Giữa vùng sa mạc hoang vắng Xích Viêm tử vực, bình thường một nơi có
tiết trời lúc nào cũng khắc nghiệt, nhiệt độ thấp nhất cũng phải hơn
trăm độ C thì ngoài tiếng phong hoả bạo không ngừng gào thét trên cao,
chỉ còn tiếng rít nho nhỏ di chuyển trên cát của những loài bò sát như
rắn, bò cạp, hay thằn lằn cong đuôi.
Nhưng hôm nay không một
dấu hiệu báo trước, đột nhiên một tràng tiếng động "uỳnh uỳnh, ầm ầm" từ dưới lòng đất không ngừng vang vọng lên. Cảm giác được nguy hiểm đang
đến gần, toàn bộ sinh vật lớn nhỏ không hẹn mà cùng bỏ chạy tán loạn.
Thoáng chốc sa mạc lại trở thành một chốn vô cùng thê lương và tịch
mịch.
Trong động phủ dưới lòng đất, Huy Tân vừa bắt tay vào
quá trình tế luyện trận châu thì đã phải thu công ngừng lại giữa chừng.
Nghiêng đầu liếc nhìn dò hỏi bóng dáng áo hồng mảnh mai kề bên, nhưng
thần sắc nàng cũng như hắn lắc đầu không hiểu ra sao.
Theo
thói quen hắn đứng dậy đi qua đi lại cúi đầu trầm tư, được hồi lâu cũng
không nghĩ ra được gì. Huy Tân cắn răng thầm quyết định phải đi ra ngoài thăm dò tình hình một chút, cứ ở yên một chỗ đoán già đoán non cũng
không làm được gì.
“Không được, muội cũng đi. Muội có thể tự mình đi được” Mộc Vân Anh cắn môi mặt trắng bệch nói.
Thời gian nguy cấp Huy Tân cũng không có rườm rà gì chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi dẫn đường đi trước.
Hai người cẩn thận cùng nhau lần theo hướng âm thanh phát ra mà từ từ đi
theo thông đạo lên trên. Qua vài khúc ngoặc đã đến trước cửa một hang
động lớn, nơi mà trước kia họ phát hiện con Dị Ngọc Phong ở. Nhưng ló
đầu nhìn vào bên trong hang động giờ này lại trống rỗng, đừng nói tung
tích của con ong ngay cả các côn trùng nhỏ khác cũng không tìm thấy
được.
Tiếng nổ chấn động cả mặt đất vẫn không ngừng từ bên
trên truyền xuống, Huy Tân ra hiệu cho Mộc Vân Anh rồi tiếp tục đi theo
thông đạo khác.
Càng tiến gần lên trên mặt đất những tiếng ầm ầm càng rõ ràng hơn, đến nỗi tai Huy Tân phải ông ông cả lên.
Khi Huy Tân phát hiện không khí trong hang đã có chút thoáng mát hơn không
bị ngột ngạt hôi tanh như ở dưới động phủ, thì biết mình đã không còn
cách mặt đất bao xa.
Tựa như Mộc Vân Anh cũng phát hiện ra điều này, nàng vô tình siết chặt nhẹ lấy tay hắn.
Đi qua thêm một khúc quẹo Huy Tân đã có thể thấy loáng thoáng được hai
bóng đen đang không ngừng vồ lấy nhau lăn lóc trên thềm đất, lâu lâu lại đánh bật trúng vào thành tường phát ra những tiếng rầm rầm.
Nhưng ngoài tưởng tượng của hai người là trong hai bóng đen này lại không có con Dị Ngọc Phong như họ đã dự đoán.
Mộc Vân Anh nhanh mắt hơn vội hướng Huy Tân truyền âm chỉ về phía bên thành tường gần cạnh thấy có một cái xác đầu rắn mình ong đang hấp hối.
Huy Tân không khỏi thầm cười khổ, hắn đã mất cả tháng trải qua bao thiên
tân vạn khổ kiếm đủ được nội đan để tế luyện trận châu đi đối phó với
nó, nhưng nay châu chưa luyện xong nó đã một bước bỏ đi trước.
Huy Tân không thất thần được bao lâu thì đã bị trận đấu trước mắt hấp dẫn chú ý.
“Huynh nhận ra hai con yêu thú này?” Mộc Vân Anh cười duyên với hắn truyền âm hỏi.
Huy Tân rất muốn gật đầu để không bị cô ta chê cười là không có tri thức,
nhưng ở trong hoàn cảnh cấp bách này hắn đành phải đỏ mặt lắc đầu thừa
nhận là mình không biết gì cả.
“Hihi...Muội nói cho huynh
nghe, đó, cái con đó đó, huynh thấy chưa? Nhìn kĩ vào!” Mộc Vân Anh cười đắc ý ra vẻ đang dạy bảo cấp dưới nói.
‘Ta...ZXZXZXY! Ta nhịn.’ Nếu bây giờ ở chỗ khác Huy Tân thật là muốn đánh vào mông cô nàng mấy phát cho bõ cục tức.
“Ý...đừng nhìn muội như vậy, muội sợ lắm! Hi hi… được rồi, không đùa nữa. Muội
nói là được chứ gì.Con có đầu chuột thân gấu toàn thân lông trắng kia là Bì Đại Hùng. Còn vì sao gọi là Bì Đại Hùng? Huynh để ý ngay dưới bụng
của nó sẽ có một cái túi nên được gọi là Bì. Còn con yêu thú nhìn giống
loài sói lông vàng kia gọi là Linh Cẩu. Muội đoán là cả hai đánh nhau
sống chết như thế này là vì cái xác của con Dị Ngọc Phong kia gây nên.”
Mộc Vân Anh cười hòa giải thích.
Huy Tân nghe xong chỉ gật gật đầu chắp tay sau lưng không làm gì thêm, bày ra bộ dạng như đang đi xem kịch.
“Huynh không tính thừa cơ hội này mà chạy thoát trước sao? Hay là huynh tính
làm ngư ông đắc lợi, chờ cho hai con yêu thú cấp 4 này đánh nhau phân
sinh tử rồi mới ra tay thu thập?”
Huy Tân giật mình nghiêng
người dùng ánh mắt quái lạ đánh giá Mộc Vân Anh từ trên xuống dưới như
là nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
“Hứh, không cần phải như
vậy. Người ta thông minh tuyệt đỉnh từ trước tới giờ, tại huynh không
thèm để ý nên không phát hiện đó thôi!” Mộc Vân Anh hất cằm làm dáng
nói.
Thấy thế Hai mắt Huy Tân trợn tròng trắng lên như thể sắp té xỉu ra đất tới nơi.
“Ta… Muội giết huynh!”
Mộc Vân Anh tức tối giơ tay đánh hắn, nhưng lại bị hắn giơ chân khều ngã
vào lòng mình. Đúng lúc này đột nhiên có một tiếng rít gào thê lương như xé tâm xé phổi ở từ sâu thẳm dưới lòng đất truyền đến.
Hai
con yêu thú đang vật lộn trên nền đất cũng sửng ra ngẩn nhìn về phía cửa hang động nơi âm thanh vọng lên lớn nhất, thì lại phái hiện có hai tên
nhân loại đang đứng hú hí đùa giỡn với nhau ngay đó.
Đồng tử màu vàng của chúng co rút lại thành một điểm nhỏ nhìn hai người Huy Tân mà sát khí âm trầm.
Bị tiếng gào khủng khiếp kia làm cho choáng váng một chút, Huy Tân nhanh
chóng ôm lấy Mộc Vân Anh bước hai bước ngược lại rồi nhìn hai con thú
cười nói. “Hai huynh xin cứ việc tự nhiên ta chỉ là đi ngang qua thôi.”
Nói rồi hắn quay lưng cong đít lên mà chạy về trước. Mộc Vân Anh bị hắn
ôm lấy phóng bay đi nhưng vẫn bình thản lầm bầm vài câu gì đó.
Thế nhưng sự việc kế tiếp khiến Huy Tân phải dừng hành động chạy trốn của mình lại.
Hai con yêu thú không cần liếc mắt ra hiệu đã cùng lúc tranh nhau chạy vụt
vào thông đạo bên kia thoát ra ngoài hang động. Bộ dáng như ngay phía
sau lưng đang có quỷ rượt đuổi.
‘Sao lại vậy? Không đúng có
nguy hiểm!’ Huy Tân bị một màn này làm cho sực tỉnh lại, liền đổi hướng
vội chạy theo phía sau hai con yêu thú kia. Trên đường đi ngang qua cái
xác con ong hắn không do dự tiện tay thu lấy bỏ vào giới chỉ mình.
Phải nói tốc độ khi này của hai con thú kia nhanh bội phần so với lúc đánh
nhau. Chớp mắt vượt qua vài ngã rẽ đã lên đến trên mặt đất, Huy Tân tìm
xung quanh một vòng nhưng trả thấy bóng dáng chúng đâu.
Huy
Tân vội lấy ra một pháp bảo phi hành có hình dáng chiếc thuyền màu đen
tuyền, định vung tay thảy lên cao thì lại bị Mộc Vân Anh cảng lại.
“Đừng dùng pháp bảo, huynh cứ chạy bộ như hai con yêu thú kia là được.” Mộc
Vân Anh như phát hiện việc ra việc gì thần sắc lúc trắng lúc xanh giọng
run run nói.
“Tại sao?” Huy Tân nhíu mày khó hiểu nhìn nàng.
“Huynh còn nhớ khi chúng ta vừa mới bị lạc vào Xích Viêm tử vực không? Khi ấy
hai ta đã ở liền ba ngày trong kiệu nhưng không hề bị bàn tay hỏa linh
lực kia tập kích. Tới tận sau này khi dùng chiếc kiệu phi hành lên cao,
thì bàn tay đó liền lập tức xuất hiện không ngừng tấn công chúng mình.
Muội cho rằng bàn tay lửa đó rất có thể chỉ nhằm vào những nơi phát ra
linh lực. Còn nữa muội để ý thấy hai con yêu thú cấp 4 kia, khi chạy
chúng không hề phóng thích linh lực ra bên ngoài cơ thể. Lý do cũng rất
có thể là vì e ngại bàn tay hỏa linh lực đó” Đã phải cố gắng gượng hết
sức mình, nàng mới có thể kiềm nén nổi sợ hãi trong lòng dùng giọng bình thản mà thốt ra được vài câu này.
“Được, vậy chúng mình lập
tức rời khỏi nơi này.” Huy Tân không nói nhiều liền khuỵ người xuống để
nàng leo lên lưng. Nhưng chờ một hồi vẫn không thấy gì thì lòng hắn chợt run lên một cái.
“Huynh cứ một mình đi trước đi. Hai ta phải chia tay ở đây thôi. Được gặp huynh muội cảm thấy rất vui…” Mộc Vân Anh bất chợt đổi ý vừa đi lùi lại phía sau vừa nhìn hắn lắc đầu nghẹn ngào
nói mà nước mắt không ngừng lã chã rơi.
Mắt Huy Tân đỏ lên gằn giọng. “Muội làm gì vậy? Tại sao?”
Mộc Vân Anh lắc đầu đau khổ nói “Không vì sao cả? Huynh cứ mặc kệ muội mà đi trước đi"
Huy Tân giận tím mặt mặc kệ tất cả mà lao tới định kiềm chế nàng mà lôi đi
Mộc Vân Anh vung tay lấy cây kim gài tóc trên đầu xuống chĩa thẳng vào cần
cổ trắng gần của mình để ngăn hắn lại. “Huynh đừng tiến lại gần đây,
không muội sẽ chết trước cho huynh coi!”
“Grừ….grít…” Lại một hồi tiếng gào rít vọng lên, nhưng khác với lần trước âm thanh lần này
đã rõ ràng hơn và vang dội hơn rất nhiều.
"ZZZXXX, là chuyện
gì?” Huy Tân thiếu điều muốn nổi điên đập đầu mình xuống đất. “Ta van
muội hãy nói cho ta biết, vì sao? Tại vì sao phải như vậy? Muội biết rõ
ta không thể bỏ muội lại một mình mà ra đi được. Nếu đổi lại muội là ta
thì muội sẽ làm gì? Ta cầu xin muội hãy nói cho ta biết lý do vì sao,
được không Vân Anh?”
Giọng khản đặc của hắn làm tim nàng
không ngừng rung động tí nữa đã ngã lòng mà thay đổi quyết định. Nhưng
lần này thì không được, duy chỉ lần này nhất quyết không được. Có chết
cũng phải ép hắn bỏ đi. “Huynh đừng hỏi nữa, lần này nhất quyết phải làm theo ý muội. Huynh hãy mau đi đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu.
Chỉ có cách này huynh mới có thể sống sót được! Nếu huynh không đi, ta
sẽ lập tức dùng cây kim thoa này tự kết liễu mình!”
“Đừng!
Không thể như thế! Muội nói cách gì? Vì sao chỉ có mình ta sống sót
được? Nếu muội nói rõ ta sẽ làm theo ngay” Huy Tân ngay thời khắc ngàn
cân treo sợ tóc này thì ánh mắt chợt trong sáng lại nhường như nắm bắt
được cái gì vội hỏi lại.
“Huhu… Sao nhà ngươi ngu như vậy?
Ta... Ta đã bảo ngươi đi đi mà. Ở dưới hang động đó là quái vật cấp bậc
gì? Hic hic... Từ khí tức và tiếng gào thét đó cũng đủ biết nó không thể nào là yếu thú cấp 4 bình thường. Rất có thể đã là cấp 5, cho dù có là
cấp 4 thì cũng là cấp 4 đỉnh phong nếu không hai con yêu thú kia cũng
không đến mức phải cong đuôi bỏ chạy thục mạng như vậy. Với tốc độ của
chúng ta có thể trốn thoát được sao? Hy vọng duy nhất để ngươi thoát
khốn, đó chính là bỏ lại một cái gánh nặng như ta rồi một mình bỏ trốn.” Mộc Vân Anh hoàn toàn vô lực đổ sụp xuống ngồi bệch trên cát mà gào
khóc chửi mắng.
“Ầm Ầm…” Mặc đất rung động kịch liệt, tiếng
bước chân của tử thần từ chốn địa ngục mỗi lúc lại đến gần hơn. Dưới đất hang động không ngừng sụp đổ, bên trên thì cát bay đá chạy liên tục mặt đất như dậy sóng sắp sụp lở tới nơi.
Càng lắng nghe sắc mặt
Huy Tân càng xám xịt, tuy vậy trong giây phút này đầu óc hắn lại càng
bình tĩnh hơn, nhanh chóng phân tích rõ mọi việc. ‘Không thể dùng phi
thuyền, không thể dùng linh lực, chạy thì lại chạy không kịp, mà nguy
hiểm đã cận kề ngay trước mắt. Chúng ta phải tán mạng ở nơi này sao? Ta
còn chưa hoàn thành trách nhiệm cao cả duy trì nòi giống của họ Trần
mà…’
Dời mắt qua không ngừng nhìn tới nhìn lui thân thể quỉ
mị của Mộc Vân Anh, hắn liếm liếm đôi môi nứt nẻ của mình thầm tính
toán. 'Có còn kịp không....?'
“Không Đúng! Còn có trận pháp,
hy vọng mong manh cuối cùng…” Huy Tân hai mắt tỏa ra hào quang đầy kiên
định và tự tin, như ánh mắt của một con thú dữ làm theo bản năng giãy
giụa không chấp nhận số phận nghiệt ngã của mình, quyết chiến với sinh
tử một lần cuối.
Chỉ thấy hắn chạy về hướng cửa hang động rồi vung hai tay lên cao, hàng ngàn hàng vạn đạo ánh sáng đủ loại màu sắc
bay đi dung nhập biến mất vào bề mặt cát màu vàng. Huy Tân liên tục vung tay bố trận, hết đợt này đến đợt khác, tất cả chỉ xảy ra trong vài nhịp thở.
Khi không còn trận kỳ trận bàn nào trong người, Huy Tân cấp tốc quay người chạy về lại phía Mộc Vân Anh đang ôm mặt khóc lóc
đau đớn trong vô vọng.
Nhưng hắn vừa chạy đi được vài bước
thì đột nhiên tất cả âm thanh tắt lịm. Cả thế giới như chìm vào trong
một sự yên lặng đáng sợ vô cùng vô tận.
“Rầm” Thiên địa như
vỡ tan ra từng mảnh. Một sức mạnh hủy thiên diệt địa phá tan cả cái cửa
động, dư phong khủng khiếp đánh Huy Tân bay bạc đi rơi ngay kề bên Mộc
Vân Anh.
Hai người không kịp đề phòng liền bị một lớp cát dày đè xuống phủ gập cả đầu. Lúc hai người trồi ra thấy được ánh sáng một
lần nữa thì đợt chấn động lần thứ hai lại ập tới.
Sau một
tiếng nổ kinh thiên điếc tai, một con ong chúa khổng lồ nhô ra khỏi cửa
hang. Trên cái đầu rắn to đùng của nó có mọc ra hai cái sừng cong trông
như sừng hươu, thân hình nó lại toàn là một màu trắng như ngọc lưu ly
tuyệt đẹp. Huy Tân có thể thấy rõ từng vòng đường vân trên cơ thể con
ong, từng cái gai nhọn tủa ra trên chân, nhất là cặp con ngươi đỏ ngầu
đang khóa chặt bọn hắn lại.
Lúc này nó vẫn chưa hoàn toàn
thoát ra khỏi cái cửa hang chập hẹp kia, tuy vậy Huy Tân biết rõ điều đó sẽ không làm khó nó được lâu. Nên vội vận pháp lực kích hoạt tất cả
pháp trận vừa mới bố trí xuống.
Từng tiếng ùn ùn nổi lên, hào quang sáng chói bao phủ lấy cả thân hình cao năm mét của con ong chúa vào trong.
Mặc cho pháp pháp trận trận trùng điệp trói chặt lại, nó vẫn không ngừng vùng vẫy thoát ra.
Rồi bỗng “xoạt” một tiếng, sáu cái cánh chuồn chuồn sau lưng nó cuối cùng cũng thoát khỏi vây khốn.
Mới đầu chúng còn di chuyển chầm chậm nhưng chỉ vài giây sau đã tạo thành âm thanh vù vù rồi è è đặc trưng của loài ong.
Con Dị Ngọc Phong chúa không ngừng xung tả hữu đột va đập vào từng tầng
pháp trận. Qua ba đợt tấn công, hào quang màng năng lượng đã bắt đầu ảm
đạp đi nhiều, thêm một kích dùng hai cái sừng hút vào con ong chúa rút
cuộc thành công phá trận xông ra ngoài bay vút lên trời cao.
Cả thời gian chưa đầy một giây này Huy Tân chỉ trầm mặc bất lực mở mắt nhìn tất cả diễn ra ngay trước mắt mình.
Thời khắc sinh tử chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng đã đến. Mộc Vân Anh nhắm
chặt mắt ôm lấy người hắn cứng ngắt nói. “Lúc nãy muội thật sự rất sợ.
Sợ huynh sẽ bỏ muội đi, sợ phải chết một mình trong một nơi hiu quạnh
như thế này. Nhưng giờ phút này thì muội lại không sợ nữa. Được chết
trong tay huynh, muội vô cùng hạnh phúc. Chỉ tiếc…”
Nàng vô
tình liếc nhìn về hướng con ong chúa cấp 5 đang nhe nanh múa vuốt từ
trên trời lao thẳng xuống nhắm về phía hai người thì nhắm mắt lầm bầm
vài lời cuối. “Nếu có kiếp sau xin được bên nhau mãi...”
Nàng chưa nói hết câu thì ngay thời khắc nguy cấp này thời gian như đã rời
bỏ chốn này. Mọi thứ như một thước phim quay chậm, từ hư vô không một
dấu hiệu nào một cái bóng màu đỏ hiển hiện ra nhanh như thần tốc đập
xuống trên người con ong chúa. Dưới một uy lực tuyệt đối con ong chúa
liền bị bổ một chưởng dẹp lép như cái bánh ráng, miểu sát không kịp
ngáp.
Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy cách cửa hang động
khoảng chục mét là một dấu ấn hình bàn tay bốn ngón rộng mười mét đốt
cho cát cháy xám đen cả một vùng.
Mộc Vân Anh mở to mắt nhìn
trừng trừng bàn tay lửa trên bầu trời đang từ từ thu nhỏ lại rồi dần tan biến đi mất, phải mất cả năm phút sau mới thốt lên được một câu ngắn
ngủi. “Cứ thế là được?”
“Ừhm, Cứ thế là đã xong. Thôi huynh đi đây tạm biệt muội!”
“Hửh? Huynh đi đâu?” Mộc Vân Anh vì mọi chuyện diễn biến ra quá đột xuất mà
tâm trí vẫn còn là một mảnh u mê nên chưa thích ứng kịp.
“Không phải muội vừa rồi thừa sống thiếu chết phải đuổi huynh bỏ đi đó sao?”
“Đồ đáng ghét! đi chết đi”
…
Không cần phải nói, ngay sau đó giữa hai người là một màn tình chàng ý thiếp
đầy nóng bỏng. Nhưng ở chốn thanh minh bạch nhật thế này, dù muốn dù
không lần này Huy Tân cũng phải buông tha cho Mộc Vân Anh.
Luyến tiếc rời bỏ đôi môi đỏ mọng đó, hắn dùng giọng dịu dàng dụ dỗ hỏi.
“Nàng nghĩ chúng mình bây giờ nên làm gì? Về động phủ dưới lòng đất tiếp tục đại nghiệp còn dang dở ở đây chứ?”
“Hứh! Đừng có mà mơ,
mà không biết dưới hang động kia còn có bao nhiêu con quái vật kinh
khủng như lúc nãy nữa. Nghĩ lại mà sợ, không tưởng được là chúng mình
lại có thể bình yên ở trong đó cả một thời dài như vậy."
“Thôi chúng mình đi, lỡ một hồi kinh động nơi đây lại dẫn dụ một con yêu thú
cấp 5 khác tới thì lúc đó có muốn hối cũng không được.” Huy Tân gật đầu
đồng ý, nhưng trước khi lên đường hắn không quên chạy qua kiểm tra cái
xác con ong khổng lồ kia một chút.
“Chậc chậc… Yêu thú cấp 5
mà chỉ trong nháy mắt đã bị đánh và thiêu cháy đến mức này. Nhưng vẫn
may là nội đan không bị hao tổn bao nhiêu, tiện thể thu luôn cái xác này về biết đâu có lúc cần tới.” Hắn liếm liếm môi không ngừng đánh giá
chiến lợi phẩm của mình.
Kế đó hai người chọn đại một phương hướng mà hai con yêu thú cấp 4 trước đó đã bỏ chạy mà đi theo.
Dọc đường yên bình không có việc gì xảy ra ngoài ý muốn. Trước mắt kề bên
mấy cái bụi cây xương rồng thưa thớt thì chỉ còn lại biển cát vàng vô
tận. Vì nơi đây không thể thấy được trăng sao hay mặt trời, nên không
thể phân biệt bây giờ đang là ngày hay đêm. Huy Tân ngẩn đầu lên thì chỉ thấy một màu đỏ rực, cả trời đất đã bị một màng sương hỏa linh khí dày
hoàn toàn che phủ.
Đi được hai ba ngày liền vẫn không phát
hiện gì mới Huy Tân chán nản buột miệng lỡ nói một câu. “Nơi đây đâu
cũng là sa mạc căn bản làm gì có chỗ cho chúng ta?”
“Cũng là
do muội đoán sai, tại muội cứ nghĩ con Linh Cẩu kia không phải là loại
chuyên sống cô độc trong sa mạc lâu được nên nhất định sẽ chạy ra ngoài
về lại đàn của nó. Nhưng không ngờ…” Mộc Vân Anh hối hận nói.
“Muội đừng buồn, không phải huynh cũng có cùng ý kiến như vậy sao. Chẳng qua
đây cũng là vì bất đắc dĩ nên phải làm như vậy. Trong Xích Viêm tử vực
này không ai biết được có nguy hiểm gì, lối thoát ở đâu, hay phải đi về
đâu. Đành nhắm mắt liều mạng vậy.”
“Hic hic… Muội đúng là vô tích sự, không giúp huynh được gì…”
‘Ây da… Lại mít ướt nữa rồi...ta sợ nhất là cái này ah!’ Huy Tân cười dỗ
dành. “Haha… Muội muội xinh đẹp của ta đừng khóc nữa, cái này đều là do
huynh lúc đầu dùng súng bắn tia laser đó vào lóc xoáy nên mới chọc giận
cái bàn tay hỏa linh khí kia, báo hại nó cuốn chúng ta vào cái nơi chết
tiệc này. Mà muội đoán xem vì sao con ong đó lại bị bàn tay quái thú kia chú ý tới?”
“Ah...Cái này muội đã nhiều lần nghĩ tới nhưng
vẫn không giải thích được…” Hai mắt Mộc Vân Anh liền trở nên rực sáng
hào hứng nói luyên thuyên về vấn đề này.
Thấy thế Huy Tân lén lấy tay quệt quệt cái trán đầy mồ hôi của mình mà thầm hô may mắn không thôi.
“Theo lý thì con Dị Ngọc Phong chúa đó đã sinh sống ở nơi đây từ rất lâu thì
nhất định phải biết đến sự tồn tại của bàn tay hỏa linh khí đó. Không có lý nào lại phạm phải một sai lầm chết người như phóng linh lực trong
người ra ngoài như vậy….” Nói đến đây nàng đột nhiên chuyển chú ý nhìn
sang Huy Tân.
“Không lẽ linh lực từ trận pháp do huynh bày ra đã hấp dẫn bàn tay đó tới? Nhưng rõ ràng ngay sau vài giây được kích
hoạt trận pháp lập tức đã bị phá hỏng, với khoảng thời gian gắn như thế
bàn tay quái thú không thể nào cảm ứng và xuất hiện được.... Huynh nói
xem trong chuyện này muội đã bỏ qua trọng điểm gì, nên vẫn chưa giải
thích được?"
Huy Tân gãi đầu cười cười nói. "Thật sự là muội
đã nói gần đúng hết hoàn toàn, nhưng vẫn còn quên một thứ, cũng không
thể trách muội được. Vì xét cho cùng thì muội vẫn không phải là trận
pháp tông sư đích thực nên có điều không biết cũng phải. Ngày đó huynh
ngoài bố trí hai đại trận tụ thổ lực để bền mặt miệng hang trở nên cứng
rắn và Cửu Thiên Tuyệt Hành trận để vây khốn, thì còn đặt thêm một loại
tiểu trận phụ trợ nữa."
Nói đến giữa chừng Huy Tân chợt im
bặt, ngẩng đầu nhìn trời hút gió không hề để ý tới vẻ mặt vô cùng khẩn
trương của cô nàng đang nhìn hắn chằm chằm chờ đợi.
"Hứh,
không nói thì thôi! Làm như thần bí lắm vậy..." Nhận ra bộ dạng đang làm giá của hắn Mộc Vân Anh không khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận
nói.
Nhưng qua một hồi lâu sau khi bỏ mặt làm ngơ vẫn không
nói gì, lòng Mộc Vân Anh bắt đầu cảm thấy rối bời như con khỉ nhỏ ngứa
ngáy không kiên nhẫn đè nén được tính tò mò của mình. Hai nhãn ngọc xoay chuyển rồi nở một nụ cười ngọt ngào nói. “Àh mà cái tiểu trận phụ trợ
huynh nói đó là gì vậy? Huynh nói cho muội nghe đi! Coi như muội năn nỉ
đó.”
“Haha… Đương nhiên là được. Ai biểu ta có một muội muội
xinh đẹp như vậy chứ. Nói ra thì cũng không có gì đặc biệt, cái pháp
trận đó chính là Kim Canh Bảo Hộ Thể trận đã được bố trí trong một phạm
vi cực lớn mà thôi.” Huy Tân gật đầu khoái chí nói.
“Kim Canh Bảo Hộ Thể trận? Không phải chỉ là một trận pháp đơn giản dùng để tạo
ra thêm một vòng tráo năng lượng xung quanh chủ nhân nó khi đang ở bên
trong trận? Nhất định huynh đã lừa dối muội, vì sao như không lại bố trí một trận pháp vô dụng này để làm gì? Chừ khi huynh bị nóng đầu muốn
tăng thêm lực phòng ngự cho con Dị Ngọc Phong chúa kia, ngoài ra thì
không còn cách giải thích nào khác. Tưởng cô nương đây dễ bị lừa lắm hả… Mà khoan đã, muội vừa nói cái gì nhỉ? Có phải là ‘tăng thêm lực phòng
ngự cho con Dị Ngọc Phong chúa kia’? Đúng rồi, chính là nó! Muội biết
rồi, thì ra là như vậy. Hihi… Muội thật thông minh quá, mới suy nghĩ một chút là đã biết hết rồi. Khi con ong chúa được Kim Canh Bảo Hộ Thể trận bảo hộ thì đồng thời cũng phát tán dao động linh lực ra ngoài nên mới
thu hút sự chú ý của bàn tay quái thú kia. Thật tuyệt, vô luận con ong
chúa có mạnh mẽ đến đâu đi nữa thì cũng không thể nào phá bỏ được Kim
Canh Bảo Hộ Thể trận trên người được. Vì Kim Canh Bảo Hộ Thể trận căn
bản không phải là một khốn trận hay sát trận. Để tiêu trừ loại trận pháp này chỉ có cách bay thoát ra ngoài phạm vi của trận bao phủ là được.
Nhưng con ong chúa đó thì làm sao nghĩ ra được điều này chứ, nên đến tận trước lúc sắp vong mạng nó vẫn không hiểu vì sao mình lại bị sát hại.”
Mộc Vân Anh hoa chân múa tay miệng nói không ngừng cứ như chính mình là
người nghĩ ra đại kế.
Huy Tân một mạch vẫn không nói gì, chỉ
thừa cơ hội đứng kề bên thưởng thức từng sắc nét không ngừng biến hóa
liên tục trên khuôn mặt kiều diễm kia, khi giận khi vui nàng tự nhiên
toát lên những phong tư và khí chất hiếm có riêng.
“Ơ… Huynh
nhìn xem đằng kia…” Mộc Vân Anh đang e thẹn, vì bị hắn dùng ánh mắt nóng bỏng kia dán chặt lên người mình, không biết phải làm sao, thì bất ngờ
nhìn thấy một mảnh vải màu đen bay lật phật trên đỉnh một đồi cát phía
xa xa.
Hai người nhìn nhau gật đầu một cái rồi cùng tiến lại gần xem xét.
Khi chỉ còn cách xa khoảng mười mét Huy Tân đã có thể thấy rõ đó là một bộ
hài cốt của một nam tu sĩ được khoát bên ngoài một sam bào màu đen, như
bọn họ tên tiền bối tu sĩ xấu số này cũng đã đi lạc vào Xích Viêm Tử vực trước đây từ rất lâu. Dựa theo những vết gãy nứt trên xương để lại thì
biết được rằng trước khi chết tên tiền bối này đã phải trải qua một trận chiến vô cùng ác liệt.
Mộc Vân Anh định đưa tay chạm vào thì bị Huy Tân nắm lấy cản lại. "Đừng vội, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Nói rồi hắn phất tay áo mình một cái, triệu hồi ra một cổ khổi lôi có
hình dáng nhân loại để Mộc Vân Anh điều khiển thay họ đi khám xét cái
xác.
Kế đó mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi, không bao lâu
sau Huy Tân đã lấy được một cái giới chỉ màu tím vào tay. Đắn đo cẩn
thận hồi lâu hắn mới quyết định để Mộc Vân Anh bố trí một vài cẩm chế
xung quanh để phong bế linh lực lại rồi mới yên tâm đổ hết tất cả vật
liệu bên trong ra ngoài.
Vì phía dưới là nền cát mềm nên chỉ
có vài âm thanh bịch bịch khi vật bên trong rơi xuống. Đa số vật liệu
trong giới chỉ như tinh thạch linh dược đều đã bị lực lượng thời gian
bào mòn phong hóa thành tro bụi, chỉ có một vài bảo vật bất phàm vẫn còn tồn tại với tháng năm.
Trong đó vật thu hút ánh mắt của Huy
Tân nhất lại là ngọc giản. Bắt lấy viên ngọc rồi hắn lăn nó qua đi qua
lại trong lòng bàn tay mình hồi lâu mới đưa lên trán dụng tinh thần lực
để đọc.
Mặc dù thần thức của Huy Tân đã bị phế không thể
phóng ra khỏi bên ngoài cơ thể được, nhưng khi đã tiếp xúc trực tiếp với cơ thể như dùng để khu sử giới chỉ hay đọc ngọc giản thì vẫn được.
Khi Huy Tân mở mắt ra lần nữa chán nản đưa viên ngọc sang cho Mộc Vân Anh
rồi thở một hơi thật dài đầy thất vọng nói. "Hóa ra Xích Viêm tử vực lại là một nơi như thế!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT