Gần đây công ty của Huyền Đông Trạch xuất hiện một vị cố vấn tài chính, hành tung thần bí, thường xuyên cùng tổng tài của bọn họ cùng tiến cùng lùi, gian tình tỏa ra bốn phía chói mù mắt cún của đám nhân viên lương thiện.
Đương nhiên vị cố vấn tài chính siêu cấp thần bí kia không ai khác chính là vợ yêu dấu của hắn Bạch Hạo Thiên. Có trời mới biết Huyền Đông Trạch đã khó khăn như thế nào để dụ dỗ Bạch Hạo Thiên đến công ty hắn làm việc. Có biết không, việc cùng người mình yêu thương cùng nhau tạo ra giá trị thặng dư là cỡ nào hạnh phúc.
Hắn cũng đã dự tính chọn ngày mang Bạch Hạo Thiên cùng con trai về ra mắt ba mẹ mình, dẫu sao vợ tốt như thế cũng nên sớm một chút rước vào cửa, bên ngoài lang sói quá nhiều.
Bạch Hạo Thiên biết được tin này thì khẩn trương lắm, còn cố gắng thu xếp thời gian cùng Đông Đông đi mua quà cáp, nhưng lại không thể nào ngờ được lúc trở về lại là một cái kinh hỉ to lớn chờ đón cả hai.
"Chào bác."
Bạch Hạo Thiên cất tiếng chào hỏi người trước mặt.
Vừa về đến cửa thì anh đã phát hiện một chiếc xe sang trọng dừng ở trước cổng, từ trên xe một người phụ nữ ăn mặc trang nhã, rất ra dáng một mệnh phụ phu nhân bước xuống, tiến về phía hai cha con đang đứng, từ đầu đến cuối cũng không lên tiếng, chỉ đăm đăm đến Đông Đông đang ôm một gói quà nhỏ đứng bên cạnh anh.
Bạch Hạo Thiên rõ ràng tầm mắt của người phụ nữ xuất hiện bất thường, nhưng vẫn không cảm thấy khó chịu vì anh nhận ra người này, bà chẳng phải ai xa lạ chính Lạc Tịnh Văn mẹ ruột của Huyền Đông Trạch. Chỉ là anh không ngờ đến người này lại sẽ bất ngờ xuất hiện như vậy nên trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút khẩn trương.
"Xin lỗi! Bác là mẹ của anh Đông Trạch có đúng không ạ?"
Lúc này người phụ nữ mới hồi thần, dời tầm mắt đến chỗ Bạch Hạo Thiên.
"Mời bác vào nhà ạ! Chào bác Cháu là Bạch Hạo Thiên, đã lâu không gặp bác vẫn nhớ cháu chứ ạ!"
Bạch Hạo Thiên lịch thiệp mời Lạc Tịnh Văn vào bên trong, lúc này bà mới nhận ra người thanh niên này quả thực quen mắt, hình như chính là cậu bé xinh đẹp, lễ phép, lúc nào cũng vâng dạ, ngọt ngào chào hỏi người lớn khác hẳn thằng con ấu trĩ lúc nào cũng nhăn nhó mặt mày của bà, lúc nhỏ vẫn thường theo con trai bà đến nhà giải đề, bà vẫn thường ước ao cưng nựng cậu bé ấy.
"Con là cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch đó sao?"
"May quá bác còn nhớ con ạ! Bất quá hiện tại con không còn là cậu chủ Bạch gia rồi ạ! Bác dùng trà chứ ạ!"
Lạc Tịnh Văn gật đầu, nhìn theo bóng lưng Bạch Hạo Thiên đang xoay người chuẩn bị trà nước, lại nhìn đến đứa bé hệt như đuôi nhỏ bám theo cậu.
"Chào bà đi con, bà là mẹ chú Huyền của con đó."
Vì quan hệ của hai người vẫn chưa chính thức ra mắt người lớn nên Bạch Hạo Thiên nghĩ hiện tại vẫn nên giữ ý tứ một chút, không để Đông Đông trực tiếp gọi bà nội.
"Cháu chào bà ạ!"
Bạch Đông Đông lễ phép cuối đầu, sau đó lại rụt rè nấp sau lưng baba, người này đáng sợ quá cứ nhìn chằm chằm bé.
"Đây là con trai cháu sao?"
Lạc Tịnh Văn lần nữa ngẩn ngơ nhìn Đông Đông quên mất ý định ban đầu của mình khi đến đây. Bà tham gia kinh thương suốt bao năm tuy ít có thời gian chăm lo cho con cái nhưng cũng không phải là hết thảy đều sẽ bỏ mặc Huyền Đông Trạch. Tiếc rằng đứa con trai này từ nhỏ đều rất tự lập, mọi việc đều tự mình quyết định.
Một tuần trước Huyền Đông Trạch đột ngột gọi về nhà thông báo hắn cùng một nam nhân kết giao, còn muốn cùng người này kết hôn, kỳ nghỉ sắp tới sẽ dắt người về ra mắt ông bà tiện thể làm lễ cưới, muốn ông bà chuẩn bị tinh thần. Nói xong thì đột ngột cúp máy, khiến hai người già ngẩn tò te nhìn nhau, mãi đến một lúc sau mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, giật mình hoảng hốt đủ mọi thể loại.
Ông bà Huyền không phải là người bảo thủ, trường kỳ sinh hoạt ở nước ngoài tư tưởng vô cùng cởi mở, nhưng chí ích cũng muốn biết đối tượng của con trai mình là người như thế nào nên mới bỏ ra tâm tư đi nghe ngóng một phen. ai ngờ lại nghe được tin đối tượng kết giao của con trai bà là một người đàn ông đã ly hôn, còn có con trai, cũng chẳng biết từ đâu xuất hiện, hiện tại đang làm cố vấn tài chính cấp cao trong công ty nhà mình. Hai vị phụ huynh Huyền gia đương nhiên cũng hơi lo lắng.
Lạc Tịnh Văn bèn lén không báo cho Huyền Đông Trạch biết mà bay về quốc nội, biết được đối tượng của con trai mình hiện tại đang cùng hắn sống chung bà liền vội vàng tìm đến đây, vốn muốn thử lòng người này một phen xem người ta cùng con trai mình có thật lòng hay không, hay chỉ vì tiền đồ của hắn mà đến. Lạc Tịnh Văn gần đây đều nghe về mấy loại trà xanh nam trà xanh nữ gì đó, vẻ ngoài thanh thuần tốt đẹp, nhưng bên trong lại chẳng ra làm sao, chỉ giỏi đóng kịch, bà sợ nhất loại người này.
Vốn đã nghĩ ra một mớ kịch bản phong phú, nhưng lúc đến đây lại phát hiện đối tượng của con trai mình hóa ra lại là người bà quen biết, cậu chủ nhỏ của Bạch năm đó nổi tiếng thông minh hiểu chuyện nếu không phải vì Bạch gia đột nhiên đổi chủ thì chắc hiện tại người ngồi lên chiếc ghế gia chủ kia chính là anh rồi. Gần đây lại có tin đồn hắn kỳ thực là con trai ruột của gia chủ hiện tại của Bạch gia, chỉ là cậu chủ nhỏ này nhất quyết không muốn trở về chẳng lẽ lại là vì con trai bà? Chẳng lẽ không phải là con trai bà bị dụ dỗ mà là nó đi dụ dỗ cậu chủ nhà người ta bỏ nhà ra đi?
Trời ơi! Lạc Tịnh văn vừa nghĩ đã thấy sợ, nhưng rất nhanh bà đã bị diện mạo của đứa nhỏ lấp ló phía sau Bạch Hạo Thiên hấp dẫn, không khống chế được mà có hơi thất thố, không đợi Bạch Hạo Thiên giải đáp đã khẽ khàng reo lên.
"Giống quá."
Trong chốc lát bà cứ ngỡ nhìn thấy thằng con trai mình biến nhỏ lại, đứng ở trước mặt bà, điều này... điều này cũng thật phi thường đi. Lạc Tịnh văn đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, mắt bà hơi trợn lên, trực tiếp hỏi:
"Nói cho ta biết, đứa bé này có phải là con trai của Đông Trạch không?"
Bạch Hạo Thiên không ngờ Lạc Tịnh Văn lại hỏi như vậy, liền có chút lúng túng không biết phải giải thích làm sao:
"Bác gái kỳ thực...con...con."
"Con không cần khẩn trương, ta không có ý gì, chỉ là vừa bước vào ta đã thấy nó rất quen mắt, nhìn kỹ mới phát hiện thằng bé ngoại trừ trắng hơn, thanh tú hơn thì ngũ quan đều giống hệt Đông Trạch lúc nhỏ, ta...chỉ là nghĩ đến nó có phải...?"
Bạch Hạo Thiên biết hiện tại có dấu cũng không được, ai bảo con trai anh lớn lên cùng ba nó quá mức giống nhau như vậy. Huyền Đông Trạch vốn là một người kỳ ba nên không nói đến, nhưng Lạc Tịnh Văn lại là người sinh ra hắn, liếc mắt một cái đương nhiên đã nhận.
Anh nhắm mắt dứt khoát gật đầu. Ai dè vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Lạc Tinh Mặt khí huyết dâng lên đầy mặt, nhíu mày tức giận:
"Giỏi lắm cái đứa khốn kiếp Đông Trạch kia, dám cùng người khác ở bên ngoài có con."
Nói rồi bà đột nhiên túm chặt tay Bạch Hạo Thiên, gấp gáp nói:
"Bác xin lỗi! Có phải thằng nhóc đó làm chuyện có lỗi với con hay không? Cùng người phụ nữ khác sinh con lại còn dụ dỗ con đến chỗ này chăm con cho nó?"
Cả Bạch Hạo Thiên cùng Đông Đông đều bị hành động bất ngờ của Lạc Tịnh Văn làm cho giật mình, chưa kịp giải thích thì cửa nhà lần nữa bật mở.
Huyền Đông Trạch cầm theo cặp công văn vui vẻ tiến vào định cất giọng gọi 'vợ ơi!', sau đó liền ngỡ ngàng nhận ra bên cạnh vợ yêu lúc này còn có thêm mẹ mình, bà ấy nắm chặt vợ yêu biểu tình phẫn nộ, mà Bạch Hạo Thiên cùng Đông Đông bên cạnh nét mặt dường như bị dọa sợ không khỏi khiến hắn một phen bổ não, sẽ không cẩu huyết như vậy chứ? Lẽ nào mẹ hắn đến đây là để chia uyên sẻ thúy, cầm gậy đánh uyên ương trong truyền thuyết.
Vừa mới nghĩ thôi mà Huyền Đông Trạch đã thấy kích thích vô cùng. Nghĩ rồi hắn vội bày ra tư thế liều mình bảo vệ hạnh phúc lứa đôi, giang rộng cánh tay bảo vệ vợ con, dùng ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa ai oán chất vấn mẹ mình:
"Mẹ lén con bay đến quốc nội là muốn ở sau lưng con chia rẽ tình cảm của con và Hạo Thiên sao? Mẹ muốn ép buộc em ấy phải rời xa con sao?"
Nói rồi hắn cuối đầu hỏi nhỏ đôi cha con vẫn còn đang ngơ ngác với màn diễn xuất xuất thần của mình:
"Bà ấy cho em bao nhiêu để em rời khỏi anh?"
"Huyền – Đông – Trạch, cái thằng nghịch tử này, hôm nay mẹ phải cho mày biết tay."
Lạc Tịnh Văn lúc nãy đang còn vui mừng vì được lên chức bà nội, hiện tại mọi cảm xúc đều bị thằng con trai khiến cho tan tành hết, làm sao bà có thể quên được cái đứa này đầu óc có chút chập mạch chứ, không ngờ nó còn dám nghĩ mẹ nó thành cái dạng này. Bà tức quá, thật sự tức quá! Muốn từ con ghê luôn đó trời!