Đồng (3)

Hiện tại Internet vô cùng phát triển, Nguyễn Hạ ra giá năm trăm đồng, chưa đến nửa tiếng sau khi đăng bài rao bán trên mạng đã có người liên hệ với cô, người mua cũng rất thoải mái, không mặc cả gì với cô, phỏng chừng người đó cũng biết đây đã là giá rẻ nhất rồi.

Đúng lúc cô đang muốn đi gặp giáo viên, vậy nên cô hẹn người mua gặp măt để giao hàng, địa điểm hẹn cũng là trung tâm thành phố.

Người mua hàng là Trình Tự Viên đeo kính đen, hắn ta nói hôm nay là sinh nhật bạn gái của hắn ta, đúng lúc hắn ta không biết nên mua quà gì, đến cửa hàng hoa mua hoa hồng cũng đắt, đúng lúc mua hoa của cô có thể tiết kiệm được mấy trăm, buổi tối còn có thể ăn bữa tối với ánh nến.

Nguyễn Hạ nhìn thấy trên điện thoại xuất hiện thêm năm trăm đồng, vô cùng thỏa mãn, cô có một ý tưởng to gan, nếu như Đoàn Trì thật sự tặng hoa hồng mỗi ngày, mỗi ngày cô bán năm trăm đồng, chẳng phải một tháng là có thể kiếm được hơn mười ngàn rồi sao!

… Khụ khụ!

Cô không thể có suy nghĩ như vậy được! Hiện tại cô đã rất giàu có rồi!

Vượng Tử kéo kéo tay áo Nguyễn Hạ, hỏi: “Mẹ ơi, vì sao mẹ lại muốn đưa hoa cho chú kia?”

Nguyễn Hạ xoa xoa đầu Vượng Tử: “Mẹ bán hoa cho chú đó, mẹ kiếm được năm trăm đồng này.”

Vứt đi thì quá tiếc, để trong nhà không phải là chọc vào mắt Tống Đình Thâm hay sao? Dù sao mặc dù giữa hai người họ không có tình cảm gì nhưng có một người đàn ông công khai trực tiếp đưa hoa đến tận nhà, Tống Đình Thâm cũng không phải là đầu gỗ, nghĩ tới nghĩ lui, bán đi là lựa chọn tốt nhất, đúng lúc cô có thể dùng năm trăm đồng này để mua bữa trưa cho đám trẻ con vùng sâu vùng xa trên taobao.

Tống Đình Thâm đi ra khỏi phòng họp, trên đường về văn phòng đúng lúc đi ngang qua phòng tiêu thụ, anh nhìn thấy trên bàn làm việc của một nhân viên nào đó trong phòng tiêu thụ có đặt một bó hoa, anh không thể không nghĩ đến bó hoa hồng Nguyễn Hạ nhận được sáng nay.

Muốn nói hoàn toàn không để ý thì không thể được, dù sao hoa cũng đã gửi đến tận nhà rồi.

Quay về văn phòng , Tống Đình Thâm nghĩ nghĩ, lấy điện thoại gọi đến số của Vượng Tử.

Vượng Tử nhận điện thoại vô cùng nhanh chóng, âm thanh giòn tan hét lên: “Ba à, có chuyện gì sao? Con đang đi ăn với mẹ!”

Tống Đình Thâm ra vẻ lơ đãng hỏi: “Mẹ ở bên cạnh con à?”

Vượng Tử trả lời: “Mẹ đang đi toilet, con đang đợi mẹ với chị giáo viên!”

Tống Đình Thâm dừng một lát: “Vượng Tử, ba hỏi con một chuyện, đừng nói cho mẹ, được không?”

“Được ạ!”

“Bó hoa ở nhà buổi sáng đang ở đâu rồi?”

Vượng Tử cố gắng nhớ lại một chút, may mà bây giờ vẫn chưa cách lúc đó lâu lắm, cậu vẫn chưa quên mất: “Mẹ đưa cho một chú, mẹ bán cho chú ấy rồi! Kiếm được năm trăm đồng!”

Tống Đình Thâm: “…”

Anh nghĩ đến một vài trường hợp nhưng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Nguyễn Hạ sẽ đem bán bó hoa đó.

Ngay bản thân anh cũng không phát hiện ra, trong mắt mình đã xuất hiện ý cười mờ nhạt.

Nguyễn Hạ đoán người tặng hoa tám chín phần là Đoàn Trì, đương nhiên Tống Đình Thâm cũng đoán được.

Trong nhiều năm trước Nguyễn Hạ thường thường vui chơi bên ngoài, nhưng chưa từng có người nào dám trực tiếp gửi tặng hoa đến tận nhà. Hiện tại cô không vui chơi bên ngoài nữa, lại đã có người gửi hoa về đến nhà rồi. Dựa theo logic bình thường, lại hồi tưởng lại mấy ngày trước hành động của Đoàn Trì trực tiếp chạy đến phòng làm việc của anh để hỏi tại sao anh vẫn chưa ly hôn với Nguyễn Hạ, Tống Đình Thâm biết, nếu như anh đoán không sai thì người gửi chắc hẳn là Đoàn Trì.

Công bằng mà nói, nếu như tình huống này xảy ra trước kia, Tống Đình Thâm sẽ không quan tâm đến chuyện này, anh sẽ để cho Nguyễn Hạ tự mình đi giải quyết chúng nhưng hiện tại… nếu như cô phải đi xử lý chuyện này, vậy tức là sẽ tiếp xúc với tên Đoàn Trì này nhưng Tống Đình Thâm lại không thể xem nhẹ sự bất mãn trong lòng mình.

Trong lòng anh rất tin tưởng Nguyễn Hạ, cô cùng với cái tên Đoàn Trì kia khẳng định không có quan hệ gì với nhau, cô sẽ không thích Đoàn Trì.

Mặc dù biết rõ như thế nhưng trong lòng anh vẫn có chút không vui, Tống Đình Thâm lấy tay vuốt vuốt mũi, cuối cùng anh vẫn quyết định nghe theo nội tâm, cầm điện thoại cố định gọi điện thoại cho một người bạn thân: “Có một người tôi muốn phiền cậu điều tra hộ tôi một chút, tên là Đoàn Trì, là phía Đoàn thị.”

“Sao vậy, có hứng thú với Đoàn thị à?” Bạn thân cười hỏi: “Hiện tại có ai không biết Đoàn thị chính là một cái động không đáy đâu, người nhà bên đó mỗi ngày đều bận rộn tranh đấu nội bộ, cho dù cậu hứng thú với việc này thì cũng không cần nghĩ tới Đoàn thị.”

Tống Đình Thâm trả lời: “Không liên quan đến công việc.”

Cho dù anh không thích Đoàn Trì đi chăng nữa, cũng không thích việc công tư không phân minh. Công là công, tư là tư, không thể nhập làm một. Anh cũng sẽ không bởi vì Đoàn Trì mà động tay chân làm gì đó trên thương trường, điều này không hợp với tác phong của anh từ trước đến giờ.

“Không liên quan đến công việc à? Thế thì là việc riêng à?” Người bạn thân hoi kinh ngạc: “Có gì sao, tôi nhớ rõ giữa Tống thị và Đoàn thị căn bản không có chuyện làm ăn chung cần thường xuyên qua lại mà.”

Tống Đình Thâm ngập ngừng một lát: “Thật ra cũng không có việc gì, một hai câu không thể nói rõ được, chuyện này vẫn cần phải nhờ vả cậu rồi.”

Anh muốn điều tra Đoàn Trì, tất nhiên cũng sẽ gây ra động tĩnh nhất định. Nói trắng ra là, anh chính là muốn đánh một hồi chuông cảnh bảo cho người nhà họ Đoàn biết. Anh xem như cũng đã nhìn ra được rồi, tên Đoàn Trì kia có khả năng đầu óc thật sự không tỉnh táo lắm. Nếu như anh ta là một người có thể nói lí thì anh ta cũng sẽ không đến Tống thị để tìm anh nói mấy lời nói kì lạ đấy.

Đương nhiên Đoàn thị không có khả năng toàn bộ đều là kẻ ngốc, chung quy vẫn sẽ có một số người đầu óc hiểu chuyện trong đó, dù sao trước kia cũng là một gia tộc lớn, tin rằng bọn họ nhất định có thể xử lí tốt chuyện của Đoàn Trì.

“Vậy tôi có một câu muốn hỏi, có phải người gọi là Đoàn Trì này đắc tội cậu không?” Người bạn thân lại hỏi: “Tôi có một người bạn quan hệ khá tốt, có thể nói là người của dòng họ Đoàn, tôi cũng phải để cho cậu ta chút thể diện.”

“Không thể tính là đắc tội.” Tống Đình Thâm không nói quá rõ ràng: “Người trẻ tuổi làm việc gì cũng có thể có chút bồng bột, không phải chuyện gì to tát.”

Tuy rằng anh không nói quá rõ ràng nhưng những điều nên nói cũng đều nói hết rồi.

“Tôi hiểu rồi, cậu yên tâm đi, tôi lập tức điều tra rõ ràng cho cậu.”

Cậu ta cũng hiểu rõ tính cách của Tống Đình Thâm, có thể nói rằng “Không tính là đắc tội”, thật sự cũng đã là “Đắc tội rất lớn” rồi. Huống chi anh còn nói là người trẻ tuổi làm việc gì cũng sẽ có chút nông nổi nữa…

Nói thể nào đây, con người Tống Đình Thâm này không đến mức khiến cho người khác cảm thấy thâm sâu không lường trước được nhưng một tiểu tử một nghèo hai trắng như cậu ta, có thể hoàn toàn chỉ dựa vào bản thân mà sáng lập ra sự nghiệp như vậy, điều này có nghĩa là anh không phải là một người đơn giản, rất ít khi thấy anh vì chuyện gì đó mà tức giận nhưng một khi anh thực sự tức giận hay phát cáu, vậy tất nhiên đó là chuyện lớn.

“Làm phiền cậu rồi.” Tống Đình Thâm nói.

“Chúng ta tính là quan hệ gì, còn khách khí như vậy nữa.”



Nguyễn Hạ cũng không biết chuyện con trai của mình đã nói chuyện cô đã bán hoa cho Tống Đình Thâm nghe, kỳ thật cô còn đang đau đầu không biết nên xử lí Đoàn Trì như thế nào. Nếu như anh ta cứ hai ba ngày lại tặng hoa về đến nhà thì cô nên làm gì bây giờ? Tuy rằng bán hoa để lấy tiền lời cũng rất thoải mái nhưng dù sao trong nhà vẫn còn có một người đàn ông, cô lại không thể coi như anh không tồn tại được. Hơn nữa Đoàn Trì khiến cho người ta không thể một lời nói hết, ai biết anh ta có thể làm ra chuyện gì khiến người khác không thể tin được hay không. Cô không thể tiêu hóa được kiểu theo đuổi như vậy.

Sự thật chứng minh, nói đạo lý với Đoàn Trì là chuyện không thể nào, lúc đó cô đã nói đến mức đó rồi, thế mà anh ta còn có thể giả bộ như tai điếc mắt mù vậy, thậm chí còn làm mọi chuyện trầm trọng hơn, trực tiếp gửi tặng hoa đến nhà cô… Nói tóm lại, cô tuyệt đối không thể đi tìm anh ta, ai biết anh ta sẽ lại tưởng tượng ra chuyện gì khác nữa không. Nếu như thực sự anh ta giống như kẹo mè xửng, có vẩy cũng không vẩy ra được thì mới thật sự phiền toái.

A, rất muốn làm đơn giản thô bạo một chút, trói Đoàn Trì lại đánh cho một trận, anh ta quá thiếu đòn rồi. Đối với một người như vậy, cô thật sự là không có biện pháp gì.

Thế nhưng cô có thể làm được gì? Nguyễn Hạ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định buổi tối nói chuyện với Tống Đình Thâm một chút, anh nhất định cũng sẽ không thích có người cứ hai ba ngày lại gửi tặng hoa về nhà như thế. Nhờ anh giúp một việc, anh là ông chủ, là tinh anh, ở ngoài xã hội cũng có nhân mạch, khẳng định sẽ có nhiều biện pháp hơn cô. Huống chi, cô để anh xử lí giúp mình, không phải là càng biểu lộ rõ hơn thái độ thẳng thắn của bản thân sao!

Vậy cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!

Vượng Tử đương nhiên cũng cảm giác được mẹ cậu đang vui vẻ, nằm bò lên người cô: “Mẹ ơi, hoa hoa đẹp như vậy, sao mẹ lại không thích?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play