Dỗ được “bình giấm nhỏ” cũng đã là nửa tiếng sau. Lục Thiên Thiên gác đầu lên người anh vừa nhăm nhi thìa trái cây vừa chăm chú xem tivi. Thi thoảng chiếc thìa kia cũng được đưa đến bờ môi người nào đó... ư hem! Hôm nay cô phải hy sinh bản thân “phục vụ” cho đại gia đang ngồi nhìn tivi kia kìa…

“Nào, há miệng.” Lục Thiên Thiên chòm người dậy đưa chiếc thìa đã sắn trái cây sẳn về phía miệng Vương Tu Kiệt. Anh cũng vui vẻ há miệng, tay vuốt nhẹ tóc cô, hài lòng nói:

“Ngoan.”

Lục Thiên Thiên hạnh phúc cười tươi ôm lấy tay anh rồi tựa vào bờ vai vững chắc kia, hai người lặng lẽ xem phim lòng tràn đầy mật ngọt.

Đồng hồ đã điểm mười hai giờ…

Vương Tu Kiệt đưa cô về trong tiếc nuối:

“Thật sự không ở lại?”

Cô nhìn vẻ mặt anh có chút buồn cười, lắc đầu từ chối:


“Không thể ở!”

“Ồ.” Vương Tu Kiệt có chút thất vọng... anh đành buông bỏ ý định giữ cô lại.

“Em vào đây, bái bai, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon!”

Lục Thiên Thiên xoay người đi vào trong đi chưa được vài bước chợt nhớ đến chuyện gì đó cô quay trở lại, khiểng chân đến bên tai anh thì thào:

“À quên nói cho anh, mai qua nhà em chào hỏi đi, mẹ em muốn gặp anh!”

Cô lùi ra sau nhìn phản ứng ngu ngơ của anh bây giờ không khỏi thêm vui vẻ, miệng nhỏ thì thào:

“Bạn trai nhỏ ngủ ngon nha!” Nói xong cô xoay người đi về phía nhà, Vương Tu Kiệt vẫn còn ngơ ngác đứng đó, trong miệng lẩm ba lẩm bẩm:

“Mẹ... mẹ em... gặp mẹ... vợ...”

Thế là đêm đó Vương Tu Kiệt thành công không chợp mắt cũng thành công để trợ lý của mình thức thâu đêm vì anh chuẩn bị quà. Vương Tu Kiệt bận rộn chuẩn bị tây trang, cuối cùng là chuẩn bị tâm thế để mà ra mắt người lớn trong nhà. Anh lo lắng không tài nào ngủ được liền gọi điện cho bác sĩ Thôi nói về chuyện của mình. Bác sĩ Thôi - Thôi Tĩnh chính là người tiếp nhận điều trị tâm lý cho anh. Hiện tại tình trạng của anh đã có nhiều chuyển biến tốt. Đặc biệt, từ khi gặp cô, có tiếp xúc thân mật cùng cô chính là bước đột phá trong cuộc đời của anh. Anh không bài xích hay sợ hãi với cô nhưng những người phụ nữ khác thì anh không dám khẳng định... Nếu lỡ bệnh kia vẫn còn vậy thì anh phải làm sao? Gia đình cô nếu biết được anh… như vậy sẽ không ngăn cấm anh với cô qua lại chứ? Lúc này anh không thể trấn định nổi. Anh cảm giác có chút sợ hãi, mọi thứ như thế nào đi lệch với quỹ đạo anh không thể kiểm soát nó. Nhận thấy được cảm xúc bất ổn của Vương Tu Kiệt, Thôi Tĩnh chậm rãi phân tích tình trạng hiện tại của anh, trước mắt cho thấy khả năng khôi phục của anh rất tốt, cũng khuyên anh trấn định bình tĩnh, không gây áp lực cho bản thân, cũng như là hướng dẫn anh điều tiết hơi thở để ổn định tâm trạng. Thôi Tĩnh cũng phân tích hiện tại việc anh nên làm là nghỉ ngơi thật tốt để có tinh thần cho buổi gặp mặt ngày mai. Vương Tu Kiệt cũng nhờ những lời kia của Thôi Tĩnh mà ngủ được một lúc.


Lục Thiên Thiên hôm nay dậy cũng khá sớm, cô trò chuyện với mẹ Lục một lúc rồi chợt nhớ đến bạn trai mình. Cô bây giờ cảm thấy bất an, hình như cô lại quên mất một điều là Vương Tu Kiệt có trở ngại về tâm lý. Nghĩ đến đây cả người cô bất giác cảm thấy không khỏe. Kục Thiên Thiên liền xin phép mẹ Lục ra ngoài, nói xong liến chạy một mạch qua nhà anh. Lục Thiên Thiên nhấn chuông được một lúc không thấy anh ra mở cửa trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt, cô nhập mật mã rồi mở của bước vào trong, nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng của anh, cô càng thêm lo lắng chạy vội vào phòng của anh thì mẹ ơi! Vương Tu Kiệt vừa mới tắm xong, những giọt nước từ chân tóc chảy xuống khuôn mặt, cơ ngực săn chắc không được bất cứ vật gì che đậy đang lõα ɭồ trước mắt cô, phần thân dưới được bao bọc bởi chiếc khăn tắm màu trắng càng thêm bắt mắt, nhìn đến hình ảnh trước mặt Lục Thiên bất giác thả chậm tốc độ, mọi điều muốn nói lại lặng lẽ nuốt vào trong. Quan sát anh từ đầu đến chân cô không kiềm chế được nuốt một ngụm nước bọt.


“Anh... anh mặc quần áo vào đi, em ra sofa ngồi!”. Nói rồi ôm mặt đỏ bừng chạy ra phòng khách. Vương Tu Kiệt nhìn lại tình trạng của bản thân rồi nhanh chóng trở lại phòng tắm.

Một lúc sau, Vương Tu Kiệt quần áo chỉnh tề bước ra. Hôm nay phong cách của anh không đồng nhất với ngày thường, cảm giác không còn cứng nhắc hay quá thành thạo như trước một cảm giác mới lạ mà cô không thể nào diễn tả được. Nhìn đến gương mặt kia mang thêm một cặp kính, trái tim cô bổng chốc chịu không nổi mà đập loạn, cánh mũi như có dòng chất lỏng chảy ra. Định mệnh! Cô sịt máu mũi luôn rồi! Bạch Thiên Ý, Bạch Thiên Ý không ngờ mày không có tiền đồ như vậy! Chỉ như thế mà mày đã không chịu nổi a! Làm sao đây… rất muốn thân thân a!!!

Vương Tu Kiệt đứng gần đó thấy cô mũi cô chảy máu vội vàng lấy khăn giấy ở gần đó đưa cô, đôi mắt tràn ngập lo lắng:
“Thiên Thiên không sao chứ? Sao lại chảy máu mũi rồi!”

Lục Thiên Thiên nhìn vẻ mặt kia của anh gần mình như thế, cảm giác đầu óc lại lân lân như đang say rượu:

“Không sao, chỉ là muốn hôn anh.” Nói là làm! Đôi tay cô linh hoạt bắt láy cổ áo anh đem người kéo xuống, đôi môi mềm mại của cô chuẩn xác áp lên đôi môi đầy mê hoặc trước mặt rồi từ từ nhấm nháp.

Đáy mắt Vương Tu Kiệt lóe lên tia nghi hoặc, hôm nay cô gái nhỏ chủ động một cách bất thường nhưng mà anh cũng rất thích... Liền nhiệt tình đáp lại nụ hôn của cô. Đến khi hai người đều cảm giác khó thở mới ngừng lại. Cô ngước mắt nhìn gương mặt đầy mị hoặc kia trong đầu như mê mang suy nghĩ gì đó bất chợt kề sát bên tai anh mà nói.

“Tu Kiệt, em chưa đánh dấu chủ quyền…”

Cô đưa tay chạm vào yết hầu của anh, rồi nhìn vào đôi mắt mê hồn kia chậm rãi tiến lại gần đặt một nụ hôn lên yết hầu đang không ngừng chuyển động kia, Vương Tu Kiệt không dám thở mạnh cơ thể anh trở nên căng cứng duy chỉ có nơi lồng ngực càng thêm đập mãnh liệt như muốn tố cáo tâm trạng hồi hộp xen chút hưng phấn của anh. Bờ môi cô chậm rãi di chuyển tại bên cổ anh mà đánh dấu chủ quyền vừa cắn vừa hút... Mãi đến khi người đàn ông mất hết kiên nhẫn đẩy cô ra hai người cũng thuận lợi mà nằm xuống sô pha. Cô nằm dưới thân anh hai tay chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, nhìn thấy người đàn ông của mình hô hấp dồn dập bỗng cô có chút thỏa mãn trong lòng, rồi nở một nụ cười vui vẻ. Vương Tu Kiệt nhìn nụ cười kia của cô hầu kết lại không ngừng lăn lộn:
“Nếu em đã đánh dấu chủ quyền, bây giờ thì… tới lượt anh!”

Nói rồi anh tiến lại gần môi cô, định trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng nhưng cố chạm hoài mà vẫn không tới. Lục Thiên Thiên đem hai tay của mình ôm lấy gương mặt anh mà đẩy ra xa. Cô nở một nụ cười khiêu khích:

“Muốn hôn sao?”

Anh nhìn cô, liếc nhìn bàn tay đang “ôm” lấy gương mặt của mình rồi chậm rãi gật đầu.

Thấy anh ngoan ngoãn như thế cô càng thêm vui vẻ cô lại hỏi:

“Muốn đánh dấu chủ quyền sao?” Lúc này Vương Tu Kiệt đáp lời bằng cái gật đầu thật mạnh.

Nhìn bộ dáng của anh bây giờ chẳng khác nào một đứa trẻ đang muốn bánh kẹo cô thật sự không nhịn được cười ha ha…

“Anh muốn, nhưng mà... em không cho đó ha ha” Nhân lúc anh không đề phòng Lục Thiên Thiên đẩy anh ra xa rồi nhanh nhẹn chạy sang nơi khác. Một lúc lâu sau Vương Tu Kiệt mới hồi thần mà đuổi theo:
“Lục Thiên Thiên em đứng lại cho anh!!!”

Vương Tu Kiệt đuổi theo tóm được Lục Thiên Thiên vừa muốn “trừng phạt” cô thì chuông cửa lúc này lại vang lên. Lục Thiên Thiên nhân cơ hội anh thất thần trốn thoát chạy về phía sofa nhàn nhã ngồi xuống nhìn anh với ánh mắt đầy khiêu khích. Cảm giác mềm mại trên bàn tay không còn Vương Tu Kiệt có chút tiếc nuối hướng ánh mắt về phía “hung thủ” đang đắc ý trên sofa kia. Vương Tu Kiệt quyết định bất chấp bước về hướng cô nhưng chưa bước được ba bước tiếng chuông cửa lại tiếp tục vang lên.

“Coi như em may mắn!” Anh nhỏ giọng nói với cô rồi đi về phía cửa đem chốt cửa mở ra.

Là Bùi Ngư.

“Vương tổng, chào buổi sáng”. Bùi Ngư nhìn thấy ông chủ của mình hôm nay có chút khác lạ, nhìn kĩ một chút thì cậu liền phát hiện, hóa ra là ông chủ đeo kính.
“Ừm. Cậu vào đi.”

Bùi Ngư bước vào thì đã nhìn thấy bà chủ tương lai kiêm đồng nghiệp của anh đang nhàn hạ ngồi trên sô pha nên xưng hô thế nào đây? Thiên Thiên? Thư ký Lục? Lục tiểu thư? Bà chủ? Vẫn nên... thôi đi...

“Chào buổi sáng, Thiên Thiên!”

“Chào cậu tiểu Ngư.” Lục Thiên Thiên mỉm cười thân thiện nói.

Thấy hai người chào hỏi thân thiện trong lòng anh có chút khó chịu, đi về phía chỗ ngồi của cô ngồi xuống, ngước mắt lên nhìn Bùi Ngư có chút kiêu ngạo cùng đắc ý nói:

“Đã chuẩn bị xong rồi?”

“Vâng, mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng, đã được để ở trong xe.”

Hiện giờ mối quan hệ giữa cô và Vương Tu Kiệt cả công ty đều biết nên cũng không còn là bí mật nữa, Lục Thiên Thiên cũng không muốn giả mù sa mưa tỏ vẻ không có gì hết như trước đây nữa. Cô không che giấu lo lắng của mình nhìn anhh hỏi:
“Anh... đi hôm nay ổn không? Hay là để em nói mẹ dời ngày khác!”

Vương Tu Kiệt biết cô lo lắng cái gì trong lòng bỗng có chút ấm áp, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô:

“Không sao, sớm muộn cũng sẽ đến, huống hồ anh cũng đã chuẩn bị sẳn sàng nên em cũng đừng lo lắng.”

“Được! Em tin anh!” Cô vui vẻ cười.

***

Tống Dật bỏ tập tài liệu trên tay xuống bàn liền gọi cho trợ lý của anh Trần Vĩ đến hai người cùng đi giải quyết một số việc. Sau khi giải quyết xong anh cùng Trần Vĩ cùng ăn cơm. Đang ăn bỗng nhiên Tống Dật chợt lên tiếng:

“Trợ lý Trần, anh đã có bạn gái chưa?”

Trần Vĩ đang ăn cảm giác bị nghẹn lại, hôm nay tổng giám đốc còn quan tâm anh, trời ơi, sợ quá! Anh gian nan mà nuốt ngụm thức ăn trong cổ họng, e dè đáp lời:

“Vừa khéo tôi và bạn gái mới chia tay hồi tuần trước, hiện tại tôi vẫn còn độc thân!”
Tống Dật nhíu mày hỏi tiếp:

“Tại sao lại chia tay?”

Cái này còn phải hỏi sao? Tôi chỉ là một nhân viên bé nhỏ thôi mà lại phải công tác nhiều như vậy, bây giờ lại rời Anh Quốc về đây công tác thì tất nhiên làm gì có thời gian chăm sóc bạn gái?

“Cô ấy bảo thời gian của tôi rất quý giá, hãy vui vẻ mà ôm đóng công việc đó đi, nói rồi cô ấy bỏ đi. Cô ấy hẳn là không chịu được tôi vắng vẻ…”

“Ồ, thì ra là vậy!”

Nếu lúc trước mình bất chấp tất cả cùng cô ấy trở lại thành phố A thì cô ấy cũng sẽ không bị cái tên nam nhân họ Vương kia dắt đi dễ dàng. Đáng Ghét! - Tống Dật vừa nghĩ liền vì tức giận mà đem miếng thức ăn vừa gắp ném trở lại. Đáng tiếc anh nhận ra điều này quá muộn! Cô vợ nhỏ của lòng anh đã bị dắt đi rồi... Quả thực khóc không ra nước mắt mà!
Nhìn vẻ mặt hận ý vứt bỏ thức ăn kia của Tổng giám đốc, Trần Vĩ liền biết chuyện tình cảm của ông chủ của mình xảy ra vấn đề liền mở lời nói sang chuyện khác:

“Đúng rồi, tổng giám đốc, lúc nãy tôi có lái xe quanh khu Điền Thế Bảo (tên gọi nơi Lục gia đang sinh sống) không thấy ai có ý định bán nhà... Việc này hẳn phải cần anh đi xem quanh đó nếu thấy căn biệt thự nào ổn thì tôi sẽ thay anh đến đó.

“Vậy thì mua đứt căn biệt thự bên phải Lục gia đi.”

“Cái đó... hình như là của Vương tổng, ngài cảm thấy có khả năng thành công không? Nếu có vậy tôi sẽ đi đàm phán thử!”

Tống Dật chuyển ánh mắt ghét bỏ lên người Trần Vĩ rồi nói:

“Cậu thực vô dụng! Mua.. bên trái đi!”

-*-*-*-

Lục Thiên Thiên cùng Vương Tu Kiệt sau khi trở về công ty liền làm việc tới xế chiều rồi đi về. Đến nơi, cô phụ anh xách một ít đồ đem vào biệt thự rồi mới chuẩn bị về.
“Cơm chiều anh tự giải quyết được chứ? Em đã hứa với ba chiều về sớm cùng nhau dùng cơm”. Cô lo lắng hỏi.

“Yên tâm đi. Anh tự giải quyết được.”

“Vậy được rồi, em về đây.” Cô nhón chân hôn lên má anh một cái rồi xách đồ đi về.

Vương Tu Kiệt vui vẻ đoạt lấy túi đồ từ tay cô:

“Để anh xách!”

Lục Thiên Thiên cũng vui vẻ khoát tay anh ra ngoài. Đến trước cổng biệt thự Lục gia Vương Tu Kiệt chợt khựng lại đôi mắt dán chặt vào thân ảnh người đàn ông quen thuộc:

“Nhà em… có khách? Kia là Tống Dật...”

***

Hello mọi người, tui đã trở lại rùi đây 😍😍😍

Cảm ơn các bạn vì đã ủng hộ truyện của mình trong suốt thời gian qua nhá. Vắng bóng hơi lâu giờ mới comeback mong là mọi người đừng giận, ủng hộ tui tiếp nhé😘😘😘

Truyện mình cập nhật chương sớm nhất ở enovel và vieread nha. Bạn nào hóng chương mới cứ chạy qua đó đọc liền cho nóng nha 🥰🥰🥰

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play