Lớp học thư pháp thì chỉ cần đi hai lần một tuần, Lâm Xảo Xảo đối với kế hoạch thời gian như vậy rất vừa lòng, sẽ không làm chính mình quá mệt mỏi cũng có thể phải bảo trì sự nhiệt tình.
Giữa trưa, Lưu Lam gọi điện thoại cho Lâm Xảo Xảo.
"Xảo Xảo."
Lâm Xảo Xảo vốn dĩ đang gặm quả táo, hỏi: "Mẹ, làm sao vậy?"
"Đứa nhỏ này thật là, con không biết hôm nay mẹ vì cái gì phải gọi điện thoại cho con sao?" Lưu Lam trong giọng nói hơi mang theo một ít trách cứ.
Lâm Xảo Xảo vừa nghe ngữ khí này của bà, nghĩ hôm nay khẳng định là ngày gì đó, xem qua ghi chú thì vừa thấy: "A, đương nhiên con không quên, hôm nay không phải sinh nhật bố sao, con vẫn nhớ rõ, không có quên đâu."
Lưu Lam nghe được lời nói này của Lâm Xảo Xảo, mới có chút vui vẻ lên.
"Coi như con có lương tâm, không quên sinh nhật bố con."
Lâm Xảo Xảo cũng cười một chút.
"Buổi tối đừng quên về nhà ăn cơm, nhớ kêu Tiểu Cố đi cùng nhau."
"Vâng, con đã biết, con sẽ gọi điện thoại báo cho anh ấy một tiếng."
"Đúng rồi...... Mẹ của Tiểu Cố hiện tại đã trở lại sao?"
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad. Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
Lâm Xảo Xảo tự hỏi một chút.
"Thật ra mẹ không nghe Cố Vi Ngôn nói, nếu chưa nói, hẳn là chưa trở về đâu, con có thể giúp ba mẹ hỏi một chút, ừ, nếu mẹ tiểu Cố đã trở lại, chúng ta liền đi bên ngoài ăn, không làm người ta cảm thấy chúng ta keo kiệt, chủ yếu là ở nhà ăn thì mẹ và bố con đều cảm thấy thực ấm áp, mọi người đều là người một nhà, ở nhà cảm giác càng tốt."
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Con biết rồi."
Lâm Xảo Xảo kết thúc cuộc điện thoại của Lưu Lam xong liền gọi cho Cố Vi Ngôn.
Điện thoại đổ chuông vài lần mới có người nghe, nhìn dáng vẻ có thể là đang vội, Lâm Xảo Xảo vốn dĩ tính kết thúc, nhưng không nghĩ tới giây tiếp theo liền nghe thấy được một giọng nói đầy từ tính.
"Chuyện gì?"
Lâm Xảo Xảo lại đem điện thoại đặt bên tai một lần nữa, có chút thật cẩn thận nói: "Hiện tại anh có phải đang mở cuộc họp hay đang vội hay không?"
Cố Vi Ngôn cười nhẹ vài tiếng: "Không sao, cũng không chậm trễ, em có chuyện gì nói thẳng là được rồi."
Lâm Xảo Xảo lúc này mới yên lòng, nói với Cố Vi Ngôn: "Hôm nay buổi tối là sinh nhật bố em, mẹ em gọi điện thoại tới bảo em mang theo anh cùng về ăn cơm đâu, buổi tối anh có thời gian không?"
Cố Vi Ngôn cơ hồ là không suy nghĩ nói: "Có."
Lâm Xảo Xảo: "...... Có thể làm chậm trễ chuyện khác của anh không?"
Cố Vi Ngôn trả lời: "Không sao, trước sinh nhật của bố vợ thì mọi chuyện khác đều là chuyện nhỏ."
Lâm Xảo Xảo cười một chút: "Vậy được, em ở nhà chờ anh, anh tan tầm trở về chúng ta cùng đi."
"Được."
Chờ đến lúc Cố Vi Ngôn trở về, Lâm Xảo Xảo đã ở phòng khách chờ anh.
Lâm Xảo Xảo đã sớm chuẩn bị tốt bánh kem, nói với Cố Vi Ngôn: "Đi thôi."
Cố Vi Ngôn nhìn hộp trong tay cô, hỏi: "... Đây là?"
"Bánh sinh nhật a."
Cố Vi Ngôn gật đầu một cái: "Được, em chuẩn bị bánh kem anh chuẩn bị quà tặng, như vậy vừa đủ."
Lâm Xảo Xảo nhìn anh: "Anh chuẩn bị quà tặng?"
"Đương nhiên, đi ăn sinh nhật bố vợ làm sao có thể đi tay không."
Lâm Xảo Xảo cười nói: "Kỳ thật em vừa mới phát bao lì xì cho bố, ông đặc biệt vui vẻ nhận lấy, người già tuổi càng lớn càng thích tiền."
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng cười một chút: "Cũng tốt, em biểu đạt tâm ý của em, anh thuận tiện cũng biểu đạt một chút tâm ý của anh."
Lâm Xảo Xảo có chút tò mò hỏi: "Anh chuẩn bị cái gì?"
Cố Vi Ngôn nhẹ nói: "Tạm thời bí mật."
Lâm Xảo Xảo phình phình miệng: "Thật đúng là keo kiệt."
Cố Vi Ngôn nhìn bộ dáng này đưa tay vòng qua eo cô, đem cô kéo ra bên ngoài: "Được rồi, đi thôi."
Hai người cùng nhau lên xe, đi về phía Lâm gia.
Lúc sau tới Lâm gia, tài xế xuống xe giúp đỡ đem một cái rương thoạt nhìn rất nặng dọn xuống dưới, đưa đến cửa Lâm gia.
Lâm Xảo Xảo nhìn cái rương này, suy đoán rốt cuộc Cố Vi Ngôn muốn làm cái gì.
Chuông cửa ấn vang, thực mau liền có người tới mở cửa, tới mở cửa chính là Lưu Lam.
Lưu Lam nhìn đến hai người đứng ở cửa, trong nháy mắt đôi mắt đều cười mị lên.
"Nha, các con tới a."
Cố Vi Ngôn dáng người cao lớn, khí chất xuất chúng đứng ở cửa, cười khẽ, gật đầu: "Mẹ, chúng con tới."
Lưu Lam nghe được Cố Vi Ngôn gọi một tiếng "Mẹ" này cảm giác phá lệ thân thiết, ngọt tới tận bên trong đáy lòng.
"Ai nha, Tiểu Cố, đoạn thời gian này con không có tới, mẹ đều nhớ con muốn chết."
Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Công việc của con dạo này tương đối bận, mong mẹ thứ lỗi."
"Thứ lỗi, thứ lỗi, đương nhiên thứ lỗi, đi vào mau lên, đừng đứng ở cửa nói chuyện." Nói xong, Lưu Lam đem Cố Vi Ngôn đón đi vào.
Lâm Xảo Xảo: "?"
Tình huống này là như thế nào?
Mẹ cô quên mất bên người Cố Vi Ngôn còn có một người hay là cố tình bỏ qua sự tồn tại của cô?
Cô còn đang đứng tại đây...
Hai giây sau, Lâm Xảo Xảo sờ sờ cái mũi đi vào.
Có con rể liền đã quên con gái, đúng thật.
Nhìn đến phía sau còn có một người tài xế, Lưu Lam có chút kinh ngạc hỏi: "Vị này chính là......"
Cố Vi Ngôn quay đầu lại nói: "Đây là người giúp mang cái rương lên."
Lưu Lam nhìn nhìn cái rương rất to này: "Cái này là......"
Trùng hợp Lâm Quốc Phong từ trong thư phòng đi ra tới, còn đeo mắt kính, nhìn ra tới vừa rồi là đang đọc sách, nghe được âm thanh từ trong phòng nên đi ra.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad. Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
"Vi Ngôn tới a." Lâm Quốc Phong cười khẽ nói.
Cố Vi Ngôn lễ phép gật đầu: "Bố."
Lâm Quốc Phong cũng thấy được cái rương to này: "Đây là đang làm cái gì mà...... Hưng sư động chúng* như vậy?"
Tài xế đem cái rương đưa lên liền đi ra ngoài.
Cố Vi Ngôn cởi áo khoác ra, mặc một cái áo sơ mi tinh xảo sạch sẽ màu trắng, cổ tay áo vén lên trên, đi lên phía trước, hơi hơi khom lưng, mở ra cái rương.
Một cái rương to như vậy, anh mở nhẹ nhàng liền ra.
Cố Vi Ngôn đạm nói: "Nghe nói bố vẫn luôn liền thích nghiên cứu đồ cổ, cho nên hôm nay là sinh nhật của bố liền cố ý tặng một kiện lễ vật lại đây."
Lâm Quốc Phong đi tới phía trước vài bước, nhìn đến trong rương để đồ vật, hoảng sợ.
"Thế nhưng là cái này......"
Ông chỉ ở trên tin tức nhìn thấy nhiều hình ảnh đồ sứ, đồ cổ, thế nhưng hiện tại bị Cố Vi Ngôn đưa tới.
Lâm Quốc Phong cảm giác lễ vật này có chút quá lớn, rốt cuộc đồ cổ này giá trị xa xỉ, ông cứ cảm giác có chút không ổn.
"Vi Ngôn, con tặng lễ vật này quá mức quý trọng, bố cảm giác có chút ngại."
Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Bố quá lời rồi, bố đem con gái tốt như vậy gả cho con, đã là chuyện may mắn nhất của con, tiền tài đều là vật ngoài thân, hôm nay con tặng lễ vật này cho bố cũng là vì muốn tạo niềm vui cho người, chúng ta đều là người một nhà, không cần để ý nhiều như vậy, chỉ cần bố thấy vui vẻ là được."
Lâm Quốc Phong đi qua nhìn nhìn, kỳ thật thứ này không lớn, nhưng chính là bảo bối tốt, ông thật cẩn thận, thật trân trọng tới cầm lấy nhìn thoáng qua.
"Thật đúng là đồ tốt, rất đẹp."
Lưu Lam nhìn bộ dạng này của Lâm Quốc Phong, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Ông già này cả đời cũng không ham tiền tài, chính là cái người làm công tác văn hoá, đặc biệt thích một ít đồ cổ hay đồ vật thi họa linh tinh, nếu không chính là hoa hoa cỏ cỏ, cả ngày oa ở nhà mặt không biết ở vội chút cái gì.
Xem ra Cố Vi Ngôn đưa tới lễ vật này thật sự là hợp ý Lâm Quốc Phong.
Lưu Lam cười nói: "Tiểu Cố, vẫn là con hiểu người già, ông ấy liền thích đồ vật này, ngày thường xem TV kia, cái gì giám bảo xem kính kính, hiện tại chính mình cuối cùng có cái bảo bối."
Dù thời gian rất bận, mình còn nhiều deadline phải hoàn thành, nhiều kế hoạch cá nhân nhưng vẫn cố gắng edit truyện để đăng cho mọi người đọc. Truyện được đăng hoàn toàn phi lợi nhuận, nếu mọi người thật sự yêu thích thì hãy đọc trên tài khoản Wattpad phuquy0905 để ủng hộ cũng như giúp mình có động lực hoàn thành nhiều bộ truyện hơn. Cũng xin nhắc nhở một số thành phần copy bản edit này, xin hãy tôn trọng thành quả lao động của người khác, mình không nói không có nghĩa là không biết hay không buồn vì chuyện này. Rất xin lỗi độc giả vì sự bất tiện này, nhưng nhìn đứa con tinh thần của mình bị người khác ăn cắp trắng trợn như thế thật sự rất khó chịu.
Cố Vi Ngôn: "Chỉ cần bố vợ vui vẻ liền được."
Lâm Xảo Xảo ở một bên nhìn, cảm giác Cố Vi Ngôn EQ có thể nói là phi thường cao.
Gãi đúng chỗ ngứa là chuyện tặng lễ vật quan trọng nhất.
Anh ở trong lòng bố mẹ cô hôm nay không chừng độ hảo cảm lại tăng không ít, không khéo sẽ vào luôn vị trí của con ruột trong lòng bọn họ...
Đưa con gái ruột như cô đây cảm giác đầy nguy cơ bị cướp mất vị trí.
Hôm nay Lâm Quốc Phong vui vẻ, nói với Lưu Lam: "Vi Ngôn tới, đem ta tàng kia bình Ngũ Lương Dịch lấy ra tới, hôm nay nhất định phải cùng Vi Ngôn uống thật sang khoái."
Lưu Lam có chút lo lắng nói: "Hai người uống rượu trắng có nồng độ cồn cao như vậy có được không vậy..."
Cố Vi Ngôn cười nhẹ, "Không sao đâu ạ, hôm nay sinh nhật bố, bố vui vẻ là trên hết."
Cố Vi Ngôn cũng đã nói như vậy, Lưu Lam gật đầu, cười nói: "Ðược, nếu hai người đều muốn uống, tôi cho hai người lấy là được."
Cơm chiều tuy là ăn ở nhà, nhưng cũng cực kì phong phú, xem ra là Lưu Lam thật sự lo lắng.
Trên bàn cơm, Cố Vi Ngôn rót rượu cho Lâm Quốc Phong trước, lúc sau nhìn về phía Lưu Lam.
Lưu Lam xua xua tay: "Mẹ không thể uống rượu, hai người uống đi."
Sau đó Cố Vi Ngôn rót cho mình một ly.
Mắt Lâm Xảo Xảo đang đầy trông mong lại nhìn Cố Vi Ngôn đem bình rượu để lại, ồn ào một câu.
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad. Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
"Õ... Chờ đã."
Cố Vi Ngôn đừng động tác lại, quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Xảo Xảo giõ giõ ra ly rượu của mình, ý bảo Cố Vi Ngôn ly này vẫn trống trơn.
"Anh quên em rồi, trong ly của em còn chưa có rượu đâu."
Cố Vi Ngôn nhìn cô: "Em muốn uống rượu?"
Lâm Xảo Xảo: "Đúng vậy."
Cố Vi Ngôn: "Em tốt nhất là không nên uống rượu, không tốt với cơ thể."
Lâm Xảo Xảo: "??"
Co nhìn bố mình, lại nhìn thoáng qua Cố Vi Ngôn.
"Vì cái gì hai người uống rượu đều được, em uống rượu thì liền không tốt cho cơ thể?"
Cố Vi Ngôn cười nhạt một tiếng: "Tửu lượng em quá kém, vẫn là nên giống như mẹ uống nước trái cây đi."
Lâm Quốc Phong ở một bên nói: "Xảo Xảo, Vi Ngôn nói rất đúng, tửu lượng con kém như vậy, uống rượu cái gì chứ, uống nước trái cây đi, con gái thường xuyên uống rượu sẽ làm xấu da."
Lâm Xảo Xảo: "..."
Cố Vi Ngôn này!
Lâm Xảo Xảo căm giận chuyển qua rót nước trái cây, nhìn anh nâng chén cùng Lâm Quốc Phong chạm vào ly một chút.
Nếu uống rượu không có chuyện của mình, Lâm Xảo Xảo liền chuyên chú với ăn đồ ăn, mẹ cô làm cơm quả nhiên chính là ăn ngon, cô chẳng buồn ngẩng đầu cắm cúi ăn đến nửa ngày, ăn đến no căng bụng, vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt Lâm Quốc Phong có chút đỏ.
Cố Vi Ngôn là kiểu uống rượu chưa bao giờ để lộ trên mặt, giờ phút này trên mặt không thế nào có chuyện, chỉ là cánh môi có chút hơi hơi thấm ướt, thoạt nhìn sáng lấp lánh, trong ánh mắt cũng nhiều vài phần ý cười.
*Hưng sư động chúng (兴师动众): Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.