vòng xa mạc ngoài cùng đã là thập tử
nhất sinh. Yêu thú cho dù chỉ cần không dụng đến linh lực thì có thể
sống an nhàn nhưng lại phải chịu sự giam cầm bởi các giới tuyến và yêu
hoả linh thủ.
Còn tu sĩ đa phần sẽ bị miễu sát ngay sau khi
gặp phải bày tay yêu hoả linh khí. Số ít vì cơ duyên sảo hợp nào đó mà
nhận biết được cách thức hoạt động của bàn tay yêu hoả linh khí nên có
thể kéo dài sinh mạng mình thêm được một chút. Tuy vậy do không có linh
lực trợ giúp ở một nơi hoang dã thiếu thốn tài nguyên này, họ sớm muộn
gì cũng sẽ biến thành mồi ngon cho lũ yêu quái của xa mạc như tên tiền
bối ma đạo kia.
Kế đến dù cho là tu sĩ luyện thể có thần
thông cao cường may mắn chốn thoát ra khu vực xa mạc bên ngoài thì lại
gặp phải thiên tai cùng thuỷ quái ở vùng hải dương.
Chỉ có
người kiêm tu cả pháp lẫn thể như hắn mới may mắn đến được vùng đất
trung tâm này. Nhưng đến đây người tu vi càng lợi hại thì lại càng phải
ngách chịu lực lượng huyền bí áp chế, Huy Tân có cảm giác nếu một khi
các vị cao nhân Phân Thần thậm chí Chân Thần hoặc tồn tại cao tầng hơn,
một khi bước vào nơi này lập tức sẽ phải chịu đựng một áp lực vô cùng
khủng bố, đến nổi khiến cho linh lực nội thể tự bạo chết ngay tức khắc.
Lúc này đang ở giữa sường núi, Huy Tân rút kiếm cầm chặc trong tay rồi dùng hết lực đâm nó xuyên suốt tận đến cán vào tảng thạch đen cứng trước
mặt.
Sau khi điều chỉnh tâm tình lại, hắn mới phi mình đạp
lên cán kiếm búng người bay lộn nhào ngược một vòng ôm chặc lấy một chỏm đá mọc đâm thẳng ra ngoài cả ba mét. Nếu nhìn từ dưới sẽ thấy chỏm đá
này được nhô lên chênh lệch hẳn ra so với chỗ khác, người thường căn bản không thể leo qua được khúc này.
Huy Tân ngồi phịch lên trên chỏm đá lưng dựa vào vách núi thở hồng hộc. Khi lấy lại được chút hơi
sức hắn nắm dây cẩn thận giựt kiếm ra khỏi chỗ cũ, nhưng cho dù Huy Tân
có cố làm cách gì đi nữa cũng không thể lay động cây kiếm dù chỉ một
chút, tựa như nó đã biến thành một phần của quả núi này rồi vậy.
Huy Tân đành cởi phắt dây đang buộc quanh người mình ra. Từ đây lên trên
phải cẩn thận gấp bội lúc trước, chỉ cần hắn có một sai lầm nhỏ hắn sẽ
phải trả bằng chính mạng sống của mình.
Trên đây không gió
không trăng, ngoài đống tảng đá đen này ra thì chỉ còn những luồng áng
sáng với đủ các loại màu sặc sỡ như ảo như mộng không ngừng tỏa ra trên
đầu. Ngước nhìn lên Huy Tân cứ tưởng chỉ cần vương tay ra là có thể chạm tới tầng trời đưa hắn đến một chốn thần tiên nào đó.
Lắc đầu tự chấn tỉnh mình lại một chút rồi cúi nhìn bóng đen phía dưới. Giờ Huy Tân đã không còn sự lựa chọn nào khác, đường lui đã hoàn toàn bị cắt,
chỉ có tiếp tục trèo lên tới đỉnh mới có cơ hội sống sót.
Khi sinh mạng bị đẩy đến bước đường cùng trước lằn ranh sinh tử, Huy Tân dần đang đột phá giới hạn của bản thân mình.
Trong vùng đan điền, tất cả linh lực bị lực lượng thần bí nơi đây áp chế đang tự thiêu đốt chính mình, rồi bị biến thành sinh lực dồi dào thẩm thấu
vào từng tế bào một trong cơ thể và bồi dưỡng chúng.
Huy Tân
không hề hay biến những thay đổi trong người mình, vì hắn đang rơi vào
một trạng thái kì diệu. Trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ đến việc làm sao
leo lên đỉnh ngoài ra không còn tạp niệm nào khác, đó là một sự tập
trung trung cực cao độ.
Người thường cũng có thể tiến nhập
vào trạng thái này khi ngũ sâu dưới bề mặt của tìm thức. Ý thức họ khi
đó đã chìm lặng xuống tới tầng đáy của vô thức, cơ thể và hành động hoàn toàn bị tìm thức khống chế. Huy Tân như người mộng du làm ra hàng loạt
các động tác dị thường có lúc như người nhện, có lúc như con tắc kè
không ngừng leo lên cao.
Không biết thời gian trôi qua bao
lâu, khi Huy Tân tỉnh lại thì đã thấy mình đứng trên đỉnh núi. Nghĩ lại
thì không tài nào nhớ được mình đã làm cách nào mà vượt qua vô số hiểm
trở, những khe núi đá lớn, nhìn như thể nhảy qua nó mà còn sống chỉ là
điều không tưởng.
Nhưng bản thân Huy Tân vẫn đang lành lặng
đứng đây, điều đó chứng minh là hắn thật sự đã thành công, đã lên được
tới đỉnh. Chưa kịp vui mừnh thì cơ thể hắn đột ngột ngã lăng ra đất, mí
mắt nặng trĩu không chống lại được cơn buồn ngũ khũng khiếp đang chiếm
lấy tâm chí.
Huy Tân ngũ li bì không biết ngày đêm, khi lừ
đừng tỉnh dậy mở mắt ra thì chỉ thấy trước mặt là một sọ đầu khổng lồ.
Người kiên cường như hắn cũng phải bị doạ cho gần tè ra quần.
Phía sau cái đầu còn cả một bộ khung xương hoá thạch trắng phiếu, nếu nó
đứng thẳng lên thì có to bằng cả toà nhà trăm tầng. Đây là một bộ hài
cốt của một loài cổ thú nào đó đã toạ hóa từ rất lâu trước đây, mà Huy
Tân không nhận ra được.
Dựa vào những cái cốt gai nhọn mọc
dày đặc trên lưng thì có thể đoán nó thuộc huyết thống của loài rồng có
bốn chân và hai cánh nào đó. Ngoài ra thì không tìm hiểu được gì thêm.
Những luồng linh quang lúc trước Huy Tân thấy chính là do vô số những thanh
kiếm to lớn trong suốt long lanh đang cắm gim chằng chịt trên bộ hài cốt này phát ra. Nếu để ý kĩ sẽ thấy tất cả thanh kiếm bằng ánh sáng này
được sắp sếp theo một đồ hình có trật tự huyền bí nào đó.
Đang mãi mê suy tư thì Huy Tân giật mình phát hiện, từ bao giờ trong hai hốc mắt của cái đầu lâu khổng lồ có hai điểm sáng đỏ hơn máu, như hai con
mắt đang thầm lặng dõi theo nhất cử nhất động của hắn.
Chuyện lạ trên đời này xảy ra nhiều không đếm xuể, nhưng hắn chưa bao giờ nghe có việc người chết sống lại, rồi biết mở mắt mà nhìn chằm chằm vào
người sống cả. Đây chính là phản quy luật, chuyện không thể xảy ra.
Tất cả sự vật sự việc diễn ra xung quanh chúng ta đều tuân theo một quy
luật nhất định, và quy luật là không thể biến đổi. Như quy luật vận tốc
nhanh nhất trong vũ trụ mà một vật hay năng lượng có thể đạt đến là vận
tốc ánh sáng, thì tất cả hành tinh và sinh mạng đều phải tuân theo nó
không có ngoại lệ.
“La...lại là..là mộ...một tên tiểu tử Trúc Cơ?” Một âm thanh khô khan thô ráp của người già không một dấu hiệu
vang vọng lên cả ngọn núi.
Một luồn long khí chi uy không
biết từ đâu áp xuống khiến Huy Tân cực kỳ kinh ngạc, nhưng tâm vẫn luôn
thầm đề phòng nên bên ngoài không tỏ ra biểu cảm gì. “Ngươi quả thật
chưa chết?”
“Hửh, khạc khạc… Khá khen cho một tên tiểu tử yếu nhược như ngươi lại đến được nơi này.” Trong hốc mắt của cái đầu lâu
của cự long có hai đóm hào quang xạ ra áng sáng chớp lóe lung linh nhịp
nhàng theo giọng nói ồ ồ đó.
“Ngươi là chủ nhân nơi đây? Nhìn có vẻ không giống! Nhưng ngươi biết đường nào ra khỏi cái chỗ quái quỉ
này không?” Mặc kệ đối phương có là thần thánh phương nào, Huy Tân vẫn
muốn hỏi thẳng vào điểm mấu chốt nhất, tìm cách thoát khỏi Xích Viêm Tử
Vực.
“Đường thì không, nhưng cách thì lại có một.” Lại là cái giọng cứng ngắc kia không chút biểu cảm.
“Đa tạ, ta đây đi trước.” Huy Tân bổng nhiên phủi áo quay đầu bỏ đi không chút tiếc nuối.
“Đứng lại, ngươi không phải muốn biết làm cách nào để thoát khỏi nơi này
sao?” Lần đầu tiên trong giọng kể cả bền trên kia đã có chút ngạc nhiên
gấp rút.
Huy Tân quay người cười mĩm nói. “Đương nhiên là
muốn, nhưng ngươi sẽ tự nguyện nói cho ta nghe sao? Cho dù là vậy đi nữa thì ta cũng sẽ không nghe.”
“Ngươi nói thử, vì sao lại cứ phải như vậy?” Giọng nói của đầu lâu đã có chút nhẹn nhành hơn trước.
“Trên đời này làm gì có chuyện linh thạch tự trên trời rơi xuống, cái gì cũng phải có cái giá của nó. Nếu quả thật ngươi không chịu nói cho ta biết
cách thoát ra ngoài, thì ngay từ đầu đã không nói thật là có cách, mà
phải nói khác đi. Một khi đã nói có cách nghĩa là ngươi muốn ta hỏi
ngươi là cách gì, để rồi sau đó trao đổi điều kiện nào đó với ta. Nhưng
nhìn vào tình thế của ngươi, thì dùng đầu ngón út cũng hiểu điều ngươi
muốn nhất chính là được giải thoát khỏi kìm cố của trận pháp. Ta không
biết cái tên đã hãm hại ngươi còn sống hay đã vẫn lạc, nhưng ta biết
chắc một điều là ta không đủ sức để phá giải hay khống chế đại trận này. Cho dù có khả năng đó đi nữa ta cũng không giám. Biết đâu, việc đầu
tiên khi ngươi thoát ra có khi chính là quay lại giáng cho ta một đòn?
Bởi thế tốt nhất là không nghe gì cả, khỏi phải bận tâm nhiều.”
“Khạc kha kha khạc…” Cả bộ sương rồng hình như cũng hơi rung động theo từng tiếng cười khảng đặc.
“Được… Tốt lắm… kha kha… Đã lâu không gặp một tên quỷ quái như ngươi vậy, kể
ra ngươi cũng thú vị lắm đó chứ. Nhưng ngươi chỉ biết một mà không biết
hai, ngươi nhìn cho kĩ đi, vào tình trạng của ta thì còn có thể làm được gì nữa? Không lẽ ngươi không biết dòng tộc của ta là gì ư?”
“Ngươi là giống loại gì thì mắc mớ gì đến ta, nhưng tình trạnh thú không ra
thú quỉ không ra quỉ này của ngươi đúng là ta không hiểu nổi.” Huy Tân
vừa nói vừa vân vê cằm đi vòng quanh xem sét.
“Cũng không thể trách được, một tên trúc cơ như ngươi thì có thể biết được gì cơ chứ.
Không ngại nói một chút cho ngươi hay, nghe rồi thì chớ có mà kinh hồn
khiếp đảm, ta đây chính là cổ thú độc nhất vô nhị của tam tộc Thiên Cổ
Long." Trong khi nói, ánh mắt cổ long không tránh khỏi lấp léo vài tia
kiêu hãnh.
"Hoá ra lại là một con khủng long, sao ngươi sống
dai như vậy? Không phải ngươi đã bị tuyệt chủng từ rất lâu rồi sao?" Huy Tân gậc gậc đầu có ý muốn nói hoá ra cũng chỉ là như vậy.
"Tên tiểu tử ngươi...haiz... Có lẽ nói như vậy cũng không sai biệt so với sự thật cho lắm. Cũng chỉ vì ta đã bị giam giữ ở đây quá lâu, nên tất cả
đã trôi vào dĩ vãng, vũ trụ đã không còn ai nhớ đến ta nữa. Ta bây giờ
chỉ là một kẻ đã bị lãnh quên" Mới đầu cổ long vô cùng giận dữ nhưng
ngay sau đó thì vì nghĩ đến chuyện gì đó lại biến thành buồn rầu chán
nản nói.
"Nói thế ngươi đã bị lưu lại ở đây suốt hơn bốn trăm vạn năm (4m), bảo sao trông ngươi già như vậy, đến da bọc xương cũng
không có. Nhắc đến mới nhớ, cổ thú bình thường cao lắm cũng chỉ có thọ
nguyên vài chục vạn năm, sao ngươi lại có thể kéo dài hơi tàn lâu như
vậy được?"
“Hửh, xem ra ngươi cũng là kẽ có kiến thức không như đám nhà quê ở đây.”
Huy Tân phẩy phẩy tay từ trối nói. “Không có gì, chỉ là ta may mắn đọc được vài cổ thư có nói về sự mất tích của Cổ Long, nên mới biết được một hai điều mà thôi. Mà hình như ngươi vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của ta
ah.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT