Một tiếng động nhẹ truyền đến, một giây sau, tiếng hét thê lương của người phụ nữ phá vỡ sự yên tĩnh, vang vọng trong bóng đêm, tựa như ma quỷ.

Ngân Nguyệt ngồi tại chỗ, thay đổi tư thế, dựa vào tường, cơn đói khiến anh ta không thể đứng vững, cuống họng khô cạn như gốc cây ngàn năm, mở miệng nói chuyện, đã trở thành việc xa xỉ vô cùng.

Nhìn về hướng phát ra âm thanh, trong bóng tối có thể lờ mờ nhìn thấy được một bóng hình đang cuộn tròn trên mặt đất, trong không khí, tràn ngập mùi vị tanh tưởi, đó là máu tanh.

Mà tất cả những điều này, anh ta sớm đã quen rồi.

Gương mặt bị tổn thương bởi “nước tẩy trang” của Liễu Cơ ở trong môi trường ẩm ướt, thối rữa chảy mủ từng ngày, giống như sự sống dần dần trở nên nhợt nhạt trong suốt, cuối cùng đi đến diệt vong.

Như thể đã biết trước số phận, nỗi sợ hãi như hình với bóng, cô ta bắt đầu dùng cách hét lên để trốn thoát, kháng cự, tuyên chiến với số phận tần khốc sắp diễn ra!

Không còn bộ dạng dương dương tự đắc, không còn bộ dáng tuyệt đại phong hoa, giờ này phút này, quỷ diện nữ vương Liễu Cơ, chỉ là một tù nhân mặc người chém giết. Cô ta như vậy, bản thân mình cũng như vậy.

Lạch cạch–

Đột nhiên xuất hiện ánh sáng khiến hai mắt đau xót, anh ta vô thức đưa tay ra chặn lại, tiếng thét chói tai dừng lại, thời gian như ngừng trôi, tựa như cả thế giới đều chìm trong im lặng.

“Đồ xấu xí, la cái gì mà la!” Tiếng mắng mỏ tức giận vang lên, tay đấm chân đá, kèm theo tiếng rên rỉ của người phụ nữ.

“Chính là anh ta, mang đi.” Không đợi cho Ngân Nguyệt nhìn rõ tình cảnh trước mắt, anh ta đã bị người ta một trái một phải xách đi.

Cuối cùng, đợi được rồi…

Đây là cơ hội sống sót duy nhất của anh ta!



Giữa mùa đông, trời quang mây tạnh, tuyết rơi cả một đêm, phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ còn lại một vùng mênh mông tuyết trắng giữa trời đất.

Trên bãi đáp máy bay rộng rãi ở trên nóc biệt thự, tuyết đọng đều đã được xúc đi hết, một chiếc trực thăng đậu ở bên hông.

Dạ Cô Tinh mặc một chiếc áo lông màu trắng, khăn quàng cổ màu vàng nhạt, đội mũ len, với mái tóc dài tung bay trong gió, nhìn một đôi nam nữ đang lưu luyến tạm biệt ở cách đó không xa, lần đầu tiên phát hiện ra rằng, hoá ra một người đàn ông lạnh lùng cứng rắn cũng có một mặt dịu dàng như vậy.

Nghĩ đến An Tuyển Hoàng, cô mỉm cười, nhận thấy, có lẽ, lấy nhu khắc cương, lấy tĩnh chế động, không phải là không có đạo lý.

Cả hai đi về phía cô, Anh Tử Lạc ở phía trước một bước dừng lại, Minh Chiêu cung kính lui về phía sau Dạ Cô Tinh.

“Dì nhỏ, con đi đây.” Hai mắt ửng đỏ, cô bé khịt mũi: “Dì yên tâm, con nhất định sẽ không để dì thất vọng.”

Lần này đi, nhất định sẽ bị cuốn vào trong chuyện thị phi của nội bộ Liên minh Tử Thần, nhất định sẽ phải đối mặt với mưa bom bão đạn, sống chết chưa rõ, không biết ngày về.

Dạ Cô Tinh mỉm cười gật đầu, một cái Liên minh Tử Thần, phá hủy thì phá hủy thôi, nếu như đã không phá hủy được, thì không bằng cứ giao cho Anh Tử Lạc để luyện tập, cũng coi như là công đức viên mãn..

Ánh mắt hơi rét lạnh: “Lạc Lạc, dì cho con một cơ hội cuối cùng, là đi hay ở?”

“Con vẫn kiên quyết với lựa chọn của chính mình.” Ánh mắt Anh Tử Lạc đầy quyết tâm.

“Tốt, nếu đã như vậy, dì cũng không ngăn cản con. Mỗi người, đều nên chịu trách nhiệm cho mỗi quyết định mà bản thân đưa ra.” Sắc mặt Dạ Cô Tinh nghiêm túc “Trước khi xảy ra chuyện tồi tệ gì, dì sẽ không ra tay, nhà họ An cũng sẽ không giúp đỡ, con cần phải dựa vào sức lực của bản thân mà hoàn thành tất cả mọi chuyện… “

Vẻ mặt của Minh Chiêu biến đổi: “Phu nhân…”

Dạ Cô Tinh giơ tay ngắt lời anh ta, đôi mắt lạnh lùng không chút dao động nhìn thẳng vào Anh Tử Lạc, khí thế kinh người, uy áp mạnh mẽ, khiến người ta gần như hít thở không thông.

“Cho nên, con còn kiên quyết nữa hay không?”

Anh Tử Lạc cắn răng, vẻ quật cường thoáng qua: “Con sẽ không lùi bước.”

“Tốt. Sau khi con đến Mỹ, sẽ có người của nhà họ An đến bàn bạc với con, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ ám sát Rio, những người này sẽ rời đi, Liên minh Tử Thần có tránh được kiếp nạn này hay không, thì phải xem bản lĩnh của con rồi.”

“Không cần! Con có thể tự mình hoàn thành việc ám sát Rio.” Anh Tử Lạc nói với vẻ hờn dỗi.

Khoé môi Dạ Cô Tinh cong lên, ánh mắt lãnh đạm: “Con quên rồi à, mạng của Rio, nhà họ An cũng có phần, người muốn báo thù, không chỉ có mình con.”

Anh Tử Lạc không lời đáp lại.

“Mặc dù, không thể sử dụng lực lượng của nhà họ An để bảo vệ Liên minh Tử Thần, nhưng với tư cách là một người thân, dì muốn tặng cho con một món quà. Anh có thể đi ra rồi.”

Anh Tử Lạc nhìn bóng người đi từ trong góc ra, kinh ngạc mở to mắt: “Ngân Nguyệt?”

“Cô chủ.”

“Tên phản bội, tôi muốn giết chết anh!”

“Dừng tay.” Dạ Cô Tinh trầm giọng nói.

Ngân Nguyệt đứng yên rũ mắt xuống, lù lù bất động, không có gì khác thường ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt của anh ta, nhưng chỉ có anh ta tự mình biết, sau khi chứng kiến ​​cái chết thảm khốc của Liễu Cơ, sợi dây căng cứng trong đầu anh ta, lạch cạch một tiếng, đứt rồi, lý trí, như đám lính thua chạy tán loạn.

Anh ta kiêng dè, sợ hãi, thậm chí là khủng hoảng!

Dùng dụng cụ chữ thập banh miệng ra, thủy ngân rót vào não, thịt và da bị tách ra, một tấm da người hoàn toàn bị lột ra, chỉ còn lại một cái xác trần truồng đẫm máu, kèm theo tiếng la hét của người phụ nữ, từ đau đớn thê lương, cho đến yếu ớt rên rỉ, cuối cùng là im hơi lặng tiếng.

“Tương truyền, có hai phương pháp để lột da, đây là phương pháp thứ nhất, không được tao nhã cho lắm, phương pháp thứ hai, rất đẹp.” Cô cười tươi như hoa, mặt mày như vẽ: “Dùng dao xẻ từ xương sống xuống, một lần chia phần da lưng làm hai nửa, từ từ tách phần da với thịt, như một con bướm dang rộng đôi cánh. Anh, có muốn thử chút không?”

Giật mình một cái, Ngân Nguyệt vội vàng lấy lại tinh thần, hô hấp có chút hỗn loạn.

Cảnh tượng đó, là cơn ác mộng cả đời của anh ta, như một con dao treo trên đầu, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, mỗi phút mỗi giây đều gióng lên hồi chuông cảnh báo —– người thuận theo thì sống, kẻ chống đối thì chết!

Mỹ nhân nghiêng nước, nghiêng thành, nghiêng cả mạng người!

Thần chết đang vung vẩy lưỡi hái, mà anh ta thì chỉ thiếu một chút nữa thôi, là sẽ trở thành vong hồn dưới lưỡi hái ấy!

“Dì nhỏ, dì để con giết chết anh ta! Là anh ta, đã phản bội cha con!” Anh Tử Lạc cuồng loạn.

Minh Chiêu nắm chặt nắm đấm, nhẫn nhịn, gân xanh nổi lên kịch liệt.

“Ngân Nguyệt sẽ trợ giúp con, trở lại Liên minh Tử Thần, con không thể giết anh ta.” Bình tĩnh, kiềm chế, Dạ Cô Tinh nghiêm nghị nói.

“Không cần! Anh ta là đồng loã của Rio, là người đã hại chết cha con, con muốn giết anh ta!” Toàn thân Anh Tử Lạc đều bắt đầu trở nên kích động, hai mắt đỏ hoe, nếu không có Dạ Cô Tinh ngăn ở trước mặt, cô ấy sẽ không chút do dự mà lao về phía trước, cắn đứt cổ của Ngân Nguyệt!

“Đủ rồi!”

Động tác của Anh Tử Lạc trở nên cứng đờ, Dạ Cô Tinh tiến đến, ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng người ta: “Năm đó, cái chết của cha con, kẻ đầu sỏ là Rio, liên quan gì đến Ngân Nguyệt?”

“Anh ta dựa dẫm Rio, phản bội cha con, nên đáng chết!”

“Theo những gì con nói, có phải là muốn giết sạch người của Liên minh Tử Thần mới cam lòng hay không? Vậy con đến Mỹ làm gì? Nếu đã như vậy, phá hủy Liên Minh, chấm dứt mọi chuyện, không phải là càng tốt hơn hay sao?”

Anh Tử Lạc trầm mặc, miệng đóng rồi lại mở, nhưng lại không nói ra được lời nào.

“Chim khôn biết chọn cành mà đậu, Anh Tước Tự ngã xuống rồi, lẽ nào những người này phải chết theo hay sao? Lạc Lạc, con người ai cũng ích kỷ cả, muốn sống, là bản năng của con người! Nếu như, con không thể bỏ đi định kiến và thù hận, sự quay về của con chỉ đẩy Liên minh Tử Thần vào chỗ chết mà thôi!”

Có biết bao nhiêu người mơ tưởng tới vị trí của Rio, ở trong một bầy sói đang ngày đêm chờ đợi cơ hội để nhào lên cắn, làm thế nào để đứng vững được ở vị trí đó?

Chỉ sau khi trải qua vô số lần chà xát, thì con người mới có thể lột xác thành công, trải qua vô số lần va đập, mới có thể trở nên lớn mạnh.

“Dì có thể sử dụng lực lượng của nhà họ An ở nước Mỹ, không cần tốn chút sức nào mà giúp con giành lại Liên minh Tử Thần, nhưng mà sau đó thì sao? Dì bảo vệ con được lần một lần hai, nhưng không thể bảo vệ con trăm lần ngàn lần được! Con nhất định phải học được cách giải quyết tất cả mọi thứ, nắm giữ đại cục.”

Khởi nghiệp thì dễ, nhưng duy trì lại khó. Nếu như, Anh Tử Lạc không thể đảm đương một mình, vậy lần đi này, chính là đi chết!

“Bây giờ, con nói cho dì biết, Ngân Nguyệt, con cần hay là không cần!”

“Con……”

“Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt dì rồi trả lời!”

“Cần!”



Nhìn máy bay lướt qua sương mù, xuyên qua tầng mây, dần dần đi xa, Dạ Cô Tinh thu hồi ánh mắt: “Muốn nói cái gì?”

Minh Chiêu suy nghĩ một hồi: “Ngân Nguyệt này, có đáng tin không?”

“Đáng tin, nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng.”

Minh Chiêu sững sờ.

“Trên đời này không có người nào là không sợ chết, vì sống sót, anh ta cần phải dốc hết sức lực tương trợ, nhưng sự sợ hãi nhất thời không thể khiến người ta vĩnh viễn kiêng dè, thời gian rất dễ dàng làm mọi thứ êm dịu trở lại, cho nên, phải luôn gióng cho anh ta một hồi chuông cảnh báo.”

“Tôi đã biết phải làm như thế nào rồi.”

“Trở về đi.” Đột nhiên, dừng lại bước chân, Dạ Cô Tinh quay đầu nhìn về phía Minh Chiêu: “Anh làm việc cho nhà họ An, thường sắp xếp kỳ nghỉ hàng năm như thế nào?

Minh Chiêu ngạc nhiên: “Không, không có kỳ nghỉ”

“Không có?” Dạ Cô Tinh nhướng mày, đầy mặt kinh ngạc: “An Tuyển Hoàng không cho các anh kỳ nghỉ phép nào à?”

“…”

“Thật vô nhân tính… phải sửa mới được…”

Nhân tính? Nghĩ đến tấm da người trơn bóng đó, Minh Chiêu cảm thấy bị nội thương rồi, chỉ dám cười hờ hờ mà thôi…

Trở lại phòng ngủ, nhìn thấy người đàn ông vẫn còn đang ngủ say, Dạ Cô Tinh nhẹ tay nhẹ chân cởi áo khoác ra, mặc dù đã bật máy sưởi, nhưng tay chân vẫn lạnh băng, dứt khoát cởi hết chỉ còn lại một chiếc đai đeo và quần lót, vén chăn lên chui vào.

Hơi ấm nhanh chóng bao bọc lấy cả người, đôi mắt khẽ nheo lại, cô thoải mái thở ra tiếng.

Lúc nãy khi cô thức dậy để tiễn Anh Tử Lạc, không làm kinh động tới An Tuyển Hoàng, trong khoảng thời gian này, anh luôn đi sớm về muộn, xem ra nhà họ Giang quả thực là cục xương cứng, còn khó gặm hơn cả nhà họ Tần.

Đưa tay vuốt bằng đôi lông mày nhíu lại trong vô thức của anh, ánh mắt Dạ Cô Tinh lộ ra vẻ đau lòng, từ khi bé Tuyệt mất tích, cho đến nay, có quá nhiều thứ mà người đàn ông này phải gánh vác trên vai.

Đột nhiên, phần eo bị siết chặt, giây tiếp theo, đã bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp. Lòng bàn tay to lớn của người đàn ông vuốt ve hai bên eo của cô, vết chai mỏng thô ráp, khiến cô hơi run lên.

“Đánh thức anh à?” Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng và mềm mại, mang theo sự lo lắng và đau lòng.

Hôn một cái lên trán cô, đôi mắt đen của người đàn ông sâu thẳm: “Không có.”

“Ngủ thêm một lát đi, hôm nay còn phải ra ngoài à?”

“Những người nên gặp cũng gặp rồi, những gì nên làm cũng làm rồi…”

“Có phải là nhà họ Giang…. A——”

“Vì vậy, nên nghỉ ngơi rồi.”

Không dễ gì mới tránh thoát móng vuốt ma quỷ kia, hơi thở của Dạ Cô Tinh không ổn định lắm, “Anh… anh nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi, kéo em làm gì?”

“Muốn em nghỉ chung.”

Ánh mắt Dạ Cô Tinh cảnh giác, bốn mắt nhìn nhau, cô thầm nghĩ không xong, còn chưa kịp đứng dậy, đã bị lật ngược, bị người đàn ông đè ở dưới người, “Muốn chạy?”

Nguy hiểm lại xảo quyệt.

Dạ Cô Tinh vươn tay chống lấy lồng ngực cường tráng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắc nhở: “Bây giờ là ban ngày!”

“Ban ngày thì làm sao?”

“…”

“Vợ à, anh muốn.”

“Em không muốn.”

Người đàn ông cười xấu xa: “Trong sách nói, phụ nữ nói không là có, nói có là không. “

“Ưm—-”

Cuốn sách nào nói vậy? Cô đảm bảo sẽ không đốt nó thành tro đâu…

Ngoài cửa sổ, gió lạnh xào xạc, bông tuyết bay bay.

Trong phòng, sóng cuộn biển trào, nhiệt tình như lửa.

Đàn ông và phụ nữ, ga trải giường và chăn mền, tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời.

Cuối cùng, An Tuyển Hoàng thoải mái sảng khoái, còn Dạ Cô Tinh thì mệt đến ngủ say….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play