Sáng sớm, Sở Lam vẫn đến trường như thường ngày, ánh mắt các bạn trên trường vẫn bị cô ta thu hút, nhưng không biết tại sao lần này bọn họ đều che miệng cười, mấy hành động đó khiến Sở Lam nhíu mày.

Sở Lam đi thẳng tới phòng học, tới vị trí của mình thì thấy một tờ rơi được in ra, cô ta sửng sốt lùi về sau vài bước.

#Kinh hoàng, Sở Lam thế mà lại là cô chủ giả bị tráo đổi#

#Sau khi cố ý tráo đổi, bố mẹ ruột Sở Lam bắt tay chèn ép cô chủ thật#

Hầu như mỗi bàn trong lớp đều có một tờ như thế, lòng bàn tay Sở Lam đổ đầy mồ hôi, bị phát hiện rồi, chuyện cô ta là cô chủ giả bị phát hiện rồi, chẳng trách thái độ của bọn họ đối với cô ta lại khác với lúc trước.

Lúc Sở Lam còn rất nhỏ, cô ta hay đi chơi với Trần Quân và Thẩm Nhu, ban đầu cô ta rất thích hai người họ, mãi đến khi có một lần cô ta nghe thấy Thẩm Tư và Trần Thắng nói chuyện với nhau ở ngoài phòng ngủ.

“Nhất định không thể để bọn họ biết chuyện này, nếu bọn họ mà biết thì Sở Lam phải làm sao, cho dù chúng ta nhớ con gái mình thì cũng chỉ có thể dùng thân phận dì và dượng để ở bên con bé, không thể dùng thân phận bố mẹ ruột con bé được, Sở Lam của chúng ta phải làm cô chủ nhà giàu có, không cần theo chúng ta.”

“Nhưng mà, chồng à…”

“Em muốn sau này Sở Lam phải lấy lòng tâng bốc Thẩm Nhu ở tít trên cao, nhìn Thẩm Nhu mặc váy áo đẹp đẽ, đeo châu báu ngọc ngà đẹp sao?”

Lúc ấy Sở Lam còn rất nhỏ nhưng cô ta biết nếu như chuyện này bị vạch trần thì cô ta không thể mặc váy xinh, đeo trang sức đẹp được, từ đó về sau Sở Lam cực kỳ căm ghét Thẩm Nhu, cô ta cố ý bảo Trần Quân chơi với mình, bỏ mặc Thẩm Nhu, sau này lớn lên thái độ của cô ta đối với Thẩm Nhu biến thành hoảng sợ và có chút như người đứng trên cao, cô ta muốn giữ bí mật này cả đời.

Sao lại thế này, sao có thể thế này được!

Trong phòng học, có người không thích Sở Lam bật cười ra tiếng: “Là cô chủ giả.”

“Còn là cô chủ giả được cố ý tráo đổi.”

“Mọi người có biết hay không, trước khi cô ta chuyển trường tới đây từng công khai bắt nạt Thẩm Nhu đó, chính là cô chủ thật đó, Thẩm Nhu đã làm sai gì chứ.”

“Cô ta thật ghê tởm.”

Sở Lam xé nát tờ rơi như phát điên nhưng cô ta luôn cảm thấy mọi người cứ nhìn cô ta bằng ánh mắt châm chọc, cô ta chạy lao ra khỏi phòng học, kết quả phát hiện rất nhiều bạn đang cầm tờ rơi ấy, mà có người còn không quen biết Sở Lam hỏi Sở Lam là ai, trên mặt cô ta đau rát, Sở Lam chẳng đi xin phép nghỉ học mà chạy thẳng ra ngoài trường học.

Bên ngoài trường, Giang Triều ngồi trên xe mô tô địa hình, đôi chân dài vắt chéo, nhìn Sở Lam tựa cười mà như không cười, sau đó cậu đội mũ bảo hiểm nghênh ngang lái xe rời đi.

Đi cùng Giang Triều chính là Tần Lễ, hai người gần như đi song song với nhau.

“Anh Triều, tiêu đề tôi viết không tệ chứ.”

“Rất tốt.”

Lúc Sở Lam về đến nhà họ Sở, Sở Hồng và Thẩm Hương vẫn chìm trong nỗi âu sầu buồn chán, Sở Hồng còn đang an ủi Thẩm Hương, ông ta còn đang do dự có nên nói với Thẩm Hương cho Sở Lam một khoản tiền rồi để Sở Lam về nhà họ Trần hay không, lúc thấy Sở Lam, tâm trạng Sở Hồng càng phức tạp hơn, đây là Sở Lam, đứa con gái ông ta nuôi gần hai mươi năm trời.

Sở Hồng: “Sao giờ này không đi học?”

Sở Lam yếu đuổi đáng thương: “Con, con không phải con ruột của bố mẹ đúng không?”

Sở Hồng định tạm thời không nói cho Sở Lam biết chuyện Sở Lam không phải con ruột mình, không ngờ Sở Lam lại tự biết, Sở Hồng sửng sốt trong nháy mắt rồi gật đầu.

Ông ta hỏi: “Sao con biết?”

Sở Lam: “Có tờ rơi, Giang Triều vì Thẩm Nhu mà rải tờ rơi trong trường con, bây giờ tất cả mọi người đều biết rồi.” Cô ta run rẩy nói: “Xin lỗi, thật lòng xin lỗi, con, con tu hú chiếm tổ bao năm qua, thậm chí còn khiến hai người gây ầm ĩ với Thẩm Nhu đến mức khó mà giải quyết, hai người đi tìm Thẩm Nhu đi, cô ấy mới là con ruột hai người, hai người đã thẹn với cô ấy, không thể vì con mà tiếp tục làm chuyện có lỗi với Thẩm Nhu”

Bản thân cô ta là đứa con gái bọn họ nuôi gần hai mươi năm, chắc chắn bọn họ không nỡ để cô ta đi, thậm chí có khi còn thấy cô ta vô cùng lương thiện, hiểu biết có giáo dục, cho dù sau này Thẩm Nhu về nhà họ Sở thì cô ta vẫn có thể đứng vững ở nhà họ Sở.

Trên đường về, Sở Lam đã nghĩ rất kỹ, cô ta phải ở lại nhà họ Sở nhưng không phải cô ta chủ động ở lại, phải để người nhà họ Sở chủ động cho cô ta tiếp tục làm con gái họ.

Sở Lam: “Bọn họ làm sai, con sẽ đi xin lỗi Thẩm Nhu cùng bọn họ, cũng để họ biết bọn họ sai thật rồi, con sẽ khuyên bọn họ cẩn thận.”

Sở Hồng vốn còn hơi do dự thở dài: “Được.”

Sở Hồng không nhìn thấy gương mặt cứng đờ của Sở Lam, trước đó ông ta vẫn không quyết định được, thậm chí không biết phải nói với Thẩm Hương thế nào, bây giờ Sở Lam chủ động nói ra quả thực không thể tốt hơn.

Sở Hồng: “Bố sẽ cho con một khoản tiền, coi như cắt đứt toàn bộ quan hệ giữa chúng ta, sau này không qua lại gì nữa, con về tìm bố mẹ ruột của con đi."

Thẩm Hương khóc như mưa ôm lấy Sở Hồng, bà ta cũng rất đau lòng nhưng bà ta không nói ra bất cứ câu gì, thực sự Thẩm Nhu quá kiên quyết và dứt khoát, hoàn toàn không cho bọn họ đường lùi, thậm chí bà ta còn lo lắng nếu như bọn họ để Sở Lam về bên đó, chưa chắc Thẩm Nhu sẽ về bên này.

Sở Hồng nhắm mắt lại: “Sửa lại họ luôn đi.”

Sở Lam suýt chút nữa ngất ra đó, cô ta không biết, cách mà cô ta tự cho mình thông minh lại giúp Sở Hồng hạ quyết tâm, nếu như cô ta không đi tìm hai người nhà họ Sở, không nói ra mấy lời đó thì có khi Sở Hồng sẽ không bảo cô ta sửa lại họ.

Sở Lam rơi nước mắt: “Được, nhất định con sẽ khiến Thẩm Nhu tha thứ cho con, con sẽ chuộc tội, nhưng có thể...”

Sở Hồng: “Sở Lam, câm miệng, con nghĩ bọn ta ngu sao?”

Sở Hồng hiểu rõ Sở Lam, cũng biết nuôi dạy Sở Lam hỏng rồi, nhưng trước đó Sở Lam là con gái họ, Sở Hồng chỉ có thể lo cho tương lai của cô ta, tiếp tục yêu thương cô ta, dạy dỗ cô ta, khi biết Sở Lam không phải con gái mình, Sở Hồng vẫn thấy thương Sở Lam, dù sao thì đó cũng là đứa con gái ông ta nuôi dưỡng gần hai mươi năm, nhưng Sở Lam đang làm gì đây chứ, cô ta đang giở trò khôn lỏi.

Nếu như Sở Lam khóc lóc xin xỏ ông ta, xin ông ta đừng đuổi mình ra khỏi nhà họ Sở, có khi Sở Hồng sẽ mềm lòng, nhưng bây giờ Sở Hồng không những không mềm lòng mà còn thấy hơi căm ghét, tại sao Sở Lam lại giống người nhà họ Trần như thế, vì lợi ích bản thân mà lòng đầy tính toán.

Sở Hồng đưa Thẩm Hương lên tầng, nhìn Sở Lam: “Sau này đừng bày mấy thủ đoạn khôn vặt của cháu ra nữa, sau khi cháu về bên đó thì bọn họ sẽ đối xử tốt với cháu, bác cho cháu tiền...” Ông ta nở nụ cười bất đắc dĩ: “Không cần bác nói với cháu chắc cháu cũng không đưa cho bọn họ.”

Bây giờ Sở Hồng không muốn làm chỗ dựa cho nhà họ Trần, nhà họ Trần không còn như trước nữa.

Sở Lam cứ như nổi điên: “Các người thật độc ác mà, các người là kẻ nhẫn tâm...!”

Cô ta hét ầm lên rồi chạy ra khỏi nhà họ Sở.

.....

Buổi tối tan học, Lý Lê theo Thẩm Nhu đến căn chung cư mà Thẩm Nhu và đám Giang Triều ở, cái này là để vẽ tranh, dù sao Lý Lê đã hỏi mấy lần, cô ấy luôn cảm thấy tranh cô ấy vẽ có chút khác với thực tế, cô ấy dạo quanh hai tầng một vòng rồi đi xuống, Lý Lê thấy Giang Triều đã đeo tạp dề đang nấu cơm rồi.

Lý Lê há hốc miệng, cô ấy không ăn cơm ở đây nữa: “Nhu Nhu, tớ về trước đây!”

Thẩm Nhu: “Lý Lê!”

Thấy Lý Lê vội vàng muốn về, Lý Thâm theo tới, xuống lầu đưa Lý Lê về.

Đến tối, Lý Lê tốn rất nhiều công sức, cuối cùng vẽ được một bức Giang Triều nấu cơm trong phòng bếp, sau khi cô ấy đăng lên weibo còn nói thêm đợi cô ấy hỏi cụ thể hơn sẽ đăng chi tiết câu chuyện Giang Triều nấu cơm lên.

[Aaaaa bao giờ hai người họ mới bắt đầu yêu đương thế?]

[Chắc chắn là đợi thi đại học xong, dù sao thì công chúa nhỏ rất ngoan á.]

[Đây không phải tình yêu mà là sự cứu rỗi!]

[Không, đây là tình yêu cứu rỗi!]

[Cô đăng bài mới đi, cô mau đăng bài mới nha, huhuhuhu.]

......

Lý Lê không ngủ được, cô ấy lướt xem bình luận một lượt rồi cầm điện thoại nghiêm túc soạn một bài đăng lên Weibo.

[Vì người hứa hẹn: Hôm nay tui mới biết công chúa nhỏ là cô chủ thật, cô ấy bị người ta tráo đổi, còn là cô ý đổi nữa, cái vị nữ phụ bắt nạt công chúa nhỏ chính là cô chủ giả.]

Đăng Weibo xong thì Lý Lê buồn ngủ.

Đây quả thực là chuyện khiến rất nhiều người vui vẻ, hơn nữa Vì người hứa hẹn, cũng chính là Lý Lê đã nói, tập tranh của cô ấy là câu chuyện ngoài đời thật, vì thế, chuyện cô chủ thật giả cũng là sự thật, các bạn trên mạng vô cùng tức giận, không ngừng lướt và thảo luận chủ đề này, không ngờ thế mà lại khiến Vì người hứa hẹn lên bảng top tìm kiếm.

Cùng lúc đó, trong buổi sáng sớm Sở Lam cầm điện thoại xem mình đã có rất nhiều fan hâm mộ, cô ta cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết, công ty nhà họ Sở vẫn cần thể diện, cô ta không muốn bản thân không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Sở, nhà họ Sở sẽ cho cô ta một khoản tiền nhưng nhà họ Sở cho cô ta tiền chứ không để cô ta tiếp tục làm cô chủ nhà giàu nữa.

Sở Lam định chủ động đăng chuyện này lên mạng, sau đó khiến nhà họ Sở bị ép phải tới tìm cô ta, để cô ta trở lại nhà họ Sở tiếp tục làm cô chủ nhà họ Sở, ép thẩm Nhu coi cô ta là chị gái.

Nghĩ đến đây, Sở Lam quay một video rồi đăng lên Weibo.

Cô ta không muốn về nhà họ Trần, cô ta không muốn chút nào, càng nghĩ vẻ mặt Sở Lam càng kiên định, cô ta phải tiếp tục làm cô chủ nhà giàu sang quyền thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play