Chương 34: Tìm việc
"Ngươi không phải vậy chứ a, tu luyện đến cuồng ma a."
"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, ngươi nói chuyện với ta đi, nếu không thì bầu không khí dọc đường này sẽ rất buồn chán a."
Đoan Mộc Nhã thấy Nghệ Nhàn cho dù là đi hay ngồi nghỉ, lúc nào cũng liều mạng tu luyện hấp thụ quang linh, đáng sợ hơn là đây là một tu luyện cuồng ma đến cả huyễn thú thu phục được cư nhiên cũng y chang như vậy, không phơi nắng thì làm lơ người khác. Vừa bắt đầu Đoan Mộc Nhã còn thấy ngoại hình tiểu mã khả ái, còn dùng tâm tư chọc nó, kết quả lãnh nguyên một cái quang cầu, suýt chút làm mù hai mắt nàng, qua vài ngày chỉ xem được bóng mờ mờ. Từ đó về sau, Đoan Mộc Nhã cũng không dám trêu chọc huyễn thú tính khí khó ở này.
Nghệ Nhàn bị âm thanh nàng trách cứ ồn ào bên tai tinh thần cũng không yên được, cũng biết rõ chỉ mải tu luyện cả ngày cũng có chút quá đáng, "ngươi mất tích lâu như vậy, thương đội đi cùng không có tìm ngươi sao?"
Đoan Mộc Nhã chu mỏ, "chắc là đi tìm, nhưng tìm không thấy a."
Ở chỗ thú nhân để lại một nhân tộc đúng là chuyện không ổn, huống chi trước đó nàng khư khư cố chấp phải đi tìm thuốc, nào ngờ lại bị một thú nhân không có mắt bắt đi, hơn nữa bị dời đi rất nhanh. Hiện tại nghĩ lại, Đoan Mộc Nhã còn hối hận vì không nghe bọn họ khuyên can. Nếu không gặp được Nghệ Nhàn, nàng sợ là trúng phải quỷ kế của tên kia rồi, "trong thương đội có người nương ta phái đến bảo vệ ta, không tìm được ta nhất định sẽ không rời đi."
Nghệ Nhàn vừa nghe cũng yên tâm không ít, nàng chỉ sợ có chuyện xảy ra.
Hôm đó, hai người thay phiên nhau ra bờ sông rửa mặt chải đầu, Nghệ Nhàn nhìn khuôn mặt mình phản chiếu dưới mặt sông liền sững sờ. Nghĩ đến Lam Đồng liều mạng đuổi theo mình không bỏ như là Tam Nương, nàng cũng có chút hiếu kỳ, "không lẽ là nhìn trúng khuôn mặt này?"
Nhưng khuôn mặt này cũng không có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, cổ đại quan quyền đánh nhau vì hồng nhan, còn gia súc Lam Đồng này từ trước đến giờ là chủ không chịu thiệt thòi gì, nàng thật ra là vì cái gì a?
Trên mặt hồ có ánh sáng lóe lên, giác quan thứ sáu của Nghệ Nhàn lại nổi lên tác dụng, nàng nhanh chóng tránh né, một mũi tên phóng vèo một cái xoẹt qua mặt nàng, sau đó liền có mũi thứ hai, theo sát phía sau là mũi thứ ba, tốc độ nhanh đến khiến người ta chặc lưỡi.
Nghệ Nhàn liên tục tránh né, phóng một quang cầu đến, nhưng không trúng dung mạo đối phương cũng không thấy rõ, chỉ thấy một đạo thân ảnh rất nhanh lóe lên trong rừng, tựa như báo săn, rất nhanh mất tung ảnh.
"Nghệ Nhàn ngươi không sao chứ?"
"Kẻ nào vô pháp vô thiên đánh lén a? có bản lĩnh bước ra đây a."
Trong lòng Nghệ Nhàn còn sợ hãi, cái này ít nhiều cũng do thân thể này còn dẻo dai. Nàng rút ba cây tiến cắm xuống đất lên xem, rồi kêu Ngân Bảo đại nhân lấy bộ cung tiễn kia ra, hai người đối chiếu, "là tiễn tinh linh tộc."
Đoan Mộc Nhã vừa nghe, tạc mao tại chỗ, "ta biết ngay mà bọn họ đều là đám hai mặt, bề ngoài thế này bên trong thế kia, chúng ta mới ra ngoài chưa bao lâu, đã đem người đuổi theo giết chúng ta."
Nghệ Nhàn bác bỏ suy nghĩ của Đoan Mộc Nhã, "hẳn không phải là tinh linh trong tộc tinh linh."
Vật quý tinh linh tộc bị mất đã tìm được, bọn họ nếu muốn hạ thủ, thì trong lúc sống ở tinh linh tộc đã hạ thủ rồi, cần gì phải chờ đến lúc này?
Huống chi, các tinh linh nhiệt tình với các nàng không giống như giả vờ.
"Ah, ngươi bị thương."
"Cái gì?"
Đoan Mộc Nhã chỉ vào tai nàng, Nghệ Nhàn sờ một cái, có một điểm đỏ. Chắc là không cẩn thận bị quẹt thương, nàng dùng linh lực chữa vết thương, vết thương rất nhanh khép lại.
Đoan Mộc Nhã ở một bên chậc chậc kinh ngạc, "ngươi như vậy, chẳng phải là cướp đi chuyện ta nên làm rồi sao. Trước kia ta còn cảm thấy mình rất hữu dụng, hiện tại ở bên cạnh người, ta cảm giác mình sắp nhanh dư thừa rồi a."
Nghệ Nhàn không biết nên trả lời câu hỏi này của nàng thế nào, chỉ nói, "người này có thể sẽ quay trở lại."
Đoan Mộc Nhã xoa tay, "hừ, hắn đến cũng không sợ, ta cũng muốn thử xem tên này rốt cuộc là ai?"
Đêm hôm sau, Nghệ Nhàn gác đêm, Đoan Mộc Nhã bên cạnh ngủ say sưa. Vì tránh đưa đến dã thú lớn, đoạn đường này các nàng đi cũng không hề nhóm lửa. Khi nhìn không thấy gì Nghệ Nhàn liền ném một cái quang cầu đến chiếu sáng, ngược lại cũng thuận tiện.
Trong rừng thỉnh thoảng có âm thanh rì rào vang lên, trong buổi đêm, âm thanh này phóng đại vô hạn. Nghệ Nhàn do dự một chút, đánh thức Đoan Mộc Nhã, hai người cùng đi kiểm tra nhưng vẫn không phát hiện ra cái gì. Khi hai người quay về, âm thanh rì rào lại bắt đầu... cứ vậy nhiều lần, khiến hai người ban đêm ngủ cũng không được.
Thể lực Nghệ Nhàn vẫn tốt, ban ngày sau khi nàng tu luyện xong nàng phát hiện cho dù không ngủ thì tinh lực vẫn dồi dào. Nhưng Đoan Mộc Nhã thì không, theo như lời nàng, nàng vốn là ngự thú sư được gia tộc kỳ vọng, nhưng sau này lại không thể làm ngự thú sư được, có một khoảng thời gian cũng bị gia tộc bỏ rơi. Nàng vì đãi ngộ không cân bằng này trong lòng sinh oán trách, không muốn tu luyện, phần lớn thời gian đều học luyện đan, cho nên tu vi rất kém.
Đoan Mộc Nhã đánh ngáp liên tục, "Nghệ Nhàn, như vậy không được, người này rõ ràng đang trêu đùa chúng ta, phải nghĩ cách dẫn hắn chủ động đi ra, giải quyết mới được."
Nghệ Nhàn cũng cho Ngân Bảo đại nhân đi nói lại với các chuột tiểu đệ của nó, qua nhiều lần điều tra, chỉ biết tên này thân hình nhanh nhẹn, còn tung tích thì không rõ. Nghệ Nhàn đối với người này có vài phần suy đoán, rốt cuộc có phải hay không thì bắt được sẽ biết.
"Hay là như vậy đi."
"Thế nào?"
Hành trình kế tiếp, Đoan Mộc Nhã cùng Nghệ Nhàn vì xích mích với nhau nên cãi nhau một trận, Đoan Mộc Nhã ầm ĩ một trận cuối cùng mỗi người đi mỗi ngã.
Nghệ Nhàn cùng tiểu mã đi đường khác, đại khái mỗi ngày đều hấp thụ quang linh, thân hình tiểu mã không chỉ vững chắc mà con lớn lên một chút, xoắn ốc trên đầu cũng dài thêm một chút, xem ra đang phát triển theo phương hướng tốt, Nghệ Nhàn đi vòng quanh nó hai vòng, "đúng lúc mặt trời hôm nay khá tốt, cùng nhau tu luyện đi?"
Một người một ngựa tìm một chỗ có mặt trời, Nghệ Nhàn ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt lại cảm nhận điểm sáng chung quanh, tiểu mã nằm xuống phơi nắng, kỳ thực chính là đang ngủ.
Trong lúc này, chính là thời cơ đánh lén tốt nhất.
Nghệ Nhàn phát hiện những điểm sáng nhỏ tác dụng vô cùng lớn, chỉ cần nàng nhắm mắt lại chăm chú cảm nhận khí tràng bốn phía thì phát hiện ra được cánh rừng này không ổn. Ngoại trừ tiểu mã bên cạnh tản ra quang linh, thì chung quanh đang tản ra mộc linh nhu hòa, ngoài trừ cái đó ra Nghệ Nhàn cũng nhận ra kẻ đánh lén đang ngồi trên một cái cây.
Nếu không phải trên người hắn có một tầng hắc khí quen thuộc đang lượn lờ, thì nàng sợ là tìm không thấy. Trong khí tràng mắt thường nàng nhìn thấy hắc khí sẽ tự rạch ra một khu vực riêng, cùng với quang linh tạo thành xu thế đối kháng.
Nghệ Nhàn niệm huyễn thú quyết, tên đánh lén đang đi đến bên này, liền biến thành côn trùng. Đây là loại sinh vật Nghệ Nhàn biến nhanh nhất, đại khái hình thể nhỏ, lại dễ khống chế. So với hắc tinh tinh có hình thể lớn hơn thì Nghệ Nhàn cũng đã thành công biến hình.
Người đâu?
Một nam tinh linh mái tóc xanh lục vỗ cánh bay đến không trung, khuôn mặt tuấn tú đầy kinh ngạc. Đúng là không biết được, hắn vừa phát hiện vị trí Nghệ Nhàn, thì một cầu quang lớn chừng bàn tay phóng đến, hắn mạo hiểm tránh né, liền thấy hai cầu quang phóng đến một tả một hữu.
Hành động liên tiếp này giống như trước đó hắn dùng tiễn bắn Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn tình chờ hắn sơ ý liền bắt hắn lại, nào ngờ tiểu mã lục chiến mười phần, nhìn thấy tinh linh có khí tức hắc ám, là thứ sinh vật quanh linh ghét nhất. Cho nên không chờ Nghệ Nhàn ngăn cản, tiểu mã đứng dậy, đuổi theo tinh linh trên không trung, thỉnh thoảng phóng vài cái cầu quang, tinh linh không ngừng chạy trốn còn bị dính vài cái.
Tinh linh kia chật vật tránh né, sau đó liền đụng phải Đoan Mộc Nhã chờ đã lâu.
"Đệch, chính là mi à!"
"Tiểu mã tránh ra."
Không biết Đoan Mộc Nhã lấy được một tấm lưới đỏ từ đâu, giật mạnh một cái tinh linh liền lọt lưới, lưới đỏ tự động siết chặt, nam tinh linh bên trong bị cột lại.
Nghệ Nhàn biến thành người, vội ngăn tiểu mã dùng sừng của nó súc cầu quang, "khoan đã, chút nữa để cho ngươi chơi, hiện tại có việc cần xác nhận."
Đoan Mộc Nhã nhìn trái phải, nhìn lên nhìn xuống, "Nghệ Nhàn, đây là một tên tinh linh."
Nghệ Nhàn gật đầu, "ta biết hắn là ai."
Nam tinh linh hung tợn nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, "nhân tộc hèn hạ."
Đoan Mộc Nhã nhấc chân liền đá, đạp thêm vài cái, "cái gì mà nhân tộc hèn hạ, tên tinh linh nhà ngươi, có thù hận gì với chúng ta chứ, dám trêu chọc chúng ta như vậy."
Tinh linh này cùng lần đó Nghệ Nhàn nhìn thấy không giống nhau, mái tóc xanh lục xen lẫn màu đỏ, giữa mi tâm hắn còn xen đầy hắc khí, đến cả ánh mắt cũng mang đầy oán hận cùng hận ý.
Trêu đùa không nói đến, nam tinh linh này muốn giết nàng.
Sau khi Nghệ Nhàn chữa hết cho các tinh linh, Tiếu Tiếu cũng có kể cho nàng biết về một nhánh tinh linh khác, nói là nhánh kỳ thực có thể nói chính là tinh linh làm phản, các tinh linh bị trục xuất khỏi rừng Ai Nhĩ Pháp, bọn họ có cùng một cái tên gọi -- Huyết tinh linh.
Huyết tinh linh xoa đọa trở thành hắc ám tinh linh, mang theo cừu hận và không cam lòng, những chuyện như vậy cũng đồng nghĩa với sự cực đoan.
Nghệ nhàn trong đầu xắp sếp một hồi, mới nhớ ra tên tinh linh này, "ngươi là Mộ Phong."
Ánh mắt nam tinh linh tránh né nàng.
Đoan Mộc Nhã nghi hoặc, "Mộ Phong là ai?"
Nghệ Nhàn cười, "nói chính xác thì, vị tinh linh này chính là kẻ hại ngươi suýt biến thành phân bón." sau đó nàng nhìn hướng về phía Mộ Phong, "đúng là đê tiện, ngươi đem họa đổ cho chúng ta, cái này so với chúng ta không phải còn hèn hạ hơn sao?"
Đoan Mộc Nhã liền phản ứng nhanh, trợn mắt tức điên người đi đến đá vài cước, "tên trộm nhà ngươi, suýt hại chết ta, còn dám xuất hiện trước mặt ta, ta, ta giết chết ngươi."
Vì không muốn để nàng đánh chết tinh linh này, Nghệ Nhàn liền cản Đoan Mộc Nhã lại, "khoan hãy đánh."
Mộ Phong phẫn hận, "ta biến thành như vậy, toàn bộ đều do các ngươi tạo thành, nếu không phải các ngươi, ta đã sớm thành tinh linh bốn cánh."
Đoan Mộc Nhã tức giận muốn động cước, "ngươi là tên tinh linh không biết xấu hổ mà lần đầu ta thấy a, thảo nào tinh linh tộc đuổi ngươi khỏi rừng Ai Nhĩ Pháp."
Cái này như chọt đúng điểm đau Mộ Phong, hắn nhếch miệng nghiến răng, khuôn mặt hung tợn, Nghệ Nhàn nhìn thấy hắc khí trên mặt hắn lượn lờ thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
"Tiểu mã."
"Ah --"
Chỉ thấy một cầu quang đánh lên người Mộ Phong, hắc khí bị đánh lui, Mộ Phong như bị hỏa thiêu, kêu la thảm thiết.
*********************
Đoan Mộc Nhã bị tiếng la của Mộ Phong làm hoảng sợ, nàng sờ sờ mặt mình, khi đó nàng cũng bị tiểu mã ném cầu quang chỉ hoa mắt mà thôi, "ngươi đừng có vờ vịt, ta cảnh cáo ngươi, ngươi giả vờ cũng không tác dụng gì đâu, chúng ta tuyệt sẽ không tha ngươi đâu."
Nghệ Nhàn ngược lại không cảm thấy hắn giả vờ, nàng bắt đầu tin quang linh đối với hắc ám tính trí mạng, nàng tiếc hận nói, "trưởng lão tinh linh tộc đuổi ngươi khỏi rừng Ai Nhĩ Pháp cũng vì nể ngươi trước giờ chưa làm sai cái gì mới tha mạng cho ngươi, nhưng mà ngươi lại không biết quý trọng."
Chuyện tinh linh tộc xử lý đạo tặc cũng chuyện này cũng rất bất công. Nhưng Đoan Mộc Nhã cùng Nghệ Nhàn làm chết hơn 10 thụ nhân trước đó, sau các trưởng lão tinh linh tộc cũng không truy cứu. Cho nên chuyện đạo tặc mặc dù trong lòng Nghệ Nhàn khó chịu, cùng sẽ không can thiệp.
Nhìn đến Mộ Phong như hiện tại, nàng không thể nói rõ là nên thất vọng hay cảm thấy không đáng cho các tinh linh.
Mộ Phong ôm mặt hắn đau đớn lăn trên đất, tai nhọn của tinh linh cũng vểnh lên, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, dường như muốn đâm nàng thủng mấy cái lỗ.
Đoan Mộc Nhã thấy hắn không giống giả vờ, nhỏ giọng hỏi "tình huống này là sao a?"
Nghệ Nhàn cổ quái nhìn nàng, "ngươi không nhìn thấy hắc khí trên mặt hắn sao? hắn tự mình soa đọa trở thành huyết tinh linh, hẳn là còn đang trong tình trạng chuyển hóa, cho nên quang linh tạo thành thương tổn cho hắn cũng khác với người thường."
Đoan Mộc Nhã ah một tiếng, lại ngồi xuống nhìn Mộ Phong bên cạnh, "không có, ta không nhìn thấy được hắc khí."
Nghệ Nhàn bất đắc dĩ, "hiện tại đã bị quang linh đánh tan, quang linh cùng hắc ám chạm nhau, cho nên hắn mới khó chịu như vậy."
Lần trước dùng quang linh chữa cho các tinh linh bị huyết tinh linh gây thương tích, lần này phải trực tiếp đối phó với một huyết tinh linh, tình hình như vậy cũng là lần đầu Nghệ Nhàn gặp phải, cũng không biết nên làm gì với tinh linh này.
Đoan Mộc Nhã kéo theo tinh linh tiếp tục đi, nửa đường lại than mệt, dù sao cũng là tinh linh trưởng thành, thể trọng không nhẹ, kéo vài mét thì được, còn dài hơn ai mà chịu nổi.
Có lần nhìn thấy Ngân Bảo đại nhân chui từ hốc cây ra, sáng kiến liền vọt ra, nàng cần phải chiêu một cái a.
"Ngươi thay ta làm việc, ta trả thù lao cho ngươi, thế nào?"
Ngân Bảo đại nhân đứng trên vai Nghệ Nhàn, chi chi cùng Đoan Mộc Nhã đàm luận điều kiện hơn nửa ngày, còn muốn Nghệ Nhàn ở bên cạnh trợ giúp phiên dịch, mới cướp đoạt được vài cây linh dược trong túi Đoan Mộc Nhã. Sau đó, Đoan Mộc Nhà nhìn Nghệ Nhàn biểu thị đau lòng, "ngươi thu tiểu sủng sao tên nào cũng lợi hại như vậy a?! còn biết đặt điều kiện!!!"
Nghệ Nhàn cười không nói.
Sau đó, tinh linh cao cấp Mộ Phong bị các chuột tiểu đệ đưa theo đến Á Tư thành, biết mình bị các tinh linh cấp thấp bưng đi, hắn vô cùng phẫn nộ, không ngừng chửi bới Nghệ Nhàn và Đoan Mộc Nhã.
Đoan Mộc Nhã thấy hắn tức xì khói, tâm tình liền vô cùng tốt, thỉnh thoảng còn ôm một chuột tiểu đệ lên trước mặt Mộ Phong ác tâm lắc lư trước mặt hắn một hồi.
Hôm đó, Đoan Mộc Nhã thấy Nghệ Nhàn dùng linh lực xóa sạch hắc khí trên mặt Mộ Phong, Mộ Phong đau đến tê tâm liệt phế, âm thanh như dã thú gào thét, rất chói tai, nàng ghét bỏ che lỗ tai nói, "Nghệ Nhàn, chúng ta ném hắn lại đây đi, để hắn tự sinh tự diệt, mang theo lên đường càng nhiều phiền phức a."
Mộ Phong ôm đầu liều mạng đập xuống đất đến chảy máu, "ngươi giết ta đi, giết ta đi!"Nghệ Nhàn để hắn bị đau đớn dày vò, "ngươi càng muốn chết, ta càng không cho ngươi như ý muốn."
Đoan Mộc Nhã cảm thấy cái này không giống cách làm của Nghệ Nhàn, bất quá cũng biết tên này tiện nghi, lại sợ dơ tay mình. Không giết, nhìn hắn bị dằn vặt thống khổ như vậy, điểm khó chịu trong lòng về việc này cũng nhanh không còn.
Bất quá sau đó, nàng cũng nhìn ra được một chút manh mối.
Hắc khí trên mặt Mộ Phong từ 5 ngày giảm còn 3 ngày, sau đó thì chỉ còn một lần, nhưng mỗi lần tiểu mã phóng cầu quang so với Nghệ Nhàn dùng linh quang chữa thì thủ pháp của Nghệ Nhàn vẫn ôn nhu hơn một chút.
Nàng im lặng kéo Nghệ Nhàn qua một bên, "ta thấy lạ sao ngươi lại đổi tính, mỗi ngày hứng thú ngược tinh linh, thì ra dấu ra ở đây làm chuyện tốt."
Nghệ Nhàn ngược lại cũng thản nhiên, "hắn chủ động đến cửa, ta sao có thể bỏ cơ hội luyện tập tốt như vậy được chứ. Dù sao ta đối với năng lượng hắc ám cũng biết rất ít, ta cũng muốn xem một chút quang linh này ngoài trị thương thì còn có thể dùng làm gì."
Đoan Mộc Nhã hỏi, "có lợi ích gì?"
Nghệ Nhàn, "tinh lọc."
Đây là kết luận sau khi sử dụng trên người Mộ Phong, Nghệ Nhàn phát hiện quang linh khiến cho năng lượng hắc ám trên người huyết tinh linh này tiêu tán, quá trình thống khổ nhưng kết quả lại tốt ngoài dự liệu.
Đoan Mộc Nhã cẩn thận nhớ kỹ hai chữ này, "tên không sai, đây coi như kỹ năng thứ hai của quang linh của ngươi sao? vậy ngươi dự định làm gì huyết tinh linh này?"
Nghệ Nhàn vốn không phải kẻ khát máu, không cần thiết thì nàng cũng không muốn hai tay mình dính máu. Nói đến nàng cùng tên tinh linh ngu ngốc này không có thù oán gì, nhưng Đoan Mộc Nhã hận hắn cũng khá sâu, "nếu như năng lượng hắc ám trên người hắn toàn bộ đều được quang linh tinh lọc, hắn có thể tính là huyết tinh linh không. Tinh linh a, có thể là bằng hữu của chúng ta."
Đoan Mộc Nhã nghẹn lời, đại khái cảm thấy quá tiện nghi cho Mộ Phong, liền khó chịu lại chạy đi đánh hắn một trận.
Nghệ Nhàn liên tục quan sát vài ngày, phát hiện năng lượng hắc ám trên người Mộ Phong tựa như tiêu thất không còn, đôi mắt màu đỏ cũng trở nên trong suốt lại, thậm chí mỗi ngày nàng cho tiểu mã thả ba cầu quang theo ba buổi.
Đối với hiệu dụng của cầu quang, Mộ Phong hiểu rất rõ, từ lúc đầu thống khổ cho đến giờ toàn thân thoải mái, hắn có cảm giác như cải tử hoàn sinh,"thật ra các ngươi muốn làm gì?"
Đoan Mộc Nhã tức giận trừng hắn, "được tiện nghi còn khoe mã, Nghệ Nhàn đang cứu ngươi a, đần độn."
Nghệ Nhàn kéo nàng, "mang theo ngươi lên đường thật phí sức của chúng ta, Mộ Phong, ngươi sở dĩ biến thành như hôm nay không phải do ta hay Đoan Mộc Nhã xuất hiện, mà do ngươi gieo gió gặt bão. Có bản lĩnh thì dùng chính sức mình trở thành tinh linh bốn cánh, khiến các tinh linh nhìn ngươi khinh thường phải thay đổi ánh mắt. Đọa lạc là biểu hiện của kẻ yếu đuối nhu nhược."
Nghệ Nhàn, "thả hắn."
Đoan Mộc Nhã lòng không phụ thu lại trói linh thừng, lưới võng đến tay nàng liền biết thành sợi dây đỏ được kết, tự động quấn quanh trên cổ tay nàng, "cút mau, đừng để ta gặp lại ngươi."
Mộ Phong chật vật ngồi dưới đất vẫn không nhúc nhích, cho đến khi bóng lưng Nghệ Nhàn cùng Đoan Mộc Nhã tiêu thất, hắn vẫn không nhúc nhích một cái.
***********
Trạm dịch thương đội Á Tư thành.
"Tuyết Tuyết nương, Đoan Mộc công tử, đã về rồi, đã về rồi."
"Ah?"
"Đang ở ngoài cửa, còn, còn mang theo một cô nương, có cần --"
Còn chưa nói xong, thân ảnh trước mắt đã không thấy tăm hơi.
Trải qua hơn một tháng lặn lội đường xa, Nghệ Nhàn cùng Đoan Mộc Nhã cuối cùng đã về Á Tư thành, nhưng vừa đến cổng thành đã bị hai thú cao hơn 2 mét chặn lại, có người nói muốn vài thành nhất định phải có lệnh bài qua cửa do thú nhân cấp thì mới vào được.
Trong lúc Nghệ Nhàn nghĩ có nên nhờ Ngân Bảo đại nhân đi trộm một tấm bài thông quan hay không thì các nàng lại gặp được một người trong đoàn dong binh ra ngoài tìm Đoan Mộc Nhã, lúc này mới thuận lợi vào được trạm dịch thương đội.
Nghệ Nhàn cùng Đoan Mộc Nhã vừa đứng ngoài cửa, chỉ thấy một cái bóng đỏ như lửa vọt đến. Vừa đến cửa liền túm Đoan Mộc Nhã cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, lo lắng nói "để ta xem kỹ một chút, có bị thương chỗ nào không?"
Đoan Mộc Nhã gật đầu còn chưa kịp khóc lóc kể lể, thì đã bị túm lỗ tai kéo về trạm dịch, nữ nhân vừa rồi còn run rẩy khẩn trương nháy mắt hóa thành sư tử Hà Đông, "tên tiểu tử ngươi, mấy tháng qua chạy đi đâu? có biết chúng ta tìm quanh Á Tư thành bao nhiêu chỗ rồi không, có biết mỗi ngày chúng ta lo lắng sợ hãi không hả? có biết người trong đoàn dong binh đi tìm ngươi đến giờ còn chưa về không hả?"
Nghệ Nhàn cũng bị giật mình, còn tưởng Đoan Mộc Nhã sẽ hung hăng nhảy lên bàn nói lại hai câu, nào ngờ nàng chỉ a a kêu, "Tuyết di, mau buông tay, tai ta sắp rớt rồi a."
Chờ vị Tuyết di thả lỏng tay, nàng lập tức dán cột trèo lên, ủy khuất "Tuyết di, ngươi tưởng ta không muốn về sao? ta bị thú nhân lừa bán đến thành nhỏ hẻo lánh, suýt không về được. Nếu không phải Nghệ Nhàn nàng cứu ta, ngươi và nương sẽ không còn gặp được ta a."Tuyết nương tử lúc này mới đem chú ý nhìn Nghệ Nhàn, "chính là vị này?"
Đoan Mộc Nhã gật đầu, còn kéo Nghệ Nhàn qua, "Nghệ Nhàn, đây là Tuyết di ta nói với ngươi, sau này ngươi gọi Tuyết di như ta a."
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, nữ nhân kia liền phản ứng ôm quyền hướng nàng, "vị cô nương này, đa tạ ngươi cứu Tiểu Nhã. Nếu sau này có chuyện gì khó xử, có thể tự đến tìm chúng ta, chỉ cần nói danh hào Tuyết nương ta là được."
Nói bóng gió, cũng có nghĩa là ý đuổi người.
Đoan Mộc Nhã vội túm tay Tuyết di, kéo qua một bên, "Tuyết di, Nghệ Nhàn là bằng hữu ta đã phát thệ với thiên đạo, nàng phải cùng chúng ta quay về nhân tộc. Việc này đã định, không thể bỏ được."
Tuyết nương tử vừa nghe, sắc mặt cũng thay đổi, có chút tức giận sắt không thể rèn thành thép, "dám thề với thiên đạo, lời này sao có thể tùy tiện nói như vậy được chứ? ngươi hồ đồ a."
Đoan Mộc Nhã, "Tuyết di, ngươi không biết Nghệ Nhàn, nếu ngươi hiểu được, ngươi nhất định sẽ rất thích nàng."
Tuyết nương tử hừ một tiếng, nhìn về phía Nghệ Nhàn, ánh mắt có một tia bất thiện, "chỉ mới có mấy tháng mà ngươi hiểu được rồi sao? ngươi biết nàng là ai sao? biết nàng vì sao ở thú nhân tộc sao?"
Đoan Mộc Nhã hầu như bị hỏi gì cũng không biết, nàng đã nhiều lần hỏi Nghệ Nhàn, nhưng Nghệ Nhàn không nói cho nàng biết, "ai mà không có bí mật, ta và nàng lúc mới biết, cũng không nói hết cho nàng nghe. Tuyết di, ngươi đừng lo lắng, ngươi và Nghệ Nhàn ở chung sẽ thấy ta không nói sai."
Tuyết nương tử bán tín bán nghi, nhưng cũng chỉ đành như vậy.
Sau đó là thời gian Đoan Mộc Nhã khóc lóc kể lể đủ kiểu, còn tuyên bố phải tìm cho ra thú nhân bắt nàng đi, báo thù cho hả giận. Đương nhiên, trong đó còn không thể thiếu màn miêu tả sống động đám lang thú đi săn đầy ác độc, khiến cho mọi người ở đây nghe tức giận không thôi, còn có chuyện tinh linh tộc được biến đổi đầy bất ngờ...
Không hề phát hiện, sắc trời đã tối.
Sau đó, Nghệ Nhàn bị vị Tuyết di này giữ lại một mình, cám ơn nhiều lần, trong lời nói còn có cảm giác xa cách khiến Nghệ Nhàn nghe cũng chỉ thấy bình thường.
Trở về căn phòng các nàng được an bài, Nghệ Nhàn lần đầu thấy yên tâm như vậy. Dù ở tinh linh tộc cũng không được dễ dàng tự do như vậy. Người, quả nhiên là động vật quần cư, chỉ có trở về tộc mình, chỉ có chân chính một giống loài.
Đương nhiên, sự hướng về nhân tộc trong lòng nàng càng lúc càng gần.
***************
Nghệ Nhàn khó có được một lần ngủ ngon lấy lại sức, sau khi tỉnh lại thì phát hiện tiểu mã đã âm thầm chạy ra ngoài phơi nắng rồi, chuyện mấu chốt nhất là không chỉ phơi nắng mà nó không ngừng đấu với một nhân tộc.
Nhân tộc kia thoạt nhìn hình như là một phong linh sư, dùng gió làm chủ đạo, đao đao đều hướng về tiểu mã đánh tới.
Mặc dù tiểu mã hấp thụ không ít quang linh trưởng thành, nhưng dù sao thì vẫn còn là ấu tể. Cộng thêm thời gian súc quang cầu chỉ cách vài giây, phong nhận của người kia như dùng mãi không hết, lưỡi đao sưu sưu hướng về tiểu mã, cũng may tiểu tử kia nhanh nhẹn tránh né nên không bị tổn hại gì.
Nhưng như vậy có cảm giác như người lớn ăn hiếp con nít, Nghệ Nhàn tiện tay ném người này một cầu quang, cầu quang cùng phong nhận chạm nhau giữa không trung, lần nữa tiêu tán.
Hệt như hỏa cầu của Đoan Mộc Nhã, đều bị hài hòa.
Người kia nhìn thấy Nghệ Nhàn xuất hiện liền hứng thú, lưỡi đao liền chuyển hướng, vèo vèo quăng về phía nàng. Mấy ngày qua, Nghệ Nhàn cũng chăm chỉ tập luyện, cầu quang cũng như hạ bút thành văn, cộng thêm thân thủ nhanh nhẹn. Nhất thời hai người đánh tay ngang với nhau.
"Ey, Đao Ba, ngươi không được khi dễ Nghệ Nhàn."
"Con mắt nào của ngươi thấy ta khi dễ nàng, rõ ràng là luận bàn thôi a."
"Hai mắt ta đều nhìn thấy."
Hỏa cầu Đoan Mộc Nhã liền phóng đến chặn lại hắn muốn luận bàn tiếp, sau đó đơn giản giới thiệu cho nhau một chút.
Đao Ba, là phong linh sư, là một dong binh thương đội mời đến bảo vệ hàng hóa. Trước đó có nghe qua chuyện Đoan Mộc Nhã cùng Nghệ Nhàn mạo hiểm, liền hiếu kỳ với thân thủ của Nghệ Nhàn. Cái này sáng sớm vừa đến liền thấy tiểu mã đang lười biếng phơi nắng.
Nghệ Nhàn cũng biết tính tiểu mã, ai chống được quang của nó thì nó sẽ rất nóng tính. Mà ngoại hình của nó lại bắt mắt, trắng nõn trong suốt, khiến ai cũng chú ý đến nó, nhìn hồi lâu nó sẽ tự nhiên tặng cho người đó một cái cầu quang, như Ngân Bảo đại nhân, địa hoàng tinh, kể cả Đoan Mộc Nhã cũng phải bị quang thanh tẩy.
Lúc này mới có chuyện một người một ngựa động thủ so tài.
Đã lâu Nghệ Nhàn không động thủ với ai, sáng sớm đã luận bàn cũng khiến nàng nhớ đến chuyện đời trước, đối với hành vi của Đao Ba cũng không thấy gì khó chịu, người võ giỏi không câu nệ tiểu tiết.
Đoan Mộc Nhã đổi đề tài, "Minh Phong đại ca còn chưa quay về sao?"
Đao Ba, "hắn vì tìm ngươi, đi vào bình nguyên Tạp Lạp, chỗ đó cũng khá nguy hiểm, tiểu gia hỏa ngươi khiến mọi người phiền không ít a."
Đoan Mộc Nhã lộ biểu tình áy náy, " là ta không tốt."
Nghệ Nhàn lại nghe được từ miệng nữ nhân điên về chỗ này, có người nói bình nguyên Tạp Lạp là vương quốc do đám địa tinh kIến tạo. Địa tinh tuy chỉ cao từ 10 đến 30 cm, nhưng số lượng bọn chúng đông đảo, là tinh linh cấp thấp, nhưng IQ đám tinh linh này cũng không hề thấp.
Nghệ Nhàn dựa vào nét mặt của nàng cũng biết vị Minh Phong đại ca này đối với Đoan Mộc Nhã hẳn là rất quan trọng, "không cần lo lắng quá, hai chúng ta có thể quay về an toàn, thì bọn họ nhất định cũng sẽ như vậy."
Đoan Mộc Nhã, "hy vọng là vậy."
Hai người dùng bữa sáng đơn giản xong, Đoan Mộc Nhã lấy lại tinh thần kéo Nghệ Nhàn ra ngoài đi dạo, còn nói phải bổ sung một chút kiến thức cho nàng, để khi quay về nhân tộc sẽ không thấy tiếc nuối.
Á Tư thành phồn hoa so với Nghệ Nhàn nghĩ không khác bao nhiêu, vì có mua bán giao dịch, một số chủng tộc bình thường ít thấy cũng lộ diện, tỷ như các nàng đi đến hướng chỗ các người lùn, thân hình khỏe mạnh, cao thì không nói, thấp nhỏ thì chỉ đến đầu gối Nghệ Nhàn, cao hơn một chút thì đến hông nàng.
Đem mấy người lùn này so với đám thú nhân xung quanh thì đúng thật hài hước.
Nghệ Nhàn cuối cùng cũng hiểu vì sao thú nhân không ở cùng người lùn, một thân cao như vậy đối với nhau cũng là một loại tổn thương a.
Đoan Mộc Nhã nhỏ giọng nói, "Á Tư thành đối với nhân tộc chúng ta là một con phố phồn hoa, bất quá Nghệ Nhàn a, ta nói cho ngươi biết bọn họ ở đây có nhiều thứ đồ chơi rất cổ quái, nếu ngươi có hứng thú thì tìm xem một chút, nói không chừng có thể được món bảo bối nào đó."
Nghệ Nhàn vẻ mặt 囧, nàng sờ cái túi cũng chỉ vang lên tiếng mười mấy đồng tiền leng keng.
Đoan Mộc Nhã liếc mắt cũng thấy được Nghệ Nhàn đang lúng túng, "Nghệ Nhàn, ngươi biết bên cạnh người vị này là ai không?"
Nghệ Nhàn cười, tiếp đó tám phần đều là do tự Đoan Mộc Nhã nói, đúng như dự đoán, Đoan Mộc Nhã vỗ ngực, "tứ phẩm luyện đan sư, đem một món đồ đi đấu giá cũng đủ cho ngươi mua sắm ăn uống trong một năm. Là bằng hữu không cần tính toán với ta nhiều như vậy, nếu không ta sẽ giận a, đi thôi, thấy cái gì thích thì để ta mua cho."
Các nàng đến tộc người lùn xem các sạp hàng, đều là vũ khí nặng, như búa to, chùy thiết. Nghệ Nhàn chạm một cái, cũng không cầm lên. Đoan Mộc Nhã, "mấy thứ này đều để cho thú nhân dùng, mấy thứ này đối với nhân tộc chúng ta không quan trọng." sau đó nàng lại nói với người lùn, "dẫn chúng ta đi xem vũ khí nhẹ một chút, thích hợp cho phái nữ dùng, phải tốt, đặc biệt thì đem hết ra chúng ta xem."
Nghệ Nhàn cảm giác mình đang theo sau một cái thổ hào, thổ hào vung tay lên mua, cảm giác nhìn mà muốn choáng.
Người lùn liền đem vũ khí bọn họ chế tạo lên, bao gồm cả vài thứ ám khí xinh xắn bày trước mặt Nghệ Nhàn cùng Đoan Mộc Nhã, Đoan Mộc Nhã cầm cái này lên nhìn, hiếu kỳ như bảo bảo hỏi không ngừng.
Nghệ Nhàn quét mắt qua một cái, ánh mắt dừng lại trên hai chiếc vòng tay phu nhân, nàng cầm lên xem một chút, rất nặng, "đây là cái gì, ám khí sao?"
Người lùn kia đem hai vòng tay bẻ thẳng lại, gắn lại với nhau, biến thành một cây trâm cũ.Đoan Mộc Nhã cầm lên xem, "ngươi thích cái này?"
Nghệ Nhàn lắc đầu, cái này đối với nàng không bằng chủy thủ đơn giản hơn, đồ tinh xảo thì quá rườm rà. Một đường sinh tử đến khi đó làm gì có thời gian làm cái này, "không thích, chúng ta đi chỗ khác xem đi."
Đoan Mộc Nhã sau nhiều lần xác nhận, cuối cùng không chịu nên đã mua lại.
Nghệ Nhàn, "sao ngươi không mua cho mình một món binh khí?"
Đoan Mộc Nhã xua tay, lộ ra sợi dây đổ cổ quái trên cổ tay, "có nó, mọi thứ coi như đủ rồi."Nghệ Nhàn bất đắc dĩ, "có thể thay ngươi bắt linh dược, hay trói tinh linh, trừ cái đó ra, thì còn có công dụng gì khác sao?"
Đoan Mộc Nhã vò đầu, "ta là luyện đan sư, chỉ cần bắt được linh dược ta muốn là đủ rồi, còn mấy thứ khác, nương sẽ an bài người bảo hộ cho ta."
Nghệ Nhàn cảm giác mình có nói gì thì cũng vô ích.
Hai người đi dạo đến sạp hàng của hải tộc, hải tộc có nhiều ngọc châu, nhìn qua một lượt những hạt châu đủ màu đều có, hơn nữa lớn bằng ngón tay cái đến bự hơn nữa đều được xếp thành một hàng.
Nghệ Nhàn nhìn tới nhìn lui, chọn một viên màu xanh long lanh như đôi mắt của tiểu gia hỏa, "đây là cái gì?"
Hải tộc, "nước mắt rồng."
Nghệ Nhàn kinh ngạc, "nước mắt rồng?"
Đoan Mộc Nhã vừa nghe cũng vội giựt qua xem, "đồ chơi này là nước mắt rồng, lớn như vậy a? ta không tin đâu."
Hải tộc thấy các nàng kích động vội vàng giải thích, thì ra nước mắt rồng này không phải nước mắt thật của rồng, mà là lấy từ rắn. Thứ này cũng ít khi thấy, phải lấy khi rắn còn sống, một khi rắn chết, lấy được nước mắt rồng thì cũng không có công dụng gì."
Nghệ Nhàn cảm thấy cái này cũng được, "tất cả những thứ này của ngươi đều là nước mắt rồng?"
Hải tộc lắc đầu, "chỉ viên duy nhất trên tay ngươi mới đúng là nó, người hữu duyên mới chọn được nó."
Đoan Mộc Nhã liệp giựt lời nói, "mua mua mua, chúng ta mua viên này. Cái này tên gì tam thiên nhược thủy, lấy một gáo đi."
Nghệ Nhàn, "..."
Đoan Mộc Nhã đem viên nước mắt rồng đưa ra ánh mặt trời xem hồi lâu, cũng không phát hiện thấy gì, thưởng thức một hồi liền mất hứng thú, "Nghệ Nhàn, ta cầm giúp ngươi trước, chờ về nhân tộc rồi chuyện đầu tiên chính là chúng ta đi đặt mua một cái túi giới tử trước đã, sau đó mua cho ngươi vài bộ quần áo, đồ trang sức, thức ăn, vũ khí."
Nghệ Nhàn tùy ý để nàng sắp xếp cho mình, cũng không nói gì, có đôi khi được người cẩn thận chiếu cố cảm giác cúng rất tốt.
Đoan Mộc Nhã vừa đi vừa nhảy nhót, còn không nhìn đường, mắt thấy sắp đụng phải một cái thú nhân, Nghệ Nhàn liền kéo nàng lại, Đoan Mộc Nhã liền hoảng sợ, thú nhân mặt âm trầm, từ trên cao nhìn xuống các nàng.
Đoan Mộc Nhã đối với thú nhân căm thù đến tận xương, bĩu môi "cũng không có đánh nhau, nhìn cái gì?"
Nghệ Nhàn nghĩ thầm nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, ở nơi có thú nhân làm chủ thành đánh nhau, nhân tộc sợ là không chiếm được ưu thế gì. Huống chi, các nàng còn phải về nhân tộc ngay, nên không thể gây rắc rối gì được.
Nàng kéo tay Đoan Mộc Nhã lại, "chúng ta qua bên kia xem."
Hai người chuẩn bị vòng qua, thú nhân kia liền chắn trước mặt các nàng, chỉ vào Nghệ Nhàn, "ngươi, không được đi."
Đoan Mộc Nhã nổi giận, "dựa vào cái gì không để cho chúng ta đi?"
Nghệ Nhàn ngược lại rất bình tĩnh, "vì sao?"
Thú nhân để lộ trên cổ tay hắn hai vết thẹo, sau đó lại làm thêm một vết, máu từ trong tay hắn phun ra, vọt đến hướng Nghệ Nhàn.
Nữ nhân điên còn đang tức giận Nghệ Nhàn đột nhiên nói, "không xong rồi, đây là truy hồn thuật của xà tộc liên quan đến huyết thống."
Nghệ Nhàn liền tránh né giọt máu kia, "thứ quỷ gì đây?"
Nữ nhân điên nghẹn lời, "còn nhớ lần trước khi ngươi thoát khỏi Qua Tháp thành giết chết con rắn kia không? đây là máu họ hàng của hắn, nhìn trên tay hắn có hai vết sẹo khác, hẳn là một đường từ Qua Tháp thành truy đến đây, hắn dường như đã nhận định ra ngươi.''
Nghệ Nhàn đau đầu, giết một tên lại đến một tên, thực sự không dứt.
Đoan Mộc Nhã ngây người sau đó liền phản ứng, súc hỏa cầu ném đi, hỏa cầu nháy mắt làm giọt máu bốc hơi.
Thú nhân liền tiến lên trước vươn tay túm Nghệ Nhàn.
Đoan Mộc Nhã đứng trước người Nghệ Nhàn cản lại, "ngươi muốn làm gì, đây là Á Tư thành, cấm nội đấu. Ngươi đang muốn khi dễ vì chúng ta là nhân tộc sao?"
Nghệ Nhàn cũng đã chuẩn bị đánh một trận nhưng không ngờ Đoan Mộc Nhã lại lên tiếng cảnh cáo, thú nhân kia liền rụt tay về, lui về sau một bước chỉ vào Nghệ Nhàn, "trốn nô, thành chủ đại nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi, chờ đó."
Đoan Mộc Nhã chờ hắn đi mới kéo Nghệ Nhàn hỏi, "thành chủ gì a? trốn nô gì a? Nghệ Nhàn có phải ngươi có bí mật khó nói không? ngươi có khó khăn gì thì nói với ta, ta tuyệt đối không để hắn tổn thương ngươi."
Nghệ Nhàn cảm động, nhưng lời khó nói ra cũng thực sự là có a.
Tỷ như nguyên thân sinh ấu tể cho thú nhân, gia súc kia đuổi theo nàng còn muốn nàng sinh thêm một đứa nữa....
Nghệ Nhàn đem chuyện trốn chạy từ Qua Tháp thành chọn một vài chuyện quan trọng nói cho Đoan Mộc Nhã, "nhìn trước mắt cũng không ổn, nếu chờ thành chủ đại nhân đến, sợ là sẽ không dễ tha cho ta như vậy."
Đoan Mộc Nhã giễu cợt, "bất quá chỉ là một tên chạy đến cướp bảo, việc này có thể nói quang minh chính đại sao? chắc chắn bọn họ dùng chuyện ngươi giết người xà tộc làm cái nền che chắn thôi, muốn chung ta giao ngươi ra. Như vậy bọn họ mới danh chính ngôn thuận khảo vấn ngươi, lấy bảo đi thôi."
Nghệ Nhàn cảm giác Đoan Mộc Nhã phân tích rất đúng.
Đoan Mộc Nhã kéo nàng về, "việc này báo trước cho Tuyết di, chúng ta cùng tính kế một chút. Yên tâm, chúng ta cũng phải ngươi sợ chuyện."
Tuyết nương vừa nghe khẽ nhíu mày, "trốn nô? ngươi, vị thú nhân kia thân phận gì ngươi cũng biết rồi chứ?"
Nghệ Nhàn nói thật, "là một con sư tử lớn."
Tuyết nương tử lại hỏi, "là loại sư tử lớn nào?"
Nghệ Nhàn luôn cảm thấy hình thú của Lam Đồng rất cổ quái, nhưng bị hỏi như vậy cũng không thể tiết lộ quá nhiều, "một con sư tử kim sắc ở trong một cái thành nhỏ hẻo lánh."
Tuyết nương tử nhíu mày càng sâu, "địa vị sư thú ở thú nhân tộc không thấp, cũng may thú nhân của ngươi là một con sư tử ở thành nhỏ xa xôi, cũng không cần vội."
Nghệ Nhàn cũng hiểu được không quan trọng, nàng nghĩ gia súc Lam Đồng bị thương, hẳn là đã đem theo tiểu gia hỏa đưa về Qua Tháo thành hảo hảo sống qua ngày rồi, nào ngờ, không qua mấy bữa liền bị táng mặt bốp bốp.
Hôm đó ngoài trạm dịch tụ tập một đám thú nhân, đứng ngoài cửa, uy lực rất mạnh, có thể thấy được là đến gây chuyện.
Dẫn đầu chính là thú nhân mấy ngày trước gây chuyện với nàng, bên cạnh là một mỹ nhân nhìn nàng đặc biệt quen mắt, lúc trước còn dùng mị thuật dò xét nàng, thành chủ đại nhân. Không ngờ chỉ vài ngày, lại tụ tập nhiều xà nhân đến đây như vậy. Xem ra, bọn họ đúng như lời Đoan Mộc Nhã nói, đến tìm nàng.
Tuyết nương tử tiến lên, "không biết các vị tụ lại đây là có chuyện gì?"
Thú nhân liền bước đến, chỉ vào Nghệ Nhàn, "chúng ta muốn nàng."
Tuyết nương tử, "ngươi biết nàng là người ở đâu sao? họ tên là gì sao? chúng ta vì sao phải đưa nàng cho các ngươi?"
Thú nhân không động, ''ta biết nàng giết người xà tộc ta, hôm nay giao cho ta, việc này liền bỏ qua. Nếu không, đừng trách ta không khách khí."
Đoan Mộc Nhã lại muốn phóng hỏa cầu thiêu chết bọn họ, liền bị Nghệ Nhàn ngăn lại. Không nói đến những kẻ gác trạm, nghe đám thú nhân này ban ngày ban mặt đòi người, cũng hiểu được là muốn đánh nhau rồi.
Đang lúc mọi người căng thẳng, Nghệ Nhàn chợt thấy dưới chân nặng nặng, cảm xúc có chút lạ. Nàng vừa cúi đầu, liền thấy một con ấu tể bẩn bẩn đang dùng tiểu trảo mao nhung không ngừng vói ống quần nàng, sau đó cái đầu nhỏ nghiêng một bên ánh mắt vô tội nhìn nàng chớp chớp.
Cái này không khác gì bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Nghệ Nhàn đau đầu, thậm chí hoài nghi mình bị ảo giác, dù sao Qua Tháp thành cùng Á Tư thành cách xa nhau, tiểu gia hỏa này lại không có Ngân Bảo đại nhân ở bên cạnh hộ tống, làm sao có thể chạy lại đây được!!!
Không lẽ, gia súc Lam Đồng kia đang ở gần đây?