Nguyễn Hạ nghe xong muốn cười, nhưng mũi cô lại cay cay.

Người đàn ông này thật quá tốt, nhất là dưới tình huống có so sánh.

Cô rầu rĩ lên tiếng: “Không phải đàn ông các anh để ý đến chuyện này nhất sao? Bị vợ cắm sừng các thứ… Nếu như tôi với Tần Ngộ thật sự có gì đó, anh nhất định sẽ để ý cả đời, so với như thế, chẳng bằng anh…”

Thật ra lời cô vừa nói là lời đến miệng rồi tiện mồm nói ra luôn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, đây cũng là lời tận đáy lòng cô, trước đây cô với Tống Đình Thâm không can thiệp đến chuyện của nhau, cho dù có xảy ra chuyện như vậy cũng không đủ để ảnh hưởng đến hôn nhân, nhưng một khi giữa hai người đã có tình cảm, còn có thể thờ ơ được hay sao? Tất nhiên là không thể rồi.

Tống Đình Thâm ngắt lời cô: “Trước khi kết hôn, tôi đã nói với cô rồi, không can thiệp vào chuyện của nhau, tức là cả cuộc sống cá nhân của mỗi người. Tôi là đàn ông, cũng là một người kinh doanh, phải biết tầm quan trọng của lời hứa, đúng, nếu như cô với Tần Ngộ thật sự có quan hệ gì đó, tôi sẽ rất tức giận, cũng rất phẫn nộ, nhưng tôi sẽ không nghĩ đến chuyện li hôn, có lẽ mỗi lần nghĩ đến chuyện này, tôi đều không tránh khỏi rất để ý, nhưng tôi cũng không nghĩ đến chuyện tách khỏi cô, Nguyễn Hạ, tôi không biết với cô mà nói, hôn nhân có ý nghĩa gì? Gia đình và tình cảm có ý nghĩa gì? Nhưng đối với ta, nó vô cùng quan trọng.”

“Không phải là tôi cực kì rộng lượng, cũng không phải tôi yếu đuối, mà là tôi càng hiểu được, cái gì nặng cái gì nhẹ, tôi sẽ cân nhắc.” Giọng nói của Tống Đình Thâm mất tinh thần một cách khó hiểu: “Sau khi cân nhắc một hồi, tôi phát hiện ra cô quan trọng hơn.”

Nguyễn Hạ ngây người, vì lời nói này.

Trong nhận thức của tôi, cho dù người đàn ông hiền lành thế nào cũng không thể chịu được người phụ nữ của mình nɠɵạı ŧìиɦ, bởi vì với đàn ông mà nói, chuyện đó là đả kích lớn nhất, cho dù anh không yêu người phụ nữ này, Tần Ngộ cũng có thể đã nghĩ như vậy, cho nên mới ra chiêu này, để Tống Đình Thâm để ý, khiến giữa bọn họ xuất hiện mẫu thuẫn không thể điều hòa được, cuối cùng đi đến kết cục li hôn.

Nhưng dù là cô, hay là Tần Ngộ, thật ra đều đã sai rồi.

Tống Đình Thâm rất để ý đến gia đình, từ nhỏ anh đã mất ba mẹ, anh khát vọng có gia đình hơn bất kì ai, hiện tại gia đình đó đã tồn tại, cho dù có xảy ra chuyện gì, điều anh muốn nhất chính là giữ gìn gia đình này.

Không phải anh không chính trực, không phải anh không tức giận, mà là anh biết, cái gì quan trọng nhất với anh.

Nguyễn Hạ ôm cánh tay anh, cúi đầu che đi cảm xúc trong mắt, cô nhẹ nhàng nói: “Tống Đình Thâm, tôi không.”

Cô không có quan hệ gì với Tần Ngộ.

Tống Đình Thâm trầm mặc một lát, gật gật đầu: “Tôi tin cô.”

“Không.” Nguyễn Hạ lắc đầu: “Anh cứ điều tra rõ ràng đi, cho dù anh nói anh tin tôi, nhưng tôi vẫn muốn anh nhìn thấy được chân thực rõ ràng, tôi chưa từng là chút chuyện có lỗi với hôn nhân nào.”

Cho dù là nguyên chủ, hay là cô, trong cuộc hôn nhân này, đều không làm ra chuyện gì trái với lẽ thường, cho dù Tần Ngộ hắt nước bẩn như thế nào, đây cũng là chuyện cô lo lắng nhất, cô muốn để Tống Đình Thâm nhìn rõ ràng, hiểu rõ được, dĩ nhiên trong tình cảm, sự tin tưởng chiếm một địa vị cô cùng quan trọng, nhưng bất cứ trên chuyện gì, vĩnh viễn niềm tin cũng không có sức nặng thật sự.

Tống Đình Thâm cho cô sự tin tưởng, cô liền cho anh sự thật.

“Được.”

Hai người đều không nói gì, Nguyễn Hạ không khỏi suy nghĩ, Tống Đình Thâm thật sự rất tốt, như chuyện lần này, có thể nói đây là mỗi nguy cực kì lớn, nhưng anh vẫn không tức giận trước mặt cô, có thể đây chính là sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành?

Cũng không biết ngồi như thế bao lâu, Tống Đình Thâm đột nhiên trầm giọng nói: “Tôi muốn xem nốt ruồi trên lưng trái của cô, còn muốn xem vết sẹo sau tai cô nữa.”

Nguyễn Hạ trố mắt một lát, cô a lên một tiếng, không hiểu anh nói như vậy là có ý gì?

Anh cúi đầu liếc nhìn cô một cái, giọng nói kiên nhẫn hỏi: “Có thể xem được không?”

Nguyễn Hạ hồi phục tinh thần, ngay lập tức hiểu được ý của Tống Đình Thâm.

Buổi tối hôm đó của nguyên chủ và anh đã là chuyện của hơn bốn năm trước rồi, có thể anh đã sớm quên đi chúng. Hiện tại có người đàn ông nói với anh, bên trái eo vợ anh có một nốt ruồi, đằng sau lỗ tai có một vết sẹo, sao anh có thể thật sự không để ý chứ.

Có lẽ anh thật sự đã tin lời nói của cô, biết giữa cô và Tần Ngộ phân nửa là không có khả năng có quan hệ, bằng không cô cũng sẽ không bản đảm chắc chắn như vậy, nhưng nếu sau khi mở ra tất cả mọi thứ mà nói, anh muốn xem xem nốt ruồi trên eo cô, cùng vết sẹo sau tai, dựa theo điều đó cho thấy, hắn cũng biết những thứ này.

Nguyễn Hạ rất bất lực, có đôi khi người đàn ông này cực kì trưởng thành chững chạc, giống như một ngọn núi lớn, giống như thuốc an thần giúp người ta cảm thấy cực kì an toàn, nhưng cũng có những thời điểm, anh lại ngây thơi giống như một cậu nhóc mới hai mươi tuổi đầu.

Còn may hôm nay cô không mặc váy ngủ, nếu không lúc vén váy lên sẽ rất ngại ngùng.

Cô nghiêng đầu ra trước mặt anh, Tống Đình Thâm chần chừ một chút, vén tóc dài của cô lên, dịch sát vào một chút, nhìn thấy rõ quả nhiên đằng sau tai của cô có một viết sẹo, rất nông, nếu như không nhìn kĩ căn bản không nhìn thấy được.

Chờ sau khi anh nhìn đủ, Nguyễn Hạ lại đứng dậy, vén áo ngủ lên, lộ ra vòng eo thon gọn mềm mại luôn khiến cô cảm thấy cực kiêu ngạo.

Nhìn đi nhìn đi, miễn cho tâm lí của người đàn ông này mất cân bằng, cho rằng những chuyện mà người ngoài đều biết được, người làm chồng như anh lại không biết.

Phía dưới eo trái của cô quả nhiên có một nốt ruồi, không quá rõ ràng.

Tống Đình Thâm bị ma xui quỷ khiến đưa tay ra, dùng bàn tay to lớn che lấy nốt ruồi kia của cô, hiện tại vốn đã là cuối thu, nhiệt độ không khí có chút thấp, Nguyễn Hạ cảm giác được xúc cảm ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay anh, còn có một cảm giác tê dại không nói nên lời.

Giây tiếp theo, anh dứt khoát trực tiếp ôm lấy thắt lưng cô, để cô gần sát vào người anh hơn.

Anh ngồi trên giường, cô đứng trước mặt anh.

“Tôi muốn biết, muốn nhìn thấy không chỉ có những thứ này, còn có cả những thứ mà người khác không biết nữa.” Tống Đình Thâm nói.

Nói những lời này vào buổi tối thật sự có hơi ái muội rồi.

Nguyễn Hạ cố tình hắng giọng một cái: “Vậy không phải lúc này,”

Tống Đình Thâm: “Tôi cũng không nói là muốn biết muốn xem lúc này.”

Nguyễn Hạ: “…..”

Rõ ràng anh là người khơi mào, sao lại giống như cô mới là người gấp gáp nhỉ?

“Tôi đã bắt đầu điều tra Tần Ngộ rồi.” Tống Đình Thâm chuyển chủ đề: “Về sau sẽ càng phải điều tra cẩn thận tỉ mỉ hơn, đương nhiên, tôi điều tra cũng không phải để xem giữa hai người có quan hệ gì không, mà là hắn dám ở trắng trợn to gan mơ tưởng tới phu nhân của tôi. Điều đấy khiến tôi rất không vui, thời điểm cần thiết tôi cũng sẽ đánh trả lại.”

Nguyễn Hạ gật gật đầu: “Anh muốn là gì thì cứ làm, không cần thiết cố ý nói tôi biết, tôi biết con người anh làm việc rất có chừng mực.”

“Thật ra tôi cũng không muốn có chừng mực.” Tống Đình Thâm dừng một chút: “Ngày đó tôi đã trút giận cho cô rồi, đánh hắn một cú đấm.”

Lúc này rồi ai còn muốn làm người có chừng mực chứ, Tống Đình Thâm ước gì đánh Tần Ngộ đến mức không tự hoạt động được.

Nguyễn Hạ kinh ngạc: “Anh đánh hắn à?”

Tống Đình Thâm nhìn cô: “Hắn bôi nhọ cô như vậy trước mặt tôi, phàm là một người đàn ông thì đều không thể thờ ơ được.”

“Hầy.” Nguyễn Hạ tiếc nuối thở dài: “Tôi không ở đó nhìn anh đánh cái thứ rác rưởi kia, thật sự đáng tiếc quá đi.”

“Rác rưởi à?” Tống Đình Thâm cười nhẹ.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Nguyễn Hạ nói đến đây thì cảm thấy cực ghê tởm: “Đoàn Trì chỉ là chạy đến trước mặt anh hỏi bao giờ chúng ta li hôn, hắn thì hay rồi, trực tiếp nói giữa tôi và hắn có quan hệ nam nữ không đứng đắn, người này làm tôi ghê tởm muốn chết, cho dù tôi có ở bên cạnh heo cũng sẽ không có quan hệ gì với người như vậy!”

Tống Đình Thâm ồ một tiếng, học theo dáng vẻ của cô vừa rồi, đưa tay nhéo lấy phần thịt mềm mại bên eo cô: “Cô nói tôi là heo à?”

Nguyễn Hạ bị đau, đánh lên tay anh một phát: “Tôi không nói.”

“Được rồi, cô cũng đừng tức giận.” Ngược lại Tống Đình Thâm còn an ủi cô: “Nếu không phải để ý chừng mực, chắc chắn tôi không chỉ đấm hắn một phát, mọi chuyện đều là quá khứ rồi, cô không cần để trong lòng, nên làm cái gì thì làm cái đó, không nên bị ảnh hưởng.”

Nguyễn Hạ gật đầu: “Tôi biết rồi, về sau tôi sẽ không bao giờ tin tưởng đĩa bánh từ trên trời rơi xuống nữa. Đó căn bản không phải đĩa bánh, là cạm bẫy mới đúng.”

Lúc đó cô không nên đến công ty đó làm việc, hoàn toàn là do bị đãi ngộ tốt hấp dẫn, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu thật sự có một công việc tốt như vậy, còn đến phiên cô sao?

Tống Đình Thâm ra vẻ nghiêm túc nói: “Tốt lắm tốt lắm, chuyện này xảy ra cũng không phải hoàn toàn không có lợi, chí ít là có thể đề cao tư tưởng giác ngộ của cô, về sau cũng sẽ không dễ dàng mắc mưu để bị lừa nữa.”

“Này!”

Hai người nói chút chuyện linh tinh, suy nghĩ đến việc ngày mai Tống Đình Thâm còn phải đi làm, Nguyễn Hạ cũng không ở lại lâu đã phải quay về phòng chính để ngủ.

Chờ Nguyễn Hạ đi rồi, Tống Đình Thâm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lê Viễn Hàng nói không hề sai, giữa vợ chồng với nhau quả thực nên thẳng thắn với nhau một chút, anh tự mình đoán tới đoán lui cũng chẳng có ý nghĩa gì, nói ra ít nhất tâm lí cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play