Chỉ thấy không gian vặn vẹo một trận, tử sắc linh khí mờ mịt rung chuyển, vậy mà đột nhiên biến mất một mảng lớn. Tử khí chậm rãi khuếch tán, một mảnh không gian màu xanh mịt mờ mới tinh cứ như vậy đột ngột tạo thành!
Ngoài việc hình thành mảnh không gian màu xanh mịt mờ này, nó càng tự chậm rãi trôi nổi, dần dần trôi đến một bên khác của đại điện.
Mảnh không gian mới hình thành tổng cộng chỉ lớn chừng vài trượng, chung quanh đều là sương mù xanh mịt mờ; ở vị trí chính giữa, một gốc Thiên Thanh Ngọc Thụ lặng yên sừng sững.
Dường như nó vốn được sinh ra ở đây, cho tới bây giờ chưa từng di động, càng thêm không phải vật mang từ bên ngoài tới.
Một phái hồn nhiên thiên thành!
Ngay sau đó, biến hóa lại đến, vô số linh khí màu trắng như sơn hô hải khiếu mà đến, chỉ nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn mảnh không gian này! Sau đó chúng càng điên cuồng mà tràn vào bên trong Thiên Thanh Ngọc Thụ!
Diệp Tiếu chỉ kịp thấy cành lá nhỏ dài của Thiên Thanh Ngọc Thụ đang rung rung, đột nhiên từng mảnh lá mới vèo vèo mọc ra, sau đó hắn thấy hoa mắt, phát hiện mình đã bị đẩy ra khỏi không gian, trở về tới trong phòng ngủ của mình!
Thế nhưng cảm giác chấn động không hiểu trong lòng lại khiến hắn thật lâu chưa thể tỉnh hồn lại!
Xem dáng vẻ kia, vậy mà không gian lại có thể xúc tiến Thiên Thanh Ngọc Thụ sinh trưởng?!
Còn có, hình như không gian cho phép Thiên Thanh Ngọc Thụ cắm rễ, an phận ở chỗ này!?
Nếu suy luận như vậy, tin tưởng tương lai không lâu sau, bản thân mình có thể vĩnh viễn có được một gốc Ngộ Đạo Chi Trà lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn? Hơn nữa còn có thể mang theo bên người?
Nghĩ đến tiền cảnh tuyệt vời này, Diệp Tiếu không khỏi mở cờ trong bụng; phiền muộn ban nãy đã bay lên đến chín tầng mây.
Đả tọa, luyện công!
Bầu trời ánh nắng tươi sáng, luyện ta Tử Khí Đông Lai.
Mỗi một ngày luyện chín trăm chu thiên, con số này đã thành lượng bài căn bản Diệp Tiếu cần kiên trì luyện tập mỗi ngày.
Hiện tại tu vi yếu ớt, còn chưa thể đạt đến trình độ khí tức cả người lưu chuyển tự nhiên, vào lúc bản thân chưa thể thời thời khắc khắc tự động luyện công, phương pháp duy nhất giúp mình tăng cường tu vi chính là chăm chỉ!
Diệp Tiếu tiến vào nhập định.
Hồn nhiên không biết, tại thời khắc này, trong phủ thái tử đã rối loạn tưng bừng.
Cho dù biết, dường như hắn cũng sẽ không để ý!
...
Sắc mặt Vương Tiểu Niên xanh xanh trắng trắng bị mang vào trong phủ. Dọc theo đường đi, hắn ta càng đi càng cảm thấy có điểm gì đó không đúng, đôi chân không kiềm hãm được mà run rẩy lên.
Ngay lúc tiến vào nội phủ, lòng Vương Tiểu Niên chợt chìm xuống đáy cốc!
Một mảnh lạnh lẽo!
Trong phủ, trên mặt đất có ba bộ thi thể được vải trắng phủ lên.
Trong đó, một bộ hậu tâm có một vết đao sâu hoắm, xỏ xuyên cả người, tạo thành một cái động trong suốt, hai cánh tay mềm nhũn đặt ở hai bên, ống tay áo lộ ra nửa đoạn, phía trên thêu một chuỗi kim hoa.
Kim hoa xán lạn.
Nhưng Vương Tiểu Niên nhìn thấy kim hoa rực rỡ xán lạn, lại chỉ cảm thấy mắt nổi đom đóm, giờ khắc này, hắn ta thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
Tuy chỉ thấy được cách ăn mặc, nhưng vẫn thấy nhỏ mà biết, thi thể kia chỉ sợ là ——
Mộ Thành Bạch!
Ngày đó Mộ Thành Bạch ra ngoài với bản thân mình, đã mặc bộ quần áo này! Trên tay áo có một chuỗi kim hoa.
"Mộ Thành Bạch chết rồi?" Trong nháy mắt Vương Tiểu Niên liền hỏng mất.
Người không thể chết nhất… đã chết? !
Thái tử gia mặc trường bào màu vàng kim ngồi ngay ngắn bất động, cư cao lâm hạ nhìn Vương Tiểu Niên trước mặt, sắc mặt trầm trọng, ánh mắt sắc bén.
"Vương Tiểu Niên?"
"Tiểu nhân ở."
"Ngày hôm trước, là ngươi ra ngoài cùng Mộ Thành Bạch?" Giọng nói của thái tử gia rất bình tĩnh, thậm chí còn không có một chút cảm xúc giao động.
Ở bên cạnh hắn ta có một nữ tử mặc cung trang, lúc này cặp mắt nàng cũng đang nhìn chằm chặp Vương Tiểu Niên, dáng người yểu điệu, màu da trắng nõn, mỹ mạo tuyệt luân, nhưng, lúc này ánh mắt nàng lại sưng đỏ, khóe mắt ẩn ẩn lệ ngân.
"Vâng... Đúng vậy." Giọng nói của Vương Tiểu Niên đã trở nên hơi run rẩy.
"Hắn đã chết." Giọng nói của thái tử rất nhạt, ba chữ, không có âm điệu ba động gì, nhưng lại như từng luồng lôi điện cực lớn đánh thẳng vào trong lòng Vương Tiểu Niên.
Con ngươi Vương Tiểu Niên chợt phóng đại thật lớn!
Cảm giác tim mật của chính mình trong nháy mắt bị hù dọa nứt ra!
Ánh mắt lạnh lẽo hờ hững của thái tử nhìn Vương Tiểu Niên, từng chữ nói: "Ngươi báo hết tất cả chuyện ngày đó lên."
"Vâng, là như vậy." Cả người Vương Tiểu Niên run run, trong lúc nhất thời hắn ta gần như nói không ra lời, liếm môi một cái, hung tợn cắn đầu lưỡi mình mới có thể thu hồi hồn phách suýt nữa đã bị hù dọa tản mất: "Ngày đó, tiểu nhân và Mộ công tử cùng đi ra ngoài, sau đó hắn nói muốn đi mua một ít thuốc, liền tới Hồi Thiên Nhai... Nhưng mới vừa tới đầu phố đã gặp một người, Diệp Tiếu."
"Diệp Tiếu?!" Nữ tử bên cạnh thái tử bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Vương Tiểu Niên: "Trấn Bắc tướng quân? Nhi tử Diệp Nam Thiên? Một trong kinh thành tam thiếu Diệp Tiếu?"
"Vâng, chính là hắn." Vương Tiểu Niên hốt hoảng cúi đầu.
Nguyên nhân hắn ta cúi đầu lại là vì ánh mắt nữ tử này quá sắc bén, thật đáng sợ, khiến hắn ta không thể không cúi đầu, lảng tránh tiếp xúc tầm mắt.
"Nói tiếp." Thái tử không nói chuyện, ngược lại là nữ tử kia đang hỏi.
Trong lòng Vương Tiểu Niên bắt đầu cảm thấy thấu hiểu, chỉ sợ đây chính là muội muội ruột thịt của Mộ Thành Bạch, đương kim thái tử phi.
"Trùng hợp gặp phải Diệp Tiếu cũng đi mua dược... Vị thuốc hắn ta muốn mua kia trùng hợp Mộ công tử cũng muốn, vì vậy song phương lại nổi lên xung đột..." Vương Tiểu Niên ấp a ấp úng.
"Chậm đã! Mộ Thành Bạch và Diệp Tiếu không quen không biết, bản thân hắn vẫn luôn xem thường nhất là hoàn khố bực này, làm sao có thể nhận ra Diệp Tiếu?" Tại thời khắc mấu chốt, thái tử chọc vào một câu.
Vương Tiểu Niên tức thì há hốc mồm.
Vì sao Mộ Thành Bạch nhận ra Diệp Tiếu? Này... chuyện này tuyệt không thể thoát khỏi liên quan với bản thân mình!
... ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT