Chương 61: Đánh thức
Bị phát hiện, Nghệ Nhàn đành phải đứng dậy tự nhiên, tay không nhịn được vỗ nhẹ vật nhỏ trong ngực cuộn thành một đoàn, tiểu gia hỏa này luôn hướng về mẫu thân thú nhân của nàng, không phải cáo trạng thì là chỉ điểm, đúng thực là một cái tiểu phản bội.
Nghệ Nhàn cố nhịn với mấy chục cái ánh mắt thú nhân nhìn nàng cảnh giác, hắng giọng một cái, định mượn cớ qua loa một chút.
"Các ngươi tiếp tục đi."
Lam Đồng quăng gậy tre cho một thú nhân rồi đi đến, một thân quần áo may khiến nàng càng thêm tinh thần, đâu tóc bù xù cũng đã được chải chuốt cột cao lên, ngoài trừ dáng vẻ thú nhân cao to ra, thì cũng có vài phần giống như nhân tộc, tư thế nhìn cũng hiên ngang, "không ăn sao?"
Lời này sao nghe như nàng bị gia súc này nuôi a, nhưng mà đãi Tử Hàn sư tỷ đa phần thịt huyễn thú đều mang từ chỗ Lam Đồng đi, vừa bắt đầu là tiện tay, sau đó Nghệ Nhàn phát hiện thịt thú ngon cũng cần phải có thiên phú, mỗi lần nàng đi săn đều chỉ bắt được mấy con nhỏ, hình thể giống Tiểu Lam. Chỉ cần chúng nó đưa ra bộ dạng đáng thương, hoặc dùng đôi mắt cầu nàng tha cho.... thì nàng đều thả đi, "mỗi ngày ngươi ở đâu huấn luyện?"
Lam Đồng gật đầu, liếc nhìn tiểu gia hỏa vùi trong ngực Nghệ Nhàn bán manh, túm gáy nàng lên tùy ý ném nàng xuống đất một cái, "đừng cưng chiều nàng quá, ta phải dẫn nàng đi săn."
Nếu là trước đây, Nghệ Nhàn sẽ cảm thấy gia súc này điên rồi, nhưng trải qua chuyện đám người Minh Vọng Phong kia, Nghệ Nhàn liền tán thành, "ngươi phải chờ nàng chạy hoàn chỉnh đã."
Lam Đồng có ý riêng, "đến khi đó tự nhiên sẽ chạy nhanh thôi."
Nghệ Nhàn chủ yếu muốn xem Lam Đồng đang bận cái gì thôi, thì ra cũng vì chuyện chung kết quyết tái. Thú nhân am hiểu cận chiến, đa phần ngự thú sư lại biết tấn công từ xa, thỉnh thoảng lại kết hợp xa gần, không biết đám thú nhân này sẽ ứng chiến như thế nào, Nghệ Nhàn định nhắc nhở, nhưng nghĩ lại, nàng là nhân tộc, còn là đệ tử Thanh Sơn Tông, đúng là không thích hợp, "ta đi đây."
Lam Đồng vội níu tay nàng lại, Nghệ Nhàn nghi hoặc nhìn nàng, "còn việc gì?"
Lam Đồng nghẹn hồi lâu mới nói, "nếu không ngươi đến khiêu chiến với ta? không đúng, Nghệ Nhàn, ta khiêu chiến với ngươi."
Nghệ Nhàn, "..."
Hai người tìm một chỗ đất trống, tiểu gia hỏa vui vẻ reo hò, còn các thú nhân khác vừa nghe Lam Đồng đấu với Nghệ Nhàn, thì từng cái ngồi cạnh tiểu gia hỏa.
Nghệ Nhàn đã có ý muốn động thủ đánh Lam Đồng từ lâu, trước kia ở thú nhân tộc bị áp chế không thể phản kháng lại được. Hiện tại cũng đã có cơ hội, không chút khách khí triệu hồi tiểu mã, phóng quanh linh về phía Lam Đồng.
Bất quá Lam Đồng hình như thông minh hơn, lần trước ăn một lần không phải là không biết, lần này nhắm hai mắt lại từ từ, nhào đến phía nàng. Bất quá, nếu so tốc độ thì tốc độ Ngân Bảo đại nhân ngược lại có thể miễn theo kịp nàng.
"Di."
Lam Đồng nhìn một lớp tơ nhện quấn lên cổ nàng thật vi diệu, đầu tơ còn lại quấn quanh Ngân Bảo đại nhân, một hồi vọt bên trái một hồi vọt bên phải, tựa như đang trói hai tay Lam Đồng.
Nghệ Nhàn liền nhân lúc nàng sững sờ, ném ra một đạo lôi tủy, lôi tủy như kim long bơi lội, một đầu đâm tới, Lam Đồng cơ trí dùng tơ nhện trên cổ tay chặn lại. Vừa chạm vào tơ nhện đứt ra, Ngân Bảo đại nhân bị lôi đi, tiểu thân xoay tròn trên không trung, đầu óc choáng váng, suýt đâm vào cây. Lôi tủy đánh trúng ngực Lam Đồng, húc gia súc bay ra cách xa hơn một mét.
Lam Đồng nằm im trên đất không nhúc nhích, Nghệ Nhàn nàng không động tĩnh, vội chạy đến xem, thì thấy hai mắt Lam Đồng nhắm nghiền, trước ngực y phục cháy đen, nàng hồ nghi, nghĩ thầm không lẽ nàng ra tay nặng quá? nhưng nghĩ lại thú nhân mặc dù tên nào cũng da dày thịt béo, nhưng cũng chỉ là thân máu thịt, cũng không hơn nhân tộc bao nhiêu.
Nàng thử dùng quang linh chữa thử, kết quả cổ tay bị túm lại, trời đất xoay chuyển, cả người bị đặt dưới thân. Vừa thấy dáng vẻ người này đắc ý, Nghệ Nhàn có tức cũng đánh không được.
Nghệ Nhàn thục gối vào bụng nàng, kết quả một kích này như đánh vào tảng đá, đối phương không đau, chính nàng lại đau muốn chết. Lam Đồng dùng hai tay đè cứng hai tay nàng không lật được, vẻ mặt đắc ý, "vừa rồi ngươi phóng cái gì? không giống quang linh của ngươi, giống như lôi linh."
Bị lôi linh đánh vài lần, đã phân biệt được, xem ra gia súc này không hề ngu.
Vừa rồi gia súc này còn nằm giả chết, hiện tại sinh long hoạt hổ, Nghệ Nhàn tức chính mình dễ bị đối phương lừa, nàng tàn nhân đánh Lam Đồng hai cái, "đứng dậy, nếu so đấu thì quang minh chính đại, ngươi làm vậy có khác gì đám lưu manh ngoài kia chứ?"
Vẻ mặt Lam Đồng có chút đau khổ ngồi trên người nàng, "nhưng mà ngươi thua."
Nghệ Nhàn thở một hơi, suýt thì bị tức nghẹn mà chết, dưới cơn nóng giận, nàng bắt đầu súc quang linh cùng lôi linh từ hai tay, Lam Đồng còn chơi xấu nằm trên ngực nàng, Nghệ Nhàn nhìn lôi linh cùng quang linh hòa lại trên không, sau đó tán ra, hoa tuyết liền bay xuống, Nghệ Nhàn cảnh cáo lần nữa, "nếu ngươi không đứng dậy, thì tự nhận hậu quả đi."
Tiểu gia hỏa từ đằng xa nhìn thấy những điểm sáng kia, liền ngao ngao muốn vọt lại đây, thì bị thú nhân bên cạnh cản lại, đành không cam lòng hừ hừ.
Những điểm sáng kia vừa rơi xuống trên người Lam Đồng, cả người nàng chấn động, sau đó thật nhanh hóa thú hình, đem Nghệ Nhàn hộ dưới thân, vì đau đớn khó nhịn, bốn trảo kiên nhẫn cào ra hố.
Nghệ Nhàn thấy nàng thở hồng hộc, phun khí ra ngoài còn kèm theo nhiệt khí, phía sau mưa quang lôi khiến lông nàng dựng đứng lên, nhìn như con nhím, vốn là bộ lông sáng bóng, hiện tại đã cháy đen rồi.
Nghệ Nhàn trừng nàng, "còn không mau tránh ra, ngươi có bị ngốc không --"
Lam Đồng thè cái lưỡi bự ra, nhẹ nhàng spa mặt nàng một cái. Nghệ Nhàn cũng cảm giác được miệng đối phương phát nhiệt cao, còn có mùi nước bọt của gia súc này không ngừng dính lên, hận không thể phóng cho Lam Đồng thêm một cái kỹ năng nữa, tốt nhất nên cho nàng nếm mùi cảm giác bị lôi đánh.
Không biết qua bao lâu, Lam Đồng lắc lư một cái, thú hình khổng lồ rời khỏi người nàng, chậm rì rì đi qua một bên. Nghệ Nhàn nghe bên tai có âm thanh bụp một cái, đại gia hỏa bên cạnh tứ chi mềm nhũn bịch một cái nằm trên đất, động tĩnh lớn khiến đất bụi tung bay, rơi lên mặt lên cổ Nghệ Nhàn, cộng thêm spa nước miếng vừa rồi của Lam Đồng, thật đúng là...
"Ngao ngao."
"Ngao ngao."
Nghệ Nhàn nghe tiếng tiểu gia hỏa kêu đến vui vẻ, nhảy lên một cái, chỉ thấy không biết từ khi nào tiểu gia hỏa chạy đến đây, cũng ngã bên cạnh Lam Đồng, hai chân trước co lại vẻ mặt tội nghiệp nhìn nàng, trong miệng kêu hừ hừ.
"Ai kêu ngươi đụng vào? bị tê rồi a!"
"Ngao ngao."
Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng hộc hộc thở ra khói trắng, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thỉnh thoảng nhìn nàng, Nghệ Nhàn tức giận nói, "ngươi nghĩ ta là người trước kia có thể muốn làm gì thì làm? lần này là dạy dỗ ngươi, lần sau còn dám đùa giỡn lưu manh với ta, ta sẽ cho ngươi biết vì sao hoa lại đỏ."
Nháy mắt Lam Đồng biến thành hình người, nỗ lực trở mình trong trạng thái nằm, tò mò hỏi, "vì sao hoa lại đỏ?"
Nghệ Nhàn vốn định cảnh cáo nàng, thấy mặt gia súc đen xì, cái đầu màu vàng bị lôi đánh tóc cũng quắn theo, nhịn không được liền nở nụ cười, thấy tiếu ý trong khóe mắt đối phương, liền thu liễm vài phần, kiên cường nói, "ngươi cứ thử một chút thì biết."
Nghệ Nhàn thấy tiểu gia hỏa bị lôi đánh toàn thân vô lực, không thể làm gì khác đành phải dùng quang linh chữa trị, xoa cái đầu nhỏ của nàng, dặn dò "sau này thấy lôi linh thì mau tránh đi, không phải, sau này nếu thấy mấy thứ có lôi linh đều phải tránh, không được ngu ngốc xông tới, biết chưa?"
Tiểu gia hỏa ngao ngao liếm liếm móng vuốt.
Bên cạnh cũng có bàn tay đưa đến chỗ nàng, "ta cũng muốn."
Nghệ Nhàn nhìn khuôn mặt đen xì, vừa buồn cười vừa tức giận, "ngươi muốn cái gì?"
Lam Đồng liếc tiểu gia hỏa, liền biến thú hình, vung đuôi một cái, bắt chước đôi mắt tiểu gia hỏa nhìn nàng. Nghệ Nhàn nghĩ thầm người này không biết từ khi nào học những thủ đoạn vô sỉ này, còn biết cách lợi dụng bắt chước tiểu gia hỏa khiến nàng mềm lòng, đúng là không bình thường.
Nghĩ đến khi nãy, không biết là ai sống chết không chịu biến thú hình, hiện tại thì mất hết mặt mũi rồi a.
Tiểu gia hỏa thấy Lam Đồng biến thú hình bộ dạng vui vẻ cọ vào, chen a chen, chui vào bụng Lam Đồng.
Nghệ Nhàn nghiêm mặt không vui kiểm tra bên dưới cho nàng, phát hiện thương trên người không ít, ngoại trừ bị lôi đánh bị thương, còn có nhiều vết cào lớn nhỏ, không biết là do mỗi ngày luyện đấu hay là do săn thú bị thương.
Điểm này, đúng là 10 phần như nàng nghĩ.
Nghệ Nhàn cố nén khó chịu lại dùng quang linh chữa cho nàng, liền thấy nàng gầm lên, quay đầu nhìn lại, cả đám thú nhân kia đều biến thú hình, nhìn Nghệ Nhàn nhao nhao vẫy đuôi bán manh đủ kiểu.
Nghệ Nhàn, "..."
Lam Đồng giận không nhịn được, liền bò người dậy gầm bọn hắn một tiếng, mấy thú nhân kia sợ đến bỏ chạy vèo vèo khắp nơi, tựa như phía sau có thiên địch đuổi theo.
Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng chạy như bây, tựa như con sói vô tình chạy vào chuồng dê, làm gì còn dáng vẻ bị đánh mất sức như hồi nãy!!
Nghệ Nhàn đột nhiên đứng dậy, ôm lấy tiểu gia hỏa đang lăn một bên, chán nản "đi."
*****
Ngày hôm đó trời mưa như thác đổ, thỉnh thoảng có sấm chớp qua ở phía chân trời, nước mưa hạ xuống không ngừng cọ rửa khối băng trước mắt nàng, Nghệ Nhàn nhìn hồi lâu phát hiện nó không thay đổi.
"Tại sao lại như vậy?"
Khi nào còn chưa phá giải được băng vực của Tử Hàn sư tỷ, thì nàng cũng không thể tiếp cận được với đối phương, cho dù dùng bao nhiêu kỹ nàng, bao nhiêu linh lực thì trong mắt vị đại sư tỷ này tựa như là đang thêu hoa, tất cả đều vô ích.
Nghệ Nhàn tự giễu một phen, ngẩng đầu lên nhìn trời một chút, thấy lôi điện cùng mua xả xuống, cái lớn cái nhỏ, nàng si ngốc nhìn chằm chằm mưa rơi, mắt bị nước mưa làm đau, nhưng trong đầu lại nảy ra ý tưởng to gan.
Nàng triệu hồi tiểu mã ra, tiểu mã vỗ cách, ở trong mưa ném ra quang linh thanh tẩy liên tục, Nghệ Nhàn liên tục thử nhiều lần, đem lôi linh của mình cùng quang linh của tiểu mã ngưng tụ lại thành một lôi linh cầu cực lớn, quang mang màu trắng bên trong còn có một con rắn kim sắc đang bơi.
Nghệ Nhàn đâm thủng nó, vố số điểm quang bay lơ lửng giữa không trung, từng chút chìm xuống mảnh băng trước mắt nàng, rất nhanh không còn tăm hơi. Nghệ Nhàn không tin, nhìn hạt mưa biến rồi nhìn chằm chằm khối băng. Đoán chừng qua một nén nhang, băng trùy bên dưới lớp băng đang bơi tựa như bị người đè lại nên dừng di chuyển, sau đó đùng một cái toàn bộ biến mất.
Nghệ Nhàn nhìn thấy rất rõ ràng, trước khi băng trùy biến mất có quang kim sắc hiện lên, khá nhỏ, quả thực nhỏ đến không thể nhận thấy sự tồn tại. Nàng có chút kích động, cách này mặc dù ngốc, nhưng so với mấy ngày trước, cách này lại có thể dùng được một chút.
Nghệ Nhàn móc Ngân Bảo đại nhân trong túi ra, dặn hai điều, "chỗ an toàn nhất hẳn là cái cây bên cạnh Tử Hàn sư tỷ, nếu thấy ta bị lôi đánh thì đừng đụng vào ta."
Ngân Bảo đại nhân liền chạy đến chỗ cái cây có Tử Hàn sư tỷ đào một cái động bên cây, cái động đúng là được nó đào đến an toàn, đương nhiên lối đi này cũng chỉ có mình nó mới chui vào được.
Nghệ Nhàn tay trái phóng lôi linh, dẫn dụ lôi quang đang lóe ở chân trời, "chờ khi lôi điện phóng xuống, ngươi phóng quang linh, tiểu mã, nhờ ngươi."
Con ngươi tiểu mã trong suốt nhìn chằm chằm lôi điện ở chân trời, thỉnh thoảng lại có thiểm điện xoẹt qua khi vỗ cánh.
Nghệ Nhàn liền tĩnh tâm, lôi điện đánh xuống nàng cũng cảm nhận được, đại khái cũng giống như khi thức tỉnh lôi linh căn, nghĩ vậy thì đạo lôi thứ nhất từ chân trời không báo trước phóng xuống.
Nghệ Nhàn nhanh chóng mở mắt, tiểu mã phóng quang linh làm gián đoạn lôi phóng xuống rồi vội vàng tránh đi, Nghệ Nhàn cầm lôi linh cùng một tay tụ quang linh đập vào nhau, mạo hiểm xém chút thì nổ, cố gắng dùng sức ngưng tụ ra quang lôi vũ trong một khoảng thời gian, những điểm sáng trôi nổi trên không va vào lớp băng khiến lớp băng nổ tung tạo ra một cái cửa, băng trùy bên dưới lớp băng còn chưa kịp phóng lên, thì đã bị lôi tủy đánh hạ.
Nghệ Nhàn thấy ý tượng điên cuồng này của mình thu được thành tựu không nhỏ, lại hăng hái dẫn thêm vài đạo thiên lôi, đem lớp băng ở chỗ này hơn mười ngày nổ cũng được bảy tám phần.
Trong lúc nàng hưng phấn, trong cơ thể đột nhiên truyền đến một cơn đau xé tim gan, nhìn bằng mắt thường, thì thấy ở đan điền 4 viên tiểu quang cầu lại đánh nhau với 2 viên tiểu lôi cầu. Lôi linh nồng nặc tự nhiên truyền đến vùng đan điền, kích phát viên tiểu lôi linh cầu này. Tựa như tiểu bằng hữu được ưu ái, đột nhiên được thêm một vị khác tới hậu thuẫn, nên thời khắc tốt nhất để tác uy tác phúc tới rồi.
Nghệ Nhàn chịu đựng hai cổ linh lực trong người cào xé, không khỏi cười khổ suy nghĩ, nếu mỗi lần tu luyện lôi linh phải chịu như vậy, đúng là sống không bằng chết. Cảm giác huyết quản xương cốt từng khúc bị nứt ra nhưng lại không nhìn thấy được, từng cái từng cái tiếp nối, đau đến chết đi sống lại nàng cũng không biết sau này rồi có thành thói quen luôn không?
Khi Nghệ Nhàn biến thành một người máu, Tử Hàn nằm trên võng đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt trong suốt phức tạp nhìn về phía Nghệ Nhàn khó nói, nhất là khi nhìn thấy băng vực của mình bị Nghệ Nhàn phá hủy cũng khá là thảm, nàng nhảy xuống, đi vài bước đến trước mặt Nghệ Nhàn, từ trên nhìn xuống cái người đang chịu dằn vặt kia lại không nói tiếng nào.
Ngân Bảo đại nhân trốn bên gốc cây cùng thò đầu ra, chỉ thấy Tử Hàn đang đưa lưng về phía này, nó gãi đầu một cái, đi đến trước một bước, thì thấy người kia chợt nghiêng đầu, đôi mắt híp lại, vô cùng nguy hiểm nhìn chằm chằm nó.
Ngân Bảo đại nhân sợ hãi vèo một cái chui vào trong động, chờ khi nó thò đầu ra lại, thì còn lại Nghệ Nhàn đang một mình chịu dày vò bị mưa xối, không còn tung tích vị đại sư tỷ kia nữa.
Qua một ngày, Nghệ Nhàn lại lần nữa tìm được đường sống từ chỗ chết quay về, trải qua một lần sống không bằng chết, đã từng trải qua nhưng thân thể vẫn rất là đau, đến cả suy nghĩ cũng như vậy.
"Ah, Tử Hàn sư tỷ đâu?"
"Không biết."
Ngân Bảo đại nhân đau đầu, đem mọi chuyện tối qua nói cho Nghệ Nhàn nghe. Ngoại trừ Tử Hàn sư tỷ bỏ đi, thì cả ngọn núi cũng đã trở lại bình thường, lớp băng cũng không biết khi nào biến mất, có lẽ là khi Tử Hàn sư tỷ vừa rời đi.
Nghệ Nhàn còn có chút buồn phiền, nàng vừa nghĩ đến cách phá giải băng vực, còn có viên tiểu lôi linh trong người mình không có ý chí cố gắng, trong lúc quan trọng lại như con thiêu thân, nếu không.... mượn trận lôi tối qua, nhất định là có thể phá được băng vực của Tử Hàn sư tỷ.
"Quên đi, là cơ duyên của người thôi."
Nghệ Nhàn đem võng treo trên cây cất vào túi giới tử, vừa xuống núi thì thấy có hai vị sư huynh mặc y phục Vân Miểu Phong.
"Xuống đây là Nghệ Nhàn sư muội Vân Đan Phong?"
"Phải, hai vị sư huynh là...?"
Cũng khó trách được, từ khi Nghệ Nhàn vào Thanh Sơn Tông, ngoại trừ khi tỷ đấu với người ngoài, thì cả Thanh Sơn Tông những người nàng biết được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu không có Đoan Mộc Nhã hay đi nhiều chuyện, thì sợ là cái gì cũng mù không biết gì hết.
Hai người nhìn nhau, "đại sư tỷ từ sáng kêu chúng ta đến đây chờ, kho sư muội xuống núi thì đi theo chúng ta."
Nghệ Nhàn hồ nghi nhìn bọn hắn, trước kia có đám người Ôn Tầm gây sự, cũng khó trách nàng không nghĩ nhiều, Nghệ Nhàn luôn cảm thấy cá vị sư huynh sư tỷ ở Thanh Sơn Tông cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi, "các ngươi nói là Tử Hàn đại sư tỷ?"
Hai người cùng nhau gật đầu, "đúng vậy."
Nghệ Nhàn nghĩ thầm, xem ra không phải là giả rồi, giả thành thật thì không thể được. Nếu là thật thì sẽ bỏ lỡ cơ duyên, nếu là giả thì mọi chuyện sẽ xấu đi, nàng liền lập tức rút lui, "được rồi, ta đi cùng các ngươi."
Hai người dẫn đường đều là đi đường chính, trên đường cũng không hỏi han cái gì, cả hành trình cũng không có gì mờ ám. Khi tiến vào Vân Miểu Phong, lòng cảnh giác của Nghệ Nhàn cũng hạ xuống, bọn họ đem nàng đến tiểu viện hẻo lánh ở ngoài, "đại sư tỷ, người đã mang tới cho ngươi."
"Ừ, cho nàng vào đi, các ngươi có thể đi rồi."
"Dạ."
Nghệ Nhàn mở cửa ra, phát hiện cả đình viện so với chỗ nàng cùng Đoan Mộc Nhã ở còn đơn sơ hơn, cả viện đều vắng vẻ, không có gì cả, ngoại trừ một người nằm ngủ trên hai cái cây, đầu để cây bên kia hai chân để cây bên này.
Loại tư thế ngốc nghếch này cũng là lần đầu tiên Nghệ Nhàn nhìn thấy, nàng chỉ thấy tò mò không biết ngủ như vậy có đau lưng không? còn chưa nói bị căng cơ a.
"Đại sư tỷ."
"Nói là tặng võng cho ta, sao xoay người đã cất đi rồi, hành vi lật lọng là không chơi được nha."
Nghệ Nhàn kinh ngạc, mở miệng nhưng lại không thể nói gì giải thích được, cũng biết rõ có nói lỹ lẽ với vị đại sư tỷ này thì cũng bằng không, vội vàng lấy võng trong túi giới tử ra ngoan ngoãn dâng lên.
Tử Hàn chỉ muốn ngủ cho thoải mái, cả người mới dễ nói chuyện, "dù ngươi không đánh trúng ta, cũng coi như phá được băng vực của ta, chỉ với cách ngươi dùng trò chơi mượn lực đả lực chơi cũng rất tốt."
Nghệ Nhàn có chút sửng sờ, từ lúc nàng thấy Tử Hàn sử tỷ rời đi, thấy đối phương không có kiên nhẫn ở lại lâu hơn, liền tự động nhận định vị sư tỷ Tử Hàn này không muốn gặp nàng, không ngờ rằng....
"Phải rồi, ta thoải mái ở trong băng vực của sư tỷ, làm cái gì sư tỷ cũng biết rõ a."
"Đại chiêu không có, bất quá ta có thể cho ngươi một món công pháp, tự mình chọn đi."
Nàng thuận tay tung một cái, đem một đống công pháp trong túi giới tử phóng về phía Nghệ Nhàn, nếu nàng không tránh kịp, sợ là lúc này đã bị chôn dưới đống công pháp.
Nàng có chút do dự, rồi không nhúc nhích "đại sư tỷ, ta không cần đại chiêu hay là công pháp gì, ta chỉ muốn phá giải băng vực của ngươi, rồi sáng tạo lĩnh vực chỉ thuộc riêng về ta."
Tử Hàn không kiên nhẫn nói, "chọn."
Nghệ Nhàn bị nàng gầm một tiếng có chút kinh hách, do dự hồi lâu, dường như đang giận dỗi chọn đại một cái công pháp, "vậy đa tạ đại sư tỷ."
Nói xong, liền xoay người rời đi, không dừng lại.
Tử Hàn híp mắt nhìn nàng một cái, vội vàng nói "mới vừa khen ngươi có chút thông minh, nhưng bây giờ thì đần như heo. Ngươi mượn lực đánh lực chung quy không phải là bản lĩnh thực sự, ngươi thiếu sót không phải là đại chiêu hay công pháp. Ngươi đừng tưởng mình đánh bậy đánh bạ vào được trận chung kết quyết tài thì cho rằng mình giỏi. Chỉ với một chút thông minh, ngươi muốn vào Thanh Sơn Tông cũng không thể đi xa được."
Buổi nói chuyện này của Tử Hàn như đánh một gậy vào mặt Nghệ Nhàn, con đường đấu loại còn tiếp tục, nói cực khổ thì cực khổ, nói đến cũng có may mắn. Nàng chỉ là một người hầu thiên cấp tứ giai quang linh ngự thú sư, đến cả đệ tử chính thức của Thanh Sơn Tông cũng không phải, lại còn loại không ít người.
Lẽ nào may mắn thì không thể đắc chí một chút sao?
Nghệ Nhàn đột nhiên cảm thấy thời gian mình ở Thanh Sơn Tông sống quá an nhàn, thiếu chút liền quên chuyện chém giết ở thú nhân tộc, tâm tình cũng thay đổi theo, "là ta ngu dốt, xin đại sư tỷ chỉ điểm."
Tử Hàn hừ một tiếng, "bản lĩnh nhỏ, tính khí lại lớn hơn ta một chút. Linh căn thứ hai của ngươi còn thiếu một con huyễn thú, nhân lúc chung kết quyết tái còn chưa đến, đi đi, rèn luyện một phen thu hoạch được không ít."
Phản ứng đầu tiên của Nghệ Nhàn là nàng nhất định không kịp tham gia chung kết quyết tái, vì còn một tháng nữa là sẽ bắt đầu rồi, "đại sư tỷ, đến lúc này rồi, ta sợ là cản không được chung kết quyết tái lần này."
Tử Hàn cười như không cười nhìn nàng, "người khác sợ là nhất định không kịp, nhưng mà tốc độ của ngươi không thể so với người bình thường."
Trong lòng Nghệ Nhàn cả kinh, nàng khi nào dùng qua thuấn di trước mặt vị đại sư tỷ này a? không thể nào, từ lần trước nàng lợi dụng thân phận thích khách đánh lén mấy người ở Minh Vọng Phong sau, thì nàng cũng ít dùng đến kỹ năng thuấn di này, cũng sợ khi tỷ đấu lại vô tình dùng đến.
"Đại sư tỷ, ta nên đi đâu?"
"Huyễn thú cốc là nơi huyễn thú tề tụ, có đi hay không đều do ý ngươi."
Tử Hàn nói xong thì đuổi Nghệ Nhàn đi.
Nghệ Nhàn cầm công pháp trong tay, trong đầu đều là những lời Tử Hàn nói với nàng. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Nghệ Nhàn liền sinh ra một ý nghĩ, nếu nàng cứ tiếp tục đi tiếp về phía trước, sợ là một chân bước vào hố sâu ngã xuống không bò dậy được.
Huyễn thú cốc này, nàng nhất định phải đi!