Chương 59: Giáo huấn
"Tử Hàn đại sư tỷ không biết đang ngủ ở đâu rồi, chúng ta cũng không tìm ra được. Nếu ngươi có chuyện quan trọng, thì chờ đại sư tỷ về rồi hãy nói."
"Khi nào nàng quay về?"
"5 ngày, 10 ngày, hoặc một tháng? có lần chừng nửa năm nàng mới về, bất quá khi chung kết quyết tái bắt đầu nhất định sẽ có mặt."
"Các ngươi có biết nàng thường đi đâu ngủ không?"
"Trước đây thường ở tầng ba tàng thư các, quanh cấm địa, thỉnh thoảng lại leo đến đỉnh nằm trong góc nhà. Thực sự, chúng ta cũng không biết đại sư tỷ ở chỗ nào, nàng thường xuyên đổi chỗ mới."
"..."
Nghệ Nhàn cuối cùng cũng biết vì sao Tử Hàn có danh ở ngoài, kẻ tham ăn thường sẽ đi khắp thiên hạ ăn đủ loại mỹ vị, nàng thấy vị đại sư tỷ này có thể đổi tên thành -- ngủ khắp thiên hạ rồi a.
Vị sư tỷ thấy vẻ mặt Nghệ Nhàn buồn rầu, "nếu không ngươi đem đồ giao cho ta, chờ đại sư tỷ về, ta sẽ đưa cho nàng?"
Nghệ Nhàn khoát tay, vòng này tự tay đưa là tốt nhất, đem qua tay rồi thì sẽ mất ý nghĩa, "cám ơn ý tốt của sư tỷ, ta muốn tự mình giao cho nàng."
Nói đến tìm người, thú nhân tộc chính là tốt nhất, cái mũi nhạy bén đến mức Đoan Mộc Nhã từ nữ đổi thành nam cũng có thể nhìn ra, nếu có thể ngửi được mùi Tử Hàn, vậy thì có thể tìm được người rồi. Nhưng mà thực chất nàng lại chẳng có gì cả, "vậy làm sao tìm được?"
Ngân Bảo đại nhân xung phong nhận việc nói, "ta có thể nhờ các tiểu đệ cùng đi tìm."
Nói đến 'các tiểu đệ' của Ngân Bảo đại nhân, Nghệ Nhàn đúng là được mở mang tầm mắt. Khi còn ở thú nhân tộc, Ngân Bảo đại nhân dựa vào chính mình có năng lực khác với bình thường, có thể hiệu lệnh một nhóm nhỏ các chuột tiểu đệ. Chờ đến nhân tộc, Ngân Bảo đại nhân bị đám chuột đuổi đánh khắp nơi, nhiều lần buồn bã. Lần này, chỉ là nàng cùng Đoan Mộc Nhã thuận miệng nói đùa, nhưng lại thực sự đi tìm các tiểu đệ, nhưng các tiểu đệ này không giống các tiểu đệ trước.
Ngày thường giúp Đoan Mộc Nhã trồng linh dược trong viện là hai cái huyễn thú chuột tiểu đệ thổ linh cấp thấp, có người nói Ngân Bảo đại nhân đánh một trận cùng với chuột linh thổ vương dưới lòng đất Thanh Sơn Tông, thắng mới khiến các chuột tiểu đệ này tâm phục khẩu phục, sau đó thay thế chuột vương thổ linh, trở thành tân vương.
Thỉnh thoảng Nghệ Nhàn nhìn thấy Ngân Bảo đại nhân quay về lại bị thương một thân, hoàn toàn không biết nó lén tạo công tích vĩ đại như vậy, nếu không phải thỉnh thoảng nhìn thấy một nhóm chuột tiểu đệ manh manh chạy ra chạy vào phòng Đoan Mộc Nhã, giúp Đoan Mộc Nhã làm chút việc vặt, nàng sợ là cũng không biết việc này.
Nghệ Nhàn suy nghĩ một chút, "nói với tụi nó phát hiện rồi thì đừng tới gần, cẩn thận một chút."Ngân Bảo đại nhân liền chạy vào động gọi các tiểu đệ, huyễn thú cấp thấp chưa khai trí, chỉ làm theo bản năng. Nói đến thì người Thanh Sơn Tông luôn khinh thường mấy thứ đồ chơi nhỏ này, giết cũng lãng phí sức lực, chỉ đơn giản như giết chết một con kiến, không giết ngược lại để mặc nó sinh tồn, lúc này mới tiện nghi Ngân Bảo đại nhân.
Nghệ Nhàn cũng không dám khinh thường vì bọn chúng nhỏ, đúng vậy, trên đường đến Thanh Sơn Tông, các nàng gặp phải kiến lửa một đàn chạy đến, vô thanh vô tức tiêu diệt cả một đoàn dong binh. Chỉ một con nhỏ ở trước mắt người nào, thì cũng đều bị khinh thường. Chỉ khi gặp cả một quần thể sợ là nhân cấp ngự thú sư cũng không thể chống lại được.
Huống chi, khi còn ở thú nhân tộc, đám chuột nhỏ này đã cứu nàng một lần. Nghệ Nhàn dự định sau này phải hậu đãi các tiểu tử này.
Hiệu suất làm việc của Ngân Bảo đại nhân rất cao, chỉ thời gian một ngày, lật năm cái tòa phong, cuối cùng cũng tìm được một người giống Tử Hàn sư tỷ, đang nằm trên cành cây ngủ say sưa. Nghệ Nhàn đến xác nhận, phát hiện đúng là thần ngủ đại sư tỷ.
Nàng đi dưới tàng cây một vòng, cố ý đạp gãy nhánh cây khô, nhưng người nằm trên cây vẫn tiếp tục ngủ say, hoàn toàn không có chút phản ứng nào. Nghệ Nhàn cân nhắc, muốn gọi người dậy như vậy đúng là không thể rồi. Nhưng để vị sư tỷ thần ngủ này bỏ đi, nàng sợ là phải chờ đến khi chung kết quyết tái bắt đầu a.
"Ngân Bảo đại nhân, ngươi giúp ta gọi Tiểu Nhã đến đi."
"Chi."
Nghệ Nhàn dùng thuấn di, đi đến nơi thú nhân đóng quân, nhìn thấy con mồi lớn Lam Đồng để lại cho Tiểu Lam trong trướng, nàng lấy đi nó đổi lại một đống đồ ăn lớn để lên nệm lông thú cho tiểu gia hỏa, "nói với mẫu thân ngươi, cái này để trao đổi."
Tiểu Lam cọ a cọ a, chạy đến bên chân nàng ngao ngao cắn ống quần của Nghệ Nhàn một cái, hai chân trước vói a vói chân của nàng.
Nghệ Nhàn biết trong khoảng thời gian vội vàng tu luyện, để vật nhỏ ở đây một mình, nàng dáng vẻ nàng đáng thương, cũng có vài phần không đành lòng. Đem con mồi ném qua một bên, ôm lấy nàng chơi cùng nàng một hồi, "xem ra trong khoảng thời gian này Ngân Bảo đại nhân cho ngươi ăn gì đó, xem ra đã có chút thịt rồi a."
Tiểu Lam dùng móng vuốt gãi gãi nàng, hai mắt to mong đợi nhìn chằm chằm nàng.
Nghệ Nhàn bóp bóp thịt đệm của nàng, "nẹp cũng không cần, không lẽ thương lành rồi?"
Tiểu gia hỏa liều mạng dùng chân còn lại đạp tay nàng, không cho nàng đụng vào. Nghệ Nhàn ấn nàng vào ngực, sờ soạng từng tấc chân của nàng, "tính ra cũng gần một tháng rồi, xương chân ngươi cũng lành rồi a, sao còn chưa chịu bước đi bằng chân này?"
Tiểu Lam ủ rũ, hai lỗ tai cụp xuống.
Nghệ Nhàn thấy tâm tình nàng hạ xuống, nháy mắt sờ cái đầu nhỏ của nàng, "đừng sợ, thời gian tiếp theo ta sẽ giúp ngươi phục kiện, chúng ta từ từ làm, không cần vội. Nhất định sẽ khôi phục lại như trước kia."
Đoan Mộc nhã theo Ngân Bảo đại nhân chạy đến một đỉnh núi hoang, đi chung quanh một vòng, "Ngân Bảo đại nhân không phải ngươi nói Nghệ Nhàn ở đây sao? nàng đâu rồi?"
Ngân Bảo đại nhân vò đầu, liền đem Đoan Mộc Nhã đến cái cây có Tử Hàn đang ngủ say, ngưỡng đầu chi chi kêu.
Đoan Mộc Nhã híp mắt nhìn, thì nhìn thấy rõ trên cây có một người đang nằm, ngươi này mặc y phục Vân Miểu Phong, "ai nha nương ta, đây không phải là cái người đó chứ."
Mỗi ngày luôn giúp Nghệ Nhàn giải thích về mọi chuyện, Đoan Mộc Nhã cũng đi hỏi nhiều người về những người mà Nghệ Nhàn hỏi, như Tạ Anh, Tạ Vũ, Tử Hàn, khoan đã, gần nhất đề cập nhiều nhất chính là vị đại sư tỷ thần long thấy đầu mà không thấy đuôi này a. Nhớ đến mỗi khi đối phương ngủ, nếu theo tự nhiên mà bị đánh thức sẽ nổi điên.
Đoan Mộc Nhã liền túm Ngân Bảo đại nhân chạy đi mất dạng, "Ngân Bảo đại nhân, ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, đừng có mà quấy rầy vị đang ngủ này, nếu không chúng ta khó mà giữ mạng a."
Ngân Bảo đại nhân run run hai lỗ tai của mình, vèo một cái từ trong tay Đoan Mộc Nhã chạy ra, vọt đến chỗ khác. Đoan Mộc Nhã sửng sốt một hồi công phu, thiếu Ngân Bảo đại nhân dẫn đường, nàng cũng không biết mình đã chạy đi đâu.
"Chi chi."
"Tiểu Nhã, tới giúp đỡ."
Nghệ Nhàn khiêng một con mồi lớn, đem theo một đống cành cây khô, đem toàn bộ dụng cụ đồ ăn lấy ra, "được rồi, cho ta mượn chủy thủ."
Ngân Bảo đại nhân đào a đào, lấy được một cái trường đao nhỏ trong túi, Nghệ Nhàn dùng nó cắt thịt thiết thú, từng miếng, sau khi dọn sạch, "Tiểu Nhã, châm lửa."
Đoan Mộc Nhã nhìn xung quanh đều là cây to, trong lòng sợ hãi "lỡ như không cẩn thận đốt chỗ này, Nghệ Nhàn, ngươi chắc chắn châm lửa ở đây sao?"
Nghệ Nhàn cố ý dọn dẹp xung quanh, để Ngân Bảo đại nhân đào một cái hố vừa phải, đem cành cây cùng lá cây khô bỏ vào hố, "yên tâm, đốt a!"
Đoan Mộc Nhà ngồi dưới tàng cây chỗ Tử Hàn đại sư tỷ ngũ, đứng ngồi không yên, nhìn Nghệ Nhàn lật thịt nướng, nàng nhỏ giọng nói, "Nghệ Nhàn, ngươi gây ra động tĩnh như vậy có quá lớn không? lỡ như đánh thức Tử Hàn đại sư tỷ phải làm sao đây, nếu nàng tức giận phải làm sao a?"
Nghệ Nhàn cười không nói, nướng thịt xong thì phủ một lớp gia vị lên, "ta đã lâu không tự mình nướng thịt, ngươi thử tay nghề của ta xem đi, có tiến bộ không?"
Đoan Mộc Nhã hoàn toàn không biết nàng dấu gì trong hồ lô, không nói nhiều liền cắn một miếng, không ngờ thịt tươi, còn có chút cay cay, không khó ăn như nàng nghĩ, so với đồ ăn trước kia nàng ăn không giống nhau, "ăn rất ngon a."
Nghệ Nhàn cố ý ở dưới tàng cây Tử Hàn ngủ đi hai ba vòng, phân một nửa cho Đoan Mộc Nhã, phân một nửa cho Ngân Bảo đại nhân, cái miệng nhỏ của nó ăn a ăn, nghĩ đến một hồi cũng nên mang cho tiểu gia hỏa một chút, vật nhỏ kia đại khái cũng đã lâu không được ăn thịt nướng của nàng rồi.
Hương thịt tản ra xung quanh, Đoan Mộc Nhã thèm chảy dãi, ăn no đến căng bụng phải xua tay, "Nghệ Nhàn thịt thú này là gì a? thịt không tệ a."
Nghệ Nhàn cũng không biết là gì, chỉ biết việc săn thú luôn do Lam Đồng làm, mỗi lần nàng săn thú thịt không hề kém, "ta cũng không biết, thích ăn là tốt rồi."
"Ngô --"
"Ah ta --" Đoan Mộc Nhã suýt bị đại sư tỷ từ trên cây nhảy xuống dọa chết, hai mắt Tử Hàn nhắm nghiền, cái mũi thỉnh thoảng hít hít mùi vị thịt nướng, "thịt của tam cấp thủy linh thương lang, thật thơm a, đáng tiếc linh lực đều bị các ngươi làm mất hết, lãng phí."
Hai người đang hỏi nhau đây là thịt gì, xoay người lại liền được Tử Hàn đại sư tỷ cho đáp án, hai người nhìn nhau. Nhất là Nghệ Nhàn, cũng khá là khiếp sợ, gia súc này còn bắt được cả tam cấp huyễn thú, còn định ăn sống?
Tử Hàn lấy một xâu thịt, nướng a nướng, túm xâu thịt leo lên cây. Nàng ngửi một cái, sau đó nhớ đến cái gì nhảy đến trước mặt Nghệ Nhàn, "gia vị ngươi vừa cho vào, cho ta một phần, ta ăn thỏa mãn, thì sẽ không so đo ngươi làm ngắt chuyện ngủ của ta."
Nghệ Nhàn liền thêm cho nàng một chút, "gia vị, có chút cay."
Tốc độ Tử Hàn ăn thịt cực nhanh, hầu như trong chớp mắt, hơn mười miếng thịt nhỏ toàn bộ đều vào trong bụng của nàng, đến cả miếng thịt còn lại trên xâu của Nghệ Nhàn cũng bị nàng nhanh chóng giải quyết, "tiếp đi."
Nghệ Nhàn cùng Đoan Mộc Nhã hai người lại cùng nhau động thủ lần nữa, đem thương lang cạo sạch thịt, chỉ còn lại một bộ xương không. Ba người các nàng chỉ ăn hết một cái chân là no, còn lại toàn bộ đều vào bụng của vị đại sư tỷ này, quan trọng là Nghệ Nhàn nhìn hoài vẫn thấy cái bụng đối phương phẳng lì, không giống như người ăn no căng.
Tử Hàn liên tục hắt xì, "đừng cho gia vị."
Nghệ Nhàn lần đầu thấy có người ăn tiêu cay mà nhảy mũi không ngừng, nàng đảo mắt nhìn khung xương thương lang, nghĩ ngợi một hồi, liền dùng luôn phế phẩm, cắt đi mấy cái xương sườn, rửa sạch, rồi dùng mỡ chiên xương sườn, xốp xốp giòn giòn.
"Chỉ có thể làm đồ ăn vặt."
"Nghệ Nhàn, cho ta thêm chút gia vị." Đoan Mộc Nhã ăn liên tục vài miếng, "như vậy càng dễ ăn hơn."
Nghệ Nhàn phụ trách đem xương chiên mỡ, có thể ăn đều ăn hết rồi, nàng làm xong mọi việc lại phát hiện Tử Hàn đại sư tỷ vẫn còn nhìn nàng chằm chằm, Nghệ Nhàn theo bản năng nhìn chằm chằm bụng nàng. Chậc, ăn hơn nửa con thương lang, vị thần ngủ đại sư tỷ này đúng là cái bụng không đáy a, "hết rồi."
Tử Hàn bĩu môi, có vẻ khó chịu.
Nghệ Nhàn suy nghĩ một chút, lấy cái võng trong túi giới tử ra, "sư tỷ, thử cái này xem đi."
Võng cần cột vào hai cái cây, dùng dây để ổn định cân bằng, Nghệ Nhàn đã thử qua trước, rồi cho Đoan Mộc Nhã thử một lần, đến cả tiểu gia hỏa ngồi trên võng cũng không chịu xuống, dường như thích chơi đánh đu hơn.
Tử Hàn nhảy lên một cái, võng trùng xuống, sau đó nàng bắt chéo hai chân, hai tay gối sau đầu, từ từ nhắm mắt lại cảm nhận một chút, "xem ra khá tốt."
Nói xong, thì liền ngủ.
Đoan Mộc Nhã sửng sốt một hồi, kéo Nghệ Nhàn qua một bên khoa chân múa tay, quả thực giống hệt Ngân Bảo đại nhân ở trên vai nàng. Nghệ Nhàn cũng hiểu vỗ vai nàng, lặng lẽ thu dọn đồ, đem cả bộ xương thương lang cất vào túi giới tử, kéo Đoan Mộc Nhã đi.
Hai người quay về, Đoan Mộc Nhã vội vàng hỏi, "Nghệ Nhàn, sao ngươi lại không nói a?"
Nghệ Nhàn cảm thấy việc này không thể gấp được, "ta đi xem Tiểu Lam, ngày mai ngươi tiếp tục theo ta làm chút thức ăn, càng thơm càng tốt."
Đoan Mộc Nhã khó hiểu, "ngươi còn muốn đi a?"
Nghệ Nhàn, "đương nhiên, hối lộ đại sư tỷ cơ hội cũng không nhiều."
Nơi thú nhân tộc đóng quân, lúc đi vào Nghệ Nhàn nhìn thấy có nhiều thú nhân vây quanh cái võng của tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa nằm trên cái võng của mình, hung hăng ngao ngao rống bọn họ. Lúc này cũng không thiếu cánh tộc, thủy tộc, địa tộc tất cả xem Tiểu Lam là ấu tể mà cưng chìu như bảo bảo, bình thường đùa nàng cũng chẳng là gì. Bất quá cánh tộc đối với ấu tể lại không biết thương tiếc, dù sao cũng là thú nhân tộc, hai chủng tộc đối lập nhau, một cái chạy trên mặt đất, một cái bay trên trời a.
Cái này thì khác, nhìn thấy cái võng mới lạ, không nhịn được muốn thử xem. Tiểu gia hỏa lại vô cùng coi trọng đồ Nghệ Nhàn cho nàng, đến cả bánh trôi cũng bị nàng giấu trong túi da thú, bị cái bụng của nàng che hết lại.
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
"Nhân tộc."
Nghệ Nhàn nhìn xung quanh một hồi, tất cả đều không quen, nàng đi thẳng đến, trong lòng lại hiếu kỳ tên Lam Đồng kia lại chạy đi đâu rồi, suốt ngày không ở nhà, để tiểu gia hỏa ở một mình, đúng là không hề lo lắng tiểu gia hỏa bị khinh dễ a, "đi, Tiểu Lam, chúng ta đi về."
"Nhân tộc, đây là đồ của ngươi?"
"Phải."
Nghệ Nhàn đem tiểu gia hỏa ôm vào ngực, đem bánh trôi nằm trong túi da thú bỏ xuống đất, đem võng cũng túi da cho vào túi giới tử, "nhường đường chút đi."
Người kia chặn nàng lại, "ta có thể dùng đồ khác đổi cái này không?"
Nghệ Nhàn cự tuyệt, không để ý người này nói gì, liền đem tiểu gia hỏa đi về, "Tiểu Lam, không lẽ từ lúc ta đi đến giờ ngươi vẫn ở trên cái võng ngây ngốc hả? không xuống luôn sao?"
Tiểu Lam dùng đầu cọ vào cái túi giới tử bên hông nàng, dụng ý rất rõ ràng, xem ra là rất thích cái võng nhỏ của nàng, "ta đem vào trong trướng làm hai cây trụ, ngươi tạm thời ở trong trướng chơi, chờ chân thương hồi phục rồi ra ngoài. Ngân Bảo đại nhân, chuyện này còn phiền ngươi hỗ trợ."
Ngân Bảo đại nhân nghe Nghệ Nhàn giải thích xong thì nhanh chóng tạo hai cột trụ bằng đất, Nghệ Nhàn treo võng thấp xuống một chút, thuận tiện cho tiểu gia hỏa nhảy lên nhảy xuống.
Nhìn tiểu gia hỏa không dám dùng cái chân bị thương, đại khái là sợ đau a.
Nghệ Nhàn cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải cách, nàng suy nghĩ một chút lấy long chi lệ lần trước mua ở thú nhân tộc ra, "Tiểu Lam, nhìn cái này đi."
Tiểu Lam nghiêng đầu nhìn thoáng qua, rồi lại tiếp tục lay võng, cái đuôi đong đưa, hiển nhiên là đối với võng hứng thú nhiều hơn, nhưng cái chân bị thương luôn co lại không chịu chạm đất, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đặt vào những chân còn lại.
Nghệ Nhàn tưởng tiểu gia hỏa thích hạt châu màu xanh này, nàng không tin lại móc thêm một viên ra, đây là thứ lần trước con long kia không cẩn thận làm rớt, "Tiểu Lam, mau xem đi, có thích hạt châu này không?"
Hạt châu kia vừa to lại vừa sáng, tựa như viên dạ minh châu.
Tiểu Lam quay đầu nhìn, hai chân trước cũng nguyện ý từ trên võng dời xuống, "ngao ngao ngao."
Nghệ Nhàn thấy nàng bị hấp dẫn qua đây, "Tiểu Lam, muốn không? nào, để chân trái đằng sau của ngươi xuống, từng bước đi đến, được không?"
Tiểu Lam đem ba cái móng vuốt đứng tại chỗ kêu ngao ngao ngao đầy đáng thương.
Nghệ Nhàn cũng cứng rắn hơn, "tự mình đi tới lấy, chỉ cho phép đi bốn chân mới tính. Nếu không ta đem hạt châu này thưởng cho Ngân Bảo đại nhân."
Ngân Bảo đại nhân đứng bên cạnh gật đầu, gãi tai, vươn tiểu móng vuốt đón đồ Nghệ Nhàn đưa tới, tiểu gia hỏa vội vàng kêu lên, Nghệ Nhàn hờ hững, "chậm rãi đi từng bước cho ta xem, mau lên đi. Tiểu Lam, nếu không thịt nướng lần sau cùng đồ chơi mới sẽ đều cho Ngân Bảo đại nhân hết."
Ngân Bảo đại nhân cũng rất phối hợp cầm lấy một miếng thịt nướng giấu trong túi giới tử ra, ngay trước mặt tiểu gia hỏa gặm nhồm nhoàm, Nghệ Nhàn thấy tiểu gia hỏa liếm a liếm, khập khiễng vội vàng đi qua bên này.
Nghệ Nhàn chỉnh lại, còn thiếu điều đập bảng "chân trái đằng sau hạ xuống đất."
Kết quả vật nhỏ này vẫn co một chân lại, sống chết không chịu thả xuống đất. Nghệ Nhàn nhẹ nhàng đụng nàng một cái thấy tiểu gia hỏa vẫn bình thường, không còn gào khi xương gãy, "Tiểu Lam, có đau không?"
Hai mắt Tiểu Lam chỉ đầy hình ảnh Ngân Bảo đại nhân cầm khối thịt nhỏ gặm a gặm.
Nghệ Nhàn nháy mắt với Ngân Bảo đại nhân, Ngân Bảo đại nhân liền hiểu ý vọt qua một bên, hương vị còn quẩn quanh trong không khí. Nghệ Nhàn nhìn tiểu gia hỏa đuổi theo Ngân Bảo đại nhân một tay trụ lại, một tay thỉnh thoảng vuốt lông cho nàng, đem tiểu gia hỏa đang co chân ôm lên đùi an ủi, "Tiểu Lam, trước đây ngươi chính là tiểu bảo bối dũng cảm, lần này phải dũng cảm cho ta xem, có được không?"
Tiểu Lam hừ hừ gối đầu lên đùi Nghệ Nhàn, hưởng thụ thời khắc Nghệ Nhàn vuốt lông cho nàng, chân sau cũng được Nghệ Nhàn mát xa thả lòng một chút.
Nghệ Nhàn cảm thấy nên cho Lam Đồng ở bên cạnh làm mẫu, đáng tiếc lúc cần lại không thấy bóng dáng gia súc này. Nàng liền vuốt lông lần nữa cho tiểu gia hỏa, chờ tiểu gia hỏa thoải mái đến chổng vó mới trêu chọc bốn cái móng vuốt của nàng. Vừa bắt đầu tiểu gia hỏa không cho nàng đụng vào cái chân bị thương, Nghệ Nhàn lại cứ đụng, chú trọng cái chân sau bị động của nàng, qua vài lần tiểu gia hỏa có chút dỗi, cuối cùng phản ứng lại nàng, cào a cào.
Hai người chơi một chút đến trưa, cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Nghệ Nhàn cảm thấy việc này nên tiến hành theo trình tự không nên gấp.
***
"Thời gian gần đây, Nghệ Nhàn luôn chạy lên núi vắng, chắc đang lén tu luyện kỹ năng gì đó, chúng ta có nên kiếm chuyện với nàng không?"
"Mỗi ngày?"
"Ừ, người chúng ta đi theo nhiều lần, đều bị nàng bỏ lại, hẳn là sau trận chung kết là bắt đầu chạy ra ngoài."
"Đi theo đi, cho nàng biết cái gì gọi là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân."
Nghệ Nhàn mỗi ngày đổi một chiêu khác nhau, đáng tiếc nàng phát hiện vị Tử Hàn đại sư tỷ này thích ăn nhất chỉ có thịt, cho dù là thịt nướng hay là kho, cái bụng đúng là cái động không đáy, ăn rồi ngủ, tỉnh ngủ lại tiếp tục ăn, cuộc sống gia đình êm ấm trôi qua không lo lắng gì.
Một người vắt óc nấu ăn ngon, một người trải qua cuộc sống thần tiên, sự hài hòa này duy trì được vài ngày. Nghệ Nhàn vẫn không biết mình bị theo dõi, đầu nàng còn đang nghĩ hôm nay nấu cái gì cho vị đại sư tỷ kia ăn. Những thực đơn đời trước lại chạy trong đầu nàng vòng vòng.
Đến lúc phát huy rồi.
Dưới chân núi có một đám người như kẻ ngu đang đi ra, vừa theo Nghệ Nhàn ở dưới núi thì đã thấy nàng biến mất, "kỳ quái, nàng làm sao chạy nhanh như vậy? nháy mắt đã không thấy tăm hơi, không phải là phát hiện ta rồi chứ?"
Một người khác nói, "chắc không phải, mấy ngày qua ta đều thấy nàng chạy đến chỗ này, nói đến tốc độ nhanh là thật, nhưng mà đột nhiên biến mất không thấy ảnh, có phải là kỹ năng gì không?"
Chợt có người giật giật mũi, "các ngươi có ngửi được mùi hương gì không?"
Mọi người nhao nhao gật đầu, "hình như là từ trên núi tràn xuống, không lẽ ở chỗ này nấu nướng ăn uống?"
Trong viện cùng ngoại viện Thanh Sơn Tong đối với đồ ăn yêu cầu rất nghiêm khắc, trong lúc tu luyện thì không được ăn những món ăn phàm tục kia, cho nên ngửi thấy mùi vị này, mấy người kia lại có chút... muốn ăn.
Bọn họ men theo mùi hương tìm đến, sau đó tìm được Tử Hàn đang ăn cơm do Nghệ Nhàn và Đoan Mộc Nhã nấu, "ai nha, hai vị cư nhiên ở đây ăn uống a, không phải muốn quên hết quy định của Thanh Sơn Tông rồi chứ?"
Biểu tình Nghệ Nhàn bất ngờ, nhất là nhìn thấy kẻ dẫn đầu Ôn Tầm lần trước bị nàng đánh bại, hình như là ở Minh Vọng Phong, "quy định gì?"
Đoan Mộc Nhã há hốc miệng nhìn Nghệ Nhàn, chờ các vị kia giải thích nghi hoặc.
Ôn Tầm, "điều thứ 8 ở Thanh Sơn Tông --"
Nghệ Nhàn cũng không muốn nghe bọn họ mượn cớ quy định, chắc chắn là đến đây có mục đích, "ta không phải ở nội viện, cũng không phải đệ tử ngoại viện, cũng không phải người Minh Vọng Phong, cho nên ta không cần tuân thủ quy tắc của các ngươi, các ngươi đột nhiên xuất hiện ở đây, muốn cái gì?"
Chỗ này hẻo lánh như vậy, nếu không phải Tử Hàn sư tỷ chạy đến đây ngủ, Ngân Bảo đại nhân cực khổ tìm được, nàng cho dù có ở Thanh Sơn Tông một năm nữa thì cũng không chạy lên cái đỉnh núi này, cho nên đám người kia xuất hiện đúng là trùng hợp.
Không lẽ, nàng bị theo dõi?
Đoan Mộc Nhã nhìn y phục bọn hắn màu trắng viền tơ vàng, càng thấy ngứa mắt, chuyện gì cũng không thể thoát khỏi liên quan đến cái Minh Vọng Phong này, "sao ta không biết Vân Đan Phong chúng ta có quy định này? không phải là các ngươi cố ý bới móc đó chứ?"
Ôn Tâm chưa nói hết một câu đã bị các nàng liên tục cắt đứt hai lần, giọng nói trở nên hung ác, "hai người các ngươi hồ đồ ngu xuẩn, vậy để chúng ta đến dạy dỗ các ngươi thế nào là tuân theo quy định."
Nói xong, mấy người kia liền ăn ý, hai tên phóng về chỗ Đoan Mộc Nhã, ba tên còn lại chặn Nghệ Nhàn. Xem ra không đánh một trận thì tuyệt đối không bỏ qua rồi a.
Đoan Mộc Nhã hổn hển, "đám cẩu mắt mù các ngươi, không biết cô nãi nãi ta là ai sao?, dám đụng đến một cọng tóc của ta. Sau này Minh Vọng Phong các ngươi cũng đừng mơ có một viên thuốc mà dùng."
Uy hiếp này có thể dùng được, hai người kia liếc nhau, liền dừng tay vây quanh Nghệ Nhàn.
Đoan Mộc Nhã vừa thấy đám cẩu ngu này bắt nạt kẻ yếu, vừa khi dễ nàng xong giờ quay qua lại khi dễ Nghệ Nhàn, đột nhiên tức điên lên, "các ngươi có gan đụng đến nàng, Vân Đan Phong ta từ nay về sau không độ trời chung với Minh Vọng Phong các ngươi."