"Thiếu gia, hình như đụng phải người."
Tài xế từ trên xe đi xuống, thời tiết hôm nay không được tốt, tầm nhìn thấp, cô gái này từ chỗ ngoặc đột nhiên ra tới. Dù là tài xế nhiều năm kinh nghiệm cũng không tránh được.
"Thiếu gia, cô ấy té xỉu, ngài xem."
"Đưa đến cách vách" Người đàn ông lãnh đạm khó nén vài phần bực bội trong âm thanh.
Mọi người đều biết Lâm đại thiếu gia Lâm Ngạn Sơ ghét nhất là đi bệnh viện, ngày thường đều không ai dám đề cập đến, nhưng trước mắt tình huống khẩn cấp, tài xế vốn định liều chết đề nghị, bất quá thiếu gia chịu mang về đó là biện pháp tốt nhất.
Nơi này cách biệt thự rất gần, ngược lại nếu đến bệnh viện phải vòng lại đi đường khá xa. Lâm Ngạn Sơ thân thể không tốt, trong nhà nhiều năm nay luôn có bác sĩ túc trực, thiết bị, dụng dụng y tế đầy đủ hết, nói là cái bệnh viện thu nhỏ cũng không sai biệt lắm.
Tuy nhiên, Lâm Ngạn Sơ lại cực kỳ chán ghét người khác đề cập đến.
Tài xế nghe vậy liền đỡ Tiểu Lạc lên xe. Mở cửa sau xe ra, nhìn thấy gương mặt lãnh đạm của Lâm Ngạn Sơ, tài xế đổ mồ hôi lạnh trên trán.
"Cái này"
Ai chả biết Lâm đại thiếu gia ghét nhất người khác tiếp cận hắn, nhưng.... Nhưng để cô gái này ngồi ở ghế phụ cũng không tốt.
Lâm Ngạn Sơ hướng cửa sổ nói: "Nhanh lên xe, đừng để người chưa đến nơi đã chết"
"Đúng vậy" Sau khi an bài tốt người ở ghế sau, tài xế lau mồ hôi lạnh trên trán.
Lâm Ngạn Sơ nhìn cô gái bên cạnh một cái, biểu tình lãnh đạm mà dời đi tầm mắt.
Tới Lâm gia, bác sĩ đã sớm ở trong phòng chờ gọi.
Phòng ở này đương nhiên không phải phòng Lâm Ngạn Sơ ở mà là cách phòng ở của Lâm Ngạn Sơ một cái đại viện. Bên trong là các bác sĩ, y tá, nhà dinh dưỡng,... với nhiều năm kinh nghiệm. Tất cả đều là nhân tài kiệt xuất trong giới nghề nghiệp. Lâm gia mời họ đến làm việc với mức lương cực kỳ cao, chủ yếu là để phục vụ cho Lâm Ngạn Sơ.
Sau khi giao người cho tài xế, Lâm Ngạn Sơ liền không quản nữa, làm việc cả ngày, đầu hắn đã ẩn ẩn đau. Quản gia thấy bộ dáng chau mày của hắn liền biết bệnh đau đầu của hắn lại tái phát.
"Hôm nay, bác sĩ Phạm chế ra thuốc mới, nói có hiệu quả cao hơn...."
Lâm Ngạn Sơ bực bội mà xua tay, uống thuốc, uống thuốc lại là uống thuốc. Hắn mỗi ngày uống nhiều thuốc như vậy kết quả còn không phải vẫn như vậy. Uống tới uống lui cũng chỉ để an ủi mà thôi.
Quản gia cũng không nghĩ nói nhiều, lại bắt đầu nói đầu bếp hôm nay nấu món ăn mới, hy vọng Lâm Ngạn Sơ có hứng thú.
Đang đau đầu muốn chết, Lâm Ngạn Sơ đối với điều này một chút hứng thú cũng không có. Dù sao quản gia cũng có ý tốt, lại là người chiếu cố hắn từ nhỏ đến lớn, liền nói: "Tôi đi tắm rửa một chút, lát nữa xuống ăn cơm."
Quản gia nghe Lâm Ngạn Sơ nói, liền buông lỏng, xuống phòng bếp xem.
Lâm Ngạn Sơ tắm xong thay áo tắm dài, tùy ý lau hai cái, sau khi uống thuốc giảm đau đầu, lúc này mới không chút để ý đi xuống lầu.
Quản gia ở dưới lầu chỉ huy người làm mang đồ ăn lên. Cho dù là người chính mình nhìn lớn lên, mỗi lần nhìn thấy Lâm Ngạn Sơ, quản gia đều sẽ nhịn không được vì giá trị nhan sắc của thiếu gia nhà mình mà cảm thán.
Lâm Ngạn Sơ cao 1m87, vai rộng eo thon, một đôi chân dài nghịch thiên. Trên mặt mang biểu tình không kiên nhẫn lãnh đạm. Nhưng hắn ngũ quan tuấn mỹ, một đôi mắt phượng hẹp dài, ngày thường cho người ta một loại cảm giác lười biến không chút để ý, một khi nheo lại sẽ tạo ra khí thế kinh người làm người khác sợ hãi. Đây cũng là lý do mặc dù Lâm Ngạn Sơ thân thể không tốt, nhưng vẫn như cũ có rất nhiều tiểu thư danh môn muốn nhào vào ngực hắn.
Theo như cách nói của những cô gái này, Lâm Ngạn Sơ là nam nhân có hương vị nhất trong toàn bộ Giang Thành.
Khuôn mặt, dáng người, gia thế,... Giang Thành tìm đâu ra người thứ hai có thể so sánh với Lâm Ngạn Sơ. Nhưng không ai biết Lâm Ngạn Sơ mấy năm nay rốt cuộc chịu bao nhiêu khổ sở.
Thời gian hắn đi xuống, những cô hầu gái thiếu định lực đã sớm đỏ mặt. Lâm Ngạn Sơ chỉ nhàn nhạt quét mắt một cái, người hầu gái vừa mới bầy ra bộ dáng hoa si, phản phất bị ánh mắt xử tử, sắc mặt một phen trắng bệch.
Quản gia kéo ghế ra, Lâm Ngạn Sơ ngồi xuống.
Rõ ràng Michelin là đầu bếp làm đến mỹ vị, đến trong miệng Lâm Ngạn Sơ lại nhạt như nước ốc. Đối với một người nhiều năm bị bệnh tật tra tấn, thân thể đã sớm bị hao tổn. Đấu tranh cùng bệnh tật đã trả giá bằng toàn bộ tâm lực của hắn, căn bản không có tâm tư đi hưởng thụ ăn uống. Sở dĩ mỗi ngày ăn cái gì cũng chỉ là để những người quan tâm hắn bớt lo lắng mà thôi.
Cơm nước xong, Lâm Ngạn Sơ đến thư phòng. Quản gia liền mang theo lễ vật đến thăm hỏi Tiểu Lạc.
Làm một quản gia đủ tư cách, đem những việc vặt bên người thiếu gia xử lý chu toàn mọi mặt là trách nhiệm của hắn.
Quản gia nghe nói cô gái bị đụng phải ở trên đường đã tỉnh. Tuy rằng theo lời của tài xế, cô gái đó đột nhiên lao ra, nghiêm túc mà nói sự cố cũng không phải là trách nhiệm của bọn họ. Nhưng rốt cuộc là bọn bọ đụng phải, người không có vấn đề gì là tốt nhất.
Quản gia ở Lâm gia địa vị rất cao, sau khi tới cách vách lập tức có người dẫn hắn đến phòng bệnh.
Vốn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một người sắc mặt tái nhợt, lại cũng nên ốm đau nằm trên giường, ai biết đẩy cửa ra liền nhìn thấy một cô gái ngồi ở bàn gặm đùi gà, thoạt nhìn sinh long hoạt hổ, hoàn toàn không giống bộ dáng của người mới bị xe đụng.
Càng đáng sợ hơn là trên bàn đã bày vài cái chén không.
"Đây là...." Quản gia kinh ngạc hỏi.
Một bên bác sĩ Phạm đau lòng cất giọng: "Đây là bữa tối lão Ngô cho chúng tôi, một mình cô ấy ăn hết"
"Toàn bộ???" Quản gia thật sự kinh ngạc.
"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"