Lâm Ngạn Sơ: “……”
 
Chẳng lẽ hắn còn không bằng một cái bàn?
 
Ngày mai phải đem cái bàn này đổi đi, đổi một cái thật xấu.
 
Lâm Ngạn Sơ ở trong lòng yên lặng hạ  quyết định quan trọng.
 
Sau khi ăn xong, Lâm Ngạn Sơ lại lệnh cho người hầu đổi cái bàn ăn khác, bắt buộc phải xấu.
 
Người hầu: “……”
 
Cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không dám hỏi.
 
Bất quá bọn họ lại không dám đổi thành cái thật sự quá xấu, tìm một cái bàn thoạt nhìn không có gì đặc sắc trở về, Lâm Ngạn Sơ cũng không nói  gì.
 
Tiểu Lạc quả nhiên không hề nhìn chằm chằm vào bàn ăn nữa, bắt đầu nhìn hắn.
 
Lâm Ngạn Sơ cảm thấy hài lòng.
 
Lần này người  đi ra ngoài điều tra tốn một chút thời gian mới  quay lại truyền tin tức, thời gian này đi qua thành phố C có ba người.
 
Cậu của Lâm Ngạn Sơ,  Liễu Chính cách hai ba tháng một lần  sẽ đi thành phố C thăm em gái, lần này hắn cũng đi, Lâm Ngạn Sơ nhìn kỹ hành trình của hắn trong khoảng thời gian này, nhưng cũng không có gì bất thường.
 
Lâm Kiệt tháng trước có đi thành phố C sưu tầm phong tục, thuận tiện thăm ông bà ngoại hắn, ở thành phố C ngây người ba ngày, cũng không có hành động bất thường nào.
 
Còn có một người nữa là chồng của Đường Gia Di, Lâm Thạc nhận lời mời đến thành phố C tham gia thi đấu đua xe, mấy ngày hôm trước vừa trở về.
 
Những cái này  cũng không thể thuyết minh cái gì, bất quá trùng hợp chính là, người giới thiệu Vương Trác cho mẹ Lâm Ngạn Sơ  vừa lúc là Lý Khê, bạn thân trước khi kết hôn của mẹ Lâm Kiệt. Tuy rằng hai người hiện tại một người ở thành phố C một người ở Giang Thành, cơ hồ chặt đứt liên hệ, cũng không nghe nói hai người còn  lui tới, nhưng thời còn đi học hai người này thân nhau như chị em ruột.
 
Lý khê lấy tiền của Vương Tráng, Giới thiệu Vương Tráng cho mẹ Lâm Ngạn Sơ, bằng không Vương Tráng người như vậy, căn bản không có khả năng có cơ hội tiếp xúc với mẹ Lâm.
 
Theo tài liệu điều tra, Lý khê người này xác thật có chút tham tiền,  thời trẻ trong nhà bà ta còn tính giàu có và đông đúc, dưỡng ra một đống bệnh nhà giàu, nhưng  Lý gia hiện tại càng ngày càng sa sút,  tiền bà ta có thể tiêu cũng càng ngày càng ít..
 
Cấp dưới đem tài liệu tra được sửa sang lại thành hồ sơ kỹ càng tỉ mỉ giao cho Lâm Ngạn Sơ.
 
Tầm mắt Lâm Ngạn Sơ  dừng ở hai chữ “Lâm Kiệt”.
 
Lần trước Tiểu Lạc bị đẩy ở trung tâm thương mại, hắn cũng là  người hiềm nghi nhất.
 
Người này hắn gặp qua vài lần, so sánh với những người khác ở Lâm gia, Lâm Kiệt còn được xem là an phận, cũng không thích biểu hiện, bởi vậy mỗi lần đến đây đều  làm nền.
 
Lúc trước hắn cố ý từ trong Lâm gia tìm  người thừa kế, cho nên những người này hắn đều đã điều tra qua. Lâm Kiệt từ nhỏ đối với mỹ thuật có hứng thú, lại bị cản trở bởi ba mẹ hắn. Ba hắn vô dụng, ở Lâm gia thường thường bị người khác chọc cột sống, cho nên đặt hết hy vọng vào tiền đồ của con trai, vẫn luôn muốn cho hắn học tài chính cùng quản lý chuyên nghiệp, nhưng Lâm Kiệt cũng rất cứng đầu, bản thân  không nói một tiếng liền rời nhà trốn đi, xuất ngoại, một năm trước mới trở về, ở Giang Thành tổ chức  một buổi triển lãm tranh, sự nghiệp không có gì nổi bật.
 
Lâm Ngạn Sơ vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón út mà Tiểu Lạc tặng hắn, Tiểu Lạc bưng một cái mâm đựng trái cây đi đến: “Cho anh, ăn chút trái cây.”
 
Tiểu Lạc lấy  một miếng dưa Hami đút cho hắn.
 
“Đang suy nghĩ cái gì?” Tiểu Lạc hỏi.
 
“Sự việc dược liệu lần trước.” Lâm Ngạn Sơ đưa tài liệu cho Tiểu Lạc, xoa xoa chiếc nhẫn hỏi, “Lần trước cô nói, chiếc nhẫn này có cấm chế, có thể bảo vệ tôi.”
 
Tiểu Lạc gật đầu: “Thời điểm anh chịu công kích, cấm chế sẽ  kích phát, đem công kích đẩy ra  bên ngoài. Nhưng mà anh yên tâm, cái loại xô xát, đẩy đẩy bình thường sẽ không có việc gì, công kích mạnh đến mức  tạo thành thương tổn cho anh khi đó cấm chế mới có thể  kích phát.”
 
“Những người khác có thể nhận thấy được khác thường không?”
 
“Không phải đứng gần thì rất khó, người ngoài hẳn là nhìn không ra, nếu là gần người đánh nhau với anh, nhạy bén một chút khả năng có thể nhìn ra manh mối.”
 
“Tôi tính toán làm một yến hội long trọng.” Lâm Ngạn Sơ đứng dậy, “Bọn họ không phải muốn xuống tay với tôi sao, tôi cho bọn hắn cơ hội.”
 
Người bên cạnh Lâm Ngạn Sơ ngày thường cùng thùng sắt giống nhau,  bên này tất cả đều là người của hắn, ngày thường đi ra ngoài mang theo không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là cao thủ,  bởi vì dược liệu lần trước là mẹ hắn đưa đến đây, mọi người mới có thể thiếu cảnh giác, thức ăn ngày thường hắn ăn đều phải nghiêm khắc kiểm tra qua, rất ít khi phát sinh ngoài ý muốn, cho dù có người muốn làm chút gì với hắn, cũng rất khó tìm được cơ hội.
 
Bất quá, chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày đề phòng trộm. Từ Tiểu Lạc bị đẩy ở trung tâm thương mại, đến bây giờ thần không biết quỷ không hay dược liệu biến dị đưa đến trên tay hắn, chẳng sợ  bên người hắn phòng vệ  nghiêm mật, dù cẩn thận mấy cũng sẽ có thời điểm sai sót
 
Hiện tại người nọ đã như thế gấp không chờ nổi, hắn cho kẻ kia chế tạo cơ hội thì đã sao.
 
Trước kia hắn là con ma ốm, không có người sẽ nghĩ đến việc hại hắn, hiện giờ thân thể mới vừa chuyển biến tốt đẹp, đối phương cũng đã hành động liên tiếp, cùng với việc ngồi chờ chết nghĩ hắn có chiêu gì phía sau, không bằng chủ động xuất kích.
 
Vừa lúc du thuyền của hắn vừa mới  bảo dưỡng xong, còn chưa có mang Tiểu Lạc qua, hắn tính toán ở du thuyền  tổ chức một buổi yến hội, càng long trọng càng tốt, đến lúc đó khẳng định yêu cầu rất nhiều nhân viên phục vụ cùng  nhân viên phụ trách, ngày thường người ngoài rất khó tiếp cận hắn, đây là một cơ hội ngàn năm có một. Hơn nữa  nhiều người, trong hỗn loạn cũng  tiện cho bọn họ xuống tay, đối phương vội vàng như vậy, loại  cơ hội này khẳng định sẽ không trơ mắt buông tha.
 
Chuyện  phức tạp như vậy Tiểu Lạc  không rõ ràng lắm, vẫn là giao cho Lâm Ngạn Sơ suy nghĩ, Tiểu Lạc bưng mâm đựng trái cây ngồi vào  bàn: “Tốt nha, cùng lắm thì tôi ăn uống nhiều chút, anh đi theo bên người tôi đừng tách ra là được.”
 
Khứu giác của cô nhanh nhạy, còn có tiên lực, độc cũng tốt,  công kích vật lý cũng thế, chỉ cần không phải đồng loại của cô công kích,  khẳng định cô có thể mang theo Lâm Ngạn Sơ toàn vẹn không sức mẻ.
 
Tiểu Lạc ngồi ngay ngắn, tựa hồ Lâm Ngạn Sơ nói cái gì cô đều sẽ toàn lực lắng nghe, Lâm Ngạn Sơ cười một cái, xoa xoa  tóc cô: “Tôi đây phải nhờ vào cô bảo vệ.”
 
Tin tức Lâm Ngạn Sơ muốn tổ chức yến hội trên du thuyền của bản thân rất nhanh đã truyền ra ngoài.
 
Quản gia đem toàn bộ thiệp mời gửi đi. Ở Giang Thành, người muốn tiếp cận  Lâm Ngạn Sơ  rất nhiều, nhưng hắn ngày thường vô cùng khó gần, trừ bỏ sinh ý  hợp tác, muốn cùng Lâm Ngạn Sơ tiếp xúc cũng không phải một việc dễ dàng, hơn nữa hắn thân thể không tốt, Lâm Ngạn Sơ rất ít khi tham gia xã giao, mọi người cho dù có sức lực cũng không có chỗ sử dụng.
 
Lần này đột nhiên tổ chức yến hội, mọi người đều nghị luận sôi nổi, cũng vì nhận được một tấm thiệp mời mà cảm thấy vinh hạnh không thôi.
 
“Tôi nghe nói, lần này Lâm Ngạn Sơ đột nhiên tổ chức yến hội, đều là bởi vì  tiểu tình nhân của hắn, tổ chức yến hội này chính là vì cho cô danh phận, Lâm Ngạn Sơ hiện tại đúng là  rất yêu chiều người đẹp, đến yêu cầu như vậy cũng đáp ứng, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
 
“Nói đến cùng, Lâm Ngạn Sơ cũng là đàn ông, đàn ông  sao, làm chút việc hoang đường cũng không kỳ quái.”
 
“Ai, lúc trước đều truyền tin Lâm gia cùng Với gia muốn liên hôn, đây là đem thể diện của Với gia dẫm trên mặt đất mà.”
 
“Tôi lại thấy Với gia cũng là gieo gió gặt bão, lúc trước Lâm gia mất trụ cột, Lâm Ngạn Sơ bất quá mới mười lăm tuổi, Với gia không hỗ trợ không nói, còn đi lên dẫm một chân, hiện giờ Lâm Ngạn Sơ đi lên, lại  da mặt dày muốn bám theo, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.”
 
……
 
Trong vòng nghị luận sôi nổi, Với gia cũng nhận được thiệp mời.
 
Với gia hiện tại do Với Dịch làm chủ, Hắn năm nay 32 tuổi, kết hôn đã bốn năm, có một cậu con trai ba tuổi. Vu Nhã bởi vì còn chưa kết hôn, cũng ở tại Với gia.
 
Thời điểm thiệp mời đưa đến, với gia còn đang ăn cơm.
 
Với Dịch buông  đũa: “Lâm Ngạn Sơ muốn tổ chức yến hội trên du thuyền?”
 
Người hầu vội đáp: “Đúng vậy.”
 
“Nguyên nhân đã hỏi thăm rõ ràng?” Với Dịch hỏi.
 
Người hầu có chút tâm tư mà nhìn Vu Nhã liếc mắt một cái, căng da đầu nói: “Theo tin đồn, Lâm thiếu vì bạn gái mà tổ chức, muốn chính thức giới thiệu cô ấy với người ngoài.”
 
“A.” Với Dịch cười nhạo một tiếng, đem thiệp mời ném thật mạnh lên bàn, “Lâm Ngạn Sơ nhanh đến 30 đi, tôi thật muốn nhìn xem, hắn còn có thể đắc ý bao lâu.”
 
Vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy Vu Nhã lau miệng đứng lên, “Em ăn no rồi.”
 
Vợ của Với Dịch, Tống Bích Oánh  đứng dậy theo,  nói với Với Dịch: “Tôi đi xem sao.”
 
Hai người phụ nữ vừa đi, Với Dịch cũng không hề che giấu biểu cảm, ánh mắt ác độc mà nhìn qua thiệp mời: “Lâm Ngạn Sơ, cậu đây là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
 
Cùng một ngày, ở một nơi khác ở Giang Thành cũng nhận được một tấm thiếp mời của Lâm Ngạn Sơ.
 
Lâm thạc tối hôm qua chơi suốt đêm, còn đang ngủ, Đường Gia Di cùng Lâm Ti Uẩn vội vàng chọn  lễ phục. Lâm Kiệt chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, tiếp tục ở phía trước cửa sổ vẽ tranh.
 
Liễu Chính nhìn thiệp mời trên bàn: “Song Song con đi đi,  người trẻ tuổi các con thích náo nhiệt, ba đã một đống tuổi, cũng không cần đi tham gia mấy thề loại náo nhiệt này.”
 
“Ba, ba vẫn rất trẻ.” Liễu Song Song ôm lấy cánh tay Liễu Chính , “Con biết, ba là sợ anh Ngạn Sơ thấy ba không cao hứng, anh Ngạn Sơ  cũng thật là, cho dù sinh khí, đã qua nhiều năm như vậy,  cũng đủ rồi, sự việc lúc trước cũng không phải  do ba”
 
“Ngạn Sơ oán trách ba là đúng, không được nói anh họ con như vậy.” Liễu Chính sờ sờ  đầu cô.
 
……
 
Lâm gia.
 
“Người đều đã chuẩn bị tốt sao?” Lâm Ngạn Sơ hỏi.
 
“Vâng, thiếu gia yên tâm…… Bất quá, nhóm người phục vụ trong yến hội, thật sự muốn để người ngoài tới sao, vạn nhất……”
 
“Không có việc gì, tôi tự có chừng mực.”
 
Tổ chức yến hội là một sự kiện rất phiền toái, từ việc bày trí trên du thuyền cùng  đồ ăn cho khách tất cả đều phải suy xét tỉ mỉ, còn có  dàn nhạc, ánh sáng,  tiết mục âm nhạc…… Bất quá loại chuyện như này tự nhiên không cần Lâm Ngạn Sơ  nhọc lòng.
 
Ngày thường du thuyền của Lâm Ngạn Sơ đều đặt ờ hải cảng Giang Thành, có chuyên gia xử lý.
 
Du thuyền là món đồ chơi mà đám người giàu có ở  Giang Thành  thích nhất. Du thuyền của Lâm Ngạn Sơ là món quà thành niên mà ba hắn đáp ứng cho hắn lúc trước , mời nhà thiết kế du thuyền nổi danh của nước Pháp, chỉ là thiết kế bản vẽ đã mất đến ba năm,  thời điểm ba Lâm qua đời,  bản vẽ này còn chưa hoàn thành.
 
Sau đó Lâm Ngạn Sơ trước 18 tuổi tự mình hoàn tất toàn bộ  kiến tạo du thuyền, hoàn thành món quà thành niên của ba hắn. Đây là du thuyền tư nhân lớn nhất Giang Thành, đầu tư rất lớn, phí bảo dưỡng mỗi năm cũng vô cùng kinh người.
 
Đối với những khách mời mà nói, có thể tham gia yến hội du thuyền của Lâm Ngạn Sơ, về sau ra ngoài liền có đề tài câu chuyện khoác lác, mà những người không nhận được thiệp mời, cũng sôi nổi tìm quan hệ đi lại, hy vọng có thể bắt được một tấm thiệp mời, hoặc  tìm người dẫn mình đi theo,
 
Yến hội cuối cùng cũng đến, thứ bảy.
 
Nhân viên công tác đang  khẩn trương  tiến hành kiểm tra các công đoạn cuối cùng của  yến hội.
 
“Rượu đã kiểm tra sao?”
 
“Tiểu Lạc tiểu thư thích  hương vị hoa hồng kia, phòng nghỉ của cô ấy nhớ rõ mang một ít vào.”
 
“Người của dàn nhạc còn chưa tới sao? Mau đi thúc giục.”
 
“Phòng bếp bên kia lo liệu không hết quá nhiều việc, đem trợ thủ của lão Ngô từ khách sạn bên kia trước điều lại đây.”

❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤🧡🧡❤
 
👉"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"👈

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play