*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Joe

Thang Tam Viên và Cố Ngạn tiếp tục làm theo nhiệm vụ được chỉ định của tổ chương trình đi chơi tàu lượn siêu tốc, đi mê cung, phiêu lưu....... Đợi bọn họ hoàn thành tất cả các hạng mục trời cũng đã tối sầm.

Thang Tam Viên vẫn nhớ nhiệm vụ xào CP nên toàn bộ hành trình đều phối hợp với Cố Ngạn, chẳng những chơi vui vẻ mà còn có chút mệt mỏi.

Cậu và Cố Ngạn ngồi ở băng ghế của công viên để nghỉ ngơi, cậu thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà sữa cầm trên tay, anh chàng quay phim thì ngồi ở băng ghế đối diện, một tay cầm trà sữa, tay kia kiên trì quay phim.

( dù trời sụp xuống vẫn ko ngăn anh tận tụy với nghề được:))))

Buổi tối mùa hè gió thổi mát mẻ sảng khoái, Thang Tam Viên cắn ống hút, thoải mái nheo nheo mắt, nâng đầu nhàn nhã mà ngắm phong cảnh.

Mặt trời lắn xuống nhuộm đỏ cả một vùng trời, người trong công viên không hề giảm đi mà ngược lại người tới công viên chơi ngày càng nhiều, càng ngày càng náo nhiệt.

Ánh đèn trên vòng đu quay cách đó không xa trông thật đẹp và mơ màng, Thang Tam Viên không khỏi liếc nhìn vài lần, trước đây cậu chưa từng thử chơi đu quay đó, bây giờ nhìn như thế này cậu đột nhiên háo hức muốn thử.

Cố Ngạn uống hết ly cà phê trong tay rồi ném vỏ vào thùng rác bên cạnh, vừa quay đầu lại liền thấy Thang Tam Viên khát khao nhìn chằm chằm về một hướng, hắn theo tầm mắt của Thang Tam Viên thấy được vòng đu quay đang thong thả chuyển động, rất nhiều cặp đôi sóng vai bước về phía đó.

Ánh mắt Cố Ngạn chuyển động, quay đầu nói với anh chàng quay phim siêng năng: " Tôi và Tiểu Tam ca đi chơi đu quay, cậu ghi hình lâu như vậy cũng vất vả rồi, đừng đi theo chúng tôi, cậu cứ ở đây đợi chúng tôi là được. "

Thang Tam Viên vui vẻ quay đầu nhìn Cố Ngạn, tại sao mỗi lần cậu muốn gì Cố Ngạn đều biết kể cả khi cậu chưa nói ra, hắn như có thuật đọc tâm vậy.

Người quay phim nghe được lời Cố Ngạn, cảm động xoa mồ hôi trên trán: " Không có gì, tôi vẫn có thể tiếp tục! " Tuy rằng cầm máy ảnh nặng nề chạy theo bọn họ cả một buổi trưa quả thật rất mệt nhưng cậu ta là một người quay phim chuyên nghiệp, phải kiên trì đến cùng.

( đây là anh Ngạn muốn đuổi khéo để đi chơi một mình với vợ thôi)

Ánh mắt Cố Ngạn nhìn cậu ta hơi trầm xuống, giọng điệu kiên quyết nói: " Nội dung thu được đã đủ để biên tập rồi, cậu ở chỗ này nghỉ ngơi, chúng tôi rất nhanh sẽ trở lại. "

Hắn nói xong cũng không cho người quay phim có cơ hội phản bác, nắm tay Thang Tam Viên đứng lên.

Thang Tam Viên trịnh trọng đặt quả bóng bay hình thỏ vào tay người quay phim nhờ cậu ta coi nó cẩn thận.

Người quay phim trong tay cầm bóng bay nhìn bóng dáng xa dần của hai người cuối cùng cũng ý thức được mình bị ghét bỏ: "........ " Hình như vận mệnh đã vô tình biến cậu ta thành một cái bóng đèn cản đường sáng chói.

Thang Tam Viên và Cố Ngạn đi đến bên dưới vòng đu quay, bởi vì có rất nhiều người ngồi vòng đu quay nên phải xếp hàng đợi một lúc, hai người họ mang khẩu trang với cả sắc trời đã tối nên không ai nhận ra than phận của họ, người xếp hàng xung quanh có rất nhiều cặp đôi, bọn họ nắm tay, thỉnh thoảng nói nhỏ hoặc hôn môi, xung quanh tràn đầy bong bóng phấn hồng.

Thang Tam Viên đắm chìm trong bầu không khí ái muội này hai má không khỏi ửng hồng, cúi đầu không dám nhin loạn, cậu bỗng nhớ tới bộ dáng cậu và Cố Ngạn nắm tay ở nhà ma, có phải trong mắt người khác họ cũng giống những cặp đôi này..... Cậu vội vàng lắc lắc đầu, đem những hình ảnh đó ra khỏi tâm trí, hai má lại càng đỏ hơn.

" Tiểu Tam ca, anh suy nghĩ cái gì mà sao mặt đỏ vậy? " Cố Ngạn đột nhiên cúi đầu, ánh mắt trầm tĩnh như nước nhìn cậu.

Thang Tam Viên hoảng sợ, vươn tay hoảng loạn sờ sờ hai má nóng bừng, ấp úng nói: " Không, không.... Không có đỏ...... "

Cậu chột dạ mà chuyển ánh mắt, giơ tay chỉ về phía trước: " Đến lượt chúng ta rồi. "

Phía trước vừa đúng lúc đến lượt cậu và Cố Ngạ, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm môt hơi, lôi kéo Cố Ngạn bước vào trong.

Cố Ngạn không nhịn được mà bật cười, không có tiếp tục truy vấn, theo cậu đi vào khoang của đu quay ngồi xuống.

Cửa của khoang bị đóng lại, trong không gian đóng kín chỉ có hai người bọn họ, cuối cùng cũng không có người quay phim đi cùng, Thang Tam Viên nhịn không được hưng phấn lên, tuy rằng cậu thích ứng với màn ảnh nhưng vẫn luôn bị quay chụp như vậy nhu vậy cũng có rất nhiều điều bất tiện, bây giờ được thả lỏng, lại còn ngồi trên vòng đu quay chờ mong đã lâu, cậu không khỏi vui vẻ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng mỉm cười với Cố Ngạn ngồi đối diện.

Cố Ngạn nở nụ cười đáp lại, trong mắt tràn đầy ánh sáng dịu dàng.

Vòng đu quay chậm rãi bắt đầu chuyển động, Thang Tam Viên một chút cũng không sợ độ cao mà còn vui vẻ nhìn mặt đất và người phía dưới càng lúc càng xa dần, người quay phim cầm bóng bay cách đó không xa cũng trở nên ngày càng nhỏ cho đến khi không nhìn thấy được nữa.

Lúc đầu còn tốt, vòng quay chạy vững vàng nhưng lúc gần lên đến đỉnh vòng quay bắt đầu vang lên tiếng ken két của máy chạy.

Vẻ mặt vui vẻ của Thang Tam Viên từ từ đông cứng lại, sự sợ hãi lúc còn trong ngôi nhà ma vẫn còn, nghe thấy tiếng kẽo kẹt quen thuộc, cảm giác hoảng sợ sinh ra, cậu có chút sợ hãi nắm chặt lan can trong tay.

Cái tiếng kẽo kẹt ngày càng lớn, cậu sợ tới mức không dám cử động, đôi mắt nhút nhát sợ sệt nhìn chằm chằm Cố Ngạn ở đối diện, giống như nhìn Cố Ngạn có thể khiến cậu an tâm hơn.

" Lại đây. " Cố Ngạn nhận thấy cậu không thích hợp, liền mở rộng vòng tay với cậu, sau đó....... một con thỏ nhỏ sợ hãi ngã vào vòng tay hắn.

Hắn không khỏi nhếch khóe môi, ôm chặt lấy cậu.

Thang Tam Viên không chút do dự nhảy vào trong vòng tay Cố Ngạn, nhắm mắt lại ôm chặt lấy eo Cố Ngạn, dù sao ở đây cũng không có máy quay hay fans nên cậu có thể xả hết nỗi sợ hãi của mình về phía Cố Ngạn, dù sao Cố Ngạn cũng biết bí mật của cậu, còn nhìn thấy nhiều cảnh nhát gan của cậu nên cậu không cần che giấu cái gì trước mặt Cố Ngạn.

Không biết có phải hôm nay do ôm nhiều hay không mà Thang Tam Viên bất giác càng thân cận với Cố Ngạn.

Cậu ôm gắt gao ôm chặt lấy Cố Ngạn, trong lòng có một loại cảm giác an toàn, trong mũi tràn ngập mùi hương thoái mái dễ chịu trên người Cố Ngạn, mùi hương này mạc danh làm cậu thấy an tâm, cảm giác sợ hãi dần lắng xuống.

Cậu mới quen Cố Ngạn hai ngày mà đã tin tưởng Cố Ngạn như vậy, chính cậu cũng cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa cậu cũng không phản cảm khi tiếp xúc tay chân với Cố Ngạn, lúc trước tiếp xúc với người khác có rất ít người khiến cậu có cảm giác như vậy.

Trong lòng cậu không khỏi cảm thấy may mắn, may mà lúc trước chọn xào CP với Cố Ngạn, nếu là với người khác cậu nhất định sẽ cảm thấy khó xử.

Cố Ngạn cười xoa xoa đầu cậu, từ phía sau ôm lấy cậu, thấp giọng nói: " Mở mắt ra nhìn đi. "

Thang Tam Viên lắc đầu không chịu mở mắt, những tiếng rít vãn không ngừng bên tai, cậu vẫn còn hơi sợ hãi, những tiếng rít trong ngôi nhà ma ám dần cùng với những tiếng rít hiện tại khiến cậu ớn lạnh sống lưng.

Cố Ngạn khẽ cười, dỗ dành cậu: " Bên ngoài đẹp lắm, anh mở mắt ra nhìn một chút đi. "

Thang Tam Nguyên không nhịn được bị cám dỗ, trước tiên hơi hé mắt nhìn, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, lập tức mở to hai mắt, trong miệng không khỏi kinh hô một tiếng.

Vòng quay đã tới chỗ cao, cảnh vật bên ngoài không bị cái gì cản trở, bầu trời tối sầm lúc nào không hay, bên dưới ánh đèn rực rỡ, lộng lẫy giống như dải ngân hà uốn lượn chảy xuôi, nơi xa không biết ai bắn pháo hoa, pháo hoa đủ mọi hình dáng ở trên không trung nở rộ, lúc sau pháo hoa như mưa rơi xuống tiêu tán.

" Đẹp quá...... " Thang Tam Viên nhìn cảnh đẹp bên ngoài, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm.

Cậu dần quên đi sự sợ hãi vừa rồi, bị cảnh đẹp ngoài cửa hấp dẫn, đôi mắt sáng ngời nhìn pháo hoa bên ngoài, hóa ra vòng đu quay thật sự đẹp như trong truyền thuyết.

Cậu ngắm pháo hoa, Cố Ngạn ngắm cậu, pháo hoa chiếu lên một điểm sáng trong đôi mắt trong trẻo sạch sẽ của cậu, ánh mắt Cố Ngạn tối sầm lại, nhịn không được ôm cậu thật chặt, môi hơi hơi mấp máy, cuối cùng lại cái gì cũng không có nói, chỉ là môi như có như không cọ qua vành tai trắng nõn của cậu.

Thang Tam Viên không để ý, đôi mắt chuyên chú nhìn chằm chằm pháo hoa ngoài cửa sổ, xem đến hứng thú bừng bừng.

Anh chàng quay phim đứng ở phía dưới vòng quay, giơ tay đuổi đuổi mấy con muỗi bay trước mặt mình, rồi nhìn hai người hứa sẽ sớm quay lại mà lại ngồi trên đu quay hết vòng này đến vòng khác không thấy có dấu hiệu sẽ xuống.

Anh chàng nhiếp ảnh: "........ " Cố đối tượng thì ghê gớm lắm hả? Tôi cũng muốn về nhà để gặp vợ.

Trong phòng phát sóng trực tiếp mọi người chỉ có thể nhìn thấy vòng đu quay không tiếng động tiếp tục hoạt động, chỉ có thể lẳng lặng đợi cùng với người quay phim nhưng làn đạn mạc vẫn náo nhiệt như cũ:

[ Rất lo lắng Viên bảo ở trên vòng quay sẽ bị ăn luôn. ]

[ Bảo bảo, phải tự bảo vệ mình đừng để sói sám ăn mất! Mẹ rất lo lắng, hai người nhanh xuống dưới đi. ]

[ Ngạn Ngạn anh yên tâm truy thê đi, chúng em sẽ giúp anh chống đỡ CP! Video, hình ảnh đã chuẩn bị tốt, chúng em sẽ nỗ lực để phát triển CP của anh lớn mạnh. ]

[ Nhà mấy người thật đáng ghét, tất cả đều muốn cướp Viên bảo nhà tui đi, Cố Ngạn có đối tượng mấy người không ghen tị sao? ]

[ Đối tượng thì sớm muộn gì cũng sẽ có, tôi cũng thể để chồng con nóng nảy đầu bạc răng long rồi mà Ngạn Ngạn vẫn cô đơn cả đời đúng không? Hơn nữa Ngạn Ngạn của chúng tui từ trước đến giờ vẫn luôn lãnh đạm xa cách, thật vất vả mới gặp được một người anh ấy thích, bọn tui đương nhiên nguyện ý. ]

[ Trời muốn mưa, mẹ muốn gả con, con trai muốn nói chuyện yêu đương, chúng tui còn có làm gì, chỉ có thể chúc phúc thôi. ]

[.......Hiện giờ fans đều phật hệ như vậy sao? ]

.............

Cố Ngạn và Thang tam Viên lại chơi hồi lâu mới từ trên vòng quay đi xuống, một đám fan mẹ lo lắng không thôi, tỉ mỉ nhìn chằm chằm Thang Tam Viên, còn tốt còn tốt, quần áo không loạn, môi không sưng, trên cổ cũng không có dấu hôn, ngoại trừ mặt hơi đỏ thì tất cả đều tốt, fans mẹ rốt cuộc cũng yên lòng.

Cố Ngạn phải trở về để ăn bữa tối do Thái Khả Khả và Nhạc Lạc Phong chuẩn bị vì vậy họ không thể ở đây quá lâu, hiện tại họ phải chuẩn bị đi về.

Thang Tam Viên nhìn thấy quầy hàng ven đường, nói với Cố Ngạn: " Chúng ta mua quà về cho họ đi? '' Dù sao khách mời chỉ có hai người được đi chơi, cứ như vậy tay không trở về hình như không tốt lắm, bọn họ nên mua nên mua cái gì đó về cho những người còn lại.

Cố Ngạn gật đầu theo Thang Tam Viên đi qua, hai người ở trước quầy hàng lựa chọn trong chốc lát, cuối cùng mua cho chị em nhà họ Quý hai con gấu bông còn của Nhạc Lạc Phong và Thái Khả Khả là hai cái móc khóa, cuối cùng lại mua cho mỗi người một cái kẹo mút cầu vồng lớn.

Mua đồ xong, cả hai không còn lý do để chậm trễ nữa, đành phải đi về phía cổng công viên, xe của tổ chương trình đã đậu ở đó, Thang Tam Viên tiếc nuối lưu luyến bước đi, kỳ thật cậu còn muốn ở lại chơi thêm lúc lúc nữa, buổi tối ở công viên đèn đuốc sáng trưng có vẻ rất thú vị.

Cố Ngạn đem kẹo que đã mở ra đưa tới bên miệng cậu, làm bộ lơ đãng nói: " Lần sau lại đưa anh đi chơi. "

Thang Tam Viên ánh mắt sáng lên, lập tức gật gật đầu, nếu về sau Cố Ngạn còn có thể đi chơi cùng cậu thì thật tốt quá, dù sao thì hôm nay cậu và Cố Ngạn chơi cùng nhau rất vui vẻ.

Cố Ngạn bên môi không khỏi lộ ra vài phần ý cười.

Thang Tam Viên tiếp nhận kẹo que liếm một ngụm, trong lòng đối với lần đi công viên giải trí tiếp theo tràn ngập chờ mong.

___________

Ảnh vòng đu quay:





Kẹo mút cầu vồng:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play