Anh Tử Lạc từ trong phòng đi ra phòng khách, đi ngang qua khu hành lang gấp khúc, trong lòng cực kỳ buồn rầu, đang suy nghĩ làm sao nói xin lỗi với đồ gỗ mục lạnh lùng, thì bỗng dưng khi thấy An Cẩn đang cười ngốc bên chiếc xe đẩy.

Cô bước đến vỗ nhẹ vào vai anh ấy, An Cẩn bỗng nhiên bị giật mình, suýt chút nhảy dựng lên.

“Lạc, Lạc Lạc!”

Anh Tử Lạc nhìn hai má ửng đỏ của chàng thanh niên tuấn tú, đôi mắt đen đặc biệt sáng ngời, không nhịn được cười trêu: “Cẩn à, anh đang nghĩ gì thế? Mặt cũng đỏ bừng lên rồi này… Nhưng mà, mặt anh ửng đỏ lên cũng đẹp đấy, sau này chỉ cần bôi tý phấn hồng là thành con gái rồi!”

Mặt của An Cẩn càng đỏ hơn, không biết do xấu hổ hay lúng túng.

Anh ấy khẽ ho hai tiếng để che giấu vẻ ngượng ngùng, vệt đỏ trên mặt cũng dần phai, nghiêm nghị nói: “Lạc Lạc, em đang nói bậy cái gì đó? Tôi đâu có đỏ mặt, còn nữa, tôi là đàn ông.”

Anh Tử Lạc trợn tròn mắt, trực tiếp vươn tay gõ vào đầu anh: “Anh đó, cũng chỉ lớn hơn tôi có một tuổi thôi, mà còn giảng đạo lý với tôi? Nhàm chán!”

Ánh mắt An Cẩn lóe lên, anh ấy nhanh chóng thay đổi chủ đề: “Sao thấy em có vẻ không được vui vậy?”

Anh Tử Lạc khẽ thở dài, đặt tay lên má, thuận thế ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, bĩu môi: “Ừa, không vui thật…”

An Cẩn đẩy xe dành cho em bé về phía trước và ngồi xuống bên cạnh Anh Tử Lạc, xe vừa hay được đẩy đến bên cạnh cánh tay anh ấy, mà Tuyệt Nhi đang ngủ rất say.

“Sao lại buồn? Em gặp rắc rối gì à?”

Anh Tử Lạc suy nghĩ một chút, mạnh mẽ gật đầu: “Lần này thật sự đã gặp rắc rối, còn là một rắc rối lớn!”

“Rắc rối lớn? Bao lớn?”

Anh Tử Lạc đưa tay ra so sánh: “Lớn như vậy nè!.” Đôi mắt lạnh lùng không chút cảm xúc của Minh Chiêu chợt lướt qua trong đầu cô, cô nói thêm: “Lớn như núi băng vậy.”

“Em kể cho tôi nghe thử, xem tôi có thể giúp được không?”

Anh Tử Lạc lại chậm rãi lắc đầu, trong mắt dường như xuất hiện một làn sương mù, lẩm bẩm nói: “Anh giúp không được đâu…..”

Cái tên đầu gỗ lạnh như băng kia, lạnh đến nỗi khiến người khác phát run, ngoại trừ chồng của dì nhỏ ra thì chẳng thèm nể nang gì ai.

Anh Tử Lạc khẽ cắn răng, giữa hai hàng lông mày hiện lên một chút rối rắm, sau đó nhìn về phía An Cẩn, ánh mắt trịnh trọng: “An Cẩn này, anh có cảm thấy tôi là người tự cho mình là đúng, tự mình đa tình… là người thô tục không?”

An Cẩm sững sờ hồi lâu, mới phản ứng lại, rồi đột nhiên nổi giận đứng lên: “Có người mắng em?” Không nói hai lời lập tức kéo cô từ sô pha lên nói: “Đi, chúng ta đi tính sổ!”

Anh Tử Lạc thoáng ngẩn người, rồi chợt bật cười, trong lòng mơ hồ cảm thấy chút ấm áp: “An Cẩn, anh kích động cái gì chứ? Bình tĩnh! Bình tĩnh! Không bị tôi mắng là tốt lắm rồi, chứ ai dám mắng tôi? Yên tâm đi! Tôi không sao!”

“Sao tự nhiên lại hỏi thế?” Anh ấy nghi ngờ, đánh giá cô gái trước mặt.

Trong lòng Anh Tử Lạc thầm mắng cái tên này sao mà tinh ý vậy, nhưng trên mặt cô ấy vẫn tràn đầy nụ cười, nhìn không ra một chút khác biệt nào, chắc chắn do ở với dì nhỏ lâu nên đã bị ảnh hưởng, kỹ năng diễn xuất tăng vùn vụt giống như tốc độ của tàu lượn siêu tốc!

Nếu là lúc khác, cô ấy đã huýt sáo cổ vũ bản thân rồi!

“Thật ra lúc nãy tôi vừa đọc một cuốn sách, trên sách có bài trắc nghiệm về tính cách của con người, tôi lần lượt trả lời các câu hỏi dựa theo các mục đã được đề ra. Ai mà biết được! Kết quả lại nói tôi tự đắc, tự mình đa tình, tôi thấy chẳng chính xác tí nào, nên phải tìm anh hỏi để chứng minh đó!”

“Có thật không?”

Anh Tử Lạc trợn tròn mắt: “Thật chứ, sao có thể giả được? Ngốc!”

Ai dè An Cẩm nghiêm túc nhìn cô, dứt khoát nói: “Chắc chắn là không đúng!”

Anh Tử Lạc cảm thấy chóp mũi cay cay, nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười thật tươi, gật đầu như gà mổ thóc: “Ừm! Tôi cũng cảm thấy không đúng! Loại sách kiểu này đều viết bậy bạ! Thật lãng phí tiền, lần sau tôi không mua nữa!”

An Cẩm đồng ý: “Ừm, lần sau đừng mua nữa…”

Anh Tử Lạc vén những sợi tóc vương ra bên tai, lau nhanh khóe mắt, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Cô gái cười tươi như hoa, đôi mắt tròn như quả hạnh lấp lánh ánh nước, khóe mày có ý cười tựa như tia nắng vàng làm An Cẩn rung động, anh ấy đưa tay gõ lên trán cô, nhưng lực tay lại cực kỳ nhẹ, nhìn từ xa trông như đang vuốt ve thân mật.

Anh Tử Lạc sửng sốt, sau đó xoa trán, híp mắt cười, kiễng chân định đánh trả, An Cẩn nghiêng người, linh hoạt né tránh.

Cô đuổi, anh chạy, hai người cùng lứa tuổi chơi đùa vui vẻ và tiếng cười vang xa.

Bỗng nhiên dưới cái nhìn kinh ngạc của An Cẩn, Anh Tử Lạc đột nhiên đụng phải một bức tường thịt, cô đau đến nỗi nước mắt sắp rơi, vừa hít một hơi vừa ôm mũi, hai mắt mờ hồ. Chưa kịp thấy người mình vừa đụng phải thì Anh Tử Lạc đã vô thức xoay người hướng về An Cẩn gọi to: “An Cẩn ơi! An Cẩn! Anh mau nhìn xem, có phải mũi tôi bị vẹo rồi không? Lỡ đâu bị chảy máu mũi thì sao đây? Mũi của tôi là dễ nhìn nhất đó…..”

An Cẩn hơi lúng túng, tôn trọng gật đầu với người nọ, sau đó bước nhanh đến bên cạnh cô gái và vỗ về trấn an xoa nhẹ trán cô, trong chớp mắt tiếng ồn ào của Anh Tử Lạc cũng hạ dần, cô nhớ tới lúc nhỏ, mỗi lần bị vật lộn bị ngã, cha đều xoa đầu cô giống vậy, cô không tự chủ mà chần chừ, thầm nghĩ, tay của tên nhóc con này ấm quá! Cũng giống như bàn tay của cha, vừa dày vừa khô, làm người khác tự nhiên thấy yên tâm.

“Lạc Lạc, em bỏ tay ra trước, để tôi xem, nếu chảy máu mũi thì phải xuống tầng hầm để bác sĩ Minh xem.”

Anh Tử khẽ bỏ tay ra, không bị chảy máu, nhưng mũi đỏ ửng lên, hơi sưng tấy, lúc An Cẩn chạm vào thì cô kêu đau ôi ối.

Anh Tử Lạc nhất thời tức giận, quay lại và hét vào mặt người nọ: “Đi đứng kiểu gì thế hả! Đụng vào người khác mà không biết, không biết… ách…”

Tiếng quát mắng đột ngột dừng lại, người đàn ông đứng trước mặt có thân hình cao lớn, mặt mày lạnh lùng, khóe mắt và lông mày lạnh như băng, còn ai khác ngoài tên đầu gỗ lạnh như băng kia?

Ánh mắt của người đàn ông quét qua khuôn mặt của Anh Tử Lạc rồi nhanh chóng thu lại, sau đó anh ta cất bước rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng, thẳng tắp, không lưu luyến của ai đó, Anh Tử Lạc nắm chặt đôi bàn tay trắng, cắn chặt hàm răng, nhanh chóng đuổi theo hướng dần biến mất của người nào đó.

Sự lo lắng lóe lên giữa hai hàng lông mày của An Cẩn, Minh Chiêu là một trong năm tiền tướng của nhà họ An, thực lực mạnh mẽ, anh sợ Lạc Lạc sẽ bị thiệt thòi, vừa định đuổi theo thì bé trai trong xe đẩy lại tỉnh giấc, cặp mắt đen láy đang mở to nhìn anh, trong đồng tử màu đen lại lộ ra một màu tím đậm khiến người ta không khỏi sửng sốt.

Đang muốn lại gần nhìn kỹ hơn, thì bé con lại nghiêng đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ.

An Cẩn nhìn góc hành lang nơi Anh Tử Lạc biến mất, đợi một lúc lâu không nghe thấy tiếng cãi vã hay tiếng đánh nhau truyền đến, lúc này anh ấy mới thoáng yên tâm, rồi lại vùi đầu nhìn chằm chằm bé trai đang ngủ say mà trầm tư.

Trong đầu anh liên tục có các tia sáng đen tím lóe qua.

Minh Chiêu đẩy cửa phòng ra, đang định đóng lại, thì không ngờ Anh Tử Lạc lại thuận thế chen người vào, nhân lúc anh ta chưa kịp phản ứng thì đạp lên cánh cửa.

Chàng trai liếc cô một cái, ánh mắt lạnh lùng không nói gì, đi thẳng đến bên giường ngồi xuống.

Anh Tử Lạc phồng má, nhìn anh và không nói gì.

Hai người một đứng một ngồi đều im lặng không nói, bầu không khí khá kỳ quái.

Cuối cùng, sau hơn mười phút, Minh Chiêu không còn cách nào khác, đành phải lên tiếng trước: “Ra ngoài.”

Anh Tử Lạc cười khẩy: “Anh đụng người ta, ngay cả câu xin lỗi cũng không nói?”

Minh Chiêu chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch đau nhức: “Ra ngoài. Tôi muốn thay quần áo.”

“Tôi không đi.”

Quai hàm Minh Chiêu như cứng đờ ra, vô cùng tức giận nói: “Ra… ngoài. Đừng ép tôi động.”

“Ôi chao! Một người đàn ông như anh hóa ra lại muốn động tay chân với phụ nữ? Vậy thì đánh đi? Minh Chiêu, nếu hôm nay anh không ra tay thì anh không phải là đàn ông!”

Minh Chiêu xông tới trước mặt cô như một cơn gió, vươn tay kìm chặt cằm của cô, không che được sự giận dữ, thấp giọng gầm lên: “Tôi không phải đàn ông?” Anh thu lại lực tay, thành công nghe thấy tiếng hít vào của cô gái. Nở nụ cười lạnh lùng, lời nói gần như vắt ra giữa kẽ răng: “Tôi có phải đàn ông không? Không phải cô đã tự mình kiểm chứng qua rồi sao?”

Anh Tử Lạc hơi hoảng hồn, đây là lần đầu tiên cô thấy tên đầu gỗ lạnh như băng này cười, thì ra khối băng này cười lên lại… đẹp trai… như thế…

Chợt bừng tỉnh lại, cô mơ hồ đã phát hiện ra có cách đối phó với người đàn ông này…

Đôi mắt cô khẽ lóe lên, nhịn đau nở nụ cười, biểu cảm trong mắt vừa trêu tức vừa có chút vô sỉ: “Lần trước tôi sờ chưa rõ, để tôi sờ lại lần nữa đã!”

Khuôn mặt của Minh Chiêu đột nhiên ngây người ra, biểu cảm như ăn phải sh!t, sắc mặt đen biến thành xanh, xanh rồi đỏ, đỏ sẫm thành màu tím quả cà, màu sắc đa dạng, có thể so với bảng màu!

“Cô… người phụ nữ này….”

“Không biết xấu hổ?” Anh Tử Lạc nói tiếp câu sau của anh.

Minh Chiêu nghẹn họng, giống như bị thiêu đốt, nhanh chóng thu tay lại, quay lưng lại, kiên quyết nói: “Ra ngoài.”

Anh Tử Lạc xoa xoa quai hàm đau nhức, thầm mắng tên đáng chết ngu ngốc này, không biết thương hoa tiếc ngọc tí nào, thật là mục hơn cả gỗ mục! Chắc chắn bị anh ta véo đến bầm tím rồi…

Anh Tử Lạc đi thẳng đến trước mặt anh ta, nhếch miệng, nhìn vào người đàn ông với vẻ lưu manh, cô nhìn từ chân đến đỉnh đầu, và cuối cùng là cố định trên một bộ phận nào đó, dáng vẻ không đúng đắn đến gần ghé vào lỗ tai người đàn ông, kiễng chân lên, hơi thở như vương mùi hoa lan: “Thế nào, có muốn tôi kiểm tra lại không?”

Minh Chiêu như nghe thấy điều gì đó khó tin, vội đẩy cô ra, như đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu: “Cô, tự trọng đi!”

Người đàn ông nóng lòng, không khống chế được sức lực mà đẩy cô, Anh Tử Lạc bị anh đẩy đến loạng choạng, trọng tâm không ổn định, ngã xuống đất, đầu đập vào thành giường phát ra tiếng động nặng nề.

Vẻ mặt của Minh Chiêu biến sắc, nhanh chóng tiến lại.

“Ui da——” Anh Tử Lạc hít thở hổn hển, hai mắt tối sầm lại, hai tay run rẩy xoa nhẹ cái gáy sau đầu, mắt nổ đom đóm, thu tay lại thì đầu ngón tay đã dính đầy máu, mũi đau, khóe mắt nóng lên, òa lên bật khóc, nước mắt chảy như suối!

Minh Chiêu cau mày dữ dội và cúi người kiểm tra phía sau đầu của cô, khuôn mặt của Anh Tử Lạc không tránh được việc bị vùi vào hõm vai nóng bỏng của anh.

“Hu Hu— Minh Chiêu, anh được lắm! Vậy mà dám ra tay với tôi…”

“Đừng, động!” Giọng người đàn ông lạnh như băng.

Tiếng khóc càng lớn hơn: “Minh Chiêu, anh không những đẩy tôi rồi còn hung dữ với tôi! Anh, anh thật quá đáng… Tuy rằng tôi không có cha bên cạnh, cô đơn lẻ loi, nhưng anh cũng không thể trắng trợn mà ức hiếp tôi! Trước đó bị anh vật ngã qua vai, vừa rồi suýt bị anh đụng gãy sống mũi, bây giờ anh lại đẩy tôi! Anh nhìn đi, chảy máu rồi này! Hu hu… sao anh chỉ biết bắt nạt tôi thế hả? Còn nói tôi tự cao tự đại, tự… hu hu… tự mình đa tình, còn mắng tôi là bẩn!”

“…”

“Anh dựa vào đâu mà mắng tôi bẩn? Không phải chỉ nắm ch*m của anh thôi sao? Có cần phải xúc phạm tôi đến thế không?”

“Đừng khóc.”

“Dựa vào đâu mà không cho tôi khóc? Tôi khóc kệ tôi, tôi có chọc gì đến anh đâu? Đồ đàn ông thúi, anh có biết không anh là đáng ghét, hừ!”

“…”

“Ui da—- hu hu! Anh, anh nhẹ tay một chút….. hu hu….. không được sao? Có phải hại chết tôi thì anh mới vui phải không? Tôi đáng ghét lắm à, không vừa mắt anh hay sao? Minh Chiêu, anh nói có phải cả hai chúng ta trời sinh đối nghịch nhau không hả? Tại sao lúc nào gặp anh tôi cũng bị xui xẻo? Lúc trước rõ ràng là do anh tuột quần tôi trước, tôi chỉ trộm một cái quần lót của anh thôi. Có đến mức phải bị anh dồn đến chết thế không?”

Minh Chiêu chỉ cảm thấy mạch máu trong người nhảy thình thịch, bực bội khó chịu nhưng chỉ có thể bất lực, nước mắt của cô gái làm ướt một mảng lớn ngực áo, thấm vào da thịt, mát lạnh.

Bất giác làm anh dịu giọng: “Được rồi, đừng khóc nữa…”

“Hu hu… nhưng thực sự rất đau…”

Giọng nói khàn khàn nhẹ dịu của cô gái như một chiếc lông vũ mềm mại, lập tức lay động sợi dây đang siết chặt trong lòng Minh Chiêu.

Anh cũng bất giác nhẹ tay hơn, nhíu nhíu mày: “Bị toác ra rồi, tình huống nghiêm trọng hơn so với dự kiến ​​…”

Anh Tử Lạc lại khóc: “Đều bị chảy máu rồi, còn không nghiêm trọng sao? Sao anh lại xuống tay tàn nhẫn như vậy? Anh là đàn ông, dùng vũ lực đẩy một người phụ nữ, anh có biết xấu hổ không hả. Hu hu… động tay với phụ nữ, con m* nó, anh… anh không phải đàn ông…. hu hu… không phải đàn ông.”

Hai mắt Minh Chiêu nhíu chặt, hai má cứng lại: “Cô, nói, lại, một, lần, nữa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play