Giống như cô trước kia vậy, một tháng luôn có ba mươi ngày không muốn đi làm, có lúc bị công việc hành hạ đến mức phát điên, cho dù có suy nghĩ từ chức, cho dù lời nói cũng đã ở ngay bên miệng cũng phải nuốt xuống là vì sao chứ? Còn không phải là vì cô đã nghĩ đến tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt của tháng sau hay sao...

Có điều nghe được lời nói này của Tống Đình Thâm, tâm trạng của cô lại càng tốt hơn, đúng đó, cô xuyên không rồi, khuôn mặt đẹp đương nhiên chính là bàn tay vàng, thế nhưng thứ chân chính làm cho cô cảm thấy có lời nhất chính là cô có thể tự lựa chọn cuộc sống mà mình chưa bao giờ nghĩ đến, có thể không làm chuyện mà mình không muốn làm.

Không phải trong một bộ phim nào đó có một câu thoại thế này sao: “Trên thế giới này chỉ có một loại thành công, đó chính là có thể dùng cách mà mình thích đi hết cả cuộc đời này.”

"Được." Nguyễn Hạ cười híp mắt gật đầu.

Lái xe đến bên ngoài tòa nhà, Nguyễn Hạ cởi đai an toàn ra chuẩn bị xuống xe, Tống Đình Thâm đột nhiên gọi cô lại rồi nói: "Nếu như có chuyện gì, có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào."

Nguyễn Hạ bật cười: "Tôi đi làm chứ đâu phải là đi làm cái gì..."

Tống Đình Thâm hơi xấu hổ mà sờ mũi mình, anh thành thật thừa nhận: "Tôi chỉ cảm thấy không được yên lòng cho lắm."

Loại tâm tình này... Cẩn thận suy nghĩ lại thì khá giống ngày đầu tiên mà Vượng Tử đi nhà trẻ, có điều Tống Đình Thâm khó có thể nói ra lời này được.

Ngày đầu tiên mà Vượng Tử đi nhà trẻ, Tống Đình Thâm ở bên ngoài ngẩn người suốt mấy tiếng cũng chẳng thể yên lòng được, nếu không phải trong công ty có việc gấp thì anh có thể đứng ở ngoài cả ngày luôn đấy.

Nguyễn Hạ biết anh đang quan tâm mình, so với lúc cô vừa mới xuyên tới, cho dù cô làm gì thì anh cũng mặc kệ không hỏi, bây giờ anh thật sự vô cùng quan tâm cô.

"Yên tâm đi, nếu thật sự không thích hay không hài lòng điều gì thì tôi chắc chắn sẽ rời khỏi đó ngay." Nguyễn Hạ đắc ý nói: "Ai bảo bây giờ tôi cũng là một phú bà nhỏ chứ, có thể tùy ý làm điều mà mình thích."

Có tiền thật tốt, công việc hay đồng nghiệp khiến cô không thoải mái thì cô có thể từ chức rời đi.

Tống Đình Thâm bị vẻ mặt này của cô chọc cười, anh nói: "Được rồi, em cứ đi làm đi, bên này cũng không thể đậu xe quá lâu, đợi lát nữa thế nào cảnh sát giao thông cũng đến cho mà xem."

Nguyễn Hạ gật đầu rồi vẫy tay với anh: "Được, bái bai."

Tống Đình Thâm lại bổ sung thêm một câu: "Em không lái xe đến, hôm nay anh cũng sẽ tan ca sớm rồi đi đón em nhé."

Nguyễn Hạ đang định nói không cần, lại nhìn thấy vẻ mặt không cho cô từ chối của Tống Đình Thâm thì cô chỉ có thể nuốt câu từ chối vào trong, sao cô cứ có cảm giác người này đang xem cô như đứa bé mới đi làm ngày đầu tiên vậy? Không, nói chính xác hơn là đứa bé mới đến nhà trẻ ngày đầu tiên, phụ huynh không yên tâm nhiều điều...

Cô xoay người đi về phía tòa nhà, Tống Đình Thâm cũng không lái xe đi ngay, anh định chờ cô vào trong rồi mới đi.

Mãi đến lúc không còn nhìn thấy bóng lưng của cô, Tống Đình Thâm mới khởi động xe rồi rời khỏi đây. Phía bên này rất khó rẽ nên anh phải vòng ra xung quanh tòa nhà, trong một con đường rất hẹp so với đường lớn có một chiếc xe việt dã màu đen đang đậu, cửa sổ xe mở ra, Tống Đình Thâm đúng lúc lái xe ngang qua đó, hai chiếc xe ở rất gần nhau.

Tống Đình Thâm nhìn thấy trong xe là một người đàn ông, hắn ta đang ngẩng đầu lên, tầm mắt của hai người chạm vào nhau.

Người đàn ông kia rất có lễ phép mà gật đầu với anh, xem như là chào hỏi.

Tống Đình Thâm cũng gật đầu với đối phương một cái.

Lúc Nguyễn Hạ đi tới công ty thì chỉ còn mười phút nữa là chín giờ. Tuần trước lúc cô đến phỏng vấn thì phát hiện công ty cũng không có bao nhiêu người, hôm nay cô đến công ty cũng chỉ thấy trong phòng làm việc có khoảng chừng mười mấy nhân viên. Cô được Giám đốc bộ phận quốc tế dẫn đến trước một cái bàn làm việc, lại đi ghi lại vân tay rồi làm thẻ, còn nhận rất nhiều tài liệu làm việc, đợi đến lúc cô ngồi xuống thì đã hơn chín giờ.

Công ty được trang hoàng không tệ, dường như các nhân viên cũng là người mới. Nguyễn Hạ biết người mới vừa đi làm ngày đầu tiên đều muốn quen thuộc quá trình vận hành và văn hóa trong công ty, sẽ không sai cô làm quá nhiều việc. Vốn cô còn muốn giúp các đồng nghiệp photocopy tài liệu, có điều hình như cô cũng chẳng thể nào xen tay vào được...

Lúc rảnh rỗi, Nguyễn Hạ uống hơi nhiều nước, số lần đi vệ sinh cũng bắt đầu tăng lên.

Vào lúc cô đang đứng trước bồn rửa tay để rửa tay, cô tiếp tân bước vào, mang vẻ mặt ân cần hỏi han: "Bụng cô khó chịu à? Cơ thể của cô không được khỏe sao, có cần tôi đưa cô đến bệnh viện hay không?"

Nguyễn Hạ suýt chút nữa đã bị hù đến hồn bay phách lạc luôn, cô vội vàng trả lời: "Không có không có, chỉ là tôi uống hơi nhiều nước thôi."

Cô tiếp tân này cũng quá nhiệt tình rồi đấy, chẳng lẽ cô ta còn chú ý đến số lần cô đi vệ sinh hay sao? Bản thân Nguyễn Hạ cũng từng đi làm, thế nhưng mỗi người đều chỉ lo việc của mình, trước đó lúc phỏng vấn thì cô cũng chỉ gặp cô tiếp tân này một lần thôi, tuy nhiên cô ta lại quan tâm cô đến thế... Cuối cùng Nguyễn Hạ cũng chỉ có thể an ủi mình rằng có lẽ cô tiếp tân này vốn là một người rất nhiệt tình, là do cô đã nghĩ cái xã hội này quá mức lạnh lùng nên mới cảm thấy không quen.

"Cảm ơn cô nhiều." Nguyễn Hạ nhìn về phía cô tiếp tân rồi cười nói, hai người đứng ở chỗ này thì làm sao cũng phải tìm một chủ đề nào đó để tán gẫu chứ: "Cô đến công ty này được bao lâu rồi?"

Cô tiếp tân sững lại: "Hai tháng trước, lúc đó công ty vừa mới chuyển đến đây."

"Thật ra chỗ này rất lệch đó." Nguyễn Hạ câu có câu không mà tán gẫu, bản thân cô vốn không phải là một người giỏi giao tiếp với người lạ.

Cả khu biệt thự chiếm diện tích rất lớn, vị trí khu biệt thự của Tống gia cách trung tâm thành phố một khoảng cách, bên này cũng có trung tâm mua sắm và trạm tàu điện ngầm, chỉ có điều không có nhiều người lắm, hơn nữa tòa nhà này cũng chỉ mới xây có mấy năm, giao thông cũng không tính là thuận lợi. Nguyễn Hạ cũng chú ý thấy trong tòa nhà này không có nhiều công ty cho lắm.

"Là do ông chủ chọn." Cô tiếp tân dừng lại một chút: "Nghe người ta nói ông chủ rất thích chỗ này."

Nguyễn Hạ ừ một tiếng, cô cũng không biết phải làm sao để tán gẫu tiếp nữa.

Cô tiếp tân liếc nhìn Nguyễn Hạ rồi dò hỏi: "Cô cảm thấy cách trang hoàng của công ty thế nào? Cô thấy thích chỗ này không. Nếu cô cảm thấy có chỗ nào cần cải thiện thì có thể trực tiếp nói với tôi, công ty sẽ cố gắng thỏa mãn nhu cầu của cô... của mọi người."

"Tôi cảm thấy rất tốt." Nguyễn Hạ dùng khăn giấy lau tay: "Tôi cảm thấy mọi người ai cũng tốt cả."

Đây vẫn là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với một công ty như vậy, công ty trước đây đâu có quan tâm đến ý kiến của nhân viên chứ, công ty này còn cố gắng thỏa mãn nhu cầu của nhân viên nữa cơ...

Hình như đãi ngộ trong công ty của Tống Đình Thâm cũng không tốt đến mức này.

Cô tiếp tân thở phào nhẹ nhõm, cô ta lại cẩn thận từng chút một mà nói: "Vậy có thể phiền cô đánh giá khen ngợi cho tôi trong ý kiến về tiếp tân không?"

Đây là cái gì?

Nguyễn Hạ nghi hoặc mà trừng mắt nhìn: "Khen ngợi?"

Đầu năm nay tiếp tân trong công ty cũng cần sự khen ngợi của người khác sao?

Cô tiếp tân giải thích một câu: "Ông chủ của chúng ta cảm thấy tiếp tân phải phục vụ cho tất cả mọi người trong công ty, ngoại trừ tiếp đón khách bên ngoài thì còn phải xử lý yêu cầu của các đồng nghiệp đúng lúc. Tiền thưởng mỗi tháng sẽ dựa trên sự khen ngợi của đồng nghiệp, khen ngợi càng nhiều thì tiền thưởng càng nhiều."

Còn có chuyện như vậy sao?

Nguyễn Hạ tỏ vẻ mình đã được mở rộng sự hiểu biết.

Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Có rất nhiều tiền thưởng à?"

Lời này vừa nói ra thì cô lập tức hối hận, bởi vì ở trong công ty mà dò hỏi tiền lương và tiền thưởng của đồng nghiệp thật sự là không thích hợp, hơn nữa cũng không được phép. Ngày đầu tiên đi làm đã phạm phải loại sai lầm như vậy thực sự là quá tệ mà.

Cô tiếp tân hình như cũng không so đo với cô, trái lại cô ta còn nhỏ giọng nói: "Rất nhiều rất nhiều, vì vậy cái khen ngợi của cô rất quan trọng đối với tôi."

Khái niệm "rất nhiều rất nhiều" là gì, Nguyễn Hạ cũng không biết, thế nhưng cô biết hỏi đến đây đã đủ lắm rồi, thế là cô rất hào phóng mà nói: "Vậy được, tôi sẽ khen ngợi một mình cô."

Cô tiếp tân vô cùng vui mừng: "Thực sự rất cảm ơn cô!"

Chuyện đến lúc này thì Nguyễn Hạ cũng đã rõ tại sao cô tiếp tân lại đối xử nhiệt tình với mình như vậy, hóa ra tiền thưởng của cô ta gắn liền với khen ngợi của nhân viên trong công ty. Nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ cố gắng trở thành người nhiệt tình nhất trong cả công ty.

Nguyễn Hạ quay trở lại bàn làm việc của mình, di động của cô hơi rung một chút, là bạn Tống Cẩm Lý gửi tin nhắn đến: "Em cảm thấy quen với công ty chưa?"

Anh cũng thật là quan tâm cô, Nguyễn Hạ lén nhìn những nhân viên khác rồi nhanh chóng trả lời: "Rất tốt, mỗi người trong công ty đều rất lễ độ, có người hỏi em đã ăn sáng chưa, còn định cho em bánh sandwich để ăn nữa kìa. Đúng rồi đúng rồi, em cảm thấy bầu không khí của công ty này rất tốt và rất nhẹ nhàng, ài, rốt cuộc thì em phải may mắn cỡ nào mới được đi làm trong một công ty thần tiên như vậy chứ!"

------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play