Đời trước, Thẩm Nhu và Giang Triều chung chăn chung gối, tay ấp má kề mà chẳng thấy Giang Triều lén lút vui vẻ lúc nào cả.

Nghĩ như vậy, Thẩm Nhu nói: “Giang Triều, cậu nghe bản ghi âm của tớ mà lại muốn trốn trong chăn âm thầm vui vẻ, nếu như tớ chung chăn chung gối với cậu thì liệu cậu có vui đến điên luôn không?”

Thẩm Nhu nhận ra bàn tay Giang Triều nâng mặt cô run lên, bàn tay cô nằm yên xe siết chặt lại rồi buông lỏng ra, mặt ửng đỏ nóng bừng, chỉ tự trách mình nhanh miệng.

Ngón tay hơi thô ráp lướt qua gương mặt Thẩm Nhu, Giang Triều nhanh chóng thả tay ra rồi ngồi lên vị trí đằng trước Thẩm Nhu, khởi động xe, bỏ lại luồng khí thải, từ đầu đến cuối hai người đều không nhìn đến Chu Tự đang đứng bên đối diện chờ Thẩm Nhu.

Thẩm Nhu để gió thổi vào mình cho tỉnh táo hơn, cô nắm áo Giang Triều, giọng nói mềm mại: “Giang Triều, cậu quên hết mấy lời tớ vừa nói đi nhé.”

Giang Triều: “Thẩm Nhu, em nghĩ tôi là não cá vàng sao?”

Trở lại chung cư, Thẩm Nhu nhanh chóng đi rửa mặt, lúc cô đi ra thì thấy Giang Triều và Lý Thâm định đi ra ngoài.

Giang Triều: “Tôi đi siêu thị mua đồ, em và Tần Lễ học bài đi.”

Cậu liếc mắt nhìn Tần Lễ một cái trông khá là cáu kỉnh, định lát nữa về làm mấy bộ đề thi.

Giang Triều lại hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Thẩm Nhu không đặc biệt thích ăn gì cả nhưng Giang Triều đã cầm bút đứng đó chờ ghi lại thứ cô muốn ăn, Thẩm Nhu nghĩ tới nghĩ lui rồi mới nói ra mấy thứ.

Thẩm Nhu đi ôn bài với Tần Lễ, mấy ngày này tiếp xúc với nhau, Thẩm Nhu cảm thấy nếu Tần Lễ nghiêm túc làm bài thi hơn một chút thì chưa chắc vị trí đứng đầu trường đã thuộc về Chu Tự.

Thẩm Nhu ngồi trước bàn trà làm bài thi một cách nghiêm túc, Tần Lễ chẳng có tâm trạng, cậu ta biết làm mấy cái này hết rồi, lên lớp còn chẳng học chứ huống chi là ôn tập, vì thế cậu ta hơi mất tập trung.

Tần Lễ: “Thẩm Nhu, chúng ta chơi game đi, đọc từ mới, ai thua thì phải trả lời một vấn đề”

Thẩm Nhu: "..."

Hai người nhìn nhau.

“Tại sao ngài lại coi tôi là kẻ ngu si?”

“Cái này, không dám không dám.”

Thẩm Nhu ngồi đàng hoàng, cầm cốc nước trước mặt uống một hớp: “Cậu muốn hỏi cái gì cứ hỏi thẳng luôn đi.”

Tần Lễ rất thông minh, cậu ta chỉ muốn thăm dò Thẩm Nhu, Thẩm Nhu để cậu ta hỏi thẳng có nghĩa là cô có thể trả lời được gì thì sẽ trả lời cậu ta.

Tần Lễ im lặng một lúc mới hỏi: “Cậu có thể nói cho tôi biết cái ngày mà cậu từ nhà họ Trần chuyển đến đây đã xảy ra chuyện gì không?”

Thẩm Nhu trả lời vô cùng thản nhiên, ung dung: “Lúc Giang Triều đưa tôi về thì bọn họ đang cãi nhau, tôi muốn về phòng mình nhưng Trần Thắng lấy cốc giữ nhiệt ném về phía tôi, có lẽ ông ấy cực kỳ tức giận vì chuyện Sở Lam đã làm, vì thế nói tại sao tôi không cút ra khỏi cái nhà đó, tôi dứt khoát cắt đứt quan hệ với bọn họ luôn."

Cô nói tiếp: “Trần Quân xin tôi ở lại nhưng tôi không để ý đến thằng bé.”

Tần Lễ không biết đáp lại thế nào, cậu ta nói: “Cậu yên tâm, sau này tôi sẽ coi cậu là em gái tôi mà thương yêu.”

Nói xong, cậu ta thấy Thẩm Nhu muốn lấy nước bèn nhanh chóng đẩy về phía trước giúp Thẩm Nhu.

Thẩm Nhu há miệng, cuối cùng im lặng uống một ngụm.

Ở siêu thị, Giang Triều mua hết những thứ Thẩm Nhu muốn ăn, ngoài ra cứ nhìn thấy hoa quả hay đồ ăn vặt ngon là vứt vào giỏ hàng, cậu nhận được cuộc gọi từ ông cụ Giang là lúc đang mua thức ăn.

“Dưa hấu giá đặc biệt!”

“Rau chân vịt này rất tươi đó.”

“Anh Triều, chúng ta có cần mua cá không?"

Ông cụ Giang nghe tiếng từ đầu dây điện thoại bên kia, vỗ lồng ngực mình: “Giang Triều, cháu đang mua thức ăn ở đâu vậy?”

Giang Triều đã rất lâu rồi chưa về chỗ ông cụ Giang, trước kia, cứ cách một khoảng thời gian là Giang Triều lại về thăm ông cụ Giang một ngày, lần này ông cụ Giang gọi điện thoại tới chính là vì muốn hỏi Giang Triều có còn nhớ tới ông nội cậu hay không.

Giang Triều cầm một túi rau cải được đóng gói sạch sẽ ném vào giỏ hàng rồi hỏi: “Ông nội, ông có biết khen người khác không?”

Trong trí nhớ của mọi người, ông cụ Giang là người vô cùng nghiêm túc, mọi người đều chủ động lấy lòng ông ấy, Giang Triều chưa từng thấy ông cụ Giang nhỏ nhẹ khen ngợi ai bao giờ, cho dù có khen thì cũng chỉ nói mấy câu đơn giản.

Giang Triều: “Có lẽ lần sau cháu về sẽ dẫn theo một người bạn.” Cậu cong môi: “Rất đáng yêu, có khả năng cháu gặp ông sẽ không nhịn được khen cô ấy trước mặt ông, ông cũng giúp cháu khen vài câu nhé? Nhưng mà thật ra, cháu hi vọng ông thực sự yêu thích cô ấy từ tận đáy lòng.”

Ông cụ Giang nghe vậy thì dùng sức vỗ ngực: “Giang Triều, cháu về đi, cháu mà về ông đảm bảo không đánh cháu.”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, ông cụ Giang mắng Giang Triều một trận với quản gia.

Quản gia đã ở cạnh ông cụ Giang nhiều năm, lập tức đứng về phía ông cụ Giang, cùng mang một mối thù chung: “Cậu chủ quả thực có hơi quá đáng, thế mà lại bắt ngài làm chuyện như vậy, có phải ngài đã hung hăng từ chối cậu ấy rồi không?”

Ông cụ Giang càng tức hơn: “Không, tôi đồng ý rồi.”

Quản gia: “…”

Ông cụ Giang nhấp một ngụm trà rồi nói một cách sâu xa: “Tôi không đồng ý thì có lẽ tuần này thằng bé chẳng chịu về, không phải khen người ta thôi sao, ông cũng biết không phải không biết, lúc tôi gặp đứa nhỏ nào cần khen thì cũng chỉ khen vài ba câu rồi cho lì xì. Giang Triều khen người bạn đó, tôi bèn hùa theo Giang Triều nói rất đúng, sau đó rút một bao lì xì thật lớn ra.”

Quản gia hỏi: “Chuẩn bị tiền lì xì khoảng bao nhiêu thì thích hợp?”

Ông cụ Giang: “Cứ dựa theo... Tiền lì xì bình thường cho Giang Triều đi.”

Trong siêu thị, Lý Thâm nghe thấy Giang Triều nói chuyện điện thoại, bị hành động của Giang Triều dọa cho ngây người, cậu ta hỏi: “Anh Triều, cậu định dẫn chị dâu nhỏ tới gặp ông cụ Giang sao?”

Giang Triều nhìn Lý Thâm cầm chai rượu, cau mày hỏi: “Cậu cầm gì thế kia?”

Lý Thâm: “Rượu đó, sao vậy?”

Rất nhanh sau đó, Thẩm Nhu, Tần Lễ và Lý Thâm đều nhận được một tin nhắn, là Giang Triều gửi.

[Giang Triều: Trong căn hộ không được uống rượu, hút thuốc, nếu không squat 300 cái m.]

Tần Lễ: “..."

Lý Thâm: “…”

Tần Lễ: “Thẩm Nhu, cậu làm gì anh Triều rồi, viết thành sách đi.”

Thẩm Nhu chẳng hiểu gì chớp mắt một cái, Tần Lễ đứng lên ngay lập tức, không cần viết sách, cậu ta biết rồi.

.......

Giang Triều và Lý Thâm xách theo túi lớn túi nhỏ trở về, Giang Triều đi nấu cơm, Tần Lễ nhìn Lý Thâm ngồi với Thẩm Nhu, lúc này mới đứng dậy đi vào nhà bếp.

Giang Triều cầm cái xẻng vô cùng thành thạo hỏi: “Biết rồi sao?”

Tần Lễ: “Trần Thắng, lúc Thẩm Nhu về Trần Thắng ném cốc giữ nhiệt vào Thẩm Nhu, có lẽ cốc giữ nhiệt rơi xuống, nước nóng bên trong làm bỏng chân Thẩm Nhu.”

Giang Triều cười lạnh: “Tôi biết rồi.”

Bởi vì Giang Triều nấu cơm rất ngon nên Thẩm Nhu ăn nhiều hơn một chút, mặc dù Giang Triều nói trong nhà mười một giờ phải tắt đèn đi ngủ nhưng Thẩm Nhu mười giờ mới về phòng tắm rửa.

Lý Thâm ngồi xuống cạnh Tần Lễ, hơi kích động: “Lúc ở siêu thị, ông cụ Giang gọi điện cho anh Triều, hình như anh Triều muốn dẫn Thẩm Nhu về!"

Ông cụ Giang?

Trước kia Tần Lễ từng gặp ông cụ Giang, sau đó dùng tư cách bạn bè của Giang Triều gặp ông ấy thêm mấy lần, cậu ta nghĩ tới điều gì đó bỗng bật cười.

Lý Thâm: “Cậu nói xem, anh Triều có ý gì đây, còn chưa theo đuổi chị dâu nhỏ thành công mà đã đưa chị dâu nhỏ về gặp ông cụ Giang, chị dâu nhỏ có đồng ý không chứ?”

Tần Lễ: “Lý Thâm, sau này tốt nghiệp thì chăm chỉ đi theo tôi và anh Triều nhé, cậu chẳng thông minh tẹo nào, không thích hợp chiến một mình đâu.”

Lý Thâm: “???”

Thẩm Nhu tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa nói chuyện điện thoại với Lý Lê.

Lý Lê: “Nhu Nhu, cậu ở chỗ Giang Triều có quen không, có tiện không, có muốn ở với tớ không? Ngoài việc làm bánh ngọt rất ngon, bố tớ nấu cơm cũng rất ngon. Cậu đến ở với tớ còn có thể ôn bài cùng nhau nữa.”

Thẩm Nhu: “Không cần đâu, tớ ở chỗ Giang Triều cũng khá quen rồi.”

Lý Lê lại hỏi: “Vậy cuối tuần cậu tới chỗ tớ ôn bài nhé?”

Thẩm Nhu trả lời: “Cuối tuần tớ muốn đi tìm thầy Tôn dạy tớ chơi piano trước kia, tớ muốn hỏi thầy ấy có cần giáo viên dạy piano nữa không, lần trước tớ tới đó thấy cửa hàng thầy ấy mở rất nhiều lớp, có cả lớp thiếu niên. Tớ không thể dạy cho người lớn nhưng có thể dạy nhóm thiếu niên.”

Lý Lê định nói gì nhưng Thẩm Nhu nói trước: “Tớ thích đàn piano, cứ coi như tớ luyện tập thêm thôi mà.”

Giang Triều đứng ngoài cửa lùi về sau mấy bước, đợi một lúc rồi mới gõ cửa.

Thẩm Nhu: “Giang Triều, phải tắt đèn rồi sao?”

Giang Triều: “Cuối tuần này ông nội tôi muốn gặp em, em không cần căng thẳng, Tần Lễ và Lý Thâm cũng tới, nếu như em không muốn thì cũng không sao hết.”

Ông cụ Giang?

Đời trước Thẩm Nhu luôn đối chọi với Giang Triều nhưng quan hệ giữa cô và ông cụ Giang rất tốt, ông cụ Giang cũng đối xử với cô rất tốt, còn vì cô mà đánh Giang Triều, cầm gậy đuổi theo Giang Triều, bắt Giang Triều xin lỗi cô.

Cuối tuần Thẩm Nhu hẹn Sở Thừa, cô không định qua lại gì với nhà họ Trần và nhà họ Sở nữa, chỉ đồng ý với Sở Thừa ăn một bữa cơm với cậu ta, Thẩm Nhu không muốn thất hẹn.

Nếu như cô đi gặp ông cụ Giang với Giang Triều thì có lẽ tuần này không thể đi tới cửa hàng đàn(*) của thầy Tôn được, cũng không sao hết, cô để đến cuối tuần sau đi cũng được.

(*)Cửa hàng đàn: hoạt động kinh doanh tích hợp bán nhạc cụ và đào tạo, dạy chơi nhạc cụ.

“Em không cần…”

“Được.”

Lúc Giang Triều phải đi ra, ánh mắt cậu lướt qua cái giường có chút lộn xộn của Thẩm Nhu, Thẩm Nhu quay người nhìn theo, cửa trực tiếp đóng lại rầm một tiếng.

Gò má ửng đỏ.

Thẩm Nhu nằm trên giường lăn qua lăn lại một vòng, ôm lấy chăn rồi tắt đèn đi ngủ.

Giang Triều đứng ngoài ban công hóng gió, lúc đi vào thấy Lý Thâm vẫn đang chơi game còn không quên nói: “Cuối tuần các cậu và cả Nhu Nhu về nhà với tôi đó.”

Mười một giờ, tất cả mọi người tắt đèn đi ngủ.

Giang Triều bị mất ngủ, cậu chẳng dám nghĩ tới chuyện chung chăn chung gối với Thẩm Nhu. Thế mà Thẩm Nhu lại nói ra câu đó, cho dù do cô nhanh mồm nhanh miệng nói ra thì chắc hẳn trong lòng cô cũng không ghét cậu đâu nhỉ, nếu như cô ghét cậu thì sao lại nói ra câu đó được.

Bởi vì cứ nghĩ miên man như thế, lúc Giang Triều buồn ngủ thì trời đã sáng.

Giang Triều tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra khỏi phòng, Thẩm Nhu hôm qua đi muộn được Giang Triều xin nghỉ cho cũng dậy từ sớm, hai người đẩy cửa phòng ra nhìn thấy nhau.

Thẩm Nhu muốn quay lại phòng theo bản năng, Giang Triều nhanh chóng vươn tay chặn cửa lại không để Thẩm Nhu đóng cửa: “Em chạy gì chứ, em lại muốn cứ thấy tôi là bỏ chạy như lúc trước sao?”

Thẩm Nhu: “Không phải đâu.”

Giang Triều kìm nén ý nghĩ muốn xoa má Thẩm Nhu: “Em yên tâm, ông đây quên cả rồi, chẳng nhớ gì hết.”

Thẩm Nhu: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play