Cuối Cùng thì Bạch Hạo Thiên vẫn thuận theo Huyền Dông Trạch cùng hắn đến trung tâm thương mại nổi tiếng nhất thành phố để mua quần áo.

Có lẽ do cuộc nói chuyện ban nãy khiến Huyền Đông Trạch có hơi không vui cho nên suốt cả đoạn đường hắn cũng không thèm nói với Bạch Hạo Thiên thêm một lời nào, đến nơi cũng mặc kệ anh một mình ở đằng sau, còn bản thân thì dắt tay con trai người ta đi thẳng vào trong.

Bạch Hạo Thiên bất đắc dĩ nhìn người phía trước giận dỗi nhưng thoạt nhìn lại cảm thấy có chút đáng yêu. Vừa lúc đi ngang qua một cửa hàng bán các sản phẩm được làm từ sữa, Bạch Hạo Thiên liền dừng lại mua một vài hộp sữa chua. Sau khi tính tiền liền nhanh chóng đuổi đến bên cạnh Huyền Đông Trạch, mặt đầy vẻ hối lỗi nói: "Anh Đông Trạch đừng giận em nữa, là em không tốt, em mời anh uống sữa chua nhé!"

Nói rồi anh cười ngọt ngào nhìn hắn, đưa đến bình sữa chua đã được cắm ống hút sẵn.

Huyền Đông Trạch vốn còn đang tức giận bất ngờ lại bị bộ dáng lúc này của Bạch Hạo Thiên làm cho sững sờ, trong chốc lát ấy hắn cứ ngỡ thời gian quay ngược, hắn vừa gặp lại Bạch Hạo Thiên của thuở ban đầu, thiếu niên năm ấy ngọt ngào chạy ở phía sau hắn lôi kéo hắn cùng mình giải đề, cùng mình uống sữa chua. Mỗi khi vui vẻ sẽ giống như hiện tại nở nụ tươi rói, đôi mắt trong trẻo cười đến cong cong.

Hắn vừa nghĩ lại vô thức đưa tay ra nhận sữa chua từ người đối diện.

"Sao vậy? Không ngon sao?"

Thấy hắn không nói lời nào mà chỉ chuyên tâm hút sữa chua, Bạch Hạo Thiên liền cảm thấy hơi sốt ruột. Lẽ nào sau nhiều năm chiêu dỗ người này không còn linh nghiệm nữa?

Huyền Đông Trạch vẫn đang thả hồn vào ký ức xa xôi, bất thình lình bị gọi cho bừng tỉnh: "Cũng tàm tạm!"

Hắn nói rồi cũng không tiếp tục giận dỗi nữa thả chậm cước bộ đi bên cạnh Bạch Hạo Thiên, nhìn anh chăm chú giúp bé con uống sữa chua, còn bản thân thì vẫn chưa động vào hộp nào. Huyền Đông Trạch thấy vậy trong lòng liền khó chịu, chẳng phải bản thân cậu ta mới là kẻ nghiện sữa chua hay sao? Gần đây ở chung cũng chẳng thấy uống nữa.

Hắn nghĩ rồi tự động chìa hộp sữa chua mình đang uống dỡ sang Bạch Hạo Thiên

"Hút một ngụm xem nào."

Bạch Hạo Thiên tuy không hiểu lắm hành động này của hắn nhưng vẫn rất thuận theo mà hút.

"Ừm! Rất ngon, cảm ơn anh."

Bạch Hạo Thiên lại cười, ôn hoàn đến độ khiến Huyền Đông Trạch vành tai hồng hồng, hắn che che dấu dấu mà giả vờ 'Hừ!' một tiếng.

"Hì!"

Ở giữa hai người bất ngờ vang lên tiếng cười trong trẻo của trẻ con.

"Con vui sao?"

Huyền Dông Trạch thấy thằng bé vui thế cũng không nỡ giả vờ mặt lạnh nữa, cưng chiều mà xoa đầu bé.

"Vui ạ! Bạn trong lớp vẫn thường kể về chuyện gia đình họ cứ cuối tuần là sẽ đi dạo, đi chơi cùng nhau. Con lúc đó hâm mộ lắm luôn, mà hiện tại cuối cùng cũng không cần phải hâm mộ nữa rồi."

Đông Đông nói rồi nắm lấy tay baba mình, kéo anh đi sát lại, còn tay kia thì vẫn nắm chặt không buông tay của Huyền Đông Trạch, vừa đi vừa quay đầu nhìn vào bức tường bằng kính của một cửa hàng bên cạnh nói:

"Baba, chú Huyền hai người nhìn xem, chúng ta đi cùng nhau như thế này thực giống một nhà ba người cũng đi dạo."

Tuy là cảm thấy hành động soi mình trong kính này của Đông Đông thoạt nhìn có chút ngốc, nhưng Huyền Đông Trạch vẫn kìm lòng không được nhìn một chút.

Trong bức tường kính, phản chiếu ba bóng người không quá rõ ràng, hai người đàn ông cao lớn cùng dắt tay một đứa nhỏ, người bên trái so với người bên phải gầy hơn một chút, nhưng lại phá lệ trở nên hòa hợp lạ thường, giống hệt một gia đình cũng nhau dạo bước trong trung tâm thương mại, người ba nhỏ dịu dàng cười cho bé con uống sữa, còn người ba lớn sẽ nhịn không được đút phần sữa của mình cho người ba nhỏ, không muốn người kia vì mãi chăm con mà quên mất mình.

Huyền Đông Trạch càng tưởng tượng càng thấy vi diệu, mà điều đáng nói là hắn không hề cảm thấy có chỗ nào phản cảm, câu chuyện về hai người ba bị hắn tưởng tượng đến phi thường hợp lý. Hợp lý đến độ hắn còn tin đó là thật trong giây lát.

Thấy hắn không nói chuyện, Bạch Hạo Thiên lại sợ hắn vì lời nói của Đông Đông mà phát giận, dù gì Huyền Đông Trạch cũng là một thẳng nam, anh sợ hắn sẽ vì cái cái so sánh của trẻ con này mà nảy sinh phản cảm: "Anh đừng có giận, lời của trẻ con..."

Bạch Hạo Thiên còn chưa nói hết thì đã bị Huyền Đông Trạch cướp lời: "Giận cái gì mà giận!". Hắn khó có được phút giây cao hứng như vậy, liền bế Đông Đông lên đặt trên vai mình, vui sướng khi nghe thằng bé thét ầm lên rồi cười khoái chí.

"Con trai ngoan, hôm nay con thích cái gì Đông Trạch baba đều mua cho con."

"Thật sao ạ!"

Đông Đông ngồi ở trên vai hắn vừa sợ vừa thích, bé chưa bao giờ được bế cao như vậy đâu.

"Thật, gọi một tiếng baba, chú liền mua hết cái trung tâm này cho con."

"Này, anh đừng nói vậy thằng bé sẽ tin là thật đấy!"

Bạch Hạo Thiên ở bên cạnh bị dọa cho sững người, cảm xúc đều bị cái xưng hô 'Đông Trạch baba' kia làm cho rối loạn. Lúc bình tĩnh lại thì mới phát hiện đối thoại giữa một lớn một nhỏ bên cạnh đã đi xa lắm rồi, anh liền trở nên gấp gáp muốn ngăn lại.

"Cái gì mà tin với không tin, tôi đâu có nói đùa, Đông Đông thích thì mười cái trung tâm thương mại tôi cũng mua được cho thằng bé."

"Chú ơi! Chú không cần mua con cũng gọi mà. Hì! Đông Trạch baba con thích baba lắm."

Giọng trẻ con vui sướng reo lên, trong trẻo như xoáy vào lòng người.

Huyền Đông Trạch sướng điên người mà ôm bé con vào lòng không ngừng xoay xoay.

Còn Bạch Hạo Thiên thì lại không kìm chế được mà vành mắt chậm rãi đỏ lên, nén không nổi chua sót trong lòng.

Nhìn thấy không? Đây chính là sức mạnh của huyết thống, dù chẳng hề hay biết, nhưng họ vẫn cứ như thế bị chính sự ràng buộc này dẫn dắt.

Bí mật này liệu rằng còn có thể che dấu được bao lâu? Nhưng nếu nói ra Bạch Hạo Thiên lại chẳng biết mở lời như thế nào, tùy tiện bịa một câu chuyện sao? Anh không thể, vì Bạch Đông Đông cũng là con trai anh, là hi vọng bé nhỏ mà anh mang theo trong những ngày tháng tuyệt vọng của cuộc đời, anh không thể trao nó vào tay bất kỳ ai khác.

Còn nếu nói ra hết thảy sự thật, thì anh lại sợ người kia sẽ hoảng sợ, vì chung quy chuyện một người đàn ông có thể sinh con cũng không phải là chuyện bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng chấp nhận hay tin tưởng, hơn nữa quan hệ của hai người cũng sẽ trở nên cực kỳ rối loạn, Bạch Hạo Thiên không muốn Đông Đông trở thành mối ràng buộc của cả hai.

Kỳ thực Bạch Hạo Thiên rất sợ, sợ Huyền Đông Trạch sẽ chất vấn anh chuyện năm năm trước, anh hổ thẹn, anh đã từng làm ra việc vô sỉ như vậy với người kia, cho nên anh cái gì cũng không dám, không dám nhắc cũng, không dám nói, cũng không dám nói lời xin lỗi, nhưng lại tuyệt nhiên không muốn bỏ chạy, hèn mọn, tham lam mà bám víu vào người kia với tư cách một con nợ. Bởi vì anh không nỡ, Bạch Hạo Thiên biết rõ mình đối với Huyền Đông Trạch là cỡ nào cố chấp, cứ ngỡ năm năm là giới hạn, nhưng khi ánh mắt chạm nhau lần nữa, Bạch Hạo Thiên lại không biết sống chết mà ngã vào, dẫu biết người kia sẽ chẳng bao giờ đáp lại, cũng chẳng tiếc rẻ mà trở nên ngoan ngoãn phục tùng.

Bạch Hạo Thiên cứ mãi thất thần suốt cả một đoạn đường, chọn quần áo cũng đều là do Huyền Đông Trạch giúp anh chọn, đến thử cũng chẳng cần thử, trực tiếp gói lại tính tiền, Huyền Dông Trạch cảm thấy mắt thẩm mỹ của hắn rất tốt, đồ mà hắn chọn mặc vào nhất định đẹp, dù sao số đo của Bạch Hạo Thiên hắn đều nắm rõ, kích cỡ nhỏ hơn của hắn một số.

Có điều hắn đánh chết cũng không nói ra, hắn không muốn Bạch Hạo Thiên ở nơi này thử đồ bị người khác nhìn ngắm, ai bảo vẻ ngoài của người kia quá nghịch thiên. Hừm! Quần áo này ấy à, tối về thử cho một mình hắn xem là được.

Huyền Dông Trạch tự cho là đúng lại tự thấy vui. Một bên bế con trai , một bên lôi kéo con nợ của mình thong thả dạo quanh trung tâm thương mại, mỹ mãn mà nở nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play