Nguyên chủ của thân thể này là một người hiếm thấy, mà bằng hữu của hắn ta... nhìn tính tình bà ngoại không đau cậu không thương của gia hỏa này, ngày nóng bức vẫn đội mũ, coi sống thoát là một hành vi nghệ thuật, vậy mà trên mặt còn bày ra vẻ dương dương đắc ý tự cho là phong lưu...

"Đi đi đi, buổi tối hôm qua trước khi đi ta đã hạ cho Tả Vô Kỵ ít thuốc, hôm nay kiểu gì cũng phải tới xem sao!" Lan Lãng Lãng nháy mắt ra hiệu cười ha hả: "Tên hỗn đản này vẫn luôn đối phó với chúng ta, chán ghét cực kỳ. Nhưng từ sau khi con hàng này thua mất Huyền Ngọc Như Ý của cha hắn ta vẫn bị cấm túc đến nay, vất vả lắm mới ra ngoài được, sao bản công tử có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế..."

"Không đi... A? Cái này cũng có thể đi..." Diệp Tiếu vốn bối rối vì độc tố khó có thể giải trong cơ thể, nào có hứng thú đi ra ngoài lêu lổng với tên gia hỏa này? Thế nhưng mới vừa nói xong hắn lại lập tức tỉnh táo lại. Dựa theo trí nhớ, trong số mấy tên đại hoàn khố cùng uống rượu với hắn đêm qua cũng có tên Tả Vô Kỵ này, nói không chừng độc trong người hắn là do tên này hạ.

Dựa theo ấn tượng của bản thân mình, Tả Vô Kỵ cũng là diệu nhân, tuy hắn ta cùng Diệp Tiếu, Lan Lãng Lãng được xưng là 'kinh thành tam thiếu' nhưng từ trước đến nay hắn ta vẫn luôn bất hòa với hai người bọn họ, vừa gặp mặt đã đối đầu, khó có thể ôn hoà.

Cái gọi là kinh thành tam thiếu, đương nhiên là nghĩa xấu.

Có nhà thơ viết bài: "Kinh thành tam thiếu, thực sự kỳ diệu; hưng nghiệp vô lực, phá của đỉnh cao; có vàng có bạc, cầm đi vui chơi, không cần mặt mũi, hoàn khố chí cao. Trấn Bắc tướng quân, công tử tên Tiếu; tướng môn khuyển tử, một cái bao cỏ. Trong Trấn Nam phủ, sóng biển cuồn cuộn; đặt tên là Lãng, bại gia lãng triều. Tả tướng tài cao, công tử Vô Kỵ, Huyền Ngọc Như Ý, mang đi cầm đồ; vì sao cầm đồ, ăn uống chơi gái, nhân vật bậc này, tam thiếu tối cao!"

Trong đó chuyện có liên quan 'Huyền Ngọc Như Ý' là thế này, đoạn thời gian trước vì quá lãng phí, Tả Vô Kỵ trở nên nghèo khổ; dưới một đám người giật dây, hắn ta lại có thể mang miếng Huyền Ngọc Như Ý của cha hắn ta ra cầm mất. Miếng Huyền Ngọc Như Ý kia tuy không phải dị bảo hi hữu, nhưng cũng là kỳ trân hiếm thế, ít nhất cũng có thể đáng giá vạn lượng hoàng kim. Thế nhưng vật trân quý bực này hắn ta lại chỉ cầm với hơn một ngàn lượng bạc... Vì thế Tả thiếu gia thiếu chút nữa bị cha hắn ta đánh chết tươi. Cũng bởi vậy, hắn ta được khen là 'Thần Hoàng đế quốc đệ nhất bại gia tử'...

Ngoại trừ phá của hạng nhất, Tả đại thiếu gia càng có thể trổ hết tài năng trong 'kinh thành tam thiếu', đạp lên Diệp Tiếu và Lan Lãng Lãng, trở thành kẻ bại gia tử hàng đầu, quả nhiên là dưới mắt không còn ai, ngạo thị quần chúng.

Đồ vật vạn lượng hoàng kim hắn ta lại chỉ cầm với giá một ngàn lượng bạc, hơn nữa chỉ mới hai ba ngày hắn ta đã xài sạch không còn một xu... Tiêu xài bực này, thủ đoạn phá của bực này thật sự khiến người xem mà than thở.

"Đi!" Lan Lãng Lãng hưng phấn tới mức đôi mắt gà chọi tán loạn, hắn ta lôi kéo Diệp Tiếu kích động đi ra cửa.

Hai đại hoàn khố lên xe ngựa, một đường xuyên suốt, Diệp Tiếu còn có chút không quá thích ứng với cuộc sống hoàn khố này, nhưng nhìn Lan Lãng Lãng đang dương dương tự đắc nhìn chung quanh, càng nhấc rèm xe lên, cặp mắt gà chọi không ngừng tung mị nhãn, đồng thời còn chu môi, huýt sáo rõ to, sợ đến các đại cô nương chúng lão bà trên đường đâm quàng đâm xiên, chạy trốn tứ tán.

Một đường đi tới, đột nhiên Diệp Tiếu có cảm giác mông lung, chỉ thấy trong lòng nhảy mạnh một cái.

Đây cũng là linh giác độc môn kiếp trước Diệp Tiếu vẫn không hiểu ra sao, nhưng cũng có thể tính là thiên chuy bách luyện, chỉ cần có thiên tài địa bảo gì ở phụ cận, cho dù không nhận ra hắn vẫn có thể cảm giác trái tim mình đập mạnh một lần.



Chính là dựa vào loại linh giác kỳ lạ này hắn đã gặt hái được không biết bao nhiêu thứ tốt. Tiếu quân chủ có thể cười tận anh hùng cũng dựa vào dị năng này rất nhiều. Chỉ có điều không nghĩ tới sau khi sống lại, loại năng lực này vẫn theo mình, cũng giúp đỡ nhiều cho nhân sinh ngày sau của mình.

Thế nhưng hiện tại trong lòng Diệp Tiếu lại cảm thấy kỳ quái: Nơi này là giới thế tục, có thể có thứ gì tốt, lại có thể khiến trái timvị Tiếu quân chủ ngang dọc Thanh Vân Thiên Vực là mình nảy bùm bùm?

Hết lần này tới lần khác càng đi về phía trước, cảm giác này lại càng rõ ràng.

Khi xe dừng lại, hắn càng sinh ra cảm thấy gần trong gang tấc rất kỳ diệu, vô cùng chân thật.

Mãi cho đến khi xuống xe nhìn lại, ba chữ vàng Tả Tướng phủ đang chiếu lấp lánh!

Cảm giác này truyền đến từ bên trong!

...

"Lan Lãng Lãng! Tên khốn nạn nhà ngươi!" Tả Vô Kỵ chửi ầm lên: "Có phải tối hôm qua là ngươi bỏ thuốc mê ta? ĐM, suýt nữa đã giết chết lão tử!"

Vừa nhìn thấy hai người, Tả Vô Kỵ đã bắt đầu lải nhải chửi bới.

Hiển nhiên oán niệm của vị này với Diệp Tiếu và Lan Lãng Lãng đã sâu tận xương tủy, khó có thể ma diệt.

Bình thường mọi người đấu tới đấu lui không ai phục ai, bản thân cũng từng ngáng chân Diệp Tiếu và Lan Lãng Lãng rất nhiều lần, chuyện này cũng không coi vào đâu... Nhưng sao ngươi có thể bỏ thuốc ta...

Hơn nữa, lúc đầu ba người vốn là kinh thành tam thiếu, chạy song song với nhau... Thế nhưng gần đây lão tử lại thành người kém cỏi nhất, vẫn bị hai người này giật dây... Hiện tại Tả Vô Kỵ vừa thấy hai người đã hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng Diệp Tiếu lại hoàn toàn không để ý tới thái độ của Tả đại công tử, toàn bộ tinh thần của hắn đều đặt vào quan sát. Tầm mắt không ngừng nhìn về phía một thứ trên bàn trà trong phòng khách của Tả gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play