Chương 40: Danh ngạch

Hai người thay nhau hộ pháp cho Đoan Mộc Nhã, một lần hộ này cũng gần một tháng.

Hôm đó, hai người đang bận rộn, trong sơn động liền truyền đến một tiếng nổ lớn, sau đó liền có lửa phun ra. Nếu không phải Nghệ Nhàn nhanh tay kéo Niệm Vân Âm lại, sợ là hỏa diễm từ trong sơn động này phun ra cũng đủ thiêu người thành hài cốt.

"Tình huống sao rồi?"

"Chắc là Tiểu Nhã nàng xuất quan rồi."

Ngọn lửa giống như một ngọn gió xoáy, ngoại trừ lúc bắt đầu thoát ra có chút dọa người, sau đó còn có thêm khói bay ra làm cay mắt, chút tia lửa cũng không thấy. Hơn nửa ngày, có bóng người dựa vách đá lảo đảo từ trong đi ra.

Đỉnh đầu dính lông gà, cả khuôn mặt đen xì, y hệt như nạn nhân được cứu từ hiện trường bị cháy ra, may mắn sống sót, nhìn quá bẩn.

"Nghệ Nhàn, các ngươi sao vậy?"

"Khụ khụ, khụ khụ."

Nghệ Nhàn túm Niệm Vân Âm qua một bên bắt đầu lôi kéo, "không có gì, ngọn lửa kia là ngươi vừa xảy ra chuyện gì?"

Đoan Mộc Nhã vẻ mặt mờ mịt, "không biết, ta chỉ thử uy lực hỏa cầu."

Đó là hỏa cầu sao?

Đó là hỏa long a!!

Niệm Vân Âm tự tay lau mặt cho nàng, hai tay đen thùi, "ngươi canh một chút, mau đi tắm đi, chúng ta lập tức đến Thanh Sơn Tông. Nếu không thì bỏ lỡ chiêu sinh năm nay, phải chờ thêm một năm nữa."

Đoan Mộc Nhã a một tiếng, khó hiểu, "không phải còn hơn nửa tháng sao?"

Nghệ Nhàn tức giận, "ngươi bế quan đúng một tháng rồi."

Đoan Mộc Nhã vừa phản ứng liền chỉnh trang lại, lo lắng liền lôi các nàng tiếp tục đi. Cũng may cách Thanh Sơn Tông không quá xa, ba người đi hết ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đến nơi.

"Ba người các ngươi, tạm thời ở đây một đêm, ngày mai cùng những người khác tham gia kiểm tra."

"Không phải chứ, lại muốn chúng ta ở đây?"

Nghệ Nhàn mở cửa ra, thấy gian phòng đã có ba người vào ở, thêm ba người các nàng nữa là sáu người. Loại phòng này giống loại dùng trong những trại huấn luyện vừa thấy bố cục liền hiểu ngay. Một bên bày sáu cái giường, một bên bay một cái bàn, bốn cái ghế, trên bàn để một ấm trà cùng vài chén trà, còn lại thì không có gì khác.

Ba vị cô nương đến sơm hơn các nàng vừa nhìn thấy các nàng liền nhiệt tình trò chuyện.

"Nhóm đến sớm nhất đã kiểm tra xong, chúng ta coi như là đến trễ nhất rồi."

"Nhưng mà nghe các sư huynh ở Thanh Sơn Tông nói, danh ngạch năm nay đã đủ, nếu không có thiên hú thì không chiêu nữa, ngày mai chỉ đi lướt qua thôi."

"Sao có thể a?"

"Nhưng mà, chúng ta đi hết ba tháng mới đến đây a."

"Ba vị cũng định xin đầu nhập chủ phong Minh Ý Phong sao?"

...

Ba người Nghệ Nhàn vội vàng đi hết ba ngày ba đêm, lúc này rất là mệt. Nhất là Đoan Mộc Nhã, thấy hoàn cảnh tệ như vậy, liền chu cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.

Nghệ Nhàn không muốn để nàng kéo thêm cừu hận, chủ động đem chăn đệm còn mới trong túi giới tử trải lên giường cho nàng, "chỉ một đêm thôi, ráng chịu đi, nghỉ ngơi sớm."

Biểu tình khó chịu của Đoan Mộc Nhã cũng có chút thu liễm, nhưng lại chán nản, "Nghệ Nhàn, ngày mai ngươi có chắc hay không?"

Nghệ Nhàn cười cười, "chuyện ngày mai, ngày mai nói, ngủ đi."

Sáng sớm hôm sau, đệ tử Thanh Sơn Tông đến gõ cửa, "các ngươi nhanh lên, đừng kéo dài thời gian."

Nhóm sáu người mỗi người liền tản ra, Đoan Mộc Nhã nhăn mày khó chịu, "Nghệ Nhàn, ngươi không cần miễn cưỡng. So với những ngự thú sư tu luyện vài năm mà nói, tốc độ tu luyện của ngươi có thể nói là rất nhanh rồi, chỉ là, chỉ là...."

Niệm Vân Âm nói thay nàng, "Thanh Sơn Tông tuyệt đối không thu một ngự thú sư chỉ mới ở mức thiên cấp nhị giai, sợ là môn đồ thư viện cũng không chịu nạp vào."

Đoan Mộc Nhã tức giận, "ngươi--"

Để tránh hai người trong lúc quan trọng này cãi nhau, Nghệ Nhàn hắng giọng nói, "được rồi, bắt đầu muộn cũng không có nghĩa gì. Trước không phải nói rồi sao, nếu cách thứ nhất không dùng được, thì dúng cách thứ hai?"

Niệm Vân Âm vui vẻ nhìn các nàng, "chờ tin tốt từ các ngươi."

Đoan Mộc Nhã nắm chặt tay, chờ Niệm Vân Âm đi thì mới tức giận bất bình nói, "Nghệ Nhàn, ngươi đừng nghe nàng, nàng chỉ đố kỵ ngươi là ngự thú sư thôi."

Nghệ Nhàn nghe nàng khó chịu, trong lòng tựa như gương sáng, "ngươi trước đến Vân Đan Phong đi, chờ chút nữa ta đi tìm ngươi."

Đoan Mộc Nhã mỗi bước đi đều căn dặn Nghệ Nhàn không được ép mình chịu đựng, vừa đến trước chỗ tấm bảng treo Vân Đan Phong, liền đem huy hiệu của mình ra báo danh, sư huynh kiểm tra há hốc miệng, nhìn chằm chằm Đoan Mộc Nhã vài lần, sau đó kích động, "thì ra ngươi chính là tứ phẩm luyện đan sư trẻ tuổi đó, ai nha sao ngươi lại đến trễ như vậy a? còn đang chờ ngươi a."

Sao đó Đoan Mộc Nhã liền bị kéo đi.

Nghệ Nhàn thấy Đoan Mộc Nhã thành công qua cửa, cùng do cái huy hiệu tứ phẩm luyện đan sư, nàng cười nhìn xung quanh một lần, tìm được tấm bảng đề Minh Vọng Phong, cũng chính là đệ nhất phong hôm qua các cô nương kia xì xầm với nhau.

Có người nói đây chính là cái phong mà nhiều ngự thú sư có thiên phú tốt muốn chen chân đi vào, phong chủ Chúc Minh Ý đã là thần cấp lục giai ngự thú sư, đến cả đệ tử tự thu vào là Tạ Anh tuổi trẻ cũng đã là nhân cấp ngũ giai ngự thú sư, mọi người ai cũng không thể không nhìn lên thán phục.

Nghệ Nhàn hiện tại chỉ là thiên cấp nhị giai, đây là trong một tháng khi Đoan Mộc Nhã bế quan tu luyện lên tăng cấp cửu tử nhất sinh, cũng may Niệm Vân Âm ở một bên hỗ trợ, như vậy mới khiến nàng hiểu được thực sự cái gì gọi là tăng cấp.

Nàng nhìn thoáng qua cái hàng xếp không nhìn thấy đuôi, chần chờ một chút, hay là đi phong khác.

"Tên, giai cấp, linh căn gì?"

"Nghệ Nhàn, thiên cấp nhị giai, quang linh căn."

"Gì? thiên cấp nhị giai?"

Người kia trợn mắt há mồm nhìn Nghệ Nhàn, tựa nhìn người ngoài hành tinh, "ngươi là một thiên cấp nhị giai không tính, mới đi thôi mà còn dám nghĩ muốn vào Sí Diễm Phong chúng ta?"

Nghệ Nhàn, "không thể sao?"

Người kia nhìn hàng dài xếp bên Minh Vọng Phong, nhìn qua Sí Diễm Phong không một bóng người, thở dài nói, "nghĩ lại, mỗi năm còn phải nhìn sắc mặt Minh Ý phong chủ, năm nay sợ là sự phụ sẽ phát điên a. Kiểm tra, cho ta xem huyễn thú của ngươi, chắc phải có huyễn thú rồi a?"

Nghệ Nhàn gật đầu, triệu hoán tiểu mã ra, tiểu mã cứ vậy ném cho hắn một quả cầu quang linh thanh tẩy.

Mắt mang đầy ánh sao, chỉ thấy tiểu mã thân mang kim sắc, tựa thần hạ xuống nhân gian, hắn dụi mắt, "ai nha, huyễn thú này nhìn dáng vẻ thật tốt a."

Tiểu mã xuất hiện, khiến nhiều người bên Minh Vọng Phong nhìn qua, nhất là đệ tử khảo hạch của Minh Vọng Phong, "đây là quang linh căn a, quang linh rất thuần túy, chỉ là, ha ha, Sí Diễm Phong các ngươi nghèo tới mức thiên cấp nhị giai ngự thú sư cũng chiêu luôn sao? ở Minh Vọng Phong, thiên cấp nhị giai ngự thú sư chỉ có thể ở ngoài viện làm việc vặt."

Mọi người xì xầm, người kia bị giễu cợt đỏ mặt, thấy Nghệ Nhàn không chớp mắt hắn liền hồi phục tinh thần, hắn nhịn không được cứng cổ kêu, "ai nói, tư chất bình thường như nàng, Sí Diễm Phong chúng ta nào thèm chiêu, đi mau đi, quay về tu luyện thêm vài năm nữa, chờ đến thiên cấp lục giai rồi quay lại."

Những người khác đều cười rộ lên.

"Cười cái gì mà cười, cười cái gì mà cười."

Không biết Đoan Mộc Nhã từ lúc nào đã chạy đến, như là gà mái mẹ bảo vệ con non, che trước mặt Nghệ Nhàn 1m78, hai tay chống nạnh, "mắt chó các ngươi dám coi thường người khác, các ngươi có biết Nghệ Nhàn thức tỉnh linh căn bao lâu không? ngươi biết nàng tu luyện mới có mấy tháng không? ta nói cho các ngươi biết, sau này các ngươi cũng chỉ kém hơn Nghệ Nhàn mà thôi, các ngươi nhớ cho kỹ lời ta nói."

"Ai nha, tiểu cô nương này ở phong nào a?"

"Suỵt, đó là đệ tử quan môn của cái vị ở Đan Vân Phong, không nên đắc tội, bớt nhiều lời đi."

Nghệ Nhàn túm đuôi nàng lại, "được rồi, đi thôi."

Đoan Mộc Nhã vẫn còn tức giận, dậm chân "đúng là một đám dốt nát, xem ta sau này làm sau thu thập bọn họ."

Nghệ Nhàn cũng bất đắc dĩ, Thanh Sơn Tông người ta khởi điểm rất cao a, thiên cấp ngũ giai cũng chỉ có thể ở ngoại viện quét dọn, như nàng đây, đến cửa đại tông môn cũng không vào được, bất quá cũng chứng minh thực lựccủa Thanh Sơn Tông người ta.

Đoan Mộc Nhã giận xong cũng thấy tiếc cho Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, ta không cần đến Minh Vọng Phong, cũng không cần đến Sí Diễm Phong xúi quẩy chó má kia, bọn chúng mắt mù, để minh châu không muốn, chỉ muốn một đám mắt cá. Ngươi theo đến Vân Đan Phong, ở Vân Đan Phong so với hai cái phong to này tốt hơn nhiều. Bất quá..."

Nghệ Nhàn, "bất quá làm sao?"

Đoan Mộc Nhã nắm tay nàng, "tạm thời khiến ngươi ủy khuất làm tiểu người hầu cho ta, nhưng mà ta cam đoan với ngươi chờ ta lấy long lão sư phụ rồi, ta sẽ nhờ nàng tìm cho ngươi một sư phụ tốt, so với mấy thứ kia tốt hơn, được không?"

Nghệ Nhàn cười nói, "được a, sau này toàn bộ đều dựa vào tứ phẩm luyện đan sư ngươi rồi."

Đoan Mộc Nhã nhiều lần cam đoan với nàng, thấy Nghệ Nhàn không chán nản, liền yên tâm.

Vào Vân Đan Phong, Nghệ Nhàn mới biết được, mỗi một nội viện của luyện đan sư phía sau có rất nhiều ngự thú sư bảo hộ, có người làm, có hạ nhân cùng người làm đi theo.

Hơn nữa Đoan Mộc Nhã là người đầu tiên, đã có vài vị ngự thú sư theo nàng, xem ra luyện đan sư tuổi trẻ tài cao này mị lực không ai có thể từ chối.

Cứ như vậy, Nghệ Nhàn cùng Đoan Mộc Nhã bắt đầu cuộc sống ở Thanh Sơn Tông.

"Đoan Mộc, bên ngoài có người tự xưng là bằng hữu của ngươi, có muốn gặp không?"

"Là ai, tên gì?"

"Tên Niệm Vân Âm, là trận pháp sư."

Đoan Mộc Nhã vừa nghe tên này, cái miệng nhỏ liền nhăn lại, "hừ, không ngờ nàng chỉ có như vậy, Thanh Sơn Tông liền giữ lại nàng."

Nghệ Nhàn ở bên cạnh nghe thấy liền lắc đầu, "Niệm Vân Âm người này không chỉ có tài, lần trước ngươi thấy trận trong trận rồi đó, đừng nói ta, đến cả Ngân Bảo đại nhân cũng không xông vào được."

Nói cách khác, một nàng thực sự đã làm thì một con ruồi cũng không thể lọt vào được.

Đoan Mộc Nhã liền hừ hừ, "vậy thì nàng cũng chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi, không thể đại biểu việc gì, ra gặp đi, xem nàng nói cái gì."

Nghệ Nhàn bất đắc dĩ, nàng chỉ biết Niệm Vân Âm trong một tháng, nàng phát hiện người này dù là ở phương diện nào cũng rất uyên bác, đến cả khi nàng tăng cấp xuất hiện vấn đề đều là Niệm Vân Âm giúp nàng giải quyết. Nếu không có người này, Đoan Mộc bế quan, nàng thì tăng cấp, nếu gặp chuyện gì, sợ là chết hết.

Nói tóm lại, dọc đường đi gặp được Niệm Vân Âm, cũng coi như gặp được phúc âm.

Niệm Vân Âm vừa đến liền cười chúc mừng, "Vân Đan Phong đãi ngộ thật tốt, nhìn thấy ta cũng thèm muốn dời đến ở cùng ngươi."

Đoan Mộc Nhã bĩu môi, "sao vậy, đãi ngộ của sư pháp trận các ngươi không được tốt sao?"

Niệm Vân Âm không trả lời thẳng, mà cười híp mắt nhìn Nghệ Nhàn, "đụng vách rồi a?! lúc đầu ta đã nói rồi, sớm khuyên ngươi chọn cách thứ hai rồi, ngươi lại muốn đụng vách tường mới biết--"Đoan Mộc Nhã, "Niệm Vân Âm."

Niệm Vân Âm ngoáy lỗ tai, "có việc thì gọi Niệm tỷ tỷ, không việc gì thì ngươi lại gọi tên đầy đủ, Tiểu Nhã, ngươi làm ta tổn thương lòng a."

Nghệ Nhàn cũng biết chuyện này, Niệm Vân Âm cũng đã sớm thay nàng phân tích, muốn ở lại Thanh Sơn Tông thì được tới đâu hay tới đó, trước mắt thì phải mặt dày ở lại, sau đó sẽ có nhiều cơ hội cùng các ngự thú sư thiên phú trổ hết tài năng.

Cái này, Niệm Vân Âm cũng nói chính xác.

*************

Đoan Mộc Nhã tức giận nhìn nàng, "ngươi chạy đến đây làm gì? cố ý muốn gây sự với ta sao?"

Niệm Vân Âm bất đắc dĩ thở dài, "là đến báo cho các ngươi một tin tốt, nhưng mà đối với Nghệ Nhàn là tin vô cùng xấu."

Nghệ Nhàn bị điểm danh, "cái gì?"

Không biết từ đâu Niệm Vân Âm nghe được lời đồn, nửa tháng sau, Thanh Sơn Tông cử hành tỷ thí cả tất cả các tông môn, chọn ra 400 người thắng, sau đó tiến hành đấu hữu nghị với thú nhân tộc.

Đoan Mộc Nhã kinh ngạc nói, "tại sao, chúng ta cùng các thú nhân từ trước đến giờ nước giếng không phạm nước sông, sao lần này lại muốn đấu hữu nghị? người ở Thanh Sơn Tông điên rồi hả?"

Niệm Vân Âm liền nghiêm túc, "Tiểu Nhã, ngươi đã là người Thanh Sơn Tông, ăn nói cẩn thận."

Đoan Mộc Nhã một điểm giác ngộ cũng không có, nói lầm bầm, "bọn họ dám làm, còn không cho người khác nói, một chút cũng không được."

Từ lúc Nghệ Nhàn nghe thấy hai chữ thú nhân, liền cảm giác không tốt được, cái đầu đang lạnh cũng đau, "trước kia cũng từng có chuyện tỷ đấu rồi? lần này vì sao phải tổ chức cuộc đấu hữu hảo giữa hai tộc thì không rõ?"

Nàng vẫn không quên thú nhân đem nhân tộc làm nô dịch thế nào, nhân tộc hận thú nhân thế nào, oán hận cũng đã ăn sâu, hai tộc chọn người có thiên phú ra so đấu, thực sự sẽ không có chuyện máu chảy thành sông chứ?

Cái này cũng là đều tồn tại duy nhất ở Cửu Hi đại lục, bên nào thương vong thì đại biểu tộc đó bị tổn thất lớn.

Niệm Vân Âm lắc đầu, "không phải đấu hữu nghị, mà là dành vinh quang cho tộc."

Có người nói lần này thi tuyển tất cả cũng vì chuẩn bị mở thủy ấn bí cảnh nửa năm tới, trong bí cảnh có dấu bảo vật vĩ đại, đáng tiếc, trong tay tông chủ Thanh Sơn Tông chỉ có một chiếc chìa khóa để mở, một chiếc còn lại nằm trong tay thú nhân tộc, muốn mở bí cảnh, thì cần có hai chiếc chìa khóa cùng mở ra. Đây cũng là vì sao, Thanh Sơn Tông quyết ý muốn cùng thú nhân tộc muốn tỷ đấu 'hữu hảo'

Tất cả vì muốn mở ra bí cảnh, bảo đảm nhân tộc vào bí cảnh nhân số so với thú nhân tộc phải nhiều hơn. Đương nhiên, thú nhân sảng khoái đồng ý, chỉ sợ cũng là vì chủ ý này.

Tỷ đấu chưa bắt đầu, Nghệ Nhàn liền cảm nhận được sắp đến một hồi chém giết máu tanh.Đoan Mộc Nhã nhăn mũi, "bảo bối trong bí cảnh là gì a? tranh đoạt như vậy, sợ là cạnh tranh đến đổ máu a. Xem ra lần này không có phần của chúng ta rồi, cho nên đối với Nghệ Nhàn mà nói, thì có gì là chuyện xấu đâu?"

Niệm Vân Âm, "ta nhất định phải vào bí cảnh này, còn Tiểu Nhã ngươi tốt nhất nên ở Vân Đan Phong này hảo hảo tu luyện đi, rèn luyện lần này, có thể đi ra hay không thì không biết được, cũng có thể vô tình để lại mạng nhỏ a."

Nháy mắt Nghệ Nhàn liền hiểu ý tứ Niệm Vân Âm tiếc hận, trong ba người các nàng, nàng là người duy nhất không có sở trường gì. Đem nàng để trong đám ngự thú sư, thân phận quang linh ngự thú sư của nàng chỉ xứng làm hỗ trợ cho người khác, hỗ trợ đã định ước từ trước 'có cũng được, không có cũng được'. Huống chi, muốn mở đường máu trong đám người dự thi ở Thanh Sơn Tông, quả thực so với lên trời còn khó hơn.

Càng chưa nói, sau đường máu này còn có vô số bụi gai đếm không hết, còn có thú nhân luôn khiến người ta thấy ác mộng.

Nghệ Nhàn, "vào bí cảnh có bao nhiêu người?"

Niệm Vân Âm, "300"

Đoan Mộc Nhã thấy sắc mặt hai người ngưng trọng, "chỉ có 300, cái này sợ là ta khóc cầu sư phụ, sự phụ chắc cũng không nhường ra được một chỗ a."

Khóc? sợ là lấy cái chết uy hiếp cũng vô dụng, phải dựa vào bản lĩnh.

Đoan Mộc Nhã thấy hai người không nói lời nào, "cái thủy ấn bí cảnh có gì tốt? sao các ngươi đều muốn đi vậy a?"

Niệm Vân Âm, "ta nhất định phải lấy được tư cách vào bí cảnh, nhưng Nghệ Nhàn ngươi, phải nghĩ cho kỹ, đây lả chuyến rèn luyện vô cùng nguy hiểm, nếu ngươi có thể mở một đường máu, từ bí cảnh sống quay về, sau này những đệ tử Thanh Sơn Tông cũng không dám coi thường ngươi nữa."

Nghệ Nhàn gật đầu, "thời gian còn nửa năm."

Từ ngày hôm đó về sau, Niệm Vân Âm cũng không đến Vân Đan Phong, dường như bận chuyện tỷ đấu. Đoan Mộc Nhã thường xuyên bị phong chủ Vân Đan Phong xách đi dạy dỗ, sau khi quay về không phải luyện đan thì là chăm sóc mảnh đất nhỏ của nàng.

Nghệ Nhàn ngoại trừ ban ngày tu luyện, phần lớn thời gian đều đến sân tỷ đấu khiêu chiến với những người khác, đương nhiên thua nhiều thắng ít, nàng liền mang danh tam nương liều mạng.

Đoan Mộc Nhã mỗi lần đến sân tỷ đấu mới lãnh được Nghệ Nhàn đem về. Nhìn thấy dáng vẻ nàng thương tích chồng chất nàng vừa tức vừa không nỡ, "Nghệ Nhàn, ngươi liều mạng như vậy làm gì, cho ngươi thời gian vài năm, ngươi nhất định có thể theo kịp vượt qua rất nhiều người a."

Nghệ Nhàn lắc đầu, "sinh mệnh quá ngắn, chuyện xấu còn nhiều."

Nên biết rằng cái chết khi nào sẽ phủ xuống đầu nàng, khi đó chắc không còn ai thương hại nàng, cần thêm chút thời gian nữa cho ngươi trưởng thành.

Đoan Mộc Nhã đem ám khí trên người nàng nhổ xuống, thuần thục băng thuốc lại cho nàng, "nhưng ngươi nghĩ vậy thôi, cho dù không chết ở bí cảnh, thì cũng mệt mà chết trên sân đấu."

Nghệ Nhàn khó có được cố chấp nói, "ta đây thà rằng chết trên sân đấu."

Nghĩ đến, bị người Thanh Sơn Tông khinh thường. Nghĩ đến, khi đối mặt với cường giả, chỉ có thể cúi đầu xưng thần. Nghĩ đến, khi đối mặt với thú nhân tộc, đối mặt với Lam Đồng, chỉ có thể bị ức hiếp, đến cả cơ hội trở mình cũng không có.

Nếu để nàng quay về nhân tộc rồi, thì không thể cho nàng làm tiểu người hầu sống cuộc sống thanh nhàn như vậy.

Nghệ Nhàn chịu đủ việc bị người ấn xuống đất không thể phản kháng rồi, thực sự chịu đủ rồi, "Tiểu Nhã, bí cảnh lần này, cho dù thế nào ta nhất định cũng phải đi."

Đoan Mộc Nhã biết được tính khí Nghệ Nhàn cố chấp, khuyên không được, đến cả ngự thú sư đi theo giữ cửa cho Đoan Mộc Nhã cũng đang chuẩn bị cho thi đấu Thanh Sơn Tông lần này, thỉnh thoảng nàng cũng thấy bọn họ vì nghĩ đến thi đấu mà đờ ra, càng nghĩ đến một tuần sau, nàng kéo tay áo phong chủ Vân Đan Phong Liễm Hồng Dược, "sư phụ, bí cảnh lần này ta cũng muốn đi."

Liễm Hồng Dược thấy bộ dạng Đoan Mộc Nhã tội nghiệp, "bí cảnh này không phải ngươi muốn làm thì có thể làm được? không nghĩ đến bí cảnh trùng điệp nguy hiểm, mà có đi cũng chưa chắc về được. Huống chi, danh sách này..."

Đoan Mộc Nhã đương nhiên biết, danh ngạch có bao nhiêu quan trọng, nàng liền ngọt ngào nói, "sư phụ, luyện đan sư đức cao vọng trọng như ngươi, muốn một cái danh ngạch không phải là chuyện đơn giản thôi sao?"

Liễm Hồng Dược đối với Đoan Mộc Nhã vừa yêu vừa hận, yêu là thiên phú của Đoan Mộc Nhã, nàng nói cái gì đối phương rất nhanh lĩnh ngộ ra được. Đáng hận chính là, tính trẻ con của Đoan Mộc Nhã quá mạnh, mạnh hơn cả thiên phú, chỉ nguyện ý hao tốn thời gian cho luyện đan, nếu như giống như luyện đan sư cả ngày chìm đắm trong phòng luyện đan thì sợ là đột phá thêm một bậc nữa rồi, trở thành ngũ phẩm luyện đan sư trẻ tuổi cũng có thể a, "không phải là sư phụ không muốn cho ngươi danh ngạch, là lần tranh đấu này, ngoại trừ Thanh Sơn Tông chúng ta, còn có thú nhân kia nữa, ngươi phải làm sao đây?"

Đoan Mộc Nhã," thì cho người đi tìm linh dược a, nghe nói trong bí cảnh có rất nhiều thiên tài địa bảo."

Liễm Hồng Dược liên tục bị nàng hống rất nhanh sắp không có lối thoát, tuy nhiên cũng kiên định cự tuyệt, "không được, chuyện này đến đây thôi. Không được nhắc lại."

Đoan Mộc Nhã không có được danh ngạch, trở về bĩu môi. Nàng thật vất vả lấy dũng khí đến xin, muốn đi cùng Nghệ Nhàn, Niệm Vân Âm đến bí cảnh, nhưng người tính không bằng trời tính, không nghĩ đến sư phụ lại chạy đến ngăn cản.

Khi quay về, thì nhìn thấy Nghệ Nhàn cùng bên cạnh nàng đi theo một vị ngự thú sư cấp ba tỷ đấu. Một cái quang linh ngự thú sư đấu với một cái lôi linh ngự thú sư, chính là bá đạo lôi mà mọi người thường nói đến trong các ngự thú sư. Đoan Mộc Nhã nhớ, lúc đầu khi nàng tiến nhập vào nơi các ngự thú sư này, bọn họ thấy Nghệ Nhàn đều không vừa mắt, khắp nơi nói móc.

Nàng vốn định che chở, nhưng Nghệ Nhàn không cho, còn chủ động khiêu khích giải quyết những ngự thú sư trông cửa này.

Nhìn lôi điện phóng ra, ánh sáng chói mắt trên sân, trong chốc lát Đoan Mộc Nhã sợ ngây người, từng đạo lôi ầm ầm rơi xuống người Nghệ Nhàn, cho dù là nguy hiểm, nhưng Nghệ Nhàn thân mình lại thoắt một cái, nhanh nhẹn tránh né được, còn có thể ném lại quang linh cầu đánh ngược lại lôi điện. Quang linh mang tính chất chữa lành vừa gặp phải lôi điện liền nổ vang, khiến cho địa cấp huyễn thú ngự thú sư cũng bị đánh bay về ý thức hải.

Đoan Mộc Nhã trợn mắt há miệng, nàng định kêu dừng, đây là hành động gì a?!

Nghệ Nhàn thấy tốt liền tiến lên, triệu hồi tiểu mã đứng sau mình, "đa tạ."

Ngự thú sư địa cấp tam giai cũng sửng sốt hồi lâu, cảm thấy buồn cười, "lĩnh giáo."

Đoan Mộc Nhã không hiểu gì, đám người liền tản đi, nàng mới lôi Nghệ Nhàn lại kiểm tra một hồi, thấy trên người nàng không có vết thương nào chảy máu, mới thở phào nhẹ nhõm, "ta còn tưởng ngươi bị thương, làm sao ngươi tránh thoát được lôi điện này?"

Nghệ Nhàn cười không nói, cái này may mắn là nàng biết dùng từ kỹ năng lười biếng, nói là lười biếng thực sự không sai. Nàng luôn nhân lúc không có người luyện tập cách một khoảng không mà lấy đi một vật, hôm đó khi người đuổi theo đánh, đột nhiên nghĩ đến kỹ năng này, liền thay đổi suy nghĩ, khi đó nghĩ, nếu như nàng có thể rút ngắn cự ly thì tốt rồi. Sau đó nàng thử thêm vài lần, phát hiện kỹ năng Cách Không Thủ Vật này, bất quá chỉ là rút ngắn khoảng cách di chuyển giữa nàng và vật đó mà thôi.

Nếu có thể rút ngắn khoảng cách giữa nàng và sự vật, thì nhất định có thể rút ngắn bước chân dưới thân nàng.

"Bí kíp bảo mệnh, không thể nói với người khác."

"Cái gì! đến cả ta cũng không thể nói sao?"

Nghệ Nhàn chỉ cảm thấy chiêu thức này có chút cổ quái, nàng chưa bao giờ nghe qua kỹ năng như vậy từ miệng Đoan Mộc Nhã hay là nữ nhân điên dùng cho loại linh căn này, "ta cũng không biết đây là cái gì, chờ ta nghiên cứu nó xong, sẽ nói cho ngươi biết cũng không muộn."

Nói như vậy, trong lòng Đoan Mộc Nhã mới thoải mái được một chút, "vậy ngươi nắm chắc bao nhiêu %?"

Nghệ Nhàn lắc đầu, "không nắm chắc, chỉ có thể toàn lực ứng phó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play