Về đến phòng trọ thì trời cũng đã về đêm, Huy Tân bèn lôi kéo Mộc Vân Anh đi dạo một vòng ở khu phố của thường dân ở ngoại thành.

Lần đầu được quan sát cảnh dần thường sinh hoạt về đêm, nàng rất ư là thích thú và tò mò, miệng luôn hỏi này hỏi nọ. Bắt Huy Tân mua hết những thứ đồ chơi kỳ lạ được bán dọc ở trên phố. “Cái này thật là ngọt… Huynh cũng thử đi! Ah… Muội muốn cái mặt nạ này! Là cái có tai dài giống con thỏ đấy…Tân! Nhìn nè cái đèn lòng này thật là đẹp..."

Bị lôi kéo suốt cả con đường chợ đêm, Huy Tân không ngờ mới đi được với nàng ta nữa đường mình đã bị vắt kiệt sức còn hơn là đánh nhau một trận với yêu thú.

Đột nhiên hai người họ phát hiện đoàn người trên đường không ngừng xô đẩy nhau chạy về một phía, có người vội vã đến nỗi hất ngã cả Mộc Vân Anh vào người Huy Tân rồi chỉ kịp vừa chạy vừa hô vọng lại tạ lỗi.

"Nàng không sao chứ?" Huy Tân dùng tay che người nàng lại với đám người xung quanh rồi cúi đầu hỏi. Mộc Vân Anh chỉ đỏ mặt lắc đầu có ý nói không sao rồi ngơ ngác đứng nhìn dòng người trên đường.

Huy Tân nhanh nhẹn chặn một cặp tình nhân lại hỏi. "Vị huynh đài này cho hỏi có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại vội vã xô đẩy nhau như thế?"

"Àh, là có bắn pháo bông bên bờ hồ Mộng Uyên, hai người cũng nhanh lên kẻo tới trễ thì không còn cơ hội nhìn thấy được đâu. Chúng tôi đi trước..." Người nọ đáp lại một câu rồi lại nắm tay người yêu chạy đi.

Mộc Vân Anh hai mắt sáng lên nhìn Huy Tân đầy mong đợi.

"Haiz... Chúng mình cũng đi coi vậy, vui chưa?"

"Yay!"

Huy Tân dặn nàng hãy dùng ẩn hành thuật rồi cùng hắn phóng vụt đi về hướng đông. Chạy được mười phút thì đã có thể thấy bờ hồ Mộng Uyên, trên bờ toàn là người với người xúm tụm nhau lại thành từng nhóm một.

Hai người bèn nhảy lên một cành cây cổ thụ thật cao rồi ngồi nhìn xuống dưới. Quanh hồ, ánh sáng phát ra từng những cái đèn hoa đăng trông như những con đom đóm không ngừng lấp lóe gọi nhau.

"Muội thật ghen tị với họ, có thể tự nhiên cởi mở cười nói vui chơi, có thể cảm nhận được cái khổ cái vui của nhân sinh. Huynh nói vì sao chúng ta và họ lại cách biệt đến như vậy?" Mộc Vân Anh bỗng trở nên trầm lặng nói.

"Cách đây không lâu huynh vẫn chỉ là một người thường thôi, nhưng từ khi bước lên con đường cường giả này thì mọi thứ đã thay đổi. Có lẽ vì chúng ta không cần phải chịu cảnh đói khát, không phải lo cái ăn cái mặt nên không hiểu được họ. Còn họ thì không có được pháp lực cường đại, không có thọ mạng gấp nhiều lần bình thường như chúng ta nên họ sợ chúng ta."

Đúng lúc này bỗng dưng có một chùm sáng màu đỏ nở bung ra thành một bông hoa rực rỡ trên bầu trời đêm khuya. Vì do âm thanh đi chậm hơn ánh sáng nên khoảng nửa giây sau đó mới có một tiếng đùng truyền đến tai. Dân chúng ai nấy cũng ngừng việc mình đang làm lại mà trầm trồ ngẩn đầu nhìn trời.

Hai người Huy Tân vì ngồi ở trên cao nên có thể chiêm ngưỡng rõ khi pháo hoa nổ trên trời cao, thì cùng lúc dưới mặc hồ cũng phản chiếu lại những hình ảnh tuyệt đẹp đó, nhìn như có một cặp hoa cúc đỏ một thấp một cao cùng nhau thi đua khoe sắc.

Ngay tiếp sau đó là một tràng "đùng...đùng...ầm...ầm..." pháo hoa liên tục được bắn lên cao. Dù nơi đây pháp thuật và bí thuật của tu sĩ chưa hòa nhập với vũ trụ. Nhưng phải nói kỹ thuật pháo hoa ở dân gian thì lại không kém là bao.

Mộc Vân Anh chết lặng nhìn những bông hoa đủ màu sắc đang cùng nở ở trên bầu trời và dưới mặc hồ.

Kế đến pháo hoa được tổ hợp lại thành đủ dạng hình thù. Bắt đầu là hình ngôi sao, hình cây liễu, rồi đến chim phượng, rồng bốn vuốt, kỳ lân. Phải nói là muôn vàn muôn vẻ.

Huy Tân không khỏi phải có chút xúc động nhớ về tuổi thơ của mình, ngày đó hắn và Julian rất thích được cha mẹ dẫn đi coi pháo hoa như thế này.

Mộc Vân Anh nhìn thấy ánh mắt của hắn đang ngẩn ngơ nhìn trời thì chợt cười mỉm. Lơ đãng liếc nhìn những người xung quanh thì trống ngực đập liên hồi, nàng nhận ra đa số người tới đây toàn là những cặp đôi tình lữ.

Có vài cặp bạo dạn ôm ấp, nồng nàn âu yếm giữa chốn đông người. Mộc Vân Anh đỏ mặt hổ thẹn lén nhìn Huy Tân, nhưng hắn vẫn trơ như đá ngồi thừ người ra. Nàng hậm hực bực mình không biết phải làm sao.

Huy Tân không biết mình thất thần được bao lâu thì bỗng có một làng hơi ấm mềm mại truyền từ bàn tay vào. Khi hắn định thần lại thì phát hiện có một thân ảnh mỏng manh nhẹ tựa vào vai mình. Từng luồn hương thơm hoa lài không ngừng phả vào mặt.

Huy Tân không nói gì thêm, nhưng tay đã vùng tránh thoát ra khỏi làn hơi ấm đó.

Thân hình Mộc Vân Anh khẽ rung động, tim nàng nhói đau tựa như đã lạc vào một hố băng đầy tăm tối, từng đợt giá buốt lạnh làn truyền ra toàn thân. Nhưng không được bao lâu nó đã bị hơi ấm của người nam tử đối diện hòa tan khi bị ôm chầm lấy.

Chỉ trong khoảnh khắc nàng đang từ e thẹn rơi xuống tro lạnh, để rồi tiếp đó lại được đưa lên tận mây xanh của hạnh phúc. Nước mắt không hiểu vì sao cứ tuôn rơi không ngừng.

"Ta ghét huynh, đồ xấu xa…”

“Ha...ha… Oan cho huynh lắm, huynh có làm gì đâu…”

“Ta cắn ngươi!” Hờn dỗi nói rồi Mộc Vân Anh không nghĩ gì liền vồ lấy cổ hắn mà cắn một cái thật mạnh.

Một màn này diễn ra, ký ức năm xưa, những ký ức mà Huy Tân đã chôn dấu sâu trong lòng mình không bao giờ muốn nhớ lại nữa, lại ầm ầm dậy sóng cuốn về. Nó như một cơn tuyết lở chỉ chực chờ có cơ hội là đổ xuống, đánh dìm dập hắn choáng ngợp trong những nỗi ám ảnh của quá khứ.

Mộc Vân Anh thấy hắn đang cười nói vui vẻ thì bỗng dưng toàn thân cứng đờ từng sợi lông tơ sau gáy dựng thẳng hết cả lên. Nàng ngạc nhiên ngước nhìn Huy Tân thì phải hít một hơi ngạc nhiên. Vì nàng có thể thấy trong mắt hắn giờ đây chỉ tràn đầy sự căm hận và chán ghét.

Lúc này cơ thể Huy Tân như tiến vào trạng thái gặp phải cực độ nguy hiểm, hai tay phản xạ theo bản năng muốn hất xô người trước mặt mình ra xa. Hắn đã phải dụng hết ý chí của mình khống chế hai tay lại để không làm như vậy.

“Huynh… xin lỗi…” Huy Tân bối rối nhìn nàng.

“Muội mới phải là người xin lỗi, muội sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.” Mộc Vân Anh không hiểu gì cả, nàng sợ hãi cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn.

“Ta...Huynh không biết tại sao mình lại như vậy nữa. Muội đừng để ý…”

“Muội có chuyện này muối hỏi huynh.” Giọng nàng bỗng trở nên cứng rắn nhìn đối diện hắn nói.

Huy Tân gật đầu nói. “Muội nói đi.”

“Có phải ở trong lòng huynh đã có một hình bóng của người con gái khác mà huynh sẽ mãi không bao giờ quên được?” Mộc Vân Anh lạnh lùng nặng ra từng lời, như không cho người khác có quyền nén tránh.

“Haiz… Không phải vậy.” Huy Tân khó sử lắc đầu nói.

Mộc Vân Anh vô cùng nhạy bén nhìn bộ dáng của hắn liền hiểu ra. “Là có tới hai người?”

Huy Tân cay đắng gật đầu.

“Bốp! Đồ bỉ ổi ta không muốn gặp ngươi nữa!” Mộc Vân Anh đau khổ dứt lòng bay đi, để Huy Tân ở lại một mình chết sửng với dấu vân bàn tay năm ngón nổi rõ trên mặt.

Huy Tân chỉ cười khổ nhìn trời không nói gì, cũng không chạy theo ngăn cản nàng lại. Hắn có quyền gì để mà giữ nàng lại, dù giữ lại được rồi thì sao? Hắn sẽ nói cho nàng biết hắn chỉ là một tên phàm nhân nhờ cơ duyên xảo hợp mà tu luyện thành linh lực? Nói cho nàng biết hắn chỉ là một lô đỉnh của người khác bị đối xử còn thua cả một linh thú?

Mộc Vân Anh không hiểu vì sao mình lại tức giận và có những hành động như vậy. Đâu đó trong tiềm thức nàng đã biết chuyện này từ lâu. Nhưng tới khi tận mắt thấy Huy Tân cúi đầu thừa nhận thì lại không thể tiếp thu sự thật được. Giờ phút này trong lòng nàng đang có vô vàn cảm xúc nhưng không phân biệt được cái nào là thật cái nào là giả.

Mộc Vân Anh một đường liều mạng bay thẳng ra khỏi thành, nàng vừa đi mà nước mắt không ngừng rơi.

Khi đi tới cửa thành thì bị một thiếu niên nhận ra. Gã cố gọi vài tiếng nhưng nàng không trả lời hay lý gì đến gã cả. Phát hiện ra tình cảnh hiện tại của nàng có chút kì lạ và cổ quái không giống như bình thường, nên gã bèn bám theo.

Mộc Vân Anh không biết mình đã bay được bao lâu, thậm chí cũng không biết mình đang đi về nơi đâu. Nàng cứ thế một mặt thất thần suy tư một mặt phi hành vô định trong sa mạc.

Đến tận hai tuần sau, Tâm trí Mộc Vân Anh đang trong mơ hồ thì loáng thoáng nghe được một giọng nam tử không ngừng kêu gọi tên mình. Khi nhận ra đó không phải là giọng của hắn thì nàng lại mặc kệ không để ý tới nữa. Nhưng tiếng gọi kia không ngừng truyền tới càng lúc càng gấp rút khiến nàng phải nhíu mày bực mình, nên muốn quay đầu lại coi tên nào chán sống dám làm phiền mình lúc này.

“Mạc Nguyên, Cổ Tinh giáo Mạc thiếu chủ?”



“Mộc tiên tử xin dừng lại, phía trước có nguy hiểm!” Thiếu niên vui mừng vì cuối cùng tiếng gọi của mình cũng đã đánh thức Mộc Vân Anh, nhưng gã vẫn luôn la hoảng chỉ chỉ về phía trước.

“Nguy hiểm?” Mộc Vân Anh khó hiểu ngước nhìn về phía trước thì “điến” cả người, cấp tốc giảm tốc độ pháp bảo lại. Bởi trước mặt cách nàng không xa là một vùng bão cát khổng lồ, nhưng nó lại không giống những cơn bão cát mà trước đây Huy Tân và nàng đã từng gặp qua, vì ngoài gió lốc mạnh nó còn có màu đỏ vàng của lửa tỏa ra hơi nóng hừng hực.

Tuy đã cố hết sức kiềm chế nhưng do lực quán tính nàng vẫn đang bay nhanh về phía trước. Hết cách Mộc Vân Anh đành lao thẳng xuống một đồi cát khẩn cấp đáp dừng lại sát bên bờ vực.

Mạc Nguyên thấy thế thì thở dài vui mừng chạy lại gần nói. “May quá, tí nữa thì khổ thật rồi…”

“Đa tạ sự đề tỉnh của Mạc thiếu chủ, nếu không có thiếu chủ thì ta e đã hình thần câu diệt rồi" Mộc Vân Anh chật vật bước ra từ hố cát nói lời cảm kích đáp tạ.

“Chỉ là chuyện nhỏ, Ta đã một mực theo sau tiên tử liên tục hai tuần nay. Nhưng dù có làm cách nào thì cũng không gây được sự chú ý của tiên tử. Cũng may trước khi quá trễ đã có thể lay tỉnh được tiên tử.” Mạc Nguyên khiêm tốn giải thích.

Mộc Vân Anh không để tâm, ngẩng nhìn bão cát màu đỏ phía xa hỏi. “Đây chính là Xích Viêm tử vực?”

“Chắc hẳn là nó, không thể sai được.”

‘Nếu mình tiến vào đó không biết hắn có vào theo cứu mình không? chắc sẽ là không, hắn vì sao phải làm như vậy cơ chứ…’ Mộc Vân Anh lại xuất thần lạc vào thế giới riêng của mình.

Mạc Nguyên thấy nàng lại đứng ngây người thì thầm cười khổ, không hiểu có chuyện gì có thể làm thiên sứ lạnh lùng này có thể khổ tâm lúc mơ lúc tỉnh suốt hai tuần nay.

Liếc mắt đánh giá Mộc Vân Anh hồi lâu vẫn không thấy có gì biến chuyển thì khóe miệng gã cười lạnh. Tay trái dấu trong áo hơi run liền có một viên đan dược màu trắng hiện ra, bị đầu ngón tay khẽ bóp nhẹ, viên thuốc liền vở tan vô thanh vô tức hòa tan vào trong không khí. Làm song việc này Mạc Nguyên vẫn đứng yên không có hành động gì khác.

Chờ qua được hồi lâu gã mới lên tiếng. “Mộc tiên tử ở nơi đây hoang vắng đầy rẫy hiểm nguy, hay là chúng ta đi kiếm một ban thị nào gần đây nghỉ ngơi một chút đi”

“Không được ta phải ở đây chờ hắn...không vì sao ta lại phải chờ hắn…” Mộc Vân Anh lầm bầm trong vô thức.

Mạc Nguyên không nói gì thêm, pháp lực trong người đã âm thầm được vận khởi đến đỉnh điểm, vung tay tế ra một cái hồ lô màu vàng tỏa ánh sáng chói mắt, rồi có hàng loạt viên bi lửa đen từ miệng hồ lô bắn ra ngoài bay về phía Mộc Vân Anh.

Những viên bi lửa đen nay lúc đầu chỉ nhỏ cở đầu ngón tay cái, nhưng thoáng chút đã lớn lên bằng trái banh.

Bất ngờ bị đánh lén Mộc Vân Anh vô cùng giận dữ, sắc mặt lạnh băng phun một tấm khăn trắng tinh bên trên có thiêu nhiều hoa văn hình núi băng xanh nhạt. Hai Tay không ngừng bắp pháp quyết chiếc khăn tay như có linh tính liền phóng to lên đến hai mét phun sương kết thành một tầng băng che chắn chủ nhân nó lại.

Băng hỏa hai lực lượng trái ngược va chạm nhau liền phát nổ ầm ầm như tiếng sấm.

Mạc Nguyên thấy thế vẫn điềm nhiên lấy ra một cây kỳ có cán trắng cờ đen thảy lên cao. Cây cờ đó liền hóa lớn, cao hơn ba mét rồi bên trong có hàng chục hình ảnh thú dữ biến ra nhe nanh múa vuốt bổ về phía trước.

“Mạc thiếu chủ ngươi mới chỉ là một Nguyên Anh sơ kỳ mà dám đánh lén ta sao?” Mộc Vân Anh cảm thấy buồn cười nói.

“Đừng lằng nhằng nhiều, cứ tiếp được chiêu này của ta rồi hãy nói.” Mạc Nguyên tựa tiếu phi tiếu đáp.

“Khi xưa cùng là sơ kỳ ngươi đã là bại tướng dưới tay ta hôm nay càng không có gì thay đổi” Nói rồi nàng gọi ra một cái chuông nhỏ xinh xắn lấp lánh linh quang. Nhẹ nâng chuông bay lên trước mặt rồi hóa lớn bằng một cái chậu nước không ngừng khẽ lay động vài tiếng leng keng, lập tức từng hơi âm phong quét qua lũ hồn thú, khiến chúng nháo nhào gào thét bắt đầu bị mất khống chế rồi quay lại cắn xé lấy lẫn nhau.

“Giờ tới phiên thiếu chủ ngươi tiếp một kích của Mộc Vân Anh ta.” Mộc Vân Anh há miệng nhỏ phun bản mạng pháp bảo của mình ra triển khai công kích. Pháp bảo này có hình dáng như một cây kim thoa để gài tóc. Chỉ thấy nàng đứng yên miệng lầm bầm vài tiếng, viên ngọc trai được ngắn ở đầu cây kim thoa bỗng tỏa sáng sắp phát ra một kích kinh người.

Đúng lúc này, thân hình nàng khẽ chao đảo, pháp lực trong người tự nhiên bị ngưng trệ không cách nào tiếp tục thi pháp. Phát hiện tình hình không ổn, Mộc Vân Anh liền dứt khoát tế ra một phi kiếm phóng vụt lên trời mà bay đi.

Thấy một màn này thì gã chỉ thầm cười nhạo đứng yên bất động nhìn đạo cầu vồng màu hồng trên trời đang liều mạng phóng đi. Như thể đã có định trước, đúng vài khắc sau tia chớp màu hồng đang bay trên trời liền chớp tắt vài cái rồi bắt đầu rơi xuống dưới.

Mạc Nguyên vui vẻ cẩn thận bay qua đó xem xét, khi nhận định Mộc Vân Anh quả thật đã hôn mê bất tỉnh nằm yên trên nền cát, gã từ từ đến gần. Mới dùng mắt đánh giá những đường nét gợi cảm thân thể lồi lõm của nàng mà hắn đã không kiềm được nuốt đánh ực một cái.

Đi vòng quanh Mộc Vân Anh vài lần, hai tay chà xát vào nhau, Mạc Nguyên phân vân không biết nên phải làm sao, nên dùng bạo lực nhảy vào cào xé, hay từ từ hưởng thụ cởi từng nút dây ra. Gã hận vì sao cha mẹ nàng chỉ sinh ra một đứa con gái, nếu sinh thêm ba bốn đứa nữa như vậy không phải hắn có thể thực hành thêm hai ba kiểu rồi sao?

Khi Mạc Nguyên đã có chủ ý của mình bắt đầu tiến lên hành động, thì đúng lúc này lại có một vòng khói trắng lẳng lặng từ sau lưng tiến nhập vào cơ thể gã.

Tên thiếu chủ không thấy người mình có gì lạ cả, nhưng trực giác lại báo cho gã biết có gì đó không bình thường, càng nghĩ lòng gã càng thấy nao nao. Không lâu sau đó thì bỗng tiếng cuồng phong rít ngào của cơn gió lốc không xa kia đã biết mất, Mạc Nguyên không còn nghe được bất kì âm thanh gì nữa.

Đầu óc Mạc Nguyên choáng váng linh lực cả người mất kiểm soát pháp thuật vòng hộ tráo cũng bị tan rã, tinh thần lực thì truyền lại báo có nguy hiểm đang tới gần.

Nhưng trước khi gã kịp có hành động gì thì đi theo ngay sau đó là một đường ánh sáng đỏ như quỷ dữ đòi mạng xỏ xuyên qua từ cột sống vào giữa đan điền rồi bắn thẳng vào bão cát phía xa xa.

Cách đó khoảng trăm mét không khí đột nhiên nhộn nhạo rồi hình ảnh một nam tử từ từ hiện ra. Người này tóc đen ngắn, ánh mắt trầm uất không hợp với khuôn mặt trẻ và trắng nhợt của tuổi thiếu niên, hắn chính là Huy Tân đã âm thầm theo dõi Mộc Vân Anh suốt hai tuần nay.

Khi xác định nguyên anh của Mạc Nguyên thật sự đã bị hủy bởi đạo laser vừa rồi, Huy Tân mới chạy lại xem xét thương thế của Mộc Vân Anh.

Bị rơi tự do từ trên cao xuống, Mộc Vân Anh không tránh khỏi bị nội thương và chút trầy sướt nhẹ. Cũng may ở đây là đồi cát, chứ nếu là nơi đất cứng thì không thể chỉ bị sơ sài như thế này.

Huy Tân vội tra xét trong giới chỉ của Mạc Nguyên với hy vọng sẽ có thuốc giãi độc, nhưng đã phải khiến hắn thất vọng. Chỉ kiếm được vài món pháp bảo, phù lục cùng tinh thạch, ngoài ra thì chẳng còn gì, tiên đơn và thuốc giải ngay cả một viên cũng không thấy.

Đổ ra vài viên đan dược chuyên trị nội thương mà hắn đã chiếm được từ mấy cướp đường cho Mộc Vân Anh phục dùng trước. Sau đó khẽ đỡ nàng vào kiệu rồi mới ngồi xếp vận hành linh lực khu trừ bớt độc tố trong người nàng ra.

Nhưng hai người chưa an ổn được bao lâu thì dị biến lại phát sinh.

Khi tia laser màu đỏ do Huy Tân bắn sâu vào trong cơn bão cát màu đỏ ở đằng xa, vốn đang xoay cuồng theo một tiết tấu nhất định nào đó. Thình lình nó đã trở nên khuấy động cuồng bạo mất trật tự như con thú dữ ngủ say bị đánh thức tỉnh bắt đầu mở rộng phạm vi ra bên ngoài.

Mới đầu chỉ được một mét một giờ, nhưng càng về sau tốc độ của nó lại càng nhanh hơn. Trong vòng một ngày đã đến sát bên ngoài cái kiệu.

Tuy vậy giờ phút này Huy Tân đang vận công ép độc trị thương đến lúc trọng yếu không thể phân tâm, nên không tài nào phát hiện ra nguy hiểm như lang sói đang gầm gừ không ngừng từng bước tiến tới gần.

Phải đến hai ngày sau, Huy Tân mới phụ trợ Mộc Vân Anh ép thổ một ngụm huyết đen ra ngoài, từ đó linh lực được thông suốt tự vận hành điều trị nội thương.

Huy Tân nhẹ thở một hơi thu công lại cầm vài tấm phù lục lên nhìn. Đây toàn là phù lục dùng để chữa trị ngoại thương, hắn tìm mãi mới thấy được một tấm có ích cho nội thương. Không chần chừ hắn liền vỗ nó lên vai nàng đồng thời kích hoạt pháp thuật được ẩn dấu bên trong tấm bùa ra, bắt đầu quá trình trị thương.

Từng phút trôi qua, nhiệt thân Mộc Vân Anh không ngừng tăng nhanh. Mày liễu thường nhăn nhúm lại nhường như đang trải qua vô tận khốn khổ. Hai vành thái dương và trán lấm tấm đầy mồ hôi, nhưng không được bao lâu đã bốc hơi thành từng dòng khí trắng bay lên cao.

Yên lặng ngồi hộ pháp một bên, Huy Tân nhìn đôi vai gầy của nàng đang run rẩy trong đau đớn thì lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng những gì có thể làm thì hắn đã làm, chỉ mong Mộc Vân Anh có thể kiên cường vượt qua.

Lại thêm một ngày một đêm trôi qua, Huy Tân thấy thời gian đã qua khá lâu nhưng vẫn không có tiến triển gì thì biết là đã không ổn. Cơ thể nàng không được trải qua tiên khí quán thể như hắn nên không thể chịu đựng được thân nhiệt cao khủng khiếp như thế thêm giây phút nào nữa.

Đang lúc hắn không biết có nên gở bỏ tấm phù trên vai nàng ra không, thì Mộc Vân Anh lại phun ra thêm một ngụm máu đen khác. Lần này không phải là máu độc như lần trước mà là máu bầm đã bị tích tụ ứ đọng trong cơ thể.

Tinh thần hắn luôn bị căng cứng suốt thời gian qua, giờ mới trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Sau một hơi thở dài, Huy Tân ngồi bịch xuống sàng kiệu hai tay hai chân xụi lơ. Hắn bấy giờ mới biết không ngờ ngồi chờ đợi thôi cũng mệt chết người ah.

Tuy mệt nhưng miệng Huy Tân vẫn cười toe tóe, vì hắn biến hiện tại Mộc Vân Anh đã không sao. Nàng chỉ cần tịnh dưỡng thêm một chút là sẽ lại có thể tiếp tục cãi cọ đánh nhau với hắn. Càng nghĩ hắn càng yên tâm rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi mất.

Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết được bao lâu thì Huy Tân bỗng giựt mình mở mắt thức tỉnh bởi một tiếng động lạ. Đột nhiên một tiếng rầm nổ ra như trời rung đất chuyển.



Huy Tân vội đứng bật dậy nhìn ra bên ngoài thì chỉ thấy toàn bộ trời đất là một màu đỏ vàng, tầm nhìn xa đã bị thu hẹp đến cực đỉnh. Khi hắn quay đầu lại Mộc Vân Anh cũng đã thu công lại mở mắt ngạc nhiên nhìn hắn.

“Lát nói sau, bây giờ phải tìm cách ra khỏi đây đã. Huynh nghĩ chúng mình đã bị cuốn vào Xích Viêm tử vực rồi.” Huy Tân vội nói rõ tình hình tồi tệ ra.

“Sao vậy được, chuyện gì đã xảy ra? Làm sao lại bị rơi vào nơi này?” Mộc Vân Anh vén màng cửa nhìn ra ngoài kiệu rồi sợ hãi nói.

“Chuyện dài lắm, vừa đi vừa nói.” Huy Tân vội thúc giục cái kiệu bay lướt đi đại về phía nam.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Mộc Vân Anh đã bình tĩnh lại một chút nhìn hắn hỏi.

Huy Tân cười khổ lắc đầu “Huynh cũng không biết. Nhưng vẫn tốt hơn là cứ đứng yên một chỗ”

Hắn cũng không hiểu tại sao như vậy, nhưng trực giác mách bảo cho hắn biết đang có cái gì đó rất kinh khủng đang tiến về phía này. Một cảm giác luôn bị kẻ địch nhìn chằm chằm, nhất cử nhất động đều lọt vào mắt đôi phương khiến Huy Tân muốn nổi điên.

Tựa như Mộc Vân Anh cũng có cảm giác này nên vẫn không ngăn cản hắn lại.

Mặc dù đã kích hoạt dùng hết linh lực trong khối thượng phẩm tinh thạch cuối cùng kia, làm cho cái kiệu phi hành hết công suất. Nhưng cái cảm giác đó không hề giảm, thậm chí nó ngày một mạnh mẽ hơn.

Phóng bay đi được vài phút, cái kiệu bỗng dưng hơi rung động rồi như bị một vật gì đó bắt được đứng yên tại chỗ giữa không trung. Rồi ngay sau đó nó liền bị ném đi bởi một lực vô cùng cường đại đập thẳng xuống đất.

“Oanh!” Một tiếng cái kiệu đã bị đánh bẹp dí thành một đống sắt vụn chẳng còn ra hình thù gì.

Ở trên không trung phía xa có một đôi nam nữ đang đạp phi kiếm sắc mặt vô cùng khó coi liếc nhìn pháp bảo phi hành của mình ở dưới đất một cái, rồi lại nhìn trừng trừng về hướng của một bàn tay quái thú khổng lồ ngưng tụ thành bởi hỏa linh lực đang lơ lửng trên trời, nó có bốn móng vuốt bao bọc trong giáp xác màu đỏ sần sùi.

Hai người Huy Tân trước đó nhờ lợi dụng một giây trước khi cái kiệu bị ném đi đã kịp lúc bay khỏi ra ngoài mà thoát được một mạng.

Tuy Vậy khi nhìn bàn tay hỏa linh khi kia như nhận ra được điều gì, Huy Tân trong lòng lại vô cùng buồn rầu.

Khả năng khống chế linh khí đến mức có thể ngưng hình như thế này thì dù là lão quái Hợp Thần kỳ cũng đừng mơ tưởng tới. Chỉ có những chân nhân Hóa Thần mới có bản lãnh khủng khiếp tùy ý điều động linh khí trong tự nhiên.

Bàn tay thú như có mắt thấy được một màn này khiến nó giận dữ lại bổ một trảo về phía hai người.

Trong lúc ngàn cân treo sợ tóc, Hai người như ngầm hiểu nhau tức tốc dùng hết sức lực bình sinh cùng phát ra một chưởng về hướng đối phương. Sau một tiếng ầm nổ ra, thân hình hai người bị lực phản chấn đẩy ra hai hướng ngược lại bay vút đi nên tránh được một kiếp.

Mộc Vân Anh không phân vân dồn hết pháp lực xuống chân tạo thành một tia chớp màu hồng kích bắn đi, còn Huy Tân thì chân đạp đất dở hết tất cả tuyệt học của mình mà lao đi nhanh như một viên đạn.

Nhường như phát hiện trong hai người thì tên nam tử có pháp lực nông cạn hơn nhiều, nên bàn tay thú liền đuổi theo đánh một chưởng xuống với ý đồ ép Huy Tân thành một đống thịt nát.

Huy Tân liều mạng chạy, có lúc tốc độ lên tới 662km/h nhưng cũng như muối bỏ biển như kiến đua voi, không tài nào tránh được một chưởng kinh thiên đoạt mệnh này.

Mộc Vân Anh nhận ra tình cảnh của Huy Tân thì sắc mặt tái xanh cắt không ra giọt máu, phi kiếm dưới chân cấp tốc đánh một vòng cung quay ngược lại. Rồi dùng hết tuyệt kỹ của mình mà đánh chặn lại thế sơn áp đảo của bàn tay quái thú.

Dưới áp lực kinh khủng khi đứng trước đường ranh sinh tử, ánh mắt Huy Tân càng tỏ ra bình tĩnh một cánh kỳ dị.

Chân đạp một bước phóng lên cao, cả thân người quay ngược lại 180 độ lơ lửng trên không đối diện với bàn tay quái thú. Hai tay đã nắm chặt lấy khẩu sonic quen thuộc từ bao giờ rồi bắt đầu tiến hành nhắm bắn.

Khi vừa kết thúc một đợt bắn hắn lại nạp tinh thạch vào rồi lại nhắm bắn. Cứ thế được tám - chín lần thì bàn tay quái thú đã vồ đến ngay trước mắt.

Nhưng đúng thời khắc này, một trảo đó chợt run lên rồi ầm ầm chấn động lung lay. Hỏa linh khí được tích tụ bên trong bị sóng chấn động khuấy động rồi không ngừng bùng nổ bạo loạn. Cuối cùng nó biến thành một quả cầu lửa khổng lồ tản mát vô tận hỏa linh khí ra xung quanh.

Hơi nhiệt lửa chết người ào ào ập tới, Huy Tân đang sửng sờ nhìn đột biến bất ngờ xảy ra thì bị cái nóng lay tỉnh. Hắn lật đật phóng về phía sau rồi tế ra một vòng bảo hộ hệ thủy.

Sau vài hơi thở qua đi quả cầu lửa đỏ trên cao đã thu nhỏ lại chỉ còn là một đóm lửa nhỏ cỡ bàn tay người lớn.

Mộc Vân Anh thần sắc lúc này đã khá hơn, nhưng hai tay vẫn liên tục bấm pháp quyết thúc giục bảo vật chiếc khăn tỏa ra hơi sương đóng băng một tầng xung quanh đóm lửa đó.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau cười vui sướng khi thoát ra được từ móng vuốt tử thần.

"Chúng mình chạy nhanh, huynh không tin bàn tay quái thú đó lại có thể dễ dàng bị tiêu trừ như vậy" Huy Tân lên tiếng đề tỉnh Mộc Vân Anh rồi bắt đầu xoay người chạy trước.

Gật đầu lĩnh hội, Mộc Vân Anh thu pháp lại lao nhanh theo sau hắn rồi hỏi. “Phát thuật của huynh vừa rồi là gì vậy, sao lại có uy lực kinh thiên đến thế?”

“Huynh cũng không rõ.” Huy Tân cười khổ nói. “Đó chỉ là công kích có uy lực tương đương với Kim Đan kỳ đỉnh mà thôi, chắc phần lớn là do hỏa linh khí tích tụ ở trong bàn tay đó quá lớn nên dù lớp vỏ bên ngoài vô cùng cứng rắn, nhưng một khi bị kích thích thì cũng sẽ phát nổ như một quả bomb hệ hỏa. Nếu đổi lại là một loại linh lực nào khác mà không phải là hỏa thì huynh giờ đã chỉ còn là một đống tro tàn.”

Chỉ được phút chốc sau khi hai người bỏ chạy đi, thì hỏa linh khí của toàn bộ vùng phụ cận như bị một lực lượng thần bí nào đó thu hút tập trung lại với nhau, tạo thành một cơn xoáy lốc lớn, quay xung quanh đóm lửa nhỏ đang bị nhốt trong băng.

Chẳng bao lâu sau một bàn tay thú khổng lồ màu đỏ khác lại xuất hiện phá băng mà ra. Nó lượng một vòng rồi nhằm theo hướng hai người Huy Tân đã bỏ trốn mà đuổi theo.

Biết được bàn tay quái thú đã nhanh chóng phục hồi và phá khốn ra, Huy Tân thầm kiêu khổ liền hồi.

"Chúng mình còn bao nhiêu trung phẩm tinh thạch?" Mộc Vân Anh nói thẳng vào trọng tâm vấn đề.

"Nếu gộp luôn cả số lượng vừa lấy từ giới chỉ của tên thiếu niên hôm trước thì tổng cộng chỉ được 82 khối." Huy Tân vừa chạy vừa trả lời mà hơi thở vẫn đều và đầy đặn.

"Nói cách khác chúng mình chỉ có thể cản bàn tay quái thú đó được trên dưới 9 lần."

"Đó là nếu linh lực của huynh và muội khi còn ở trạng thái đỉnh phong, huống chi muội vừa mới bị nội thương linh lực sa sút. Chỉ e..." Huy Tân nói tới đây thì nghẹn lời lo lắng nhìn nàng.

Mộc Vân Anh lắc đầu cố cười nói. "Muội không sao, đại ca đừng lo."

Tuy nói thế nhưng Huy Tân muốn không lo cũng không được. Sau ba lần thành công ngăn chặn thế tới của bàn tay quái thú, Mộc Vân Anh thần sắc bắt đầu trắng bệt tốc độ phi hành chậm đi hẳn.

Từng phút trôi qua là linh lực của nàng càng thất thoát nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã vô lực đứng dựa vào người hắn.

Huy Tân đành vừa cõng nàng trên lưng vừa chạy, nhưng sức người cũng có giới hạn của nó. Hắn không biết đã bao nhiêu lần bị bàn tay quái thú tấn công, đã tiêu hao bao nhiêu tinh thạch bắn cản lại. Hắn chỉ biết không ngừng cắm đầu mà chạy như điên về phía trước.

Cuối cùng giây phút định mệnh cũng đã đến, Huy Tân sau khi bắn xong phát súng sonic cuối cùng thì lại phát hiện hai chân mình không thể di động được. Cả thế giới như bắt đầu chìm dần xuống, hai người bị rơi vào một vùng cát lún khổng lồ.

Dù Huy Tân có một thân đầy thể lực mà không có điểm tựa để phát lực thì cũng không có đất để mà dụng võ. Ngược lại càng giãy giụa thì càng bị cuốn trôi xuống nhanh hơn.

Liếc nhìn đốm lửa phía trên đầu đang không ngừng ngưng tụ hỏa linh khí lại, Huy Tân cười đắng.

Mộc Vân Anh lòng vô cùng hối hận khóc tự trách. "Huynh có hối hận vì đã gặp muội không? Nếu không có muội thì chuyện đã đâu ra nông nổi này. Tất cả là do muội gây ra, nếu ngày đó muội không phát rồ bỏ chạy thì đâu bị Mạc Nguyên đuổi theo, rồi không bị cuốn vào Xích Viêm tử vực, rồi..."

Nàng nói được tới đây thì miệng nhỏ chúm chím bị người đối diện thình lình ngậm khít lấy, chỉ ấm ớ được vài tiếng rồi không còn biết gì nữa. Trong đầu Mộc Vân Anh lúc này không còn nghĩ đến sợ hãi, tự trách, hay hối hận, nhưng duy chỉ có hình bóng của người trong lòng.

Hai người họ ôm chặt lấy nhau không màng đến những nguy hiểm xung quanh, cứ mặc kệ cho thân thể mình dần, bị bóng tối vô tận cắn nuốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play