Lâm Xảo Xảo lấy ra một cái áo sơ mi ô vuông màu xám cùng một cái quần jean đưa cho Cố Vi Ngôn.

"Liền mặc cái này đi, ngày thường cũng rất thấy anh phối đồ như vậy, em rất muốn nhìn một chút."

Kỳ thật phối hợp như vậy vẫn rất đẹp, chủ yếu là người đẹp mặc gì cũng đẹp

Cố Vi Ngôn không có ý kiến gì, nhận lấy từ trong tay Lâm Xảo Xảo.

"Ừ, nghe em." 

Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad phuquy0905. Vui lòng không repost khi chưa cố sự cho phép.

Sau đó Lâm Xảo Xảo liền trơ mắt nhìn Cố Vi Ngôn ở trước mặt mình thay đổi quần áo.

Cởi ra, sau đó lộ ra dáng người tinh tráng, sau đó mặc quần áo mà cô chọn lựa.

Không thể phủ nhận, Cố Vi Ngôn có dáng người cùng khuôn mặt như vậy thì mặc quần áo gì đều đẹp.

Người này có thể nói là móc treo quần áo di động.

Cố Vi Ngôn mặc xong, quả nhiên thoạt nhìn rất là hưu nhàn, soái khí khó che.

Anh đứng ở trước gương mặt sang lại cổ áo một chút, nhìn Lâm Xảo Xảo một cái: "Em cảm thấy thế nào?"

Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Cực kì hoàn mỹ."

Cố Vi Ngôn cười một chút: "Xác định không phải là mù quáng thổi phồng?"

"Đương nhiên không phải." Lâm Xảo Xảo không phục nói: "Sao em có thể là người thích vuốt mông ngựa như vậy, mà là do anh mặc thật sự rất đẹp, ngày thường anh cũng rất ít mặc quần như vậy đi, nó tạo cảm giác chân anh rất dài, hơn nữa trẻ ra ít nhất năm tuổi."

Cố Vi Ngôn nhíu mày một chút: "Thật sao?"

"Đương nhiên, tin tưởng ánh mắt của em, không sai."

Cố Vi Ngôn gật gật đầu: "Vậy được, anh sẽ tin tưởng em."

Lâm Xảo Xảo cười một tiếng, sau đó nhìn Cố Vi Ngôn thay chiếc đồng hồ vốn dĩ đeo ở trên cổ tay thành một chiếc khác tương đối đơn giản hơn.

Thật đúng là một nam nhân tinh xảo.

Nhìn Cố Vi Ngôn đổi đồng hồ xong, Lâm Xảo Xảo hỏi: "Có thể đi rồi?"

"Ừ."

Lúc đi ra ngoài hai người kêu tài xế lái xe, bởi vì bọn họ cũng không xác định được lần này đi ra ngoài có cần uống rượu không, dù sao cũng là tình huống có trưởng bối, vi phạm ý nguyện của bọn họ thì cũng không tốt.

Bởi vì đến thăm hỏi nhà người ta cho nên lúc còn ở nhà Lâm Xảo Xảo đã mang theo một chai rượu vang đỏ của Cố Vi Ngôn để làm quà, giá trị xa xỉ, cũng coi như là biểu đạt tâm ý của hai người.

Cố Vi Ngôn nhìn cô một cái.

Lâm Xảo Xảo cho rằng Cố Vi Ngôn có ý kiến gì: "Làm sao vậy?"

Cố Vi Ngôn nhướn mày hỏi: "Một chai đủ sao? Không cần mang biếu bố vợ một chai hả?"

Lâm Xảo Xảo: "Không cần, cứ để bố em uống ít rượu một chút, uống nhiều quá đối với thân thể không tốt, khi bố muốn uống thì em sẽ mang qua đó."

Lâm Quốc Phong đôi khi uống rượu sẽ không khống chế được chính mình, vậy nên uống ít một chút thì tốt hơn.

Rốt cuộc người đã lớn tuổi thì nên hạn chế uống loại đồ uống có cồn này.

Tới dưới tầng, Lâm Xảo Xảo cùng Cố Vi Ngôn xuống xe.

Lại không ngờ, Lâm Xảo Xảo vừa mới bước xuống xe không cẩn thận dẫm lên một hòn đá nhỏ trên đường, lập tức liền ngã.

Việc này cùng với việc cô mang giày cao gót quá cao có quan hệ.

Lâm Xảo Xảo lập tức nhịn không được mà nhẹ giọng kêu một tiếng.

Nó còn rất đau.

Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad phuquy0905. Vui lòng không repost khi chưa cố sự cho phép.

Cố Vi Ngôn nghe được âm thanh, chạy nhanh đi tới bên người Lâm Xảo Xảo, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn cổ chân cô, mày hơi chau.

"Em làm sao vậy?"

"Không cẩn thận ngã......"

Cố Vi Ngôn cũng không có nói do Lâm Xảo Xảo đi giày quá cao linh tinh, bởi vì anh cũng biết Lâm Xảo Xảo thích làm đẹp, nữ nhân đều như vậy, đôi khi chính mình chịu tội cũng muốn đẹp.

Anh nhìn cổ chân của cô một chút, đặt ở trên bàn tay, kiểm tra sơ qua bề ngoài không có dấu vết rõ ràng, hỏi: "Rất đau sao?"

"Cũng không phải rất đau... Chỉ là ngã một chút, chắc sẽ không có vấn đề lớn..."

"Còn có thể đi đường sao?"

Lâm Xảo Xảo đứng lên, thử một chút, cảm giác vừa rồi có đau một chút nhưng hiện tại không còn.

"May mà... có lẽ không nghiêm trọng."

Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo: "Xác định?"

"Vâng, em đảm bảo nếu đau thật thì em sẽ không lừa gạt anh."

Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo, sau đó bỗng nhiên đi tới đem Lâm Xảo Xảo ôm vào trong lòng mình.

Cái ôm công chúa tiêu chuẩn, bạn trai lực mười phần.

Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Xảo Xảo không chuẩn bị tâm lý trước, sợ hãi kêu nhỏ một tiếng.

Nhưng lại nghĩ đến chung quanh có khả năng có người sẽ đi ngang qua, lại che miệng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cố Vi Ngôn.

"...... Anh đang làm gì đó?"

Cố Vi Ngôn bình tĩnh trả lời: "Sợ em đau chân, đi đường không được."

Lâm Xảo Xảo đập bả vai Cố Vi Ngôn một chút: "Em đi được, mau thả em xuống, xung quanh khả năng sẽ có người trong tiểu khu đi ngang qua, bọn họ đều quen biết em."

Cố Vi Ngôn cười nhạt nói: "Nhìn thấy thì thế nào, dù sao em đã là danh chính ngôn thuận gả cho anh, dù có thấy được thì cũng là tú ân ái hợp pháp, bọn họ muốn quản cũng quản không được."

Lâm Xảo Xảo: "............"

Cứ như vậy, Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng ôm Lâm Xảo Xảo đi tới trước cửa nhà Trương Diệc Thu.

Tới cửa, Lâm Xảo Xảo đè thấp âm thanh nói: "Hiện tại có thể thả em xuống được rồi chứ ?"

Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng, tựa hồ nhìn điệu bộ này của Lâm Xảo Xảo làm anh cảm giác rất là thú vị.

"Đương nhiên có thể." Nói xong, anh thả Lâm Xảo Xảo xuống.

Vừa rồi trên đường có mấy cái người đi ngang qua, tuy rằng cô không quen biết nhưng mà từ trong ánh mắt bọn họ có thể nhìn thấy ý cười.

Hiện tại người trẻ tuổi tú ân ái đều tú như vậy sao?

Lâm Xảo Xảo cảm giác bị Cố Vi Ngôn ôm giống như một em bé to xác, mà còn là loại em bé to xác mà không thể phản bác.

Nhưng mà đó cũng là ý tốt của Cố Vi Ngôn, Lâm Xảo Xảo cũng không thể thực sự tức giận.

Cô đứng thẳng dậy, Cố Vi Ngôn hỏi: "Hiện tại chỗ cổ chân có cảm giác gì không?"

"Không có cảm giác gì."

"Vậy là tốt rồi."

Lâm Xảo Xảo cười nhìn anh một cái: "Không thể tưởng được anh cùng mẹ em thật giống nhau."

"Chê anh dong dài?"

"Không có......" Làm sao dám nói có......

Cố Vi Ngôn nhướn mày: "Đó chỉ là đối với em thôi, nếu là người khác anh còn ngại lãng phí thời gian."

Lâm Xảo Xảo gõ gõ cửa, chỉ trong chốc lát liền có người tới mở cửa.

Người mở là chú Trương.

Khi nhìn thấy Lâm Xảo Xảo chú Trương phá lệ nhiệt tình.

"Ai nha, Xảo Xảo, đã lâu rồi chưa gặp cháu, gần đây thế nào?"

Lâm Xảo Xảo bị sự nhiệt tình của chú Trương làm cho có chút ngốc, cái gì mà đã lâu chưa gặp, hôm trước cô về nhà ăn cơm cũng đã ngẫu nhiên gặp qua a...... Cô còn nhìn thấy Trương thúc thúc dắt chó đâu......

Lâm Xảo Xảo vừa định nói cái gì đó, chú Trương liền thấy được Cố Vi Ngôn đang đứng bên cạnh Lâm Xảo Xảo .

"Vị này chính là......?"

Lâm Xảo Xảo: "A...... Để cháu giới thiệu một chút, đây là chồng cháu, Cố Vi Ngôn."

Sau đó cô nhìn về phía Cố Vi Ngôn, nói: "Đây là chú Trương, hàng xóm của chúng ta."

Nghe được lời nói của Lâm Xảo Xảo đôi mắt của chú Trương lập tức liền trừng lớn.

"Thì ra đây là Cố tổng trong truyền thuyết a......"

Lâm Xảo Xảo vừa nghe chú Trương nói thì không thể nhịn được mà cười một chút, cái gì gọi là Cố tổng trong truyền thuyết a...... Chú ấy nghe từ đâu ra thế.

Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo một cái, sau đó vươn tay: "Chào chú, lần đầu gặp mặt, cháu là Cố Vi Ngôn."

Chú Trương nhìn thấy Cố Vi Ngôn muốn bắt tay, thụ sủng nhược kinh* mà xoa xoa tay lên quần áo mình.

"Được được, mau vào nhà, chúng ta vào rồi nói tiếp."

Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad phuquy0905. Vui lòng không repost khi chưa cố sự cho phép.

Lâm Xảo Xảo cùng Cố Vi Ngôn bị chú Trương đón đi vào.

Sau khi vào thì phát hiện Lâm Quốc Phong cùng Lưu Lam đã sớm tới.

Lưu Lam ở trong phòng bếp giúp đỡ còn Lâm Quốc Phong cùng chú Trương thúc thúc thì ở trong phòng khách nói chuyện.

Nhìn thấy Cố Vi Ngôn tới, Lâm Quốc Phong có một chút kinh ngạc.

"Hôm nay Vi Ngôn rảnh sao?"

Cố Vi Ngôn gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay không có việc gì nên con và Xảo Xảo cùng nhau tới."

Chú Trương ngồi một bên nói: "Thật là không nghĩ tới còn có thể mời được Cố tổng, thật là vinh hạnh của chúng ta a."

Lâm Quốc Phong nhìn chú Trương một cái, thoạt nhìn còn rất buồn bực.

"Sao ông biết Vi Ngôn là Cố tổng?"

Chú Trương cười một chút: "Lão Lâm a, hình như ông còn không biết nơi mà Diệc Thu nhà tôi làm việc chính là công ty của Cố tổng, ngay từ đầu chúng tôi cũng không biết, do Diệc Thu trở về nói thì mới biết được, thật là quá có duyên phận, chúng ta là hàng xóm nhiều năm như vậy cũng thật không phải uổng công."

Chú Trương vừa nói như vậy thì mấy người ngồi đây đã biết được mục đích một nhà chú Trương hôm nay mời khách ăn cơm.

Cũng khó trách, một người thường ngày không nhiệt tình lại bỗng nhiên nhiệt tình lên khẳng định là có nguyên nhân.

Trương Diệc Thu ở công ty của chồng Lâm Xảo Xảo làm việc thì đương nhiên bọn họ muốn nịnh bợ Lâm Xảo Xảo một chút, như vậy tiện để cô nói tốt vài câu cho con gái ở bên tai Cố Vi Ngôn, lại không nghĩ tới hôm nay trùng hợp như vậy, vừa lúc Cố Vi Ngôn cũng tới.

Cố Vi Ngôn đương nhiên hiểu rõ điều này, cũng không nói quá nhiều, bất động thanh sắc** mà cười một tiếng.

Chú Trương tiếp đón: "Tới, đừng đứng, Xảo Xảo, còn có Cố tổng, đều ngồi đi, đợi một lát là có cơm rồi."

Cố Vi Ngôn cùng Lâm Xảo Xảo ngồi đối diện Lâm Quốc Phong.

Lâm Quốc Phong cũng biết ý tứ của chú Trương, chỉ là có tình cảm nhiều hàng xóm năm như vậy làm ông ngượng ngùng nói nhiều.

Không đến nửa giờ thì đồ ăn cũng đã làm xong

Chờ đến lúc ăn cơm, Trương Diệc Thu cũng đã về từ bên ngoài.

Lúc cô ấy trở về và nhìn thấy những người có mặt trong phòng cũng hơi chấn kinh một chút.

Cố Vi Ngôn...... Cũng ở?

Dì Trương có chút oán trách nhìn Trương Diệc Thu: "Đứa nhỏ này thật là, sao lại về muộn như vậy?"

Trương Diệc Thu đem chó nhốt vào lồng sắt nói: "Con dắt chó đi dạo......"

"Mau tới đây ăn cơm đi, nhìn xem nhà chúng ta hôm nay có một vị khách quý đâu."

Trương Diệc Thu đi tới, nhìn Cố Vi Ngôn ngồi ở trước bàn, mặc quần áo hưu nhàn soái khí, cùng bộ dạng cao lãnh cấm dục khi ở công ty rất là bất đồng, cô thiếu chút nữa liền không nhận ra được.

Trương Diệc Thu gật đầu một cái, chào hỏi: "Cố tổng."

Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Hiện tại không phải ở công ty mà là ở bên ngoài, hơn nữa mọi người đều là hàng xóm, cũng coi như là bạn bè, không cần câu thúc cùng khách khí như vậy, gọi tôi là Cố Vi Ngôn là được."

Trương Diệc Thu: "......"

Nói thì đơn giản nhưng cô cũng không dám kêu a.

Lâm Quốc Phong nhìn Cố Vi Ngôn, vừa lòng gật đầu một cái.

Lão Trương này cả đời đều rất ngạo khí, con gái cũng tranh đua, đi chỗ nào cũng có thể đứng thẳng lưng, không nghĩ lúc này nhìn thấy Cố Vi Ngôn lại cúi đầu khom lưng, Lâm Quốc Phong nhìn ông ấy cảm giác có chút tức giận.

Nhưng thái độ xử lý của Cố Vi Ngôn vẫn luôn tốt, không có thể hiện mình là ông chủ, làm mọi người ở chung thực hòa hợp.

Chú Trương nói: "Diệc Thu a, tới, ngồi vào cạnh Xảo Xảo, từ nhỏ hai đứa đã là bạn tốt, hiện tại nhiều năm không gặp như vậy khẳng định có rất nhiều điều muốn nói đi."

Trương Diệc Thu: "......"

Lâm Xảo Xảo: "......"

Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad phuquy0905. Vui lòng không repost khi chưa cố sự cho phép.

*受宠若惊 Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

** Bất động thanh sắc : mặt không một biểu tình, không chút biến sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play