Chương 52: Tai họa

Cốt Thứ thú là loại huyễn thú khó tìm, tuy bọn chúng là cấp thấp, nhưng lại thuộc tính kim linh, là một loại bán sinh thú vô cùng đặc thù.

Nghệ Nhàn đen mặt.

Đoan Mộc Nhã thấy sắc mặt nàng khó coi, còn tưởng là nàng đang lo lắng tiểu gia hỏa, "Nghệ Nhàn, đừng lo quá, ta sẽ nghĩ cách khác coi có thể dùng đồ khác để thay vào làm thuốc dẫn không. Nếu không..."

Nghệ Nhàn lời nàng nói có ý khác, "nếu không thì sao?"

Đoan Mộc Nhã chu mỏ, "thực sự là hết cách, chỉ có thể nhờ Tề Vận tỷ đi tìm dùm, Tề gia các nàng thường thu thập vài thứ đồ cổ quái. Bất quá --"

Nghệ Nhàn hiểu rõ sự lo lắng của nàng, nhờ người làm dùm cùng phải xem sắc mặt, nhìn bộ dạng Đoan Mộc Nhã đối với Tề Vận sợ là vừa thấy đã trốn không kịp này, lo là sẽ bị làm khó dễ. Huống chi, nàng cũng không muốn thiếu Tề gia thêm một ân tình, nàng do dự một chút rồi nói, "ta hình như đã gặp Cốt Thứ thú."

Đoan Mộc Nhã trợn mắt há mồm, "hả?"

Cái này là do lỗi cánh tay a, Nghệ Nhàn thực sự không muốn nói nhiều, đem theo Đoan Mộc Nhã đi xung quanh Thanh Sơn Tông hai vòng, "ngoại trừ theo những vật kim linh, Cốt Thứ thú này còn có gì đặc biệt không? có cách nào để dụ nó ra không?"

Đoan Mộc Nhã lắc đầu, "hình như không có thứ gì để dụ nó ra. Nếu nói đến cái đặc biệt...." nàng bẻ bẻ ngón tay, "râu của nó có thể làm thuốc, xương của nó có thể tăng sinh lực, còn da nó lột ra, lần trước chúng ta có đến tiệm may kia, nếu ngươi đem da Cốt Thứ thú đi, chủ tiệm may sẽ rất vui vẻ lấy...."

Nói như vậy, Cốt Thứ thú toàn thân đều là báu vật a.

Nghệ Nhàn cũng không biết gia súc Lam Đồng săn thú ở chỗ nào, nàng cùng Đoan Mộc Nhà tìm ngoài rừng quanh Thanh Sơn Tông hơn nửa ngày, nhìn mặt trời lên cao, đừng nói là Cốt Thứ thú, đến cả cái bóng huyễn thú khác cũng không thấy một con nào.

Đoan Mộc Nhã nhàm chán ngáp, "như vậy phải chờ đến ngày tháng năm nào a?"

Nghệ Nhàn cũng từng thấy Đoan Mộc nhã đi bắt linh dược, đuổi theo một cái chính là mười ngày nửa tháng, cứ như vậy thì không phải cách, nàng có thể chờ, nhưng tiểu gia hỏa thực sự là chờ không được. Nàng vỗ vai Đoan Mộc Nhã, "ta đi tìm Lam Đồng, nàng biết chỗ nào bắt được Cốt Thứ thú, ngươi về trước đi, ta bắt được liền mang về."

Đoan Mộc Nhã ở phía sau liên tục ai ai vài tiếng cũng theo không kịp, nháy mắt Nghệ Nhàn đã dịch chuyển xa mười mét.

Chỗ thú nhân đóng quân, Lam Đồng đang tìm người hỏi, Nghệ Nhàn quay về. Thần tình nàng căng thẳng cũng dịu đi một chút, "đi về rồi?"

Nghệ Nhàn vòng qua nàng, nhìn tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa vẫn như lúc rời đi, toàn thân tản ra nồng nặc vị hờn tủi, đến cả bánh trôi lăn qua lăn lại một bên, cũng không hấp dẫn được sự chú ý của nàng, xem ra lần này thực sự thương tâm a.

Nghệ Nhàn cẩn thận ôm nàng lên, thuận tay vuốt lông cho nàng, chỗ bị lôi đánh trọc hết lông, không biết có thể mọc lại không, "Tiểu Lam, tin ta, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."

Tiểu gia hỏa nhìn hai mắt nàng, ỉu xìu hừ hừ, chỉ động nhẹ một chút, liền đau nhức rên hừ hừ.

Nghệ Nhàn ngưng tụ quang linh lần nữa chữa thương chân cho nàng, cho đến khi tiểu gia hỏa ngủ say. Để tiểu gia hỏa nhẹ nhàng xuống lông thú, kéo Lam Đồng ra ngoài doanh trướng nói, "con ấu tể hôm qua ngươi ném đi, ngươi săn được ở đâu vậy?"

Lam Đồng nhìn cánh rừng nhỏ sau lưng nàng, "sao vậy? không phải ít thịt khó xử lý sao?"

Nghệ Nhàm nhắm hai mí mắt lại, có chút hoài nghi gia súc này đang cố ý xem thường nàng. Nhưng vì chân tiểu gia hỏa, nhịn "chân Tiểu Lam cần gai trên con thú nhỏ kia làm thuốc dẫn, ta cũng mới vừa biết."

Lam Đồng trầm tư một chút, "cùng nhau?"

Nghệ Nhàn liền đi theo, đem thông tin về tập tính của Cốt Thứ thú do Đoan Mộc Nhã nói kể ra toàn bộ.

Lam Đồng đến một chỗ sau đó đi vòng quanh mấy cái cây, Nghệ Nhàn cũng từng thấy nàng săn thú, đại thể đều là cắn chết, còn không thì liền giết chết, chưa bao giờ xoay vòng như hôm nay, "ngươi đang tìm cái gì?"

Lam Đồng tìm được trên cây có một vết cào, "gặp ở chỗ này."

Nghệ Nhàn thấy một cành cây bị đạp gãy, vừa nhìn cũng biết là bị dùng lực đạp gãy, ngoại trừ Lam Đồng ra thì không còn ai khác, "chúng ta ở đây chờ?"

Lam Đồng gật đầu, đưa tay "Huyết Nhận."

Nghệ Nhàn nhớ đến lời trước đó Đoan Mộc Nhã dặn, nàng không thể tiếp tục cầm chủy thủ này phòng thân rồi, những người ở Minh Vọng Phong ngoại trừ muốn gây sự với thú nhân, còn muốn tìm thích khách áo đen đứng phía sau đánh lén bọn họ, cây chủy thủ này quá mức rõ ràng, "muốn chủy thủ làm gì?"

Lam Đồng không nói, đem chủy thủ cắm lên cây khô, sau đó lôi Nghệ Nhàn như làn khói phóng lên một cái cây. Hai người ngồi chung một chỗ, cơ thể dính nhau, đến cả khe hở cũng không chừa.

Nghệ Nhàn hơi động một cái, đỉnh đầu dưới cằm đối phương, nàng ngược lại hít một hơi.

Lam Đồng liền đưa tay sờ đầu nàng, trịnh trọng nói chuyện lạ, "không có bị thương."Nghệ Nhàn hoài nghi gia súc này cố ý, nhưng nghe lời nàng nói xong, lại cảm giác mình nghĩ quá nhiều, thú nhân này thông minh thật đúng là kham ưu, "cằm ngươi là sắt sao?"

Lam Đồng ôm chặt nàng, "suỵt, kiên trì một chút."

Hô hấp thay nhau phát ra, bầu không khí kiều diễm, hai người vẫn duy trì tư thế này cho đến khi mặt trời lặn, đêm tối phủ xuống. Một lúc sau, Nghệ Nhàn không chịu nổi, đi đứng có chút tê tê, thân thể không tự chủ được hướng lên người đối phương dựa vào, có chút mệt mỏi.

Lam Đồng thấy nàng khó chịu, tìm một điểm dừng chân, chân to dài duỗi một cái, ôm nàng đặt xuống đùi, hai tay cố định chặt eo nàng, "tiếp tục."

Nghệ Nhàn cũng khó tưởng tượng được cái dáng vẻ yếu ớt khi nhỏ ngồi trên đùi cha mẹ, loại tư thế này thực sự quá xấu hổ. Nàng muốn nhấc người, lại bị ấn xuống, động một cái thì bị cưỡng ép ấn trở về.

"Ngươi --"

"Suỵt, đừng nói chuyện.''

Nghệ Nhàn thấy nàng chăm chú nhìn chỗ này đó, hai lỗ tai thỉnh thoảng rung rung một cái, sau đó nở nụ cười.

Đáy mắt Lam Đồng lộ vẻ cười chỉ chỉ bên dưới, Nghệ Nhàn men theo ánh mắt của nàng nhìn xuống. Mượn ánh trăng yếu ớt, liền thấy một con Cốt Thứ thú lông trắng tựa như chuột túi, chân sau đứng thẳng, nhún một cái nhảy, nhảy đến dưới tàng cây các nàng ngồi, liền vươn móng vuốt túm thanh chủy chủ bị Lam Đồng cắm vào thân cây, ước chừng lực nhỏ, rút nửa ngày cũng không rút ra được.

Nghệ Nhàn kinh hỉ, nàng thật không ngờ Lam Đồng biết dùng cách này dụ Cốt Thứ thú đi ra, nàng còn tưởng rằng lần này phải ngồi đây chờ nửa tháng.

Sau đó Lam Đồng nâng nàng nhảy xuống cây, bụp một cái chụp ngay Cốt Thứ thú vì hoảng sợ quá độ mà quên chạy, nàng túm một chân Cốt Thứ thú xốc lên lắc lắc hai cái, "vẫn là con đó."Cốt Thứ thú số nhọ!

Nghệ Nhàn cũng không biết nên nói gì, "sao ngươi biết dùng chủy thủ có thể dẫn nó ra?"

Thần thái Lam Đồng phấn chấn, "chính ngươi nói, vật này là kim linh bánh sinh huyễn thú, thích vũ khí. Đi, về thôi, đem thứ này làm thịt, cho Tiểu Lam ăn."

Nghệ Nhàn tự vỗ đầu mình, đúng là vội đến đầu óc ngớ ngẩn.

Lam Đồng liếc trộm Nghệ Nhàn còn đang hối hận, còn lén kẹp một cây châm vào kẽ ngón tay rồi nhét vào túi da bên hông đai lưng, gõ lên cái đầu nhỏ của Cốt Thứ thú, "bốn cái trảo của ngươi đi trước, thêm cái bộ da này của ngươi đi theo, ngươi dám trộm bảo bối của này của ta, hả?"

(Ed: hiểu dồi, lần trước hai châm thím Nghệ đâm thím Đồng, thím Đồng không trả rồi đem đi săn thú, bị con cốt thú này tới chôm nên túm đầu về, ko ngờ thím Nghệ chê nhỏ nên ném đi luôn, giờ bắt lại thì thím Đồng lén móc châm ra gõ đầu con cốt thú này, đúng nhọ cho em cốt thú... lấy gì ko lấy đi lấy châm của vợ chế... kkkk)

Nghệ Nhàn đi theo hình như nghe nàng thì thầm, "ngươi nói gì đó?"

Vẻ mặt Lam Đồng nghiêm túc, "không có, không phải ngươi nói cả người nó đều là báu vật sao? chúng ta quay về chút nữa lột da nó, lấy máu cho Tiểu Lam uống."

Nghệ Nhàn đồng tình nhìn Cốt Thứ thú, chỉ thấy bộ lông dài che hết mặt mũi nó, khiến người ta nhìn không rõ, "giữ nó sống, ta phải mang về làm Tục Cốt Cao cho Tiểu Lam, không phải để cho ngươi lấy máu ăn thịt."

Tên gia súc này trừ ăn ra, thì đến một điểm truy cầu cũng không có.

Bắt được Cốt Thứ thú, hưng phấn nhất không ai bằng Đoan Mộc Nhã, vị tứ phẩm luyện đan sư lần đầu tiên trong đời nhìn thấy Cốt Thứ thú trong truyền thuyết, nàng đi vòng quang con thú nhỏ vài vòng, hận không thể đem mỗi tấc da thịt cùng gai của nó nghiên cứu triệt để, "Nghệ Nhàn, ngươi xem bộ lông nó thật mượt a, sờ lên như chúng ta đang sờ tóc người a, nào ngươi sờ một cái xem."

Nghệ Nhàn cũng không rảnh xem đó có phải tóc không phải tóc, nàng thúc giục, "đừng vội sờ, ngươi còn thiếu thuốc gì, ta đi tìm đến cho ngươi. Ngươi nhanh giúp ta làm Tục Cốt Cao đi, cứu mạng người như cứu hỏa a, Tiểu Lam tuyệt thực ba ngày rồi."

Vẻ mặt Đoan Mộc Nhã khiếp sợ, "cái gì cũng không ăn?"

Nghệ Nhàn, "đúng vậy, cái gì cũng không chịu ăn, không nhúc nhích chỉ nằm đờ ra, mau lên mau lên a."

Đoan Mộc Nhã liền đem con thú nhỏ này ôm đi, "ta sẽ sớm luyện chế ra Tục Cốt Cao ngay, bất quá thứ đồ chơi này khi dùng sẽ rất đau, nối lại xương, chính là đem khớp xương gãy hoàn toàn nối lại, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý."

Nghệ Nhàn không quản được nhiều như vậy, đau đớn là quá trình phải có trong lúc trưởng thành. Huống chi, so với đau đớn thì cuộc sống phải chịu đựng chân què còn tệ hơn, chỉ cần khiến tiểu gia hỏa vui vẻ đứng dậy thì mọi cách đều phải thử.

Ngày kế tiếp trong lúc Đoan Mộc Nhã còn đang luyện chế ra Tục Cốt Cao, Thanh Sơn Tông lại náo nhiệt như cũ, trận chung kết vẫn tiến hành như hỏa, Minh Vọng Phong cùng Huyễn Hải Phong đối chọi gay gắt, có người nói nguyên nhân do sư huynh Phó Tinh ở Minh Vọng Phong nói Thẩm Đình ở Huyễn Hải Phong là thích khách, vì ân oán cá nhân, mỗi bên hòa bình lại biến thành quyết đấu của hai phong, còn trở thành đòi công đạo cho người mất, chuyện nhắm vào thú nhân cũng cho qua một bên.

Nghệ Nhàn không quan tâm những chuyện này, nàng chạy hai đầu là Thanh Sơn Tông cùng nơi thú nhân đóng quân, phần lớn đều dùng quang linh chữa trị chân sau còn đau của tiểu gia hỏa, thỉnh thoảng bồi tiểu gia hỏa trò chuyện, tâm tình tiểu gia hỏa so với mấy ngày trước tốt hơn nhiều, lúc đầu không chịu ăn gì, mấy ngày qua, gầy đi không ít, sờ cũng cộm tay.

Không lâu sau trong hai ngày cuối cùng Nghệ Nhàn nghỉ ngơi, Đoan Mộc Nhã hưng phấn cầm một hộp Tục Cốt Cao vội vàng đưa cho Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, ta làm xong rồi, ngươi nhanh cầm đi thử đi."

Nghệ Nhàn hỏi cặn kẽ cách dùng xong, xoay người chạy.

Bất quá trước khi thoa Tục Cốt Cao các nàng gặp phải vấn đề lớn, thoa Tục Cốt Cao cần phải cạo sạch lông. Tiểu gia hỏa vừa thấy Nghệ Nhàn cầm chủy thủ liền kêu ngao ngao ngao. Nghệ Nhàn dịu dàng nói tiền căn hậu quả cho tiểu gia hỏa nghe, tiểu gia hỏa vẫn ngao ngao đẩy hộp Tục Cốt Cao đi, so với khi bị người ta khi dễ còn kêu to hơn. Có vài thú nhân chạy tới hỏi Lam Đồng có chuyện gì.

Nghệ Nhàn cầm chủy thủ nhét vào tay Lam Đồng, để Lam Đồng làm người ác, "ngươi nghĩ cách đi."

Lam Đồng nhìn chủy thủ cân nhắc, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa, nếu dừng lại trị liệu sẽ lưu lại thương tật sau này sẽ thêm phiền.

Lam Đồng không nói hai lời, bàn tay to túm tiểu gia hỏa không cho lộn xộn, roẹt roẹt vài cái liền cạo sạch lông, tiểu gia hỏa gào nửa ngày hiện tại cái đùi đã trụi lủi sạch bóng, lúc này lại ngao ngao ủy khuất.

Nghệ Nhàn ra hiệu cho nàng, "ấn nàng lại, Tục Cốt Cao này thoa được một hồi sẽ rất là đau, nên trước tiên cần giữ chặt tiểu gia hỏa không cho nàng lộn xộn."

Lam Đồng dùng tay đè chặt chi trước của tiểu gia hỏa, tay còn lại đè nốt cái chân sau của nàng, "thoa đi."

Tục Cốt Cao mang theo mùi hương mát lạnh, không biết Đoan Mộc Nhã cho thêm dược liệu gì vào trong, Nghệ Nhàn thoa thử lên mu bàn tay, cảm thấy mát lạnh, sau đó là cảm giác nóng rát.Nghệ Nhàn túm cái chân sưng của tiểu gia hỏa thoa Tục Cốt Cao lên, dùng vải trắng bọc lại, sau đó dùng thêm hai khúc cây nẹp lại để giữ trụ, Lam Đồng ở một bên nhìn thấy rất mới lạ, "cái cây dẹp như ván này có ích lợi gì?"

Nghệ Nhàn gõ xuống cây ván gỗ, "thì làm cho thẳng, định hình, còn có thể bảo vệ, miễn cho tiểu gia hỏa lúc ngủ mơ rồi đá lung tung, khi đau lại muốn cào...."

Lam Đồng dường như đang ngộ ra.

Tối đó, khi Tục Cốt Cao có tác dụng, cảm giác mát lạnh tiêu thất, kéo theo chính là cảm giác nóng rát, sau đó như là bị phỏng càng thêm kịch liệt, Tiểu Lam đau đến kêu ngao ngao, chân trước không ngừng cào trên mặt đất, vạch ra thành từng dấu móng, khiến cho cả nơi đóng quân của thú nhân nghe thấy liền gầm gừ kêu theo, không biết còn tưởng là thú nhân dang chuẩn bị làm gì, thực tế chỉ là tạo tiếng ồn.

Tiểu Lam mỗi ngày gào một tiếng, bên ngoài có vài thú nhân còn hưởng ứng theo, nghe thấy Nghệ Nhàn cũng không hiểu ra sao, "bọn họ kêu gì vậy?"

Lam Đồng, "cổ động cho Tiểu Lam."

Nghệ Nhàn nâng trán, cái này không giống khí thế đi đánh nhau, mà giống nghi thức hoan hô của bộ lạc.

Nghệ Nhàn vì muốn hấp dẫn lực chú ý của tiểu gia hỏa, liền nghĩ đủ mọi cách vui đùa, thậm chí còn bắt Lam Đồng biến thú hình chơi với bánh trôi, Nghệ Nhàn như chơi mới mèo cùng Lam Đồng chơi đùa cả đêm, tiểu gia hỏa tiêu hao hết tinh lực, cộng thêm đã mấy ngày không ăn gì, hiện tại đã ngủ say.

"Cuối cùng cũng ngủ."

"Ừ."

Nghệ Nhàn phát hiện chiếu cố hài tử so với tu luyện còn mệt hơn, nàng lấy trong túi giới tử ra một ít đồ ăn, để lên bàn "chờ tiểu gia hỏa tỉnh lại rồi cho nàng ăn, tối nay ngươi tự mình trông nàng, ngày mai ta có trận tỷ đấu, chờ tỷ đấu xong thì ta qua chăm nàng."

Lam Đồng nghe lời làm theo, "thương thế của ngươi là vì vậy mà có?"

Nghệ Nhàn cảm thấy người này như khúc gỗ luôn làm vướng bận, hơn nữa khiến người ta có cảm giác áp bách rất cường đại, "may mắn, ở Thanh Sơn Tông chỉ cần ném người kia ra khỏi sân đấu là được, các ngươi ở thú nhân tộc bất cứ lúc nào cũng có thể dùng mạng đổi mạng."

Phía sau đột nhiên không còn tiếng, Nghệ Nhàn nhìn nàng, thấy đôi mắt Lam Đồng thâm thúy phức tạp nhìn nàng, "ta nói không đúng sao? ở thú nhân tộc các ngươi, nhân tộc là nô lệ, là con mồi, bị khi dễ bị ức hiếp là chuyện bình thường. Đương nhiên, đãi ngộ ở thú nhân tộc các ngươi cũng không tốt hơn chút nào, đây là thù hận giữa hai chủng tộc, đối với người thường đi theo cũng đã gặp họa rồi. Ta cũng không có ý trách ai, nhưng Lam Đồng a, ngươi nên nhìn thẳng vào vấn đề của chúng ta."

Lam Đồng thấy Nghệ Nhàn đi ra ngoài, một tay đưa tay kéo nàng vào trong lòng, "ta không có."Nghệ Nhàn không nói gì, đúng là Lam Đồng đối với nguyên thân không tệ, không quở trách hay ẩu đả, muốn ăn bao nhiêu đều có bấy nhiêu. Mà từ lúc đầu, nguyên thân vì mạng sống mà chọn lựa một nữ nhân thuận mắt để dựa vào. Nhưng nàng không phải nguyên thân, "được rồi, tỷ đấu của ta kết thúc ta đến thăm Tiểu Lam, ngươi nên cân nhắc kỹ lưỡng, nếu như ngươi chết, Tiểu Lam còn bị khi dễ thảm hại hơn."

Nghệ Nhàn nhiều ngày mệt mỏi, thầm nghĩ phải nghỉ ngơi thật tốt để mai tỷ đấu, căn bản cũng lười nói nhiều với gia súc không hiểu những vấn đề khó nói được.

Lam Đồng, "ngươi muốn vào bí cảnh?"

Nghệ Nhàn vào bí cảnh là vì rèn luyện, để chính mình mạnh hơn. "là một cơ hội tốt."

Lam Đồng, "ta biết rồi."

Nghệ Nhàn cũng không biết đối phương biết cái gì, thấy nàng buông ra, liền cất bước đi.

*****

Qua một ngày nghỉ ngơi khôi phục, Nghệ Nhàn lại bước vào trạng thái trước khi chiến đấu. Vừa ra khỏi cửa liền thấy Đoan Mộc Nhã lôi con Cốt Thứ thú lông trắng sống chết không chịu đi.Đoan Mộc Nhã vừa thấy Nghệ Nhàn, vội hô "Nghệ Nhàn, mau đến giúp đỡ a. Cốt Thứ thú này khó tính quá ta đúng là không có mạng ngự thú sư, nếu không, tạm thời ngươi nuôi dùm ta trước đi được không?"

Nghệ Nhàn thấy Cốt Thứ thú còn sống thì khá kinh ngạc, "nuôi? ngươi muốn làm gì?"

Đoan Mộc Nhã chọt chọt gai mọc đầy trên lưng Cốt Thứ thú, "gai trên người nó cách nửa năm thay một lần, ta phải chờ gai nó rớt, đem lông cùng gai làm thuốc, cho nên phải nuôi... nhưng hình như nó không thích."

.... nói nhảm, ai thèm cam tâm tình nguyện bị nhốt lại nuôi chứ?

Nghệ Nhàn nhìn lông trắng của Cốt Thứ thú bị Đoan Mộc Nhã cạo gần hết, lộ ra đôi mắt vàng óng ánh, lúc này đang tràn đầy vẻ khẩn cầu nhìn nàng. Không biết vì sao, Nghệ Nhàn cảm thấy nó đang tội nghiệp cầu nàng tha mạng?

Không lẽ vì ở cùng tiểu gia hỏa quá lâu, cộng thêm tiểu gia hỏa không biết nói, nên nàng mới đoán được tâm lý thú đúng chính xác?

Nghệ Nhàn nhớ đến tiểu gia hỏa nhà mình vì chân đau mà rên hừ hừ cả đêm, lòng mềm nhũn "muốn được thả không?"

Đoan Mộc Nhã gấp đến muốn giơ chân, "Nghệ Nhàn, ngươi cũng biết ta lớn như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy Cốt Thứ thú a, loại sinh bán thú này rất khó gặp, e là sau này ngươi cần khi đó cũng không bắt được." nói xong lời cuối, Đoan Mộc Nhã nhỏ giọng lại, "cái này, Tục Cốt Cao chế không đủ, còn phải luyện chế thêm."

Nghệ Nhàn bất đắc dĩ, buông tay biểu thị mình không làm gì được.

Nào ngờ, nàng tiếp tục ra ngoài, Đoan Mộc Nhã ới ới ở phía sau kêu, nàng nhìn lại, Cốt Thứ thú vừa rồi sống chết không chịu đi lại chạy theo Nghệ Nhàn ra ngoài, Đoan Mộc Nhã bắt cũng không bắt được.

Nghệ Nhàn cũng đột nhiên cảm thấy thú vị, "có phải nó nghe hiểu ta nói không?"

Đoan Mộc Nhã vò đầu, "ta cũng không biết, nhưng nó không nghe ta, nếu không ngươi thử nói với nó một chút, cho nó ở lại đây, ta sẽ nuôi nó thật tốt, ta cam đoan không giết nó, chỉ lấy một chút đồ trên người nó không cần dùng thôi."

Nghệ Nhàn nhớ đến vật nhỏ này là huyễn thú, huyễn thú cũng có linh trí, như tiểu mã vậy, "ngươi yên tâm chờ ở đây, chờ chúng ta lấy xong mấy thứ kia, sẽ để cho ngươi đi, được không?"Cốt Thứ thú tội nghiệp nhìn Nghệ Nhàn, còn dùng hai móng vuốt nhỏ giữ ống quần Nghệ Nhàn lại, quỳ xuống cầu.

Đoan Mộc Nhã giật mình nói không ra lời, Nghệ Nhàn cũng ít khi gặp được động vật có linh tính, hai người nhìn mặt nhau, Nghệ Nhàn suy nghĩ một chút, "xem ra ngươi thực sự nghe hiểu lời ta nói, chúng ta chỉ cần gai cùng lông trên người của ngươi thôi, nếu ngươi có thể giúp chúng ta, chúng ta sẽ thả ngươi ra liền, nếu không.... chỉ có thể ủy khuất ngươi tiếp tục ở lại đây chờ thêm nửa năm nữa."

Nghệ Nhàn vừa nói xong, Cốt Thứ thú liên tục gật đầu, kéo ống quần Nghệ Nhàn đi ra ngoài. Nghệ Nhàn làm gì có công phu này, "khoan đã, không được, hiện tại ta phải đi tham gia tỷ đấu, nếu không thì để Tiểu Nhã đi theo ngươi a."

Đoan Mộc Nhã, "ha ha, ta không nói chuyện với nó được a."

Nghệ Nhàn tức giận, "gật đầu, lắc đầu, mấy thứ cơ bản này ngươi đều biết chứ a?! ngươi hỏi nó đáp thì được rồi, ta phải đi tỷ đấu, cuộc tranh tài này với ta mà nói rất quan trọng."

Những trận cuối cùng là những trận quan trọng nhất, liên quan trực tiếp đến trận chung kết quyết tái.

Đoan Mộc Nhã chợt nhớ lại, "phải rồi, Nghệ Nhàn, quên nói với ngươi, những trận đấu kế tiếp của ngươi đều là cùng với các sư huynh, ngươi nhớ cẩn thận a."

Nghệ Nhàn đã lĩnh giáo qua kỹ năng mộc linh của Trình Bang, "ta có chừng mực, đi đây."

Đoan Mộc Nhã thấy Cốt Thứ thú lưu luyến nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn không rời hướng nàng đi, nàng nhích qua nhìn con ngươi màu vàng của nó, vội an ủi "Nghệ Nhàn thực sự có chuyện rất quan trọng, có phải ngươi muốn trở thành huyễn thú của Nghệ Nhàn đúng không? nhưng mà thuộc tính của ngươi và Nghệ Nhàn không phù hợp a. Đừng đau lòng, ngươi thông minh như vậy, sẽ gặp được một ngự thú sư cùng thuộc tính với ngươi thôi..."

Nghệ Nhàn lên sân đấu mới phát hiện đứng đối diện là một người quen, Dư Hồng, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Vân Đan Phong - Nghệ Nhàn vs Minh Vọng Phong - Dư Hồng.

Dư Hồng lên sân quan sát Nghệ Nhàn từ trên xuống dưới, nhìn thấy dáng người nàng mảnh khảnh không nhịn được híp mắt lại, hiện lên nghi hoặc.

Nghệ Nhàn thấy vẻ mặt hắn hung ác nham hiểm, trên mặt có một vết sẹo to, kéo dài hơn nửa gương mặt, hoàn toàn hủy đi bề ngoài anh tuấn của Dư Hồng. Chắc là do hôm đó bị lôi ling cầu nổ tung tạo thành thương tổn. Niệm Vân Âm luyện chế linh cầu nhỏ có chút uy lực công thêm quang linh vô thì uy lực lại cực lớn, nếu đổi lại ở bí cảnh đánh bậy bạ như vậy, không chừng có thể nổ chết tên này.

Có câu nói người tốt sống không lâu, tại họa kéo dài ngàn năm.

Nhớ đến Tiểu Lam trên bụng bị vết rạch gần 20 cm, sau đó nàng cũng đã phân tích linh lực của người này, có thể tạo tổn thương thành như vậy, không phải Phong Nhận của người này thì con của ai nữa. Nàng cũng tự mình trải qua, cũng hiểu rõ uy lực của Phong Nhận, có thể toạc đến xương.

Hầu như trong đầu nàng diễn luyện được tình hình khi đó, hẳn là lúc tiểu gia hỏa chạy trốn, Dư Hồng liên phóng Phong Nhận xuống nơi phần bụng mềm yếu ớt nhất của nàng, suýt chút thì lấy mạng nàng.

Nghĩ vậy, Nghệ Nhàn liền triệu hồi tiểu mã.

Dư Hồng nhìn thấy huyễn thú phía sau Nghệ Nhàn, nghi ngờ trong mắt ngược lại giảm đi nhiều, khẽ vuốt cằm, hắn triệu hoán huyễn thú phong linh của hắn ra, là một con chim phong linh, tỉ lệ cánh chim cùng thân thể không đối xứng, cánh hơi lớn, vừa lên liền phóng cho Nghệ Nhàn một cơn gió lớn, suýt chút thổi Nghệ Nhàn bay xuống đài.

Nghệ Nhàn tránh được cũng nhờ lần đó đã thử qua kỹ năng này, vung ngũ tiết châm lên, sớm ngưng tụ quang linh bọc Dư Hồng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play