Editor: Aubrey.
Nhân vật trong tác phẩm "Người trong gương" là một trong những vai diễn xuất sắc nhất của anh, trong đó anh vào vai một bệnh nhân bị tâm thần phân liệt, sở hữu hai nhân cách. Ban ngày, anh là một chàng trai hiền lành, thường xuyên bị bắt nạt, kiếm sống bằng nhiều nghề như nhân viên chuyển phát nhanh, phát tờ rơi và rửa bát ở quán ăn. Anh sống trong một căn nhà cũ nát với giá thuê chỉ năm mươi đồng cùng với một con mèo và một con chó hoang mà anh tình cờ cưu mang.
Nhưng đến tối, anh sẽ biến thành một kẻ hung bạo, khát máu, bắt buộc phải hành hạ những con vật nhỏ mới thoả mãn được cơn thú tính của anh.
Một hôm, đàn anh ở cùng phòng với anh lẽ ra phải ở lại tăng ca đột nhiên về nhà, người này là nam hai đóng vai một đàn anh tốt bụng, nhưng lại âm thầm bắt nạt nam chính, lúc về nhà đã tận mắt chứng kiến cảnh nam chính điên cuồng phanh thây một con vật.
Gã sợ đến nỗi té tại chỗ, kinh hoảng cố gắng bò dậy chạy ra ngoài. Lúc đó, nhân cách thứ hai của Cố Quân Dao thì xách con dao phay đầy máu đuổi theo.
Tên đàn anh cố gắng hết sức liều mạng chạy, chạy đến đồn cảnh sát báo án, nhưng bởi vì quá sợ, nên nói không được rõ. Cảnh sát cho là gã đang làm trò nên đã đuổi ra ngoài, phải mất gần ba tiếng, gã mới thành công thuyết phục cảnh sát tới bắt người.
Nhưng khi về nhà mở cửa ra, đừng nói không hề thấy dấu vết của thịt nát, xương tan, ngay cả một vết máu cũng không có. Còn kẻ biến thái mà gã lên án thì đang mặc đồ ngủ hình con thỏ nhìn gã bằng cặp mắt ngơ ngác, bàng hoàng, bối rối và sợ hãi.
Nội dung phim kết hợp ăn ý giữa một người hiền lành, chất phác vào ban ngày, và cảnh tượng tàn sát đẫm máu của tên biến thái vào ban đêm, tình tiết dữ dội, thú vị, đan xen những cảnh quay rùng rợn. Cùng với kỹ năng diễn xuất hoàn hảo của Cố Quân Dao, một người phân thành hai nhân cách, mô tả rất chính xác tính cách của một người bị tâm thần phân liệt.
Khán giả hồi hợp xem tên đàn anh kia gọi cho cảnh sát, nhưng vẫn không một ai tin gã, để cho gã phải ở lại một mình với nam chính. Đến cảnh nam chính nhìn thấy bản thân mình đang cười toe toét trong gương, anh sợ hãi khóc thét, đau đớn và bất lực ôm lấy cơ thể mình, kéo dài cho đến tận buổi tối ngày hôm sau, nhân cách thứ hai của anh trỗi dậy, vô cùng phấn khích trước trận chiến sắp tới với người bạn cùng phòng của mình.
Fans hâm mộ mê mẩn đến nỗi đua nhau hét lớn, còn đồng nghiệp trong nghề thì không ngớt lời khen ngợi.
Đến khi MC công bố: "Người chiến thắng giải thưởng Kim Lộc cho vai nam chính xuất sắc nhất là... Cố Quân Dao trong bộ phim 'Người trong gương'!!!"
Không có ai cảm thấy bất ngờ, bởi vì đây là chuyện hiển nhiên.
Hai người đoạt giải còn lại là Giải Lạc Nguyên và Tả Châu cũng tâm phục khẩu phục, vỗ tay chúc mừng.
Hội trường tràn ngập tiếng vỗ tay như tiếng sấm rền vang, kéo dài một hồi lâu chưa dứt. Fans hâm mộ ở hàng ghế ngoài cùng bật khóc, không khống chế được tâm trạng vỡ oà, đồng loạt đứng lên hô to: "Quân Dao, chúng em yêu anh!"
Dưới ánh sáng chói loá của vô số ánh đèn sân khấu, dưới ống kính của vô số phương tiện truyền thông, giữa vô vàn tiếng reo hò của những người hâm mộ, Cố Quân Dao thong dong đứng dậy, sải bước đi đến vị trí cao nhất, nhận lấy chiếc cup mà anh hằng mơ ước bấy lâu.
Ngay khoảnh khắc Cố Quân Dao cầm chiếc cup trên tay, Ninh Đường mới thật sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng chờ được ngày này, cuối cùng cũng đợi được giây phút này.
Dưới ánh nắng mặt trời, thiếu niên mười tám tuổi đứng đón mình trước gió, mang trong mình niềm đam mê của tuổi trẻ, kiên quyết khẳng định rằng: "Tôi thích làm diễn viễn, tôi sẽ thi vào trường điện ảnh, tôi sẽ trở thành nam diễn viên chính xuất sắc nhất!"
Người con trai ở bên cạnh thiếu niên lúc ấy, lẳng lặng nghe tâm nguyện của anh, yên lặng nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin ấy.
Cậu nghĩ, em muốn được tận mắt nhìn anh thật sự trở thành nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
"Chắc chắn sẽ được, anh nhất định sẽ thành công." Cậu nói.
Em sẽ giúp anh trở thành nam chính xuất sắc nhất, không ngại trả bất cứ cái giá nào, bất kể phải trả giá ra sao, bất kể phía trước có bao nhiêu trở ngại, em cũng sẽ đồng hành với anh đến cùng, đến ngày anh thật sự trở thành nam chính xuất sắc nhất.
Dù giữa đường phát sinh chuyện của Tô Hàng, em cũng phải giữ lời hứa của mình, phải thực hiện đến cùng.
Cuối cùng cũng thành công.
Ninh Đường yên lặng nở nụ cười, cậu đưa tay gạt đi giọt lệ trên khoé mắt.
Cậu nhẹ nhàng đứng dậy, lặng lẽ rời đi, cuối cùng, cậu cũng đã trút được gánh nặng cuối cùng của mình.
***
Tiếng vỗ tay vẫn còn vang vọng, cho đến khi Cố Quân Dao nghiêng người, giơ tay nhận micro, bên dưới mới hoàn toàn yên tĩnh lại, những người hâm mộ kích động chờ nghe anh phát biểu.
Cố Quân Dao đã chuẩn bị xong bài phát biểu của mình, cũng đã thuộc làu làu. Trước tiên, anh cảm ơn ban tổ chức của buổi lễ hôm nay, tiếp theo là cảm ơn đoàn phim, đạo diễn và biên kịch, kế đến là những người đã luôn ủng hộ anh. Khi anh nói đến đây, những người hâm mộ ở đằng xa cảm động đến mức không kiềm được nước mắt.
Cố Quân Dao nói tiếp: "Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn người đại diện của tôi."
Mai Tiểu Mai ở dưới khán đài kinh ngạc, vì câu này không có trong kịch bản.
Đối mặt với những khuôn mặt hoang mang tại hội trường, Cố Quân Dao làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Cảm ơn Ninh Đường, người đại diện của tôi. Nếu như không có cậu ấy, tôi sẽ không có ngày hôm nay, cậu ấy là người đã giúp tôi có được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất này, trên chiếc cup này cũng nên có tên của cậu ấy."
Chu Mạt ngồi trên thính phòng nghe vậy, vô cùng sửng sốt, mấy giây sau, cậu vừa mừng vừa ghen tị nói: "Coi như anh còn một chút lương tâm, còn biết cảm ơn Ninh Đường. Nhưng tại sao, tại sao tôi không được nghệ sỹ nào tri ân báo đáp hết vậy?!"
Cuối cùng, Cố Quân Dao cúi người, hội trường lại náo nhiệt một lần nữa.
Trên phát sóng trực tiếp cũng nổ tung.
Quả nhiên danh xứng với thực, tham kiến bệ hạ!
Nếu Cố Quân Dao không đi đóng phim nữa, không biết có ai có thể thay thế anh ấy không?
Vì Cố Quân Dao, tôi luôn sẵn sàng chiến đấu!
Hu hu hu, chồng của tôi tốt quá, biết nhớ tới đạo lý tri ân báo đáp, uống nước nhớ nguồn. Cảm ơn sự nỗ lực của người đại diện, thương cậu ấy quá.
Vừa đẹp vừa có tài, còn biết cảm ơn người khác, nghệ sỹ như thế này thật hiếm.
Các chị em, mấy cô không thấy Cố Quân Dao và Ninh Đường xứng đôi sao? Người đại diện và diễn viên xuất sắc nhất, cả hai đều rất soái, má ơi, tôi bị thồn đường nhiều quá rồi!
Lầu trên quá chí lý!!!
Moá! Cô vừa phát hiện ra một chân trời mới đó!
Tiếp theo, MC công bố tên người đoạt giải vai nữ chính xuất sắc nhất, không ngoài dự liệu, chính là Nhiếp Uyển Lệ, Chu Mạt ở thính phòng vô cùng kích động.
Trên mạng lại nháo nhào một lần nữa.
Nữ thần! A a a!!!
Lệ Lệ, anh yêu em, mười ngàn năm vẫn yêu em, chúc mừng em!!!
Cố Quân Dao không tiện xuống sân khấu, khi anh nhìn lên chỗ Ninh Đường thì chỉ thấy còn một mình Chu Mạt, còn Ninh Đường thì không thấy.
Cố Quân Dao đột nhiên cảm thấy bất an, anh thừa dịp ống kính đang quay sang chỗ khác, quyết định đi ra hậu đài, mới đi được hai bước, điện thoại di động đột ngột vang lên.
Anh tưởng là Ninh Đường, nhưng khi mở ra xem, hoá ra là Tô Hàng.
Cố Quân Dao do dự, nhưng vẫn mở tin nhắn ra xem, nội dung đại loại là chúc mừng anh trở thành nam chính xuất sắc nhất, hắn còn nói mình có theo dõi phát sóng trực tiếp, vốn định gọi điện thoại nhưng sợ làm phiền Cố Quân Dao, nên mới cố gắng kiềm lại sự phấn khích của mình để gửi tin nhắn cho anh.
Dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì làm, Cố Quân Dao gọi cho Tô Hàng, Tô Hàng lập tức nghe máy: "Cố Quân Dao! Chúc mừng anh!"
"Kết quả vốn là như vậy." Cố Quân Dao không cảm thấy bất ngờ, lúc trợ lý đưa điện thoại cho anh xem, nhìn thấy bốn chữ 'ảnh đế Kim Lộc' trên hot search, tên của anh theo sát ở phía sau, anh còn không thèm xem.
"Bên chỗ cậu làm gì mà ồn vậy?"
"Đang quay MV!" Tô Hàng cười đáp: "Quân Dao! Call video đi, cho em xem một chút."
Cố Quân Dao nghi hoặc: "Không phải cậu đã xem rồi sao? Lên mạng xem lại đi, không thì lên weibo xem mấy đoạn cắt đó."
"..." Tô Hàng cạn lời: "Em muốn nhìn mặt anh."
Cố Quân Dao với chỉ số EQ âm ngơ ngác nói: "Cần gì nhìn mặt tôi, đâu phải cậu chưa từng gặp."
Tô Hàng: "...Ý của em là anh ở ngoài đời đẹp hơn trên hình!"
"Nhìn qua điện thoại cũng đâu phải là nhìn trực tiếp?" Cố Quân Dao khó hiểu: "Dù tôi có mở video, cũng phải cách nhau qua màn hình thôi."
Tô Hàng: "..."
Cuối cùng, Cố Quân Dao vẫn mở camera, Tô Hàng cười vẫy tay với anh.
Bản thân cả hai vốn đã rất đẹp trai, dù đứng trước ống kính bình thường hay camera chất lượng cao, giá trị nhan sắc vẫn không giảm chút nào.
Tô Hàng đang quay MV cho một bài tình ca ngọt ngào, nhìn bối cảnh chắc là thời trung học, Tô Hàng đang mặc đồng phục học sinh.
Hắn mặc một bộ đồng phục được thiết kế theo kiểu phương tây màu xanh dương, tóc mái tuỳ ý xoã, dưới chân hắn có một bó hoa hồng hình trái tim, chắc là dùng để thổ lộ nữ chính.
Nhìn vào màn hình, Tô Hàng trìu mến nói: "Học trưởng, hôm nay anh thật đẹp trai."
Cố Quân Dao bị sốc.
Sau bảy năm, tiếng gọi 'học trưởng' này đã khơi lại ký ức nặng nề vẫn luôn chôn chặt trong lòng Cố Quân Dao. Sự rung động đầu đời thời thanh xuân, nỗi nhớ thương da diết, nhìn người mình yêu đi xa, bản thân cố chạy như điên để trút bỏ nỗi muộn phiền.
Vô số kỷ niệm thăng trầm khiến trái tim Cố Quân Dao trở nên hỗn loạn.
Mối tình đầu trong ký ức dường như đã vượt qua bức tường thời gian, một lần nữa hiển hiện rõ ràng trước mặt anh. Vẫn là cậu thiếu niên trong sáng ấy, vẫn gọi anh là học trưởng như năm nào.
'Ôn nhuận thanh lãnh nhã nhặn học đệ thụ & tà lãnh bá đạo sủng nịch học trưởng công, tiểu sử tình cảm của học bá năm hai và học thần năm ba đây, mau mau đến xem! Nhớ share thật nhiều nha!'
Cố Quân Dao thiếu chút nữa bị nước bọt của mình làm sặc chết.
Sao tự nhiên lại nhớ tới chuyện này?
Nghĩ đến điều gì đó, Cố Quân Dao không kìm được bật cười.
Tô Hàng: "Quân Dao, anh cười gì vậy?"
"Không có gì." Cố Quân Dao hít sâu một hơi, không cười nữa: "Tôi chỉ nhớ lại vài chuyện trước kia, ban cán sự ở trường đối diện tổ chức một buổi bán hàng, lúc bán hết thì chỉ còn lại một hộp kem. Tôi nhớ món kem đó có hai vị, một nửa là vani, nửa còn lại là sôcôla, cả tôi và cậu ấy đều thích hương vani nên đã chơi oẳn tù tì, ai thắng thì được ăn một miếng. Cuối cùng, tôi chẳng ăn được miếng nào cả."
Cố Quân Dao cười nói tiếp: "Thật ra là tôi cố tình thua, sau này kem vani trở nên nổi tiếng khắp cả trường, và các cửa hàng kem ở gần trường thường xuyên bán hết sạch loại kem này. Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm sức mạnh ảnh hưởng của một người nổi tiếng."
Bên chỗ Tô Hàng quá ồn ào, đạo diễn liên tục lớn tiếng chỉ đạo diễn viên, nên hắn chỉ nghe được câu Cố Quân Dao nói 'tôi chỉ nhớ lại vài chuyện trước kia'. Mục đích hắn muốn call video là vì bối cảnh của MV lần này, mô tả cảnh thời trung học, hắn muốn thông qua việc này khơi gợi lại ký ức của Cố Quân Dao.
Sự thực chứng minh rất thành công.
"Đạo diễn gọi em rồi, em phải đi đây." Tô Hàng cười vẫy tay: "Học trưởng, gặp lại sau."
Tô Hàng cúp video.
Cố Quân Dao lại rơi vào hồi ức, tạm thời chưa bình tĩnh lại được.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Ninh Đường thình lình xuất hiện ở bên cạnh mà anh cũng không biết.
"Quân Dao, đi uống chút rượu nhé." Ninh Đường nói.
Cố Quân Dao giật mình, thu hồi tâm sự, đi theo Ninh Đường đến phòng hoá trang, anh phát hiện trên bàn có một chai champagne và hai ly đế cao.
Nhìn là biết Ninh Đường vừa chuẩn bị, Cố Quân Dao cảm thấy khá bất ngờ.
Nói như thế nào nhỉ, Ninh Đường vốn là kiểu người bảo thủ, dễ thẹn thùng, chưa bao giờ làm ra những cử chỉ thân mật ở nơi công cộng. Cho nên, suốt bốn năm sống chung, ngoại trừ làm chuyện đó ở ngoài, bọn họ đã thử hết những kiểu như văn phòng play, phòng hoá trang play, kể cả phòng chụp ảnh play cũng đã trải nghiệm.
Hôm nay muốn đổi gió?
Lẽ nào là vì anh giành được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất, Ninh Đường vui quá nên muốn chơi lớn một phen?
Nhớ lại lời hứa bồi thường lúc nãy của Ninh Đường, Cố Quân Dao bắt đầu cảm thấy cổ họng khô nóng.
Hai người chạm ly, uống cạn ly đầu tiên.
"Đầu tiên, chúc mừng anh đã đạt được giấc mơ của mình." Ninh Đường rót rượu cho mình và Cố Quân Dao: "Thứ hai, em hy vọng sau này anh sống tốt, bất kể là sự nghiệp hay cuộc sống cá nhân cũng sẽ được viên mãn. Chúc anh hạnh phúc."
Cố Quân Dao uống rượu, ánh mắt lấp lánh nhìn Ninh Đường.
Không giống như anh, tuy Ninh Đường cũng đang mặc vest và giày da, nhưng không có trang điểm, chỉ để mặt mộc. Nhưng mặc dù không trang điểm, nhan sắc của cậu vẫn ăn đứt vô số nghệ sỹ trang điểm loè loẹt ngoài kia.
Da của Ninh Đường vốn đã trắng, nên khi mặc đồ trắng trong càng thuần khiết hơn, cộng với dáng vẻ nhã nhặn và cử chỉ khiêm tốn, càng toát lên khí chất cao quý của cậu, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
"Cuối cùng." Ninh Đường rót ly thứ ba: "Chúng ta chia tay đi."
Cố Quân Dao đang uống nửa chừng, đột ngột khựng lại: "Gì chứ?"
Ninh Đường chạm ly với Cố Quân Dao: "Chia tay vui vẻ."
Cố Quân Dao sững sờ nhìn Ninh Đường uống cạn ly, cú sốc của anh kéo dài trong ba giây. Ba giây sau, anh đã khôi phục lại sự điềm tĩnh vốn có của mình, anh mỉm cười, dựa lưng vào ghế sofa, thoải mái co chân lại, đặt một tay lên lưng ghế một cách thản nhiên, tay còn lại thì cầm rượu đặt lên đùi, bày ra tư thế hết sức kiêu ngạo.
"Hôm nay không phải cá tháng tư." Cố Quân Dao nói: "Anh không rảnh đùa với em."
Ninh Đường làm bộ không nghe thấy: "Em đã mua chai rượu này sau ngày thi đại học, lúc đó em đã nghĩ, chờ sau khi anh giành được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất, chúng ta sẽ cùng nhau ăn mừng. Cuối cùng, em cũng đã hoàn thành tâm nguyện của mình."
Cố Quân Dao đột nhiên có cảm giác mình đang uống rượu độc, anh nhíu mày: "Giỡn đủ chưa?"
Ninh Đường: "Em muốn chia tay với anh, mà anh nghĩ em đang nói đùa?"
"Chia tay?" Cố Quân Dao lẫm bẩm từ này một hồi, thay vì nói anh ngạc nhiên, không bằng nói là buồn cười: "Em, chia tay, với anh?"
Ninh Đường đặt ly rượu xuống, mặt không cảm xúc nói: "Sau ngày hôm nay, em không còn là người đại diện của anh nữa, em đã làm xong thủ tục chuyển công tác rồi, trong công ty không thiếu người muốn làm việc cho anh đâu."
"Em nghiêm túc?" Cố Quân Dao không cười được nữa: "Em gặp chuyện gì sao? Bị bọn họ đuổi?"
Ninh Đường nói: "Anh muốn nghĩ sao cũng được."
Cậu sửa lại cổ áo, khuôn mặt thanh tú tràn đầy sự nhẹ nhõm, xoay người đi.
"Em đứng lại cho tôi!" Cố Quân Dao phẫn nộ quát.
Ninh Đường dừng lại.
Chỉ cần Cố Quân Dao mạnh tay hơn một chút, ly rượu trên tay anh sẽ bị vỡ tan tành.
Anh nghiến răng, chỉ gọi Ninh Đường lại, nhưng không nói được câu nào. Bởi vì anh cảm thấy bị lừa gạt, một giây trước anh chỉ vừa được nhận giải thưởng cho diễn viên danh giá nhất, giây tiếp theo đã bị người đại diện của mình coi như rác mà vứt xuống sân khấu, bị người yêu của mình bỏ rơi.
Lý do cho chuyện này là gì?!
Ninh Đường luôn cùng anh vượt qua những thăng trầm, luôn che chở và luôn thay anh đối mặt với những kẻ tư bản đầy nham hiểm ở thế giới bên ngoài. Người vì anh chặn dao, người yêu anh đến chết, không ngờ trong một ngày đặc biệt như hôm nay, ngày mà anh được đội vương miện lên đầu, nói với anh lời chia tay?
Cảm giác như lên voi xuống chó này khiến cho Cố Quân Dao không thể chấp nhận được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
"Em cho anh biết lý do." Phải mất một lúc lâu, Cố Quân Dao mới tìm lại được giọng nói của mình, nhưng khi vừa hỏi xong, anh lại cảm thấy hối hận.
Cố nhị thiếu gia của Cố thị, ảnh đế Kim Lộc, hiện tại đáng thương như vừa bị chồng bỏ rơi vậy.
Ninh Đường chưa kịp trả lời, Cố Quân Dao đã lạnh lùng nói: "Được thôi, sau này đừng có về khóc lóc van xin anh, em cũng đừng có hối hận!"