Editor: Aubrey.
Tuy Chu Mạt và Ninh Đường là bạn thân, nhưng Chu Mạt không biết mối quan hệ của bạn mình và Cố Quân Dao.
Mấy năm trước, lúc Cố Quân Dao chưa nổi tiếng, vì giá thuê nhà trong thủ đô quá cao, nên anh và Ninh Đường đã chọn cách chia tiền thuê nhà ở chung. Từ trước đến nay, Chu Mạt chỉ cho rằng hai người là bạn bè bình thường thôi.
Cho nên, khi nghe y tá nhắc đến Cố Quân Dao, phản ứng đầu tiên của Chu Mạt là kéo Ninh Đường đi xem. Cố Quân Dao là công tử nhà giàu, gia thế hiển hách, Ninh Đường là người đại diện của anh, đi gặp người ta vốn là chuyện bình thường.
Nhưng Ninh Đường lại cự tuyệt.
Chu Mạt nghi hoặc: "Sao vậy?"
Ninh Đường lắc đầu: "Thôi đi, đừng làm phiền người ta."
Cậu thật sự không muốn đi, hay nói đúng hơn là không dám.
Cậu không muốn tận mắt nhìn thấy Cố Quân Dao và Tô Hàng ở chung, càng không muốn chứng kiến sự dịu dàng mà thường ngày Cố Quân Dao dành cho mình trao cho Tô Hàng.
Tuy sự dịu dàng kia vốn dĩ là thuộc về Tô Hàng.
Cậu nhớ lại những lời Tô Hàng nói vào ngày thứ hai cậu nằm viện, cậu là kẻ mạo danh, là kẻ ăn cắp sự ấm áp và tình yêu của Cố Quân Dao.
Ninh Đường quay người đi, cậu cảm thấy rất khó chịu, thở không nổi.
Chu Mạt vội đuổi theo, đi được vài bước, đột nhiên thấy Ninh Đường dừng lại, Chu Mạt không kịp phản ứng, suýt nữa đã đâm vào Ninh Đường.
Ninh Đường hỏi: "Tô Hàng không có bác sỹ gia đình sao?"
Chu Mạt: "Hở?"
Ninh Đường lại nói tiếp: "Cho dù không có, Cố Quân Dao cũng có mà, hà tất gì phải đến bệnh viện?"
Chu Mạt không phải tân binh mới vào nghề, Ninh Đường đã nói đến mức độ này, cậu đã nhanh chóng hiểu ra.
Đúng vậy, nơi mà nghệ sỹ sợ nhất chính là bệnh viện.
Không gọi bác sỹ tư nhân tới, cố tình chạy đến bệnh viện rêu rao khắp nơi, rốt cuộc muốn làm gì?
Mặc dù độ bảo mật của bệnh viện tư nhân khá tốt, nhưng dù sao cũng là nhân vật của công chúng, rất dễ bị chú ý. Chẳng mấy chốc, việc này sẽ bị lộ ra ngoài.
Chờ một chút, để lộ ra?
Tạo scandal couple?
Chu Mạt hít mạnh một hơi, theo lý mà nói, với địa vị bây giờ của Tô Hàng vốn không cần cọ độ hot của Cố Quân Dao. Mà địa vị của Cố Quân Dao cũng không phải lớn bình thường, sau lưng còn có Cố thị chống lưng, nếu được một người như vậy nâng đỡ mình, chẳng phải sau này sẽ được một bước lên mây, muốn gì được đó sao?
Chu Mạt đang tự hỏi nếu mình gọi Tô Hàng là tâm cơ boy có quá đáng hay không, cậu quay đầu lại, đã thấy Ninh Đường đi về hướng phòng VIP.
***
"Cảm ơn anh, em đỡ nhiều rồi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hàng trắng bệch, hắn ôm bụng, tuy thần sắc tiều tụy, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp thuần khiết của mình.
Trời sinh Tô Hàng có một nét đẹp như thiên sứ, từ khoé mắt cho đến đuôi lông mày đều rất có thần thái, chiếm vị trí hàng đầu trong giới giải trí. Kết hợp với nhan sắc là giọng hát của hắn, nói không khoa trương, giọng hát của hắn êm dịu như suối chảy rốc rách, vừa trong trẻo vừa sạch sẽ.
Thiên tài âm nhạc luôn được mọi người vây quanh, người đẹp, giọng đẹp, tên cũng hay.
Có thể dùng từ hoàn mĩ để ám chỉ hắn.
"Đau dạ dày mà còn uống rượu?" Nhắc tới uống rượu, Cố Quân Dao chợt nhớ ra một chuyện, lấy điện thoại ra định gọi cho một người, nhưng lại gọi không được.
Tô Hàng nhẹ giọng nói: "Nghe nói "Con Đường Thành Tiên" đang cháy vé ở các rạp chiếu phim, em vui lắm! Lúc nãy định hẹn anh đi ăn mừng, kết quả... lại phiền anh đưa em tới bệnh viện, em xin lỗi."
Cố Quân Dao: "Cho tôi mượn điện thoại của cậu một chút."
"Ồ." Tô Hàng đưa cho anh, hơi thất vọng rũ mắt: "Anh muốn gọi cho người đại diện của anh sao?"
"Không phải." Cố Quân Dao tìm danh bạ: "Tôi gọi người đại diện của cậu tới đưa cậu về."
Tô hàng sửng sốt, cười nói: "Có anh giúp em là được rồi, chị Lan đang rất bận..."
Cố Quân Dao tường thuật lại mọi chuyện cho người trong điện thoại, xông xuôi, anh trả lại cho Tô Hàng: "Tôi phải về nhà."
Trong lòng Tô Hàng trầm xuống, nhưng hắn điều khiển sắc mặt rất tốt: "Về... Về nhà chính của Cố gia?"
Thần sắc Cố Quân Dao ngưng trọng, ánh mắt vốn lạnh lùng trở nên ghê tởm: "Nơi đó không phải nhà của tôi." Giọng điệu không nặng không nhẹ, xem ra là nói thật.
Tô Hàng theo thói quen nhìn mặt đoán ý nhận ra mình đã làm Cố Quân Dao tức giận, hắn cẩn thận nắm tay Cố Quân Dao, an ủi anh.
Quả nhiên, sắc mặt Cố Quân Dao tốt hơn nhiều: "Không được ăn đồ cay hoặc những món kích thích nữa, cũng không được uống rượu. Tôi nhờ người đi mua sữa cho cậu, uống xong rồi ngủ đi."
Tô Hàng ngạc nhiên: "Không ngờ anh hiểu rõ chứng bệnh này đến vậy."
Cố Quân Dao nhìn xuống nền gạch men, hình như đang nghĩ đến điều gì đó: "Dạ dày của cậu ấy cũng không tốt."
Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Cố Quân Dao theo bản năng rụt tay về, Tô Hàng mất hứng, khó chịu nhìn ra ngoài.
Thấy Ninh Đường đột nhiên xuất hiện, Cố Quân Dao hoảng hốt: "Sao em lại tới đây?"
Chu Mạt ở phía sau đóng cửa lại, cười ha ha đáp: "Nghe mấy y tá ở ngoài nói nhìn thấy Cố Quân Dao và Tô Hàng, tôi và Đường Đường nghe vậy giật cả mình, tưởng Cố đại thiếu gia gặp chuyện, nên mới chạy tới đây xem."
Tô Hàng tươi cười nói: "Quân Dao không sao, là tôi bị đau dạ dày, trong lúc dự tiệc khai trương đau đến mức chịu không nổi, nên mới nhờ anh ấy đưa tôi đến bệnh viện."
Ninh Đường hoàn toàn làm lơ với nụ cười ngây thơ vô tội của Tô Hàng, thờ ơ hỏi: "Trợ lý của cậu đâu?"
"Một người bị cảm xin nghỉ phép, người còn lại thì về quê thăm người thân rồi, chỉ còn một mình tôi." Tô Hàng cảm kích nói với Cố Quân Dao: "Cũng may có Quân Dao, nếu không, em không biết phải xoay sở như thế nào nữa."
Chu Mạt nhìn trái nhìn phải, một người thông minh như cậu, từ khi vào phòng đã nhận ra có gì đó không ổn. Thiên tài âm nhạc Tô Hàng và người đại diện kim bài Ninh Đường, rõ ràng ngoài mặt là vui vẻ trò chuyện, nhưng cậu lại cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Người ta có câu ai đến trước làm chủ, cậu cảm thấy điệu bộ của Tô Hàng giống như đang toả ra mùi trà xanh, quả thật có tác dụng làm cho người ta tỉnh hẳn ra.
Gì mà không biết xoay sở như thế nào? Thì cứ gọi điện thoại cho công ty, gọi người tới đón mình, sau đó gọi cho bác sỹ tư nhân, cần gì phải đóng vai công chúa yếu đuối.
Chu Mạt thầm trợn mắt, ngoài mặt vẫn duy trì tư thế tinh anh phong độ. Nam thần quốc dân khiến hàng ngàn mỹ nữ ngã quỵ Tô Hàng, quả nhiên danh xứng với thực, ở trong giới giải trí không có tính cách thiết lập cố định nào, Chu Mạt vốn không hề ngạc nhiên.
Ánh mắt của Ninh Đường thâm trầm, bình tĩnh nói: "Tô tiên sinh là nhân vật của công chúng, dù cẩn thận cỡ nào cũng rất dễ bị người ngoài nhìn thấy. Lúc nãy tôi đã thông báo cho nhân viên an ninh của bệnh viện, có lẽ sẽ không phát sinh cảnh báo chí bao vây, truyền thông bất ngờ xông vào tận đây đâu."
Nụ cười trên mặt Tô Hàng cứng đờ, một lát sau mới cười đáp: "Không hổ danh là người đại diện của Quân Dao, thật đáng tin cậy."
Ninh Đường nhàn nhạt liếc Cố Quân Dao: "Hai vị cứ từ từ trò chuyện, chờ Tô tiên sinh truyền dịch xong, anh cứ đưa cậu ấy về nhà."
Ninh Đường nói xong, rời đi, lúc này Cố Quân Dao mới có phản ứng, bất giác đuổi theo chặn người ở cửa: "Ninh Đường, anh..."
Chu Mạt không hiểu tình cảnh hiện tại là gì.
Cố Quân Dao muốn nói lại thôi, anh định giải thích, nhưng nghĩ lại mình và Tô Hàng hoàn toàn trong sạch, cần gì phải vẽ rắn thêm chân, ra vẻ giấu đầu lòi đuôi? Vì vậy, lời vừa ra đến miệng bị nuốt trở vào, anh thấy sắc mặt của Ninh Đường tái nhợt, không khỏi đau lòng, lại nhìn cơ thể đơn bạc của cậu, anh mới chợt nhớ ra một chuyện: "Em đến bệnh viện tái khám?"
Cố Quân Dao lo lắng hỏi: "Vết thương thế nào..."
"Không sao." Ninh Đường lạnh giọng ngắt lời anh, cứng nhắc trả lời: "Đã lành từ lâu rồi."
Ninh Đường không muốn để ý đến Cố Quân Dao nữa, bước nhanh ra khỏi bệnh viện.
Chu Mạt ở phía sau chạy theo, thở hổn hển nói: "Tớ nói này, tớ biết là cậu đang giận Cố thiếu gia, nhưng cũng đừng lấy sức khoẻ của mình ra xả giận như vậy chứ. Đã lỡ đến đây rồi, mau chóng đi kiểm tra đi!"
Ninh Đường ngồi vào ghế lái, nịt dây an toàn, rất tự nhiên chiếm chỗ của bạn mình: "Lên xe?"
Chu Mạt định nói đây là bảo bối Ferrari của cậu, nhưng đành yên lặng ngồi vào ghế phó lái, dây an toàn còn chưa kịp buộc chặt, Ninh Đường đã đột ngột tăng ga. Chiếc Ferrari lao như một mũi tên, lao nhanh trên con đường không một bóng người nào.
Huyết áp của Chu Mạt tăng vọt, lòng bàn chân lạnh như băng, lớn tiếng văng tục, thấy Ninh Đường ỷ đang là hừng đông mà lao nhanh như bay. Chu Mạt tái mặt, thở hổn hển như trâu: "Tiểu Đường! Cậu tỉnh táo lại đi! Đừng tự hành xác như vậy, đừng để xảy ra cảnh xe không có chuyện gì, mà người thân phải lấy nước mắt rửa mặt đó! Nếu như cậu muốn xả giận, cứ nện tớ vài đấm đi!"
Ánh đèn neon lấp loé chiếu vào đáy mắt trong suốt của Ninh Đường, ánh mắt mê người tỏa ra ánh sáng lung linh. Tốc độ xe từ từ chậm lại, Ninh Đường cúi đầu nhìn đồng hồ, dư quang phát hiện Chu Mạt đang kêu cha gọi mẹ, cậu ôn hoà hỏi: "Cậu cho tớ đua xe xả giận nha?"
Trên trán Chu Mạt đầy mồ hôi: "Không phải chứ?"
Ninh Đường: "Còn một tiếng nữa là chuyến bay đến Hỗ thị cất cánh rồi."
Chu Mạt: "..."
"Đây không phải trọng điểm." Chu Mạt ôm ngực, hung hăng nói: "Mà là tăng tốc độ như vậy là phạm luật!"
Ninh Đường không vì vậy mà nghiêm túc tự kiểm điểm, cậu đưa mắt nhìn về phía trước, một tay cầm vô-lăng, tay còn lại chống lên cửa sổ xe. Chu Mạt lại nhịn không được văng tục, đang định nhắc Ninh Đường lái xe bằng một tay như vậy nguy hiểm lắm, Ninh Đường bỗng nhiên bình thản nói: "Chu Mạt, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Chu Mạt: "Chuyện gì?"
Mưa phùn làm ướt cửa sổ xe, Ninh Đường nhìn cần gạt nước chuyển động, cực kỳ bình tĩnh nói: "Tớ muốn từ chức làm người đại diện của Cố Quân Dao."