Chỉ đi vào đi ra một lần đã trở thành phú hào ngàn vạn!

Chỉ có điều đối với việc Quan Vạn Sơn ân cần đưa tiễn, đồng thời còn tặng một tấm ngọc bài thượng khách Thiên Cấp của phòng đấu giá, Diệp Tiếu không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt.

"Ta còn sẽ tới, nhưng ta không muốn dùng thứ này ràng buộc bản thân mình, giá trị của ta há lại có thể dùng một khối ngọc bài để chứng minh!"

Nhìn bóng lưng Diệp Tiếu, nét mặt Quan Vạn Sơn tràn đầy ngưng trọng.

"Không muốn dùng thứ này ràng buộc bản thân, không cần chứng minh?!" Những lời này khiến trong lòng đại cung phụng chấn động.

"Đây ngược lại là một người thông minh." Đại cung phụng dày dặn kinh nghiệm, sao có thể không nghe ra ngụ ý của Diệp Tiếu?

Không muốn thẻ khách quý, có nghĩa người này không muốn bị ràng buộc, thích tùy tâm sở dục, vô câu vô thúc.

Đừng vội coi thường một tấm thẻ khách quý, thứ nhất nó là tượng trưng cho thân phận, thể hiện giá trị, thứ hai nó cũng là một loại trói buộc: Chỉ cần trên người ngươi có một tấm thẻ như vậy, sau này nếu lại gặp tình huống tương tự, phòng đấu giá này sẽ trở thành lựa chọn giao dịch đầu tiên của ngươi.

Đây là một loại ràng buộc và trói chặt vô hình.

Hiển nhiên, Diệp Tiếu không thích phương thức này.

"Đại cung phụng, có cần theo dõi người này không?" Trong bóng tối, một bóng người lặng yên không tiếng động hiển hiện.

"Không cần." Nét mặt Quan Vạn Sơn đầy ngưng trọng: "Người như vậy... không phải chúng ta có thể chọc nổi. Một khi chọc giận hắn, thậm chí là giết hắn đi, đều sẽ khiến con đường linh đan sau này bị đoạn tuyệt triệt để, thậm chí gặp phải sự trả thù tàn khốc khó có thể tưởng tượng nổi... Tạm thời báo tin cho tổng bộ trước rồi lại tính toán tiếp."



"Vâng... Như vậy, lần đấu giá hội này..."

"Kéo dài thời hạn!" Quan Vạn Sơn vung tay lên, nói như chém đinh chặt sắt: "Mấy cọng linh dược kia tuy đã đủ tư cách làm áp trục, nhưng so với viên thiên phẩm thần đan mới có được, nó lại xa xa không đủ tư cách. Lập tức phát thông cáo, dời buổi đấu giá tới mười ngày sau mới cử hành, nhanh chóng thông báo tin tức về thần đan cho tổng bộ, để tổng bộ đưa ra phương án. Chúng ta lại dựa theo kế hoạch hành sự."

"Vâng."

Diệp Tiếu đi ra khỏi phòng đấu giá, liên tiếp quẹo mấy đoạn rẽ, đợi khi hắn lại đi ra từ trong một con ngõ nhỏ, cả người đã biến thành quý công tử nhẹ nhàng; cho dù là diện mạo thần thái hay vóc người khí chất... đều có biến hóa long trời lở đất.

'Phong Chi Lăng' khôi ngô hào sảng lúc trước nay đã biến mất không thấy đâu nữa, tam giới vô tung.

"Ngày mai lại bắt đầu đấu giá..." Trong lòng Diệp Tiếu thầm tính toán: "Một ngàn vạn lượng bạc kiểu gì cũng đủ để mua một chút thiên tài địa bảo đúng không? Còn có ngọc bài của Tả Vô Kỵ kia... Ta cũng mau chóng đến xem, kiểu gì cũng phải để hắn ta bắt được tới tay, nếu không ngộ nhỡ gia hỏa này quỵt nợ..."

Trong lòng Diệp Tiếu ngóng trông đấu giá hội ngày mai có thể được tiến hành thuận lợi, nhưng hắn lại không biết, buổi đấu giá ngày mai đã bị dời ngày.

Hơn nữa, người thúc đẩy việc dời ngày đấu giá lại chính là hắn - người hy vọng đấu giá hội có thể được tiến hành thuận lợi...

Một đường không nói chuyện, Diệp Tiếu về đến nhà, luyện công một chút sau đó lại bắt đầu đọc sách. Dù sao thì hiểu biết của hắn về thế giới này chỉ mới dừng lại ở hiểu biết của tiền thân Diệp Tiếu, không khỏi có điều thiếu thốn, cần phải đọc nhiều thư tịch có liên quan tới phong thổ của thế giới này hơn mới có thể dễ dàng hòa hợp dung nhập vào địa giới này!

Cho đến buổi chiều lúc trời tối, người nhà báo lại: "Lan công tử và Tả công tử cùng đến đây cầu kiến thiếu gia."

"Vì sao hai người bọn hắn lại đi cùng nhau?" Diệp Tiếu kinh ngạc vô cùng.

"ĐM! ĐM ĐM ĐM..." Tả Vô Kỵ còn chưa đi tới, tiếng mắng to của hắn ta đã vang dội nửa con phố.



Giọng nói buồn bực của Lan Lãng Lãng cũng truyền đến: "ĐM Linh Bảo Các đang chơi người ta sao..."

"Sao? Vì sao các ngươi lại tức tới hổn hển như thế?" Diệp Tiếu nhíu mày nhìn hai người, vẻ mặt không hiểu.

"Đừng nói nữa!" Tả Vô Kỵ nặng nề thở dài một hơi, đặt mông ngồi trên ghế: "Buổi đấu giá hội chết tiệt kia bị chuyển ngày! Thật sự là..."

Đối với Tả Vô Kỵ một lòng muốn nhanh chóng mua Huyền Ngọc Như Ý về, khôi phục địa vị trong nhà của mình, cuộc sống mỗi một ngày đều như dài bằng một năm!

Vất vả lắm mới có tiền, có vốn liếng thu hồi Huyền Ngọc Như Ý; chỉ chờ tới ngày tham gia đấu giá là có thể bắt tới tay... Hết lần này tới lần khác đúng lúc này buổi đấu giá lại bị dời!

Chiếm được tin tức này, Tả Vô Kỵ gần như phun ra một búng máu: Điều này đại biểu bản thân mình còn phải tiếp tục chịu đựng ngày tháng đen tối không cách nào sống nổi, hơn nữa, bị dời tối thiểu là mười ngày!

"Ta không sống được, không sống được..." Tả Vô Kỵ khóc không ra nước mắt.

"Kéo dài thời hạn? Thế nào kéo dài thời hạn nữa nha!" Diệp Tiếu vừa trừng mắt.

Đối với Diệp Tiếu, đây tuyệt không thể tính là tin tức tốt, dù sao thì tham gia đấu giá càng sớm hắn ta lại càng có thể sớm ngày lấy được thiên tài địa bảo, nhanh chóng hiểu rõ không gian huyền bí, tăng trưởng thực lực của bản thân.

"Không biết là tên ngu ngốc nào!" Lan Lãng Lãng thở dài thở ngắn: "Vào đúng thời khắc mấu chốt, hắn ta lại có thể lấy được mấy viên thiên phẩm thần đan... Có vật tốt như vậy nơi tay, đấu giá hội há có thể không bị dời thời gian? Một hai ngày sao có thể tuyên truyền được? Kéo dài mười ngày đã quá ngắn... Ôi, đáng tiếc, ta nghe nói lần đấu giá này có Hàn Thiết Đao, ta còn định nhanh chóng bắt được nó tới tay đây, thế mà bây giờ lại bị kéo dài mười ngày, tên đần độn chết tiệt..."

"Ách... Là vì thần đan nên... buổi đấu giá bị dời ngày?" Diệp Tiếu ngẩn người.

Liệu đây có thể tính là tự vác đá lên đập nát chân của mình không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play