Gần đây, cuộc sống của Anh Tử Lạc vô cùng thoải mái, dạy dỗ núi băng đã trở thành niềm vui lớn nhất của cô ấy mỗi ngày.

“Đưa tay cho em.” Cô ấy ngồi trên ghế đá trong chòi nghỉ mát, Minh Chiêu ngồi ngay đối diện, bờ môi mỏng mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng.

Nghe vậy, chần chừ một hồi, nhưng cuối cùng anh ta cũng đưa tay của mình ra.

Anh Tử Lạc mỉm cười hài lòng, nắm lấy tay của người đàn ông, còn tay kia thì ung dung chống cằm.

Tay của người đàn ông rất to và ấm áp, trên ngón tay và lòng bàn tay có những vết chai sạn, là những dấu vết của việc cầm súng quanh năm. Anh Tử Lạc khóa trái tay, và đưa năm ngón tay trắng bóc thon dài vào giữa các ngón tay của người đàn ông, siết chặt lại, hai lòng bàn tay chạm vào nhau.

Đôi mắt mơ của Anh Tử Lạc sáng lấp lánh, cô ấy chống cằm mỉm cười: “Sau này, anh phải nắm tay em như này, không được cầm như thế!”

Người đàn ông hơi tí là cầm vào cổ tay cô ấy, làm như đang cướp con gái nhà người ta vậy.

Vẻ mặt của Minh Chiêu vẫn không thay đổi, nhưng trong đôi mắt lạnh lẽo lại bị làm tan chảy bởi một hơi ấm áp, nhiệt độ cơ thể của một người khác giới cứ thế mà truyền đến tận đáy lòng, có một sự ấm áp không thể diễn tả được, giống như ngọn lửa bốc cháy trong khu rừng gữa đêm khuya, làm bừng sáng thế giới và xua tan đi cái lạnh lẽo xung quanh.

Chỉ thấy người đàn ông sững sờ một hồi rồi mới gật đầu nói: “Được.” Sau này sẽ nắm như thế này.

Anh Tử Lạc bĩu môi, trong ánh mắt có chút thất vọng, hậm hực nói: “Sao anh lại do dự lâu vậy làm gì? Nắm cái tay thôi mà cũng khiến anh phải suy nghĩ lâu thế à?”

“Không.” Anh ta chỉ bị cảm giác mới lạ ấy thu hút và muốn tìm hiểu rõ.

Anh Tử Lạc lườm: “Mỗi lần mở miệng anh không thể nói nhiều thêm vài từ à?”

Minh Chiêu suy nghĩ: “Có thế.”

“…”

Anh Tử Lạc đảo mắt, cô nhẹ nhàng lắc lư hai bàn tay đang nắm chặt, giả vờ vô tình hỏi: “Trước đây anh đã từng nắm tay ai như thế này chưa?”

Minh Chiêu nói thật lòng: “Có rồi.”

Sắc mặt cô gái tối sầm lại, giằng tay của mình ra, để bàn tay của Minh Chiêu cứng đơ giữa không trung, nhưng trong lòng chợt có chút ảm đạm, yết hầu khẽ động đậy, ánh mắt hoài nghi.

“Chậc chậc…” Anh Tử Lạc nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới “Khá lắm! em tưởng anh không biết cái gì, hóa ra là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi?”

Người đàn ông càng thêm hoài nghi, lông mày cau lại: “Nghĩa là gì vậy?”

Anh Tử Lạc đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Minh Chiêu, từ trên nhìn xuống anh ta, sau đó đôi môi đỏ mọng của cô chạm vào bờ môi lạnh lẽo của người đàn ông mà không hề báo trước, rồi cô nhanh chóng lùi lại.

Đôi lông mày khẽ nhướng lên, ánh mắt có chút mê hoặc, khiến trái tim của người đàn ông bấm loạn: “Vậy….thế này thì sao?”

Toàn thân Minh Chiêu cứng đờ, chỉ cảm thấy một mùi thơm phẳng phất qua, sau đó có cái gì đó chạm vào môi, giống như một sợi lông tơ phất qua, rõ ràng là thật nhưng lại giống như chỉ là ảo giác.

Anh ta nuối nước bọt, yết hầu cử động, trong lòng có một cảm giác phấn khích lạ lùng khiến anh ta muốn khám phá thêm, đột nhiên anh ta cảm thấy miệng mình có chút khô, một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lồng ngực.

Anh Tử Lạc nhìn dáng vẻ sững sờ của người đàn ông, lẩm bẩm nói: “Thật là ngốc…”

Nhìn tâm tình trong ánh mắt của cô gái chuyển sang hướng khác, ánh mắt của Minh Chiêu tối sầm lại, đôi mắt lóe sáng.

“Này, em đang hỏi anh đấy!”

“Cái gì cơ?”

Vành tai Anh Tử Lạc đỏ bừng, cắn răng, tức giận nói: “Em hỏi – đã có ai từng làm giống như vừa em làm với anh chưa? Đồ ngốc!”

“Làm như thế nào cơ?”

Anh Tử Lạc trợn tròn hai mắt, nhưng hai má thì càng lúc càng đỏ, cô ấy cắn chặt môi dưới: “Chính là như vừa nãy đó!”

“Như vừa nãy là như thế nào cơ?”

Anh Tử Lạc sốt ruột đến sắp phát khóc: “Chính là như thế… ưm–”

Môi và răng chạm vào nhau, Minh Chiêu siết chặt lấy bờ vai gầy của cô gái, đôi tay anh ta mạnh mẽ một cách ngạc nhiên, động tác của anh ta có chút lúng túng và Anh Tử Lạc mở to hai mắt, có vẻ như bị sốc, nhìn gần đôi lông mày cứng rắn và kiên quyết của người đàn ông, sự ngọt ngào chảy đến tận đáy lòng, cô ấy chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này hiểu ra rồi à?

Cô ấy đã sẵn sàng tiến đến một cuộc ân ái triền miên, nhịp tim của Anh Tử Lạc tăng nhanh, và cô ấy cẩn thận chờ đợi động thái tiếp theo của người đàn ông, nhưng đã qua hai phút, Minh Chiêu vẫn đứng đơ như khúc gỗ, như thể bị đông cứng trong tủ lạnh, Anh Tử Lạc mở mắt ra và tình cờ chạm vào ánh mắt đầy hoài nghi của người đàn ông.

Vừa quay mặt đi, cô ấy liền đỏ mặt định bước đi nhưng Minh Chiêu đột nhiên dùng lưỡi liếm môi, hành động như giống như đang ăn kem ốc quế vào mùa hè vậy, sắc mặt của Anh Tử Lạc có hơi xấu hổ.

Nhưng Minh Chiêu quay đầu lại, nghiêm túc hỏi: “Như thế à?”

“Khụ khụ khụ…”

“Bị cảm à?”

Trời ơi! Cái con người kỳ lạ này đến từ đâu vậy!

Anh Tử Lạc nuốt một miếng nước bọt: “Anh… anh có biết thế nào gọi là hôn không?”

Người đàn ông gật đầu: “Như vừa nãy đó.”

“Vậy anh có biết nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp không?”

Người đàn ông suy nghĩ: “Hai người Pháp hôn nhau dưới ánh nắng mặt trời.” Nên được gọi là nụ, hôn, nóng, bỏng, kiểu Pháp.

“…”

Thấy cô gái mặt mày ủ rũ, Minh Chiêu nhíu mày nghiêm nghị liếc nhìn: “Không đúng sao?”

Anh Tử Lạc lắc đầu: “Không, có, gì.” Chỉ là cô ấy muốn đâm đầu vào tường thôi.

Minh Chiêu ừ một tiếng, bày tỏ sự hài lòng.

Anh Tử Lạc mặt mày xanh tím, và cuối cùng cô ấy cũng hiểu ra rằng cảm giác yêu đương với một khúc gỗ là cảm giác này – thật là bực quá mà!

“Ê, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.”

Người đàn ông cau mày: “Anh không phải tên Ê.”

“Vậy tên là gì?”

“Minh Chiêu.”

“Ồ – Tiểu Chiêu Chiêu? A Chiêu? Anh Chiêu thân yêu?”

Mỗi cái gọi của cô ấy, hô hấp của người đàn ông đều hỗn loạn, trong lòng như bị mèo cào, rất khó chịu!

“Im nào!”

Khi cô ấy ngước mắt lên, đột nhiên nhìn vành tai đỏ bừng của người đàn ông, Anh Tử Lạc giống như vừa khám phá ra thế giới mới, cô ấy lại gần, chớp chớp mắt và khẳng định nói: “Anh đang xấu hổ.”

“…” Minh Chiêu tim đập rộn ràng, trong lòng có chút nghẹn nghào.

“Hừ, đừng đổi chủ đề! Nói đi, trước đây anh từng hôn ai chưa? Um… giống như vừa nãy đó!”

Minh Chiêu gật đầu.

Anh Tử Lạc ngay lập tức thở hổn hển vì tức giận: “Aaaa, bị người ta nắm tay rồi, còn hôn nữa, không phải cũng ngủ với nhau rồi chứ?”

Năm đó, khi cô ấy đang huấn huyện trong trại tập trung sát thủ của Liên minh Tử Thần, Anh Tử Lạc trà trộn vào đám người đàn ông, và được tận mắt chứng kiến cảnh những người đàn ông mạnh mẽ cường tráng thuê gái mại dâm về để mua vui, họ chơi bời thâu đêm suốt sáng, các cô gái trẻ đều là lúc vào thì đi thẳng mà lúc ra thì toàn nằm ngang, thậm chí còn có khối người chết trên giường.

Minh Chiêu được nhà họ An huấn luyện, chắc hẳn anh cũng phải trải qua thời gian cực khổ như vậy, có khả năng là anh cũng sẽ tìm một người phụ nữ để trút bỏ dục vọng, nhưng nhìn phản ứng giật thót và gần như đờ đẫn của anh ta, trong lòng Anh Tử Lạc vẫn còn le lói tia hi vọng…

Không phải là cô ấy chê bai gì, nhưng mà trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Sắc mặt của Minh Chiêu từ đỏ sang đen rồi đến xanh, đủ màu sắc sặc sỡ, trông rất đẹp mắt.

Cuối cùng, anh nói ra một câu: “Không, có.”

“Hả?” Anh Tử Lạc trợn tròn hai mắt: “Anh vẫn còn zin?”

Gân xanh của người đàn ông nổi lên, anh ta nghiến răng: “Im!”

Anh Tử Lạc cười tươi rạng rỡ đến nỗi sắp làm người đàn ông hoa mắt: “Được, em im.”

Minh Chiêu lung túng nhìn sang chỗ khác.

“Đúng rồi, anh từng nắm tay với ai, và từng hôn ai? Nói ra thì sẽ được tha thứ, còn phản kháng thì sẽ phạt.”

Người đàn ông nuốt nước bọt, ngạc nhiên trước sự thay đổi chóng mặt của đối phương, đôi môi mỏng mím chặt không nói nên lời.

“Im lặng?” cô gái hơi nhướng mày: “Ý anh là gì?”

“…”

“Chẳng lẽ anh bị đá? Ừm, em thấy cái này rất có khả năng, cũng như chiến trường vậy, bị…”

“Em.”

Anh Tử Lạc sửng sốt, rồi lại chớp chớp mắt: “Ý, ý anh là gì?”

Minh Chiêu đột nhiên đứng lên, sắc mặt tối sầm, Anh Tử Lạc cảm thấy người đàn ông này có thể bùng phát bất cứ lúc nào, trong lòng thầm vui mừng, cuối cùng cũng không còn giống tảng băng nữa, mà tất cả đều là công lao của Anh Tử Lạc.

Rất đắc ý!

Nếu lúc này mà đưa cho cô ấy một cái đuôi, chắc chắn có thể kéo lên đến tận chân trời.

“Với em.” Người đàn ông nghiến răng, sau đó nhanh chóng rời khỏi đình nghỉ mát.

Anh Tử Lạc đứng yên tại chỗ, ánh mắt đầy kinh ngạc, từng cùng cô nắm tay và hôn sao?

Cô suy nghĩ lại, hình như đúng là như thế!

“Haha…”

Sau lưng anh ta vang lên tiếng cười giòn tan của cô gái, giống như tiếng chuông gió lanh lảnh, người đàn ông bước đi nhanh hơn, vành tai đỏ bừng…

Dạ Cô Tinh nhìn chằm chằm vào căn phòng thay đồ rực rỡ sắc màu, thở dài lần thứ ba, An Tuyển Hoàng thay xong bộ vest rồi bình tĩnh bước ra ngoài, nhìn thấy người phụ nữ vẫn mặc bộ đồ ở nhà, lông mày anh hơi cau lại.

Ôm cô vào trong lòng: “Sao thế? Tâm trạng không tốt à?”

Dạ Cô Tinh để yên cho anh ôm mình, tiện tay nghịch tóc, nghịch chán rồi liếc nhìn tủ quần áo chói mắt: “Không biết nên chọn cái nào.”

Bàn tay to của người đàn ông xoa xoa eo cô: “Em mặc cái gì cũng đẹp, không mặc còn đẹp hơn.”

“Cầm thú!”

Đổi lại người đàn ông thầm cười.

Dạ Cô Tich liếc mắt nhìn: “Hoàng, hay là giúp em chọn một bộ đi?”

An Tuyển Hoàng đứng lên, anh bước tới trước tủ quần áo, lấy một chiếc váy màu đen: “Mặc thử xem.”

Dạ Cô Tinh cầm lấy định đi vào trong phòng thay đồ, nhưng lại bị người đàn ông nắm chặt lấy cổ tay.

“Làm sao!”

“Thay ở đây được rồi.”

Dạ Cô Tình lườm anh một cái: “Nằm mơ đi! Thả tay ra, tí nữa lại không kịp dự bữa tiệc sinh nhật của em họ anh bây giờ.”

An Tuyển Hoàng mỉm cười, ánh mắt thâm thúy: “Em ghen à?”

Dạ Cô Tinh bình tĩnh lắc đầu, nói lại: “Là em ăn phải thuốc nổ,” Sau đó cầm quần áo bước vào bên trong.

Thành thật mà nói, cô không thích Kỷ Tu Viện, chỉ cần nhìn vào mối quan hệ mập mờ giữa người phụ nữ này và Kỷ Hạo Lâm, cũng có thể thấy rằng đây không phải là dạng người đơn giản.

Chính cái gọi là, trứng không nứt thì ruồi sẽ không bâu!

Nếu không phải cô ta ám chỉ mình, thì cô cũng không tin rằng tên biến thái Kỷ Hạo Lâm kia sẽ tìm đến cô ta.

Suy cho cùng, đây cũng chỉ là mấy chuyện vớ vẩn của nhà họ Kỷ, không liên quan gì đến cô, nhưng người phụ này lại không biết sống chết mà ham muốn có được người đàn ông của Dạ Cô Tinh cô, không cảnh cáo cô ta cô lần, cô ta lại còn tưởng mình là quả hồng mềm!

Khi cô mang thai hai bé, cô ta đã tìm đến tận nhà cô, còn diễn một vở kịch uy hiếp tình cảm trước mắt cô, cô vốn dĩ chằng thèm quan tâm đến, nhưng trước khác giờ khác, cô đã là người vợ mà An Tuyển Hoàng công khai tuyên bố, đường đường chính chính là phu nhân của nhà họ An, không giết con gà này để dọa bầy khỉ kia, sợ rằng sẽ không còn ai coi cái danh phận này của cô ra gì!

Con người đều là như vậy, bạn hòa nhã dễ gần với cô ta, cô ta sẽ thấy bạn yếu đuối dễ bắt nạt, bạn hùng hổ với cô ta, thì cô ta sẽ kiêng nể không dám làm gì.

An Tuyển Hoàng biết cô không thích giao du với những người trong xã hội thượng lưu của Bắc Kinh, cô vốn định không đi, đừng nói đến sinh nhật lần thứ 25 của con gái nhà họ Kỷ, dù là mừng thọ trăm tuổi của gia chủ nhà họ Kỷ, chỉ cần An Tuyển Hoàng không muốn đi thì ai dám nói gì?

Nhưng thái độ của Dạ Cô Tinh đột nhiên khác thường, tự nhiên cô lại đồng ý.

Đã đến lúc gặp những người phụ nữ xấu xa của nhà họ Kỷ, nhà họ Giang, nhà họ Tần kia một lần rồi, bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình để xem xét, đánh giá, suy đoán, dò xét, nếu đối phương đã tò mò về cô đến thế, thì Dạ Cô Tinh sẽ giúp họ hoàn thành tâm nguyện.

Đây là trận chiến đầu tiên của cô sau khi thăng chức làm “An phu nhân”, và chỉ được phép thành công không được thất bại!

Sau khi thay váy xong bước ra ngoài, Dạ Cô Tinh chọn một đôi giày cao gót cao 7 phân màu đen, ngay lúc cô cúi người, ánh mắt người đàn ông như lửa thiêu nhìn chằm chằm vào tấm lưng trắng như tuyết của cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play