Bạch Hạo Thiên vất vả lắm mới ở thành phố này tìm được một công việc, anh làm ở kho hàng siêu thị, lương khá ổn lại không cần lộ mặt quá nhiều, phần lớn thời gian đều làm việc trong kho hàng. Tuy rằng nhiều lúc công việc chuyển hàng cũng khá nặng nhọc, thời gian đầu hai cánh tay anh còn tưởng chừng như sắp phế rồi, bị nổi bọng nước, hai tay phồng rộp, nhưng quen rồi thì thấy không sao nữa.
Hôm nay tan làm khá muộn, kiểm xong đợt hàng cuối cùng còn phải giúp mấy vị mỹ nữ kia chuyển cho xong số hàng bị chậm. Anh cũng không muốn đâu, ai bảo lại bị phân đến cái chức tổ trưởng gì đó, hữu danh vô thực.
Bạch Hạo Thiên tinh thần mệt mỏi, cơ thể cũng chẳng còn mấy sức, anh dùng cái cằm nhẵn nhụi cọ cọ lớp tóc mềm trên đỉnh đầu con trai, đứa bé thật ngoan, ngẩng đầu hôn lên mặt anh một cái rõ kêu.
"Giúp ba ba sạc điện nè! Ba ba có mệt không?"
Chất giọng non nớt ngọt ngào, khiến mọi phiền não, mệt nhọc trên người cũng bất giác hòa tan.
"Không mệt, có Đông Đông giúp ba ba sạc điện rồi! Ba ba một chút cũng không mệt."
"Tay ba ba còn đau không?" Đôi tay bé nhỏ của Đông Đông nhẹ nhàng miết lấy lòng bàn tay anh, khẽ hỏi.
"Không đau nữa, một lát về nhà ba ba làm món ngon cho con ăn."
Hôm nay tan làm quá muộn phải gửi con thêm giờ, nhưng bé Đông Đông thật ngoan thật hiểu chuyện cũng không khóc nháo, Bạch Hạo Thiên không kìm lòng được mà cảm thấy xót xa. Anh nợ thằng bé quá nhiều, từ lúc sinh ra đã chẳng có phút nào được yên thân, cứ cách một đoạn thời gian lại phải chuyển chỗ ở mới, sinh hoạt cũng chẳng được tốt đẹp như bạn bè cùng trang lứa.
Bạch Hạo Thiên đã nhiều lần tự nhủ, rồi tất cả sẽ ổn thôi, nhưng cho đến hiện tại dường như vẫn chưa ổn định được ngày nào. Đông Đông chẳng bao lâu nữa sẽ phải vào lớp một, cũng không thể để tình trạng như thế này tiếp tục diễn ra. Phải chi anh mạnh mẽ hơn một chút, đủ sức để để chống lại đám người Bạch gia hung ác kia.
Bạch Hạo Thiên vừa nghĩ, cánh ôm chặt Đông Đông bảo bối trong lòng hôn lên đỉnh đầu bé. Anh mặc dù thực sự yếu kém đến cỡ nào thì giờ phút này một chút cũng không thể để Đông Đông bảo bối xảy ra chuyện.
"Bạch Hạo Thiên lâu quá không gặp."
Trong đêm vắng giọng nói âm trầm quen thuộc vang lên nghe đặc biệt chói tai.
Cánh tay đang ôm con của Bạch Hạo Thiên nhất thời không khống chế được mà bất chợt run rẩy, anh cuối gầm mặt cố gắng bình tĩnh mà đè ép giọng nói.
"Thật ngại quá vị tiên sinh này hình như nhận nhầm người rồi!"
Không có tiếng nói tiếp tục vang lên, mãi đến một lúc sau trên đỉnh đầu Bạch Hạo Thiên mới truyền đến tiếng cười đầy giễu cợt.
"Hừm! Còn không ngẩng đầu lên đã biết người tôi nói chính là cậu? Học bá à, lâu quá không gặp IQ của cậu cũng giảm luôn rồi sao?"
Huyền Trông Trạch âm trầm cất giọng, mà ngay khi anh vừa nói xong một câu này thì người ngồi trên băng ghế đợi xe buýt thân thể cũng vừa lúc động đậy, nhanh như chớp đã ôm theo đứa trẻ trong lòng lướt qua anh như một làn gió bỏ chạy mất dạng.
Huyền Đông Trạch trong lòng thầm mắng, gần năm năm không gặp bản lĩnh chạy trốn quả nhiên tăng một bậc, còn là ở trước mặt hắn to gan đào tẩu. Để xem nào, xem xem cậu trốn giỏi hay tôi tìm người giỏi hơn.
Huyền Đông Trạch hai cánh tay nhét vào túi quần âu, trên khóe miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười.
.
Bạch hạo Thiên tự nhận kỹ năng chạy trốn của mình sau gần năm năm đã luyện đến mức thượng thừa , nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh mấy ngày nay làm việc quá tốn sức, sức khỏe bình thường cũng chẳng tốt đẹp gì, hiện tại chưa ăn cơm còn phải chạy một đoạn xa như vậy, nhất thời có chút choáng váng.
Ngay trước lúc tầm mắt hoàn toàn trở nên tối sầm, Bạch Hạo Thiên hai tay ôm chặt bé Đông Đông trong lòng, dùng cơ thể mình làm một tấm đệm bảo hộ thật tốt sau đó mới oanh liệt té xuống.
Bạch Hạo Thiên giống như thông thường trốn chạy mà rẽ vào vô số hẻm nhỏ chạy nhanh, thật ngoằn nghèo, hi vọng cắt đuôi được người phía sau. Hiện tại anh ôm con ngồi trong một góc âm u không ngừng cầu nguyện cho người kia nhanh chóng rời khỏi, trong đôi mắt hiện lên sự mất mát cùng đau khổ, Bạch Hạo Thiên hiện tại cho dù thế nào cũng chỉ có thể đè nén mà nuốt xuống tâm tình này.
Anh ôm chặt lấy bé con trong lòng không ngừng hôn trấn an cùng nhỏ giọng xin lỗi cậu bé. Đứa nhỏ vậy mà một chút sợ hãi bóng tối cũng không thấy, so với anh còn bình tĩnh hơn. Bé hôn mặt ba ba mình hỏi anh có sao không? Đôi mắt trong trẻo ngây thơ tràn đầy lo lắng.
Bạch Hạo Thiên toàn thân ê ẩm, cú ngã nhào lúc nãy khá nặng, cũng không biết có sướt da chảy máu hay không? Chân anh đã nhuyễn đến không còn chút sức, chỉ có thể ngồi đây nghỉ lấy sức rồi mới đi tiếp.
Ngay lúc Bạch Hạo Thiên cảm thấy có thể đứng dậy rồi thì may mắn một lần nữa không mỉm cười với anh. Trong tầm mắt bất ngờ xuất hiện một đôi giày da cùng ống quần âu phục tinh xảo đến chói mắt. Nội tâm Bạch Hạo Thiên không ngừng phát lạnh, đôi chân run rẩy nhìn trái nhìn phải đều có người áo đen đứng canh gác, anh hiện tại vốn đã không còn đường lui.
"Bạch thiếu gia chạy nhanh quá, làm tôi đuổi theo mệt muốn chết."
Giọng nói trầm trầm pha lẫn chút âm thanh cười cợt vang lên.
"Huyền, Huyền học trưởng đã lâu không gặp."
Biết mình đã không còn đường lui, Bạch Hạo Thiên chỉ còn có thể hít sâu một hơi mà đối mặt. Rụt rè mà cất giọng, nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng người trước mặt.
"Ai da! Kẻ tài hèn sức mọn như tôi đây, không dám nhận cái danh học trưởng này từ học bá ngài đâu! Chúng ta vừa gặp mặt lúc nãy ấy mà, chẳng qua là có người giả vờ không quen biết, khiến tôi tâm tình hiện tại có chút xuống dốc rồi. Chẳng hay học bá định bồi thường tôi thế nào đây?"
Huyền Đông Trạch vừa nói chuyện vừa tiến dần từng bước về phía Bạch Hạo Thiên, vóc dáng cao lớn chẳng mấy chốc đã ép anh thối lui đến tận góc tường, yếu ớt cười gượng mà lên tiếng.
"Tôi, tôi mời anh ăn cơm nhé!"
Theo thói quen, lời nói ra cũng đều chứa ba phần dỗ ngọt.
Huyền Đông Trạch đăm đăm nhìn anh một lát, khẽ hừ một tiếng đáp:
"Được thôi!"
.
Thời điểm lần nữa tiếp xúc với ánh đèn đường Huyền Đông Trạch mới nhận ra Bạch Hạo Thiên hiện tại chật vật đến cỡ nào. Quần áo nhăn nhúm mặt mũi lấm lem, cánh tay cùng đầu gối bên trái đều đã bị xước, rách da chảy máu. Làn da anh rất trắng vết thương ở phía trên lại càng trở nên phi thường chói mắt, mà đứa bé trong lòng anh lại chẳng mảy may chịu chút thương tổn nào, ngay cả quần áo cũng chẳng hề vương một chút vết bẩn, xem ra đã được bảo hộ rất tốt.
Chân Bạch Hạo Thiên vẫn còn có hơi thoát lực, thời điểm bước đi đều lảo đảo muốn té, Huyền Đông Trạch nhìn một lúc liền không chịu được, hắn đi đến bên cạnh bộ dạng muốn bao nhiêu hùng hổ có bấy nhiêu hùng hổ, mặt mày cau có mà mắng.
"Đến cả đi đường cũng không nên thân, ngã rồi đứa bé tình làm sao?"
Nói rồi đưa tay choàng qua đỡ lấy vai của Bạch Hạo Thiên, cánh tay hữu lực nhưng bất ngờ lại rất ôn nhu, gánh lấy phần lớn trọng lượng cơ thể của Bạch Hạo Thiên dìu anh đi.
"Trước tiên đến bệnh đi, kiểm tra vết thương của cậu."
Huyền Đông Trạch cao hơn Bạch Hạo Thiên một chút, lúc nói chuyện hơi nóng hầm hập như có như không thổi vào tai anh, khiến Bạch Hạo Thiên không kềm được mà hơi né người ra, nhỏ giọng từ chối.
"Không sao đâu vết thương nhỏ thôi, có thể tự mình xử lý mà. Ngược lại mọi người đều chưa ăn tối, có thể tranh thủ chút thời gian."
Huyền Đông Trạch nghe xong không hiểu tại sao lại lại hơi hơi phật lòng, hắn hừ một tiếng đem người trong lòng đẩy ra, đi về phía xe, nói với người thanh niên đeo kính đứng ở gần đó:
"Mang thùng sơ cứu đến đây."
Thanh niên đeo kính làm việc vô cùng nhanh nhẹn, ở chiếc xe màu bạc bên cạnh đem hộp sơ cứu trao tận tay Huyền Đông Trạch sau đó kính cẩn chào anh mới xoay người. Mà hai vệ sĩ áo đen lúc nãy xuất hiện cùng Huyền Đông Trạch cũng cùng theo người thanh niên đeo kính bước lên chiếc xe màu bạc an tĩnh chờ bên cạnh.
"Lên xe."
Nhìn Bạch Hạo Thiên ôm đứa trẻ cứ đứng tần ngần ở đó, tâm tình hUyền Đông Trạch chẳng nhấc lên nổi phân nào, âm trầm cất giọng.
Bạch Hạo Thiên không định bỏ trốn nữa, trốn không thoát, anh khó nhọc trèo lên xe thể thao bản giới hạn của Huyền Đông Trạch. Ai da, cái khoảng chịu chơi của người này sau bao nhiêu năm vẫn không hề thay đổi đi.
Nhìn thấy Bạch Hạo Thiên sắp xếp cho đứa bé ngồi thật tốt rồi Huyền Đông Trạch mới ném hộp cứu về phía ghế sau cho anh.
"Xử lý tốt vết thương, đừng có để máu dính đầy xe tôi."
"Cảm ơn anh."
Bạch Hạo Thiên nhận lấy hộp cứu thương, còn đang định tự mình sơ cứu thì Đông Đông bên cạnh đã lên tiếng.
"Con giúp ba ba nhé! Thổi thổi một chút, ba ba đau lắm không?"
Âm thanh trong trẻo, ngây ngô hệt như tiểu thiên sứ cất lên khiến cõi lòng một mảnh mềm nhũn.
Huyền Đông Trạch hai hàng lông mày cau chặt, cánh tay đặt trên vô lăng phút chốc siết chặt, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
"Con cậu?"
Không gian phút chốc an tĩnh, mọi thứ như rơi vào hầm băng.
Nghe câu hỏi này Bạch Hạo Thiên đột nhiên toàn thân trở nên cương cứng, ánh mắt có phần trốn tránh mà không dám nhìn vào người trước mặt, trong cổ họng nghèn nghẹn hồi lâu mới nhẹ giọng đáp:
"Phải! Là con tôi."