Chương 87: Hoài nghi

Lam Đồng đằng đằng sát khí vồ Tạ Vũ trong động, Tạ Vũ liền hô to, "thú nhân muốn giết người, thú nhân muốn giết người. Mau nhìn đi, thú nhân lao vào động muốn giết người."

Nghệ Nhàn thuấn di một cái, nắm lỗ tai Lam Đồng kéo lại, để Lam Đồng dừng lại đúng lúc, "giết chết có một con hỏa lang đã khiến ngươi hưng phấn như vậy rồi, nếu gặp con huyễn thú kia đến lúc đó ngươi phải như hôm nay vượt khó giết chết đầu lang này tiến lên."

Lam Đồng hừ hừ phun ra một ngụm nhiệt khí, ánh mắt hung ác liếc Tạ Vũ, trong lòng không phục cọ xát lòng bàn tay Nghệ Nhàn, liền quay đầu kéo xác đầu lang về, đầu lang vừa chết, đám lang kia như rắn mất đầu, rất nhanh bị các thú nhân giết sạch.

Tạ Vũ gây chuyện không được, liền nhìn Nghệ Nhàn nhún vai tiếc nuối.

Các thú nhân bên cạnh gầm rú ồn ào toàn bộ vây quanh Lam Đồng nhảy về phía trước, thỉnh thoảng còn hòa cùng hai tiếng. Nếu xung quanh có thêm lửa trại, rượu ngon món ngon, không chừng đúng chuẩn phong cách tiệc tối lửa trại rồi.

Nghệ Nhàn bị hành động của các thú nhân khiến cho tinh thần thêm lạc quan, một chỗ sơn cùng thủy tận như ở đây, còn có thể sinh ra cảm giác nhàn hạ thoải mái như vậy thật là hiếm thấy.

"Bão cát hình như đang lớn dần, chúng ta mau vào trong động trốn đi."

"Grừ --"

Vừa đến tối bão cát dần to lên, hiện tại nơi Nghệ Nhàn đứng cũng sắp bị gió cát thổi đi, đằng xa dường như đang có lốc xoáy cát, nhanh chóng đánh về phía bên này, theo sau là cát bay đầy trời, tựa như muốn nuốt cả thế giới này.

Nghệ Nhàn mở to mắt, "bão cát."

Các thú nhân vội chạy vào động, nào ngờ trong động có ngừng không ngừng phóng linh lực công kích ra, có người hô to, "đừng để các thú nhân vào, đây là thời cơ tốt để tiểu diệt bọn họ, các ngươi nhìn đi trời ca cũng đang giúp chúng ta."

"Còn có người ở bên ngoài, các ngươi định làm gì?"

Nghệ Nhàn dường như nghe thấy tiếng Chung Lâm rống giận, dùng đầu ngón chân cũng biết được là tên khốn kiếp Tạ Vũ này giở trò, thấy mắt bão sắp kéo đến, nàng liền hô lớn, "Lam Đồng, mau cho các thú nhân biến hình người, toàn bộ nằm xuống, đừng chống lại bão cát, dùng y phục che mũi miệng lại, nhanh lên."

Nàng làm mẫu trước tiên, lấy một tấm vải trong túi giới tử ra che mặt mình, sau đó cảm giác có hai bàn tay bọc chặt lấy nàng, đối phương cong người tựa cái kén có thể đoán được đôi tay này là của ai.

Biết rõ sắp bị chôn sống, bên cạnh lại có người cố gắng ôm lấy mình, Nghệ Nhàn cảm thấy đều này còn tốt hơn an lòng, từ khi nào thì bắt đầu a?

"Ah --"

Bão cát cuốn sạch một vòng liền bao phủ mọi người.

Toàn bộ hành trình ở một bên quan sát nhìn nhóm người Nghệ Nhàn bị cát nuốt chửng, Tạ Vũ nhịn không được cười như điên, đắc ý với đám người theo sau, "có thấy chưa, bọn chúng đã bị ta tiêu diệt, muốn đấu với ta ha ha ha ha."

Nào ngờ tiếng cười Tạ Vũ vang lên một chút liền bị đá đánh trúng, tiếng cười dừng lại, Tạ Vũ sờ cái gáy bị ném đau, "ai đánh ta."

Ánh mắt hắn theo bản năng nhìn về phía Chung Lâm bị đám người giữ chặt bên trong, Chung Lâm đang bị ba người áp chế, ánh mắt đầy lửa giận trừng Tạ Vũ, "Tạ Vũ, ngươi hại chết tiểu sư muội món nợ này Vân Miểu Phong nhất định sẽ tìm ngươi thanh toán."

Tạ Vũ tựa như nghe thấy chuyện cười, trợn mắt nói "ngươi nghĩ ta để ngươi quay về dễ dàng mà cáo trạng sao, họ Chung kia, ngươi còn quản chuyện tiểu sư muội kia, ta không thể làm gì khác hơn là cho ngươi theo bước nàng a, thế nào a?"

"Con mẹ nó, đứa nào đập ta."

"Các ngươi có cảm thấy động đang rung chuyển a?"

"Động đang rung chuyển."

Vì bão cát đã che đi ánh sáng bên ngoài rọi vào, bên trong tối đen, mọi người ngưng thở cảnh giác một hồi, sau đó thì hoảng loạn, "đang rung a, ai nha, ta bị đá đập trúng rồi."

"Cái động này sắp sụp rồi."

"Chúng ta phải làm sao đây?"

Chung Lâm cảm giác hai người giữ tay hắn đã buông ra, nhân cơ hội triệu hồi hai huyễn thú ra, thả lôi linh hắn vội đánh một cái lỗ chạy đi, trong động thỉnh thoảng có người bị đánh trúng, nhưng lại không biết là ai, nhất thời hỗn loạn tùm lum.

"Tạ ca, họ Chung chạy rồi."

"Bên ngoài gió cát lớn như vậy, hắn chạy đi đâu được, cứ chờ đi hắn sẽ phải ngoan ngoãn quay về thôi?"

Chung Lâm nhìn gốc cây bị nhổ ngoài cửa động, rồi bị bão cát đánh bay lên trời, nháy mắt không thấy tăm hơi. Nghe thấy tiếng cười gông cuồng của Tạ Vũ, hắn cắn răng quay đầu lao vào bão cát....

"Khụ khụ --"

"Nghệ Nhàn."

Nghệ Nhàn bị kéo tấm vải trên đầu lên, nàng thở hổn hển mấy hơi, vừa mở mắt đã thấy ánh trăng sáng không chói mắt, trời vãn là trời, nàng tựa như đã đi qua ba thế giới, từng cái đều hung hiểm, "bão cát dừng rồi sao?"

Lam Đồng kéo nàng dậy, phủi cát trên người nàng xuống, "ngừng được một hồi rồi."

Nghệ Nhàn nhớ trước đó Tạ Vũ nôn nóng chờ chuyện này trong lòng hoảng hốt, "Lam Đồng, ta không cố ý làm bị thương các thú nhân của ngươi, ngươi hiểu chứ?"

Lam Đồng khó hiểu nhìn nàng, "đương nhiên hiểu, ngươi theo chúng ta cũng là chịu tội chung rồi. Mọi người cũng đều hiểu chứ?."

Các thú nhân đồng loạt từ dưới cát nhô lên, dùng lực vẫy vẫy đầu, đem cát trên người hất xuống trăm miệng một lời khí thế hùng dũng, "hiểu."

Nghệ Nhàn suýt bị tiếng hô làm dọa chết, còn tưởng là xác chết vùng dậy, tập trung nhìn lại thì đều là các thú nhân, "bọn họ, bọn họ sao ở đây hết vậy?"

Lam Đồng, "tránh bị lạc nhau, mọi người nắm tay nhau bị gió cát thổi tới đây, dĩ nhiên đều ở đây, không thiếu một ai, hắc hắc."

Nghệ Nhàn cảm giác tiếng cười lặng lẽ này lộ chút cổ quái, một thú nhân đến bên cạnh Nghệ Nhàn nói, "đại tẩu, vừa rồi Bỉ Mông huynh đệ báo thù thay ngươi."

Bị vài cái thú nhân lôi kéo liền che đi Bỉ Mông đang ngồi, dù sao cũng cao hơn bọn họ nhiều, Nghệ Nhàn không thể không ngẩng đầu ngưỡng mộ, "báo thù cái gì?"

Lam Đồng cong khóe môi, ánh mắt đắc ý, còn kém chút biến thú hình vẫy đuôi, quả thực đắc ý đến vênh váo a,"dùng đá ném sập cái động, bọn họ chơi xấu không cho chúng ta vào, chúng ta tặng bọn họ món quà lớn.''

Các thu nhân xung quanh đều cười vui vẻ.

Cuối cùng vẫn là vị huynh đệ Bỉ Mông kia, hắn thô lỗ gái đầu, "đúng lúc đạp hai chân, do bão cát lớn quá, thổi sụp cái động rồi."

Nghệ Nhàn thấy mặt bọn họ đầy tiếng cười, nghĩ đến Chung sư huynh còn ở trong động, thì không cười nổi. Nghệ Nhàn quay lưng lại, ngẩng đầu lên nhớ đến khi ở Thanh Sơn Tông Chung sư huynh cũng rất chiếu cố nàng, trong ngực như có tảng đá đè nặng, khiến nàng không thở nổi.

Nghệ Nhàn cảm giác mình quá ngây thơ rồi, nàng vốn tưởng mọi người ở trong nguy hiểm sẽ giúp đỡ lẫn nhau, tạm thời bỏ đi thù hận cùng giúp nhau vượt qua khó khăn, nhưng hiện thực lại cho nàng một cái tát vang dội.

Mâu thuẫn giữa thú nhân và nhân tộc không thể hài hòa được sao?

"Nghệ Nhàn, ngươi đang nhìn cái gì?"

"Không có gì, ta đang nghĩ có phải ta đang làm sai không?"

Từ góc độ của Lam Đồng có thể nhìn thấy chút dấu vết từ khóe mắt Nghệ Nhàn, "sai cái gì? đúng cái gì? thú nhân chúng ta trước giờ luôn nghe theo bản tâm."

Nghe theo bản tâm?

Nghệ Nhàn cố gắng nuốt bốn chữ này, sau đó nhìn Lam Đồng thật sâu, "nếu bão cát dừng rồi, chúng ta cần tìm một chỗ khác tránh gió, nếu không tư vị cháy nắng ban ngày cũng không dễ chịu."

Lam Đồng hô một tiếng các thú nhân liền nhao nhao theo sau, trước đó còn im lặng sau đó mọi người dường như bắt đầu chán nản, liền bàn luận thân phận lúng túng của Nghệ Nhàn.

"Lam thật tinh mắt a, tìm được một cái ngự thú sư nhân tộc."

"Gọi đại tẩu, cái gì mà ngự thú sư nhân tộc, ấu tể hai người sắp bốn tuổi rồi, nhìn thiên phú Tiểu Lam, không thể so với tiểu tể tử của ta ở Á Tư Thành được."

"Đại tẩu vóc người không quá dồi dào, nhìn không giống như sinh được chủng loại đó, không lẽ Lam có bí quyết độc môn?"

"Chờ chút nữa chúng ta đi hỏi một chút?"

"Một đêm bao nhiêu lần mới là quan trọng, phải hỏi cho rõ."...

Nghệ Nhàn định giả câm giả điếc, nhưng máy thú nhân này nói chuyện nàng càng nghe càng không lọt tai nổi, nàng thuận tay ngưng tụ một cái lôi tủy, ném ra bên cạnh, kim sắc du long đánh vào cát vàng nổ lên không ít cát.

Lam Đồng liếc thấy tai Nghệ Nhàn đỏ ửng, "tiết kiệm thể lực, không cần nghe mồm năm miệng mười."

Sau đó dọc đường đi cũng yên tĩnh lại, chỉ cần chút âm thanh huyên nào cũng phóng đại vô hạn, mọi người theo tiếng kêu nhao nhao nhìn lại, chỉ thấy túi huyễn thú bên hông Nghệ Nhàn đang đong đưa trái phải, dường như có gì đó bên trong sắp nhảy ra.

Nghệ Nhàn có chút kinh hỉ, vội mở túi huyễn thú ra, một luồng sáng hiện ra trước mắt nàng, nhảy lên không trung tránh tới tránh lui, có một tấm lưới nhện nhỏ do Ngân Bảo đại nhân bện thành.

Bất quá khi Nghệ Nhàn thấy rõ Ngân Bảo đại nhân thì cũng thấy được hai cái đuôi đang giơ lên đong đưa, nàng kinh ngạc trừng lớn mắt. Nhớ đến lần trước nàng ở bí cảnh gặp con nhện hai đầu, nàng thầm thở dài, "vẫn còn may không có mọc ra hai cái đầu."

Ngân Bảo đại nhân chi chi kháng nghị hai tiếng, sau đó vẫy một cái đuôi trong đó, đem túi huyễn thú Nghệ Nhàn lần nữa đóng lại, "Nghệ Nhàn, sao lại có nhiều thú nhân như vậy?"

Cơ hồ là phản ứng theo bản năng, Ngân Bảo đại nhân nhìn thấy đám thú nhân đầu gỗ vội trốn trong mái tóc của nàng, "Tiểu Lam, còn có Miên Hoa Đường đâu?"

Nghệ Nhàn nhớ đến Miên Hoa Đường còn ở trong tay Tử Hàn đại sư tỷ, không biết chạy đi đâu. Còn tiểu gia hỏa Tiểu Lam kia, đại khái là có thú nhân trông chừng rồi, "Ngân Bảo đại nhân, đây là bí cảnh."

Vì hiếu kỳ, Nghệ Nhàn đem Ngân Bảo đại nhân thả vào lòng bàn tay, nhìn chằm chằm hai cái đuôi, còn đưa tay sờ một cái, mao nhung mềm mại, Ngân Bảo đại nhân vèo một cái nhảy dựng lên, thấy xung quanh đều là thú nhân lại nhảy về lòng bàn tay Nghệ Nhàn, sống chết kẹp chặt đuôi mình, không cho Nghệ Nhàn sờ.

Trên mặt các thú nhân đều lộ vẻ chán ghét, như muốn nhìn con chuột trắng cho thủng hai cái lỗ, "đại tẩu sao lại đem sinh vật cấp thấp này để bên người."

Lam Đồng liếc bọn họ, "không thấy có hai cái đuôi sao? các ngươi sao lại cứ nghĩ sinh vật dưới lòng đất đều đê tiện chứ? đây chính là huyễn thú của Nghệ Nhàn."

Ngân Bảo đại nhân nghe Lam Đồng nói, sau đó lén lén nhìn nàng một cái vội hỏi, "Nghệ Nhàn, đại ngu xuẩn này đổi tính rồi hả?"

Nghệ Nhàn nhanh trí không nói đến chuyện này, "Ngân Bảo đại nhân, chúng ta lạc mất phương hướng trong sa mạc này, ngươi có thể giúp chúng ta tìm nguồn nước cùng chỗ trú không?"

Ngân Bảo lập tức nhảy khỏi mái tóc bình yên của Nghệ Nhàn đáp xuống đất, "để ta đi hỏi đường giúp ngươi."

*****

Ngân Bảo đại nhân đi một chút liền quay trở về, khi quay về sau lưng còn dắt theo một hàng các chuột tiểu đệ, dáng vẻ thấp nhỏ màu sắc trang nhã, khi gặp mọi người thì cả một hàng trốn sau lưng Ngân Bảo đại nhân, có vài con còn nắm lấy cái đuôi mao nhung của Ngân Bảo đại nhân, tò mò quan sát mọi người.

Nghệ Nhàn ở sa mạc này đi một ngày một đêm, không gặp được chuột sa mạc, không ngờ Ngân Bảo đại nhân vừa ra tay đã mã đáo thành công ngay lập tức, nàng ngồi xuống, vẫy tay với các chuột tiểu đệ sa mạc ngây thơ khả cúc, có mấy con thò đầu ra ngó dáo dác tò mò nhìn nàng chằm chằm.

Nghệ Nhàn lấy trong túi ra ba khỏa linh quả đặt trước mặt, "qua đây ăn đi."

Ngân Bảo đại nhân kéo đuôi lại, đem một con đẩy đến trước mặt Nghệ Nhàn, chuột tiểu đệ sa mạc sợ đến dựng hai tai lên, thấy Nghệ Nhàn bất động liền lớn gan, chọn khỏa linh quả to nhất trong ba khỏa linh quả, hai trảo dĩ nhiên ôm không nổi, nó nghiêng đầu nhìn đến các tiểu đệ chuộc sa mạc khác chi chi một tiếng, liền có hai ba con chuột sa mạc đến giúp đỡ, cứ vậy tụi nó đem ba khỏa linh quả đưa về.

Lúc này Ngân Bảo đại nhân mới nói, "chúng nó nói nguồn nước cách đây khá xa, không thể chạy vào ban ngày, ban ngày cát sa mạc có hỏa linh, chúng nó sẽ bị cháy chết. Chỉ có thể đi ban đêm, hôm nay không được, ngày mai thì sao?"

Nghệ Nhàn nhìn thoáng qua các thú nhân nhìn linh quả nuốt nước miếng, "nhưng có chỗ nghỉ ngơi không? có thể chứa chúng ta để tránh nắng mặt trời ban ngày không."

Ngân Bảo đại nhân dùng đuôi vỗ vỗ mấy tiểu chuột sa mạc đang vùi đầu ăn linh quả, đem một con đang ăn miệng ướt nhẹp đẩy đến trước mặt Nghệ Nhàn, hai tiểu chuột cao thấp trước mặt Nghệ Nhàn chi chi giao lưu, thỉnh thoảng còn vò đầu bứt tai nhìn thật khả ái.

Nghệ Nhàn liền vươn tay, tiểu chuột sa mạc không còn sợ như trước, to gan một chút theo Ngân Bảo đại nhân nhảy vào lòng bàn tay nàng.

Các thú nhân trước đó bị Nghệ Nhàn cảnh cáo, biết rõ sinh vật đê tiện này không lọt mắt bọn họ được, nên chỉ có thể chờ bọn chúng tìm nguồn nước để nghỉ ngơi, đến cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ trừng to mắt như chuông đồng tò mò nhìn xung quanh.

Lam Đồng thấy vẻ mặt Nghệ Nhàn nhu hòa đối đãi với tiểu chuột, liền híp mắt hung hăng nhìn chằm tiểu chuột sa mạc một cái.

Chuột sa mạc cảm giác nhạy cảm hai tai dựng lên, liền trốn sau lưng Ngân Bảo đại nhân, Nghệ Nhàn thấy hai tiểu tư bị dọa đến lông mao dựng đứng, liếc nhìn Lam Đồng liền quay đầu với đối phương, "Ngân Bảo đại nhân hỏi xem, nếu chúng nó ở xa vùng nước như vậy, thì chúng nó trữ rễ cỏ là lấy từ đâu đến?"

"Thực sự có lục thực."

"Chúng nó nói không thể đi vào trong, chỉ có thể lấy ở xung quanh."

Nghệ Nhàn nhìn một gốc cây bị bật gốc, trên lá cây dường như còn vài giọt sương, "mọi người mau hái chút rễ cỏ, có tác dụng giải khát."

Ngân Bảo đại nhân cũng giúp đỡ, hái được một nửa liền chạy vào chỗ giữa. "Nghệ Nhàn, nói các chuột tiểu đệ trông chừng cẩn thận, ta đến chỗ chính giữa hái thêm một ít."

Nghệ Nhàn thấy cỏ mọc dày vô cùng tốt, nghĩ đến nơi giữa đó đám chuột sa mạc không dám vào, chỉ dám đi chung quanh hái rễ cỏ, ở giữa không ai dám đến, cỏ mọc dày cao, lại tươi tốt.

Lam Đồng nhìn một bụi mọc phía đông, "Nghệ Nhàn, ta dẫn bọn họ đi tìm một chút xem, có chỗ trú không? nếu không thì phơi nắng cả ngày rễ cỏ cũng không có tác dụng gì."

Chợt một đạo linh quang lóe lên trong đầu Nghệ Nhàn, nàng vội gọi Lam Đồng lại, "khoan đã, ngươi vừa nói cái gì?"

Lam Đồng, "rễ cỏ không hữu dụng."

Nghệ Nhàn, "ngươi vừa nói phơi cả ngày..."

Lam Đồng gật đầu, "đúng vậy, hôm qua chúng ta phơi nắng hơn nửa ngày, uống cạn không ít nước. Những rễ cây này khẳng định cũng không đủ nước hút, nếu không tìm chỗ thì sẽ bị nắng phơi chết."

Bị ánh mặt trời nóng như vậy nướng chỉ vài giờ mọi người đã ủ rũ, còn chưa nói đám lục thực bị phơi kia, "đúng là vô lý, mấy cái lục thực này nhìn rất bình thường, sao có thể chịu được thời gian dài thiêu đốt a?"

Ngân Bảo đại nhân quấn đuôi trên một thân cây cỏ, dùng sức kéo a kéo, đừng nói dùng toàn bộ sức mạnh đến cả tơ nhện cũng đã phóng ra còn kêu chi chi nhổ lên.

Nghệ Nhàn, "Ngân Bảo đại nhân quay lại."

Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, tựa như tiếng chìa khóa mở ra, đám cỏ xanh tươi nhanh chóng rơi xuống dưới, đống cỏ còn lại cũng như vậy, kéo theo Ngân Bảo đại nhân còn đang cột tơ nhện trên một cây cỏ.

Nghệ Nhàn vội rút Đả Thần Tiên ra quấn lấy Ngân Bảo đại nhân, nhưng trong lượng của Ngân Bảo đại nhân tựa như ngàn cân, Nghệ Nhàn định kéo Ngân Bảo đại nhân lại không ngờ lại bị kéo đi theo.

"Nghệ Nhàn."

"Lam."

"Chung."

Nghệ Nhàn cảm giác mắt cả chân của mình sắp bị Lam Đồng bóp gảy, nàng cúi đầu nhìn thấy Lam Đồng đang bị nguồn sức mạnh này kéo đi, hai chân cũng đã rơi mặt đất, phía sau Lam Đồng còn có Bỉ Mông, Bỉ Mông lực công kích mạnh, tựa như nhổ củ cải, liền nắm lấy nhau kéo thành một chuỗi, "không được, tiếp tục nữa các ngươi đều sẽ bị kéo đi, Lam Đồng ngươi mau buông tay."

Lam Đồng lắc đầu, cắn răng, cố gắng kéo nàng lại.

Nghệ Nhàn thấy đôi mắt xanh đang dần đỏ lên, màu đỏ dường như đang di chuyển giống máu lưu thông, nàng vội nói, "không được cuồng hóa, Lam Đồng ngươi quên chuyện lần trước ngươi cuồng hóa rồi sao?"

Nháy mắt Lam Đồng liền khôi phục, chỉ một hồi sau Nghệ Nhàn cũng rơi xuống, kéo theo sau toàn bộ rớt xuống theo.

"Ah."

"Ai đè ta a."

"Chân của ai đây, thúi quá a."

"Chung, ngươi mau lấy ra, chúng ta sắp bị ngươi đè tắt thở rồi."...

Nghệ Nhàn ngưng tụ ra một viên quang linh cầu chiếu sáng, vừa có ánh sáng thì thấy mọi người ngã nghiêng thành một đống lộn xộn, cũng mang khi nàng rơi có Lam Đồng ôm qua một bên, nếu không bị ngọn núi kia đè nhất định sẽ bị nội thương.

Mọi người còn lại đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta rồi nhao nhao bò dậy.

Ngân Bảo đại nhân ngã chổng vó, hơn nửa ngày mới khập khiễng bò lại bên cạnh Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, đám cỏ kia chạy rồi."

Nghệ Nhàn ngưng tụ quang linh chữa thương cho nó, rồi cho tiểu mã chiếu sáng xung quanh đây, quanh đây đều là vách bùn, "kỳ quái, chỗ này hình như không nóng."

Lam Đồng đánh một quyền vào tường đất, ngoại trừ rơi vài khối bùn ra thì vách tường không chút sứt mẻ, phòng thủ vô cùng kiên cố, "không nóng không tốt sao? chúng ta có thể nghỉ ngơi được một chút."

Nghệ Nhàn, "trước đó gặp huyễn thú đều có quy luật tuần hoàn, trong rừng thì xuất hiện huyễn thú mộc linh Nhan Chi, rồi đến thủy linh huyễn thú ở băng vực, theo lý thì cát dưới chân nên có hỏa linh, chúng ta hiện tại đang gặp hỏa linh huyễn thú, hiện tại mấy vách từng đất này là sao đây?"

Ngân Bảo đại nhân chi chi kêu hai tiếng, "Nghệ Nhàn, chỗ này có linh lực, ta có thể cộng hưởng với nó."

Nghệ Nhàn liền vui vẻ, "cộng hưởng, Ngân Bảo đại nhân ngươi thử xem có thể đem thổ linh này hấp thụ vào cơ thể được không? giống như lần trước ngươi tiêu hóa hai viên thú châu kia a."

Ngân Bảo đại nhân thử một chút, sau đó cao hứng nhảy nhót trên tay Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, có phải ta cũng có thể tu luyện được hay không?"

Nghệ Nhàn, "theo lý có thể hấp thụ linh lực, thì có thể tự mình tu luyện, ngươi đến thử xem sao, nếu không ổn thì mau dừng lại." sau đó nàng lại nhăn mặt, "thổ linh, hỏa linh? không lẽ xuất hiện một lúc hai huyễn thú?"

Nàng nhớ trước đó khi mọi người còn ở băng vực, đã có suy nghĩ to gan này, nhưng thực sự huyễn thú kia khiến nàng sinh ra loại ảo giác này cũng là vì không coi trọng tướng mạo của đại sư tỷ Tử Hàn...

Lam Đồng không tin nhiều lần đánh vào tường, sau đó đến bên cạnh Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, vách tường này rất cổ quái."

Nghệ Nhàn, "cổ quái thế nào?"

Lam Đồng kéo nàng qua một bên, sau đó dùng sức đánh vào vách tường, mặc dù không bị sứt mẻ, nhưng vách tường bị nàng công kích liên tục chỉ rơi vài khối bùn dất sau đó thì xuất hiện dấu ấn nắm tay.

Lam Đồng để Nghệ Nhàn nhìn kỹ, hai mắt trừng to nhìn mặt tường, thì thấy trên mặt tường bùn rơi xuống trước đó những chỗ này đang mọc ra một lớp bùn mới bù vào chỗ nứt khi nãy, tựa như không có việc gì.

Lam Đồng, "Nghệ Nhàn, ngươi nói xem vách tường này là cái gì?"

Nghệ Nhàn lại nhớ đến cánh tay dài ra của Nhan Chi, còn có huyễn thú dưới lớp băng bị lôi đánh gãy cổ nhưng vẫn sống lại như cũ, nàng khó tả nhìn Lam Đồng, "ta..."

Lam Đồng thấy nàng ấp úng, tác phong không quản đoán như trước, "Nghệ Nhàn, sao vậy?"Nghệ Nhàn nhấp miệng liếm môi, "ta cảm giác có thể chúng ta vô tình rơi vào bụng huyễn thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play