Thấy Nguyễn Hạ không lên tiếng, bà Nguyễn thở dài: “Kỳ thực chuyện của các con, chúng ta cũng không nên can thiệp quá nhiều. Có điều mẹ thấy thái độ của con dạo gần đây đã mềm mỏng hơn nhiều, nên mới nói cho con biết. Đừng thấy Vượng Tử như đứa bé không biết điều gì, thằng bé rất nhạy cảm. Mẹ hỏi thằng bé mấy ngày nay nó thấy sao, nó nói rằng rất hài lòng vì con ôm nó đi chơi.”

“Được.” Nguyễn Hạ gật đầu, nhận lấy hai tấm vé xem phim.

Chỉ là ra ngoài rạp xem một bộ phim có thể khiến cho nhóc con cảm thấy thoả mãn, có đáng là gì đâu?

Cẩn thận ngẫm lại, nguyên chủ cùng nhóc béo cũng chẳng thân cận, cô cũng không cần thiết phải tạo áp lực mẹ ruột cho mình, dù cho chỉ là một người dì tốt thì Vượng Tử cũng đã hài lòng hơn rất nhiều rồi.

Bà Nguyễn cho rằng con gái sẽ không đồng ý, vào lúc này thấy cô cầm hai tấm vé xem phim, bà thấy vô cùng sửng sốt, không thể khống chế khoé miệng khẽ cong lên. Dù đã qua năm mươi tuổi, bà vẫn giữ được gương mặt xinh đẹp. Hơn nữa từ khi con gái lập gia đình, cuộc sống của bà cũng đã được cải thiện hơn rất nhiều, vì lẽ bà giống như một người phụ nữ bốn mươi tuổi cả. Chuyện phiền lòng bây giờ của bà chẳng phải sinh hoạt phí, cũng chẳng phải nhà cửa, mà là chuyện tình cảm của con gái và con rể.

Lúc này thấy thái độ của con gái đã thay đổi, bà còn điều gì mà không hài lòng đây? Nhân sinh đã quá viên mãn rồi.



Trong phòng khách, trước khi đi ngủ, Vượng Tử còn muốn nói chuyện với Tống Đình Thâm, bụng nhỏ của bé lên xuống theo nhịp thở: “Ba, con phát hiện ra rằng mẹ của các bạn khác không đẹp bằng mẹ con.”

Trong đầu Tống Đình Thâm vẫn là khuôn mặt khủng bố kia, may mắn lúc này có con trai ở bên, nên sự chú ý của anh cũng đã chuyển hướng.

“Ba, ba có thấy mẹ rất xinh đẹp không?” Vượng Tử lại hỏi.

Tống Đình Thâm đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Nguyễn Hạ. Khi đó, anh đã có công ty của riêng mình, quy mô cũng không nhỏ, thầy giáo thời đại học liên hệ muốn anh đến diễn thuyết ở trường cũ, anh cũng không có từ chối. Lần đó trở về trường, nhìn những học đệ học muội, anh mới có cảm giác mình thực sự đã qua ba mươi tuổi rồi.

Nguyễn Hạ phụ trách chiêu đãi anh. Từ góc độ của một người đàn ông, anh thấy học muội này thật xinh đẹp.

Sau khi cô đến công ty anh phỏng vấn, có lẽ phòng nhân sự nghĩ rằng cô và anh học cùng một trường, có lẽ có giao tình, hơn nữa ngoại hình của cô thực sự quá ưu tú, vì lẽ đó nên cô được nhận.

Cuộc hôn nhân này, hiển nhiên là do cô đã tính kế anh trước, có điều lúc đó anh cũng không say đến mức hoàn toàn không biết gì, cũng không phải hoàn toàn mất đi lý trí.

Người biết chuyện đều nói rằng, lòng dạ của cô quá thâm sâu, chỉ có Tống Đình Thâm biết, buổi tối hôm đó, anh đã có ý nghĩ phóng túng chính bản thân mình.

Hơn ba mươi năm trong cuộc đời, anh vẫn luôn bình tĩnh tự tin, anh không giống những người có gia thế khác, vì thế từ khi bắt đầu học đại học, anh đã phải cẩn thận từng li từng tý, một bước cũng không dám đi nhầm. Nói là thần kinh bị căng thẳng cũng không phải là nói quá. Anh cũng là một người bình thường, cũng muốn có những giây phút thả lỏng.

Trên thương trường, mọi người đều đánh giá anh là một người quân tử, nhưng không, anh không phải. Nếu như là quân tử, đêm hôm đó, sẽ không có chuyện gì xảy ra, tình huống hiện tại cũng sẽ khác.

Vì lẽ đó, khi Nguyễn Hạ muốn kết hôn, muốn sinh con, muốn trở thành Tống phu nhân, anh cũng không có ý kiến. Vào năm ba mươi tuổi, cuộc sống đã dạy anh một bài học, nếu đã muốn phóng túng thì cũng nhất định phải chuẩn bị tâm lý để đánh đổi.

Sau khi kết hôn, không phải Tống Đình Thâm chưa bao giờ bị người ta quyến rũ, bốn năm qua, đếm không xuể, có điều chưa có ai thành công.

Một mặt anh không muốn trở thành tấm gương xấu cho con, mặt khác, sau đêm đó, anh cũng đã không còn suy nghĩ phóng túng nữa.

Không còn mong muốn, dĩ nhiên là không có biện pháp.

“Mẹ đẹp không?” Trước khi Vượng Tử đi ngủ, cậu lại hỏi một câu.

Tống Đình Thâm nhìn Vượng Tử đã mơ mơ màng màng, đắp chăn lên cho cậu bé, nhẹ nhàng nói một câu: “Đương nhiên là đẹp.”

Anh là người bình thường, không phải là thánh, cũng giống như tất cả đàn ông bình thường khác, cũng sẽ yêu cái đẹp, nếu như không yêu thích sao có thể phóng túng?



Lúc Vượng Tử tỉnh lại thì cũng đã bốn giờ hơn, Nguyễn Hạ cũng đã xem xong hai bộ phim kinh dị.

Quả thực cô quá yêu thích loại sinh hoạt ăn no chờ chết ở hiện tại, không cần lo lắng tiến độ công tác, cũng không cần ứng phó với khách hàng khó tính, không cần chen lên mấy phương tiện giao thông công cộng như tàu điện ngầm, không cần vì tiền sinh hoạt mỗi tháng mà liều mạng bôn ba công tác.

Cô biết cô đang bị sinh hoạt của nhà giàu sau khi trọng sinh này ăn mòn, cô cũng muốn lên tinh thần, ví dụ như đi ra ngoài tìm việc làm, ít nhất cũng có khả năng tự nuôi sống chính mình… Có thể nằm không thực sự rất thoải mái!

Đặc biệt vào mỗi buổi trưa, nhìn một bàn thức ăn lớn, Nguyễn Hạ thầm nghĩ, chỉ mới có nửa tháng, cho cô quay lại với nếp sinh hoạt cũ, chắc cô không sống nổi.

Tay nghề của ông Nguyễn quả thực không chê vào đâu được, so với dì giúp việc của nhà họ Tống còn tốt hơn nhiều.

Trải qua một buổi trưa, Nguyễn Hạ sớm đã quăng chuyện đi xem phim buổi tối ra sau đầu, cô vui vẻ bóc tôm, ngoài miệng thì bắt đầu nịnh nọt: “Ba, tài nghệ nấu ăn của ba mà mở nhà hàng thì khẳng định sẽ ăn nên làm ra.”

Phải biết rằng từ lúc còn nhỏ, Nguyễn Hạ không thân thiết với ông Nguyễn, thậm chí còn có thái độ ghét bỏ, nói ông không biết kiếm tiềnn. Hiện tại, người cha luôn yêu thương con gái này nghe được lời khen ngợi của con thì nhịn không được uống một chén rượt, vui mừng hớn hở nói: “Ba chỉ muốn nấu cho các con thôi, làm đầu bếp thì ba làm sao mà làm được.”

“Ông ngoại làm cơm ngon nhất!” Vượnt Tử vội vàng cổ động, giờ phút này nhanh chóng khen ngợi: “Dì bác sĩ nói con rất mập, còn phải giảm béo.”

Cân nặng của nhóc này quả thực rất nặng, đây là về mặt thể chất, cần phải khống chế khẩu phần ăn uống.

Nguyễn gia vốn không có quy định khi ăn cơm không được nói chuyện, người một nhà vui vẻ trò chuyện, vào một buổi tối mùa hè, cảm giác đặc biệt ấm áp. Tuy Tống Đình Thâm không nói câu nào nhưng cũng ăn nhiều hơn nửa bát cơm.

Mãi cho đến khi một nhà ba người chuẩn bị rời đi, bà Nguyễn đợi mãi không thấy con gái đề cập đến chuyện đi xem phim cùng con rể, bà sợ con gái ngoài miệng thì đáp ứng, trong lòng thì không, nên mở miệng nhắc nhở: “Hạ Hạ, không phải con nói muốn dẫn Vượng Tử đi xem phim sao? Đừng quên nhé, giờ này ngoài rạp bắt đầu đông rồi đấy.”

Lúc này Nguyễn Hạ mới nhớ đến còn có một màn xem phim này.

Vượng Tử lập tức hoan hô, hận không thể cao lên thêm chút nữa, sống chết ôm eo của mẹ không chịu buông tay: “Mẹ, con muốn xem phim, con muốn xem phim!”

Kỳ thực, đối với trẻ nhỏ, có thể nhóc con chẳng hiểu điểm trọng yếu trong nội dung của bộ phim, có điều quan trọng là nhóc được đi xem phim cùng ba và mẹ, như vậy đã rất cao hứng rồi.

“Được, được, được.” Nguyễn Hạ cũng đã đáp ứng rồi, trên tay cô cũng đã cầm vé, chỉ là nhất thời quên mất thôi, lúc này được bà Nguyễn nhắc nhở, có gì mà không đáp ứng chứ.

Cô nhìn về phía Tống Đình Thâm, tuy rằng cảm thấy chắc anh sẽ không phản đối nhưng vẫn nên hỏi một chút: “Anh có rảnh không?”

Tống Đình Thâm vốn đã sắp quên suy nghĩ của buổi trưa, có điều lúc này lại nhớ lại. Tuy rằng, những bà mẹ bình thường sẽ chẳng bao giờ mang con trai bốn tuổi của mình đi xem phim kinh dị, có điều, Nguyễn Hạ luôn luôn không phải là một người mẹ bình thường.

Xuất phát từ ý muốn bảo đảm, Tống Đình Thâm vẫn uyển chuyển nhắc nhở: “Vậy phải xem phim phù hợp với trẻ em bốn tuổi.”

Anh cố ý cường điệu tuổi của Vượng Tử, nếu như đi xem phim kinh dị, anh sẽ mang con trai quay đầu rời đi.

Nói ra có thể sẽ không có ai tin tưởng, Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm kết hôn đã được bốn năm nhưng vẫn chưa từng hẹn hò với nhau, càng không nói đến việc đi xem phim.

Tống Đình Thâm vốn không có bất cứ một hoạt động giải trí nào, mỗi ngày đều là đi làm, tan làm về nhà trông đứa nhỏ. Ngay cả những hoạt động xã giao cũng rất ít khi tham gia. Chẳng qua anh đã từng đưa Vượng Tử đi xem một vài bộ phim hoạt hình.

Ba người đều ăn uống no đủ cả rồi, lúc này cũng chẳng có hứng thú gì với kem, coca cola và bỏng ngô bán trong rạp nữa. Bà Nguyễn đương nhiên chọn một bộ phim phù hợp với trẻ con, trong rạp chiếu phim cơ bản toàn là người lớn dẫn trẻ con đi xem.

Bạn nhỏ Vượng Tử cảm thấy khoảng thời gian này của cậu giống như trong mơ vậy, cậu ngồi bên cạnh ba ba, bên còn lại là mẹ cậu. Cậu mím môi lại, đột nhiên cậu phát hiện bản thân không hâm mộ những đứa trẻ khác một chút nào nữa.

Cậu cũng có ba mẹ cùng xem phim chiếu rạp với mình!

Vốn Nguyễn Hạ cho rằng bản thân cô chắc chắn không xem vào nổi bộ phim này, không hổ danh là phim do Disney sản xuất, tuy rằng đây là phim hoạt hình nhưng nội dung bộ phim cũng rất khá. Ít nhất là người lớn đến xem cũng không cảm thấy không thích hợp, khó trách trên weibo lại đánh giá cao như vậy.

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Vượng Tử vẫn luôn chìm đắm trong bộ phim, kéo tay Nguyễn Hạ muốn cùng cô thảo luận nội dung bộ phim: “Mẹ ơi, vào buổi tối cả nhà Lão Hổ luôn ngủ cùng nhau đấy…” Cậu vừa nói ra, Nguyễn Hạ liền sinh ra dự cảm xấu rồi. Ngay sau đó cậu nghi hoặc hỏi: “Vì sao ba mẹ không ngủ cùng nhau vậy? Buổi tối ông bà ngoại đều ngủ cùng một giường mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play