"Yến Hoài, cho tôi chút thời gian."

Hắn vừa nói xong, đôi mắt đen của người kia đột nhiên sáng lên thứ ánh sáng nhỏ, tựa như ngọn lửa nhàn nhạt trên cánh đồng băng hoang vắng, tràn đầy hi vọng vô biên.

"Được," anh đáp.

"Em cứ từ từ suy nghĩ đi, không cần lo lắng," Yến Hoài ngón tay sờ sờ lông mày của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, "Đừng cảm thấy nó là gánh nặng, để cho bản thân thoải mái thả lỏng, được không?"

Từng đốt xương vô thức nhói lên cơn đau không thể nào giải thích được. "Thoải mái" là một từ xa xỉ đối với hắn. Ninh Sơ có chút buồn bực, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ cố gắng..."

Hô hấp của Yến Hoài bị những lời hắn nói cùng biểu tình trên mặt hắn làm cho nghẹn lại. Lúc đối mặt với Ninh Sơ, anh luôn bị thế này. Anh luôn cảm thấy người này yếu đến mức chỉ cần vô tình chạm nhẹ cũng sẽ có rạn nứt, cũng dễ dàng bị vỡ vụn.

Tỷ như con người này nếu chỉ không may cảm thấy khó chịu, buồn rầu hay khổ sở mà anh không hề hay biết, trái tim anh sẽ như vướng vào những sợi tơ chằng chịt, đau đến không thở nổi.

Anh duỗi tay ôm chặt Ninh Sơ, chóp mũi đụng trên những sợi tóc mềm mại kia ngửi nhẹ, nhỏ giọng nói: "Vậy thì trong thời gian này, anh nghĩ chúng ta vẫn nên bào trì khoảng cách như cũ, anh cũng sẽ không dọn đi."

Anh biết rõ trong lòng mình có một con dã thú mang theo thú tính mà anh đang cố gắng trấn áp.

Không nói đến việc dời đi, nếu có thể, anh thậm chí muốn giam cầm Ninh Sơ trong lãnh địa chỉ thuộc về anh, kiên quyết giữ chặt, không ai có thể động vào hắn, không ai có thể thương tổn hắn.

"Đấy là chuyện của anh ..." Ninh Sơ bất mãn: "Nhưng không phải khoảng cách này hơi gần quá sao? Anh đây là đang can thiệp quyết định của tôi, cái này phạm quy."

Mồm là nói vậy, nhưng lại không duỗi tay đẩy anh ra. Yến Hoài cong khóe miệng: "Thỉnh thoảng gian lận chút cũng không sao."

"Đồ xảo quyệt ... không có cái quy định như vậy."

Ninh Sơ bĩu môi, chậm rãi thả lỏng: "Cho anh mười giây, mười giây để gian lận, sau đó khôi phục bình thường lại, xuống nhà ngủ đi."

"Được."

Yến Hoài siết chặt vòng tay, đem người trong ngực cọ xát giống như đem trân bảo quý giá nhập vào cơ thể mình.

Vất vả lắm mới đợi được Yến Hoài xuống tầng, Ninh Sơ vào nhà, chưa kịp nghỉ ngơi, đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc trên WeChat.

Từ em họ Ninh Khiết.

'Anh ơi, bây giờ anh có rảnh không? Em mời anh ăn bữa khuya, ở chỗ chợ đêm sau trường học. '

Tin nhắn được gửi cách đây mười lăm phút, bây giờ là chín giờ rưỡi.

Hắn cầm điện thoại nhíu mày. Lúc nãy hắn mải xem phim trong bữa tối, ăn cũng không được nhiều, bây giờ cũng hơi đói. Ra ngoài một lúc chắc không sao.

'Ừ, tìm chỗ nào vắng vẻ chút, lát gửi địa chỉ cho anh.

Có rất nhiều người trẻ tuổi gần trường đại học, một số người thích lướt mạng hẳn sẽ có ấn tượng về hắn, nếu không may nhận ra bị chỉ chỏ thì thật sự rất tồi tệ.

Hắn nhanh chóng thay một chiếc áo khoác dày, lấy chìa khóa đi ra ngoài bắt taxi.

Địa chỉ Ninh Khiết gửi cũng không quá khó tìm. Đó là một gian hàng ăn ở giữa chợ đêm. Trong quán chỉ có một bàn người ngồi. Trên cầu thang trước cửa có những thùng tôm cá còn sống đang được chọn để gϊếŧ, nền nhà cũng vì thế ướt sũng.

Hắn hỏi ông chủ, đẩy một trong những phòng bao riêng biệt, nhìn thấy Ninh Khiết đang ngồi ôm má trước cửa, vẻ háo hức nhìn chăm chú.

Sinh viên đại học trẻ trung và năng động mặc bộ quần áo vải bông màu xanh nhạt, một lớp trang điểm nhẹ. Mũi có chút nhờn, dù mùa đông nhưng trên trán lại lấm tấm mồ hôi, dung mạo cũng coi như là thanh tú.

Nhìn thấy Ninh Sơ đi vào, vội vàng vui vẻ mà đứng lên: "Anh! Anh đến rồi!"

"Ngồi đi," Ninh Sơ gật đầu với cô rồi tháo khẩu trang xuống. "Ăn nhanh đi rồi còn về nghỉ. Kí túc xá đóng cửa lúc mấy giờ?"

"11 giờ 40 cơ mà, còn sớm chán!"

Ninh Khiết ngó ra ngoài cửa vừa hét với bên ngoài: "Ông chủ, phục vụ đồ ăn! Mấy món cháu gọi trước đấy ạ!"

Gọi xong liền lúc lắc về chỗ ngồi xuống, hấp tấp nói: "Đồ ăn ở đây không tệ. Anh à, anh ăn nhiều vào nhé, đảm bảo rất ngon miệng."

"Có cay không?" Ninh Sơ xé ni lông bát đũa dừng một chút. "Anh không ăn được cay."

Hắn dạ dày có chút mẫn cảm lại khá yếu, trước đây cũng không chú ý chăm sóc, cứ mỗi lần lên cơn là lại đau đến chết đi sống lại.

Vẻ mặt Ninh Khiết ngây ra một lúc, sau đó xấu hổ cười: "À ... Em lại không nghĩ tới khi gọi món ... Em lại bảo họ làm hơi cay một chút!"

Cô nói xong, lập tức chạy ra ngoài nói vài câu, quay lại cười như cầu công: "Em đã nói lại rồi, có gọi thêm canh dưa cải chua, không có ớt".

"Ừ." Biểu tình Ninh Sơ nhàn nhạt.

"Đúng rồi, cái kia ..." Ninh Khiết không nhịn được ngồi xuống, trên mặt lộ ra sự do dự chần chờ, ấp úng nói vài câu nhẹ giọng giống như là làm nũng.

"Anh có thể chuyển thêm cho em 10 vạn tệ* nữa được không ạ?"

(*10 vạn tệ = 100.000 tệ = 341.684.469 VND)

"..."

Ninh Sơ sắc mặt thoáng chốc lạnh xuống, châm trà tráng qua bát trước mặt, không phát ra tiếng.

Ninh Khiết nóng nảy: "Chỉ là 10 vạn tệ thôi! Đối với anh nó chỉ là chuyện vặt, nhưng em cần nó rất gấp!"

"Anh nhớ trước đã đưa cho em 7 vạn, Ninh Khiết," hắn nhìn người em họ trước mặt, ánh mắt càng lúc càng lạnh, "Chuẩn bị lên thạc sĩ, muốn nhiều tiền như vậy làm gì?? "

"Anh hỏi cái này để làm gì?" Ninh Khiết là cảm thấy hắn là đang quan tâm đến tiền bạc, cảm giác uỷ khuất mà bĩu môi không hài lòng.

"Anh đang là ngôi sao hẳn là kiếm được rất nhiều tiền, có gì là sai khi cho em một chút tiền nhỏ, nếu như trước kia không phải em giúp anh..."

"Anh không quá nổi tiếng, cũng không kiếm được nhiều tiền từ việc đóng phim!" Ninh Sơ lạnh lùng ngắt lời cô.

"Nhưng anh có thể tìm đến Yến Hoài mà!"

Câu nói của Ninh Khiết giống như tiếng sấm nổ vang bên tai hắn, tim cũng lỡ mất một nhịp. Ninh Sơ nhanh chóng đặt đũa xuống: "Em nói cái gì? Làm sao em biết anh ta?"

"Anh ấy là một gã lớn trong số những gã lớn. Bạn em học bên tài chính đang đi thực tập đã từng gặp qua. Cũng biết được anh ấy dáng dấp ra sao..." Khí thể của Ninh Khiết nhỏ đi vài phần, rụt cổ lại lẩm bẩm: "Anh quen biết người như thế mà cứ giấu im ỉm đi. Thật là keo kiệt. Người ta còn cầm cả bộ bài trong tay, nhất định là có nhiều hơn những gì em muốn..."

Trong phòng không có điều hòa hay sưởi ấm, xương trên người hắn lạnh đến mức đau đớn. Ninh Sơ hít một hơi, ngay cả trái tim cũng cảm thấy lạnh lẽo.

"Làm sao em biết anh quen anh ta?"

"Tối nay em nhìn thấy rồi. Hai người cùng nhau ăn cơm ở rạp phim tư nhân. Hehe... Ăn xong anh ấy còn đưa anh về. Còn công khai lái xe về chỗ anh ở. Hai anh sống chung à? Anh,... là kiểu quan hệ đó hả? "

Ninh Khiết càng nói càng phấn khích hơn, cúi người về phía trước kéo tay áo hắn.

Ninh Sơ trong tiềm thức tránh né cô, chỉ cảm thấy da đầu tê dại. Hắn khó tin: "Em nhìn thấy? Em theo dõi anh?"

Khoảng thời gian hắn cùng Yến Hoài vào tiểu khu cho đến khi ra khỏi nhà lần nữa chỉ mất khoảng mười hoặc hai mươi phút.

Bây giờ Ninh Khiết nhìn thấy hai người họ cùng nhau tiến vào tiểu khu và nói rằng đã không thấy chiếc xe đi ra sau một thời gian , nghĩa là khi người em họ thân yêu khoảng chừng 20 tuổi này đang ngập ngừng nhắn tin cho hắn, cô ta vẫn đang ở bên ngoài tiểu khu.

Mà sau khi nhận được câu trả lời của hắn, Ninh Khiết mới vội vàng chạy đến đây, có lẽ chỉ sớm hơn hắn vài phút trước đó, là giả vờ chờ hắn.

Có một cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng.

Phát hiện đã lỡ miệng, Ninh Khiết đột nhiên im lặng, cười khúc khích hai tiếng rồi thì thào: "Chỉ là tò mò thôi. Ai mà nhìn thấy vị Yến thiếu kia mà không sinh ra sự tò mò, đây cũng không phải tật xấu của em..."

"Anh ta không liên quan gì đến anh, cũng không có khả năng đưa tiền cho em. Tốt nhất nên từ bỏ suy nghĩ này đi." Ninh Sơ lạnh nhạt nói.

Hắn không hiểu, nhưng chỉ trong vài năm, làm thế nào mà cô gái nhỏ ngây thơ lương thiện ấy lại trở thành cái dạng này?

Mà hắn chỉ cảm thấy mình càng ngày càng không muốn dây dưa với cô em gái này, thậm chí hắn còn không biết có cơ hội nào khiến cô thay đổi tính cách nhanh như vậy.

Hay vốn dĩ con người vẫn luôn thay đổi sao? Hay nó chỉ là sự 'duy trì' tạm thời?*

(*Ý của Ninh Sơ là thực chất bản tính trời sinh vốn sắn, vỏ bọc trước đây cũng chỉ là bóng bóng kẹo cao su, khi hết đà sẽ vỡ ra, ý nói cô em gái này bằng mặt nhưng không bằng lòng.)

Nghe giọng nói dứt khoát của hắn, hai mắt Ninh Khiết lập tức đỏ lên, trong mắt hiện lên vẻ oán hận vô cớ khiến hắn sửng sốt.

Hắn nghe Ninh Khiết mắng chửi, trái tim từng chút một như rơi xuống hầm băng.

"Nếu năm đó tôi không trộm bố mẹ lấy 5000 đồng tiền cho anh, anh đã chết trong bệnh viện rồi! Đến cả xác cũng không ai nhận về! Mẹ tôi nói, nếu anh còn chút lương tâm hay lòng tốt này thì nên sớm mà báo đáp lại nó! Tôi chỉ xin anh một ít tiền. Nó không đáng là bao. Tại sao anh có thể ích kỷ như vậy? Bố mẹ tôi nói đúng. Anh là đồ vong ân bội nghĩa! Anh là kẻ ích kỷ! Tôi thậm chí còn đã từng thông cảm cho loại người như anh bởi vì tôi chẳng hiểu gì cả! "

...

Cửa phòng bao bị hé mở. Người phục vụ đang bưng một nồi đầu cá đỏ cay. Nghe thấy âm thanh trong đó, anh ta do dự không dám đi vào.

"Đứng đấy là gì, bê vào đi." Ninh Sơ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt có chút lồi lên khi nhìn về phía cửa.

Hắn không thể biết hiện tại bản thân đang cảm thấy như thế nào, nhưng hắn cảm thấy tinh thần hoảng loạn, đầu óc nặng nề.

Người phục vụ đặt đầu cá vào giữa bàn, nhanh như chớp phóng ra ngoài.

Ninh Sơ chậm rãi đứng lên, không nhìn ánh mắt không còn sự đơn thuần của Ninh Khiết, nhìn xuống nồi cá nóng hổi, ​​cười lạnh.

"Được, được ... cuối cùng cũng dám nói ra, không uổng công ba mẹ dạy dỗ vô cùng tốt..."

"Ninh Khiết, có biết tại sao ngần ấy năm, bất kể em muốn gì anh đều mua cho em không? Một là vì khi còn bé em đã giúp đỡ anh, hai là vì trước đây bà nội rất thích em."

Hắn nhẹ nhàng che cái bụng đã bắt đầu đau của mình khi vừa nhìn thấy nồi cá, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy nhưng vẫn thờ ơ không muốn gầm lên một cách khiếm nhã như vậy.

"Nhưng sự thật thì vẫn phải làm cho rõ ràng. Anh khi đó sẽ không vì thiếu 5000 đồng tiền khi đó của em mà phơi thây trong bệnh viện, số tiền anh đã chi cho em trong vài năm qua có thể trả đủ, thậm chí còn dư số tiền năm đó, ngần ấy thì năm mệnh giá tiền cũng đã thay đổi theo lạm phát rồi."

Nhàn nhạt nhìn qua người "em họ" có quan hệ huyết thống này, hắn lấy điện thoại di động ra, lên ngân hàng di động, chuyển 10 vạn vào tài khoản của Ninh Khiết.

"Đây là vì nể tình khi còn bé em được bà yêu thương để tâm. Sẽ là lần cuối cùng anh đưa tiền cho em, nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra trong tương lai, bởi vì đứa cháu bà thương yêu nhất vẫn là anh. Em hãy tin rằng bà đang ở một nơi rất tốt trên thiên đường và sẽ không muốn anh tức giận trước mặt em . "

"Sau cũng đừng liên lạc với anh nữa."

Bỏ lại câu nói cuối cùng, Ninh Sơ kéo cửa bước ra khỏi phòng, không thèm nhìn lại.

...

(-Chương này khá dài nên mình phải chia thành 2 phần nếu không sẽ bị loãng trang mất!!)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play