Chương 67: Hải tộc
"Trình Bang sư huynh, sao lại là hắn a?"
"Hắc, vừa lên liền đánh với Trình sư huynh Minh Vọng Phong, người này đúng là xúi quẩy a." cái miệng Đoan Mộc Nhã nói có chút hả hê, ai kêu Lam Đồng hay dọa nàng, nàng chợt dùng chân đụng Nghệ Nhàn nói, "Nghệ Nhàn, vậy chúng ta đi đặt cược cho vui đi."
Nghệ Nhàn nhớ rõ trận chung kết nàng đấu với vị Trình Bang sư huynh này không giữ được một phút, đã bị hắn dùng cách gậy ông đập lưng ông đánh rơi xuống võ đài, "ta không hứng thú với cái này, ngươi đi đi."
Đoan Mộc Nhã tiếc nuối, "đặt cược nhỏ cho vui a, chơi một lần hai lần cũng không quan trọng, đừng có chán như vậy a, đi đi, đi với ta đi."
Nghệ Nhàn muốn xem đấu, bị nàng che như vậy, liền đem vàng lá lúc trước Đoan Mộc Nhã cho nhét vào tay nàng, "đặt đặt đặt, đặt trận đấu đầu tiên. Nhưng ta phải xem trận đấu này để lấy kinh nghiệm, để những trận sau gặp phải Trình Bang sư huynh cũng không bị hắn ném ra ngoài lập tức được, ngươi tự nghĩ rồi đặt giúp ta đi."
Đoan Mộc Nhã nghĩ cũng đúng, "được, vậy ta đi đặt giúp ngươi."
Nàng vừa đi không lâu thì rất nhanh đã quay lại, dùng hai ngón tay gắp Miên Hoa Đường trong túi Nghệ Nhàn kéo ra, "Nghệ Nhàn, cho ta mượn Miên Hoa Đường dùng một chút a."
Thịt dày trên đôi mắt đậu đen của Miên Hoa Đường nhíu lại, Nghệ Nhàn cũng nghi hoặc, "ngươi định làm gì?"
Đoan Mộc Nhã cười ha ha, "Miên Hoa Đường lợi hại như vậy, nói không chừng đặt cược sẽ thắng a, ta đi rất nhanh sẽ quay lại."
Nghệ Nhàn đối với Đoan Mộc Nhã cạn lời, không biết mấy ngày trước là ai tránh Miên Hoa Đường như tránh bò cạp, vừa thấy mặt thì đã nhượng bộ lui binh, suýt chút vẽ giới tuyến 38, nếu không có nàng đảm bảo Miên Hoa Đường khi bị khi dễ mới công kích người, thì không biết còn phải ồn ào đến như thế nào, "đúng là lành sẹo quên đau."
Ngân Bảo đại nhân thò đầu ra, nhìn bóng lưng các nàng rời đi. Nghệ Nhàn tiện tay sờ cái đầu nhỏ của Ngân Bảo đại nhân, sau đó chăm chú xem so tài.
Chiều cao của Trình Bang và Lam Đồng cũng trở thành trọng tâm câu chuyện trong trận đấu này, Trình Bang thân là nam tử lại lùn hơn một chút, Lam Đồng là nữ thú nhân nhưng lại cao hơn, hai người đứng chung một chỗ, đúng chênh lệch khá nhiều.
Trình Bang vừa vào sân liền triệu hồi huyễn thú bản mạng xà lân hoa của hắn ra, xà lân hoa từ ống tay áo chui ra, mi tâm Trình Bang hiện lên màu xanh lục. Lam Đồng cảnh giác nhìn chằm chằm ánh sáng kia nhìn đi nhìn lại, thấy xà lân hoa của hắn là một sợi dây leo dài thì khuôn mặt cũng căng thẳng hơn.
Nghệ Nhàn vì Lam Đồng lau mồ hôi một cái, dù ở rừng Ai Nhĩ Pháp hay là huyễn thú cốc, Lam Đồng biến thú hình một khi bị dây leo trói chặt, tránh thoát không phải vấn đề, nhưng lại cần thời gian. Nhưng tỷ đấu giữa cao thủ thì cần chút yếu tố để quyết định thắng bại.
Phi diệp của Trình Bang mở rộng phóng về phía Lam Đồng, Lam Đồng liền biến thú hình, nhanh chóng né phi diệp, chạy vội rồi phi người vọt đến trước mặt Trình Bang, vươn vuốt sáng bóng cào lên ngực hắn một cái.
Trình Bang cũng không ngờ tốc độ của Lam Đồng lại nhanh như vậy, đúng lúc bị xà lân hoa túm kéo lại, ngực tránh được, nhưng cánh tay lại bị cào thương, máu chảy.
Hai người đối mặt, vừa giao lưu đã đổ máu.
Nghệ Nhàn nhìn vài miếng phi diệp cắm hai bên thân Lam Đồng, máu dính ướt lông Lam Đồng, nhìn chỗ bị thương cũng hiểu được, Lam Đồng lại làm như không biết, dùng sức mạnh nhìn chằm chằm xà lân hoa trên người Trình Bang.
Bầu không khí trong sân lại trở nên căng thẳng, khán giả ngồi xem cũng thay Trình Bang lau một mồ hôi một cái.
"Ta còn tưởng Trình sư huynh rất nhanh kết thúc trận đấu này, khai hỏa trận đầu tiên cho Thanh Sơn Tông chúng ta, không ngờ lên đài không lâu, đã bị con sư tử kia cào trầy rồi."
"Thú nhân kia cũng không được tiện nghi gì, không bị thương rồi chứ?"
"Bị thương mới tốt, cứ như vậy chết ở đây là tốt nhất."
"Suỵt, cấm ngôn, thi đấu hữu nghị, nói đến nó thì dừng."
...
Nghệ Nhàn liếc mắt nhìn hai người kia, sau đó ánh mắt nặng nề nhìn vào sân tỷ đấu, lần đổi lại thành Lam Đồng chủ động công kích, tốc độ chạy của nàng luôn khiến Nghệ Nhàn kiêng kỵ, nếu không phải nàng biết huyễn thú quyết, thì tốc độ con người cũng không thể bằng thú được, đáng sợ nhất chính là bản lĩnh phòng ngự của thú nhân.
Xà lân hoa đột nhiên dời đến trước người Trình Bang, tựa như bị bắp nổ, vô số dây leo từ trên thân nó phóng ra, múa máy lung tung, từng cái quấn chặt tứ chi Lam Đồng, nháy mắt trói nàng lại.
Nghệ Nhàn sợ nhất nhìn thấy cảnh này, nếu Trình Bang hạ thủ nhanh, ném Lam Đồng ra đấu trường thì cũng được. Nhưng nào ngờ giây tiếp theo Lam Đồng từ thú hình biến thành người, còn theo thứ tự phá dây leo, người đứng trong vòng dây leo cũng không sợ hãi, chỉ thấy nàng một tay khẽ quấn, chỉ giữa lại một hai sợi dây leo để công kích những sợi dây leo khác đang lao đến, sau đó dùng sức dãy một cái, xà lân hoa tựa như tấm vải rách liền rũ xuống.
Nghệ Nhàn thở dốc vì kinh ngạc, trong lòng thán phục vì năng lực học tập của gia súc này thật nhanh. Nàng chỉ biểu diễn có một lần trước mặt gia hỏa này cách biến thân thành huyễn thú để bỏ chạy, Lam Đồng đã có thể học được ngay rồi.
Lam Đồng đem phi diệp cắm trên người rút ra, tựa như không có việc gì liền công kích Trình Bang, xà lân hoa phóng vô số dây leo tấn công về phía Lam Đồng, đều bị tay nàng đánh đứt, tiếp đó xà lân hoa tựa như bị thương nặng, đóa hoa đang nở trên đầu xà lân hoa cũng rũ xuống.
Nghệ Nhàn nhìn Trình Bang vung lên cánh tay không bị thương, mộc linh màu xanh ngưng tụ thành vô số phi diệp bay giữa không trung nhanh chóng xoay tròn, phi diệp ngưng tụ càng nhiều tựa như bão cát, hắn vung tay lên, thứ đồ chơi kia nhìn như long cuốn gió xông về phía Lam Đồng.
"Nghệ Nhàn a ta nói ngươi nghe, Miên Hoa Đường đúng là hố người rồi, ngươi biết nó đã làm gì rồi không -- ta ách, đó là cái gì, có phải ta bỏ lỡ cái gì rồi không?"
"Đừng nói chuyện."
Lam Đồng bị toàn bộ phi diệp bao phủ trong vòng xoáy, Nghệ Nhàn cũng không biết chân mày của mình đã nhăn thành hình chữ xuyên ( 川 ). Đang khi các nàng nói chuyện, Miên Hoa Đường lại tự mình chui vào trong túi Nghệ Nhàn, còn ọe ọe nôn ra một đống đồ, khiến Ngân Bảo đại nhân đang ngồi trong túi xem tỷ đấu bị đùn ra ngoài.
Nghệ Nhàn còn đang chú ý đến Lam Đồng, căn bản không chú ý đến cái túi của mình đang rất nặng, Ngân Bảo đại nhân không thể làm gì hơn là trèo lên vai nàng tiếp tục xem.
"Đây là đại chiêu của Trình sư huynh, mỗi lần tỷ đấu ở Phong Vân Lục nội viện thì mới có thể thấy được a, không ngờ thú nhân này có thể ép Trình sư huynh dùng đại chiêu này."
"Thú nhân hình như không yếu như chúng ta nghĩ a."...
Nghệ Nhàn mơ hồ có thể nhìn thấy Lam Đồng trong cơn lốc phi diệp, nhưng mà phi diệp của Trình Bang nhanh như phóng dao, chỉ hai cái cũng khiến nàng bị rạch chảy máu, nhiều cái bay quanh như vậy, không phải là sẽ biến thành một người máu rồi sao?"
Đoan Mộc Nhã nghe xung quanh nghị luận, nhìn khuôn mặt Nghệ Nhàn căng thẳng, không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, "chỉ mới ngày đầu tiên, đã có máu tanh như vậy rồi, sau này không phải là sẽ càng..." nàng thấy người xung quanh đang nhìn mình chằm chằm, liền đổi giọng, "đặc sắc."
"Grừ --"
"Grừ --"
"Grừ --"
Mỗi một tiếng gầm, Nghệ Nhàn vẫn nhìn thấy được một con kim mao sư tử đang cố gắng lao ra khỏi cơn lốc phi diệp, nhưng rất nhanh bị áp lại, cứ thế từng đợt.
Đoan Mộc Nhã chợt nắm cánh tay Nghệ Nhàn lại, "nương ta a, nàng sắp cuồng hóa rồi."
Đoan Mộc Nhã vừa nói xong, phi diệp liền bị kìm hãm, sau đó tan thành mảnh nhỏ, từ trong ra ngoài bị phá vỡ hoàn toàn, Trình Bang sư huynh bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất phun một ngụm máu, lục quang ở mi tâm hắn mơ hồ lóe lên một cái.
Lam Đồng máu me khắp người đứng ở giữa sân, mỗi bước đi mặt đất lại rung chuyển ầm ầm một cái, tựa như có người đang cầm thiết chùy nện xuống.
Chỗ đứng lúc đầu của Nghệ Nhàn là đối diện Lam Đồng, hiện tại thì xong rồi, Lam Đồng và Trình Bang đổi vị trí cho nhau, nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Lam Đồng. Nhìn qua nàng cảm giác Lam Đồng có chút kỳ quái, cụ thể chỗ nào nàng cũng không biết, chỉ cảm thấy vóc người hình như lớn hơn một chút, "Tiểu Nhã, nàng hình như cao hơn rồi, đúng không?"
Đoan Mộc Nhã gật đầu, bên cạnh rất nhiều người, nàng không dám nói thêm gì, chỉ dùng sức nắm chặt cánh tay Nghệ Nhàn.
Trình Bang rất nhanh đứng dậy, nhìn đôi mắt đỏ điên cuồng của Lam Đồng, lần nữa phối hợp cùng huyễn thú của mình ném Lam Đồng ra khỏi đấu đài, chỉ là dây leo lần này còn chưa đến người đã bị Lam Đồng chụp trong tay, nàng thong thả cuốn từng vòng, chợt dùng sức kéo một cái, liền kéo ra được xà lân hoa đến dưới gót chân nàng, hai tay dùng sức, giật đứt dây leo....
Tất cả mọi người bị hành vi thô bạo của Lam Đồng dọa sợ hít một hơi lạnh.
Trình Bang ngưng tụ ra mộc linh công kích đánh lên người Lam Đồng, hoàn toàn không có tác dụng gì, nhìn thấy Lam Đồng muốn xé nát huyễn thú bản mạng thành hai mảnh, hắn liền hô lớn, "ta chịu thua."
Dù cho hắn nhận thua, Lam Đồng muốn xé nát xà lân hoa vẫn không dừng lại, tựa như không nghe thấy.
"Thú nhân này muốn làm gì, xà lân hoa kia là huyễn thú bản mạng của Trình sư huynh, nàng đây là muốn công khai vả mặt Thanh Sơn Tông chúng ta sao?"
"Trình sư huynh..."
Nghệ Nhàn chợt đứng dậy, "nàng bị điên rồi đúng không?"
Đang lúc mọi người tức giận, Chúc Minh Ý ngồi ở bàn bình phán nhảy lên đấu đài, nắm tay Lam Đồng lại nói, "hắn đã chịu thua, nên dừng tay."
Lam Đồng không để ý đến, cổ tay vừa chuyển mình, liền tránh thoát, còn tiếp tục hướng về Chúc Minh Ý cào tới.
Lam Đồng có mục tiêu công kích mới, nàng liền ném xà lân hoa định xé thành hai mảnh đi, nàng xoay người đánh Chúc Minh Ý. Nghệ Nhàn lúc này mới thấy rõ được trạng thái của Lam Đồng, không chỉ hình thể lớn hơn, đến cả đôi mắt thâm thúy cũng biến thành màu đỏ, tựa như máu, trong mắt không còn lãnh tĩnh, tựa như bị điên cuồng giết chóc thay thế, tựa như biến thành một người khác, "đây chính là cuồng hóa?"
Đoan Mộc Nhã gật đầu.
Nghệ Nhàn nhìn Chúc Minh Ý chỉ phòng ngự, cũng không biết nên làm thế nào với Lam Đồng, nhưng Lam Đồng vẫn như cũ không nghe đều chỉ biết tấn công, sau đó liền biến thú hình, trái xông phải đánh, tựa như bị điên, "lẽ nào thú nhân tiến vào trạng thái cuồng hóa không thể tự mình khống chế được sao?"
Đoan Mộc Nhã kéo Nghệ Nhàn ngồi xuống, "thú nhân khi cuồng hóa cũng không phải là không có người đạt đến thể trạng như vậy, nhưng cái này đối với thú nhân cũng không tốt, ai mà như vậy thì cũng sẽ như nàng."
Cuối cùng vẫn do Bỉ Mông mà Nghệ Nhàn từng gặp đứng ra, đem theo hai cái Bỉ Mông, dùng sức áp Lam Đồng, cứ vậy xách ra khỏi đấu đài.
Trận đấu đầu tiên ở Thanh Sơn Tông, dùng hình ảnh rung động lòng người dở khóc dở cười này kết thúc.
*********
Trên đường về, Đoan Mộc Nhã lại líu lo nói không ngừng, trên đường các nàng đi về âm thanh đều bàn về chuyện thú nhân Lam Đồng cuồng hóa phát điên, còn có vài chuyện sau tỷ đấu.
Chỉ có Đoan Mộc không nói chuyện tỷ đấu, "ah, còn tưởng là Miên Hoa Đường lợi hại, nên đặt cược chắc cũng là một cao thủ, nào ngờ ta cho nó lá vàng để đặt cược, nó liền đem lá vàng cho vô miệng ăn, lúc đó có nhiều người như vậy, ta còn bị bọn họ cười thúi mặt. Ăn tiền của mình không nói, nó còn đem tiền đặt cược của mấy người khác nuốt vô bụng..... hại ta bị mấy người đó đuổi theo đòi đền."
Ngân Bảo đại nhân chi một tiếng, bày tỏ đồng tình.
Nghệ Nhàn trong lòng không yên, nghe Đoan Mộc Nhã không đầu không đuôi oán giận một trận, không biết vì sao lại muốn cười, "ngươi a, lần sau đặt cược thì nên tìm Ngân Bảo đại nhân a, Miên Hoa Đường còn chưa hiểu chuyện, sau này ngươi đừng có sinh ý đồ với nó."
Đoan Mộc Nhã hừ hừ, "ai mà có ý đồ với nó, ta chỉ muốn xem ở phương diện này nó có thiên phú hay không thôi mà?"
Thiên phú?
Nghệ Nhàn nhìn Miên Hoa Đường đang lay vạt áo, "thiên phú của Miên Hoa Đường thì vẫn cần từ từ nghiên cứu, cũng không phải là ở phương diện đặt cược tiền bạc này.... ân?"
Nghệ Nhàn thấy Miên Hoa Đường cực khổ ôm mép túi, vươn tay bắt nó, kết quả sờ túi, là một đống lá vàng nặng trịch bên trong.
Đoan Mộc Nhã trợn mắt há mồm nhìn lá vàng trong tay Nghệ Nhàn, chính là vàng lá óng ánh, "ngươi còn nói nó không có thiên phú, nhìn đi, thiên phú đều dùng ở mặt này đó. Đúng là khen ngược nó rồi, ăn xong cũng không biết nhổ cho ta hai miếng, toàn bộ ném vào trong túi của ngươi."
Nghệ Nhàn thấy Đoan Mộc Nhã sắp bị chọc giận thành cá nóc, vội đem toàn bộ vàng trong túi nhét vào tay nàng, "cho cho, mấy thứ này đều là của ngươi."
Đoan Mộc Nhã lấy vài cái, còn dư lại toàn bộ trả lại cho Nghệ Nhàn, "ta chỉ nói đùa thôi, ai thèm thứ đồ chơi này, ta đi luyện một viên thượng phẩm đan được thì có thể lấy lại được rồi. Huyễn thú của ngươi quả nhiên tâm chỉ dành cho ngươi, nếu ta cũng có một cái huyễn thú thân thiết như vậy, nằm mơ cũng sẽ cười là tỉnh dậy."
Nghệ Nhàn lấy một lá vàng đưa cho Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường mở to mắt nhìn, sau đó không biết cho vào chỗ nào, chắc là ăn vào trong bụng rồi, nàng nhìn thân thể mỏng tanh của Miên Hoa Đường, không nhịn được suy nghĩ, vật nhỏ này cái gì cũng ăn, linh lực ăn, vàng cũng ăn.... không biết có thứ gì là không ăn được không.
Hai người cùng đi về Vân Đan Phong, từ xa đã nhìn thấy ngoài đình viện có bóng người đứng đó, vóc người cao gầy, đứng chắp tay, đối mặt với vách núi, không biết đang suy nghĩ cái gì, khi các nàng đến gần cũng không thấy phản ứng.
Đoan Mộc Nhã vừa thấy nàng, vẻ mặt liền ghét bỏ, "Niệm Vân Âm, sao ngươi lại đến đây?"
Niệm Vân Âm bất đắc dĩ nhìn Đoan Mộc Nhã, sau đó nhìn Nghệ Nhàn từ trên xuống dưới một hồi, "nhìn bộ dạng này của ngươi, lần này đi huyễn thú cốc rèn luyện thu được lợi không nhỏ a, sau khi ta xuất quan thì nghe có người tìm ta, thì đoán được là ngươi."
Đoan Mộc Nhã không để ý bĩu môi, sau đó đi mở cửa, vẻ mặt không tình nguyện mời người vào đình viện, "Nghệ Nhàn ký kết với một cái lôi linh huyễn thú, khả ái giống như là Ngân Bảo đại nhân."
Nghệ Nhàn liền lấy Miên Hoa Đường ra cho Niệm Vân Âm, "ngươi nhìn giúp ta, xem tiểu gia hỏa này là huyễn thú gì vậy?"
Miên Hoa Đường từ trong lòng bàn tay Nghệ Nhàn nhảy lên mặt bàn, đứng trên mặt bàn không nhịn được lại thò chân dò xét, nhìn dáng vẻ nó cẩn thận nhìn rất thú vị.
Niệm Vân Âm kinh ngạc nói, "đây là lôi linh huyễn thú?"
Nghệ Nhàn gật đầu, "trên bản chất đúng là như vậy."
Niệm Vân Âm nhìn đi nhìn lại, cẩn thận không dám đưa tay ra chạm, "bình thường lôi linh huyễn thú trên người sẽ có chứa lôi linh, chính là loại này rất đặc biệt, ngươi nhìn chắc cũng biết huyễn thú này của ngươi nhìn cũng rất là đặc biệt."
Đoan Mộc Nhã đem chút linh quả tới, "không chỉ đặc biệt, so với lôi linh huyễn thú bình thường sinh ra đã rất khả ái rồi, chỉ là..... ừm, đây, Miên Hoa Đường, ăn một trái linh quả đi."
Nghệ Nhàn vội hỏi, "đặc biệt chỗ nào?"
Niệm Vân Âm, "nó không sợ người, nếu là huyễn thú bình thường gặp người đã sợ hãi mà bỏ trốn rồi, nó chưa khai linh trí sao?"
Nghệ Nhàn cũng không thể xác định được chuyện này, lúc bắt đầu đã cảm thấy Miên Hoa Đường như là đồ ngốc, "có đôi khi nó vô cùng thông minh, nhưng có đôi khi lại rất ngốc, ta nghĩ đại khái vì nó quá nhỏ thôi."
Niệm Vân Âm, "xin lỗi, ta chưa từng thấy qua lôi linh huyễn thú như nó, nếu ngươi muốn tìm hiểu giống loài của nó, ta nghĩ ngươi nên đến một chỗ chắc sẽ có đáp án ngươi muốn."
Đoan Mộc Nhã cắn một miếng linh quả nhai nhóp nhép, "ngươi đừng có nói Tạ gia với chúng ta a."
Hiện tại nàng trốn còn không kịp, cứ như vậy gặp nhau, không phải là tìm chết sao?
Niệm Vân Âm thấy biểu tình các nàng ngại ngùng, không biết đang bí mật cái gì, "sao vậy?"
Chuyện giữa Nghệ Nhàn cùng Tạ gia một lời cũng khó nói hết, hơn nữa quan hệ với nguyên thân cũng không rõ ràng, nàng cũng không thể kể lại mỗi chuyện từng cái một được, "không có gì, lần trước ta đấu với Tạ Vũ xảy ra chuyện không vui."
Đoan Mộc Nhã làm như không biết, nhìn Miên Hoa Đường ăn linh quả, chỉ một ngụm, cho dù là bao nhiêu trái cây, đến trước mặt Miên Hoa Đường đều chỉ một ngụm là giải quyết hết.
Niệm Vân Âm hồ nghi nhìn hai người các nàng, "cũng được, dù sao ngươi cũng đã có khế ước với nó, nên bồi dưỡng phối hợp ăn ý với nó, còn là giống gì thì cũng không cần biết rõ quá làm gì."
Nghệ Nhàn cũng nghĩ như vậy, huyễn thú do mình ký, cho dù thế nào cũng không thể bỏ lại được.
Trong lòng lại nhớ đến Lam Đồng, Nghệ Nhàn đơn giản nói chuyện chung kết quyết tái với Niệm Vân Âm rồi tiễn nàng đi, "chung kết quyết tái vừa đấu trận đầu, Trình Bang sư huynh suýt thì bị Lam Đồng xé xác, trận đấu kế tiếp sợ là hung hiểm vạn phần."
Đoan Mộc Nhã, "cũng không chắc, lúc đầu ở thú nhân tộc, Tuyết di thiếu chút thì bị Lam Đồng đánh bị thương, ta còn tưởng Trình Bang sư huynh có thể đánh lại nàng, xem ra chỉ sợ cũng có Tử Hàn sư tỷ mới có thể đánh bại nàng."
Nghệ Nhàn vừa giận vừa tức, nhìn cảnh tỷ đấu nguy hiểm hôm nay trong sân, vậy lần trước nàng đấu với Lam Đồng chỉ là trò chơi đùa vui của gia đình, gia súc này đến giờ chưa từng nghĩ tới việc đánh nhau thực sự với nàng, "ta đi xem nàng chết chưa."
Đoan Mộc Nhã cắn linh quả, nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn bóng lưng khí thế, hồ nghi nói, "sao cảm giác như là Nghệ Nhàn đang lo lắng cho người kia a?"
Nhất định là ảo giác!
Nghệ Nhàn ra khỏi đình viện nhớ đến chuyện hôm đó bị Ôn Tầm theo dõi, tuy nói việc này đã được Tử Hàn sư tỷ giải quyết, từ hôm đó Ôn Tầm thề độc xong thì cũng không còn xuất hiện nữa.
Như vậy thì càng phải cẩn thận hơn, Nghệ Nhàn tìm một chỗ không người, nhớ đến huyễn thú quyết, nháy mắt biến thành một con chim sẻ bình thường, cố gắng duy trì cân bằng, bay đến doanh trại của thú nhân. Nào ngờ đến nơi đóng quân, liền có cái miệng hổ mở lớn vọt tới, nhìn cái miệng to như chậu máu của đối phương, Nghệ Nhàn suýt thì chui vào trong.
Nàng vèo một cái hóa thành người hạ xuống đất vững vàng, tay trái vung lên kim sắc du long chạy ra, thú nhân nhào đến hành động chậm chạp, tựa như bị đứng hình, sau đó liền ngao ngao kêu gào lăn lộn trên đất, đụng vào cây thật mạnh.
"Lam Đồng đâu rồi?"
"Ứ ử ử --"
Nghệ Nhàn nhìn theo hướng hắn chỉ chạy tới, còn chưa đến gần đã nghe tiếng Lam Đồng phẫn nộ gầm gừ, còn có tiếng kêu ngao ngao của Tiểu Lam. Đến gần một chút thì nhìn thấy có bốn cái Bỉ Mông cao to đang ôm chặt tứ chi của Lam Đồng không cho nàng đi. Tiểu Lam được thú nhân khác trông nom, không cho đến gần.
"Tình huống cuồng hóa sao còn chưa dứt?"
"Là ngươi a, nhân tộc."
Nghệ Nhàn không thể không ngẩng đầu lên nhìn vị Bỉ Mông này, lúc đánh nhau trên đấu đài là hắn xuất hiện giữ Lam Đồng, nếu không vị phong chủ Minh Vọng Phong kia sẽ động thủ, "tình trạng Lam Đồng như vậy khi nào thì ổn được?"
Bỉ Mông cũng nói thật, "có khi rất nhanh sẽ tỉnh lại, cũng có thể tệ lắm thì tình huống của nàng vẫn cứ điên như vậy. Nếu nàng cứ như vậy thì chỉ có thể bỏ đấu."
Nghệ Nhàn không ngờ cuồng hóa lại khiến thú nhân bị như vậy, quả nhiên dùng sức mạnh thì cũng phải trả giá lớn, nàng ngưng tụ chút quang linh, "vết thương của nàng đa phần đều do ta chữa khỏi, lần này để ta thử xem."
Bỉ Mông tránh ra, còn lại bốn cái Bỉ Mông tựa như ngọn núi không hề nhúc nhích, Nghệ Nhàn đem quang linh ném lên người Lam Đồng, cố gắng khiêu khích, một cái gia hỏa Bỉ Mông có chút chần chờ. Nghệ Nhàn thấy có chút tác dụng, liền ngưng tụ quang linh lần nữa, thăm dò, cho đến khi hấp dẫn lực chú ý của Lam Đồng qua đây.
Bỉ Mông thấy nàng tiến lên trước, liền nhắc nhở, "Lam đang cuồng hóa sẽ không nhận ra ngươi, hơn nữa sẽ công kích ngươi, ngươi chắc chứ?"
Nghệ Nhàn gật đầu, cẩn thận đi về phía trước, quang linh trong tay như ngọn đèn nhỏ ngâm nước phát ra ánh sáng ôn nhu, dụ dỗ Lam Đồng từng bước đi tới, đôi mắt đỏ rực của Lam Đồng không chớp một cái nhìn chằm chằm quang linh trong tay Nghệ Nhàn, sau đó lại nhìn Nghệ Nhàn một chút.
Nghệ Nhàn, "nằm xuống, ta chữa thương cho ngươi."
Lam Đồng đang ngoan ngoãn, thấy Nghệ Nhàn đột nhiên ngồi xuống, liền nóng nảy rống giận một tiếng.
Bỉ Mông, "cẩn thận, nàng sắp công kích."
Nghệ Nhàn thấy vậy định trấn an, tay trái vung lôi tủy không khách khí ném qua. Còn tưởng là cho gia súc này hưởng chút tư vị lôi điện, nào ngờ Lam Đồng cuồng hóa dường như phòng ngự được lôi điện, không chậm chạp liền nhào đến.
Nghệ Nhàn bị đè bẹp, một tay vung quang linh một tay vung lôi linh, "Lam Đồng, đừng trách ta không khách -- khụ khụ, ai cho ngươi liếm, nương ngươi lại liếm loạn."
Lam Đồng đè Nghệ Nhàn ở dưới, vươn lưới liếm tiếp, mặt Nghệ Nhàn đầy nước bọt của gia súc này, nàng thấy đôi mắt đỏ kia, liền ngưng tụ quang linh chữa khỏi thương trên bụng cho nàng trước.
Đại khái được quang linh chữa thương rất thoải mái, Lam Đồng liếm xong thì nằm, đem Nghệ Nhàn nhét vào trong ngực, cái đuôi quấn chặt hông Nghệ Nhàn, tư thế hoàn toàn chiếm hữu, chỉ để cái đầu Nghệ Nhàn thò ra ngoài.
Bỉ Mông thấy Lam Đồng không còn nổi điên nữa, liền cho người giải tán, bế tiểu gia hỏa một mình đi tìm Lam Đồng và Nghệ Nhàn lên, "thú nhân cuồng hóa sẽ làm bị thương ấu tể, chờ Lam khôi phục ý thức, thì để nàng tới tìm ta."
Nghệ Nhàn bị cái đại gia hỏa này đè không thở nổi, nàng khẽ động, Lam Đồng liền dùng sức mạnh hơn đè lại, suýt chút ép gãy xương của nàng, "ngươi thả ta ra, ta là ngươi, không chịu được cái thân to đùng của ngươi đè a, ta sẽ chữa thương cho ngươi, nghe hiểu không?"
Lam Đồng dùng hành động biểu thị -- cuộn càng chặt hơn một chút.
Nghệ Nhàn tức đến suýt méo mũi, không ngừng phóng quang linh chữa thương lớn nhỏ trên người Lam Đồng, Lam Đồng thoải mái nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt nhìn Nghệ Nhàn, mỗi lần Nghệ Nhàn cảm thấy ổn rồi muốn dừng lại, cặp mắt đỏ của Lam Đồng liền liếc qua, ý muốn nói với nàng là -- đừng có ngừng?
Nghệ Nhàn nghĩ đến bộ dạng không sợ lôi tủy vừa rồi của Lam Đồng, bất đắc dĩ thở dài, xem ra trước kia tên này cố ý lấy lòng mình, nghĩ lại càng thêm tức.
Nếu nàng là cá mặn dính nước rồi, chuyện đầu tiên chính là đem người này đánh cho ngớ ngẩn.
Cứ vậy một hồi, Nghệ Nhàn chợt cảm thấy linh lực trong cơ thể đột nhiên tăng nhanh, vừa nhìn, thì tiểu quang cầu trong đan điền im lặng mấy ngày nay đột nhiên điên cuồng vận chuyển, cảm giác thăng cấp lại kéo đến lần nữa, Nghệ Nhàn định kéo dài thêm một chút, không ngờ lại kéo dài đến hôm nay, "nguy rồi."
Sớm không đến, muộn không đến, lại đến ngay lúc này.
Nghệ Nhàn đạp mạnh Lam Đồng một cước, đại sư tử dùng đôi mắt đỏ rực vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng, Nghệ Nhàn lại đạp nàng một cái, "ngươi mau thả ta ra, ta phải thăng cấp."
Lam Đồng đem hai chân Nghệ Nhàn liên tục đạp mình giấu dưới bụng, rồi tiếp tục nhắm mắt lại.Nghệ Nhàn liền triệu hồi tiểu mã, tiểu mã phóng quang linh cho Lam Đồng một cái, khiến nàng sợ hãi đứng dậy. Nghệ Nhàn nghĩ, sớm biết cách này hữu hiệu, vừa rồi dùng gia súc này a, hại nàng bị đè không công lâu như vậy.
Nàng đứng dậy ngay, xoay người muốn tìm chỗ thăng cấp. Nào ngờ, vừa muốn đi, Lam Đồng liền nhào qua, đôi mắt đỏ lóe lên quang mang nguy hiểm.
Nghệ Nhàn định cho nàng một cái lôi tủy nữa, nhưng nghĩ đến Lam Đồng đối với lôi tủy của nàng không có phản ứng, một kích này không phóng được còn khiến đối phương nổi điên, cho nên phóng một cái lồng năng lượng, nháy mắt tách nàng ra khỏi Lam Đồng, "Lam Đồng, ta phải thăng cấp, không thể để người khác quấy rối được, ngươi ở ngoài thay ta hộ pháp a."
Nghệ Nhàn cũng không quan tâm Lam Đồng nghe có hiểu không, nàng không quản được nhiều, hai chân ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại bắt đầu dẫn đạo quang linh rối lạn trong cơ thể.
Lam Đồng thở hồng hộc chạy quanh lồng năng lượng, còn vươn móng vuốt dùng sức cào mấy cái, sau đó lại cào a cào, tiểu mã bên cạnh liên tục gia trì, hai bên tựa như đang cống thượng, một cái ở bên ngoài liều mạng cào, một cái ở bên trong liều mạng gia trì, không ai nhường ai.
Ngoại trừ lần đầu thăng cấp sai, suýt chút thì chết, về sau mỗi lần quang linh căn thăng cấp Nghệ Nhàn luôn cảm thấy vô cùng thoải mái, coi như là thăng cấp thành công. Không ngờ được, khi tiểu quang cầu thứ sáu phân tách gần xong, tiểu kim châu trong đan điền vững chãi như bàn đá, đột nhiên điên cuồng hấp thụ quang linh, toàn bộ linh lực sung mãn đều bị hấp thụ.
Nghệ Nhàn mở mắt ra, đối mặt là ánh mắt lo lắng của Lam Đồng, nhìn đôi mắt nàng màu đỏ đã biến mắt, khôi phục thành màu xanh, Nghệ Nhàn thở phào nhẹ nhõm, "Lam Đồng, ngươi thanh tỉnh rồi sao?"
Lam Đồng khẩn trương hỏi, "ta có làm ngươi bị thương không?"
Nghệ Nhàn lắc đầu, không biết lồng năng lượng vỡ khi nào, nàng không có cảm giác được gì, "ngươi khôi phục lại là tốt rồi, ta phải đi về trước."
Lam Đồng níu tay Nghệ Nhàn lại, "Nghệ Nhàn, ta thắng."
Nghệ Nhàn, "thắng thì thắng, là chuyện tốt, chúc mừng.''
Lam Đồng trầm mặt, "tối hôm qua không phải chúng ta đã nói, nếu ta thắng, ngươi sẽ hôn ta, ngươi muốn đổi ý?"
Nghệ Nhàn rất muốn trợn nàng một cái, "chuyện này từ đầu đến đuôi đều do ngươi một mình --"
Lam Đồng chợt lao đến, không biết có phải do dùng quá sức hay không, gặm một hồi khóe miệng Nghệ Nhàn đau xót, vị máu quen thuộc xộc vào miệng.
Lam Đồng vội lui về sau một bước, cúi đầu nhìn khóe miệng bị rách của Nghệ Nhàn, "bị thương."Nghệ Nhàn đen mặt, thấy nàng còn đưa mặt tới, thuận tay tát lên mặt Lam Đồng một cái, thở phì phò bỏ đi.
Sau khi quay về, Đoan Mộc Nhã còn nghi ngờ hỏi một câu, "Nghệ Nhàn, khóe miệng của ngươi sao bị rách vậy?"
Đúng là chuyện hay không nói chuyện dở nói hoài.
Nghệ Nhàn không nói gì đẩy Đoan Mộc Nhã đi, "ta muốn dành thời gian tu luyện, đừng làm phiền ta."
Đoan Mộc Nhã cúi đầu, "được rồi."
*****
Ngày thứ hai, buổi thi đấu của Nghệ Nhàn được an bài vào buổi chiều, buổi sáng các nàng vẫn như cũ đi xem thi đấu để học tập kinh nghiệm, có trận đấu của Trình Bang cùng Lam Đồng, mọi người dường như không dám xem thường nữa, vừa vào sân liền triệu hoán huyễn thú, phóng đủ loại kỹ năng, đem toàn lực loại đối phương.
"Bảo Đàm thực sự không may rồi, hắn là thủy linh ngự thú sư, kết quả gặp phải thú nhân này hình như là cánh tộc a, từ khi tỷ đấu đến giờ chỉ bị động làm sao đánh đây a?"
"Thủy vực này của hắn đối với thú nhân kia vô dụng, thất bại."
Mưa lôi quang là Nghệ Nhàn học được kinh nghiệm từ hắn và Tử Hàn sư tỷ, thủy vực của Bảo Đàm chiếm nửa đấu đài, khiến đối phương vô tình rơi vào thủy vực, sau đó hắn cứ vậy mà thao túng mọi thứ. Thời gian tỷ đấu càng dài, thủy vực mới có được tác dụng. Đáng tiếc, thú nhân này là cánh tộc, chuyên đấu trên không, khắc chế mọi sát chiêu của Bảo Đàm.
Quả nhiên, Bảo Đàm lợi dụng thủy linh huyễn thú của mình phóng bọt nước ra nhắm về thú nhân đang bay trên không, nhưng hắn quá xem thường tốc độ của thú nhân rồi, thú nhân kia nhanh chóng né được, liền phản kích, lao xuống, ngay lúc Bảo Đàm không kịp phản ứng, liền dùng lợi trảo túm lấy Bảo Đàm, ném hắn ra khỏi đấu đài.
Đoan Mộc Nhã không dám xem nữa, "thật thảm, hai ngày qua danh tiếng thú nhân bay xa a. Tình huống hiện tại, toàn bộ đều là nhân tộc đấu với thú nhân, Nghệ Nhàn, chiều nay ngươi đấu sợ là cũng với thú nhân a."
Nghệ Nhàn đánh nhau với thú nhân ít ra cũng có chút kinh nghiệm, "nước đến thành chặn, ngươi đừng lo cho ta, cho dù là ai, ta sẽ cố gắng ứng phó toàn lực."
Chờ đến chiều, Nghệ Nhàn khi nhìn thấy thú nhân đối diện với mình liền sửng sốt một hồi. Nàng ra vào chỗ đóng quân của thú nhân, rất nhiều thú nhân, nhất là đám sư tộc Lam Đồng nhìn đến quen mắt, còn có cánh tộc và thủy tộc vài lĩnh vực khác nữa, những cái này nàng thấy không ít.
Nữ nhân kia có mái tóc dài tựa như sóng biển đến đuôi, có đôi mắt xanh như Lam Đồng, nàng khẽ cười với Nghệ Nhàn một cái, "nhân tộc, ta biết ngươi, có thể đấu với ngươi một hồi cũng là vinh hạnh của ta."
Nghệ Nhàn vẻ mặt mờ mịt, nàng ở địa bàn thú nhân chưa từng gặp qua nữ nhân này, "bắt đầu đi."
Nữ nhân kia mỉm cười, vung tóc dài lên, liền kéo lấy Nghệ Nhàn, lực công kích không thua gì mộc linh huyễn thú. Nghệ Nhàn đôi khi còn hoài nghi mình đấu với nữ nhân này không phải thú nhân.
Nghĩ thì như vậy nhưng Nghệ Nhàn cũng không thể lưu tình, một cái quang linh cùng lôi tủy đánh chung bùng nổ, mọi người ở đây chỉ cảm thấy quang linh chói mắt, dù sao thì cũng nhớ được Nghệ Nhàn chỉ là một cái ngự thú sư quang linh phụ trợ.
Nữ nhân kia la thảm một tiếng. "ah, tóc của ta."
Nghệ Nhàn không dám thả lỏng, nàng hiểu rõ lực phòng ngự cùng tốc độ của thú nhân, sau đó lại thêm một cái quang linh cùng lôi tủy, "đã là thú nhân, thì cho ta xem thú hình của ngươi một chút đi."
Nữ nhân bị Nghệ Nhàn liên tục đánh hai lần, đuôi tóc bị lôi tủy đánh cháy, nàng không dám dùng cách này để công kích Nghệ Nhàn nữa, rất nhanh biến thú hình.
Nghệ Nhàn đã thấy qua nhiều cái mang nước trong sân, buổi sáng còn nói đến thủy vực của Bảo Đàm, buổi chiều lại gặp ngay một cái hải tộc, nàng vội lui lại, chỉ thấy cái đuôi màu xanh to dài của nữ nhân kia nhanh chóng quét tới, Nghệ Nhàn không tránh kịp, suýt chút bị cái đuôi của mỹ nhân ngư đánh bay ra khỏi đấu đài, "Ngân Bảo đại nhân."
Ngân Bảo đại nhân liền lắc mình, trùy tam giác liên tục đánh vào đuôi mỹ nhân ngư.
Nghệ Nhàn khí huyết sôi trào, nhịn không được sờ ngực, đau muốn chết a, "lại là một cái mỹ nhân ngư."
Cũng khó tránh, khi nàng ở thú nhân tộc, ngoại trừ xà tộc ra thì cũng không thấy thêm được cái đại mỹ nhân nào, tựa như trước mặt da mềm mịn, vóc người nuột nà, hai cái gò bồng của nữ nhân nàng cũng có, hèn chi không giống thú nhân ở trên đất bằng, mấy cái thú nhân kia đều da dày thịt béo, ngoại trừ gia súc Lam Đồng miễn cưỡng có thể coi là mỹ nhân ngoại quốc a!
Nghệ Nhàn vừa rồi không phát hiện ra khi nàng bay lên Miên Hoa Đường trong túi cũng rớt xuống, không biết nó đã chạy đi đâu rồi, "lại nào."
Có Ngân Bảo đại nhân ở bên cạnh đánh mỹ nhân như, Nghệ Nhàn cũng công kích cái thân cá của mỹ nhân ngư, lôi điện đánh xuống khiến đối phương đau đến lăn lộn trên đất, bất quá thú nhân này năng lực chống đỡ có thể sánh ngang với Lam Đồng, chỉ chốc lát nàng triệu hoán đến vô số bọt nước, toàn bộ phóng về phía Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn cảm thấy cái này cũng khó đánh, thú nhân có thể phòng ngự và dự đoán, thì nhân tộc cũng có thủy linh ngự thú sư sử dụng được nước, "nàng không phải là một cái thủy linh huyễn thú đó chứ?"
Ngân Bảo đại nhân chi chi giải thích, "là hải tộc, trên người có vị nước biển."
Nghệ Nhàn không thể ngửi được, nàng chỉ cảm thấy kỳ quái thú nhân hải tộc sao có thể điều khiển được nước, nhìn Ngân Bảo đại nhân dùng từng hàng thổ khiên dày, chặn lại thay nàng, "chúng ta thử lồng năng lượng xem."
Ngân Bảo đại nhân nhanh như tia chớp chạy tới chạy lui, Nghệ Nhàn nhân lúc này dùng ngũ tiết châm đánh nữ nhân kia, lồng năng lượng đem mỹ nhân ngư bọc lại, Nghệ Nhàn thấy vậy liền ném nữ nhân kia ra khỏi đấu đài.
Kết quả lồng năng lượng bay lên không trung, nữ nhân kia chợt dùng cái đuôi đánh cho nát vụn.
Nghệ Nhàn, "..."
Nàng chỉ có một suy nghĩ trong đầu, lần này thú thú nhân tộc sợ là chỉ đem cao thủ đến.